Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 29

2:12 sáng – 01/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 29 tại dualeotruyen. 

Trans: Jindo87

Beta: Nguyệt Nguyệt

Từ lúc mọi người nghe tin Trì Khuynh bị đưa vào phòng tắm riêng trong phòng ngủ Nữ hoàng thì vội vàng chạy tới cứu người. 

Diệp Linh Ngân chạy vào đại sảnh, nhìn quanh một vòng rồi lẩm bẩm: “Lạ thật, không có ai cả, chắc là không nhầm đâu nhỉ.”

Trong tầm mắt không thấy một ai, cô bắt đầu nghi ngờ bản thân đi tìm nhầm địa điểm. 

NPC không cho người lạ tiến vào, chắc là tổ chương trình cố ý chỉ định nhiệm vụ cho từng người. Diệp Linh Ngân yên lặng quan sát, bắt đầu tìm xung quanh xem có  giấu cơ quan nào không. 

Khi cô định nhấc cái bình sứ Thanh Hoa lên để kiểm tra thì phát hiện cái bình này đã bị gắn cố định, không thể di chuyển. 

Diệp Linh Ngân hớn hở, thật không ngờ, đây chính là món đồ chủ chốt cần tìm. 

Cô học theo tình tiết trong các bộ phim truyền hình, cầm cái lọ xoay trái xoay phải, khi xoay sang trái, trong cái bình lộ ra một thẻ nhiệm vụ: “Hãy viết ra 10 bài thơ có từ Hoa.”

Diệp Linh Ngân vội vàng chạy tới bàn tìm giấy và bút.

Trong ống kính máy quay, cô gái mặc váy màu xanh da trời đang ngồi yên tĩnh bên chiếc bàn gỗ màu đỏ nâu, tay cầm bút tập  trung viết thơ. Trong hoàn cảnh như vậy, có rất nhiều việc dễ dàng ảnh hưởng tới tâm trạng của người chơi, nhưng Diệp Linh Ngân vẫn luôn không hề ngừng bút, dường như mọi thứ xung quanh không hề ảnh hưởng tới cô vậy. 

Đạo diễn ngồi sau màn hình vỗ tay cười lớn: “Thật không ngờ cô ấy thực sự biết viết thư pháp.”

Đạo diễn tán thưởng không phải chỉ vì cô biết viết bút lông, mà tư thế ngồi, tư thế cầm bút và nét bút của Diệp Linh Ngân chắc chắn đã được học rất cẩn thận nghiêm túc. Chữ của cô không yêu kiều uyển chuyển như những cô gái khác mà rất phóng khoáng, mềm mại mà đanh thép. 

Khi tập này được trình chiếu chắc khán giả sẽ rất thích thú với màn trình diễn thư pháp này của cô. 

Một tiên nữ tài sắc vẹn toàn ai mà không yêu chứ!

Đạo diễn cười ha ha nhìn sang vị đại boss ngồi bên cạnh, chỉ thấy vẻ mặt của người đàn ông cao lãnh mặt lạnh ngồi đó dường như dịu dàng hơn, đạo diễn thở phào nhẹ nhõm, tự khen ngợi bản thân vì đã đưa ra một quyết định đúng đắn.

Hoắc Cẩn Hành yên lặng nhìn cô gái trên màn hình và những bài thơ cô viết, khóe môi nhếch lên cười.

Thư pháp của Diệp Linh Ngân đúng là được một giáo viên chuyên nghiệp dạy, học một thời gian cô thấy thích nên cố ý bắt chước theo nét chữ của anh, dần dần kết hợp nét chữ của cả hai trở thành nét chữ phóng khoáng mà mềm mại như hiện tại. 

Tất cả mọi việc cô làm đều có hình bóng của anh, nghĩ đến đây, Diệp Linh Ngân khẽ nhếch môi cười. 

Tình cảm cô dành cho anh, có lẽ là ngưỡng mộ.

Diệp Linh Ngân đắm chìm trong tình tiết của trò chơi, hoàn toàn không biết hậu trường đã xảy ra chuyện gì, khi viết xong 10 bài thơ, các nhân viên bí mật lập tức khởi động cơ quan bí mật, một cánh cửa đá từ từ mở ra. Nhìn thấy vậy, Diệp Linh Ngân vội vàng bỏ lại giấy bút đi tới tìm hiểu.

