Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Đô Thị Ở Lại Bên Anh Chương 9: Tốt nhất trên đời

Chương 9: Tốt nhất trên đời

7:06 chiều – 27/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 9: Tốt nhất trên đời tại dua leo tr 

Thẩm Vi Lê vừa định mở miệng giải thích, đầu bên kia đã truyền tới tiếng ‘tút tút’ tắt máy.

Cô nhìn điện thoại, màn hình đã quay trở lại như cũ.

Thiếu gia tức giận.

Cô sắp chết rồi.

Thẩm Vi Lê ai oán thở dài, trán đập vào tường, hi vọng thiếu gia có thể cho cô một cái chết thật thống khoái, đừng giày vò cô quá lâu.

*

Hai phút sau, Thẩm Vi Lê ổn định lại cảm xúc, đưa hai ngón tay lên miệng mỉm cười, đi tới cửa phòng tổng giám đốc rồi gõ cửa.

Cách cánh cửa màu nâu sớm, bên trong truyền ra hai chữ, “Mời vào.”

Thẩm Vi Lê đẩy cửa ra, Chu Yến Hoài mặc tây trang chỉn chu đeo cà vạt đang ngồi sau máy tính cúi đầu viết chữ.

Trong ấn tượng của cô, từ trước đến nay Chu Yến Hỗn chưa từng mặc tây trang bao giờ, cậu thường xuyên mặc áo bóng chày, bên ngoài khác áo có mũ, tính tình kiêu ngạo ăn chơi, trước nay cũng chưa từng nghe thấy cậu nói muốn kế thừa sản nghiệp bao giờ.

Hai anh em tính cách và thói quen vô cùng khác biệt.

“Chào anh Yến Hoài.”

Thẩm Vi Lê nở một nụ cười cứng ngắc không hơn không kém, đây là lần đầu tiên cô gặp anh sau khi anh về nước.

Vốn là hai người không thân thiết nhưng bây giờ lại cần có sự giúp đỡ của người ta, Thẩm Vi Lê cũng không có cách nào khác.

Chu Yến Hoài ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Vi Lê.

Trong ấn tượng mỗi lần về nước của anh, mấy năm nay cách ăn mặc của Thẩm Vi Lê không thay đổi chút nào, thường là quần jeans và áo phông trắng rộng thùng thình, chiếc áo nào dáng vẻ cũng giống nhau, là dáng vẻ của một học sinh tiết kiệm.

Nhưng hôm nay Thẩm Vi Lê mặc một chiếc quần tay đen và áo sơmi tối màu, tay còn cầm túi đựng tài liệu A4, có lẽ là vì tới gặp anh nên đã cố ý thay đổi cách ăn mặc và trang điểm.

Thẩm Vi Lê cũng đang đánh giá Chu Yến Hoài.

Hai anh em Chu gia lớn lên giống nhau đến bảy phần, sống mũi cao, khuôn mặt anh tuần.

Mà Chu Yến Hoài đã tốt nghiệp tiến sĩ, đeo mắt kính. Lớn hơn Chu Yến Hỗn 6 tuổi, khí chất so với cậu càng ổn định thành thục hơn.

Chu Yến Hoài dịu dàng cười, “Vi Lê tới rồi, không cần khách khí đâu, em cũng đâu phải tới phỏng vấn, cứ ngồi trên sofa uống chút trà, chờ anh hai phút.”

Thẩm Vi Lê vội nói, “Được, anh Yến Hoài cứ bận việc đi ạ, em không vội.”

Chu Yến Hoài gật đầu, tiếp tục cầm bút viết chữ.

Trên khay trà có ấm và chén, để tránh không khí quá xấu hổ, Thẩm Vi Lê cúi đầu nấu nước pha trà.

Vừa pha vừa nghĩ tới chuyện Chu Yến Hỗn tức giận, rồi lại nghĩ tới hậu quả chọc tức Chu Yến Hỗn của mình, nội tâm cô lại cảm thấy khó chịu.

Lúc này, điện thoại Chu Yến Hoài vang lên, anh liếc qua tên người gọi, lại ngẩng đầu nhìn Thẩm Vi Lê rồi nghe máy.

