Chương 40
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 40 tại dưa leo tr.
Tác giả có lời muốn nói:
Trưa hôm nay mình cập nhật chương, nếu chưa đọc chương 39 thì có thể quay lại đọc bù nha~
Trước khi ra ngoài, cả hai người đều đang soi gương, tóc tai vẫn chưa khô.
Vừa rồi hai người vừa tắm vừa đùa giỡn, suýt chút nữa đã bỏ lỡ thời gian.
A Mao tưởng hai người đưa nó ra ngoài chơi, ngậm quả bóng trong miệng chạy vòng vòng.
“Muộn một chút sẽ về với mày.” Lục Lẫm bắt tay nó: “Giữ nhà cẩn thận nhé.”
Bùi Chước nhìn lại hình ảnh phản chiếu của mình trên tường trước khi bước vào thang máy, một lúc sau, anh thu lại vẻ mặt hưởng thụ, dựa vào Lục Lẫm để vuốt lại mái tóc của mình: “Đi ăn cơm thôi, anh còn mang theo quà.”
“Không thể thiếu lễ phép được, đều là trưởng bối.”
Lục Lẫm rất giỏi tiết kiệm và đầu tư tiền bạc, trong mấy năm qua, hắn đã sưu tập được một số thạch anh phát sáng có giá trị bảo quản.
Hộp quà cũng là hộp gỗ gụ đặt làm riêng, trên mặt được chạm khắc quả đào tiên, còn có mùi thơm nhẹ.
Sau khi lên xe, Bùi Chước ngồi trên ghế nhìn chiếc hộp nhỏ, thỉnh thoảng chỉ đường cho hắn.
“Đây là con dấu sao?”
Anh lấy món quà ra, dùng đầu ngón tay cảm nhận sự ấm áp của viên đá, cảm thấy thật thú vị.
“Đúng vậy. Phúc Kiến Thọ Sơn điền hoàng thạch, Chiết Giang thanh điền thạch, Xương Hóa kê huyết thạch (*), trong này chính là cái thứ nhất.”
(*) Những ấn bằng đá quí như kê huyết, điền hoàng hoặc các loại đá phổ thông như thọ sơn thạch (của huyện Thọ Sơn tỉnh Phúc Kiến), thanh điền thạch (của huyện Thanh Điền tỉnh Chiết Giang) v.v. đều là văn phòng chi bảo.
Lục Lẫm xoay tay lái, nhắc anh uống thêm nước: “Cổ họng khàn cả rồi.”
Bùi Chước nhìn hắn, đặt chiếc hộp sang một bên, vặn chai nước khoáng và nói: “Bây giờ anh lại biến thành Lục trưởng quan rồi, nghiêm túc giống như sắp vào thành phố họp vậy đó.”
Lục Lẫm cười nói: “Ở nhà và bên ngoài khác nhau.”
“Thầy Lục giấu kỹ như vậy, lần đầu gặp anh em quả thực không nghĩ tới.” Bùi Chước lại chọc hắn, thở dài: “Lúc đó em còn nghĩ, người đàn ông đứng đắn như vậy, có lẽ không hiểu được tình thú.”
Lục Lẫm nhìn anh: “Nếu không thì thầy Bùi dạy anh nhé?”
“Không cần.” Bùi Chước nghiêm mặt nói: “Nói anh dạy em còn nghe được.”
Trên đường kẹt xe, nhóm người ba Bùi cũng vừa mới đến.
Dù sao Bắc Kinh cũng là thủ đô, ngành dịch vụ ăn uống cũng khá phát triển, để thu hút khách hàng mà bày ra mọi mánh lới, chỉ sợ không kéo được ai.
Khách du lịch thường đến Phố Quỷ Phố Ngưu và nhà hàng hàng Toàn Tụ Đức để dùng bữa, trong khi giới trẻ lại thích đến khu Tam Lý để tụ tập.
Cha con nhà họ Bùi rất kén chọn đồ ăn nhưng lại đặc biệt thích những món Bắc Kinh.
Các chi nhánh của nhà hàng này trải dài ở các thành phố, nhưng chỗ nào cũng làm ăn rất khá, một số nơi còn yêu cầu phải đặt chỗ trước, nếu không sẽ không có được chỗ ngồi.
Một nhà hàng nhỏ nhưng có thể giúp bạn ăn no nê chỉ với giá vài chục nhân dân tệ, hương vị Sơn Tây khá chính tông, những quán sang hơn sẽ có giá vài trăm, nhưng thắng ở hương vị và nguyên liệu.
