Chương 35: Ba ba vả mặt
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 35: Ba ba vả mặt tại dua leo tr
Sau khi đi bộ hai canh giờ, rốt cục một đoàn khinh kỵ binh từ trên quan đạo chạy vội lại đây.
Vài vị sử giá do tiểu phân đội của Long Đình ở Vinh Sơn phái tới, nói mấy câu đại loại như “bọn thuộc hạ đến chậm, không nghênh đón từ xa, làm cho Long tiểu thư chịu khổ”, nghênh tiếp Long Kiểu Nguyệt đang đi theo đồng tử dẫn đường. Long Kiểu Nguyệt chỉ phất phất tay, ngồi lên một con ngựa do bọn họ dẫn đến, do đầu lĩnh trẻ tuổi của tiểu phân đội dắt ngựa, chậm rì rì trở về căn cứ địa của phân bộ kháng ma của Long Đình ở Vân Sơn. Đầu lĩnh của tiểu phân đội đến nghênh đón Long Kiểu Nguyệt là một người bộ dáng thật trẻ tuổi, chỉ khoảng mười mấy. Mấy thanh niên đều mặc giáp phục phân bộ của Long Đình, đầu lĩnh nắm cương con ngựa của Long Kiểu Nguyệt, cười với nàng một cái, lộ ra hàm răng trắng nõn: “Thuộc hạ tên Trầm Tinh Nam, là đại đệ tử của Vinh Sơn phủ, được phủ chủ phái tới đón đợi, chỉ là không biết tiểu thư thế nhưng sẽ đi bộ tới, làm cho các đệ tử thực không thể ngờ.” Long Kiểu Nguyệt mặt che khăn lụa, cương mặt cười: “Vô sự, nhàn rỗi nên đi bộ chút thôi.” Kỳ thật thời điểm Long Kiểu Nguyệt hái hoa sen ở Nam Châu, chẳng may lỡ tay làm rơi trương hoá mục chỉ diên có thể hoá thành xe ngựa xuống nước ướt sũng cho nên chỉ có thể đi bộ. Chẳng qua, ngươi nghĩ bản Cúc Cự sẽ nói ra sao? Đầu lĩnh trẻ tuổi kia lại sang sảng cười: “Cũng đúng.” Long Kiểu Nguyệt nhìn nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời của hắn, quỷ thần sai khiến thế nhưng nhớ tới bản mặt phóng ra quang mang như đèn pha ở căn nhà rách nát hồi nào, không khỏi có chút cảm thán. Aish, cũng không biết nam chủ Bắc Lăng Thành đang hướng tới cuộc sống toàn dân làm giàu kia ở Tây Bắc Tề Vân phủ có ổn không nữa? Nếu không thì hôm nào đó đăng môn đến thăm, đi Tây Bắc Tề Vân phủ ngó cái tên Bắc Lăng Thành từng là uy hiếp lớn nhất trong cuộc đời Long Kiểu Nguyệt ở trong nguyên tác đó một chút? Nghĩ nghĩ, Long Kiểu Nguyệt lại lắc lắc đầu, phủ quyết ý tưởng này. Tây Bắc Tề Vân phủ ở Tu Chân giới coi như là phủ đệ có uy tín danh dự. Bắc Lăng Thành được mình phó thác cho phủ chủ, Bạch Chỉ lại là tiểu thư dòng chính ở đó, về tình về lý, bọn họ đều sẽ chiếu cố Bắc Lăng Thành tử tế. Nếu chỉ vì một cái tin đồn vô căn cứ lại thường xuyên tới cửa thăm một người không thân cũng chẳng quen, ngược lại sẽ chọc người chú ý. Trầm Tinh Nam dẫn theo Long Kiểu Nguyệt, mang theo tiểu phân đội, trực tiếp đi đến cửa vào của Tây Phong đầm ở Vinh Sơn. Đệ tử của tiểu phân bộ ở Vinh Sơn này thật ra sảng khoái, bỏ qua quá trình đưa Long Kiểu nguyệt về Vinh Sơn phủ, trực tiếp đến Tây Phong đàm. Tây Phong đàm tuy rằng gọi là Tây Phong đàm, nhưng nó không phải một toà thuỷ đàm, mà