Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Khác Nữ Nhị Đại Tác Chiến Chương 45: Luận tính gian nan của việc bái sư

Chương 45: Luận tính gian nan của việc bái sư

3:36 sáng – 24/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 45: Luận tính gian nan của việc bái sư tại dua leo tr 

Nói xong, Long Kiểu Nguyệt quay đầu nhìn thoáng qua Thiên Chi Giai thẳng tắp lên tận mây trời. Nàng vốn không muốn thu Bạch Lộ làm đồ đệ, ai ngờ lại trêu chọc phải một nữ chủ tự mang quang hoàn trên người như thế! Nhưng tối qua thấy bộ dáng đáng thương đó của tiểu Công Chúa, lại nghe một tiếng “sư phó” đầy uỷ khuất của nàng ấy khi ngủ say, trái tim Long Kiểu Nguyệt cũng không phải làm bằng sắt, chỉ thiếu điều bị hoà tan thành một vũng nước.

Nàng cũng chỉ là một người thường, dưới tình cảnh này, quyết định nguyên bản trong lòng khó tránh khỏi không bị dao động. Kỳ thật tiểu Công Chúa cũng không có gì đáng sợ phải không? Dù sao nam chủ Bắc Lăng Thành đã ở Tây Bắc Tề Vân phủ sống an nhạc, lại nói những người khác, trừ Nguyên Trùng Dương coi như có chút uy hiếp ra, các nam phụ còn lại đều không thấy thân ảnh mà! Nguyên Trùng Dương, nàng hiện tại hẳn đánh thắng được Nguyên Trùng Dương nhỉ? Long Kiểu Nguyệt lại cắn bánh bao, chậm rãi suy tư. Chu Vân Vân tuy rằng không biết Chưởng Môn lại động kinh cái gì, nhưng thấy nàng đi xuống từ Thiên Chi Giai, hẳn là đi gặp tiểu sư muội. Nàng gom dũng khí mới hỏi: “Chưởng Môn, đệ tử không rõ.” Long Kiểu Nguyệt đáp: “Không rõ cái gì?” Sáng sớm gió thổi vẫn mang theo hơi lạnh, Long Kiểu Nguyệt vận nội lực, lưu thông kinh mạch, giúp mình chống lạnh. Chu Vân Vân thấy nàng không tỏ ý giận, thế này mới cả gan hỏi: “Đệ tử không rõ, vì sao Chưởng Môn lại làm khó tiểu sư muội như thế. Đệ tử nghĩ Trường Lưu đã đáp ứng để tiểu sư muội bái nhập vào rồi, nàng ấy cũng đã qua tam đường thí luyện. Chưởng Môn cần gì phải khăng khăng đưa ra một cái khảo hạch vô căn cứ như thế, cũng bất quá là vì tiểu sư muội tuổi còn nhỏ, ngoan ngoãn nghe lời mà thôi…….” Càng đến phía sau, thanh âm kia càng nhỏ, xem ra Chu Vân Vân vẫn sợ vị Chưởng Môn này. Long Kiểu Nguyệt liếc nàng một cái, tiểu Vân đồng chí à, ngươi còn non lắm, ngươi không biết bản Chưởng Môn thuộc đảng biết rõ kịch bản, sau khi ta biết sự đáng sợ của quang hoàn trên người nữ chủ, trong lòng thực chỉ thầm nghĩ muốn tránh xa nàng ấy một chút thôi. Ngươi phải biết, hào kiệt khắp thiên hạ, vô số tuấn nam đều vì vị nữ chủ này, dưới quang hoàn nữ chủ khủng bố có thể từ quân tử biến thành một tên điên. Ngươi bảo ta tới gần nàng ấy, chẳng phải coi như cho ta một cơ hội tới gần đám nam phụ dễ nổi khùng kia sao? Cũng không phải, hiện tại bên cạnh nàng ấy, nam phụ cũng chỉ có mình Nguyên Trùng Dương, bản Cúc Cự hẳn đánh