Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 69

9:49 sáng – 03/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 69 tại dualeotruyen. 

Cảnh tượng giống như đã từng quen biết, giống như lần đầu tiên, giống như đã từng quen biết người, Nguyệt Thu Triệt quay đầu đối với người tới mỉm cười,“Đã lâu không gặp, Cẩm Lam.”.

“Đúng vậy, Cách Tuyết, đã lâu không gặp.” Thấy Nguyệt Thu Triệt, Cẩm Lam hơi hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh phục hồi tinh thần, cũng mỉm cười.

——————————————-

Tứ Sắc lâu, Lam viện.

Vẫn địa điểm cũ, vẫn người cũ, nhưng thâm phậm mình ở Tứ Sắc lâu đã khác xưa, Nguyệt Thu Triệt có điểm cảm khái, gã sai vặt ngày xưa hiện giờ đã biến thành cầm sứ của Tứ Sắc lâu, bộ dáng thanh tú hiện giờ của mình lại có thể có thể cùng tứ đại hoa khôi của Tứ Sắc lâu kề vai, không biết phải diễn tả tâm tình thế nào cho đúng. Nhưng, có lẽ trong ba năm tìm kiếm, lòng mình đã dần dần chai sạn, không vì việc nhỏ mà dao động , cho nên lúc ấy cũng thực thản nhiên đáp ứng yêu cầu của Cẩm Lam, trở thành cầm sứ, mờ mịt tìm kiếm, chính mình cũng có chút mệt mỏi, Tuyết. Chỉ ở lại nơi này một thời gian ngắn, sau đó rời đi, chẳng qua cũng chỉ giống lần trước thôi.

“Ha ha, Cách Tuyết quả nhiên là Cách Tuyết!” Cẩm Hồng vẫn bộ dáng cắn hạt dưa như trước đây, trêu chọc Nguyệt Thu Triệt.

Nguyệt Thu Triệt cũng không nói gì, mỉm cười. Người nhiều như vậy, mình lại không biết, cũng không có quan hệ với mình.

“Đúng vậy, đúng vậy, Cách Tuyết đã lớn, tin tức Cầm sứ trở về truyền ra, đêm nay người đến Tứ Sắc lâu của chúng ta tăng một nửa, Tương tỷ [tú bà của Tứ Sắc lâu ] thu tiền đến độ người mềm nhũn,  hiện tại miệng còn vui vẻ đếm tiền a!” Cẩm Khuynh mang vẻ mặt sùng bái nhìn Nguyệt Thu Triệt.

“Cách Tuyết, giống như đã thay đổi a?” Cẩm Hân nhìn hồi lâu, chậm rãi mở miệng.

“Thay đổi sao? Là người, ai có thể không thay đổi chứ?” Cũng không có phủ nhận, chỉ thì thào , suy nghĩ lại không biết bay tới nơi nào.

Nhìn thấy Nguyệt Thu Triệt như vậy, bốn người Cẩm Lam đều có thể ý thức được Cách Tuyết trước mắt so với ba năm trước đây thay đổi rất nhiều. Ba năm trước đây Cách Tuyết tuy rằng lãnh đạm, nhưng là vẫn dung nhập chung quanh, lần đầu hắn nhìn thấy bọn họ liền quang minh chính đại đánh giá, ngẫu nhiên trong mắt hiện lên ý cười, tuy giúp Cẩm Lam đánh đàn không phải thực tình nguyện, nhưng hiện giờ lại tựa hồ có một bức tường cách ngăn hắn với chung quanh, hơn nữa trong mắt cơ hồ không có dao động, mà tựa hồ lại có thêm nhiều tang thương.

Sau một lúc lâu, Cẩm Hân mới đánh vỡ trầm mặc,“Cách Tuyết, có mấy người muốn gặp ngươi.”.

Không để ý người muốn gặp mình là người nào, Nguyệt Thu Triệt gật đầu tỏ vẻ đáp ứng.