Cửa mở ra, bốn phía đều là khói mù mịt, bên tai vang lên tiếng nước chảy róc rách, địa đạo tối thui, Diệp Linh Ngân phải dựa vào âm thanh mới phân biệt được vị trí, mò mẫm bám vách tường đi được vài bước, cô đột nhiên hiểu ra. 

Khi cô tìm thấy Trì Khuynh thì sững sờ ngây người. 

Buổi sáng rõ ràng vẫn còn mặc một thân quần áo trắng phẳng phiu như công tử bất phàm, bây giờ đã bị lột sạch hai lớp quần áo, trên người chỉ còn lại lớp lụa trắng, cơ bụng gợi cảm lúc ẩn lúc hiện, giọt nước trên má lăn dài theo cằm xuống cổ. 

Trì Khuynh đứng trong suối nước nóng, nước ngập đến thắt lưng, hai tay bị xích lại, nửa thân trên lộ ra trong ống kính.

Trì Khuynh nhìn về hướng người đang tới, hai mắt sáng bừng lên, hai má của anh bị nhiệt độ trong này hun cho ửng hồng. Xung quanh sương khói mơ hồ, vừa thuần khiết vừa gợi cảm, thực làm cho người ta khó mà kìm lòng được.

“Nữ hoàng này cũng chịu chơi đấy.” Diệp Linh Ngân lẩm bẩm đi tới bên người Trì Khuynh, kiểm tra xung quanh thì phát hiện một ổ khóa, nhiệm vụ bây giờ của cô chắc là phải đi tìm chìa khóa ở trong này. 

“Trì Khuynh, anh có sao không?”

“Không sao.” Anh hổn hển trả lời: “ Nhưng mà từ nãy đến giờ mực nước đang dâng cao lên rồi.”

Kể từ lúc Diệp Linh Ngân mở cửa, mực nước trong hồ không ngừng dâng lên, điều này cũng đồng nghĩa với việc thời gian tìm chìa khóa của cô là có hạn. 

Căn phòng không có nhiều đồ đạc lắm, Diệp Linh Ngân đi một vòng không tìm được manh mối nào. Đột nhiên cô nghe thấy tiếng Triệu Kha Dục và những người khác dường như đang gọi mình. 

Diệp Linh Ngân vểnh tai nghe ngóng, lần theo hướng âm thanh đi tới, phát hiện trên tường có một lỗ nhỏ khoảng 2-3cm.

Đây là tòa nhà do tổ chương trình thiết kế, tường không cách âm nên giọng Triệu Kha Dục cô nghe được rất rõ: “Tiểu Diệp, Trì Khuynh, hai người nghe rõ không?”

“Chúng tôi ở bên này.” Cô trả lời.

“Nghe này, chúng tôi mới tìm thấy  một tờ giấy, bên trên có viết…”

Ba người bị chặn lại bên ngoài đồng thời cũng đang thực hiện nhiệm vụ, sau khi nhận được manh mối từ bên ngoài, Diệp Linh Ngân cẩn thận xâu chuỗi lại, cuối cùng tìm thấy chìa khóa ở một kệ đèn trong phòng.

Lúc này nước đã ngập đến cổ của Trì Khuynh.

Diệp Linh Ngân nhanh chóng mở khóa và nói: “Nhanh lên đây thôi.”

“Họ buộc tôi vào cái thang rồi đưa vào giữa hồ, lúc rời đi cũng đem thang đi mất.” Trì Khuynh đứng trong hồ bơi, xung quanh không có thiết kế bậc thang, tường cũng trơn nhẵn, có vẻ hơi khó để anh trèo được lên. 

“Nắm lấy tay tôi.” Diệp Linh Ngân giơ tay ra “Tôi đếm đến ba sẽ kéo anh lên, anh cố gắng nắm lấy lan can này nhé.”