Hai người vừa bước tới cửa nhà hàng đã nhìn thấy Hoắc Lộc đang vẫy tay với họ.
Mọi người chào hỏi nhau rồi cùng nhau bước vào.
“Nếu không phải mùa hè, ba đã dẫn mấy đứa đi ăn canh xương dê rồi.” Bùi Hoành Xuyên mỗi bên ôm một đứa con của mình đi vào trong: “Bây giờ trời nóng quá, ba muốn ăn chút gì chua chua cho ngon miệng, ba muốn ăn rau diếp cá.”
“Con không ăn đâu.” Hoắc Lộc thì thầm, “Mùi vị giống như mùi nước giặt vậy.”
Dì Hoắc vẫn luôn mong nhớ Bùi Chước, hôm nay rốt cuộc bà cũng nhìn thấy Lục Lẫm, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười giải sầu.
Trong người Lục Lẫm có một tinh thần chính trực, dù có đi vào quân đội cũng không cảm thấy lạc lõng nên được các trưởng bối đặc biệt yêu thích.
“Lúc trước không nhìn thấy người, ngày hôm nay vừa nhìn ba đã biết thầy Lục là người ổn định.”
Bùi Chước cười nói: “Vậy ba nhìn con có ổn định không?”
“Con thì không.” Ba Bùi xua tay: “Con chưa đủ quyết tâm, còn quá trẻ.”
Hoắc Lộc gọi một nồi canh chua hoa móng và một số món đặc sắc như bánh nếp, gà cay, tò mò hỏi: “Các anh có uống rượu không?”
“Không uống, buổi tối có lẽ phải tăng ca.” Bùi Chước nói thật: “WeChat có một đống tin nhắn chưa đọc, lát nữa phải về nhà gọi vài cuộc điện thoại dài nữa.”
“Mấy đứa làm giáo viên chỗ nào cũng tốt, chỉ là phải ôm đồm quá nhiều việc,” Ba Bùi tặc lưỡi: “Không chỉ giáo dục nhân dân mà còn phải cung cấp dịch vụ hậu mãi chăm sóc khách hàng 24/7 mà lương vẫn rất thấp.”
Trong bữa ăn, cuộc trò chuyện diễn ra suôn sẻ, mọi người đều rất vui vẻ.
Trước khi đến đây, Bùi Chước thực sự có chút lo lắng hai vị trưởng bối sẽ hỏi Lục Lẫm những câu hỏi kỳ quái làm hắn lúng túng.
Vậy mà hai người phụ huynh ngồi đây không hề đề cập đến vấn đề cá nhân, mà phần lớn là quan tâm bọn họ sinh hoạt ở trường như thế nào, trạng thái làm việc của Bùi Chước ở văn phòng ra làm sao.
Vốn dĩ đây là dịp để đôi chồng chồng son gặp trưởng bối, nói chuyện qua lại một hồi thì lại giống buổi họp phụ huynh.
Lục Lẫm thỉnh thoảng mỉm cười nói chuyện phiếm với bọn họ, vẫn nhớ giữ gìn hình tượng của Bùi Chước.
“Giáo viên trong văn phòng rất thích em ấy, học trò cũng rất kính trọng em ấy.”
“Tiểu Chước không có khí phách gì cả.” Ba Bùi vừa nghiêm túc vừa gắp đồ ăn cho Lục Lẫm, “Bác sợ nó bị đám trẻ con đó ảnh hưởng quá nhiều, không có sự đúng mực của một giáo viên.”
“Không đâu ạ, em ấy luôn làm rất tốt.”
Bùi Chước nghe vậy có chút buồn bực, quay lại nhìn Hoắc Lộc.
Em gái anh lúc này đang nhịn cười, rót đầy sữa chua cho anh: “Anh, anh ăn đi, anh tập trung ăn cơm là được, họp phụ huynh đều như vậy, để thầy Lục nói là được.”
Bùi Chước thấp giọng nói: “Rõ ràng anh cũng là giáo viên…”
Sau khi ăn xong, hai vị trưởng lão càng thích Lục Lẫm, trước khi rời đi còn kéo Lục Lẫm hỏi han ân cần.
