Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Hài Hước Nó Thích Mày Chương 36: Khoác tay Thảo mà mắt lại nhìn Linh

Chương 36: Khoác tay Thảo mà mắt lại nhìn Linh

10:31 sáng – 30/08/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 36: Khoác tay Thảo mà mắt lại nhìn Linh tại dualeotruyen. 

Châu bỗng chợt hỏi Minh một câu:

– Mày…thích Thảo thật lòng, đúng không?

– Ừ!

Không ngoài dự đoán của Châu, Minh trả lời rất kiên định, đủ để thấy vị trí của Hoa Anh Thảo trong lòng Minh không hề tầm thường như những cô gái khác. Đúng, bạn thân của Châu thì phải đặc biệt hơn người khác chứ, đặc biệt hơn cả Châu trong mắt Minh nữa cơ mà.

Im lặng, im lặng, im lặng.

Châu thích nhìn nhất ở Minh là nụ cười, nhưng Châu không thể cười mỗi khi nhìn Minh. Mang tiếng thích Minh hơn 3 năm trời, vậy mà mặt Châu mỗi khi nhìn Minh cứ cứng đờ như một cục đá vô tri vô giác, không có lấy nổi một nụ cười. Cũng đúng thôi, ngày trước, Châu cười với Minh rất nhiều, nhưng từ khi Minh thích Thảo, Châu còn cười được nữa à?

Ngoài nụ cười, Châu thích nhìn cả mắt Minh nữa cơ. Mắt Minh đẹp đẹp đến nao lòng, vừa có hồn lại vừa có chiều sâu, nó không long lanh to tròn như con gái nhưng được gọi là đẹp, đẹp khó diễn tả được bằng ngòi bút.

Châu cứ đứng nhìn Minh, nhìn thẳng vào mắt Minh, Châu thấy bóng mình trong đó, Minh dường như đang nhìn cô, nhưng không phải bằng ánh mắt như nhìn Hoa Anh Thảo, mà là ánh mắt khó hiểu cực độ.

Cuộc đời này ngang trái thật đấy, chợt nhận ra Châu với Thảo chả khác nhau bao nhiêu, Thảo chắc cũng không suиɠ sướиɠ gì. Nếu Châu muốn Minh nhìn Châu như khi nhìn Thảo, thì Thảo cũng muốn Tuấn Anh nghĩ về Thảo như nghĩ về Châu.

Châu đưa tay lên chạm vào lòng đen trong mắt Minh khiến Minh giật thót mà rụt cổ lại. Mẹ kiếp, dùng tay chọc vào mắt người ta, xót chết đi được.

– Xin lỗi, không cố ý.

Châu xin lỗi một cách lãng xẹt, không có tí gì gọi là chân thành rồi xoay gót bước đi luôn. Minh, thật sự không thể hiểu nổi Châu. Con gái đúng là một loại sinh vật kì cục nhất trên đời, lúc thì hỏi một câu vớ vẩn, sau đó lại nhìn chằm chằm người ta, chọc tay vào mắt người ta. Dở!

Trong nhà thể chất, thời điểm thành viên nhóm kịch đang đọc kịch bản của vở kịch “Công chúa ngủ trong rừng”. Thỉnh thoảng Ước Mơ mới có những ngày lễ trọng đại và hoành tráng như vậy nhưng một khi những học sinh ưu tú tài giỏi của trường ra tay chuẩn bị thì sẽ là một tiết mục đặc sắc nhất có thể. Chuyện, Ước Mơ mà, trường chất lượng cao đấy, không thể nhàn nhàn qua loa như mấy trường khác đâu, phải thương hiệu đặc sắc riêng của Ước Mơ chứ. Nơi đây là trường học, là ngôi nhà và là sân chơi của các Dreamers để thể hiện tài năng của mình.

Lúc đầu, Ly được các anh chị khối trên mời đóng vai nữ chính. Được biết là những lớp tích cực tham gia các hoạt động văn nghệ sẽ được cộng điểm thi đua nên cô Thu cũng động viên khuyến khích học trò của mình bằng cách cộng 1 điểm bài kiểm tra một tiết Toán cho đứa nào đi biểu diễn. Ly nhận lời luôn, điểm môn Toán của Ly năm nay cũng hơi í ẹ, suy nghĩ gì nhiều, chơi luôn cho máu. Nhưng lí do sâu xa ở đây một phần là vì Vũ Việt Vinh cũng góp mặt trong vở kịch.

