Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 6 tại dưa leo tr.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

EDITOR: TINH HÀ VỸ LINH BETA: MOYUU – o0o- Văn Tranh kéo cửa ra, mặt đối mặt với cô bé tóc vàng mắt xanh.

Con bé cao đến eo của anh, gương mặt đậm chất châu Âu, cười toe toét, hệt như thiên thần mới hạ phàm.

“Hì hì.” Cô bé nhảy nhảy tại chỗ, sau đó tung tăng chạy sang bên trái.

[Chức năng bản đồ đã mở].

Âm thanh nhắc nhở của hệ thống vừa vang lên, một cái bản đồ mô-đun nhỏ xuất hiện trong tầm mắt của Văn Tranh.

Phạm vi hiển thị của bản đồ rất nhỏ.

Chỉ có khu vực xung quanh chỗ anh đang đứng mới được chiếu sáng.

Cô bé kia mới đi được mười mấy thước (khoảng bốn mét), bóng lưng đã trở nên trong suốt dần rồi biến mất.

“Chắc chắc cô bé là Susan.” Văn Tranh khẳng định.

Bước vào hành lang, nhìn xuyên qua cửa sổ, bên ngoài là biển cây cùng với bầu trời xanh và vài đám mây trắng.

Loại bối cảnh rập khuôn này không thể cho anh manh mối gì, Văn Tranh nhìn trái nhìn phải, phạm vi nhìn thấy chỉ trong khoảng mười thước, xa hơn nữa tối thui.

Một số người chơi thích bỏ qua nhắc nhở của nhân vật chính, đi đường của bản thân, nhưng Văn Tranh không phải.

Nếu Susan kia đã gợi ý phương hướng rõ ràng đến thế, dại gì anh không theo.

-Z đại nói gì đi, em sợ.

Mấy bình luận như thế liên tục xuất hiện trải đầy trên màn hình, Văn Tranh dừng một chút, nói: “Sợ cái gì, cũng có phải là thật đâu.” -….Z đại anh cứ thế này thì sẽ không tìm được bạn gái đâu! Văn Tranh mím môi, hơi cáu: “Thế không tìm.” Anh vừa dứt lời, bình luận lập tức che kín màn hình stream, tiếng leng keng thi nhau vang lên, là âm thanh nhắc nhở có người xem đang tặng quà.

-Nhiệt liệt chúc mừng tuyên ngôn mới của Z đại-người chơi hệ độc thân! -Mấy người tránh ra, tui đơn phương tuyên bố, Z đại sẽ lên giường của tôi à há há há, không ai được quyền bác bỏ! -Lầu trên mơ đẹp hén, rõ ràng Z đại ở trên giường của tui mà.

-Tui với Z đại bị khóa lại vào nhau rồi, chìa khóa đã sớm bị tui ném vào rãnh Mariana.

-Tui là Posiedon đây, tui đã tìm được chìa khóa lầu trên ném trong rãnh Mariana, mở khóa của lầu trên, sau đó nhét chìa khóa vào mồm lầu trên.

-Z đại!!! Không tìm bạn gái cũng không sao, tìm bạn trai cũng được mà? Hì hì hì hì hì.

-Không! Má không cho phép tìm bạn trai! -Z đại có mèo rồi còn cần bạn trai làm quái gì? -…Lầu trên có lý.

Văn Tranh: “…” Anh không phải người theo chủ nghĩa độc thân, nhưng anh lại không chịu đựng được kiểu hôn nhân cứng nhắc, hai bên gặp nhau vài lần rồi tiến tới hôn nhân không tình yêu như vậy.

Ban đầu lúc sư phụ giới thiệu đối tượng cho anh, Văn Tranh cũng đã từng có chút xíu hy vọng, rằng anh có thể thích nghi với kiểu sống chung bình thường ấy, vợ chồng hoà thuận, tôn trọng lẫn nhau.

Đáng tiếc, anh không tài nào quen nổi.