Sau khi thêm WeChat, ba Bùi cảm thấy còn chưa đủ nên lại nói: “Tuần sau rảnh rỗi thì đến nhà bác ăn cơm, dì Hoắc của con làm sủi cảo ngon tuyệt, đến lúc đó chúng ta uống vài ly nhé!”
Lục Lẫm mỉm cười gật đầu: “Được ạ, cảm ơn bác.”
“Nhờ cháu chiếu cố Tiểu Chước.” Dì Hoắc thở phào nhẹ nhõm: “Hai đứa có thể ở bên nhau, chúng ta cũng có thể yên tâm, làm giáo viên thật sự rất mệt mỏi.”
Bùi Chước khoác tay lên vai Lục Lẫm, nhìn hai người nói: “Còn con thì sao? Hai người không mời con về nhà ăn sủi cảo sao?”
“Con khác.” Bùi Hoành Xuyên ngáp một cái, nói: “Lúc đánh mạt chược con nhớ thua một ít tiền là được.”
Được rồi, ông ấy thực sự là cha ruột của anh đấy.
Hai người lại lái xe về nhà, tiện thể ghé siêu thị mua ít đồ dùng trong nhà.
Lần này hai người có thể tích trữ nhiều nhu yếu phẩm hàng ngày hơn, dù sau cũng là ở cùng nhau lâu dài.
Bùi Chước ăn no liền cảm thấy buồn ngủ, dụi dụi mắt, nhớ lấy khăn tắm cùng dép mới cho hắn: “Mua hết, mua hết.”
Anh nhét đồ vào xe đẩy một cách lộn xộn, Lục Lẫm từ từ lấy ra: “Chúng ta không phải chỉ ở với nhau vài ngày, mà là sống cùng nhau, không cần mua thêm đồ.”
“Mua cốc mới nữa.”
“Thầy Bùi, ở nhà có đủ cốc rồi.”
“Vậy thì mua vỏ gối đi.”
“Vỏ gối trong nhà cũng có.”
Bùi Chước cau mày suy nghĩ còn có thể mua cái gì, thấy Lục Lẫm nhìn mình, phòng thủ thấp giọng nói: “Em sợ anh ở không thoải mái.”
Lục Lẫm nghiêng người hôn lên trán anh: “Sao có thể?”
Vì chuyển nhà nên trong phòng khách vẫn còn bốn năm chiếc hộp lớn nhỏ khác nhau chưa được xử lý.
Cộng thêm hai túi đồ mua từ siêu thị, căn nhà trông có vẻ hơi bừa bộn.
Bùi Chước ngồi trên ghế sofa, gọi mấy cuộc gọi cho phụ huynh, lúc anh rảnh tay quay lại thì đã thấy tất cả đồ đạc đã được thu dọn xong xuôi.
Lục Lẫm dắt A Mao đi dạo, khi về nhà hắn còn lấy khăn ướt lau chân cho nó: “Đổi qua bên kia.”
A Mao ngoan ngoãn giơ tay lên, lặng lẽ li3m li3m hắn hai lần.
“Thầy Lục.” Bùi Chước nằm ở mép ghế sô pha nhìn hai người: “Sao em có cảm giác người mới chuyển đến là em vậy?”
Lục Lẫm ngẩng đầu nhìn anh: “Em có muốn uống trà không?”
Thế là bộ ấm trà cát tím bị bám bụi bấy lâu cuối cùng cũng được nhìn thấy ánh sáng mặt trời, đầu tiên hắn dùng nước rửa sạch ấm trà, sau đó đổ nước trà nóng vào.
Khi hai người cùng nhau bận rộn làm việc, hai chiếc điện thoại di động đặt cạnh nhau luân phiên tắt đi bật lại, giống như những chú chim báo giờ không biết mệt mỏi.
Phụ huynh và học sinh liên tục hỏi những câu hỏi linh tinh, thỉnh thoảng còn có cả những câu hỏi của lãnh đạo.
Bùi Chước cùng hắn uống hai bình trà đen, bây giờ anh cảm thấy thoải mái đến mức ngồi trên bàn ăn dùng điện thoại di động tăng ca.
Lục Lẫm pha thêm một bình trà nữa, dời máy tính sang, tiếp tục chuẩn bị đề thi minh họa của lớp 12.
Căn phòng trở nên yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng ngáy khò khè của A Mao.
Là một giáo viên tiếng Anh, Bùi Chước không chỉ bị hỏi về các khóa học của trường mà còn về việc đăng ký luyện thi TOEFL và IELTS cũng như quy trình nộp hồ sơ du học, anh gần như bị coi là người biết tất cả và phải trả lời mọi thứ.
