Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Ngôn Tình (Nữ Nam) Hoan Lạc Chương 23: Vương Miện Bóng Đêm

Chương 23: Vương Miện Bóng Đêm

3:39 sáng – 28/08/2024

Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 23: Vương Miện Bóng Đêm tại dua leo tr

“Hự!!”

Thân thể nặng nề đập lên thân cây, Nghị Ẩn gian nan đứng dậy, răng hắn nghiến chặt vào nhau.

Nhan Đình môi mím mím cười, ánh mắt vẫn phẳng lặng chẳng dao động. Cố Tiếu ở đằng sau cô sợ hãi mà đứng chôn chân tại chổ.

Nghị Ẩn che ngực phun ra một búng máu, hắn tức giận đấm lên thân cây bên cạnh làm nó gãy vụn.

“Chậc”

Nhan Đình khẽ tặc lưỡi, cô xoay cổ một vòng chậm chầm bước lại gần hắn. Nghị Ẩn chợt nhào người lại, móng vuốt dài áp sát mặt cô, cô khẽ nhếch môi, tung cước đá vào bụng hắn.

“Hộc, hộc, hộc” Nghị Ẩn trong lòng phát lạnh, đi chuyển của cô hắn không theo kịp, với cả vết thương nứt ra làm hắn tê dại đi.

Nhan Đình nắm lấy tóc hắn kéo dậy, cô lấy ra một bình sứ nhỏ, mạnh tay mở miệng hắn, đổ vào.

Hắn vùng vẫy cũng đã muộn, Nhan Đình bóp chặt mũi hắn làm hắn gian nan nuốt thứ nước kia vào bụng. Chất lỏng lạnh lẽo trôi tuột xuống ruột, như đóng băng từng đoạn ruột, co thắt.

Nhan Đình nhìn hắn ôm bụng quằn quại, khẽ cười. Cô vén váy ngồi xổm xuống bên cạnh hắn.

“Sau này mỗi ngày lúc trăng lên, bụng của thân vương Nghị Ẩn sẽ như bị người ta bóp lấy mà giằng xé. Thân vương điện hạ nhớ giữ gìn sức khoẻ”

Ánh mắt ngoan độc của hắn như muốn nuốt chửng cô vào bụng, Nhan Đình xoa xoa môi cười khúc khích.

Cô xoay người nhìn thấy Cố Tiếu run rẩy nhìn cô, trong lòng thoáng chút bực bội. Nhan Đình bĩu bĩu môi bước đi không thèm ngoảnh lại nhìn bọn họ.

“Kí chủ, cô mau thành thật cho tôi biết, không gian của cô là ở đâu mà có?” Ảo Ảnh thận trọng hỏi, nó rất bất lực, hồ sơ của cô hoàn toàn không khớp một chút nào. Nhân sinh thật đáng sợ.

“Hệ thống nhà mi tài giỏi lắm cơ mà, tự điều tra đi, phiền phức”

“Tôi điều tra được thì còn hỏi cô làm gì????” Nếu như có cơ thể chắc chắn Ảo Ảnh đang tức đến dậm chân.

“Ngươi tốt nhất đừng để ta tìm ra người đứng sau mi” Nhan Đình ánh mắt sắc lạnh, lạnh lùng nói với nó.

“…” Bổn hệ thống run run, oa oa oa ta muốn tiểu tỉ tỉ nghe lời. Ảo Ảnh offline khóc ngập nhà vệ sinh.

Nhan Đình bước vào nhà, cô cũng chẳng thèm bật đèn. Ánh trăng từ ngoài cửa sổ bao trùm lấy cô tạo nên một tầng ánh sáng nhàn nhạt.

Cô ngã người xuống chiếc giường rộng lớn, tay vắt ngang trán. Ánh mắt cô sáng quắc trong bóng đêm, con ngươi nhìn trân trân lên trần nhà.

“Chó má…” môi cô khẽ mấp máy.

Nhan Đình lật người kéo chắn lên, cô từ từ chìm vào giấc ngủ. Những mảnh kí ức hỗn độn bay bổng trong đầu.

“Reng..reng…reng..”

Nhan Đình chồm người bắt lấy chiếc điện thoại, chất giọng bên kia thanh mát như chim hót đầu ngày làm lòng người nhộn nhạo.

“Trịnh Nhan Đình em đang ở đâu?”

Châu Trì nhìn đồng hồ trên tay lại nhìn một lượt học sinh trong lớp.

“…” Mẹ nó, quên là phải đi học…

“Hôm nay em có việc bận, Thầy Châu xin nghỉ giúp em đi” Châu Trì dễ dàng tưởng tượng ra khuôn mặt cười cười của cô. Hắn khẽ thở dài, cúp máy.

