Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 88: C88: Chương 88

1:19 chiều – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 88: C88: Chương 88 tại dưa leo tr. 

Từ ngày Lưu Niệm Niệm trở về sau chuyến viếng thăm nhà họ Dung, kể từ dạo ấy nàng làm việc phá lệ càng có vẻ chăm chỉ cùng nỗ lực. Có lẽ sau khi nhìn thấy Dung Tuyên và nhị tỷ tỷ dốc sức gầy dựng hai xưởng dệt với quy mô quá lớn khiến nàng càng muốn có thể cường đại giống như bọn họ, chỉ khi nàng cố gắng trau dồi thêm kinh nghiệm mới có đủ tư cách cùng các tỷ ấy sóng vai tiến về phía trước.

Quý Vân Nương thấy hài tử ngày nào cũng đi sớm về trễ, tần suất làm việc dày đặc đến độ khuôn mặt nhỏ gầy đi hẳn một vòng. Nàng cực kỳ đau lòng, dặn dò nữ nhi không cần phải vì tranh đua mà làm việc quá sức.

Lưu Niệm Niệm ngoài miệng đáp lời nhưng việc nào cần làm nàng vẫn làm mà không hề bỏ sót.

Quý Vân Nương không còn cách nào khuyên ngăn, chỉ đành phải dùng đồ ăn và những thứ ăn vặt linh tinh khác giúp nữ nhi bồi bổ. Thật tâm nàng muốn con mình nhín chút thời gian ra ngoài thư giãn thả lỏng, cũng may Viên bộ đầu ở nha môn cách vài ngày sẽ đến nhà tìm Niệm Niệm rồi dẫn nó ra ngoài chơi, bằng không nàng sợ rằng đứa nhỏ ấy sẽ thật sự đổ bệnh.

Hôm nay Lưu Niệm Niệm vẫn đi kiểm tra cửa hàng như mọi khi, lúc trở về nàng nhìn thấy một hình bóng quen thuộc đứng ở ven đường. Người nọ thấy nàng đến gần, ánh mắt bỗng chốc trở nên sáng ngời.

Lưu Niệm Niệm tập trung nhìn vào, hoá ra người này là lão nhị của nhà họ Mộc, tên gọi Mộc Quyết Minh.

Nàng và đối phương cũng không thân thiết, trước kia vào những ngày lễ ngày Tết, khi nàng đến thăm nhà ngoại đã từng gặp qua người này vài lần, đại khái vẫn có một chút ấn tượng. Hiện giờ thấy hắn đứng ở cửa tựa hồ là đang đợi nàng khiến nàng không khỏi có chút nghi hoặc, bỗng nhiên nhớ đến thân thế thật sự của mình, lúc này mới chợt bừng tỉnh đại ngộ. Nam tử trước mặt tính ra vẫn là đệ đệ thân sinh của nàng.

Vợ chồng họ Mộc tuy rằng xấu xa ác độc nhưng nữ nhi do họ sinh ra lại không giống như vậy. Đại tỷ thuần phác thành thật, nhị tỷ thẳng thắn linh động còn nàng thì đứng thứ ba, tính ra đến nay nàng cũng chưa nháo ra chuyện gì lớn. Nghĩ đến nàng cũng không nên vì một người mà vội vàng đánh giá một thuyền người, huống chi dạo trước nàng còn ước tính Mộc Quyết Minh sang năm tuổi hẳn vẫn chưa lớn lắm. Phượng Hoa nói với nàng hắn ở giữa đường cướp tiền của người khác, sau đó chạy lên núi làm thổ phỉ. Lưu Niệm Niệm không biết nam tử này còn cứu chữa được hay không, nàng tò mò muốn biết rốt cuộc tình huống khi đó khó khăn cỡ nào khiến hắn đưa ra một quyết định sai lầm như vậy, sau đó mới có thể định luận.

Vì thế nàng mang theo Xuân Hoa đi thẳng về hướng của Mộc nhị lang.

– Tam tỷ.

Mộc Quyết Minh vừa thấy nàng liền nhỏ giọng gọi một tiếng, Lưu Niệm Niệm lạnh lùng không có phản ứng. Bất luận như thế nào, nàng đối với thân phận là nữ nhi nhà họ Mộc vẫn vô pháp tiếp thu.

– Ngươi tới tìm ta sao?

Mộc Quyết Minh thấy nàng không có đáp lại xưng hô của hắn, hắn cúi đầu xuống, trong mắt loé lên một tia cảm xúc không biết tên.

– Ừm, ta có một số việc muốn nói với ngươi.

Vừa lúc Lưu Niệm Niệm cũng muốn nhìn xem hắn tính làm cái gì, vì thế nàng cũng không có cự tuyệt, chỉ lãnh đạm nói:

– Tìm một chỗ ngồi xuống rồi hẵn nói.

Cửa tiệm này nằm trong chuỗi cửa hàng của nhà họ Lưu, tuy nằm mặt tiền nhưng lại ngụ ở một nơi tương đối hẻo lánh, xung quanh có rất ít tửu lâu hay trà quán. Đưa mắt lướt qua bốn phía cũng chỉ có một quán trà thơm, vì thế nàng dẫn đầu đi ở phía trước.