Người đã từng trải qua cuộc sống đầy kích thích rất khó có thể sống cuộc sống của người bình thường, Văn Tranh cũng vậy.

Anh luôn nằm mơ thấy máu tươi và mùi khét, luôn mơ thấy mình đang bị bùn lầy nhấn chìm, cứ phải chịu cảm giác khó thở tận sâu trong não bộ hết lần này đến lần khác.

Năm xưa khi anh còn nhỏ, còn có thể nói với sư phụ, nhưng sau khi trưởng thành, biết có vài thứ dù có nói nhiều về nó đi chăng nữa cũng thế, bởi vì người ngoài không phải mình, vĩnh viễn không thể nào cảm nhận được những gì mình cảm thấy.

Hôm qua vừa mới bị sư phụ đả kích, bình thường mà nói thì Văn Tranh rõ ràng sẽ không ưa chủ đề này, không ngờ là hôm nay lại được mấy người fans trên mạng này cho chút an ủi.

Tâm trạng của Văn Tranh tốt hơn một chút, mở miệng đùa một câu “Có mèo hiển nhiên không cần bạn bè.” -??? -Này phải Z đại không vậy? Có phải con mèo kia dùng phép thuật hắc ám gì đó, rù quến Z đại của chúng ta không! -Mèo quá đáng sợ…!ngay cả Z đại ghét mèo đến mức không đội trời chung cũng phải đầu hàng, quay xe…! Nhắc đến Đại Hắc, Văn Tranh cuối cùng cũng có chuyện đề nói.

Anh vừa mò mẫm bật được công tắc đèn của hành lang lên, vừa nói: “Đại Hắc rất đáng yêu, sẽ ăn đồ tôi nấu.

Nhưng nó không thích cá hộp.” Nhờ có ánh đèn, một sảnh lớn hình bán nguyệt xuất hiện.

Nhìn hoàn cảnh xung quanh thì có lẽ cũng là một phòng khám bệnh, nhưng lớn hơn căn phòng nhỏ khi nãy nhiều.

Chính giữa có ba bộ ghế nha khoa, bức tường đối diện hành lang còn có một cánh cửa.

“Cá hộp tôi nói…Ừ chính là cái cá hót hòn họt kia đấy.

Cái nhãn hiệu Clara làm gương mặt đại diện.

Ừ, đắt lắm.” Cánh cửa kia không có lỗ khóa, không có chỗ để điền mật mã, nhìn lướt qua là biết phải thỏa mãn vài điều kiện mới có thể mở.

Trong đám bình luận chạy trên màn hình stream, mọi người đang thảo luận về cái loại cá hộp kia, ai cũng nói loại này rất ngon, mèo nhà bọn họ con nào cũng rất thích ăn….! “Đại Hắc không thích, một miếng cũng không muốn ăn.” Văn Tranh nhấn mạnh “Sau đó tôi làm gà viên cho nó, nó mới ăn.” Người xem stream:…! -Gâu.

-Mèo nhà tôi, một tuần mới được ăn một lần coi như thưởng cho nó, mà mèo nhà Z, được đích thân chủ nấu cho ăn.

-Cá hộp hót hòn họt? Thì sao? Bên trong có tình yêu nồng nàn của Z đại sao? -[vẫy tay.GIF] Tui cũng muốn làm mèo của Z đại.

Văn Tranh đi hết một vòng sảnh, không thấy manh mối đặc biệt gì, lúc này mới dời sự chú ý về câu đố.

Bộ ghế nha khoa nhìn thấy trong căn phòng khi nãy bị vứt đã lâu, nhưng cái ở đây còn mới, rất sạch.

Các dụng cụ trên cái xe kế bên bồn súc miệng cũng rất đầy đủ, một mớ dụng cụ được xếp gọn gàng, kìm, búa, đồ móc, khoan nhỏ, và cả máy hút nước bọt.

Cái nào Văn Tranh cũng cầm lên kiểm tra thử, không có gì đặc biệt, đều rất bình thường.