Đối phương đang nói chuyện, Chu Yến Hoài chỉ nói ba chữ, “Có, ừm, được.”

Trò chuyện kết thúc, Chu Yến Hoài nhìn về phía Thẩm Vi Lê đang chăm chú pha trà.

Trước khi anh xuất ngoại, khi ấy hình như cô mới 13-14 tuổi, mẹ cô đã làm bảo mẫu ở nhà anh gần 20 năm nay, lúc Thẩm Vi Lê 2-3 tuổi, hai người đã quen nhau rồi.

Cho nên cũng không như quen biết.

Nhưng cũng không phải quá thân thiết.

Anh lớn hơn Thẩm Vi Lê ba tuổi, không học cùng trường, tiếp xúc cũng không nhiều lắm, cô lại giống như rất sợ anh, mỗi lần gặp nhau ở nhà chỉ vội chào hỏi một tiếng rồi chạy đi.

Khi đó, cô cũng chưa thân với Chu Yến Hỗn, sau khi anh đi rồi, quan hệ giữa hai người mới trở nên tốt hơn.

Anh còn nhớ hồi còn nhỏ, cô nhóc này đánh nhau rất giỏi, mẹ cô thường xuyên thở dài nói con gái lớn của mình lại đánh nhau bị mời phụ huynh lên trường.

Bây giờ trên người Thẩm Vi Lê có một loại cảm giác dịu dàng do thời gian đọng lại, thong thả mềm mại, khác biệt rất lớn so với cô nhóc trong trí nhớ của anh.

Cô giống như đang lo lắng điều gì đó, ánh mắt động tác dừng lại một lúc rồi mới tiếp tục pha trà.

Chu Yến Hoài lên tiếng nói, “Chốc nữa Tiểu Hỗn tới đây.”

Thiếu gia muốn tới đây trút giận?

Da đầu Thẩm Vi Lê tê dại, tay cầm chén trà khẽ run lên, nước nóng đổ ra tay một ít, cuống quýt gật đầu ‘ồ’ một tiếng.

Chu Yến Hoài hiểu rõ, giọng nói tiểu thiếu gia nhà anh lộ ra vẻ tức giận, xem ra là vì Thẩm Vi Lê.

Chu Yến Hoài cầm tài liệu tiếng anh trong tay, “Vi Lê, lại đây ngồi đi, anh nói chuyện với em một chút.”

Thẩm Vi Lê đi tới đối diện bàn làm việc của Chu Yến Hoài, thăm dò nhìn xấp tư liệu anh đưa qua.

Anh nói, “Thật ra đây là nhiệm vụ mà bên trên giao, nhưng gần đây anh có việc, không có thời gian để làm, vừa hay em đang rảnh, phiền em giúp anh vậy.”

Dừng một chút, Chu Yến Hoài nói tiếp, “Phần tư liệu này rất quan trọng, người khác anh không tin tưởng, cũng chỉ có thể làm phiền em, còn nữa, nhất định đừng dùng phần mềm gì đó để dịch, cũng đừng cho người khác xem.”

Thẩm Vi Lê hiểu rõ, nhưng thấy đây là tài liệu quan trọng cũng hơi bất an, “Anh Yến Hoài, em sợ mình làm không tốt.”

“Không sao, sau khi em làm xong anh sẽ xem qua và sửa lại. Hơn nữa anh vừa viết ra mấy điểm quan trọng, em nhìn xem có vấn đề gì không?”

Thẩm Vi Lê nhìn thấy mấy từ ngữ chuyên ngành cô không hiểu rõ, Chu Yến Hoài còn dùng chữ nhỏ viết ghi chú bên dưới, vừa rồi hẳn là anh đã ngồi viết chúng.

Cô sợ sau khi trở về, có vấn đề muốn hỏi lại quấy rầy Chu Yến Hoài, bây giờ xem vô cùng cẩn thẩn, cố gắng để sau này không làm phiền anh.

Chu Yến Hoài ngồi trên sofa, uống xong hai chén trà, bỗng nhiên nói, “Phải rồi, Vi Lê, chuyện tiền lương, anh định hai ngàn tệ, được không?”

Hai ngàn?