là một phiến rừng núi liên miên. Vô số sơn động được che dấu bên trong vách núi lớn như vậy, giống như vô số quỷ nhãn âm u rậm rạp được khảm trong khe núi, không có ý tốt nhìn chằm chằm đội nhân mã trước mặt. Khai sơn tổ sư của Trường Lưu ngàn năm trước lấy một thân máu huyết hoá thành ngũ đại phong ấn trong thiên địa, chặt đứt con đường nối liền giữa hai giới nhân ma. Chỉ là thời gian đã quá lâu, phong ấn kia đã dần dần có chút buông lỏng. Một ít yêu ma bản lĩnh cao cường có thể xông qua kết giới đến làm xằng làm bậy, nhưng đại đa số tiểu yêu ma vẫn ở lại Ma giới nguyên bản sống một cuộc sống gian khổ. Đến bên ngoài Tây Phong đàm, có vài vị đệ tử ở bên ngoài, một đệ tử mặc giáo phục của Long Đình tiến lên, nói đơn giản vài câu, đại khái là Trừ ma thiên đoàn của Trường Lưu có Bạch Chỉ đã vào động trước, sớm hơn các nàng ước chừng nửa canh giờ. Trầm Tinh Nam gật gật đầu, một đám người xoay người xuống ngựa, hắn dẫn đầu, một đội nhân mã lập tức vào một động khẩu lớn. Động kia tựa hồ bị ai đó dùng lực tu chỉnh quá, bốn mặt màu đất đá bùn xám trắng, hai bên vách sơn động, cứ cách năm thước liền đốt một cây đuốc, bốn phía chiếu sáng trưng. Trầm Tinh Nam nhìn Long Kiểu Nguyệt đi phía trước, liền lo lắng nói với nàng: “Tiểu thư, Tây Phong đàm là nơi ma vật tụ tập, không chuẩn sẽ có ma vật chạy ra khỏi phong ấn ẩn nấp trong sơn động, ngài chỉ cần đi theo phía sau chúng ta là được.’ Long Kiểu Nguyệt “ah” một tiếng, chỉ hỏi: “Án theo cước trình của chúng ta, mất bao lâu mới có thể vượt qua đệ tử của Trường Lưu?” Trầm Tinh Nam vội vàng nói: “Trước đó Tông Chú có truyền âm, nói chúng đệ tử giữ Thế Tôn đại nhân lại, chờ Long tiểu thư đến rồi hẵn vào núi. Chỉ là Thu Thế Tôn tâm tình không được tốt, không nghe bọn thuộc hạ, vung tay áo liền vào sơn động. Tiểu thư đi đường thuỷ, mà Thu Thế Tôn bọn họ hôm qua đến Vinh Sơn, cũng vừa mới nửa canh giờ trước vào sơn động. Nếu tăng tốc độ, chỉ cần không vượt quá một canh giờ là có thể vượt qua. Long Kiểu Nguyệt gật gật đầu, nhưng trong lòng lại cảm thấy lời này có gì đó không đúng. Chờ nàng cẩn thận suy nghĩ một hồi, Tần Cúc Cự nhất thời liền không bình tĩnh. Mẹ nó! Thu Thế Tôn! Người đến là Thu Thế Tôn mà không phải là “vị hôn phu” hoà ái dễ gần, Hoá Mục Thế Tôn Trầm Vọng Sơn sao?! Long Kiểu Nguyệt trợn mắt há hốc mồm lên tiếng: “Cái gì? Thu Thế Tôn? Người đến không phải là Hoá Mục Thánh Tôn Trầm Vọng Sơn?” Trầm Tinh Nam gãi gãi đầu, gật gù nói: “Đúng vậy! Vốn nghe nói Trường Lưu người đến là Trầm Thế Tôn, nhưng sau lại không biết sao, Trầm Thế Tôn lâm thời có việc, liền dùng Hoá mục con diều trở về, ngược lại do Thu Thế Tôn thay vị trí của Trầm Thế Tôn, đến Vinh Sơn.” Long Kiểu Nguyệt có điểm hoảng hốt. Trầm Vọng Sơn thiên tính hoà ái dễ gần, đối với vị tiểu thư hoàn khố thân có hôn