Đột nhiên, chân mày Văn Tranh khẽ nhíu, anh nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ.

Anh nhẹ nhàng đặt khoan nhỏ lên kệ, giấu mình vào sau cái lưng ghế nha khoa cuối cùng bên trái.

-Má ơi, hồi hộp quá! -Trốn nơi này ổn không vậy? Tui nhớ lúc trốn BOSS, phải kiếm chỗ nào kín mít không kẽ hở cơ.

-Thật ra chỉ cần trốn nơi nào không nằm trong tầm nhìn của nó là được, lầu trên lần đầu coi stream của Z đại hả? Z đại giỏi khoản này lắm, có thể vừa di chuyển vừa trốn luôn.

Âm thanh giày da ma sát trên mặt đất ngày càng rõ ràng, nếu người xem đang dùng góc nhìn của Thượng Đế, chắc chắn giờ đây có thể thấy một con zombie mặc áo blouse trắng, chậm rãi bước vào sảnh hình bán nguyệt.

Văn Tranh im lặng ngồi xổm, cứ như tim ngừng đập và ngừng hô hấp vậy, cosplay một bức tượng tiêu chuẩn.

Anh không nhìn thấy zombie nhưng lại có thể dựa vào tiếng bước chân của nó, di chuyển đến nơi nằm ngoài tầm nhìn của nó.

Rèm cửa, bàn làm việc, cây xanh trên mặt đất, tủ dựa tường.

Zombie chậm rì rì đảo một vòng, sau đó rời đi.

Hàng lang con Zombie biến mất kia, có thể nghe được một tiếng đinh nho nhỏ.

-…Hù chết tui rồi.

-Xin hỏi Z đại giờ mọi người được nói chưa ạ? -Hồi nãy tui không dám thở luôn, lúc đánh chữ mới cảm nhận được mình đã nhịn thở đến mức mặt tái mét.

BOSS của , thông dụng một chút thì là zombie rồi ma mủng gì đó, nhưng cũng sẽ có cả một vài loài hơi hướng “Liêu trai chí dị” một tí như chim quỷ hay cá quỷ.

Quái vật đại đa số là giống nhau chỉ có quần áo khác nhau thì sẽ chứng minh cho thân phận khác nhau của bọn nó trong phó bản.

Giống như trong phó bản này, cái con zombie kia mặc áo blouse, vậy thân phận của nó là bác sĩ nha khoa.

Văn Tranh đi lại nơi zombie biến mất, trên mặt đất là một cái chìa khoá bằng đồng.

Tiếng keng hồi nãy, chính là tiếng cái chìa khoá này rớt xuống đất.

“Có chìa khoá.

Mấy ngăn kéo ngăn tủ khác cái nào cũng bị khoá, thử từng cái xem.” Có người bình luận hỏi tại sao Z đại hôm nay không đánh BOSS, Văn Tranh a một tiếng, trả lời: “Tâm trạng tốt, không ngược nó.” Lúc thử đến ngăn kéo thứ ba, chìa khoá cách một tiếng vào khớp, hiển nhiên có thể xoay.

Kéo ngăn kéo ra, bên trong là một quyển sổ màu hồng, đây hẳn là manh mối chủ chốt.

Mở cuốn sổ ra, trên bìa lót là một hàng chữ to tướng, như chiếm hết toàn bộ màn hình, cứ như sợ người xem không nhìn thấy nó — [Nhật ký của Susan].

“A…” Văn Tranh nói: “Đã cảm nhận được tầm quan trọng của nó.”

-Ha ha ha ha ha ha cứ như nó đang nói: Mau đọc tôi mau đọc tôi! -Chữ của mấy thứ quan trọng phải thật siêu to khổng lồ thế đấy.

-Tới! Giải cứu Susan! Manh mối của phó bản này cũng rõ ràng quá thể! Văn Tranh lật trang tiếp theo.

