Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 29

2:56 sáng – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 29 tại dưa leo tr. 

Nhà mới là một căn hộ Duplex, chỉ có hai tầng, diện tích nhỏ gần một nửa Nam Thành, chưa kể đến lối đi đầy dây leo và hoa hồng quanh biệt thự. Nhưng vì khu vực tốt, trang trí lại cũng được xem là tinh tế, nhà chỉ có bốn người, cho nên coi như cũng là một nơi tốt để ở.

Trừ phòng giữ đồ, thư phòng, phòng tập thể dục các loại, một số phòng ngủ đặt san sát nhau.

Hạ Du đứng trước cửa phòng ngủ, đầu nhỏ tìm kiếm, nàng có thể thấy tỷ tỷ ngồi trước gương trang điểm, dùng dây thun nhẹ nhàng cột tóc lại.

Toàn thân Hạ Tu Âm rất đơn giản, áo sơ mi có tông màu bão hòa, sắc độ không cao, cổ tay áo gập lại ở khuỷu tay, càng thêm vẻ trắng mịn, dịu dàng hơn.

Cảm nhận được Hạ Du đang nhìn mình chăm chú, cô cong mắt nhìn qua, đôi hoa tai acrylic dài thỉnh thoảng dán ở cái cổ tinh tế trắng nõn, thờ ơ đong đưa một cái.

Hạ Tu Âm cười: “Sao lại đứng ngoài cửa, sợ tôi ăn em hả?”

Đôi mắt Hạ Du dừng trên cánh môi xinh đẹp của Hạ Tu Âm, có lẽ là vì bôi một lớp son mỏng, mùa hè ánh sáng tự nhiên lại tốt, cho nên nhìn như vậy, màu đỏ dịu dàng, óng ánh.

Tỷ tỷ thích dùng son môi hương trái cây, như con nít vậy, người khác cũng không biết.

Hôm nay sẽ là loại trái cây nào đây?

Lông mi Hạ Du chớp chớp.

Mặt Hạ Du càng lúc càng nóng, đến mức nàng phải hơi hé miệng mới có thể thở được bình thường.

Trong lúc tỷ tỷ nhìn chăm chú, nàng cảm thấy thẹn đến một bước cũng bước không nổi, sau đó lại đột nhiên chạy về phòng mình, nhào vào đệm giường, đầu vùi xuống gối.

Hạ Tu Âm hơi chống cằm, ở cửa đã không còn bóng người.

Cô nhíu mi nhìn gương trang điểm, bên sườn má, ánh sáng mỏng manh rơi xuống môi cô.

Cô như phát hiện cái gì đó, ý cười từ trong mắt mở ra.

Thời gian huấn luyện bên Đại học T kéo dài bốn tuần, mới đầu tháng tám đã yêu cầu học viên giao nộp báo cáo với trường, cũng bắt buộc yêu cầu quân huấn trong thời gian nội trú.

Xe tư gia không thể lái vào khu ký túc xá, Lưu Chí xách theo hai rương hành lý theo sau ba người phía trước.

“Ai da, cái giường này cứng quá, biết vậy mang thêm một cái nệm.” Dì Trần oán giận gõ gõ.

Ký túc xá sinh viên bốn người một phòng. Trên là giường, dưới là bàn, phòng tắm riêng, điều kiện xem như không tồi.

Nhưng so với trong nhà thì còn kém rất nhiều, dì Trần thấy thế nào cũng không vừa mắt, ngay cả đơn điện nước cũng hận không thể bình phán một phen.

“Chỉ ở một tháng, dì Trần, dì nên nhịn một chút.” Hạ Tu Âm cầm ống đựng bút bằng gốm sứ mà Hạ Du lấy từ rương hành lý đưa cho cô, đặt lên trên bàn sách, cười nói.

Dì Trần dỗi nói: “Cái gì? Kêu ta nhịn một chút?”

“Ngủ trên cái giường thô cứng là con, dù sao cũng không làm ảnh hưởng đến ta.”

Nhưng Hạ Du nhìn biểu tình của dì Trần, đau lòng vô cùng, sao lại không khó chịu chứ.

Hạ Tu Âm xin tha: “Dì Trần, là con tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, nói chuyện không có suy nghĩ, dì đừng tức giận.”

Dì Trần vốn đang xụ mặt, quay qua thấy một gương mặt kiều diễm đang tươi cười, nào còn nghẹn nữa đâu.