Quán trà không xa, xa phu dẫn ngựa đi theo phía sau, khi đến trước cửa trà lâu hắn sẽ giống như mọi khi đứng bên dưới đợi chờ. Lưu Niệm Niệm mang theo Xuân Hoa đi thẳng vào bên trong, Mộc Quyết Minh cúi đầu lẽo đẽo theo sau.

– Có phòng trống không?

Xuân Hoa hỏi một tên tiểu nhị.

Tiểu nhị đưa ánh mắt liếc ra phía sau các nàng, mắt chạm mắt hắn liền nói:

– Có, chư vị mời theo ta lên lầu hai.

Đôi mắt của Lưu Niệm Niệm hơi hơi mị mị, bỗng nhiên nàng dừng bước, quay đầu nói với tiểu nha hoàn Xuân Hoa.

– Từ sáng đến giờ ta chưa có hạt gạo nào vào bụng, trước mắt cũng không biết khi nào mới có thể trở về. Bây giờ ta thật sự đói bụng, tự nhiên lại thấy thèm ăn bánh trôi, ngươi đi mua cho ta một phần bánh trôi nhé.

Nói xong lại hướng về phía Mộc Quyết Minh cất giọng hỏi:

– Ngươi ăn gì chưa? Nếu chưa thì ta bảo Xuân Hoa đóng gói thêm một phần mang đến đây.

Mộc Quyết Minh vừa nghe Xuân Hoa sắp phải ra ngoài, trong mắt tựa hồ hiện lên một sự vui sướng không tên, dù vậy hắn vẫn khiêm tốn lắc đầu từ chối.

– Ta không đói bụng, ta uống chút trà nóng là được rồi. Tiệm này có bán điểm tâm, có thể để cho bọn họ mang lên một ít.

Lưu Niệm Niệm không hề để tâm đến lời nói của hắn, nàng xoay người nói với Xuân Hoa.

– Mau đi đi.

Xuân Hoa cúi đầu hồi đáp, sau đó đi thẳng ra bên ngoài.

Vào phòng, trà hương lượn lờ, thoạt nhìn trông cũng không tệ. Trên bàn có đặt ấm nước đang được nấu sôi để khách vừa vào là có thể pha trà, bề ngoài nhìn có vẻ mười phần chu đáo nhưng rồi lại cảm thấy chu đáo đến quá mức.

Lưu Niệm Niệm ưu nhã ngồi vào chiếc ghế dựa, nàng không nói năng gì, lẳng lặng chờ đợi Mộc Quyết Minh lên tiếng.

Mộc Quyết Minh nhìn bộ dạng không nói lời nào của Lưu Niệm Niệm, trong lòng có chút e ngại. Trước kia hắn đối diện với ba vị tỷ tỷ chưa bao giờ bị lúng túng, nhưng bây giờ khi đối mặt với vị tỷ tỷ mà bản thân chưa bao giờ tiếp xúc thì hắn lại cảm thấy có một tia sợ hãi.

Trong tiệm có người chuyên môn hầu hạ việc pha trà, Lưu Niệm Niệm đợi tiểu nhị pha xong mới phất tay để hắn lui ra. Sau khi cửa phòng khép lại, nàng mới lạnh lùng chất vấn Mộc Quyết Minh.

– Muốn tìm ta nói cái gì, mau nói đi?

Hiện giờ Mộc Quyết Minh đã mất đi vẻ ngông cuồng của thời niên thiếu, hắn khép nép quy củ, trả lời cũng rất cẩn thận.

– Kỳ thật vẫn là nói về chuyện trong nhà, hiện giờ đại ca đã không còn mà nương lại đi đâu không rõ tung tích, cha cả ngày ra bến tàu dỡ hàng, nhà giờ chỉ còn lại một mình ta. Không biết ngươi có thể giúp ta lo liệu chuyện tương lai hay không?

Lưu Niệm Niệm cau mày, nét không vui lộ rõ trên gương mặt.

– Ta và người nhà họ Mộc lại không có quan hệ, dựa vào đâu mà ta phải giúp ngươi an bài?

– Tam tỷ…….

Mộc Quyết Minh có chút vội vàng, hắn gấp đến độ như kiến bò trên chảo lửa.

– Đừng gọi ta là tam tỷ, ngẫm lại trước kia ngươi đối xử với Đinh Hương như thế nào, đó là thái độ mà một người đệ đệ nên đối với tỷ tỷ hay sao!!?

Sắc mặc của nàng trở nên lãnh đạm, khí thế cũng lạnh đi ba phần.

– Đó là bởi vì nàng ta không phải hài tử Mộc gia.

Nữ nhân trước mặt không đơn thuần chỉ là chảy cùng một dòng máu với hắn, hơn hết đối phương là đại tiểu thư của nhà giàu có nhất huyện thành này, tương lai còn là người cầm quyền Lưu gia cho nên Mộc Quyết Minh không thể không nhẫn nại tính tình, hắn yếu ớt giải thích và biện hộ cho bản thân.