[Ngày 15 tháng 5 năm 2019, thời tiết: nắng Tớ là Susan, hôm nay, mẹ của tớ tàn nhẫn mang tớ đến phòng khám nha khoa Wayne.

Chú bác sĩ tên Wayne kia, là một chú bác sĩ độc ác vô cùng, tớ sợ chú ấy lắm lắm luôn.

Tớ tận mắt nhìn thấy chú ấy nhét cái nhíp, mũi khoan vào miệng người khác, mấy người đó ai cũng la hét đau đớn.

Chú Wayne thật độc ác, mẹ thật độc ác, thế giới thật độc ác.

Tớ giấu hết mấy cái dụng cụ tàn nhẫn kia đi.

Chú Wayne có vẻ rất sốt ruột.

Cuối cùng tớ cũng chạy ra khỏi đó được.

Hì hì.] Mấy trang sau như bị gì đó dán lại, Văn Tranh cầm tờ giấy, dừng lại một chút, cho người xem có thể thấy rõ.

Mọi người coi stream ai cũng bình luận thật độc ác.

“Giấu dụng cụ, cửa có thể mở.” Văn Tranh tổng kết, nhẹ nhàng thở dài.

Phiền quá.

Muốn đập cái ghế nha khoa đó quá đi mất.

Văn Tranh đã từng nói khúc mình ghét nhất trong game chính là khúc tìm đồ đạc.

Một số cơ quan thực sự không dễ thấy và các thông báo nhắc nhở liên tục xuất hiện.

Người kiên nhẫn sẽ lần mò tất cả mọi ngóc ngách để ko bỏ sót thứ gì, lần mò được tới chỗ nào nhô thì chỗ đó chính là công tắc.

Nhưng anh không làm được.

Mỗi lần Văn Tranh biết mình muốn tìm gì đó, đều muốn nổ luôn tại chỗ.

Nhưng bây giờ chỉ có mình anh, Văn Tranh đành im lặng sờ soạng xung quanh.

Đầu tiên là mở cái ngăn kéo hồi nãy ra, trong trỏng có một cái khe lõm vào, nhét vừa cái móc, mặt bên của ngăn tủ có dán một tờ quảng cáo, sau khi xé nó xuống lập tức nhìn thấy lỗ trống, có thể nhét vừa khoan nhỏ.

Văn Tranh nhét từng thứ vào, cuối cùng còn thừa một cái nhíp, có làm cách gì cũng không mò được chỗ nhét vô.

Anh hít một hơi thật sâu, tách hai chân ngồi trên ghế nha, đôi mắt ảm đạm.

Đừng nói gì hết, hãy để tôi một mình.

-Z đại đáng thương quá.

-Sao cứ phải làm khó làm dễ ảnh là thế nào!!! -Mỗi lần thấy Z đại phải tìm đồ một mình là lại đau lòng, nhưng mà tìm ba cái thứ này quả thật rất khiến người khác bực bội…..! -Tui thật sự rất muốn nói cho Z đại biết nên đặt ở đâu….nhưng mà….! -Đừng nói nữa….đau lòng.

Trong tình huống bình thường, trang bị từng dùng một lần sẽ hết hạn sử dụng.

Giống như khoan nhỏ bỏ vào ngăn tủ, móc bỏ vào ngăn kéo, máy hút nước bọt nhét vào chậu cây xanh.

Cái sảnh này tuy rộng, nhưng đồ đạc lại không có bao nhiêu.

Dù game nó có dùng BOSS không phải con người đi chăng nữa cũng sẽ không để manh mối ở mấy nơi con người không với đến, như thế sẽ khiến ý nghĩa manh mối bay đi sạch.

Trong tất cả đồ đạc trong sảnh, thứ duy nhất chưa bị giấu đi chỉ còn mỗi cái ghế nha này.

Nhưng xét theo hướng nào đó, dụng cụ lấy từ đây ra, Văn Tranh không chắc cái ghế này có được gọi là điểm đặt ban đầu hay không.

