Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 20

1:53 chiều – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 20 tại dưa leo tr. 

Khi Minh Tự nghe thấy điều này, cô lờ mờ cảm thấy có điều gì đó không ổn trong chuyện này – có vẻ như hiểu sai thì không sao hoặc nó có thể được hiểu là sự tiếp nối câu nói vừa rồi của cô.

Đại tiểu thư Minh Tự cô từ trước đến nay đều làm theo ý mình, cũng không có thói quen cúi người, để thìa xuống, giơ khuỷu tay lên nhìn anh “Lương Hiện, tôi có chuyện muốn hỏi anh từ lâu.”

“À, em hỏi.” Anh ngả người ra sau, chống tay lên mép bàn, thản nhiên nhìn cô.

“Anh cảm thấy thế nào khi lần đầu biết tin chúng ta kết hôn?” Minh Tự nhớ rõ, đó là một ngày xuân ở Berlin sau mùa đông dài lạnh giá, hoa anh đào ở hai bên con phố dài nở rộ, vô cùng rực rỡ.

Ngược lại, cô đã rất tức giận sau khi nhận được cuộc gọi từ Sầm Tâm Nhạn.

Lương Hiện thu tay lại và hơi điều chỉnh lại tư thế ngồi của mình.

Anh không ngờ rằng Minh Tự có ngày sẽ hỏi điều này.

Thực ra anh biết cuộc hôn nhân mình với nhà họ Minh sớm hơn Minh Tự một chút.

Phản ứng đầu tiên chính là vô cùng nực cười và cảm thấy rằng cuộc hôn nhân của anh vẫn chưa đến mức khiến nhà họ Lương cứ vậy mà đứng ra làm chủ, vì thế anh dứt khoát từ chối. Nhưng lại không dự đoán được rằng, Lương Trị Hoành cư nhiên mà ra nước ngoài tìm anh.

“Cho dù anh không quan tâm đến tài sản của nhà họ Lương” Lương Trị Hoành dừng lại, đặt một đống thông tin lên bàn, chậm rãi đẩy nó cho anh “Nhưng anh cũng nên cân nhắc nó với người bạn cùng lớn lên với mình.”

Vẻ mặt bình tĩnh, giọng điệu dường như đã chắc chắn 100%, Lương Hiện mơ hồ sinh ra dự cảm là một điềm xấu.

Thông tin có vẻ phong phú nhưng thực tế chỉ thuộc về hai người đàn ông, họ Trịnh ở Thân Thành và họ Triệu ở Nam Thành.

Sở dĩ dăm ba câu viết không xong, cần phải đóng thành tệp tư liệu dày như vậy là do một trong hai người này có lịch sử tình yêu phong phú.

Người đầu tiên trong hai năm qua, đã có hơn mười người kết giao chủ yếu là phục hồi chức năng / ma túy / ra tù.

Người còn lại cũng không ngoa lắm, anh ta tốt nghiệp Harvard và tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình khi còn trẻ, có năng lực phi thường và đôi tay vững vàng, không ngoa khi gọi anh ta là một tài năng trẻ chỉ là những năm gần đây, xu hướng giới tính dường như đang được bàn luận bởi thế giới bên ngoài, những người bạn trai trước đây của anh ta cũng được biết đến là có gia thế.

Hai người này vì có gia thế lớn nên nằm trong số những ứng cử viên làm con rể nhà Minh.

Sắc mặt Lương Hiện bắt đầu lạnh đi.

Lương Trị Hoành để sắc mặt này của Lương Hiện nhìn trong mắt, chậm rãi nở nụ cười “Minh Chính Viễn là cái người nào, ta nghĩ anh hẳn cũng nên rõ ràng.”

Lương Hiện đương nhiên rõ ràng.

Hôn nhân thương mại là tổng hợp lợi ích, đối mặt với lợi ích khổng lồ, cha mẹ ruột có thể không nhìn thấu tính cách của đối tượng kết hôn, chưa kể Minh Chính Viễn chẳng qua là cha kế của Minh Tự.

Ngoại trừ thân phận “cha dượng”, ông ta còn là một doanh nhân.

“Vấn đề này khó trả lời sao?” Minh Tự không biết rằng mình suýt chút nữa không tránh được một kiếp, đưa tay ra lắc lắc trước mắt anh “Lương Hiện, nói chuyện đi.”

Lương Hiện nhận ra mình đang thất thần, liếc mắt nhìn cô cười “Có lẽ là do định mệnh?”

Minh Tự liếc anh một cái, bất mãn nói: “Đây là đáp án gì chứ?”