“Được” Trì Khuynh không còn thời gian để suy nghĩ đắn đo nữa, anh nắm lấy bàn tay đang vươn ra trước mặt, cảm giác tay cô vô cùng mềm mại mỏng manh, dường như anh chỉ cần nắm chặt một chút cũng có thể làm tổn thương bàn tay nhỏ bé này. 

“Ba, hai, một!”

Diệp Linh Ngân nghiến răng dùng sức kéo lên, “hừ” một tiếng hít một ngụm khí lạnh vào giữa hai kẽ răng. 

Lan can sắt ở hồ bơi rất chắc chắn, Trì Khuynh bám lấy, nghiêng người qua lan can, thuận lợi leo lên.

Sau khi cứu người thành công, Diệp Linh Ngân lặng lẽ xoa tay mình. 

Vừa xong lúc cứu Trì Khuynh không cẩn thận cọ vào lan can nên bị thương, rất đau.

Người chơi đau tay, còn ở hậu trường đạo diễn đau đầu sầu khổ.

Kể từ khi Diệp Linh Ngân tiến vào căn phòng bí mật có hồ bơi, áp suất không khí bên cạnh đạo diễn dường như càng ngày càng giảm, giữa tháng tư mà ai cũng cảm thấy rét căm căm như giữa mùa đông, không hẹn mà cùng run rẩy sợ hãi. 

“Có chuyện gì vậy?” Vị đại boss nhăn mày, lạnh mặt nhìn qua: “Tổ chương trình khi thiết kế không tính đến an toàn của người chơi hay sao?”

Đạo diễn Tô vội vàng giải thích: “Không, không phải, Hoắc tổng, chắc chắn đây chỉ là một tai nạn thôi.”

Bọn họ luôn đảm bảo an toàn mà!

Ví dụ như hồ nước khóa Trì Khuynh, cho dù Diệp Linh Ngân không tìm thấy chìa khóa kịp thời thì nước cũng không thể ngập người Trì Khuynh, bọn họ đều đã tính toán độ cao của mực nước kĩ càng.

Ai ngờ được Diệp Linh Ngân lại  bị trầy tay chứ!

Khuôn mặt của đại boss thì âm trầm đáng sợ, đạo diễn Tô ở bên cạnh thì lo đến vã mồ hôi hột, liên tục giải thích việc Tổ chương trình đã kiểm tra độ an toàn rất nhiều lần trong quá trình thiết kế.

Đến lúc đạo diễn Tô thực sự không biết nói gì nữa thì cuối cùng đại boss hỏi: “ Bao giờ thì kết thúc?”

“Nhanh, nhanh thôi.” Đạo diễn Tô lấy tay quệt mồ hôi.

Nội dung chương trình “Chạy trốn mê thành” thiết kế Sầm Ty Ty và Diệp Linh Ngân là Nữ hoàng và Thánh nữ.

Thánh nữ giỏi bói toán, đã tính ra “Thành phố Hoa tiên” sắp trải qua đại nạn, sự xuất hiện của bốn người đàn ông bí mật sẽ ảnh hưởng đến vận mệnh của quốc gia, tuy nhiên là Phúc hay Họa vẫn chưa biết được, vì thế thánh nữ đã trà trộn vào  để tùy cơ ứng biến.

Trong quá trình tìm hiểu, họ phát hiện ra bí mật của Nữ hoàng, Hoàng đế mất tích hóa ra chính là vật tế để Nữ Hoàng luyện công, Nữ hoàng luyện công tẩu hỏa nhập ma sẽ đem tai họa đến thành phố Hoa tiên. 

Thánh nữ nhân từ cuối cùng đã tiêu diệt tất cả, đem bình yên trở lại cho thành phố Hoa tiên. 

Khi chương trình ghi hình xong xuôi, tiểu Ngư cầm thuốc mỡ chạy đến: “Chị Ngân, tay chị có sao không?”

“ Ủa sao em biết?”

“Là Hoắc tổng nhìn thấy”

Tiểu Ngư len lén chỉ, Diệp Linh Ngân quay đầu nhìn theo thì thấy Hoắc Cẩn Hành đang ngồi cạnh đạo diễn nhưng mắt thì đang nhìn sang bên này. 

Tuy là khoảng cách khá xa, nhìn cũng không rõ lắm, nhưng cô chắc chắn Hoắc Cẩn Hành đang nhìn mình. 