“Con tới dỗ ta đi.”

Sau hai, ba năm, tính tình Hạ Tu Âm càng thêm trầm tĩnh, so với lúc đầu cố gắng che đậy sự ôn nhu vô hại, hiện tại thì hoàn toàn thong dong bình thản.

Mặt mày cô nảy nở, minh diễm sắc bén rất giống Hạ Trăn, nhưng cũng bởi vì khí chất quanh người của cô.

Hạ Tu Âm cười ít một chút, nhưng cũng không bao giờ cười trước mặt họ.

“Dì Trần, con sẽ chăm sóc tốt bản thân mình.”

“Con còn nhỏ, sao tự mình chăm sóc được. Không có thoải mái dễ chịu, ban ngày ở ngoài chịu khổ, về nghỉ còn muốn tiếp tục chịu khổ nữa sao?”

Dì Trần biết quân huấn phải chịu khổ, nhưng bà làm sao nhẫn tâm nhìn đứa trẻ này chịu khổ được chứ.

“Con bị dì chiều đến hư.” Hạ Tu Âm nhẹ giọng nói.

“Chiều hư mới tốt.” Dì Trần liếc mắt nhìn cô một cái, mở đồ dùng trên giường ra.

“Ta ở một ngày, sẽ quản con một ngày, quản đến con tứ chi không cần, ngũ cốc chẳng phân biệt được.”

Ngữ khí có chút oán hận.

Dì Trần tuổi cao, Hạ Tu Âm không nỡ để bà leo thang sắt lên giường.

Cô một bước cũng không nhường, chân mày cau lại nhưng ngược lại giọng nói rất nhẹ nhàng: “Dì Trần, lần này dì phải nghe con.”

Hai bên giằng co, Hạ Du nhìn tỷ tỷ, rồi nhìn dì Trần, nhất thời không biết nên mở miệng thế nào.

Lưu Chí vẫn luôn canh giữ ở bên cạnh trầm mặc nói: “Tiểu thư, để tôi làm cho.”

Ba đôi mắt dừng lên người ông, ông có chút không được tự nhiên: “Tôi sống một mình nhiều năm, mấy cái này sẽ làm được.”

Lưu Chí vừa mở miệng, Hạ Du cũng nóng lòng muốn thử: “Tỷ tỷ, em cũng có thể…”

Hạ Tu Âm cười nhìn nàng, “A Du, em cũng cảm thấy tôi làm không tốt?”

Không phải ý này mà…

Hạ Du mím môi, tỏ vẻ im lặng.

Không khí có chút đình trệ, Hạ Tu Âm trước hết cười ra tiếng.

“Tôi thật là sợ các người.”

“Làm phiền chú Lưu trải dùm con cái nệm, còn đồ dùng trên giường, dì Trần nhìn con làm, như vậy được không?”

Hạ Du vội vàng mở miệng: “Tỷ tỷ, còn em thì sao? Em làm gì?”

Không thể bỏ qua nàng nha.

“Em…” Hạ Tu Âm nhéo nhéo chóp mũi nàng, giống như buồn rầu nói: “Vậy làm ơn A Du ở bên cạnh cho tôi khuyến khích tôi ”cố lên” đi.”

Hạ Du có chút mất mát cúi đầu xuống, vặn ngón tay mình.

Thấy thế, mọi người bật cười lên.

Không bao lâu sau, Hạ Du cũng nhịn không được cong cong đôi mắt.

Những ngày đầu tập quân huấn, thầy huấn luyện nghiêm khắc hơn bình thường.

Bởi vì cho dù sau thi đại học xong cũng không thể để mấy đứa nhỏ này buông lỏng được, để sau này huấn luyện lại sẽ rất khó.

Hạ Tu Âm đã đứng trong đội hai mươi phút, thầy huấn luyện đi qua từng người để kiểm tra, thỉnh thoảng chỉnh lại đồng phục của họ, điểm đến đồng học cao hứng phấn chấn, động tay động chân.

“Gót chân dựa sát, mũi chân tách ra một góc sáu mươi độ, hơi hóp bụng vào, hai vai giữ thăng bằng, lưng đứng thẳng. Hai mắt nhìn thẳng về phía trước, cằm hơi thu.”

“Trọng tâm thân thể không cần dồn xuống gót chân, phân tán đều phần chân trước, hơi nghiêng về phía trước.”