“Không phải em đối với một nửa kia không có yêu cầu gì sao?” Lương Hiện ngồi ngay ngắn, thản nhiên nói “Tìm người quen thì tốt hơn.”

Ý tưởng này trùng hợp với những gì cô nghĩ.

Chỉ là cái ngữ khí thản nhiên kia, Minh Tự nghe rất không cao hứng thậm chí là vô cùng khó chịu.

Cái gì mà”Đối với một nửa kia không có yêu cầu”, nghe giống như là bởi vì không yêu cầu mới miễn cưỡng đáp ứng liên hôn. Hơn nữa nghe tới đây, có vẻ như ưu điểm duy nhất của cô trong mắt Lương Hiện dường như là… ” người quen ” không hơn không kém?

Những thứ khác, chẳng hạn như thân hình đẹp, tài năng tốt… thực sự không được tính?

Thạch Thái lấy xe lăn ra khỏi cốp, quẹt một hình bán nguyệt nhỏ trên không trung rồi đặt xuống đất, nhìn cô thốt lên một tiếng “Minh tiểu thư, đây là xe lăn của cô.”

Có một cơn gió nhỏ khi xe lăn hạ cánh xuống đất khiến Minh Tự phải lùi lại một bước trong tiềm thức.

Không thể không nói rằng có một vệ sĩ như vậy bên cạnh hẳn là một thứ vũ khí tốt nhất cho việc ngăn chặn các mối đe dọa kinh sợ.

Ở trong đêm tối, cô luôn cảm thấy rằng một giây sau anh ta có thể sẽ lấy ra một chiếc kính râm đeo vào, sắc mặt lạnh lùng nói – ” Thiếu gia có lệnh, nếu không nhận lấy thì chặt đứt tay chân.”

“Anh để đó đi” Minh Tự ho nhẹ một tiếng, lấy điện thoại di động ra gọi “Tôi sẽ cho người tới lấy.”

Đây là ý muốn không ngồi, Thạch Thái liếc nhìn Lương Hiện ở bên cạnh, thấy anh không có đáp lại liền gật đầu “Được.”

Dì Trương nhanh chóng bước tới,biết chân Minh Tự bị trẹo vội vàng tiến lên đỡ cô, sau đó chào Lương Hiện “Lương đại thiếu gia.”

Lương Hiện nhẹ nhàng gật đầu và nói với Minh Tự “Vậy thì tôi đi đây.”

“Tạm biệt.” Minh Tự trả lời rất dứt khoát, giọng điệu chính là đầy vẻ cố ý.

Lương Hiện mỉm cười và đột nhiên tiến lại gần.

Đêm tối mờ mịt, bầu trời lác đác những vì sao, khi gió về mang theo hương gỗ nhẹ.

Nói cũng thật là kỳ quái, tính tình phóng túng của anh cùng với hương gỗ bên trên thật sự có gì đó tương phản, không có vẻ gì đột ngột, ngược lại có chút phong lưu cấm dục.

Động tác cùng khoảng cách này vô tình trùng với người trong cơn ác mộng kia.

Minh Tự mím môi dưới, cảnh giác nhìn anh “Anh muốn làm gì?”

“Dù sao chúng ta cũng đã hòa giải” Lương Hiện hơi cúi xuống nói gần hơn “Nhìn anh, cười một chút.”

Giọng nói trầm thấp của anh không ngờ lại giống hệt trong giấc mơ.

Minh Tự như muốn che đậy lương tâm chột dạ của mình nhảy lùi lại một bước, cao giọng nói: ” Không thể hiểu được, tại sao tôi phải cười với anh!”

Lương Hiện không bận tâm,mỉm cười bước đi và vẫy tay lại.

Anh phát hiện rằng, người đưa ra lời hòa giải đầu tiên là anh nhưng dường như anh càng ngày càng chọc tức cô thì phải.

Chiếc Bentley màu đen bật sáng đèn dần dần đi xa, Minh Tự thu hồi ánh mắt nhìn chiếc xe lăn kia.

Đây có lẽ là “món quà hòa giải” mà Lương Hiện tặng cho cô, được bọc da màu đen và có một dãy nút điện bên cạnh tay vịn, nó có thể tự động di chuyển tới lui thậm chí nghe nói là có thể linh hoạt tránh đi chướng ngại vật trên đường, một thứ có thể nói là vô cùng thông minh.

“Tiểu thư” Dì Trương một tay chống xe lăn “Cô có muốn ngồi không?”

Minh Tự không biết đã phân cao thấp với ai trong đầu, giọng nói đưa ra chắc nịch “Không, dì đỡ tôi nhảy vào nhà đi.”