Ngỡ tưởng mình được đóng vai công chúa Aurora, ai ngờ nữ chính là đây là bà phù thuỷ Maleficent chứ không có công chúa hay chua cống gì cả. Mà cũng không sao, Ly xem phim nên cũng khá thích nhân vật này, so với cái vai công chúa chỉ biết nằm ngủ một chỗ thì vai của Ly chắc là gây ấn tượng nhiều hơn. Nhưng mà, kịch bản này là học sinh Ước Mơ tự viết, vậy nên cốt truyện không hoàn toàn giống với Disney.

Dưới nhà thể chất, Ly thấy Vũ Việt Vinh đang ngồi đọc một số giấy tờ, anh vẫn như ngày nào, vẫn đẹp như một chàng hoàng tử. Bên cạnh anh là một chị gái tóc dài bồng bềnh rất xinh đẹp, thân hình gầy nhẳng như dáng của ca sĩ diễn viên, môi chúm chím đỏ hồng mấp máy nói với Vinh điều gì đó, mà quan trọng là lâu lâu lại đưa mắt sang liếc trộm Vinh. Tự nhiên Ly thấy nghèn nghẹn, Vinh ưu tú như vậy, nhiều người thích như vậy, tầm thường như Ly chắc chẳng dám mơ đến.

Ly bất giác nhớ đến lần tuột xích vừa rồi, cũng vì lần đó mà Ly mất nguyên một chiếc xe đạp màu hồng, lại đành phải đi xe buýt. Dù sao thì trạm xe buýt cách nhà Ly không xa, đi một bến là đến trường nên đỡ vất hơn đạp xe đạp nhiều.

Dạo này anh Vinh vẫn chấm sao đỏ 11A2, thỉnh thoảng Ly cũng ra kí sổ, thỉnh thoảng cũng nói với nhau đôi ba câu. Không biết có phải cảm nắng hay không mà Ly cứ có suy nghĩ muốn lại gần Vinh, ngắm một cái rồi thôi cũng được. Nhìn từ trên xuống dưới của Vinh, linh tính của Ly mách bảo rằng, anh ấy chính là hoàng tử của vở kịch này, là hoàng tử của cuộc đời cô.

Thật không khó để nhận ra rằng, có lẽ Ly đã thích Vinh thật rồi, có lẽ cô đã thích anh ngay từ cái nhìn đầu tiên giống khái niệm tiếng sét ái tình. Đó là một thứ mà Ly từng nghĩ chỉ là viển vông có trong ngôn tình, nhưng ai mà biết được, tiếng sét ái tình là có thật. Thích một người đơn giản lắm, một cái chạm mắt vài giây thôi là đủ để rung động. Mà mấy đứa khi yêu cũng khờ lắm, chỉ cần đi lướt qua đối phương là trong lòng rạo rực muôn ngàn hoa nở, hoặc chỉ ngắm người ta từ xa thôi là cả một bầu trời ấm áp rồi.

Vinh thấy Ly đang đứng e ấp nhìn mình, nở nụ cười thân thiện, bỗng giơ tay lên vẫy chào:

– Hello!

– Hello!

Ly lịch sự chào lại anh một cách lễ phép. Ôi dào tưởng cái gì, Ly có thể không giỏi Toán lắm nhưng Tiếng Anh thì là chuyên môn của chị rồi, cả khối 11 này nhớ, Ly chỉ đứng sau mỗi Kim Bảo Huy Minh thôi ý.

Vinh trao có nửa nụ cười, mà Ly phải mất cả đời để quên. Vinh bình thường đã đẹp trai hết nấc, vậy mà khi cười lại càng đẹp hơn, ôi chao cái hàm răng đều tăm tắp như bắp ngô, ôi chao cái ánh mắt trìu mến sâu lắng đằng sau cặp kính trắng kìa.

Vinh tiến lại gần Ly, hỏi:

– Em xuống đây làm gì, sao không ở trên lớp cho ấm?

– Anh bị làm sao đấy? Em xuống đây tập với mọi người mà!

Ly ấp a ấp úng trả lời, cố tình nói ngữ điệu lạnh lùng hết mức nhưng trong lòng cứ nôn nao xao xuyến ấy. Trời ơi, xem kìa xem kìa, người tuyết Vũ Việt Vinh có ngày lại đi quan tâm hỏi han một cô gái kìa. Có mơ Ly cũng không ngờ lại được mời đóng chung một vở kịch với Vinh. Ly được đóng vai phù thuỷ cũng có lí do cả, là bởi ngoại hình cao ráo mảnh mai, khuôn mặt có nét phương Tây nên rất hợp với hình tượng Maleficent trong truyện của Disney. Ngặt nỗi, đây là “Công chúa ngủ trong rừng” chứ không phải là “Tiên hắc ám”, cho nên nhân vật trung tâm là Aurora, còn vai của Ly có ấn tượng đến mấy cũng không sánh được bằng.

