Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 33

2:56 sáng – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 33 tại dưa leo tr. 

Địa điểm phỏng vấn phải nói là hết sức đơn sơ.

Nhân viên công tác nghỉ ngơi trong phòng chờ trên tầng một ở khu mua sắm, đem mấy đồ lặt vặt sửa sang lại đem ra ngoài.

Căn phòng lớn như vậy, chỉ còn lại ba bốn cái bàn dài cùng mấy cái ghế gỗ.

“Tỷ tỷ.” Hạ Du nắm chốt cửa, lại khó nén khẩn trương quay đầu lại nhìn Hạ Tu Âm.

Hạ Tu Âm trong lòng than nhẹ, hơi cúi người ghé sát vào nữ hài, cô dùng hai tay xoa gò má nàng, áp trán mình vào nàng.

Lòng bàn tay lướt nhẹ qua sườn má nữ hài, Hạ Tu Âm nhìn mắt nàng: “Tôi ở đây.”

“Đừng lo lắng.”

Nhìn thấy nhân viên công tác quay sang chỗ khác, Hạ Tu Âm hôn lên mí mắt nàng, giữa mày, cuối cùng dừng ở chóp mũi.

Nụ hôn trấn an.

Khóe mắt Hạ Tu Âm hiện ra nhàn nhạt ý cười: “Truyền cho A Du thật nhiều năng lượng.”

Đôi mắt nữ hài lại ướt lên, đáy mắt nhợt nhạt thủy quang.

Tầm nhìn trở nên hư ảo, nhưng tỷ tỷ vẫn rõ ràng, sáng ngời.

“Chuẩn bị xong chưa?” Nhân viên công tác thúc giục.

“A Du…… Tôi bảo đảm…”

Thanh âm cô nhẹ nhàng làm Hạ Du an tâm: “Sau khi xong việc người em nhìn thấy đầu tiên chính là tôi.”

Hạ Du nhìn Hạ Tu Âm lần cuối, mang theo phiếu báo danh vào cửa.

Cúi đầu trong nháy mắt, nàng mới phát hiện lúc tỷ tỷ hôn nàng, phiếu báo danh đã nhăn đi nhiều.

Trong phòng trống vắng, năm sáu người mặc quần áo bình thường ngồi trước cái bàn, trước mặt chỉ để ly nước cùng vài tờ giấy sắp xếp hỗn độn.

Bọn họ hòa ái đánh giá nàng, trên mặt mang theo ý cười.

Hạ Du làm phẳng mẫu đơn cẩn thận, đặt lên giữa bàn.

Bởi vì phần lớn đi phỏng vấn là trẻ nhỏ, cho nên cha mẹ đi theo cũng nhiều, cách hội trường mười mét có vài đám đông ồn ào.

Thỉnh thoảng có mấy người ló đầu ra nhìn, ngó sang hành lang bên này.

Hạ Tu Âm mặc quần ngắn bằng vải đan lụa màu anh đào và màu xám, ẩn ẩn hiện ra vòng eo thon chắc, phối với chiếc váy dài màu xanh lam, ôn nhuận tự nhẫn (ấm áp, ôn nhu như ngọc).

Cô đứng trên hành lang dài, dáng người cao gầy, mảnh khảnh, làn da trắng đến làm người giật mình.

“Đó là minh tinh hả?” Có người lẩm bẩm.

Hạ Tu Âm treo ba lô nàng lên khuỷu tay, bên trong để nước, khăn giấy chờ sẵn.

Đầu ngón tay cô ma sát quai đeo, bất giác nghĩ đến buổi chiều Hạ Du uống không được mấy ngụm nước.

Cô cúi đầu nhìn đồng hồ, đã qua hai phút, cô lại thấy thời gian thật là dài.

Chờ đến năm phút sau, bắt đầu suy xét nếu nữ hài thất bại, cô sẽ tự mình bỏ tiền đầu tư một bộ điện ảnh cũng có tính khả thi.

Cô thoáng nghĩ đến gia sản Hạ gia, cảm thấy đã đến thời điểm thảo luận với anh trai về việc phát triển phương diện giải trí rồi.

Hai mươi phút sau, bên trong cửa truyền đến động tĩnh, Hạ Tu Âm đứng cạnh nhân viên công tác, chặn ở trước cửa.

Cửa mở.

Hạ Tu Âm đưa tay qua.