Với lại trên đầu còn có cái đèn, nhưng đèn chùm treo cao quá, không có thang không với tới.

Thật ra anh có thể lên đến đó, nhưng xét đến tình huống người chơi khác nhau, ví dụ nếu người đứng đây là Đặng Phác Ngọc, chắc chắn sẽ biến thành nhiệm vụ không thể hoàn thành.

Nhưng anh đã sờ cái ghế nha này một lần lúc đầu rồi, sờ cả ba nơi, nhưng hình như nó không có bất kì khe lõm nào hết.

Thế, hay là thử leo lên cái đèn kia xem.

Văn Tranh cảm thấy mình đã tốt hơn, cho nên đứng dậy, đi lại kế bên tủ dựa tường.

-Hồi nãy xem chỗ này rồi mà.

-Đừng hỏi, im lặng xem Z đại biểu diễn đi.

-Sao tui có dự cảm xấu…..! Văn Tranh lùi về sau hai bước, mượn lực, một chân đạp vách tường nhanh nhẹn nhảy thẳng lên nóc tủ.

-….Trời đựu mé? -Tui thật sự rất tò mò tố chất cơ thể của Z đại…..! -Cho dù tui có tố chất cơ thể của Z đại, tui cũng sẽ không nghĩ đến chuyện trên đầu, cái này là vấn đề ý thức! -Báo cáo, tôi đã từng học thử, trong game ấy, sau đó tui bất tỉnh.

Cái tủ này đã là thứ cao nhất trong phòng, dù vậy, nó vẫn cách đèn một khoảng.

Văn Tranh vô cảm lắc chân lắc tay bài cái, sau đó đột nhiên ngồi xổm xuống lấy đà phóng qua, một tay khó khăn lắm mới túm được dây treo đèn.

Mới vừa đu lên, Văn Tranh đã biết không có, ngay cả anh cũng phải cố gắng lắm mới có thể đu tòn ten thế này, mấy người chơi khác sao có thể nhảy lên được….! Quả nhiên, đèn chùm hoàn mỹ, Văn Tranh coi trái coi phải hai lần, buông tay ở điểm thấp nhất, rớt xuống đất mẹ.

Mặt anh đen lại, nhìn về phía ghế nha.

Tại sao tìm không ra.

Má nó chứ, tại sao.

Nếu không phải bên trong có mạch điện với linh kiện, Văn Tranh thật sự rất muốn gỡ luôn cái ghế này ra.

Đầu tiên dứt cái đèn ra, lại bức tiếp tay vịn, lại….! Khoan, linh kiện? Anh ngẩn người, đi ra sau lưng lưng ghế.

Mặt bên và dưới chân có vài cái nút, là nút nha sĩ dùng để điều chỉnh độ cao và độ nghiêng.

Văn Tranh ấn vào một cái nút, thân ghế phát ra tiếng ong ong, sau đó lưng ghế và đệm vốn kín mít xuất hiện một cái khe hở.

Anh làm y chang với hai cái ghế nha còn lại cuối cùng tìm thấy một cái lỗ trong khe hở.

“…” Văn Tranh muốn treo Susan này lên đập tơi bời, đập đến khi nào răng rụng đầy đất thì thôi.

-Chúc mừng!!! Tặng quà cho Z đại!!! Quá khó khăn mà!! -Z đại không dễ dàng, nơi này rất khó tìm, lúc tui chơi phó bản này, cũng tìm rất lâu mới thấy….! -Thật ra có gợi ý mà ha ha ha, chắc tại do Z đại không trốn bên kệ thuỷ tinh, không là có thể nhìn thấy chuyển động của con zombie kia rồi, nó cố tình dừng lại ở đây một lúc mà.

-Đã quay lại video Z đại đu tòn ten, mai post Weibo ~ -Ha ha ha ha ha ha, tội cái đèn chùm quá.