ước này xem như sủng nịnh nghe gì nói nấy, nhưng Thu Minh Uyên này, thật đúng là làm cho nàng nhớ tới liền da đầu muốn nổ. Thu Minh Uyên này, tính tình cao lãnh không nói, đối với tiểu thư Long Đình như nàng cũng vạn phần chán ghét, hèn mọn không thôi. Mới đầu nàng lên làm Phong Chủ Tiên Xu Phong, trong số mấy người ở đây cũng chỉ có mình Thu Minh Uyên đứng ra, nói mỉa mai châm chọc, nói cái gì mà niên thiếu khinh cuồng vô tri, cái gì mà hoàn khố điêu ngoa tuỳ hứng, cái gì mà không học vấn không nghề nghiệp không có xuất thân. Khi đó Long Kiểu Nguyệt nằm trong chăn điên cuồng gật đầu, nhưng đợi đến khi vị trí Phong Chủ bị Thánh Tôn ha ha cười định ra, Long Kiểu Nguyệt liền biết, Thu Minh Uyên này khó đối phó biết bao. Dĩ vãng ở Trường Lưu, mỗi lần gặp được Thu Minh Uyên chuyên dùng lỗ mũi nhìn người khác đó, Long Kiểu Nguyệt căn cứ theo nguyên tắc người không phạm mình mình không phạm người, cung kính kêu một tiếng “Thế Tôn.” Thu Minh Uyên kia liền từ trong lỗ mũi hừ ra một tiếng khinh thường đáp lại, sau đó lạnh lùng nghênh ngang mà đi. Long Kiểu Nguyệt thật sự không biết oán niệm của hắn với mình sâu đậm đến đâu. Hoán Kiếm Trì của Trường Lưu là nghiệp vụ dưới tay Thu Minh Uyên, toàn bộ tài vụ thu chi của Trường Lưu cũng từ Thu Minh Uyên một tay xem qua. Mỗi khi nghe được Chu Vân Vân oán giận Thu Minh Uyên cái tên Thế Tôn lòng dạ hẹp hòi đó cắt xén chi phí của Tiên Xu Phong, Long Kiểu Nguyệt điều giả dối ho mấy tiếng, vẫy tay, quên đi quên đi, nhịn thôi. Không ngờ nay người đến không phải Trầm Vọng Sơn, mà là Thu Minh Uyên khắp nơi làm khó dễ mình, khắp nơi đối nghịch mình, Long Kiểu Nguyệt thật sự đầu to như cái đấu. Nàng đứng ở trung gian tiểu phân đội của Trầm Tinh Nam, trong đầu cẩn thận hồi ức, mình có từng chọc tức Thu lão nhân gia đó lúc nào không nhỉ. Suy nghĩ nửa ngày, bình sinh thật sự đúng là không oán không cừu, thiên ngôn vạn ngữ chỉ đành hoá thành một tiếng thở dài! Đi được ước chừng nửa canh giờ, sơn động quanh co khúc khuỷu này dĩ nhiên kéo dài ở phía trước, nhìn không thấy cuối. Qua một chỗ rẽ, phía trước cuối cùng có bóng người. Một đệ tử của Trường Lưu đứng cuối thấy phía sau có người tới, lập tức hô lên: “Thế Tôn, có người đến!” Các đệ tử mặc giáo phục xanh trắng của Trường Lưu đều nhất tề quay đầu, thuận tiện nhường ra một con đường. Trương mặt than vạn năm kia của Thu Minh Uyên như chúng tinh phủng nguyệt đi ra từ giữa đám đệ tử, mắt thấy mặt sau đuổi theo là một tiểu phân đội của Long Đình, liền gật đầu nói: “Long tiểu thư của quý phủ các ngươi đâu?” Một phần khinh thường, ba phần hoài nghi, còn có sáu phần không kiên nhẫn. Long Kiểu Nguyệt đi ra từ sau lưng Trầm Tinh Nam, hừ, lão thất phu này, đến giờ cũng không thừa nhận thân phận Phong chủ Tiên Xu Phong của nàng, ở trước mặt nhiều người như