Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 63-2: Cứu rỗi ở trấn nhỏ

2:14 sáng – 01/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 63-2: Cứu rỗi ở trấn nhỏ tại dualeotruyen. 

Rất nhanh cô đã khôi phục tinh thần lau khô nước mắt, hít hít cái mũi rửa mặt một lần nữa, lấy diện mạo sạch sẽ ngăn nắp lại xuất hiện trước mặt mọi người trước.

Quần áo mới là áo bông màu đỏ kiểu dáng bình thường, rộng thùng thình ấm áp, làm cô bé nhỏ xinh mượt mà đáng yêu. Bà chủ thật sự coi cô là em gái của đám trẻ nhà có tiền kia, cười khen cô xinh đẹp.

Lúc vừa mới đi ra ngoài, Cố Kinh Diễn cùng nhóm người Bàng Tử suýt nữa không nhận ra: “Mẹ kiếp, em gái vậy mà trông xinh đẹp như vậy.”

“Khụ khụ…” Hậu tri hậu giác suýt thì bại lộ, cũng may bà chủ không nghĩ gì nhiều.

Mái tóc đen dài ướt dầm dề xoã ra sau lưng, tất cả các sợi tóc đều chải về phía sau, khuôn mặt xinh đẹp kia lộ ra hết không giữ lại gì. Chịu ảnh hưởng của hoàn cảnh thời tiết, bên ngoài làn da hơi có tỳ vết nhưng ngũ quan rất tinh xảo, nhìn ra được sau này sẽ là mỹ nhân.

Đặc biệt là cặp mắt to tròn đầy linh khí kia, lúc nhìn chằm chằm người khác tuyệt đến mức không được.

Đây là một cô bé câu nệ lại nhát gan, nhẹ nhàng bước từng bước nhỏ đi đến bên cạnh Hoắc Cẩn Hành: “Cảm ơn anh.”

Đồng tử của Cố Kinh Diễn khiếp sợ: “Em gái em không thích hợp, anh hàn huyên với em cả đường, em chỉ gọi cậu ấy là anh?”

“Tiền mua quần áo là anh này đưa cho.” Cô nhớ rõ vừa rồi là Hoắc Cẩn Hành bỏ tiền ra.

Cố Kinh Diễn cố gắng theo lý: “Anh đây là không có tiền mặt.”

Cô bé giương lên khuôn mặt tươi cười với anh ta: “Cũng cảm ơn anh ạ.”

Tiếng gọi anh này làm Cố Kinh Diễn thoải mái trong lòng. Anh ta là con một trong nhà, không có em trai em gái, ngày thường cũng sẽ không chơi với trẻ con mười mấy tuổi, lúc này vừa nghe cảm giác rất không giống nhau.

Đang muốn dỗ cô bé gọi thêm hai tiếng, Hoắc Cẩn Hành đột nhiên duỗi tay xách cố áo An Bình lên, lạnh giọng mệnh lệnh: “Ăn cơm đi.”

An Bình đã lâu chưa từng thấy đồ ăn “phong phú” như vậy, chờ bọn họ động đũa toàn bộ mới cầm chiếc đũa bới cơm trong bát. Cô rất đói bụng nhưng luôn không nói.

Thầy đã dậy ăn cơm không được ăn ngấu nghiến, cô vẫn luôn nhìn mặt đoán ý, anh từng chút từng chút cơm trong bát cơm tẻ.

“Em gái, em không thích ăn sao?” Cố Kinh Diễn tùy tiện, lúc này ánh mắt của người khác đều chuyển qua, An Bình siết chặt chiếc đũa lắc đầu nhẹ nhàng, gắp đồ ăn cách mình gần nhất kia.

Bữa cơm này đối với An Bình mà nói có hơi gian nan, ăn khát nước, ngẩng đầu vừa nhìn, chai nước ở trong gần tầm tay anh lớn bài xích cô vì vậy chỉ có thể từ bỏ.

Yết hầu run rẩy, nuốt xuống đối với cô mà nói có hơi khó khăn, lúc này có một chén nước đặt trước mặt cô.