Trung đội trưởng kéo tay áo một nam đồng học ra, nam đồng học không hiểu chuyện gì, mềm nhũn để hắn kéo ra.

Thầy huấn luyện nhăn mày lại: “Làm gì vậy? Hai tay cậu cứ nắm chặt góc quần mình! Tư thế đứng thẳng đâu?”

“Cậu đang đứng ở tư thế quân sự, biết chưa?”

“Bây giờ điều kiện tốt, không cho các người vào bộ đội quân huấn thì các người thành ra như vậy, đổi lại tôi năm đó thì nửa đêm thầy huấn luyện đã sớm kéo ra ngoài bắt vác theo vật nặng chạy hai mươi cây số điều chỉnh lại rồi!”

Thầy huấn luyện giọng lớn, trong lúc nhất thời cũng làm những người khác tự điều chỉnh quân tư, tinh thần được kéo lên cao.

Hạ Tu Âm vóc dáng cao, đứng ở giữa hàng sau, cô nhìn chằm chằm bạn học trước mặt, là một nữ sinh mảnh khảnh.

Cô lại không khỏi nghĩ đến lúc cùng Hạ Du tách ra, nữ hài đáng thương cố gắng kìm nén nước mắt.

“A Du, em đừng khóc.”

“Tỷ tỷ, em không khóc.” Hạ Du vừa mở miệng, nước mắt rơi xuống, nàng đỏ mắt: “Bây giờ em lớn rồi.”

Hạ Tu Âm bật cười, lau sạch nước mắt còn vương trên má nàng: “Đúng vậy, A Du bây giờ lớn rồi.”

Hạ Du thuận thế nắm lấy tay cô, đôi mắt sương mù mênh mông: “Tỷ tỷ, cuối tuần tỷ có về không?”

“Quân huấn không có cuối tuần.”

Hạ Du mím môi, như là nhịn không được.

“Một tháng tới tôi sẽ không gặp được em.”

Hạ Tu Âm dở khóc dở cười mà véo má nàng, nhìn nàng nước mắt lưng tròng: “A Du ngốc, tuy tôi không thể đi ra ngoài nhưng em có thể vào vườn trường nhìn tôi mà.”

“Đại học luôn mở cửa, em cùng chú Lưu dạo một vòng ở vườn trường cũng không sao. Trên sân thể dục có rất nhiều bạn nhỏ chơi ván trượt, thú vị lắm.”

“Thật vậy sao?” Hạ Du ngừng khóc, nói chuyện vẫn còn theo giọng mũi, vài phần yếu ớt.

“Thật, tôi không lừa em.”

“Đát — đát”

Thầy huấn luyện từ người đứng cạnh bên phải Hạ Tu Âm bước sang một bước đến trước mặt cô.

Hắn từ tóc mái đến cổ áo, cổ tay áo, ống quần…… Từng cái quét qua một lần, trước mặt nữ hài dáng người đĩnh bạt (cao), vai chân thẳng, ánh mắt trầm tĩnh, thân thể tố chất không tệ.

Cùng với, gương mặt này…… Xác thật xuất trần chút.

Khuôn mặt đỏ bừng và có hơi mệt mỏi, nhưng vẫn sạch sẽ trắng nõn đến loá mắt, mồ hôi lấm tấm rơi hai bên thái dương, làm ẩm một chút tóc.

“Mũ của em lớn hơn một cỡ đúng không, gỡ xuống thắt chặt lại.” Thầy huấn luyện mặt không chút thay đổi đi qua đồng học bên cạnh.

Hạ Tu Âm xoay cổ chân, kéo mũ xuống.

Đột nhiên hàng bên cạnh có chút ồn ào.

“Đệt, đó là doanh trưởng (chỉ huy tiểu đoàn) sao? Doanh trưởng nói chuyện với một cô gái trẻ?”

“Shit, mau, giúp tao nhìn xem, mắt tao mù rồi phải không? Cái mặt quan tài kia cư nhiên đang cười!”

“Lăn lăn lăn, mù rồi, không có trị được.”

……

Cô gái trẻ.

Tâm Hạ Tu Âm hơi động.

Sinh viên dọn vào trong ký túc xá, nữ sinh đỗ xe hết khu vực, Lưu Chí đành phải đi nơi khác.