Nhan Đình chậm rãi rửa mặt, hôm nay cô sẽ về chổ của cha nuôi cô một chút. Xem thử huyết tộc là bộ dáng như thế nào.

Cô bước tới bên bức hình gia đình to lớn, vươn tay lấy chiếc hộp bên cạnh, mở ra lấy một chiếc nhẫn. Trên chiếc nhẫn chạm trổ hoa tường vi đang nở rộ trông vô cùng tinh xảo, mặt bên trong còn có một chữ Trịnh.

Bên ngoài khu vực của huyết tộc là những cánh đồng hoang sơ bao phủ, nếu là con người thì hoàn toàn không thể vào bên trong nếu không có huyết tộc dẫn đường. Nhan Đình được người hầu đưa đón đến tận cửa, một toà lâu đài cổ kính đối lập với xã hội loài người.

Bên ngoài khu vườn trồng đầy hoa oải hương, hương thơm ngào ngạt ngây ngất lòng người. Nhan Đình khẽ ngắt một cành hoa, ánh mắt thâm sâu nhìn vài đoá hoa nhỏ trên tay.

“Tiểu thư, Thân vương đang ở bên trong đợi người” người hầu mỉm cười nói với cô.

Nhan Đình gật đầu nhẹ một cái rồi mở cửa bước vào trong. Bên trong là một phòng sách rộng lớn, người đàn ông trung niên khí chất ôn hoà ngồi trên ghế dựa, nghe được tiếng động ông khẽ ngẩng đầu. Tầm mắt ông hơi khựng lại, cô khẽ nở nụ cười gật đầu chào ông.

“Cha nuôi”

Vu Việt định thần lại rồi cũng khẽ cười với cô, gương mặt ông hoà ái dễ gần làm Nhan Đình nhớ lại vị phụ hoàng của thế giới trước, lúc nào cũng tràn ngập yêu thương.

“Con đã lớn thế này rồi” Vu Việt gọi người pha một chút trà, ông đi tới bên cạnh cô khẽ vươn tay xoa xoa khuôn mặt cô.

“Con xinh đẹp như mẹ của con vậy”

Nhan Đình che miệng cuời khúc khích, cô nắm lấy tay ông khẽ nói.

“Cha nuôi cứ thích chọc con, con là con của mẹ con thì tất nhiên phải xinh đẹp rồi”

Vu Việt hơi ngạc nhiên một chút, dường như mấy năm nay con bé đã thay đổi rất nhiều, tâm tình cũng không tệ.

Nhan Đình ngồi xuống nhấp một chút trà, Vu Việt cũng ngồi xuống đối diện cô. Từng động tác thể hiện rõ khí chất của một thân vương cao quý.

“Hôm nay con về đây có việc gì không?” Vu Việt hỏi cô.

“Con gái về thăm cha là việc tất nhiên mà?”

Hôm nay tất cả người hầu trong lâu đài đều biết tâm trạng của Thân vương vô cùng tốt, thiếu mỗi việc viết hẳn lên mặt mấy chữ ‘ta đang rất vui’.

Lúc trước nguyên chủ luôn có rào cản trong lòng, bởi vì cha mẹ đột ngột mất đi. Cô được Vu Việt đón về lúc đó bản thân cô cũng đã biết tự ti, chưa kể cho dù được yêu thương thì nguyên chủ vẫn luôn cảm thấy xa cách với tình thương đó. Nhan Đình vứt bông hoa trên tay đi, chậm rãi dạo quanh khu vườn, cô hơi ngẩng đầu, chợt để ý rằng phía bên kia lại là một khu vườn hoa hồng đỏ rực cả một mảng, đối lập với màu tím của oải hương.

Bên đó xa xa cũng là một toà lâu đài đá trắng, tràn ngập hơi thở cổ kính. Nhan Đình lần lần lại gần rào chắn phủ đầy dây leo. Cô vươn mắt nhìn về khu vườn hoa hồng bên kia, trên chiếc xích đu màu trắng là một đại mỹ nhân tóc vàng rực đang ngồi.

Gió từ đâu khẽ lùa qua làm mái tóc vàng kia bay bay như những sợi nắng, bộ váy ôm lấy thân hình nóng bỏng cùng cặp đào nảy nở, Nhan Đình híp mắt nhìn nàng ta rồi lại gục đầu nhìn vòng một của mình, cũng không nhỏ lắm.

Cô chỉ nhìn cô ta một chút rồi quay người đi, Nhan Đình thầm mỉm cười, bà ta chính là người dẫn đến kết cục thảm hại của Châu Trì.

“Con bé đó là con của cô ta sao?” Loan Ái hạ kính mát của mình xuống, môi đỏ yêu kiều tự hỏi một câu. Ánh mắt cô ta hiện lên một tia sắc bén.