An Bình ngẩng đầu nhìn lên đã thấy Hoắc Cẩn Hành ngồi dựa vào ghế ngồi, một tay cầm điện thoại thao tác, mặt không có biểu cảm gì.

Nhưng rõ ràng chủ nhân của cánh tay duỗi đến đây là anh.

“Cảm ơn anh.” Tiếng cảm ơn này rất nhẹ, tư thế người đó không thay đổi, thậm chí không phân cho cô một ánh mắt dư thừa nào, cũng không biết có nghe thấy không.”

Ăn uống no đủ, năm người tiếp tục đi trước, đi cả đêm cuối cùng cũng đến Cục cảnh sát thị trấn.

Đoàn người phối hợp làm ghi chép, ý nghĩ của An Bình rõ ràng kể lại những gì mình đã trải qua cùng với những bất công người bị hại khác gặp phải.

Mọi người đều rất khiếp sợ, ở một nơi cách đô thị phồn hoa hơn 100km cất giấu giao dịch dơ bẩn như vậy.

Cảnh sát lập tức hạ mệnh lệnh với cảnh sát địa phương cũng phái người đi trước, bọn họ yêu cầu An Bình chỉ ra và xác nhận, đám người Cố Kinh Diễn ôm lòng tò mò lại đi đến trấn nhỏ cùng cảnh sát.

Chỗ có tội ác cuối cùng cũng nghênh đón sự thẩm phán chính nghĩa. Người làm nhiều việc ác bị cảnh sát bắt về quy án, những người bị hại gặp bất công cũng đã không có nhà để về.

An Bình tìm được chị Tiểu Hà ở nhà bên cạnh trong đám người, đối phương nhìn thấy cô cũng vô cùng khiếp sợ: “An Bình, những người đó đều là người em mang đến sao?”

An Mình nói hết những gì sau khi mình chạy ra nói cho cô ta, chỉ vào mấy thiếu niên ở trong đám người kia: “Chính là bọn họ cứu em, mấy anh trai kia đều là người tốt.”

Tiểu Hà nhón chân nhìn vài vị thiếu niên kia, cách quá xa không nhìn rõ, ánh mắt cô ta lại rơi xuống trên người An Bình một lần nữa: “Quần áo giày dép của em đều là bọn họ mua sao?”

“Vâng vâng.”

“Vận khí của em thật tốt.” Tiểu Hà cảm thán.

Áo bông đỏ mới tinh mặc ở trên người cũng thật đẹp, cô ta không nhịn được mà nghĩ nếu lúc ấy mình và An Bình cùng nhau chạy trốn, vậy cô ta cũng sẽ gặp được mấy người hảo tâm kia, mặc quần áo mới xinh đẹp kia lên giống An Bình.

Cúi đầu nhìn áo khoác cũ đã giặt đến trắng bệch còn vá lại, trong lòng Tiểu Hà ê ẩm.

Quan hệ mọi người trên trấn rắc rối phức tạp, cảnh sát được phái ra của thị trấn tạm trú ở đây. Có thể tìm được gia đình vốn có thì liên lạc người thân đến đón, không tìm thấy thì sắp xếp nơi khác, chưa vị thành niên thì đưa đến các viện phúc lợi ở khắp nơi.

Giải quyết xong một vụ án lớn, vài vị thiếu niên khí phách hăng hái nháy mắt cảm thấy lần du lịch này đáng giá.

Cố Kinh Diễn cầm một quả táo đỏ rực đặt ở trong lòng bàn tay: “An Bình thông minh như vậy, chắc là nhớ rõ viện phúc lợi mà mình từng ở trước kia chứ? Đưa cô bé trở về?”

An Bình vừa đi đến cửa nghe những lời này đã dừng chân lại. Quay về viện phúc lợi, tiếp tục trải qua những ngày tháng được nhận nuôi rồi bị vứt bỏ như trước sao?