Kết quả là không nhảy được vài bước thì ngừng lại, hiện tại nó tê rần, đau đớn gần như run rẩy.

Dì Trương vội vàng đẩy xe lăn ra sau và lần này, Minh Tự ngồi xuống mà không hề phản kháng.

Minh Tự lần này bị thương rất nặng ở chân, bác sĩ chỉ định rằng cô không nên dùng sức nên mấy ngày nay cô luôn ở nhà không đi ra bên ngoài và bình thường căn bản dựa vào xe lăn để đi lại.

Nhìn sơ qua thì có vẻ như nó không thể chấp nhận được trong tìm thức nhưng nó lại là thứ thực tế vô cùng tiện lợi.

Biệt thự nhà Minh Tự trên dưới có ba tầng nên việc có thang máy là điều vô cùng bình thường huống chi bây giờ cô ngồi xe lăn có thể nhẹ nhàng đi qua lại, đặc biệt vô cùng đơn giản.

Và từ lâu có vẻ như Minh Tự đã hoàn toàn thích nghi với cuộc sống “tàn tật” này.

Đương nhiên, khi Lương Hiện nhắn tin hỏi cô ngồi xe lăn có tốt hay không, cô vẫn làm ra vẻ rất khinh thường, hất tay quay lại với anh “Tôi mới không cần.”

Có đôi khi, Minh Tự cảm thấy sau khi hòa giải, mối quan hệ của họ không khác gì nhiều so với trước đây và nó vẫn còn rất ồn ào.

Nhưng đôi khi, cô mơ hồ cảm thấy có điều gì đó khác lạ.

Tỷ như, sau khi trả lời tin nhắn, khóe môi cô cứ vậy mà cong lên.

Trong mấy ngày Minh Tự ở nhà dưỡng thương, hầu như ngày nào cũng có người đến thăm.

Minh Chính Viễn cùng Sầm Tâm Nhạn có tới một chuyến, chưa nói nói mấy câu đã chuyển chủ đề sang việc chuyển nhà.

Minh Tự cũng không nghĩ ở cái đề tài này cùng họ cãi cọ, thuận miệng đáp hai ba câu qua loa.

Ngay sau đó là vài chị em thân thích, không biết lấy từ đâu được cái tin tức này. Một ngày nọ, họ gói một bữa trà chiều từ một nhà hàng năm sao đến đây nói chuyện cùng cô cho đỡ buồn chán, lại sau đó, chính là Lâm Hề Già cùng Thừa Vũ.

“Dụ Xuyên có một buổi thử nghiệm không thể bỏ qua, Hiện Hiện vốn định đến nhưng công ty tạm thời có chuyến công tác.” Khi Thừa Vũ và Kha Lễ Kiệt đến, hầu hết đồ tráng miệng trên bàn đều là trà chiều còn lại của những người chị em kia để lại, cậu cầm lấy một chiếc bánh hạnh nhân nhét vào trong miệng, lập tức nhíu mày “Năm giờ sáng tớ phải bay ra nước ngoài – ngọt, bỏ nhiều đường quá.”

“Ai biểu cậu một ngụm đã giải quyết nó xong rồi?” Minh Tự thật sự phục cậu ta, hơn nữa cậu ta cư nhiên có thể trực tiếp dùng cái tay chưa rửa kia bốc đồ ăn.

“Đừng để ý tới cậu ta, người thế này,có mặc long bào vào cũng không giống hoàng tử.” Kha Lễ Kiệt ngồi xuống ghế bên cạnh nhìn xung quanh “Khu vườn nhỏ của cậu thật đẹp, tớ cũng muốn làm một cái cho biệt thự mới, người thiết kế là ai? “

“Đi đi, để tớ nói chuyện chính sự trước sau đó mới nói những chuyện vô bổ này sau.” Thừa Vũ đem Kha Lễ Kiệt đẩy ra “Minh Tự, cậu có cảm thấy hành tung của Hiện Hiện gần đây có chút quỷ dị không?”

Hóa ra chính sự mà cậu ta nói là “công việc kinh doanh”, Minh Tự hỏi “Có chuyện gì vậy?”

Thừa Vũ ngoài miệng nói nói rằng cái bánh hạt nhân này quá ngọt nhưng thực tế lại lấy một chiếc khác “Cậu ta hầu như không tham gia những lời mời đi chơi của tớ và hầu như không có mặt khi tớ muốn đến nhà anh ấy chơi game. Khi vô tình gặp nhau, cậu ta chính là vừa mới xuống máy bay.”

Minh Tự: “……”

Cô hoàn toàn không nhận thấy điều này.