Lưu Niệm Niệm vừa nghe bèn phụt cười một tiếng, chỉ là nụ cười này đầy sự châm chọc.

– Chiếu theo lời ngươi nói, chỉ cần là hài tử của nhà họ Mộc thì sẽ được các ngươi đối xử tử tế, thật như vậy sao?? Cứ cho lời ngươi nói là đúng, đại tỷ ta không nói tới, ngươi nhìn xem nhị tỷ bị bán đi như thế nào? Đỉnh đầu tỷ ấy bị đánh một gậy, có thể sống sót đã là vạn hạnh, mệt cho ngươi còn có mặt mũi nói ra. Cho hỏi lúc ấy ngươi đang làm cái gì, ngươi và đại ca của ngươi đứng bên cạnh trơ mắt nhìn hai lão cẩu họ Mộc đối với tỷ ấy động thủ, bây giờ vậy mà ngươi còn mặt dày mày dạn tới đây cầu ta giúp ngươi an bài tương lai!!

Nghe Lưu Niệm Niệm chỉ trích một tràng, sắc mặt của Mộc Quyết Minh trở nên lúc đỏ lúc trắng, môi rung rung vài cái hắn, trong giây lát hắn đột nhiên nghĩ ra một lời chống chế khác.

– Cha mẹ làm vậy khi ta vẫn còn nhỏ, lúc đó ta không có biện pháp ngăn cản. Hiện giờ đại ca đã đi rồi, bọn họ bị trừng phạt cũng đủ lắm rồi, ngươi còn muốn chúng ta phải như thế nào nữa.

– Mộc Không Thanh chết đi chính là hoàn lại món nợ do chính hắn gây ra, hai lão cẩu kia tự tay tạo nghiệp thì ai có thể giúp được bọn họ.

Gương mặt của Lưu Niệm Niệm như phủ một lớp băng sương, khí tức thật sự lạnh kinh người.

Mộc Quyết Minh thấy thế thì có chút sốt ruột.

– Nhưng bọn họ là bọn họ, ta là ta. Dựa vào đâu muốn ta úp chung cái nồi với bọn họ?

– Chỉ bằng vào việc hôm nay ngươi tới tìm ta. Nói cho ngươi biết, đáng lý ra từ nay về sau ngươi phải biết kẹp chặt cái đuôi của mình tránh và đi thật xa, về sau dù ngươi sống hay chết ta cũng chẳng buồn liếc mắt một cái nhưng hôm nay ngươi muốn lợi dụng chuyện huyết mạch Mộc gia để chiếm tiện nghi từ chỗ của ta, vậy chớ có trách ta khiến ngươi thân bại danh liệt như đám người kia.

Mộc Quyết Minh bị nàng lạnh giọng đả kích, tức khắc cũng trở nên mất kiên nhẫn, hắn oán hận nói:

– Vậy thì thế nào? Trên người của ngươi vẫn chảy xuôi huyết mạch của nhà họ Mộc. Máu huyết của Mộc gia lại dơ, dù ngươi muốn tẩy cũng tẩy không sạch.

– Đúng vậy, máu ta là cùng một loại máu dơ giống với người Mộc gia cho nên ta cũng chưa từng nói bản thân cao quý bao giờ. Ta có thể bỉ ổi giống như các ngươi, dùng thủ đoạn đối phó ngươi hoặc đối phó người khác đều là chuyện hiển nhiên. Rốt cuộc ta vẫn là ác nhân, bằng không ngươi cho rằng ngươi có thể dùng những cái tình thân đáng thương hay mớ đạo nghĩa chó má kia tới đây bắt cóc ta, để ta làm người viện trợ cho nhà họ Mộc, giúp ngươi tìm được chỗ tốt hả? A, không có khả năng, ta so với hai lão cẩu kia máu còn lạnh hơn nhiều!!

Lưu Niệm Niệm nhìn Mộc Quyết Minh uống sạch ly trà trên bàn, trong lòng kinh ngạc không thôi. Chẳng lẽ nàng đoán sai mất rồi?

Trước mắt nàng chính là bàn trà, vị trí trước bàn trà còn đặt một lư hương nhỏ bằng đồng, sương khói lượn lờ. Từ đầu đến giờ khí tức của hương trà cứ lượn vòng chóp mũi của nàng, trong lòng nàng bắt đầu thấy có chút bất an.

Đang lúc nàng muốn mở miệng tiếp tục nói chuyện, một cổ cảm giác khô nóng dần dần lan tràn toàn thân.

Phỏng đoán trong lòng rất nhanh được chứng thực, tức khắc sắc mặt của Lưu Niệm Niệm càng thêm lạnh lùng. Tay áo vung lên, ly trà trước mặt bị nàng ném xuống đất phát ra thanh âm thanh thúy, những mảnh sứ vỡ nát rơi đầy trên đất.

– Mộc Quyết Minh, ngươi quả nhiên tâm địa không tốt.

Nam tử đối diện âm trầm cười lạnh, trên mặt hiện lên một tia ngoan độc.