Hai ngày nay bọn họ ở trên xe, cô nhìn thấy cuộc sống chưa từng tiếp xúc trước đó, đồ ăn, điện thoại, máy tính, hoá ra cái đệm trong xe có thể mềm như vậy, hoá ra trong xe có thể xem TV, hoá ra trong xe còn có thể đặt tủ lạnh nhỏ…

Những thứ bọn họ giơ tay là có thể với đến là những thứ từ khi cô có ý thức chưa từng thể nghiệm.

Nếu có thể được bọn họ nhận nuôi thì tốt rồi…

“Ai ở bên ngoài?”

“Là em.”

“Em gái An Bình à.” Cố Kinh Diễn thích trêu cô, ném quả táo trong tay qua, An Bình suýt thì không đón được.

Bàng Tử cười động tác của cô, An Bình không giận, ôm quả táo nói cảm ơn với Cố Kinh Diễn.

Hoắc Cẩn Hành lười nói chuyện tào lao với bọn họ, một mình đi ra ngoài cho thoáng, phía sau có một cô bé nhắm mắt đi theo.

Đi được một đoạn đường rất dài, người đó còn chưa rời đi, Hoắc Cẩn Hành dừng chân lại bỗng nhiên quay đầu lại: “Còn có việc?”

Cô bé lắc đầu, mím môi do dự vài giây, đi nhanh hơn đến bên cạnh anh.

Điều này làm Hoắc Cẩn Hành cảm thấy hiếm lạ: “Không sợ tôi?”

An Bình mở to mắt: “Vì sao phải sợ? Anh là người tốt.”

Vẻ mặt kia thiên chân vô tà, Hoắc Cẩn Hành lạnh giọng cười: “Tùy tiện cho bé hai viên kẹo, bé đều sẽ cảm thấy đối phương có lòng thiện.”

An Bình từng đi học, biết “kẹo này” không phải “kẹo kia”.

Lúc cô im lặng, Hoắc Cẩn Hành đã đi xa.

Cô bé định nói lại đuổi theo lần nữa, nhét quả táo vừa nhận được vào trong tay anh: “Anh.”

“Em không sợ anh.”

Một người có đáng tin hay không thì không phải nghe người ta nói gì, mà là xem người ta làm gì. Một cái ôm trong thời khắc nguy cấp, áo khoác ấm áp trên xe, nước sôi để nguội giải khát trên bàn cơm, cô đều biết.

Hoắc Cẩn Hành rũ mắt nhìn cô bé còn lùn hơn mình nhiều này chăm chú, đáy mắt xẹt qua một chút sâu sắc.

Ở nhà họ Hoắc, anh là lựa chọn thứ hai sau anh mình, trong mắt bạn bè, mọi người càng thích tiếp cận người giỏi ăn nói như Cố Kinh Diễn. Cô bé kỳ quái này lại đưa quả táo của Cố Kinh Diễn cho đưa cho anh.

Ánh mắt sắc bén đột nhiên dừng trên mặt cô, Hoắc Cẩn Hành thưởng thức quả táo, tiếng nói mát lạnh hỏi: “Muốn nhận được thứ gì ở chỗ của tôi?”

Trong lòng An Bình lộp bộp. Ý tưởng vừa toát ra vậy mà bị nhìn thấu?

Cô còn chưa nghĩ nên cầu xin thế nào, thậm chí còn không có chút nắm chắc là đối phương sẽ chấp nhận.

Dù sao cũng là đứa trẻ mười tuổi, thông minh nữa cũng không qua được mắt nhìn của người trưởng thành, đáy mắt của Hoắc Cẩn Hành hiện lên một đạo lãnh quang, ước lượng quả táo trong tay: “Cho bé một cơ hội, trước khi rời đi, nghĩ kỹ xem mình muốn cái gì.”

Hoắc Cẩn Hành cuối cùng không trả quá táo lại cho cô. An Bình không biết mình có hiểu sai hay không, cô dùng quả táo mà Cố Kinh Diễn đưa nhận được một “cơ hội” của Hoắc Cẩn Hành?