Sao anh lại chạy đến đây xem ghi hình thế này.

Sau một lát ngạc nhiên, Trì Khuynh chạy đến bên cạnh cô, lo lắng hỏi: “Tay cô có sao không?”

“Không sao, chỉ trầy da chút thôi.” Lúc nãy cô vén áo lên xem, bị trầy da.

“Tôi xem nào.” Trì Khuynh muốn tự kiểm tra vết thương của cô, nhưng Diệp Linh Ngân đã bỏ tay áo xuống, nên anh cũng hết cách. 

Đây là lần đầu tiên Trì Khuynh ngắm nhìn cô dưới ánh sáng rực rỡ và cự ly gần như vậy.

Hôm nay cô mặc trang phục cổ trang, đôi lông mày lá liễu cong vút trên hai má trắng ngần, nhìn như hai ngọn núi xa xa, cô cúi đầu, cụp mắt xuống nên nhìn không rõ đôi mắt hoa đào long lanh quyến rũ, tuy nhiên đôi môi đỏ mọng như chu sa vẫn rất cuốn hút. 

Trì Khuynh im lặng một lát, mím môi nói: “ Vừa rồi ở trong bồn tắm cảm ơn cô.”

Diệp Linh Ngân: “…”

Không nhắc thì còn đỡ, nhắc tới lại nghĩ cảnh cô xông vào cứu người, cuối cùng lại là cùng nhau bị nhốt lại.

Thật là một bức tranh vô cùng cảm động!

Cô khẽ ho một tiếng: “Chỉ là thực hiện nhiệm vụ thôi.”

Đã quay liên tiếp hai tập của chương trình, khi thực hiện nhiệm vụ việc va chạm thân thể với các đồng đội là không thể tránh khỏi, dù là Trì Khuynh hay những đồng đội khác, cô luôn nhiệt tình giúp đỡ. Thế nhưng khi kết thúc ghi hình, cô lập tức sẽ giữ khoảng cách với mọi người.

Lúc này một nhân viên công tác chạy tới nói: “Cô Diệp, đạo diễn Tô mời cô về phòng nghỉ bôi thuốc trước, sau bữa tối chúng ta sẽ trở về thành phố.”

Quay chương trình suốt cả ngày, mọi người sớm đã đói đến ngực dán vào lưng rồi, tổ chương trình vốn dĩ có chuẩn bị cơm hộp cho mọi người, hôm nay may mắn Hoắc tổng tới giám sát, vì thế mọi người được ăn thêm một bữa cơm.

Chương trình lần này tổ chương trình lựa chọn quay ở phim trường cổ trang, vì thế cung điện rất rộng rãi, vừa đẹp dùng để ăn uống và nghỉ ngơi cho cả đoàn. 

Mọi người tự chọn chỗ ngồi thoải mái cho mình, Diệp Linh Ngân thấy đạo diễn nhắc đi bôi thuốc và thay đồ, vì thế một mình trở về phòng nghỉ.

Cô không vội thay quần áo, lẩm nhẩm đếm từ một đến mười thì có một bóng đen xuất hiện trước mặt, Diệp Linh Ngân ngẩng đầu lên thì bắt gặp gương mặt đen như đáy nồi của người đó.

Hoắc Cẩn Hành nắm cổ tay cô, vén tay áo lên kiểm tra vết thương.

Chỗ bị xước da tấy đỏ lên, vẫn còn lưu lại một ít vệt máu khô. 

“Chỉ là một chương trình thôi, em cần gì phải cố gắng như vậy.”

“Anh trai à, lời anh nói thật đúng là tiêu chuẩn kép.” Rõ ràng trước kia chính anh dạy cô làm việc gì cũng phải cố gắng hết sức.

Hoắc Cẩn Hưng lấy tăm bông nhẹ nhàng lau sạch khử khuẩn vết thương cho cô.

Bởi vì vết thương rất nhỏ, cô cũng không cảm thấy đau, nhưng vẫn  xấu tính cố tình suýt xoa: “Đau.”

