Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 29

12:56 chiều – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 29 tại dưa leo tr. 

Chuyến du xuân kết thúc cũng là lúc kỳ thi giữa kỳ sắp đến.

Không cần biết đang ở giai đoạn nào, giáo viên cũng đã bắt đầu chuẩn bị sớm hơn một nửa so với học sinh, không chỉ chuẩn bị các thủ tục trước và sau kỳ thi mà còn phải tính toán các biện pháp xử lý các trường hợp bất ngờ khác.

Lúc trước, Bùi Chước quyết định dạy cấp 3 vốn là vì lo lắng bọn trẻ sẽ xảy ra chuyện gì, thỉnh thoảng khi gặp học sinh cấp 1 cấp 2, anh cũng sẽ lo lắng, không dám thả lỏng.

Nhưng sau khi thực sự bắt đầu công tác, anh mới nhận ra kỳ thật không có quá nhiều khác biệt.

Nào là yêu sớm, nào là đánh nhau với người bên ngoài trường học, nào là đi bơi ở ao sen và công viên Bắc Hải giữa mùa đông lạnh giá, bốn mùa xuân hạ thu đông không có lúc nào mà trái tim được yên ổn.

Kỳ thi lần này sẽ thống nhất đề thi chung cho toàn thành phố, các giáo viên đã đi họp từ rất sớm, camera các lớp đều bật, tình trạng cảnh giác cao độ như sẵn sàng đón địch, tiện thể xem có giám thị nào vi phạm nội quy như đọc sách hay chơi điện thoại di động trong lúc gác thi hay không.

Sau khi chín môn thi kết thúc, học sinh sẽ giải tán về nhà nghỉ hè ngay lập tức, còn thầy cô sẽ phải ở lại chấm bài, ghi điểm, không dám xem nhẹ dù chỉ một chút.

“Lần chấm thi này sẽ có kiểm tra chéo, hiệu trưởng nhà trường và Sở giáo dục đều sẽ xem xét.” Tổ trưởng bộ môn tiếng Anh dặn dò: “Khi chấm bài các thầy cô phải cẩn thận, đừng chỉ chấm điểm rồi ghi lời phê một cách hờ hững, hiểu không?”

Cả đề đọc hiểu và câu hỏi trắc nghiệm đều có thể chấm bằng máy scan, phần viết luận vẫn phải dùng bút đỏ để sửa bài.

Bùi Chước vốn muốn gần gũi Lục Lẫm một chút, nhưng không ngờ cô Tiền của lớp số 5 bị ốm nên vào phút cuối cùng anh bị nhét thêm một xấp bài thi khác, trên mặt anh bình thản nhận lấy, nhưng trong lòng không ngừng kêu khổ.

Lớp số 1 được anh và Lục Lẫm quản lý rất tốt, cả hai giáo viên đều có chế độ thưởng phạt rõ ràng, hướng dẫn kỹ càng từng chi tiết suốt một năm nên chấm bài cũng rất suôn sẻ.

Học sinh trong lớp đều đã luyện viết chữ, có bạn có nhiều thời gian rảnh rỗi còn học cách luyện tập kiểu chữ in của Bùi Chước, chữ nào cũng rõ ràng đẹp đẽ, tốt đến mức ngay cả thầy Triệu cũng khen ngợi.

Một số bạn không có thời gian luyện tập nhưng vẫn nghe lời anh bắt đầu o chữ cho tròn trịa, chữ viết trên giấy không chỉ trông khả ái, dễ thương mà khi chấm bài cũng vừa xem là hiểu ngay.

Lục Lẫm giúp anh rót thêm cốc trà nóng, cầm bài thi nhìn một lúc.

“Xấp bên trái là lớp số 1, bên phải là lớp số 5 đúng không?”

Bùi Chước xoa xoa sống mũi, giọng nói đầy mệt mỏi: “Lớp số 5 có rất nhiều bạn cần phải luyện chữ… chữ viết của bọn như gà bới vậy đó.”

Đây không phải lớp mà anh phụ trách, vấn đề chữ viết anh cũng không thể nói gì, chủ yếu là tìm ra vấn đề ngữ pháp và lối hành văn.

Xem lâu đến mức hoa mắt chóng mặt.