thắng được Nguyên Trùng Dương nhỉ? Hẳn là, hẳn có thể đánh thắng được hắn? Trong lòng Long Kiểu Nguyệt lại dao động một phen, nếu chỉ có mình Nguyên Trùng Dương, kỳ thật vẫn dễ giải quyết, phải không? Má nó, ta suy nghĩ cái gì thế! Sao có thể! Bản Cúc Cự sao lại nghĩ tới việc đánh nhau với Nguyên Trùng Dương? Không phải, vì cái gì bản Cúc Cự phải đánh với Nguyên Trùng Dương? Long Kiểu Nguyệt cầm bánh bao, nói: “Bản Chưởng Môn tự có tính toán, dù sao đợi lát nữa tiểu Công Chúa hỏi gì, ngươi cứ nói do ngươi làm là được.” Nàng đem chiếc bình sứ men xanh đặt vào trong rổ của Chu Vân Vân, thận trọng nói: “Đây là Sinh Cơ Cao, ngươi phải nhớ kỹ!” Nói xong, nàng liền không để ý vẻ mặt mộng bức của Chu Vân Vân, cấp tốc chạy mất. Long Kiểu Nguyệt nhanh như chớp lủi lên Linh Thú Phong, trở về Thanh Nhã Hiên. Nàng kinh hồn chưa định, ngồi ở đầu giường nhấp một ngụm trà đắng, thở hắt ra, bình phục lồng ngực đang phập phồng không ngừng rồi mới bắt đầu để tay lên ngực tự hỏi. Bản Cúc Cự gần đây ăn lộn thuốc chắc? Bản Cúc Cự vì cái gì lại muốn đánh nhau với Nguyên Trùng Dương làm gì? Nguyên Trùng Dương thích tiểu Công Chúa, muốn theo đuổi nàng ấy thì liên quan gì đến chuyện của bản Cúc Cự? Long Kiểu Nguyệt suy nghĩ một trận, còn chưa nghĩ ra kết quả thì ngoài cửa đã vang lên một trận gõ cửa nhẹ nhàng. Theo tiếng gõ cửa, bên ngoài truyền đến thanh âm ôn nhu như nước, đúng là Bạch Chỉ lâu rồi không gặp, đang ở ngoài cửa nhẹ nhàng hỏi: “Kiểu Nguyệt, ngươi có ở trong không?” Nay cũng là Chưởng Môn cùng cấp, Bạch Chỉ cũng không gọi nàng là “Chưởng Môn” nữa. Nghĩ đến Bạch Chỉ từ Tây Bắc Tề Vân phủ trở lại, một quãng thời gian không thấy, Long Kiểu Nguyệt cao hứng vội vàng đứng dậy mở cửa, kéo tay nàng vào trong: “Bạch Chỉ, ngươi đi một chuyến thật lâu, sao hiện tại mới về?” Bạch Chỉ cũng vào cửa, Long Kiểu Nguyệt cao thấp đánh giá nàng, trong lòng một trận cao hứng lâu ngày gặp lại, lôi kéo Bạch Chỉ ngồi xuống, hỏi: “Ngươi trở về từ khi nào?” Bạch Chỉ cũng kín đáo không dấu vết nhìn nàng, cao thấp đánh giá hai mắt, thanh âm mang theo một tia vui mừng không dễ phát hiện, ôn nhu nói: “Ta về từ tối hôm qua.” Long Kiểu Nguyệt ngồi bên bàn trà, trên người đã thay một bộ giáo phục xanh trắng của Trường Lưu. Trường Lưu trừ ba vị Tôn giả là thống nhất hoa phục màu đen ra, trưởng lão còn lại đều có thể tự do mặc, như Từ Lãng Thanh, loại Chưởng Môn tự nhận mình là người trẻ tuổi kia mặc chính là giáo phục xanh trắng thống nhất của đệ tử Trường Lưu, nhưng trên ngực đeo huy hiệu Chưởng môn. Mà loại lão niên như Bùi Ẩn Thực, đương nhiên phải chọn một loại nhan sắc trầm ổn để mặc mới có thể có vẻ trầm ổn, cho nên thường niên đều mặc một thân lam bào. Long Kiểu Nguyệt tốt xấu gì cũng là nữ tử, cũng sẽ không