Hạ Du vừa thấy nữ sinh đến ký túc xá thì chịu không nổi, ông đành phải luôn mãi dặn dò Hạ Du không được chạy loạn, Hạ Du ngoan ngoãn đồng ý, theo sau xách một hộp chè đậu xanh ngồi ở bậc thang.

Chuẩn bị cho tỷ tỷ. Đã ướp lạnh một lúc lâu!

Chu Hồng Đào dọc theo khu ký túc xá cùng khu dạy học gần đó tuần tra, thời tiết nóng, các giáo quan cũng không muốn làm khó nụ hoa của tổ quốc, các tinh anh tương lai, phần lớn kéo mình đến dưới bóng râm các cây xanh.

Khu ký túc xá cùng khu dạy học là hai nơi trồng cây cối nhiều nhất.

Đi hết con đường, bất cứ nơi nào hắn đến, ngay cả mấy người lười biếng đang xếp hàng chỉ cần nghe nói “một hai”, lập tức quy quy củ củ đồng thanh: “Chào — doanh– trưởng “, hắn cũng chỉ mắt nhắm mắt mở đi qua.

Khi đi ngang khu ký túc xá nữ sinh, Chu Hồng Đào thấy một cô bé mặc áo ngắn tay màu trắng đang ngồi trên bậc thềm, khoảng mười một mười hai tuổi, ôm hộp sắt như đang ôm báu vật trong tay.

“Này nhóc.” Hắn khoanh tay lại: “Trời đang nóng, sao lại chờ ở đây?”

“Người nhà con đâu?”

Cô bé là bị giọng hắn làm hoảng sợ, giương mắt nhìn đến cách ăn mặc của hắn, mắt sáng rực lên.

“Con đang đợi tỷ tỷ của con.” Thanh âm nàng nghe giống như chồi non.

“Chú huấn luyện, chú thấy nóng không?”

Chu Hồng Đào không nghĩ tới nàng sẽ phản ứng lại như vậy.

“Trời như vậy, sao lại không nóng đây?” Hắn cũng đơn giản ngồi xuống bậc thang, nhìn xem cô bé này còn sẽ nói cái gì nữa.

Trước mặt nữ hài này, thoạt nhìn là người có điều kiện gia đình tốt, làn da dưỡng đến trắng tuyết, quần áo trên người nhìn cũng không ra là thương hiệu nào.

“Đây là chè đậu xanh.” Hạ Du lấy hộp giữ nhiệt cạnh mình mở nắp ra, gỡ chốt xuống, lấy ra hai cái chén nhỏ dùng một lần.

“Con và dì Trần chuẩn bị cho tỷ tỷ, chú huấn luyện ơi, nếu chú nói chú nóng, vậy chú có muốn uống một chút không?”

Chu Hồng Đào không muốn uống chè đậu xanh của nàng, nhưng không hiểu sao, tim hắn lại hơi chùng xuống.

Có lẽ là do nhất thời xúc động, hắn nhìn đồng hồ, cũng sắp đến giờ giải tán.

“Con ngồi một mình ở đây sao?”

Hạ Du gật đầu lại lắc đầu: “Chú Lưu đang đi đỗ xe.”

Trường học này lớn như vậy, còn không biết người kia khi nào mới lại đây.

“Nhóc con, chú dẫn con đi tìm tỷ tỷ.”

“Con biết tỷ tỷ con ở ban nào không?”

“Chào doanh trưởng!” Thầy huấn luyện chào Chu Hồng Đào một tiếng.

“Quản lý khóa ba là các người nhỉ? Có người tên Hạ Tu Âm đúng không? Nói cô ấy có người nhà cần tìm.”

Huấn luyện viên vừa rũ mắt thì thấy…

Một cô bé trắng nõn như búp bê sứ, cầm hộp giữ nhiệt, đôi mắt đen lóng lánh, có chút e lệ mà nhìn hắn.

Hắn quay đầu lại hét lớn một tiếng.

“Hạ Tu Âm!”

“Đến!” Giọng nữ hơi lạnh nhưng rõ ràng lọt vào tai, làm hàng kế đó đang nghỉ ngơi cũng nhìn sang đây.

“Bước ra khỏi hàng!”

“Dạ!”

“Có người nhà tìm!”

Hạ Tu Âm liền nhìn người nhà của mình.

Nhưng cũng không phải lần nào Hạ Du cũng có thể tìm được Hạ Tu Âm, Chu Hồng Đào cũng sẽ không có dẫn nàng đi tìm tỷ tỷ lần thứ hai.