– Vừa rồi không phải ngươi mắng ta, mắng rất sảng khoái hay sao? Mấy ngày trước, thời điểm Bạch Phúc Hồng tới tìm ta ta vẫn còn do dự, hiện giờ thật ra ta đang cảm thấy may mắn, may mắn chính là cuối cùng ta đã đáp ứng điều kiện của hắn.

– Ngươi cư nhiên thông đồng cùng Bạch Phúc Hồng làm bậy…. Ngươi quả nhiên vô phương cứu chữa.!!

Lưu Niệm Niệm chỉ cảm thấy trên người càng ngày càng nóng, cảm giác dị dạng dần dần lan tràn đến chỗ ấy. Trước mắt nàng vẫn có thể chống đỡ, nhưng qua một lát liền khó nói.

Nàng đỡ bàn đứng dậy, nàng muốn chạy đến cửa sổ kêu to bởi vì xa phu vẫn còn đang chờ đợi nàng dưới lầu.

Ai ngờ lại bị Mộc Quyết Minh bắt lấy ống tay áo ném thẳng xuống nền đất, đầu gối của nàng nhất thời sinh ra cảm giác đau đớn.

– Đừng phí công nữa, xa phu đã sớm bị huynh đệ ta mang từ trên núi xuống bắt lấy trói lại rồi. Hiện tại ngươi ở chỗ này kêu trời trời không nghe, kêu đất đất không thấu.

Mộc Quyết Minh nói xong liền tùy ý để mặc nàng nằm dưới sàn nhà, xoay người đi ra khỏi phòng.

Ngay sau đó ngoài cửa tiến vào một nam nhân, người mặc bộ quần áo màu bạch nguyệt không phải Bạch Phúc Hồng thì còn có thể là ai.

Lưu Niệm Niệm cường ngạnh trừng mắt liếc người nọ, nàng chịu đựng cảm giác không khoẻ trong người, hướng về phía hắn buông giọng cảnh cáo.

– Bạch Phúc Hồng nếu ngươi thức thời thì nhanh tránh ra, đến lúc đó cha ta có thể nể mặt phụ thân của ngươi mà thả cho ngươi một con đường lui. Bằng không ta nhất định khiến ngươi chết không được tử tế!

Bạch Phúc Hồng bày biện vẻ mặt vô tội đi ra đem cửa khoá lại, sau đó hắn chậm rãi đi về phía nàng ngồi xổm xuống, hướng nàng vươn tay, nói:

– Niệm Niệm nàng đang nói gì vậy. Hôm nay ta vừa vặn đi ngang qua nơi này, không nghĩ tới lại thấy nàng uống trà ở chỗ này. Nàng không sao chứ? Nào, để ta đỡ nàng đứng lên.

Lưu Niệm Niệm dùng sức mở tay

hắn ra, nàng phẫn nộ quát lớn.

– Ngươi cút ngay, không cho chạm vào ta!!

– Niệm Niệm nàng đừng nhúc nhích, ta thật sự không biết nàng đang nói cái gì, trước tiên để ta đỡ nàng đứng lên đã.

Nói xong hắn chồm thân thể về phía trước, ngang nhiên ôm chầm lấy thân thể của tiểu cô nương.

Dược hiệu trên người của Lưu Niệm Niệm đã bắt đầu phát tác, thân thể vừa hư không lại vừa thấy ngứa, giống như có vô số con kiến ở dưới chân nàng bò loạn, khiến nàng cả người mất đi sức lực.

– Ngươi, ngươi không được tới gần ta…..

Lời này nói ra đã hoàn toàn mất đi khí thế như lúc trước.

Bạch Phúc Hồng đương nhiên nhìn ra biến hóa trên người nàng, khoé miệng hắn ta gợi lên một nụ cười gian tà. Tiểu nữ nhân trước mặt trên người tuy mồ hôi đầm đìa nhưng lại phát ra một mùi thơm mê người, bởi vì quá nóng mà tự động kéo cổ áo, vô tình để lộ vùng cổ trắng như tuyết cùng da thịt non mịn, khiến người ta nhìn vào là khí huyết sôi trào.

Tức khắc đáy mắt của hắn cũng bốc lên ngọn lửa dục vọng, hắn không màn đối phương giãy dụa một phen bế người lên, thả vào chiếc giường tre bên trong trà thất, đê tiện nói:

– Niệm Niệm, trên người nàng không thoải mái, ta bồi nàng nằm một hồi.

Lưu Niệm Niệm biết rõ hắn ít khi đắn đo, vả lại tính cách còn rất hiếu thắng. Nàng nhịn không được sự sợ hãi dâng tràn trong lòng, nước mắt theo đó rào rạt rơi xuống.

– Mấy tháng trước chúng ta kém chút nữa đã kết thành thông gia, nếu nhà nàng không khăng khăng muốn từ hôn, nói không chừng chúng ta đã sớm trở thành một đôi phu thê chân chính.

Bạch Phúc Hồng vẻ mặt tiếc hận, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt của Lưu Niệm Niệm.