chọn một màu quá nặng nề mặc trên người. Bởi vì lười lại ngại phiền, nàng liền chỉ mặc một bộ giáo phục của Trường Lưu, chẳng qua trên ngực có đeo Tam Sắc Long Lân Thạch, dấu hiệu của Chưởng Môn Tiên Xu Phong. Mà nay Bạch Chỉ mặc trên người cũng là một kiện xiêm y màu đen. Xiêm y bằng gấm màu đen kia chỉ có trên ngực mới đeo một khối ngọc thạch khéo léo rất đặc biệt, nhìn qua hợp với làn da trắng nõn như ngọc của nàng, cũng một thân trầm ổn nhàn tĩnh, thật có phong phạm của một Chưởng Môn. Khối ngọc thạch kia là dấu hiệu của Chưởng môn Hoán Kiếm Thai, là một khối Toái Linh Thạch để ma luyện linh kiếm, có thể biến hoá theo nhan sắc xung quanh. Lúc này nó được đeo trên bộ hắc y, nhan sắc cũng biến thành đen tuyền. Long Kiểu Nguyệt nghĩ nàng về Tây Bắc Tề Vân phủ, hẳn có gặp Bắc Lăng Thành, liền mở miệng hỏi: “Thế Bắc Lăng Thành ở quý phủ các ngươi ổn không?” Bạch Chỉ không ngờ Long Kiểu Nguyệt lại nhớ thương vị thiếu niên thân toát ra ánh sáng nhu hoà đó, vừa mở miệng đã hỏi Bắc Lăng Thành. Bạch Chỉ ở quý phủ tính ra cũng không bao lâu, vì để lung lạc ngoại thích, nàng cũng không thiếu đi bên nhà ngoại dự tiệc. Về phần Bắc Lăng Thành, nàng chỉ là ở thuỷ đình trong phủ, cách một hồ nước từ rất xa liếc thấy thiếu niên kia, thấy hắn ở đó khắc khổ luyện công, bộ dáng tâm không vướng bận chuyện gì, cho nên cũng không đi quấy rầy, chỉ ở rất xa quan sát một lát liền đi. Thiếu niên đó nhìn qua phong thần tuấn lãng, mặt mày toát lên quang mang nhu hoà, Bạch Chỉ cảm thấy dáng vẻ hắn ở quý phủ cũng không có vẻ gì buồn bực thất bại, thêm gia chủ và Tam di nương đều nói đối đãi hắn rất tốt, cho nên cũng không nghĩ nhiều. Bạch Chỉ nhẹ nhàng gật đầu nói: “Cũng được. Gia phụ coi trọng hắn, chuẩn bị dốc túi đem công pháp dạy dỗ hắn. Cao thấp trên dưới trong nhà đối xử với hắn cũng khách khí hữu lễ.” Long Kiểu Nguyệt nghe thế, trong lòng không khỏi lại thả lỏng một phen. Trước kia nàng còn lo lắng Bắc Lăng Thành đi đến Tề Vân phủ có thể nào bởi vì mình là một tên ăn mày tứ cố vô thân mà ở Tây Bắc Tề Vân phủ chịu khi dễ. Nay nghe Bạch Chỉ nói vậy, nàng nhất thời an tâm không ít, chỉ cần Bắc Lăng Thành sống cuộc sống hạnh phúc ấm no, ngày sau không hắc hoá, hết thảy đều dễ nói rồi. Xem ra tình tiết kịch bản đã tiến hành theo phương hướng mà nàng dự đoán. Tuy đoàn [Phệ tâm độc cổ] còn đang rục rịch trong bụng, nhưng ít ra đã pass được tên nam chủ Bắc Lăng Thành đó, nàng không bao giờ còn cần lo lắng kết cục vạn tiễn xuyên tâm nữa. Bạch Chỉ thấy nàng lộ ra vẻ mặt thoải mái, trong lòng tuy rằng phi thường muốn hỏi, rốt cuộc Bắc Lăng Thành đó là loại người nào mà đáng giá nàng ấy coi trọng như thế, nhưng nghĩ đây là việc riêng tư của người ta, về tình về lý thì mình cũng không nên hỏi. Ngẫm