Nhan Đình rời khỏi huyết tộc để quay lại trường học, lẻn vào trường bằng cổng sau. Cô liếc mắt nhìn Châu Trì đang thao tác trên laptop, đường cong khuôn mặt trôi chảy, cái cổ ngon lành của hắn làm cô khẽ nuốt nước bọt.

Tiếng chuông reo tan học vang lên, nhiều giáo viên đã về bớt, nhưng Châu Trì vẫn còn loay hoay với một chồng bài tập. Nhan Đình lách người lẻn vào phòng từ cửa sổ, hắn vẫn đang cúi đầu chấm bài.

Trong đầu nảy lên một chút ý tưởng trêu đùa hắn, cô lấy ra một cái bịt mắt, trên môi treo một nụ cười thân thiện vồ lấy hắn.

“Cái….” Châu Trì bất ngờ bị bịt mắt, sau đó đến cả tay cũng bị kẹp lại, ghế của hắn bị người ta lôi đi nơi khác. Trong lòng dâng lên một chút hoảng loạn.

Nhan Đình cười cười kéo hắn đến một góc của phòng giáo viên, cô chậm rãi cởi từng nút áo của hắn ra. Cô phiền phức cái miệng của hắn bèn bịt cả miệng hắn lại.

“Ưm…ưm…” Hắn vùng vẫy nhưng hoàn toàn vô ích, cơ thể bị chế trụ đến gắt gao.

Cô mím môi cười cười, đè hắn lên một cái bàn trong góc khuất, mạnh tay mà lột sạch hắn.

“Ưm…ưm…ư..”

Nhan Đình vẫn là nhịn không được mà đỡ hắn ngồi dậy, cắn lấy cổ hắn. Dòng máu thơm ngọt chảy qua huyết quản làm trong lòng cô nhộn nhạo.

Cơ thể hắn căng cứng lên, hắn muốn ôm lấy cái gì đó nhưng đành bất lực, đầu cúi xuống hõm vai cô.

Bàn tay của cô nhanh chóng lần mò xuống phía dưới, nắm bắt lấy dương vật còn mềm của hắn mà xoa lấy.

Châu Trì ngửi thấy mùi hương trên người cô phần nào lại thấy an tâm hơn lúc nãy, cơn đau như một dòng điện chạy khắp cơ thể hắn, rất nhanh người hắn cứng lại, cơ bụng co rút mà bắn ra tới.

Cơ thể sau khi bắn lại nhạy cảm hơn, môi cô như lướt khắp cơ thể hắn, răng cô lướt qua làm hắn rùng mình ngưa ngứa. Tay kia nhéo lấy nhũ hoa của hắn, hắn hơi ngửa đầu thở dốc.

Nhan Đình với tay lấy đồ bịt miệng ra, hắn tham lam hít vào từng ngụm khí. Vừa xong cô lại lần mò xuống huyệt khẩu, lấy tinh dịch hắn làm bôi trơi, từ từ đưa một ngón vào trước.

“Đừng…..a….” Giọng của hắn bây giờ hơi khàn, một bộ dàng kìm chế làm lòng cô ngứa rang, muốn đẩy ngã hắn, làm hắn khóc lóc van xin.

Ánh mắt cô tối lại, lại đưa thêm một ngón vào bên trong làm hắn rên đau. Nhục huyệt mềm mại bao lấy ngón tay cô, Nhan Đình mò mẫm đến chổ quen thuộc bèn ấn vào.

“A…a…a…đừng…” Đầu ngón chân hắn rụt lại vì khoái cảm, cơ thể run lên từng hồi.

“Nếu lỡ bây giờ có người bước vào nhìn thấy thầy, chắc họ sẽ bị thầy mê hoặc mất” Nhan Đình cúi người thì thầm vào tai hắn, đầu lưỡi cô vươn ra liếm láp vành tai hắn, khẽ cắn.

Cơ thể hắn giật lên, nhục huyệt siết chặt lấy ngón tay cô.

Cô không đùa giỡn với dương vật hắn nữa, tay kia vươn lên bắt lấy nhũ hoa mà xoa nhéo. Tay kia vẫn mạnh mẽ mà đè ép điểm G của hắn làm hắn bật ra tiếng rên rĩ trong cổ họng.

Tinh dịch gỉ ra nhỏ giọt xuống mặt bàn, Châu Trì cảm thấy nghẹn đến sắp hỏng, hắn muốn bắn ra. Cơ thể vặn vẹo muốn tránh khỏi ma trảo của cô nhưng không thể, chỉ làm cô mạnh tay đè ép điểm nhạy cảm của hắn.

Nhan Đình vừa nhéo đầu vú hắn, lại cúi người cắn lên bên còn lại.

“A….đừng…dừng….lại đi…..ưm…” Châu Trì gian nói nói ra câu không hoàn chỉnh.