– Nàng xinh đẹp như vậy, đừng chịu đựng nữa, ta có thể giúp nàng thoải mái.

Đầu óc của Lưu Niệm Niệm bây giờ là một mảnh hỗn độn, nhiệt lưu trên người thi nhau mà lên nhưng nàng biết rõ bản thân nhất định không thể cứ như vậy bị dược vật khống chế thần trí. Nàng dùng chút sức cắn, rất nhanh đầu lưỡi truyền đến một trận đau nhức, não bộ cuối cùng cũng lấy lại được một tia thanh tỉnh.

– Ngươi cút ngay cho ta….. không cho chạm vào ta.

Lưu đại tiểu thư dùng sức đẩy Bạch Phúc Hồng ra, đáng tiếc lực độ này ở trong mắt đối phương quả thực không đáng giá nhắc tới. Hành động này cực kỳ xứng với nàng khi khuôn mặt đỏ ửng, càng giống như dục cự hoàn nghênh hơn là phản kháng.

Mắt thấy bàn tay của Bạch Phúc Hồng bắt đầu du tẩu ở trên cơ thể của mình, nước mắt của Lưu Niệm Niệm lại nhanh chóng bừng lên.

– …… Súc sinh…. cút ngay….. Cút ngay… Ôi Viên tỷ tỷ……… Sao bây giờ tỷ còn chưa tới.

– Niệm Niệm… Niệm Niệm… Ta sẽ đối xử với nàng thật tốt….

Bạch Phúc Hồng cúi đầu xuống, hắn muốn lưu lại trên chiếc cổ trắng ngần như tuyết của Lưu Niệm Niệm vài dấu vết hoan ái. Đột nhiên nghe được ngoài cửa truyền tới một trận âm thanh ồn ào, tức khắc hắn hoảng sợ, thân thể cứng đờ.

Bên ngoài không phải có Mộc Quyết Minh mang theo mấy tên thổ phỉ bảo vệ hay sao, như thế nào lại náo động lớn đến như vậy?

Nghĩ đến đây, nhìn Lưu Niệm Niệm dưới thân quần áo hỗn loạn, thái độ kiều mị như ẩn như hiện hắn vô pháp cưỡng lại khung cảnh xinh đẹp này, vì thế cổ tà hoả trong lòng càng thiêu càng vượng.

Mặc kệ thế nào, trước hết cứ đem gạo nấu thành cơm cái đã.

Tư Mã Lương Tài từng nói, đến lúc nàng ấy không còn trong sạch nữa, nàng ấy không gả cho mình thì còn có thể gả được cho ai. Nếu vận khí tốt để nữ nhân này hoài thai ngay từ lần đầu tiên, kia chính là trời cũng giúp ta.

Trong lòng nghĩ như vậy, trên tay càng thêm nhanh chóng cởi bỏ đai lưng của Lưu đại tiểu thư.

Thanh âm ồn ào ngoài cửa càng ngày càng lớn, người phía trên cũng càng ngày càng làm càn. Lưu Niệm Niệm cả người phát run, nàng muốn cắn lưỡi lần nữa nhưng đầu lưỡi đã là vô lực, hai hàng thanh lệ chảy dài, nàng khóc than trong lòng.

” Viên tỷ tỷ……. Viên Phượng Hoa…..”

” Nếu có thể chết đi…….”

Phanh…

Theo một tiếng vang lớn, đúng lúc này cánh cửa bị một cỗ sức lực mạnh mẽ phá hủy, phát ra âm thanh điếc tai. Một thân ảnh phẫn nộ nhanh như báo hoa xông thẳng vào trong, nhìn cảnh tượng trước mắt khiến khoé mắt của người nọ như muốn nức ra, trong mắt tơ máu chằng chịt tựa hồ bị xung huyết. Nàng nghiến răng hô lên một tiếng, tức tốc vọt đến đem tên nam nhân đang thượng trên người Lưu Niệm Niệm quăng ngã ra cạnh cửa, tiếp theo vô số cái đấm đá rơi xuống trên người đối phương, qua hồi lâu sau nàng mới đem hắn ta ném ra ngoài bằng đường cửa sổ.

– Niệm Niệm….. Niệm nhi…..

Khi đầu óc đã bị cơn sốt làm cho mơ hồ Lưu Niệm Niệm lại cảm giác được có người đến gần, nàng bị cơn sợ hãi trong lòng đánh úp. Đôi mắt của nàng bị nước mắt che khuất tầm nhìn, nàng suy yếu giơ tay muốn đem người trước mặt đẩy ra nhưng lại vô lực chống đỡ, cả người run rẩy không thôi.

Chỉ nghe miệng nàng cứ mấp máy gọi mãi tên một người.

Viên Phượng Hoa cúi thấp người xuống, nàng nghe rất rõ Lưu Niệm Niệm gọi Viên tỷ tỷ, không phải mình thì còn có thể là ai.