Bùi Chước nhận trà từ tay Lục Lẫm, thổi thổi rồi nói: “Thầy Lục chấm bài xong hết rồi hả?”

“Ừm, bố cục rất dễ, không cần đọc kỹ.”

Kinh nghiệm của Lục Lẫm nhiều hơn anh nên lúc chấm bài có rất nhiều kỹ xảo.

Hắn giúp anh bật đèn trong phòng lên, ôn hòa nói: “Tổ tiếng Anh còn đang họp, thầy Bùi không cần nóng lòng, mệt thì nghỉ ngơi đi.”

Bùi Chước nói được.

Uống xong hai tách trà, anh lại càng buồn ngủ nên nằm nhoài luôn xuống bàn, phơi nắng chiều ngủ một giấc.

Giấc ngủ này vừa sâu vừa yên tĩnh, khiến anh thư giãn rất nhiều.

Khi tỉnh dậy lần nữa, Bùi Chước nghe thấy tiếng bút sàn sạt.

Anh dụi mắt, chợt nhận ra hai xấp bài thi bên cạnh khuỷu tay mình đã biến mất.

“Lục…”

Khi Bùi Chước quay lại, anh thấy Lục Lẫm đang cúi đầu đổi bài thi.

“Còn nửa giờ nữa mới vào lớp, em ngủ thêm một lát đi.”

Người đàn ông không ngẩng đầu lên, chỉ có bút đỏ trên tay là vẫn không ngừng thoăn thoắt.

Bùi Chước tưởng mình đã ngủ đến hồ đồ rồi nên kéo ghế lại gần bàn làm việc của hắn, quả thực thấy hắn đang sửa bài thi tiếng Anh.

“Em sẽ bị tổ trưởng phát hiện đó.” Anh ngồi thẳng dậy lấy ra hai tờ bài thi đã chấm xong, lại không nói gì nữa.

Phương thức lời phê, chữ viết tiếng Anh và thói quen chấm điểm đều giống hệt như của anh.

Nếu hai bài thi này được trộn lẫn với những bài thi khác trong lớp, có lẽ ngay cả anh cũng không thể nhận ra.

“Lớp số 5 vốn nhiều học sinh, giáo viên còn xin nghỉ ốm để phẫu thuật.” Lục Lẫm tiếp tục sửa bài mà không dừng lại, “Anh giúp em cũng là chuyện bình thường.”

Bởi vì Bùi Chước ưu tiên chấm bài lớp số 5 trước nên Lục Lẫm đã giúp anh xử lý xấp bài lớp số 1, thỉnh thoảng lại tạm dừng.

“Ngữ Văn thì viết rất tốt, sao tiếng Anh lại như vậy.”

Bùi Chước vẫn chưa tỉnh ngủ, liền nằm đối diện nhìn hắn chấm bài, một lúc sau mới nói: “Chữ viết tiếng Anh của thầy Lục đẹp quá.”

Phông chữ cũng phỏng theo rất giống nhưng lại lộ ra sự lạnh lùng.

Lúc Lục Lẫm xử lý những việc này vừa thành thạo, điêu luyện vừa có chút gợi cảm.

Hắn lật qua bài viết của một học sinh trong lớp, còn Bùi Chước thì nằm bên cạnh nhìn hắn.

“…Ngữ pháp tệ thật.” Người đàn ông thì thầm, “Không biết lúc lên lớp làm gì nữa.”

Bùi Chước đưa tay cầm lấy bài thi, đã tỉnh táo hơn một chút, nói: “Chỗ này em còn chưa giảng cho học sinh mà.”

Lục Lẫm lấy lại tờ giấy, đẩy cho anh một hộp bánh quy.

“Thầy Bùi ăn chút gì đi.” Hắn dừng một chút rồi nói: “Không phải chuyện của em, từ giờ trở đi chúng ta vẫn cần nâng cao kỷ luật trong lớp.”

Bùi Chước mỉm cười đáp lại, nằm cạnh hắn nheo mắt thêm mười lăm phút nữa.

Bên cửa sổ có một vết nứt nhỏ, mùi thơm của hoa mộc lan bên ngoài tòa nhà lan tỏa trong gió, khiến anh ngủ rất thoải mái.

Hai người vừa trao đổi tâm ý, còn chưa kịp hẹn hò thì đã bị hàng loạt công việc ở trường trói buộc.