nghĩ, Bạch Chỉ mở miệng hỏi chuyện khác: “Hôm qua ta vừa mới về liền nghe có người nói, môn hạ của ngươi thu một vị Công Chúa của nhân hoàng tộc?” Long Kiểu Nguyệt không chút để ý đáp: “Ừ.” Bạch Chỉ nhìn chung quanh, hỏi: “Kia Công Chúa đâu?” Long Kiểu Nguyệt cười khổ: “Bị ta cho ra Thiên Chi Giai, bắt nâng một thùng nước đi lên rồi.” Bạch Chỉ kinh ngạc bật thốt: “Không phải chứ? Ta nghe nói tiểu Công Chúa kia là khách quý của Trường Lưu mà, ngươi sao có thể điều nàng đến Thiên Chi Giai?” Long Kiểu Nguyệt trong lòng một trận sầu khổ, nhưng lại không biết nên nói thế nào với Bạch Chỉ, chẳng lẽ lại nói mình thuộc phái biết trước kịch bản, biết tiểu Công Chúa đó không dễ trêu chọc, cho nên muốn khiến nàng ấy biết khó mà xuống núi sao? Long Kiểu Nguyệt nhấc trà lên, nói: “Không có việc gì, ta nhàn rỗi nên trêu chọc nàng cho vui.” Bạch Chỉ bị câu trả lời thuận miệng ứng phó của nàng làm sửng sốt, buồn cười nói: “Trêu chọc nàng? Ngươi làm sao lại có hứng trí như thế? Ta nghe nói Hạ Nhược Hoa Công Chúa nhưng là vị Công Chúa duy nhất của nhân hoàng tộc, ngươi chọc giận tiểu Công Chúa như vậy, đắc tội nhân hoàng tộc thì sao?” Long Kiểu Nguyệt uống ngụm trà, rồi mới nói: “Bạch Lộ Công Chúa còn nhỏ. không mang thù.” Bạch Chỉ bị lời nói rõ ràng bẻ cong sự thật, nguỵ biện này của nàng làm cho không biết nên đáp cái gì, nàng vừa muốn cười, nét tươi cười lại đột nhiên bị kiềm hãm. Bạch Lộ, Hạ Nhược Hoa, Bạch Lộ Hoa? Đây không phải cái tên mà trước kia khi Long Kiểu Nguyệt mới lên núi đã gọi ở trong mơ sao? Nét tươi cười của nàng còn chưa nở rộ đã thu liễm lại, trong lòng xẹt qua một tia câu nệ, lại chỉ thản nhiên nói: “Ta chỉ cảm thấy, ngươi vẫn nên đừng để quá phận, tiểu Công Chúa quả thật còn nhỏ, nhưng có lẽ sẽ mang thù.” Chờ hàn huyên những chuyện đã xảy ra, Bạch Chỉ vì sự vụ bận rộn của Hoán Kiếm Thai nên cáo lui. Long Kiểu Nguyệt hạ sơn, đi phòng luyện công sau núi để luyện công. Từ khi nàng nhặt lại cái mạng còn sống trở về từ Tây Phong Đàm, Long Kiểu Nguyệt liền hiểu được sức chiến đấu của mình tệ đến mức nào. Ngẫm lại xem Long Đình tiểu thư trừ [Cửu thiên dẫn lôi quyết] ra cái gì cũng không biết, thật sự làm Long Đình mất mặt, lại khiến mình mất mạng. Huống chi Ma tôn còn nắm [Phệ tâm ma cổ] trong tay, nàng dù sao cũng phải có điểm thực lực để đối kháng Ma tôn chứ? Bất quá lại nói tên bị bệnh đau mắt kia thực lực hẳn hơi thái quá, bằng không Ma giới vốn cường giả vi tôn sao còn phải có cái danh hào Ma Tôn? Chuyện khác không nói, hắn ít nhất có khả năng liều mạng với vị Thánh Tôn cả ngày bế quan kia. Dù sao thượng cổ ma thần nhất mạch ở Ma giới, khả năng sinh dục khó khăn, nhưng tương truyền tên nào tên nấy sức chiến đấu đều biến thái. Cái này gọi là, hài tử trời sinh được nuôi dưỡng