Biểu tình Hạ Du từ mờ mịt dần dần đến vui mừng quá đỗi, nàng cong mắt nắm lấy tay Hạ Tu Âm.

Nhìn thấy đầu tiên đúng thật là tỷ tỷ.

Hạ Tu Âm dắt nữ hài ra khỏi cao ốc.

“Ba ngày sau sẽ gửi thư.”

“Mấy chú mấy cô kia không để em diễn thử.”

“Em rất khẩn trương, nửa ngày mới ngẩng đầu nhìn bọn họ được một cái. Bọn họ vẫn luôn nói chuyện phiếm với em.”

Hạ Du ríu rít mà cùng Hạ Tu Âm nói.

Nói xong câu cuối cùng, biểu tình Hạ Du có chút hạ xuống, tựa hồ phát hiện phỏng vấn một hồi lại trở thành nói chuyện phiếm.

Hạ Tu Âm cũng không có kinh nghiệm, chỉ là mơ hồ cảm thấy thời gian phỏng vấn Hạ Du so với mấy đứa trẻ khác lâu hơn, có lẽ là có hy vọng.

Nhưng cô cũng không có vội vã an ủi nữ hài, cô biết lỡ như sau này hy vọng rơi vào khoảng không sẽ là đả kích không nhỏ.

Hạ Tu Âm dẫn Hạ Du đến Bảo tàng khoa học kỹ thuật ở thành phố Tích.

Hạ Du cùng người máy thông minh chơi vài ván cờ vây, còn có căn phòng đảo loạn phương hướng khiến nàng phải đi chậm như rùa bò.

Đứng trong trạm không gian thực tế ảo, lòng bàn tay nàng nâng quả địa cầu màu lam, gọi tỷ tỷ.

“Tỷ tỷ.”

Hạ Tu Âm giương mắt nhìn lên, con ngươi nổi lên vài điểm sáng màu xanh, rạng rỡ lấp lánh, rồi sau điều chỉnh tiêu điểm, đôi mắt lại chậm rãi lấp đầy nàng.

Hạ Du đang cười, nàng rất vui vẻ.

Hạ Tu Âm vừa ý.

Cô đi từng bước nhỏ, cúi xuống nhìn nữ hài thu cả thế giới vào lòng bàn tay.

Hạ Tu Âm đang dọn dẹp hộp thư lại phát hiện thư của đoàn phim đã ký nhận, cô cẩn thận đọc qua hai lần, sau mới kêu Hạ Du qua.

Nữ hài làm như không thể tin được, nhảy nhót như sắp dính đầu vào trước màn hình, bị Hạ Tu Âm che mắt lại, nói nàng nhìn gần quá.

Bởi vì Hạ Tu Âm và Hạ Du chưa thành niên, đến đoàn phim ký hợp đồng phải dẫn theo luật sư để ký kết hiệu quả.

Tần Chính không đợi được cha mẹ đứa trẻ này, nhưng lại đợi được thêm một đứa trẻ khác. Ông nhả khói, nhìn Hạ Du cứ dính bên người Hạ Tu Âm, và một người đàn ông mặc vest mang giày da, trong lòng nghĩ thật thú vị.

“Ở đoàn phim một ngày không quá sáu giờ.”

“Quá trình quay luôn phải có thân nhân đi theo.”

“Đến giai đoạn quảng bá, bất kì hoạt động phỏng vấn nào cũng có quyền từ chối.”

……

Tần Chính lại cắn điếu thuốc, xem cô bé đối diện thong thả ung dung nói từng yêu cầu, mang theo điểm bình tĩnh nào đó khác hẳn so với tuổi của cô.

Mà Hạ Du, thuần phục ỷ lại nhìn cô.

Tần Chính ôm ngực: “Chỉ bấy nhiêu thôi hả? Còn nữa không?”

Sau đó trong mắt ông, Hạ Tu Âm nở một nụ cười.

Hạ Du ở đoàn phim Tần Chính tổng cộng hai tuần, thuận tiện giết thời gian.

Tần Chính không có mời người chuyên môn chỉ đạo cho Hạ Du, chỉ là để đứa nhỏ này ngồi bên cạnh mình, nghe ông nói kịch bản một tuần, sau đó mới bắt đầu một tuần quay chụp.