Nếu một phụ huynh mà hai, ba tuần mới liên hệ một lần thì không coi là nhiều, nhưng khi bảy, tám chục vị phụ huynh từ cả hai lớp cùng nhau hỏi thì có hơi choáng ngợp.
Khi còn là học sinh lớp 11, thời gian cá nhân và thời gian làm việc vẫn hoàn toàn tách biệt, bây giờ bọn họ sắp bước vào một giai đoạn đặc thù, nếu cưỡng ép chia cắt thì rất không có tình người.
Đầu tiên anh nằm trên bàn trả lời tin nhắn, còn chưa gửi được hai tin anh đã cảm thấy cổ mình đau nhức liền quay đầu lại nhìn Lục Lẫm: “Thầy Lục, em muốn nằm trong lòng của anh.”
Người đàn ông hôn lên môi anh, tùy ý để anh nằm trên đùi mình.
Bùi Chước luôn có thể cảm nhận được sự an toàn và bao dung từ Lục Lẫm, đồng thời cảm thấy mình có chút nghiện.
Anh vốn dĩ ăn no đến mức có thể nghiêng đầu ngủ thiếp đi, nhưng bây giờ đầu óc anh đã tỉnh táo trở lại, giải thích với phụ huynh rõ ràng từng chút một mọi chuyện liên quan đến kỳ nghỉ hè.
Khi anh hết bận, Lục Lẫm vẫn đang soạn đề thi, vẻ mặt nghiêm túc.
Vài giờ trước, hắn còn là người đàn ông gợi cảm trong phòng tắm, bây giờ hắn đã trở lại thành thầy Lục nghiêm khắc.
Cả hai mặt đều rất ghẹo người.
Bùi Chước ngồi dậy nhìn những câu hỏi ngữ pháp mà hắn đặt ra, đọc được vài dòng thì thấy tò mò.
“Bây giờ mà Ngữ văn vẫn còn thi những kiến thức này sao anh?”
Lục Lẫm ôm lấy anh, tiếp tục gõ bàn phím: “Sau cải cách giáo dục đã như vậy rồi, độ khó cũng tăng lên.”
Bùi Chước đưa tay chỉ vào một câu hỏi ngẫu nhiên: “Chọn C phải không?”
Lục Lẫm giống như đang dạy thêm cho học sinh, hắn dùng chuột khoanh tròn các từ trong câu hỏi, dẫn dắt từng bước: “Em suy nghĩ lại nào.”
“Vậy chọn A đúng không?” Bùi Chước cau mày nói: “Lúc còn đi học em đã làm dạng đề này rồi, em chọn A chẳng lẽ không đúng sao?”
“Chọn D, em không xem kỹ câu hỏi.” Lục Lẫm vẫn ôm anh trong lòng, thì thầm vào tai anh giảng đề.
Bùi Chước vốn đang chú ý đến sự khác biệt trong ngữ pháp, nghe một lúc lại hơi mất tập trung.
…Dán vào tai để giảng bài thế này thì quá mức phạm quy rồi.
“Em phân tâm rồi.” Người đàn ông cười khẽ: “Em đang suy nghĩ chuyện gì?”
Bùi Chước phủ nhận: “Không có, em vẫn đang nghe mà.”
Hai người bận rộn đến mười hai giờ rưỡi, trước khi đi ngủ vẫn nhớ đóng cửa sổ, đun nước và cài báo thức.
Những uể oải và vất vả trong ngày cuối cùng cũng kết thúc, phòng ngủ vừa có luồng gió mát thổi đến vừa có chăn bông mềm mại.
Khi Bùi Chước kéo chăn ra, anh nhìn Lục Lẫm bên cạnh thì có chút thất thần.
“Ngủ ngon nhé.” Người đàn ông vuốt v e khuôn mặt của anh: “Ngày mai không cần phải dậy sớm, em yên tâm ngủ đi.”
Bùi Chước nhìn hắn một lúc rồi nghiêng người hôn hắn.
Có Lục Lẫm ở đây, cuộc sống của anh dường như đã hoàn toàn mãn nguyện, thậm chí anh không còn mong đợi sau này mình sẽ nhận được bất kỳ vận may nào khác.
Tâm hồn thanh thản, chỉ mong những giấc mơ đẹp.
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️