Tiểu cô nương thân thể suy yếu nằm liệt trên giường, cả người run bần bật. Nhìn một màn trước mắt khiến tim phổi của Viên Phượng Hoa như đang bị thiêu cháy, nàng đau lòng mà đem tiểu cô nương ôm vào trong ngực, hơn hết còn có thể cảm nhận được sự chống cự mỏng manh của Lưu Niệm Niệm, để trấn an ái nhân nàng vội vàng thầm thì ở bên tai.

– Niệm Niệm, là ta. Ta là Viên tỷ tỷ, ta tới cứu ngươi đây.

Lưu Niệm Niệm vừa nghe ba từ Viên tỷ tỷ, đôi mắt miễn cưỡng mở ra một chút, nàng muốn nhìn rõ đối phương có phải là người mà nàng tâm tâm niệm niệm hay không.

Viên Phượng Hoa vội duỗi tay giúp nàng chà lau nước mắt, giọng điệu run rẩy nói:

– Niệm nhi, là ta. Ta thật sự là Viên tỷ tỷ.

Ở một giây cuối cùng trước khi mất hết sức lực, rốt cuộc nàng cũng thấy rõ người trước mặt đúng thật là Viên Phượng Hoa. Cuối cùng tiểu cô nương cũng dở bỏ phòng bị, vô lực tựa vào lòng ngực của đối phương, miệng vẫn còn ủy khuất lên án.

– Ngươi chậm chạp quá…. Tại sao bây giờ ngươi mới đến….huhu…

– Thực xin lỗi, ta sai rồi, ta không nên đến chậm như vậy. Ngươi đừng sợ, có ta ở đây rồi. Kẻ xấu đã bị ta ném xuống lầu, giờ ta mang ngươi về nhà….

Lưu Niệm Niệm chảy nước mắt, rúc vào trong ngực của nàng.

– Nhưng ta chịu đựng không nổi…. Viên tỷ tỷ, ta khó chịu quá…

– Ngươi cố nhịn một chút, ta mang ngươi trở về.

– Viên tỷ tỷ….. Ngươi muốn ta đi, ta chịu không nổi….. Hu hu, không phải ngươi thích ta hay sao? Hoá ra vẫn là ngươi không thích ta…..

– Niệm Niệm ngoan, ta đương nhiên thích ngươi, nhưng ta càng không thể ở ngay lúc này…. Ừm, không được……

Nhìn Lưu Niệm Niệm bị dục vọng tra tấn, Viên Phượng Hoa gấp đến độ đầu chảy đầy mồ hôi. Trong lòng thầm mắng mấy tên xấu xa kia, nàng khẽ cắn môi ôm Lưu Niệm Niệm đi về phía cửa.

Nhưng mỹ nhân trong lòng ngực ngày càng phát ra hơi thở mong manh, miệng liên tục phát ra tiếng rên rỉ yêu kiều.

– Viên tỷ tỷ, ta cảm thấy ta chết mất thôi.!!

Bàn tay của Viên Phượng Hoa ôm dưới mông đối phương, dưới cái chạm vô ý, hiển nhiên nàng cảm nhận được lòng bàn tay của mình đã một mảnh thấm ướt, nghĩ bằng đầu gối cũng biết tiểu cô nương hiện giờ khó chịu như thế nào. Nàng xoay người nhìn ra cửa sổ, phát hiện ở cách đó không xa có một con sông, vì thế nàng không nói hai lời bèn ôm Lưu Niệm Niệm nhảy xuống từ cửa sổ tầng hai, hướng tới vị trí con sông mà lao đi như điên.

Mất độ nửa chung trà các nàng đã ra tới bờ sông, Viên Phượng Hoa trực tiếp ôm lấy Lưu Niệm Niệm phi người nhảy thẳng xuống dòng sông xanh thẫm.

Nhiệt độ nóng bỏng trên người tiểu cô nương va chạm với nước sông mát lạnh, độ ấm chênh lệch làm nàng nhịn không được đánh cái rùng mình, đầu óc rốt cuộc cũng có một tia thanh tỉnh.

Nhìn Viên Phượng Hoa trước mặt gắt gao ôm chặt lấy vòng eo của mình, Lưu Niệm Niệm choàng tay ôm lấy cổ đối phương, thở phào nói:

– Thật tốt, cuối cùng ngươi đã đến rồi.

Viên bộ đầu mang theo tiểu cô nương bơi tới một khúc sông kín đáo để ẩn nấp, nàng nhìn chằm chằm đôi mắt của đối phương, ôn nhu hỏi thăm.

– Niệm nhi, ngươi còn khó chịu không?

Nước sông chỉ nhất thời giúp nàng giảm bớt cảm giác nóng bức, quả nhiên ngay sau đó Lưu Niệm Niệm cảm thấy một cơn ngứa ngáy râm ran tựa ngàn con kiến đang bò đánh úp tới. Nguyên bản đôi chân ngâm trong nước càng trở nên vô lực, chân ngọc quấn lấy eo của nữ bộ đầu càng thêm gắt gao.

Hai người đã bơi vào một vùng nước cạn, địa phương này xung quanh mọc đầy cây tử đằng và vài loại thực vật thân dây không biết tên, dây leo rậm rạp đan xen tứ tung ở bên dưới lẫn trên không, cũng xem như là một nơi ẩn nấp tốt.