Đầu tiên là du xuân, sau đó là thi giữa kỳ, ba bốn ngày mới chấm thi xong.

Vào thời điểm tất cả những chuyện này đều kết thúc, đã là giữa tháng Tư.

Thứ Sáu trôi qua được một nửa, các giáo viên ở văn phòng đã háo hức được về nhà, còn mong chờ kỳ nghỉ hơn cả học sinh.

“Con mèo gần nhà sắp không nhận ra tôi nữa rồi.” Cô Hàn lẩm bẩm: “Thứ bảy chủ nhật cũng không được nghỉ ngơi, khóe mắt sắp mọc thêm vài nếp nhăn…”

“Cố lên, cố lên.” Cô Trương động viên: “Chờ bốn tiết học buổi chiều kết thúc là chúng ta được giải thoát rồi!”

Thầy Triệu đẩy bài tập toán về phía trước, ngồi phịch xuống ghế thở dài: “Tuần sau còn có buổi họp phụ huynh.”

Các giáo viên trong văn phòng đồng loạt dừng lại, sau đó ngầm tán ngẫu cuối tuần nên đi đâu thư giãn.

Họp phụ huynh lại là một trận chiến khác, nói chính xác là một trận soi mói và chất vấn quy mô lớn.

Hầu hết các giáo viên chủ nhiệm trong lớp đều sẽ dùng biện pháp cưỡng chế để trấn áp tình hình và ngăn chặn các vấn đề vụn vặt.

…Nếu không đến nửa đêm cũng không cách nào dừng được.

Bùi Chước đang sửa bài tập tiếng Anh thì bất ngờ bị cô Trương vỗ nhẹ vào vai.

“Thầy Bùi còn trẻ như vậy mà đã phải cùng nhóm người trung niên chúng tôi chìm nghỉm trong văn phòng rồi.” Cô nói đùa: “Cuối tuần có hẹn hò với người trong lòng không? Tôi nghe nói gần đây có vài bộ phim lãng mạn rất hay.”

Bùi Chước vô thức muốn nhìn Lục Lẫm, nhưng anh rất tự giác không được quay lại, mỉm cười đổi chủ đề: “Cô Trương đi xem rồi hả?”

“Này, vị kia nhà tôi làm gì nhớ những thứ này? Chỉ làm cơm cùng tôi thôi đã là tốt lắm rồi.”

Anh không thể không tham gia cuộc trò chuyện và nghe các giáo viên nữ kể về nỗi ngứa ngáy của 7 năm (thất niên chi dương).

Anh vừa nghe vừa muốn nhìn vẻ mặt của Lục Lẫm, muốn biết người đàn ông đó lúc này đang nghĩ gì.

Khi chuông tan học cuối cùng cũng vang lên, trên lầu dưới lầu đều ồn ào giống như ong vỡ tổ, một đám học sinh xách cặp chạy băng băng ra ngoài.

Các thầy cô cũng dần dần chào hỏi nhau rồi rời đi, còn dặn bọn họ trước khi về nhớ khóa cửa.

Bùi Chước gật đầu, cảm giác như mình lại sắp đỏ mặt.

Đây là cuối tuần đầu tiên sau khi anh và Lục Lẫm xác nhận mối quan hệ, không biết thầy Lục an bài thế nào.

Người đàn ông vừa về lớp phát thông báo, khi quay lại văn phòng, hắn cầm chổi giúp anh dọn dẹp và dời cây xanh đến những chỗ tránh mưa.

Suy nghĩ của Bùi Chước bắt đầu phiêu lãng, nhưng bề ngoài anh vẫn đang tập trung quét dọn các ngóc ngách trong văn phòng.

“Tối nay ăn đồ Việt Nam nhé?” Lục Lẫm hỏi.

“Được.”

Hai người thu dọn đồ đạc trong văn phòng, cùng nhau lái xe đến một nhà hàng kiểu Tây.

Cuối tuần khắp nơi đều có rất nhiều người, đại sảnh chật kín người, chỗ nào cũng có ánh mắt nhìn tới.

Tôm mía, thịt bò nạm, cơm nước cốt dừa.

Dường như Lục Lẫm trời sinh đã biết sở thích của anh, ngay cả chọn rượu cũng rất chuẩn xác.