tốt hạnh phúc cả đời, dùng chất lượng bù lại số lượng, bằng không thượng cổ ma thần nhất mạch bọn họ rất thưa thớt, sao có thể xưng bá Ma giới nhiều năm đến vậy? Long Kiểu Nguyệt an định nguyên thần, tĩnh hạ tâm thần, dốc lòng tu hành. Nàng ngồi xếp bằng trên một tảng đá lớn, dùng thân thể cảm quan điều động linh khí ẩn chứa bốn phía. Linh khí lưu chuyển tới lui trong thân thể, ngũ tạng lục phủ kinh mạch, dưới sự khổ luyện những ngày qua, nàng lại đột phá một giai, thăng lên không ít. Tuy rằng trong lúc khổ luyện này cũng không thiếu sự chỉ điểm của tên Thu Minh Uyên băng sơn mặt than kia. Đợi cho Long Kiểu Nguyệt từ tiềm tu tỉnh lại, nàng nhảy xuống khỏi tảng đá, mắt thấy sắc trời đã trầm xuống. Nàng đứng ở đó, đột nhiên cảm thấy trên đỉnh đầu có gì đó mềm nhẹ bay xuống. Nàng đưa tay sờ, đúng là một mảnh tuyết trắng noãn không tỳ vết. Bông tuyết kia rơi trên đầu ngón tay nàng, bị những ngón tay ấm áp mềm mại của nàng vuốt ve, nhất thời hoá thánh một giọt sương sớm trong suốt. Trên bầu trời, tầng mây âm u đã che khuất mặt trời, bắt đầu từ bông tuyết trắng nõn đầu tiên nghịch ngợm hạ xuống, dừng trên mái tóc đen của nàng, càng ngày càng nhiều tuyết rơi lả tả xuống. Chỉ chốc lát sau, trên tay Long Kiểu Nguyệt đã có vài đoá hoa lục giác hình thoi, đoá hoa nhỏ trong suốt chạm vào tay lạnh lẽo, nghịch ngợm hôn lên lòng bàn tay nàng, lưu luyến trên da thịt nhẵn nhụi trong lòng bàn tay, hoá thành bọt nước sáng ngời mượt mà. Long Kiểu Nguyệt thầm chửi một tiếng, sao có thể, bản Cúc Cự rốt cuộc bế quan bao lâu, thế nào mà đổ tuyết rồi? Nàng đột nhiên nghĩ đến tiểu Công Chúa còn đang bê thùng gỗ nâng lên Thiên Chi Giai, má nó, trên Phù Vân Điện trong mây kia, một năm bốn mùa cơ bản là băng tuyết bao trùm, nay ngay cả Tam Tư Điện của Trường Lưu cũng có tuyết rơi, sợ là trên Phù Vân Điện còn lạnh hơn ở Tiên Xu Phong nhiều. Nói không chừng mấy hôm nay trên Thiên Chi Giai bao trùm đầy băng tuyết, tiểu Công Chúa nếu còn ở trên đó, không bị đông lạnh đến sinh bệnh mới lạ! Long Kiểu Nguyệt quýnh lên, niệm quyết liền đạp mây bay qua. Xem ra nàng bế quan cũng được mấy ngày, dựa theo cước trình của tiểu Công Chúa, hẳn cũng nên đến Phù Vân Điện rồi. Nghĩ thế, nàng liền thẳng tắp bay lên Phù Vân Điện. Mùa đông khắc nghiệt, nàng dâng lên linh lực, đem bốn phía quanh mình bao phủ trong kết giới lam sắc. Bông tuyết bay xuống phía nàng, khi chạm đến kết giới liền hoá thành nước, tạo thành dòng nước trên kết giới, chảy xuống. Bậc cầu thang trên cùng của Thiên Chi Giai nối lên Phù Vân Điện đã phủ đầy tuyết, trong tầng mây, cảnh sắc bốn phía mờ mịt như tiên cảnh được băng tuyết bao trùm. Khắp nơi là ngọc thụ lê hoa, Long Kiểu Nguyệt chỉ đứng trên mây, xem tuyết đọng sợ là phải dày đến một hai