Hạ Tu Âm đ ến bia bắn, định hướng, luyện tập…… Thầy huấn luyện cách hai ngày đổi một lần.

Hạ Du mỗi lần đều rầu rĩ ngồi ở đại sảnh của ký túc xá nữ sinh chờ tỷ tỷ.

Dù như vậy, một ngày cũng không thấy được bao lâu.

Buổi tối Hạ Tu Âm còn phải đi theo cả đội đến sân vận động nghe giảng, lạp ca, thậm chí còn phải chạy vòng quanh trường hai vòng, chạy suốt bốn tiếng mãi cho đến mười hai giờ đêm, ngay cả điện thoại cũng không có cách gọi cho nàng.

Sau khi kết thúc quân huấn, ngày đầu tiên Hạ Tu Âm ở nhà ngủ suốt một buổi chiều.

Lúc cô tỉnh lại mới thấy nữ hài đang ngồi quỳ ở mép giường của mình lau nước mắt.

Hạ Du nức nở rất nhẹ, cho nên không có đánh thức cô.

Hạ Tu Âm tựa cằm lên tấm chăn, tóc đen dài rũ xuống xương quai xanh trắng nõn, cô đưa tay sờ mặt Hạ Du.

“A Du, làm sao vậy? Tôi về nhà phải vui chứ, sao lại khóc rồi?”

“Tỷ tỷ……” Hạ Du bắt đầu khóc nức nở, nàng đưa tay cho tỷ tỷ, Hạ Tu Âm liền ôm nàng lên giường.

Hạ Tu Âm cách một tấm chăn ôm chặt nàng, vỗ nhẹ lưng nàng: “Được rồi, đừng khóc, có tôi ở đây mà.”

Đây là lần đầu tiên cô rời đi lâu như vậy.

Cho nên, luôn luôn được quan tâm, luôn luôn được nuông chiều, luôn luôn được thương tiếc, luôn luôn được ôn nhu che chở, Hạ Du lo sợ bất an, sợ hãi thất thố.

Hạ Du đã lâu không khóc lớn như vậy.

Mặc dù đã lớn không ít, nhưng nàng vẫn còn nhỏ.

Nhỏ nên chỉ có thể dùng khóc để tranh thứ mình muốn, chờ mong vận mệnh chiếu cố.

Ngoài dự liệu chính là, Hạ Du ôm cổ cô ngẩng mặt lên, nức nở nghiêm túc nói:

“Tỷ tỷ…… Em…… Em muốn cùng tỷ…… Cùng nhau…… Vào đại học.”

“Em…… Thông minh, đặc biệt…. đặc biệt thông minh.” Bây giờ nàng nói như vậy, nhưng lại không cảm thấy thẹn thùng.

Làm như vậy sẽ đặc biệt có sức thuyết phục.

“Em rất nhanh…… là…… là có thể học được trung học.”

“Sau đó…… Đi thi đại học……”

“Đến đại học T tìm tỷ tỷ.”

“Em muốn…… Cùng tỷ…… chọn vào chung một ban.”

“Cùng tỷ…… học cùng lớp.”

Không ai nghĩ đến một nữ hài vừa tốt nghiệp tiểu học lại sẽ nói ra những lời như vậy.

Nàng…… đang chiến đấu, dùng nỗ lực của mình.

“Em không cần bạn sao?” Hạ Tu Âm thấp giọng nói.

“Không…… Không cần.” Bọn họ vốn dĩ cũng chỉ mới quen thôi.

“Nhưng mà, bạn của tỷ tỷ đều lớn hơn em bảy, tám tuổi, bọn họ không muốn làm bạn với em thì phải làm sao?”

“Em chỉ cần…… Tỷ tỷ.” Hạ Du vùi đầu vào hõm vai cô.

Vì thế, Hạ Tu Âm như nàng mong muốn, ôm chặt nàng.

Sung sướng rất nhỏ chạy từ đầu ngón tay hướng về phía trước, một bước, rồi lại một bước, mỗi bước đi qua mỗi một dây thần kinh nhỏ tiến đến đại não.

Máu cũng bị tình cảm ngang ngược như vậy chiếm giữ, trái tim theo quy luật tự lưu thông máu, vì thế toàn thân đều bị sung sướng chậm rãi xâm chiếm.