– Đất diễn của em có mỗi một tí, xuống đây làm gì? Nhà thể chất lạnh thế này mà ăn mặc rõ là phong phanh, tí nữa ốm cho bây giờ!

Nghe Vinh nói ra những câu đó, lòng Ly như có cơn gió ấm áp thổi qua, làm bay đi cái lạnh lẽo khô cằn của không khí mùa đông. Ly đỏ mặt thỏ thẻ:

– Cảm ơn đã quan tâm!

Vinh gãi đầu bẽn lẽn:

– Chỉ sợ đội kịch mất đi một thành viên tiềm năng thôi, ai thèm quan tâm em?

Vinh nói thế thôi chứ khi nhìn vào mắt Vinh, Ly thấy được sự quan tâm chân thành của anh dành cho mình, dường như Vinh cũng có cảm tình với cô thì phải. Nhưng một cô gái mới yêu làm sao mà biết, khi thích một nhiều, sẽ luôn có cảm giác ảo tưởng rằng người đó cũng thích mình.

Vinh với Ly cứ thẹn thùng nhỏ nhẹ qua lại làm người nào đó đứng gần tự nhiên ngứa mắt. Chị gái tóc bồng bềnh môi chúm chím đỏ hồng vừa nãy chạy ra, khoác tay Vinh rất là thân mật luôn, tựa như một đôi uyên ương trai tài gái sắc ấy. Chị ấy mỉm cười với Ly, dịu dàng nói:

– Em là Tường Ly 11A2 nhỉ?

– Vâng ạ!

– Chị là An, phụ trách chính của tiết mục này. Em và Vinh quen nhau hả?

An hỏi nghe thì rất trìu mến, chân thành nhưng không hiểu sao trực giác của Ly mách bảo rằng có vẻ An không thích Ly cho lắm, ánh mắt chị ấy nhìn cô cảm tưởng như đang dò xét ý.

– Cũng không hẳn là bạn, biết nhau sơ sơ thôi chị.

– Còn chị với Vinh thì là bạn cùng lớp, thân nhau sơ sơ thôi em ạ!

Ly cười gượng, toát mồ hôi hột. Cái bà chị tóc uốn xoăn bồng bềnh điệu chảy nước này chắc chắn là nhìn ra Ly thích Vinh rồi còn gì nữa. Ly đoán rằng, chắc là An cũng có ý với Vinh nên mới vô tư khoác tay nhau âu yếm thế, rồi còn giới thiệu mấy cái gì đâu không, ai mượn đâu.

– Thôi, em ra kia ngồi đọc kịch bản đi, chiều nay mới bắt đầu tập cơ.

An bảo gì thì Ly nghe đấy, dù sao cũng là bậc tiền bối mà, mình cũng nên tôn trọng. Nhưng mà, sau đó, mỗi lần Ly lén nhìn sang Vinh là một lần Ly thấy An cứ tíu tít bám xung quanh Vinh như kiến bu đường, ngứa cả mắt.

Đằng sau nhà thể chất, Thảo cũng đang tập trình diễn cùng với Tuấn Anh. Thật ra thì cũng nhàn thôi, đi đi lại lại, tạo dáng tạo kiểu cũng không vất vả gì hết, mỗi tội đi đứng nhiều nên chân mỏi rã rời, gần như muốn gãy làm đôi. Thảo cũng phục Tuấn Anh ghê cơ, tập tành đi lại suốt gần một tiết mà không thấy mỏi, đúng là nể cái thể trạng của bọn con trai thật ý, lại cái thằng hay đi đánh nhau thì khoẻ là phải. Còn Thảo ấy à, dù mỏi đến mấy Tuấn Anh cũng không cho nghỉ, vì nó muốn được toả sáng trên sân khấu như ánh hào quang rực rỡ của một ngôi sao thực thụ. Mẹ cha cái thằng sĩ diện tự luyến mắc bệnh ngôi sao.

Ngặt nỗi, Tuấn Anh khoác tay Thảo, cùng sải bước trên sân nhà thể chất, nhưng mắt lại hướng về cặp đôi của 11D1, ừ thì là hướng về phía có Lê Gia Linh. Khối D ít con trai, 11D1 lại còn ít trai đẹp, chủ yếu là nhiều gái xinh thôi yd. Còn 11A2 thì khá đồng đều, số giống đực nhiều hơn giống cái nhưng toàn nam thanh nữ tú, đặc sản của 11A2 thì khỏi phải nói luôn, full trai đẹp.