thước. Phù Vân Điện là cung điện nổi trên mây, đệ tử của Phù Vân Điện đều ngự kiếm bay lên, căn bản không có ai đi hết chín ngàn chín trăm chín mươi chín bậc này để chịu tội. Long Kiểu Nguyệt nhìn trái nhìn phải, trên tuyết đọng ngay cả một phần dấu chân cũng không có, chẳng lẽ tiểu Công Chúa còn chưa lên tới nơi? Nàng cưỡi may lại bay xuống, dọc đường đi đều không thấy bóng dáng tiểu Công Chúa. Một đường bay xuống, thậm chí đã lướt qua chỗ mà bữa trước nàng ôm tiểu Công Chúa ngủ. Long Kiểu Nguyệt nhìn Thiên Chi Giai không có tung tích người kia, trong lòng bán tín bán nghi lại mất mát. Tiểu Công Chúa đâu? Chẳng lẽ là thật sự quá mệt mỏi, cho nên rốt cục biết khó mà lui xuống khỏi Thiên Chi Giai sao? Đợi cho Long Kiểu Nguyệt bay xuống dưới, sắp nhìn đến đất bằng, rốt cục thấy một đoàn nho nhỏ cả người bẩn thỉu, nắm theo một xô nước, giữa tuyết lớn, cố hết sức đi lên Thiên Chi Giai. Bốn phía có vài người đang đứng, xiêm y xanh trắng là Chu Vân Vân, hai cục tròn mặc bạch y bên cạnh xác định chắc chắn là Như Như và Ý Ý, còn cái tên mặc hắc y kia, là Thu Minh Uyên? Hắn tới nơi này làm gì? Long Kiểu Nguyệt bay xuống mới nhìn thấy Bạch Lộ cúi đầu lê chân đi tên bậc thang đá, bên trên đã loang lổ tuyết rơi. Nàng ấy xách theo thùng nước nho nhỏ, tựa hồ hoàn toàn không phát giác Long Kiểu Nguyệt xuất hiện. Xiêm y của nàng bẩn thỉu, có lẽ là do quệt phải bùn đất rêu xanh trên tảng đá. Long Kiểu Nguyệt hạ xuống, Thu Minh Uyên liền ngẩng đầu lên, lạnh lùng châm chọc Long Kiểu Nguyệt: “A, ngươi vị Chưởng Môn này làm thực tốt quá, giờ mới đến? Ngươi muốn tra tấn môn hạ đệ tử của mình đến chết thì mới cam tâm phải không?” Thu Minh Uyên mới cho nàng sắc mặt hoà nhã được mấy ngày, đột nhiên giờ lại như lật mặt, lời nói ra đầy hàn ý. Long Kiểu Nguyệt vẻ mặt mộng bức, nhìn tiểu Công Chúa, lại nhìn những người khác. Tiểu Công Chúa tựa hồ không nhận ra nàng xuất hiện, chỉ vẫn kéo thùng nước lên tảng đá, Như Như cùng Ý Ý cũng không tiến đến kéo ống tay áo nàng như trước, chỉ đứng một bên. Chu Vân Vân đỏ hồng mắt, vẻ mặt thất vọng nhìn nàng. Long Kiểu Nguyệt không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ đành nhảy đến trước mặt Bạch Lộ. Phía trước có thứ gì đó chắn đường đi, lúc này Bạch Lộ mới ngẩng đầu, mê man vô thần nhìn nàng. Long Kiểu Nguyệt trong lòng căng thẳng, đôi mắt to khả ái của Bạch Lộ thế nhưng đỏ hồng vì khóc, trên mặt cũng bẩn thỉu dơ dáy. Nàng trong lòng đau xót, không biết hài tử này vì sao lại khóc thành như vậy, hai mắt linh động cũng một mảnh vô thần, trên mặt cũng ửng hồng kỳ dị. Long Kiểu Nguyệt quỳ một chân, nửa quỳ xuống nhìn nàng, thấy nàng vẫn xách thùng gỗ, trong lòng giận dữ, liền giật lại chiếc thùng gỗ mà Bạch Lộ gắt gao nắm trong tay ra. Nước trong thùng