Tám mươi phần trăm tiểu nha đầu Hoắc Lộc kia đã bị mua chuộc rồi.

Bùi Chước cúi đầu ăn xong, còn nhớ chụp ảnh món bánh cuốn xanh trong.

Người đàn ông nhấp một ngụm rượu, ôn hòa nói: “Em no chưa?”

Khi Bùi Chước nghe thấy ba từ này, trái tim anh đập mạnh.

“Ừm, em no rồi.”

Lục Lẫm đã thanh toán xong từ trước, đứng dậy nói: “Anh đưa em về nhà nhé?”

“…Được.”

Hai người lại lên xe, hòa vào dòng xe cộ đông đúc dưới bầu trời đêm.

Bùi Chước ngồi rất quy củ, còn đang suy nghĩ có nên mời hắn lên nhà ngồi hay không.

Nếu quá nhiệt tình, trông anh có vẻ thiếu kiên nhẫn, không nhịn nổi và không đủ thận trọng.

Giờ cao điểm buổi tối kéo dài từ 4h30 chiều đến 9h30 tối, xe cộ di chuyển chậm chạp, hồi lâu cũng không chịu nhích về phía trước dù chỉ một tấc.

Trong xe rất yên lặng, chỉ có người dẫn chương trình đang đọc tin tức buổi tối một cách vô cảm.

“Theo đài chúng tôi đưa tin…”

Bùi Chước quay đầu nhìn Lục Lẫm, phát hiện hắn đang nhìn xe cộ ở phía xa.

Lục Lẫm phát hiện anh đang nhìn mình nên chậm rãi quay đầu lại nhìn vào mắt anh.

Bùi Chước vô thức muốn tránh né hắn, nhưng người đàn ông đã nghiêng người về phía trước và trao cho anh một nụ hôn thầm lặng và kéo dài.

Thời gian dường như đang dừng lại.

Những bảng hiệu đèn neon bên ngoài cửa kính ô tô giống như một bức tường đèn treo, dòng xe cộ dừng lại trong tiếng còi in ỏi, chỉ có họ đang lặng lẽ hôn nhau, trao nhau hơi thở.

Đầu tiên là nghiêng mặt sang một bên, nhắm mắt hôn nhẹ, sau đó ôm cổ và nán lại trên môi của đối phương.

Hô hấp dồn dập, giọng mũi nghẹn ngào.

Suýt chút nữa đã trễ đèn xanh.

Lục Lẫm đành phải gián đoạn nụ hôn, tiếp tục lái xe, vừa đánh vô lăng vừa tranh thủ nhìn về phía Bùi Chước.

“Lúc nãy anh đang nghĩ phải mở lời như thế nào mới tự nhiên một chút.”

Bùi Chước vẫn hôn chưa đủ nên dựa vào vai hắn chậm rãi ngắm cảnh đêm thành phố, giọng nói uể oải.

“Mở lời gì cơ?”

“Anh không muốn về nhà.” Lục Lẫm nhìn về phía trước, khàn giọng nói: “Anh muốn cùng em trải qua cuối tuần.”

“Thứ sáu, thứ bảy, chủ nhật, chỉ muốn nhìn thấy em.”

“Mỗi ngày đều muốn nhìn thấy em, tách ra một phút cũng không nỡ.”

Bùi Chước dựa vào hắn, nhắm mắt lại và chậm rãi nói: “Thầy Lục nóng lòng quá.”

Người đàn ông ngừng thở vài giây, cảm thấy có chút áy náy: “Là lỗi của anh.”

“Anh nóng lòng như vậy, có phải anh thích em không?”

Lúc này Lục Lẫm mới nghe ra anh đang nói đùa.

Vốn dĩ hắn có chút bối rối, cảm thấy mình chưa bắt kịp nhịp điệu của anh, bắt đầu suy nghĩ tiếp theo nên xin lỗi như thế nào.

Nhưng Bùi Chước là người như vậy, một lời nói có thể khiến hắn cảm thấy như rơi vào hang băng, một lời nói có thể đốt cháy dòng máu trong người hắn, mang đến cho hắn niềm hạnh phúc bồng bềnh.

“Phải.” Lục Lẫm thấp giọng nói: “Thầy Bùi, anh rất thích em.”