vậy thế nhưng chỉ kêu nàng một tiếng “Long tiểu thư” liền xong việc. Long Kiểu Nguyệt tiến lên, ánh mắt liếc qua, thấy Bạch Chỉ đứng bên cạnh Thu Minh Uyên, bộ dáng cúi đầu cụp mi dịu ngoan, không ngờ A Ninh và Chu Vân Vân ngày xưa chiếu cố cuộc sống của nàng ở Thanh Nhã Hiên cũng ở đây. Nàng vừa định tiến lên, Thu Minh Uyên đã chuyển đầu, ra lệnh một tiếng: “Đợi được người rồi, kia liền tiếp tục đi tới đi.” Ánh mắt Bạch Chỉ cũng không nâng lên một phần, quay đầu liền theo Thu Minh Uyên đi rồi. Một đám đông người hô lên ầm ỹ rồi đi hết, chỉ để lại Long Kiểu Nguyệt đứng đó. Trầm Tinh Nam nổi giận đùng đùng tiến lại, đứng cạnh Long Kiểu Nguyệt tức giận nói: “Thế tôn không khỏi quá phận đi! Dám ngay cả tiểu thư của chúng ta cũng không để vào mắt! Thuộc hạ ra khỏi Tây Phong đầm tất sẽ báo với Tông Chủ việc này, thay tiểu thư xả giận!” Long Kiểu Nguyệt chỉ phải an ủi Trầm Tinh Nam: “Vô phương vô phương.” Nhưng nàng vẫn không tự chủ được xụ mặt. Không ngờ Bạch Chỉ giận suốt mấy ngày như thế. Thấy dáng vẻ lạnh như băng của nàng ấy, trong lòng thật buồn bực. Thu Minh Uyên không thèm cho nàng sắc mặt hoà nhã thật ra không sao cả, nhưng Bạch Chỉ xa cách nàng như thế, nàng còn có điểm không nghĩ ra. Hai đội ngũ một trước một sau đi, vẫn duy trì khoảng cách đều đặn. Hai đội nhân mã đều trầm mặc, Long Kiểu Nguyệt trông mong nhìn bóng lưng màu trắng ở bên cạnh Thu Minh Uyên, vừa buồn bực lại không cam lòng. Phía trước đã đến cuối sơn động, Trừ ma tiểu đoàn của Trường Lưu cuối cùng đã đến trung tâm bí ẩn nhất của Vinh Sơn, cửa vào đi thông với ma tộc. Long Kiểu Nguyệt đi theo họ suốt hai ba canh giờ mới đến chỗ Vinh Sơn phúc địa – nơi phong ấn Ma giới ở Tây Phong đàm. Mắt thấy đội ngũ phía trước ngừng lại, Long Kiểu Nguyệt liền chạy vội lên trước. Mọi người đều đứng trên một bình đài trống trải. Vinh Sơn ít nhất cũng liên miên trải dài ngàn dặm, lại không biết trong lòng núi là cổ quật rộng lớn trống trải như bị vét sạch. Bình đài lộ ra dưới vùng sáng xa nhất của ngọn đuốc, phía trước tầm mắt, tất cả đều là một mảnh hắc ám vô cùng vô tận. Dưới bình đài, hình như sâu khoảng trăm trượng, âm phong thổi qua, như từng trận quỷ khóc gào. Long Kiểu Nguyệt đứng bên sườn, liếc mắt nhìn xuống một cái, chỉ cảm thấy âm phong ập vào mặt, làm cho da đầu run lên. Má nó, ma tộc này thật sự là lần nào cũng ở không trên vách núi thì dưới thuỷ đàm gì gì đó, địa phương đen thùi một mảnh không thấy người, cũng không biết có phải bọn hắn có đôi mắt nhìn thấu màn đêm không, ngày thường lúc ăn cơm chơi đùa không sợ vấp phải đá tảng ngã trẹo giò à? Oán thầm rồi, Trầm Tinh Nam chạy tới bên cạnh Thu Minh Uyên, như vãn bối nhìn thấy trưởng bối, lễ phép mà không ân cần nhàn nhạt nói: “Phong ấn ở dưới Tây Phong đàm.” Nhìn đến Thu Minh Uyên thật vất vả cúi