sánh ra ngoài, Bạch Lộ nhỏ giọng phản kháng một tiếng, nhìn thùng gỗ lăn xa kia, nửa ngày mới quay đầu lại, trống rỗng mờ mịt nhìn nàng. Long Kiểu Nguyệt hốt hoảng, dắt tay nàng, đột nhiên phát giác tay nàng còn lạnh hơn khối băng. Nàng lại đưa tay đặt lên trán người kia, nhiệt độ đo được làm nàng thiếu chút nữa hoang mang lo sợ. Sao lại thế, sao lại nóng đến mức này?! Thu Minh Uyên ở bên cười lạnh: “Ngươi vị sư phó vô trách nhiệm này làm đúng thật là tốt mà, nói mấy câu tiền phái tiểu Công Chúa tới Thiên Chi Giai xách nước, bản Tôn ở Trường Lưu nhiều năm như vậy, cũng chưa từng nghe nói Tiên Xu Phong thu đồ đệ có quy định đó, càng không biết có nữ tử thích hành hạ người khác như ngươi, tâm tư lại ác độc đến thế!” Long Kiểu Nguyệt trào dâng cơn tức, ôm Bạch Lộ vào lòng, vừa đau lòng vừa áy náy, nhìn Thu Minh Uyên lạnh lùng chất vấn: “Tiểu Công Chúa nhiễm thương hàn phát sốt, vì sao các ngươi không đưa nàng tới Dược Linh Sơn của Trường Lưu trị liệu!” Thu Minh Uyên châm chọc: “Giờ ăn nói lại rất có lý, chỉ là bản Tôn không biết ngươi cho tiểu Công Chúa uống thuốc gì, nàng lại khăng khăng một mực với ngươi như thế. Còn nói gì mà thế nào cũng phải nâng thùng nước này lên Phù Vân Điện, nếu không ngươi sẽ không thu nàng làm đồ đệ. Bản Tôn khuyên can mãi, nàng vẫn quyết tâm muốn ở đây xách nước.” Thu Minh Uyên giận quá hoá cười nói: “Ta thật sự không biết người Chưởng Môn như ngươi có gì tốt đẹp! Bản Tôn hứa chỉ nhận một mình nàng làm đệ tử, tuyệt học một thân chỉ dạy mình nàng, nhưng nàng lại không muốn, thế nào cũng phải nát óc muốn đi làm đệ tử của vị Chưởng Môn thanh nhàn như ngươi!” Long Kiểu Nguyệt giật mình sửng sốt, chỉ cắn răng đem tiểu Công Chúa ôm vào lòng, cưỡi mây bay tới Linh Dược Phong. Tiểu Công Chúa rúc trong lòng nàng, sốt đến thần chí mơ hồ, vô thức chảy nước mắt. Long Kiểu Nguyệt nhìn thân hình nho nhỏ cùng khuôn mặt nhỏ nhắn vì sốt mà đỏ bừng của nàng, cả khoé mắt đỏ rực nữa, thiếu chút nữa không nhịn được rơi lệ. Nàng làm gì lại phải tạo nghiệt thế này, tra tấn tiểu Công Chúa! Nàng ấy rõ ràng không làm sai gì mà! Bản Cúc Cự sau này nhất định sẽ bị sét đánh……. Nước mắt theo gò má nhỏ nhắn mượt mà của Bạch Lộ lăn dài, cọ rửa ra từng đạo ấn ký tuyết trắng trên khuôn mặt bẩn hề hề của nàng. Trong lúc mơ màng nàng nắm chặt vạt áo Long Kiểu Nguyệt, tay ôm cổ người kia, khó chịu khẽ nức nở. Long Kiểu Nguyệt nghe mà lòng vừa khó chịu lại hoảng hốt, nàng mang theo tiếng khàn khàn đầy khổ sở, cúi đầu lẩm bẩm: “Bạch Lộ, sư phó sai rồi.” Nhưng đôi mắt Bạch Lộ vẫn nhắm chặt, khó chịu rúc trong lòng nàng. Hết chương 45 ————————————– Bách Linh: Kiểu Nguyệt đây là tự làm bậy, khó có thể tha thứ a ~

Đã hết chap rồi. Mời các tình yêu đọc sang chap tiếp theo của truyện nào.