Lúc này Lưu Niệm Niệm đâu thèm để ý hoàn cảnh bốn phía xung quanh, trong mắt nàng chỉ có một mình Viên Phượng Hoa. Nàng biết rõ chỉ có nữ nhân này mới có thể giúp nàng giải quyết cảm giác tra tấn mà nàng đang mang trên người.

Lưu Niệm Niệm thân mật ôm cổ của Viên Phượng Hoa, nhiệt tình cọ xát lên người đối phương để nhằm giảm bớt cảm giác nóng bức.

– Viên tỷ tỷ, ta khó chịu quá….

Khi đã không còn nước mắt, khoé mắt của nàng dần trở nên ửng đỏ, mang theo tầng tầng mị ý, đôi môi hồng nhuận càng trở nên mê người.

Viên Phượng Hoa nhìn cảnh tượng hương diễm trước mắt, cảm nhận được đôi chân tinh tế của ai kia dưới nước giống hệt như dây tử đằng cuốn chặt lấy mình, chỗ kia không ngừng cọ xát, muốn tránh cũng không thể tránh.

Nàng gian nan đem ánh mắt dời đi chỗ khác, nuốt nuốt nước miếng nói:

– Niệm Niệm….. Không thể, chúng ta không thể ở chỗ này….

– Vì cái gì không thể? Chẳng lẽ ngươi không yêu ta sao?

Khi cảm xúc của Lưu Niệm Niệm dần rơi vào một loại trạng thái hỗn loạn thì nàng sẽ trở nên mẫn cảm hơn rất nhiều. Nàng muốn người này chạm vào mình nhiều hơn nhưng chẳng ngờ đối phương lại cự tuyệt, tiểu cô nương trong lòng khổ sở cực kỳ, nước mắt lại giống như vỡ đê mà rơi xuống.

– Hu hu hu, ngay cả ngươi cũng không cần ta sao?

Viên Phượng Hoa bị tiếng khóc của nàng làm cho tâm thần run rẩy.

– Niệm Niệm ngoan của ta, ta không phải không cần ngươi. Quả thực ta rất yêu ngươi nhưng ta không có biện pháp……… ưm~

Còn chưa nói xong đôi môi đã bị người ta lấp kín, những lời chưa kịp nói đành phải nuốt xuống bụng, căn bản không có cơ hội để nói ra.

Nụ hôn lúc này cùng với nụ hôn khi ở hồ sen hoàn toàn không giống nhau, lần đó là cái chạm môi nhẹ nhàng nhưng trúc trắc mà lúc này có thể nói là hai toà núi lửa đang dung hợp với nhau, vừa chạm vào liền dung thành một đoàn.

Viên Phượng Hoa bị nhiệt độ trong khoang miệng của Lưu Niệm Niệm dọa cho phát sợ, nàng chỉ đành ôm đối phương đi ra chỗ nước sâu hơn một chút, hy vọng nhiệt độ lưu động của dòng nước có thể xua tan đi một ít dược lực.

Mà nàng cũng không dám cự tuyệt đối phương thêm nữa, nàng nghiêng đầu tiếp thu bộ dạng tựa như mãnh hổ của Lưu Niệm Niệm, kỳ thật chỉ có nàng mới biết nụ hôn mang tính xâm phạm kia được thi triển bằng đôi môi vô lực lại có thể mê người như thế nào.

Nàng bị cảm xúc trên người của Lưu Niệm Niệm ảnh hưởng, Viên Phượng Hoa bây giờ cũng là khí huyết cuồn cuộn. Lưu Niệm Niệm bị người khác hạ dược, còn nàng thì bị Lưu Niệm Niệm hạ độc, căn bản nàng tồn tại tâm tư yêu mến đối với người trước mặt, bình thường nàng cũng không tự chủ được mà ảo tưởng đến cảnh mình và tiểu cô nương trong tương lai sẽ phát sinh một chút sự tình, mà với tình cảnh trước mắt đã sớm đem lý trí của nàng thiêu đến một mảnh mơ hồ.

Nhưng trong lòng nàng vẫn còn tồn tại một tia thanh minh, nàng không thể không quan tâm mà ở chỗ này muốn gạo nấu thành cơm với Lưu Niệm Niệm. Viên Phượng Hoa muốn chuẩn bị thật tốt, nàng hy vọng có thể nhận được sự chúc phúc của thân nhân và bằng hữu, bất luận ngoại lực ảnh hưởng cùng hiếp bức cũng không thể làm nàng thay đổi quyết định.

Nhưng khi Lưu Niệm Niệm đã mất đi lý trí thì làm sao nàng biết được não người này đang nghĩ cái gì. Nàng không quan tâm mà quấn lấy đối phương, cơ thể nói cho nàng biết nàng muốn được đối phương an ủi.

Viên Phượng Hoa ôm tiểu cô nương đứng ở trong nước, sau lưng dựa vào một cây thủy sinh đại thụ, tùy ý đối phương hồ nháo, kiên nhẫn chờ đợi dược hiệu bị đánh tan.