đầu, dùng mắt liếc xéo mình một cái, Trầm Tinh Nam tiếp tục nén nhịn bất mãn, cung kính nói: “Tây Phong đàm là nơi giao tiếp giữa hai giới nhân ma, dĩ vãng đám vãn bối chỉ có thể canh giữ bên ngoài Vinh Sơn, tru sát yêu ma chạy ra ngoài kết giới. Nhưng chuyện như xâm nhập nơi phong ấn dưới Tây Phong đàm lại không dám. Đã nhiều ngày nay phong ấn buông lỏng, đất đá trên Vinh Sơn vỡ ra rơi xuống, yêu ma thoát ra ngoài, thế này mới báo lên tổng bộ của Long Đình, thỉnh Tông Chủ phái người đến. Thế Tôn nếu muốn xuống Tây Phong đàm, vậy cần cẩn thận.” Thu Minh Uyên nghe xong, thu hồi mí mắt, tiếp tục dùng cằm nhìn người ta. Long Kiểu Nguyệt vừa dịch dịch đến bên cạnh Bạch Chỉ liền nghe Thu Minh Uyên thình lình kêu: “Có thể thỉnh Long tiểu thư dùng lôi pháp chiếu sáng tình cảnh dưới Tây Phong đàm không?” Ánh mắt của một đám người nhất tề xoạt xoạt phóng lên người Long Kiểu Nguyệt. Long Kiểu Nguyệt thẳng thắt lưng, trong lòng lại thầm mắng. Được lắm lão thất phu, cố ý muốn làm nhục thuật pháp của Long Đình chúng ta đây mà, bảo ta dùng [Cửu thiên dẫn lôi pháp] làm đèn chiếu sáng cho các ngươi, chờ ta trở về Long Đình, ta xem ngươi còn có thể kiêu ngạo được hay không. Trầm Tinh Nam mâu quang một trận biến ảo, như thể sắp phun ra lửa, chẳng qua cố nén. Long Kiểu Nguyệt tiến lên, không chút nghĩ ngợi đánh ra pháp quyết, một đạo lôi đình theo lòng bàn tay nàng như du long màu bạc bắn ra, nhẹ nhàng lơ lửng bay về phía vách núi. Đoàn ngân long kia du động, chậm rãi rơi xuống. Đệ tử xung quanh nín thở cúi đầu, nhìn đoàn ngân sắc lôi quang chiếu sáng vách núi. Trên vách đá, vô số song nhãn hồng sắc quỷ dị đột nhiên mở ra, từng con dơi thật lớn thân hình màu đỏ như máu trong suốt chen chúc bám trên vách đá, miệng rộng vặn vẹo quỷ dị lộ ra từng hàng răng nanh tuyết trắng ở ngoài âm phong. Đám dơi này không có da lông, cặp cánh trụi lủi trừ bạch cốt ra là thịt màu hồng nhạt, nhìn qua giống như từng đoàn thịt heo mọc ra răng nanh trắng ởn, nhìn qua rậm rạp đông nghịt, ghê tởm đáng sợ. Vài nữ đệ tử bên cạnh như muốn ói. Long Kiểu Nguyệt tốt xấu gì cũng thuộc đảng thuộc nguyên tác kịch bản, mới thấy tuy có chút ghê tởm, nhưng tốt xấu gì cũng có chuẩn bị tâm lý. Bạch Chỉ bên cạnh sắc mặt tái nhợt, cau mày, nhìn qua thập phần cẩn thận. Đoàn lôi quang kia giống như một đầu tiểu long bay xuống, ở thời điểm ước chừng mười tức (mười cái hô hấp), đã sắp nhìn không thấy điểm trắng nho nhỏ kia. Thu Minh Uyên xem xét đoàn lôi quang kia, lắc đầu nói: “Tây Phong đàm xem ra thật đúng là khá sâu!” Hắn vừa dứt lời, đoàn lôi quang kia khi chỉ còn thấp thoáng một vệt sáng, một cái miệng vĩ đại như kình thú thôn thiên đột nhiên từ trong bóng tối vô biên vô tận nhảy lên, như con cá dưới đầm nước nhảy lên bắt lấy hồ điệp giữa không trung, đột nhiên cắn nuốt điểm