Bạn nam cặp với Linh trông cũng sáng lạn bóng bẩy, tuy nhiên không thể so sánh với Tuấn Anh được. Thảo để ý rằng, cứ vài phút Tuấn Anh lại ngoảnh ra kia nhìn Linh, còn Linh cũng vài phút là lúng liếng chớp chớp mắt với Tuấn Anh. Vô lí lắm, hai đứa đấy chia tay được gần một năm, vẫn làm bạn với nhau bình thường, cớ sao thi thoảng Thảo lại thấy chúng nó nhìn nhau với ánh mắt đưa tình rất mờ ám. Chia tay rồi thì cắt đứt mẹ đi, bày đặt!

Thảo ngứa mắt không thể chịu nổi, bỗng khó ở chửi Tuấn Anh:

– Không tập nữa, mỏi! Bực mình!

Tuấn Anh khó hiểu, đang yên đang lành tự nhiên bị người ta khó chịu, cậu ta hất cằm vênh váo với Thảo:

– Mày không được phép to mồm với tao!

– Đéo đấy!

Thảo hét vào mặt Tuấn Anh khiến cậu trợn tròn mắt, không ngờ có ngày Hoa Anh Thảo lại dám lên mặt lớn tiếng với Vương Tuấn Anh, đúng là một tin động trời. Trước giờ đến cả trùm trường còn chưa có tuổi bố láo với cậu, thế mà một đứa con gái mềm yếu như cọng bút, bẻ cái gãy làm đôi như Thảo lại dám. To gan!

Tuấn Anh giơ nắm đấm hờ ra, cốc mạnh vào trán Thảo. Con bé đau quá tay ôm lấy trán, tức đến đỏ cả mặt, cay đến ứa cả nước mắt, uất đến mức chỉ thốt được lên hai chữ:

– Mẹ mày!

– Hơi tí là khóc, tao đéo sợ nước mắt con gái đâu, khóc cái xê xê.

Bị Tuấn Anh mỉa mai, Thảo ngúng nguẩy chạy ra chỗ hàng ghế trong nhà thể chất, ngồi thụp xuống, tay với lấy chai nước khoáng trên bàn, mạnh bạo xoáy nắp ra tu hùng hục một ngụm lớn.

Tuấn Anh bất lực, không thể nào thấu được tâm tư của Thảo, thật là quá phức tạp. Sao không sống đơn giản như bọn con trai này, sòng phẳng một tí, vui thì cười, buồn thì khóc, giận thì nói mà ghen thì nên thừa nhận. Cứ ẩm ẩm ương ương sáng nắng chiều mưa như Thảo, Tuấn Anh chịu!

Cậu ta lại gần, dùng tay vò tóc Thảo rối bù xù cả lên, quát lớn:

– Làm sao? Rồ à? Làm sao thì phải nói mới biết, đến tháng hay gì?

Thảo đã mất công cột tóc lên cho gọn, lại bị Tuấn Anh nghịch thành tổ chim, ấm ức đưa tay lên chỉnh lại tóc. Thảo xoã tóc ra luôn, không có buộc biếc gì cho mất công nữa. Tuấn Anh là một thằng khùng, một thằng cộc tính khó ưa!

Tóc Thảo bồng bềnh uốn lượn xoăn theo nếp sóng, trông thích mắt cực kì, đẹp hơn cả tóc của Linh. Vì tóc Thảo hoàn hảo quá nên Tuấn Anh nổi hứng lên, vò loạn xạ hết cả đầu tóc người ta thành một mớ dây nhợ rối rắm thực sự.

Thảo ức quá gào lên:

– Đ…mẹ! Chó thần kinh!

Ngay sau đó, Thảo ăn ngay một cái cốc đầu. Ngày nào cũng bị cốc nhiều đến nỗi trán Thảo sưng vù lên như quả ổi siêu to khổng lồ, nom hài kinh khủng, thế nên Thảo bực Tuấn Anh lắm. Crush thì crush, thích thì thích, thương thì thương, nhưng đáng ghét thì phải ghét, đâu thể chịu đựng mãi được để cho nó thoả sức trèo lên đầu mình bắt nạt hả?

Thảo vùng dậy, tay cuộn tròn thành nắm đấm, cấu vào mu bàn tay Tuấn Anh mạnh nhất có thể, sau đó đương nhiên là chuồn lẹ.