Dược hiệu mạnh mẽ như vậy nào có thể dễ dàng bị hoá giải, Viên Phượng Hoa biết rõ cho nên nàng cũng đủ kiên nhẫn. Chỉ là trong lòng nàng vẫn lo lắng cho thân thể của Lưu Niệm Niệm, mặc dù cơ thể người này không tính là quá yếu nhưng rốt cuộc vẫn chẳng thể xem là mạnh, đã vậy còn bị hạ dược. Mặc kệ mê dược phần lớn là thương thân, nàng chỉ sợ đối phương chịu không nổi.

Nguy cơ trong quán trà tạm thời đã qua, nỗi sợ hãi trong lòng rốt cuộc biến mất. Dần dần cảm giác không khoẻ bị thay thế, trên người nàng thấy khó chịu thành ra vẫn luôn lay lay Viên Phượng Hoa, lời nói trong miệng cũng trở nên không còn logic.

Từ nãy đến giờ Viên bộ đầu vẫn luôn giữ chặt eo của tiểu cô nương, phòng ngừa người này trượt xuống, thế nhưng Lưu Niệm Niệm lại bắt lấy tay nàng, ý đồ muốn nàng giúp đối phương giải quyết nhu cầu.

Nữ bộ đầu giống như bị điện giật vội vã đem tay lùi về, quy củ đặt lại bên eo của Lưu Niệm Niệm.

Quả nhiên tiểu cô nương lại bắt đầu khóc chít chít, nước mắt vừa khô giờ lại tiếp tục chảy xuống, miệng không ngừng quở trách nàng không phải.

– Ngươi chính là không thích ta, mới có thể máu lạnh nhìn ta khó chịu, dù ta van nài cũng không muốn giúp ta. Ngươi có phải muốn nhìn ta bị tra tấn đến chết hay không?

Viên Phượng Hoa nhìn đôi môi xinh đẹp kia thốt ra những lời đại loại như tra tấn đến chết khiến nàng đau lòng cực kỳ, hết cách nàng chỉ có thể đem môi mình dán lại gần, muốn dùng nụ hôn lấp kín miệng của đối phương, ngăn không cho nói những lời đả thương lòng người.

Nước sông vẫn còn chậm rãi lưu động, sắc trời bắt đầu từ từ ám xuống dưới. Trong bóng đêm nảy sinh rất nhiều cảm xúc đặc biệt, nhiều lần tay của nàng bị Lưu Niệm Niệm bắt lấy, sau cùng nàng vẫn nhịn không được mà đưa tay giúp tiểu cô nương thư hoãn một chút thống khổ.

Mặt nước nhìn thực vững vàng nhưng bên dưới lại xôn xao khuấy đảo, hồi lâu bỗng dưng nơi đó xuất hiện dòng nước nho nhỏ khiến cho gương mặt của Lưu đại tiểu thư lộ ra biểu tình khó nhịn, tựa như vừa thống khổ lại vừa vui sướng.

Sau khi cao trào qua đi nàng gắt gao ôm lấy cổ của Viên Phượng Hoa, miệng nàng phát ra thanh âm nức nở. Nàng nhịn xuống cảm giác lạ lẫm trong người, cúi đầu hết gậm lại cắn vùng cổ của nữ bộ đầu, nơi làn da trắng nõn rất nhanh liền xuất hiện một ít dấu vết xanh xanh tím tím.

Viên Phượng Hoa đối với Lưu Niệm Niệm trìu mến đến cực điểm, nàng chẳng nói lời nào chỉ chuyên tâm ôm người nọ, để mặc nàng ấy hồ nháo. Nàng thở dài ngóng trông cho dược hiệu của loại mê hương này mau tan hết đi, bằng không người bị tra tấn không đơn thuần chỉ có một mình Lưu Niệm Niệm, ngay cả bản thân nàng cũng chưa chắc trụ được.

Nhìn đôi mắt của Lưu Niệm Niệm nhuốm đầy dục vọng, Viên Phượng Hoa yêu thương hôn lên lông mày của tiểu cô nương, dịu dàng nói:

– Niệm nhi đừng sợ, nhịn thêm một chút nữa là chúng ta có thể về nhà.

Lưu Niệm Niệm nơi nào còn nghe được đối phương nói cái gì, hai con mắt nàng phím hồng, tiếp tục hướng về phía trước hết gậm rồi cắn.

Theo màn đêm buông xuống, nước sông cũng trở nên có chút lạnh như băng. Các nàng đứng ở dưới sông một đoạn thời gian dài, nhiệt khí trên người của Lưu Niệm Niệm cũng dần tan đi, cả người của nàng trở nên vô lực xụi lơ. Chẳng hiểu tại sao bây giờ gương mặt của nàng lại dâng lên nhiệt độ bất đồng, nguyên bản nhiệt khí đáng lẽ phải tan đi lại bất ngờ xuất hiện trở lại.

Viên Phượng Hoa trong lòng nhảy dựng, cơ thể của Niệm Niệm sao lại nóng lên nữa rồi!!??