lôi quang kia, quang cảnh thấp thoáng bên dưới lại một lần nữa chìm vào hắc ám âm lãnh khôn cùng. Một nữ đệ tử bên cạnh chưa kịp chuẩn bị tốt tâm lý thấy một màn này, sợ tới mức hoa dung thất sắc, tiếng kêu sợ hãi bị đè thấp vang lên liên tiếp. Long Kiểu Nguyệt nhìn chằm chằm một loạt răng nanh sắc nhọn như kiếm loé lên hàn quang dưới ánh lôi quang chiếu rọi, bất quá chỉ là phù dung sớm nở tối tàn cũng làm da đầu nàng như nứt toạc. Cho dù biết trong nguyên tác đầu ma thú hung ác này thế tới rào rạt, nay nhìn đến vẫn cảm thấy đáy lòng rùng mình. Năm đó khi Tần Cúc Cự viết [Tiên hiệp Hạ Nhược Hoa], vì tìm kiếm linh cảm mà từng căn cứ vào một loài ma thú trong [Sơn Hải kinh]. Bắc Minh hữu ngư, kỳ danh vi côn. Côn chi đại, bất tri kì kỉ thiên lí dã. Hoá nhi vi điểu, kỳ danh vi bằng. Bằng chi bối, bất tri kì kỉ thiên lí dã, nộ nhi phi, kỳ dực nhược thuỳ thiên chi vân. (Bể bắc có loài cá, tên nó là côn, bề lớn của côn không biết mấy nghìn dặm, hóa mà làm chim, tên nó là bằng, lưng của bằng không biết mấy nghìn dặm. Vùng dậy mà bay, cánh nó như đám mây rủ ngang trời.) Mà quái vật vừa há miệng rộng ở dưới đáy Tây Phong đàm đó chính là Côn thú thôn thiên diệt địa trong truyền thuyết. Ở trong nguyên tác của [Tiên hiệp Hạ Nhược Hoa], Long Kiểu Nguyệt dẫn đội hạ xuống Tây Phong đàm ở Vinh Sơn trừ yêu, vừa ngang ngược lại kiêu ngạo, không dùng [Cửu thiên dẫn lôi quyết] chiếu sáng phía trước thử tình huống, ngược lại chỉ vì cái trước mắt, dưới sự khuyên bảo không có kết quả của đồng môn, thế nào cũng đòi xuống Tây Phong đàm. Chỉ nhìn cái miệng đầy răng nhọn kia liền biết đầu Côn thú dưới đó cũng không phải ngồi không, cái miệng thôn thiên huỷ địa đó bất kể cái gì cũng ăn. Trong truyện trừ ma thiên đoàn tiểu đội mà chính Long Kiểu Nguyệt tự mình dẫn đến toàn quân bị diệt, còn bản thân cũng là nhờ Thế Tôn liều mình trắc trở nhặt về tính mệnh. Cuối cùng, phong ấn dưới Tây Phong đàm không được gia cố, ngược lại làm cho Trường Lưu tổn thất thảm trọng. Nay trong thân xác Long Kiểu Nguyệt là Tần Cúc Cự, đương nhiên sẽ không mạo hiểm dẫn đội xuống Tây Phong đàm. Thu Minh Uyên tuy rằng mặt có chút thối, nhưng hắn kiến thức rộng rãi, khẳng định cũng biết sự nguy hiểm của Côn thú này, tất nhiên sẽ dẫn đội về. Nghĩ thế, Long Kiểu Nguyệt thở phào một hơi. Thầm nghĩ bản Cúc Cự thật sự đến không công một chuyến, cho dù mình không tới, Thu Minh uyên khẳng định cũng sẽ không liều lĩnh giống Long Kiểu Nguyệt, không chịu nhìn xem tình huống đã dễ dàng tuỳ tiện hạ xuống Tây Phong đàm. Aish, không giải hoà được với Bạch Chỉ, ngược lại bị Thu Minh Uyên châm chọc khiêu khích, bản Cúc Cự tới chỗ này rốt cuộc là để làm chi? Long Kiểu Nguyệt chuẩn bị thu thập này nọ dẹp đường hồi phủ, Thu Minh Uyên lại niệm pháp quyết, một viên hạt châu màu vàng từ tay hắn