Từ một mức độ nào đó mà nói,việc Thừa Vũ nắm được tình hình hiện tại của Lương Hiện còn chi tiết hơn nhiều so với người vợ trên danh nghĩa này là cô.

Bất quá, trong chớp nhoáng, cô bất ngờ nhớ tới một sự kiện khác.

Trong phòng làm việc của Lương Hiện ngày hôm đó, khi cô bước vào cửa, tài liệu anh đang xem dường như không được viết bằng tiếng Trung.

Bản đồ kinh doanh của Kinh Hoằng tuy trải khắp thế giới, cũng có nhiều chi nhánh quy mô lớn ở nước ngoài nhưng đây là trụ sở chính trong nước, liệu có cần sử dụng tiếng Anh?

Sau đó, dường như anh nói rằng anh có những đối thủ cạnh tranh thương mại ở nước ngoài… Nhưng nghĩ kỹ lại, chính là tháng Năm, tháng mà Lương Hiện bị điều động đến Kinh Hoằng ảnh nghiệp, muộn hơn nhiều so với thời điểm anh nhận được lời đe dọa tử vong.

Ai đang cạnh tranh với Lương Hiện?

Hiếm có lần đầu tiên trong đời Minh Tự…… không hiểu được Lương Hiện muốn làm cái gì.

Nghĩ lại, cảm thấy ý tưởng này hình như nó khá vô căn cứ.

Từ bao giờ cô cảm thấy hứng thú, quan tâm đến Lương Hiện?

Minh Tự hoàn hồn, dựa vào lưng ghế, sống lưng vẫn thẳng như cũ “Có sao? Nhưng chuyện này đâu có liên quan gì đến tớ?”

Thừa Vũ: “……”

Bởi vì đặc biệt coi trọng tình bạn nên cậu ấy hy vọng rằng Minh Tự cùng Lương Hiện có thể hòa hợp với nhau và thậm chí trên đường đến đây, cậu vô tình nghe được Kha Lễ Kiệt nói có lẽ hai người đã bớt căng với nhau, vui vẻ được một khoảng thời gian.

Bây giờ có vẻ như, huh, Kha Lễ Kiệt rõ ràng là một kẻ nói dối không cần bản thảo, thật sự lãng phí cảm xúc cảm tình này của cậu dành do cậu ta mà.

Đồng thời, Kha Lễ Kiệt cũng thầm gào thét nói trong lòng: Hóa ra ngày đó Hiện Hiện nói quan hệ của họ đã trở nên tốt đẹp hơn, đó chỉ là một màn khói bom đạn chiếu lệ mà thôi.

Trên thực tế, khi còn nhỏ đã nhìn nhau không thuận mắt thì khi lớn lên nó sẽ không vì vậy mà trở nên tốt hơn dù cho là ý nghĩ cực kì mong manh.

Khi không có khách, Minh Tự lặng lẽ ở trong studio nhỏ, sắp xếp lại nguồn cảm hứng thiết kế và danh mục đầu tư của mình.

Nhận được một email từ người tổ chức cuộc thi,họ cho biết rằng cuộc thi thiết kế sẽ được tổ chức tại Venice vào tháng 11.

Venice của tháng 11 sắp bước vào mùa mưa.

Minh Tự nâng má nhìn trời đang mưa ngoài cửa sổ. Mưa giữa mùa của Thành Bình luôn dữ dội, màn mưa chảy trên những ô cửa kính, những tòa nhà cao tầng phía xa cũng dần mờ ảo.

Xuyên suốt thời gian và không gian, dường như cảm nhận được sự ngột ngạt của lồng ngực.

Tuy nhiên, nếu bản thân cô không thích mưa cô cũng phải đi.

Đúng lúc này, ngoài gác mái có tiếng gõ cửa.

Minh Tự nghĩ rằng dì Trương bưng canh ngọt lên, mở miệng nói: “Mời vào.”

Khoá cửa bị vặn phát ra tiếng cùm cụp.

Minh Tự muốn lấy viên kim cương trên chiếc bàn nhỏ phía sau, cô đưa tay lên bấm nút, chiếc xe lăn quay một vòng rồi trượt nhẹ về phía trước năm sáu mét, dừng lại ngay trước chiếc bàn nhỏ.

Cô khẽ búng ngón tay như thể tự hào về thao tác của mình rất tài tình.

Bóng người đàn ông ở cửa di chuyển mờ nhạt, dường như đang đi tới.

Minh Tự đưa tay lấy viên kim cương và tự hỏi!!

Dì Trương……hôm nay có phải quá an tĩnh rồi không?