Hạ Du hoàn toàn không biết kỹ thuật diễn, Tần Chính cũng không cố ý tìm giáo viên chỉ đạo dạy nàng, lúc quay, Tần Chính ngồi xổm trước mặt nàng, đặt ống kính đối diện với nàng.

“Đừng nhìn tỷ tỷ con.”

“Cô ấy không đi đâu.”

“Con sợ cái gì.”

Tần Chính không đánh giá kĩ năng của Hạ Du, không nói chỗ nào tốt, cũng không nói chỗ nào không tốt, chỉ là cách một cái kính trầm mặc yêu cầu quay lại.

Đoàn phim nhìn đứa trẻ gầy mỏng, mềm mại này lau mồ hôi thay nàng, diễn viên trước đó xem như có chút kinh nghiệm còn khóc lóc rời tổ nữa là.

Mắt Hạ Tu Âm lạnh lùng nhìn Tần Chính ra vẻ dữ tợn với Hạ Du, thầm mắng: Quỷ tài*, cũng đúng là như thế.

*Quỷ tài: ý nói mấy người giỏi, tài năng, giống dị nhân.

Giải lao, Hạ Du bổ nhào vào lòng Hạ Tu Âm, Hạ Tu Âm liền vỗ nhẹ lưng nàng, nhân lúc người khác không để ý mà hôn lên mắt như một cách an ủi nàng.

“Tỷ tỷ, em làm rất tệ đúng không?” Nàng lắp bắp nhìn Hạ Tu Âm, khuôn mặt còn chưa tẩy trang đáng thương ngước lên.

Hạ Tu Âm ôn nhu nói: “A Du biểu hiện rất tốt.”

Cô ghé sát tai Hạ Du: “Nam chính so với A Du còn không bằng.”

Đôi mắt Hạ Du cong lên, dựa vào lòng cô, nhìn tỷ tỷ làm nũng nói: “Tỷ tỷ gạt người.”

Nhưng lại vui vẻ rất nhiều.

Tần Chính ngồi trên ghế xếp hút thuốc, mắt quét qua quang cảnh bên này.

Ông nghĩ đến lần đầu gặp Hạ Du trong buổi phỏng vấn kia, cái loại mệnh đã định này với nicotin làm từng sợi thần kinh trong đầu ông chấn động.

Ông nghĩ ra rồi.

Quay lại lần nữa, Tần Chính dẫn Hạ Tu Âm đ ến bên cạnh.

Ông đứng sau lưng Hạ Tu Âm, nhìn Hạ Du nói: “Ngước mắt lên, nhìn cô ấy đi.”

Lại nhìn Hạ Tu Âm nói: “Con cúi đầu, nhìn con bé cười đi.”

《 Xuân Sinh 》 định ngày khởi chiếu vào đầu năm mới, Hạ Du bẻ ngón tay tính ngày.

Hạ Tu Âm mua một cuốn lịch lớn treo tường, mỗi ngày sáng sớm Hạ Du đều hưng phấn canh giữ cạnh lịch treo tường nhắc mãi: “Lại qua một ngày rồi.”.

Trước khai giảng, Hạ Tu Âm cùng Hạ Du đến các cửa hàng đi dạo nửa ngày, sau đó ngồi lại trong tiệm bánh ngọt.

Trước cửa, mấy đứa con nít vây quanh một ông lão hóa trang bánh ngọt, gậy gỗ xoay xoay chuyển chuyển, kẹo bông màu sắc rực rỡ phát ra mùi đường ngọt ngào.

Hạ Du nhăn cái mũi cùng với gương mặt còn dính chút đường mà đấu tranh, cuối cùng không nhịn được, hướng tỷ tỷ cầu cứu.

“Tỷ tỷ……” Nàng gọi.

Hạ Tu Âm chậm rãi đổ thêm nửa ly sữa vào cafe, chờ giọng nữ hài có hơi sốt ruột, mới tìm khăn ướt giúp nàng lau các khe ngón tay, hai má còn vương mùi ngọt.

“A Du cũng ngọt nè.”

Hạ Tu Âm xoa xoa chóp mũi Hạ Du, lông mi nữ hài liền thẹn thùng mà rũ xuống.

Trở về nhà, các nàng mới phát hiện trên sô pha xuất hiện một con bé Sầm Úc đang ngủ ngon lành, tay chân đều ném lên thành ghế sô pha.

Hai chân Hạ Thư Lan nằm trong ngực Sầm Úc, cô dựa vào lưng ghế chải đầu một cách chán nản.