“Hôm nay thầy Châu thử bắn chỉ bằng cái miệng nhỏ này đi” Nhan Đình lại đẩy nhanh tốc độ, cơ thể hắn căng lên. Một luồng điện chạy dọc theo sóng lưng hắn làm tê dại đầu óc. Cơ thể hắn khẽ run run thở dốc.

Nhan Đình mím môi cười, đeo lên dương cụ giả. Hai tay bắt lấy hông hắn mà kéo về phía cô. Dương cụ thô to một đường đâm vào trong, mạnh mẽ đè ép lấy điểm G của Châu Trì.

“A…” Đầu hắn hơi ngửa ra sau, gian nan hít thở. Nhục huyệt truyền đến đau đớn mãnh liệt làm hắn rơi nước mắt.

Nhan Đình đee hắn hít thở một chút thì bắt đầu không ngừng xâm nhập vào bên trong hắn. Châu Trì cố gắng kìm nén để mình không phát ra tiếng, hắn cắn chặt môi mình đến trắng bệch.

Cô thấy vậy lại càng mạnh mẽ tiến vào hơn, âm thanh da thịt chạm nhau vang lên làm người nghe phải đỏ mặt. Gương mặt Châu Trì từ từ đỏ lên, từng luồng khoái cảm khi cô mạnh mẽ tiến vào như muốn bức điên hắn.

“A….a….ưm…” Tiếng rên rĩ như rít qua kẽ răng của hắn. Nhan Đình bóp lấy cằm hắn, không để hắn cắn môi mình nữa.

Tiếng rên rỉ như được giải thoát ra ngoài, vang lên rõ rệt. Nhan Đình xốc hắn ngồi dậy, mạnh mẽ mà xỏ xuyên qua hắn, dương cụ giả lại tiến thật sâu vào bên trong.

“A….a….sâu…sẽ…sẽ….chết…..a….” Châu Trì bất lực gục đầu vào vai cô, giọng hắn khàn khàn vì tình dục, như nỉ non bên tai cô. Nhan Đình lại càng thấy thoã mãn trong lòng, cô lại cắn lên vai hắn mà hút máu.

“A….” Hắn khẽ rên lên như một con mèo nhỏ. Nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt hắn.

Bỗng lúc này có người mở cửa bước vào, Nhan Đình hơi dừng động tác lại. Cơ thể Châu Trì run lên.

“Thầy Châu phải giữ im lặng, để người khác nghe thấy thì ngại lắm” cô khẽ thì thầm vào tai hắn.

Chổ của cô và hắn khá khuất, nếu không tiến lại gần thì sẽ không thấy. Người bước vào hình như đang loay hoay tìm gì đó. Nhan Đình vươn tay gỡ bịt mắt của hắn xuống.

Châu Trì chớp mắt mấy cái để làm quen với ánh sáng, hắn im lặng trừng cô một cái . Nhan Đình khẽ nhịn cười.

Trong lúc hắn đang vô cùng căng thẳng thì Nhan Đình lại tiếp tục thúc vào trong. Châu Trì trừng mắt không tin mà nhìn cô, đối diện hắn là một nụ cười tươi tắn của thiếu nữ làm hắn nghẹn họng.

Mỗi lần thúc vào đều mạnh mẽ nghiền ép điểm G của hắn. Châu Trì run run mà gục đầu trên vai cô, dương vật run rẩy mà gỉ nước.

Nỗi sợ hãi lại làm hắn thêm nhạy cảm, hắn cũng không để ý rằng người kia ra ngoài từ lúc nào, hay hắn đã bắn bao nhiêu lần. Đến tận khi ngất đi thì bên dưới vẫn truyền đến những trận khoái cảm làm da đầu hắn tê dại.

Nhan Đình nhìn hắn đã mất đi ý thức, cô thu dọn đồ đạc lại giúp hắn rồi vác người về nhà mình. Giúp hắn lau qua cơ thể một lượt, cô cũng ngã người lên giường.

Cô vươn tay vuốt vuốt tóc hắn, trong ánh mắt như mặt hồ đang dao động, nhưng rất nhanh đã bình lặng lại.

Cô khẽ mấp máy môi nói gì đó.

Nhan Đình vùi đầu vào chăn chậm chạp rơi vào giấc ngủ.

—————————–

Nghỉ ở nhà lâu quá nên cứ bị chán với tất cả mọi thứ ý :v

Cơ mà nghĩ hôm ngày lừa gạt nên lên đây lừa mấy bạn tý :)))))))

Lười thiệt nhưng không drop đâu :)))

Nhớ thực hiện cách ly như nhà nước yêu cầu nha mấy bé ngoan.

Việt Nam quyết thắng đại dịch!!!!

Điều cuối cùng….

Ném phiếu ném phiếu ném phiếu aaa