Văn Tranh nghẹn một bụng lửa, sau khi nhét cái nhíp vào cái lỗ kia xong, cánh cửa vốn đang đóng chặt kia cạch một tiếng mở ra.

Anh kéo cửa, đi qua một căn phòng để nước nhỏ, đi ra khỏi nó lập tức nhìn thấy một cái cầu thang.

Trên bàn trong phòng trà nước để một cái hộp nhựa màu hồng in hình hello kitty, Văn Tranh cầm nghịch một chút, đột nhiên, cái hộp phát ra tiếng, thiếu chút nữa doạ anh nhảy dựng.

“Ý? Hình như kết nối được với tầng một rồi.” “Lầu một là anh Ngọc kia hay là tiểu Z?” “Có nghe thấy gì không? Tầng một?” Cái hộp kêu rè rè, là bộ đàm.

Đến tận đây, bản đồ của Văn Tranh mới chuyển sang bản đồ 3D, dấu chấm đại diện cho đồng đội cũng mới hiện lên.

“Có, tôi là Z.” Anh vừa trả lời, vừa quan sát xung quanh.

Bệnh viện nha khoa này hẳn có năm tầng, bốn người bọn họ mỗi người bị vứt vào một tầng.

Văn Tranh nghe nói mình đang ở tầng một, trên cửa phòng trà nước treo một cái bảng thật lớn [KHOA SÂU RĂNG] Lại là cái font chữ sợ người ta không thấy được.

Lớn vật vã.

“Tôi là Sơn Vũ Dục La.” “Tôi là Hiên Viên Thiên Lộ.” “Anh đi lên trên này đi, chúng ta gặp nhau rồi bàn tiếp, tầng bốn có một phòng họp.” Lúc lên tầng hai và tầng ba, anh mở cửa các phòng theo thói quen, thấy bố cục giống nhau y chang, ngay cả cái bảng [KHOA SÂU RĂNG] cũng to y như nhau.

“…Bệnh viện chuyên chữa sâu răng?” Văn Tranh dừng lại chỗ mấy tấm bảng kia một chút, cho người xem nhìn rõ, rồi mới đi lên tầng bốn.

Bố cục tầng bốn khác rất nhiều, vừa mới ra khỏi cầu thang đã thấy ngay một cái phòng họp, có bàn hội nghị ngồi được khoảng mười hai mươi người, còn có cả một cái bảng trắng.

Nhìn thấy Sơn Vũ Dục La và Hiên Viên Thiên Lộ ngồi ở hai bên phải trái đầu bàn.

Nhìn thấy Văn Tranh đi vào, Sơn Vũ Dục La đứng dậy chìa tay ra, Hiên Viên Thiên Lộ lại lén bĩu môi.

“Tiểu Z nức tiếng gần xa nha!” Sơn Vũ Dục La bắt tay với Văn Tranh, đánh một phát vào vai anh.

Hình tượng của hắn trong game với ảnh chụp trên Weibo của hắn giống nhau tám phần, cao hơn mét chín, vai rộng, cái bàn cờ vua vừa khớp với gương mặt của hắn, rất nam tính.

Người này cười sang sảng, không biết vì sao lại mang đến cho người ta cảm giác an tâm.

Văn Tranh hơi giật mình, lúc sau cũng khởi động khoé miệng, hơi hơi nhếch lên.

“Sơn Vũ.

Nghe danh đã lâu.” Hậu trường nhỏ: Văn Tranh: Susan, lại đây, đảm bảo đập cho răng cưng rụng đầy đất.

Đại Hắc: Hít vào thở ra hít vào thở ra đều đều —- (đang ngủ) (Mọi người đừng có gấp! Thời lượng của Đại Hắc rất nhiều! Trước để ổng dưỡng thương cho lành cái đã!) Chú thích Bộ dụng cụ nha khoa, từ trái sang phải lần lượt là: Cây dũa xương, cây đục men, cây nạo vôi răng, cây đục xương, gương, nhíp