“Cách Tuyết, đây là Hoàng Thượng, bên trái chính là Lục vương gia Thương Lạc, bên phải chính là Tam vương gia Thương Miểu.” Sauk hi hành lễ với Thương Lăng, Cẩm Hân liền vì Nguyệt Thu Triệt giới thiệu .

Nguyệt Thu Triệt cũng không vì thân phận ba người trước mắt mà có biểu hiện khác, chỉ hơi hơi gật đầu, xem như là đáp lễ. Cũng không có nhiều kinh ngạc, dù sao Tứ Sắc lâu chắc chắn có quyền thế ở phía sau chống đỡ, chỉ không ngờ là hoàng đế mà thôi.

Nhìn thấy người trước mắt không quan tâm hơn thua, không sợ hãi, trong mắt ba người nhóm Thương Lăng hiện lên tán thưởng, dù sao người có thể đàn ra âm thanh thiên tiên như vậy,  nếu giống người bình thường nhìn thấy hoàng đế liền kích động, nịnh hót, thì thật lãng phí mong đợi của bọn hắn.

“Cách Tuyết, hôm nay gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền.” Thương Lăng không chút che dấu chính mình đối với người trước mắt tán thưởng, trong mắt tràn ngập hứng thú.

Xem hứng thú trong đôi mắt người đối diện như không có gì, Nguyệt Thu Triệt thản nhiên tỏ vẻ biết ơn,“Tạ Hoàng Thượng nâng đỡ.” Dù sao người trước mắt người là chủ nhân của Thương Lục, cũng phải nể mặt vài phần .

“Ha ha, Cách Tuyết, ta là Thương Lạc, có hứng thú hay không đến quý phủ đi của ta làm nhạc công a, đãi ngộ khẳng định so với ở trong tốt hơn!” Thương Lạc càng xem người trước mắt càng vừa lòng, vội vàng muốn người này vào đàn trong phủ mình. Nhưng, thấy người trước mắt không nói lấy một câu, thậm chí cũng không biểu hiện gì, trong lòng liền nhụt chí a! Đành phải xấu hổ cười cười,“Ha ha, ha ha ~”.

“Vèo ~” Cẩm Khuynh nhìn thấy Thương Lạc Vương gia như vậy, thật sự là nhịn không được , lại nhìn đến ánh mắt thực ai oán của Thương Lạc, bất đắc dĩ nhịn xuống, nhưng co rúm bả vai tựa hồ cố gắng nén cười nhạo Vương gia đào hoa kia.

“Cách Tuyết có thể đàn một khúc hay không?” Tuy rằng chỉ nghe qua người trước mắt đàn hai lần, Thương Lăng tựa hồ rất muốn nghe người này đàn, nên đưa ra thỉnh cầu, thấy người trước mắt cho phép, liền bảo Cẩm Hân đem cầm tới.

Tiếng đàn từ từ vang lên, tựa hồ đem một người một cầm kia cùng mọi người ngăn cách, tự thành một thế giới. Nếu người nọ là tao nhã chi tư, sẽ tạo thành một bức tranh đẹp đến thế nào chứ! Mọi người đắm chìm trong thanh âm duyên dáng, tâm tư xuôi theo điệu nhạc, khi thì ngọt ngào vui vẻ, thích thú thỏa mãn, khi thì thương tâm phiền nào, thống khổ, chỉ một khúc ngắn ngủi, đã nói hết nhân sinh ngọt bùi đắng cay, cuộc sống muôn vẻ; này đây, hết một khúc, mọi người còn chưa hồi phục lại tinh thần, vẫn chìm đắm vào tư vị bên trong của nó.

“Khúc này chỉ có trên trời, nhân gian khó có thể được nghe vài lần a!” Sau một lúc lâu, mọi người mới khôi phục tinh thần, Thương Lăng cảm thán nói, người này nhìn như bình thường, nhưng khi đánh đàn phong tư lại  làm cho người lóa mắt, nhìn như mâu thuẫn rồi lại cảm thấy được nên như thế.