Rất nhanh người của trấn nhỏ bị cảnh sát giải tán rời đi hơn phân nửa. Từng người bị đưa đi, có người vì lấy lại tự do mà cảm thấy vui vẻ, cũng có người không biết con đường phía trước thế nào mà cảm thấy mê mang.

Cảnh sát mang đến tin tức, cha mẹ Tiểu Nhà qua đời ngoài ý muốn, Tiểu Hà không những không khổ sở ngược lại cảm thấy cuối cùng mình cũng được giải thoát.

“An Bình, nghe em nói viện trưởng của viện phúc lợi trước kia em ở cũng không tệ lắm, hay là chị đi cùng em?”

“Nhưng em không muốn trở về.”

“Không trở về? Chẳng lẽ em muốn ở lại nơi này?” Tiểu Hà chưa từng đi học, hoàn toàn không biểu logic của cô.

“Chị Tiểu Hà, chị biết việc nhận nuôi không? Chính là những cặp vợ chồng không có con sẽ đến viện phúc lợi nhận nuôi con, em đã từng đến hai gia đình.” Đáng tiếc sau vài lần vẫn bị đưa về viện phúc lợi.

Đôi vợ chồng đầu tiên là sau khi nhận nuôi cô không lâu thì mang thai, đôi vợ chồng thứ hai, nam chủ nhân đối với cô rất tốt, nữ chủ nhân lại kiêng kị nên bịa đặt lý do đưa cô quay về.

Bị trả về liên tiếp, gia đình tìm kiếm con sau đó cảm thấy bản thân cô có vấn đề, không muốn mạo hiểm đưa cô về nhà. Cô cho rằng mình sẽ trưởng thành ở viện phúc lợi đó, rồi lại gặp tai hoạ bậc này.

“Đối với những người từ nhỏ không có cha mẹ như chúng ta mà nói, nhân nuôi là một cơ hội, cũng là một cuộc đời khác.” Thế giới bên ngoài rất xuất sắc, cô muốn tranh thủ vì mình một lần!

Rất nhanh đã đến nhóm người cuối cùng của bọn họ, nơi này rất nhiều người không biết chữ, người phụ trách đọc tên của bọn họ ra.

An Bình ngồi ở đằng trước, khi nghe được tên viện phúc lời chà sát tay. Cô quay đầu nhìn ra bên ngoài, mấy thiếu niên kia đứng ở dưới tàng cây, thương lượng ngày về.

Cảnh sát chỉ huy bọn họ lên xe dựa theo chiều cao, An Bình bỗng nhiên quay đầu chạy đến dưới tàng cây.

Đám người Cố Kinh Diễn kinh ngạc nhìn cô: “Em gái, còn có chuyện gì sao?”

“Em có lời muốn nói với anh trai kia.” Tầm mắt của An Bình vẫn luôn ở trên người Hoắc Cẩn Hành.

Bàng Tử vỗ tay hô đỉnh cao: “Mẹ kiếp, con bé thật đúng là không sợ Hoắc Cẩn Hành.”

Hai ngày nay mọi người đều nhìn ra được, giữa bốn người cô bé thích nhất lại là người ít khi cười lạnh băng kia.

Biểu cảm của Hoắc Cẩn Hành đã từng doạ trẻ con khóc, cô vậy mà không sợ.

Thiếu niên mặc áo lông vũ màu đen, từ đầu đến cuối chưa mở miệng ngước mắt nhìn lại đây, ánh mắt sâu thẳm cao thâm khó lường, người bình thường không dám trêu chọc.

Cô bé lại đón sương lại đi từng bước kiên định đến trước mặt anh, ngẩng khuôn mặt bị gió thổi đỏ lên:

“Anh trai.”

“Em có thể không đến viện phúc lợi không?”

“Bé muốn đi đâu?” Hoắc Cẩn Hành hơi hơi nghiêng mắt, ngữ khí không có một chút độ ấm nào.

“Em…” Trong mùa đông rét lạnh này, cô lo lắng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi, yết hầu khô khốc nặn ra âm thanh tràn ngập khát vọng: “Em có thể về nhà cùng anh không?”