Kêu xong cô lại hối hận thối ruột, thân là một diễn viên chuyên nghiệp, thế mà vừa xong kêu đau âm thanh lại như bị bóp mũi vậy. 

Còn Hoắc Cẩn Hành nghe xong lại thấy giống như một đứa trẻ đang làm nũng vậy. Anh cũng không trêu chọc cô mà nhân cơ hội nhắc nhở cô một lần nữa: “Nếu sợ đau lần sau phải nhớ tự bảo vệ bản thân cho tốt, đừng để bị thương nữa.”

Diệp Linh Ngân ngồi im giơ tay cho anh xử lý vết thương và băng bó cẩn thận cho mình. 

Trong lúc băng bó không thể tránh khỏi có những đụng chạm da thịt, Diệp Linh Ngân còn cố tình ngồi sát vào anh, mắt long lanh nhìn anh: “Anh, anh thấy hôm nay lúc quay chương trình em viết thư pháp có đẹp không?”

“Cũng được.” Anh lập tức trả lời không chút do dự, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm cánh tay cô.

Diệp Linh Ngân nghe câu trả lời này thấy vẫn không vừa lòng, chống tay lên băng ghế, phồng má nói: “Lần nào anh khen em cũng nói câu này, chẳng sáng tạo gì cả.”

Hoắc Cẩn Hành chiều cô sửa lại lời khen: “Rất đẹp.”    

Lúc này Diệp Linh Ngân mới hài lòng ngẩng đầu, cong môi cười: “Anh dạy đó.”

Giọng điệu tràn đầy tự hào.

Giọng của cô nhỏ nhẹ ngọt ngào, bị cô ồn ào bên tai như vậy khuôn mặt của Hoắc Cẩn Hành cũng dịu đi không ít, tâm trạng cũng vui vẻ hơn, kéo tay áo xuống cho cô: “Xong rồi.”

“Vậy em đi thay quần áo.”

“Được.” Anh nhẹ nhàng trả lời cô, đứng dậy định đi, bất ngờ ngón tay lại bị giữ chặt. 

“Anh ngồi đây chờ em một chút.” Diệp Linh Ngân chỉ vào băng ghế anh vừa ngồi lúc nãy, dưới ánh mắt bình tĩnh của anh, tự tin nói lí do mà cô đã nghĩ ra: “Cửa ở đây không có khóa, lúc em thay đồ nhỡ có ai vào thì sao?”

Hoắc Cẩn Hành nhìn cô, lý do này thật đúng là anh không thể từ chối được.

“Em đi thay đồ đi.” Cô thay quần áo sau bức bình phong, anh cũng không thể nhìn trộm được, mà có nhìn cũng chẳng sao.

Diệp Linh Ngân cầm đồ ra phía sau để thay, sau khi cởi bỏ áo sơ mi và váy, cô mặc áo len màu vàng và quần bò xanh. 

Khi cô bước ra, trông cô vô cùng trẻ trung xinh đẹp và năng động trong bộ đồ này, tuy nhiên khi đứng cạnh Hoắc Cẩn Hành mặc bộ âu phục chỉnh tề thì không được hài hòa. 

Diệp Linh Ngân có chút hối hận vì hôm nay đã đem theo bộ quần áo này, đáng lẽ cô nên mặc chiếc váy đẹp nhất, lộng lẫy nhất, nhã nhặn bước trên đôi giầy cao gót cạnh Hoắc Cẩn Hành mới đúng. 

Cô hối hận nói: “Nếu biết anh đến em sẽ đem váy theo.”

“Bộ này rất đẹp.” Hoắc Cẩn Hành tưởng cô không hài lòng với bộ quần áo này, anh thấy cô mặc bộ này rất đẹp, cũng rất hợp với cô.

Diệp Linh Ngân xoa xoa tay, đôi mắt trong veo đảo một vòng, nếu như anh biết lí do thực sự cô đang nghĩ, chắc chắn anh sẽ không nói như vậy đâu. 

Đột nhiên bụng đói kêu ọt ọt, Diệp Linh Ngân mới nhớ đến phải đi lấy cơm hộp: “Em đói rồi, anh đi ăn cơm với em nhé.”