“Cách Tuyết, cầm của ngươi là do ai dạy a? Người dạy ngươi nhất định là càng thêm lợi hại!” Thương Lạc cảm thấy được có thể dạy ra một cầm kĩ giống như Cách Tuyết, người dạy kia không biết cầm kĩ đã đạt đến mức nào a, nếu có thể nghe được người như vậy đàn,  vậy chết cũng không tiếc .

“Ân, là ta phụ thân dạy.” Đối với vấn đề này, Nguyệt Thu Triệt không có phớt lờ Thương Lạc, trong mắt hiện lên sáng rọi, tựa hồ về lại thời gian Tuyết cầm tay, dạy mình chơi đàn.

“Oa, phụ thân Cách Tuyết thật là lợi hại a!” Nghe được Nguyệt Thu Triệt trả lời, Cẩm Khuynh sùng bái phát ra cảm thán,“Khuynh muốn nghe phụ thân Cách Tuyết đàn.”.

“Không biết lệnh tôn hiện tại ở nơi nào? Có thể gặp mặt được không?” Nghe được có người như vậy tồn tại, Thương Lăng cũng nhịn không được tò mò, dù sao tài năng của người trước mắt là một minh chứng. Người có thể dạy ra người như vậy, giao hảo một phen, đối với mình khẳng định là trăm lợi mà không hại, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt ảm đảm của người trước mắt, cũng không thê tiếp tục hỏi.

Mọi người cũng ý thức được Nguyệt Thu Triệt đang buồn, nhưng không mở miệng an ủi thế nào.

“Lệnh tôn có từng đi qua Thiên Sơn hay không?” Sauk hi nghe Nguyệt Thu Triệt đàn một lúc lâu, càng thêm khẳng định người thần bí gảy đàn kia cùng người trước mắt có chố giống nhau, tuy rằng cầm kĩ cao một bậc, không biết nên hỏi thăm thế nào, cũng không xác định người trước mắt có biết hay không, sau lại biết người dạy hắn là phụ thân của hắn, nhịn không được mở miệng đoán.

“Tại sao lại nói như vậy?” Nguyệt Thu Triệt rõ ràng cảm thấy tim mình đập nhanh vài phần, tựa hồ tmuốn thoát ra khỏi ***g ngực, hít một hơi thật sâu, bình tĩnh một chút, mang theo vài phần mong đợi mở miệng.

“Ba năm trước đây, ta ở Thiên Sơn nghe được tiếng đàn tương tự với ngươi, hơn nữa tựa hồ càng thêm xuất sắc.” Nhìn ra đáp án của mình đối với người trước mắt rất quan trọng, liền đem sự tình mình ở Thiên Sơn nói ra.

“Có thể mời ngươi cùng ta đi một chuyến đến Thiên Sơn được không?” Là Tuyết, nhất định là Tuyết, trên thế giới này còn có ai có thể đàn ra tiếng đàn tương tự như mình, chỉ có Tuyết, chỉ có Tuyết mà mình yêu nhất a! Nguyệt Thu Triệt trong lòng điên cuồng kêu gào , cả người đều toát ra hưng phấn, ba năm tìm kiếm cuối cùng có ý nghĩa, cuối cùng đã có manh mối. Nhưng Thiên Sơn to lớn như thế, cho dù bằng công lực của mình cũng ba tháng mới có thể đi hết, chính là nếu có người trước mắt giúp, không mất đến một tháng, có thể tìm thấy Tuyết. Ba tháng, căn bản là mình không thể chờ lâu như vậy.

“Hảo.” Suy nghĩ một lúc, Thương Miểu đáp ứng.

“Cám ơn, cám ơn.”.

Thương Miểu vừa định nói không cần, lại nhìn thấy người trước mắt rơi lệ, liền nuốt lại trong lòng.