“Chị Lan?” Hạ Tu Âm lấy ba lô treo lên mắc giá ở hiên nhà, đi hai bước mới thấy Hạ Thư Lan, có hơi kinh ngạc.

Hạ Du xếp giày mình lên kệ xong mới nghe thấy giọng tỷ tỷ có điểm dò xét.

“A, Diệu Diệu.”

Hạ Thư Lan làm ra vẻ mặt như sắp được cứu trợ: “Cuối cùng hai người cũng về rồi!”

Mũi chân cô nhẹ nhàng giẫm lên bụng Sầm Úc: “Diệu Diệu, tỉnh dậy đi, đừng ngủ nữa!”

Sầm Úc ôm chân Hạ Thư Lan, xoay người, chép miệng: “Mẹ à, đừng nói nữa.”

Hạ Thư Lan cào nàng một cái, không biết đụng tới khối thịt nào, Sầm Úc lập tức lật người lại.

Nàng đè chân Hạ Thư Lan xuống bụng mình, tức tối tăng thêm lực, ngẩng đầu mở miệng: “Tiểu dì! Cậu về rồi hả?”

Cái mặt nhỏ đen xì, chỉ còn răng là trắng, sắp xếp gọn gàng hàng trên hàng dưới.

Tình cảnh ấy dọa hai người nhảy dựng.

Hạ Du đưa dép cho Sầm Úc, chờ Sầm Úc hừng hực nhét chân vào, nàng mới tò mò hỏi: “Diệu Diệu, nghỉ hè cậu đi đâu du lịch vậy?”

Hạ Thư Lan đảo mắt, hai chân bắt chéo: “Bay đến biển Australia một tháng, trở về thì thành cái tính này.”

Có lẽ là phơi nắng nhiều, Sầm Úc cao lên rất nhanh, đứng trước mặt Hạ Du cao hơn nửa cái đầu.

Nàng cúi xuống, xoa đầu Hạ Du cảm khái: “Tiểu dì, cậu phải ăn thật nhiều cơm, cố gắng lớn lên!”

Bị một đứa trẻ nhỏ hơn đối đãi bằng phương thức như vậy, Hạ Du cũng không giận, chỉ là nhẹ nhàng đáp: “Tôi mỗi ngày đều ăn thật nhiều.”

Lại nói, rõ ràng người kén ăn chính là Sầm Úc.

“Đợi lâu rồi ha.” Hạ Tu Âm nói: “Sao chị Lan không cho dì Trần gọi em?”

Dì Trần bưng hai ly nước chanh đến, Hạ Tu Âm cắm ống hút đưa cho Hạ Du.

“Còn không phải tại Diệu Diệu.” Hạ Thư Lan tức giận bĩu môi: “Nói cái gì mà làm cho các người một bất ngờ, chết sống không cho chị gọi cho em. Kết quả thì tốt rồi, nó quay đầu liền ngủ, để chị chờ chán muốn chết.”

Sầm Úc làm cái mặt quỷ.

Hạ Tu Âm cười liếc mắt: “Tiếp đón không chu đáo, buổi tối chị Lan và Diệu Diệu ở lại cũng đừng có khách khí.”

“Ăn ăn ăn.” Hạ Thư Lan cũng nén cười: “Ăn không sạch nhà em thì chị thua.”

Hạ Thư Lan ở biệt thự kia quen rồi, thình lình đến nhà mới này của Hạ Tu Âm, tổng cảm thấy có hơi không đúng lắm.

Trong tầm mắt Hạ Tu Âm, Hạ Du ôn tồn dặn dò Sầm Úc không được chạy loạn trên cầu thang.

Nữ hài làn da trắng đến tinh tế, mặt hơi dài chút, đuôi mắt hơi híp, cười rộ liền cong lên.

Hạ Du gần đây thích style năng động, quần dài phối với cái chân thẳng tắp.

“Đát”

“Đát”

Gót giày nhẹ nhàng dừng trên cầu thang rồi bước lên lầu.

Khóe môi Hạ Tu Âm hơi cong lên, răng cắn ống hút.

– —

Tác giả có lời muốn nói:

Profile cơ bản:

Hạ Tu Âm, sinh viên năm 2, gần 18 tuổi, cao 1m74.

Hạ Du, lớp 9, tròn 12 tuổi, cao 1m53.