Hôm nay có thêm đồ ăn, Diệp Linh Ngân mở hộp cơm ăn hai miếng, đột nhiên nhăn nhó: “Ủa, món này ăn vị lạ quá.”

“Sao vậy?”

“Đây này, anh thử xem.” Cô vẫn nhíu mày, xúc một thìa đưa đến bên miệng Hoắc Cẩn Hành.

Khi anh ăn xong rồi mà không nhận ra món này có vị gì kỳ lạ thì cô lại cười lớn, cố ý ăn một miếng to trước mặt anh rồi nói: “Anh trai à, em chỉ muốn nói là món ăn hôm nay rất ngon”

“Ngân Ngân.” Anh đúng là chỉ còn cách ôm trán, mà không có cách nào trách mắng cô được. 

Vì để tránh mọi người nghi ngờ, cuối cùng Diệp Linh Ngân lên xe cùng với năm người khác của tổ chương trình cùng về khách sạn.

Hôm nay cô vẫn ở cùng phòng với Sầm Ty Ty, nhưng lát nữa cô chỉ cần kiếm cớ đi ra ngoài là được. 

“Tiểu Diệp, tay của em có sao không?” Vừa bỏ hành lý ra, Sầm Ty Ty đã cầm tay cô hỏi.

“Em không sao.” Đều là con gái, Diệp Linh Ngân liền vén tay áo lên cho Sầm Ty Ty xem vết thương, đúng là không có đáng ngại. 

Hai người ngồi trong phòng tán gẫu một lúc, lát sau Trì Khuynh cầm tới một ít thuốc mỡ: “Tôi không biết vết thương ở tay cô thế nào, vì thế tôi ra hiệu thuốc mua mấy loại thuốc mỡ về đây.”

“Tôi cảm ơn, nhưng mà tôi….”

“Tôi biết trợ lý của cô đã chuẩn bị sẵn rồi” Trì Khuynh đưa túi thuốc ra phía trước: “Dù sao cũng là vì cứu tôi nên cô mới bị thương, về tình về lý tôi cũng nên chịu trách nhiệm. Cô cứ nhận đi đã, dùng hay không dùng thì tính sau.”

“Được.” Dù sao anh cũng đã mua rồi, giờ cũng không trả được, hoặc cũng có thể là Trì Khuynh cũng không thích nợ ân tình của người khác.

Diệp Linh Ngân cầm lấy cái túi nilon có logo của hiệu thuốc sau đó bảo anh ta chờ một lát, cô trở lại phòng lấy ra một cái túi màu đen đưa anh: “Cái này từ lúc tôi đến chưa có cơ hội gửi lại, vừa hay bây giờ gửi anh.”

Trên túi đựng đồ cũng in logo, là nhãn hiệu quen thuộc với Trì Khuynh, vừa nhìn anh cũng biết bên trong có gì.  

Điều Diệp Linh Ngân nói là “gửi” chứ không phải “tặng”, Trì Khuynh nghe xong cũng hiểu được sự kiên quyết của cô, vì thế cuối cùng cầm lấy: “Cảm ơn cô, lần này coi như tôi được hời to rồi.”

Quay trở lại trong phòng, Sầm Ty Ty vừa cười vừa nói: “Hóa ra hai người quen biết nhau à?”

“Lần trước lúc làm nhiệm vụ em mượn cái cavat không phải của tổ tiết mục nên hôm nay trả lại anh ấy một cái” Diệp Linh Ngân đơn giản ngắn gọn giải thích, cũng không nói thêm gì nữa.

Cô đưa ngay trước mặt Sầm Ty Ty cũng chính là không giấu giếm ý đồ gì.

Trì Khuynh cầm “món quà” bước vào thang máy, cửa vừa mở ra đúng lúc gặp Hoắc Cẩn Hành và trợ lý của anh đi ngang qua.

Trợ lý Trương thản nhiên nói: “Hoắc tổng, túi quà trên tay người đó hình như là cùng nhãn hiệu với đồ cô Diệp mua?”

Hoắc Cẩn Hành liếc anh ta một cái: “Mắt tôi không mù.”

Cửa thang máy đóng lại cũng không thể che giấu nổi khúc dạo đầu của cơn giông tố.