dâng lên, vọt xuống hố sâu không thấy đáy kia. Long Kiểu Nguyệt ngây người, Thu Minh Uyên lại mở miệng: “Đệ tử đi theo, đạo hạnh cao thâm đồng hành cùng ta, căn cơ không sâu ở lại nơi này.” Nói xong, hắn liền từ thắt lưng rút ra Luân Hồi kiếm, kim quang chợt khởi, nhảy lên thân kiếm, mắt thấy chuẩn bị hạ xuống Tây Phong đàm. Ta ngất, Thế Tôn ca, lá gan của ngươi lớn thật đó! Dưới đó chính là Côn thú mà! Chẳng lẽ vừa rồi ngươi không nhìn ra nó là một đầu Côn thú à?! Côn thú đó! Côn thú ah! Thôn thiên Côn thú ah trời! Long Kiểu Nguyệt vội vàng lên tiếng: “Không thể!” Thu Minh Uyên nhìn nàng, chỉ lạnh lùng nói: “Nếu Long tiểu thư không muốn đi xuống thì cứ ở lại nơi này là được.” Long Kiểu Nguyệt nhìn chung quanh, kinh ngạc hỏi: “Vừa rồi là Côn thú, chẳng lẽ mọi người đều không nhìn ra sao?” Đệ tử xung quanh liếc mắt nhìn, Thu Minh Uyên lạnh lùng nói: “Côn thú? Côn thú từ lúc sư tổ Trường Lưu lập phái đã bị tiêu diệt hết, dưới đáy Tây Phong đàm này cùng lắm là một đầu Cự Si, sao có thể là Côn thú chứ?” Thu Minh Uyên lại ra tiếng châm chọc: “Nếu sợ thì cứ nói thẳng, nguỵ biện lời vô căn cứ mê hoặc lòng người, cũng thật nực cười.” Cự Si, Cự Si cái lông nhà ngươi! Loại yêu thú sức chiến đấu kém một vạn lần này ta sẽ nhớ lầm chắc? Ngươi là Cúc Cự hay ta là Cúc Cự? Nhưng đệ tử xung quanh đều rút linh kiếm ra, Long Kiểu Nguyệt thấy bọn họ đã hạ quyết tâm đi xuống, chỉ đành giữ chặt Bạch Chỉ ở bên cạnh: “Bạch Chỉ, ngươi nói với Thế Tôn đi.” Bạch Chỉ ngưng mắt nhìn nàng, Chu Vân Vân bên cạnh vội vàng nói: “Long Chưởng Môn! Vừa rồi đại sư tỷ vì để Thế Tôn dừng lại chờ các ngươi đã bị trừng phạt rồi, ngươi nếu để nàng mở miệng nữa, trở về sợ sẽ phải chịu thanh quy……” Bạch Chỉ thế nhưng vì mình đã bị trách phạt, Long Kiểu Nguyệt bỗng nhiên ngẩn ngơ. Nhưng hiện tại càng lo lắng cái tên cổ lỗ sĩ Thu Minh Uyên này, hắn sẽ không thật sự muốn đi xuống Tây Phong đàm chịu chết đấy chứ? Chớ nói Chu Vân Vân, ngay cả Trầm Tinh Nam bên cạnh cũng không nhịn được mở miệng: “Tiểu thư, Côn thú đã bị diệt sạch từ lâu, có thể là tiểu thư quá mức khẩn trương thôi, ở dưới cùng lắm chỉ là Cự Si. Tiểu thư không cần lo lắng, Trầm Tinh Nam sẽ bảo hộ tiểu thư chu toàn.” Vì cái gì, vì cái gì mọi người đều không tin tưởng bản Cúc Cự! Bản Cúc Cự chính là người tạo ra [Tiên hiệp Hạ Nhược Hoa] này, quá trình Long Kiểu Nguyệt tự tung tự tác cũng rõ mồn một, nhưng vì sao hiện tại ngược lại do Thu Minh Uyên thay thế vị trí cũng lại muốn dẫn mọi người đi về phía toàn quân huỷ diệt đây? Hết chương 35 ————————————- Bách Linh: Mọi người cứ tạm quên tiểu Hoa Hoa đi, mấy chương tới cứ ship Nguyệt x Chỉ đi nhé, tự lừa mình dối người chút :)))
Đã hết chap rồi. Mời các tình yêu đọc sang chap tiếp theo của truyện nào.
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️