Bây giờ làm phiên dịch cho nhà xuất bản kiếm được một ngàn tệ cũng đã cao lắm rồi, hai ngàn quá cao rồi.

Con số này đối với Thẩm Vi Lê mà nói đã là rất nhiều, cô vội vàng nói, “Cảm ơn anh Yến Hoài, có thể ạ.”

Chu Yến Hoài ngồi lại ghế công tác, cười nói, “Anh còn muốn cảm ơn em vì đã chăm sóc Tiểu Hỗn.”

Thẩm Vi Lê đang muốn nói chuyện lại thấy anh giơ tay ngăn lại, ý bảo để anh nói xong đã.

Thẩm Vi Lê im lặng.

“Hồi anh ra nước ngoài, Tiểu Hỗn mới 12-13 tuổi, không tiếp thu được chuyện anh đi học lâu nữa mới về, không muốn anh đi, còn rất tức giận. Nghe ba mẹ anh nói nó còn tức đến nỗi không ăn cơm rồi sinh bệnh, may mà khi đó có em.”

“Anh trai đi rồi, em lại giống như chị gái ruột chăm sóc nó, chơi cùng nó, nó mới không đau buồn nữa.”

“Tám chín năm nay, em chăm sóc nó rất nhiều, anh rất cảm ơn em.”

Câu cảm ơn này có trọng lượng quá lớn, Thẩm Vi Lê vội xua tay tỏ vẻ cô cũng không làm gì quá nhiều.

Chu Yến Hoài cười cười, tiếp tục nói, “Anh nghe Hiểu Phong Đường Phái nói, bây giờ Tiểu Hỗn ỷ lại vào em nhất, cũng nghe lời em nhất.”

“Bây giờ Tiểu Hỗn vẫn đang giận anh, sau khi anh về nước cũng không cho anh nổi một sắc mặt tốt, hi vọng em có thời gian thì giúp anh khuyên nhủ nó.”

Chu Yến Hoài nói xong, Thẩm Vi Lê rũ mắt, không biết tại sao, cô bỗng nhiên có cảm giác mình đã đoạt mất tình cảm giữa Chu Yến Hoài và Chu Yến Hỗn.

Thẩm Vi Lê nhẹ giọng, “Anh Yến Hoài, thiếu gia… em ấy vẫn ỷ lại vào anh hơn. Mỗi năm anh trở về tuy rằng không biểu hiện ra ngoàii, nhưng em ấy vẫn rất vui, mỗi lần em ấy tức giận hay sắc mặt không tốt đều vì muốn anh để ý tới em ấy.”

Chu Yến Hoài cười nói, “Đó, thấy chưa, em so với ba mẹ anh còn hiểu rõ nó hơn, mẹ anh…”

Lời còn chưa nói hết, cửa văn phòng đã bị người đạp ra.

Chu thiếu đeo kính râm, hai tay đút túi đi vào trong, theo sau còn có tám người, trong đó có Đường Phái.

Chu Yến Hoài và Thẩm Vi Lê cùng nhìn về phía cậu, cả người cậu đều tản ra vẻ ‘tôi đang tức giận’ nổi trận lôi đình.

Chu Yến Hoài không hề kinh ngạc mà kiêu ngạo nhìn cậu.

Thẩm Vi Lê theo bản năng rụt vai, ngón tay bất an nắm chặt lấy tư liệu, đứng dậy.

Sau khi Chu Yến Hỗn vào trong, nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt, thấy cô mặc đồ giống như chuẩn bị đi làm, lửa giận càng sâu.

Không nói chuyện gì, cậu đi ngang qua bên người Thẩm Vi Lê, vứt kính râm lên bàn, ngồi lên bàn làm việc, hai tay đút tay lạnh lùng nhìn cô.

Vẻ im lặng đó khiến hai tròng mắt càng thêm âm trầm.

Thẩm Vi Lê sợ hãi liếm môi dưới, bây giờ quá nhiều người, cô không biết nên nói gì mới tốt.

Chu Yến Hoài lên tiếng, “Tiểu Hỗn, bọn họ là?”

Giọng nói Chu Yến Hỗn vững vàng, “Bọn họ nhớ anh, tới thăm anh.”

Đường Phái bị buộc tới run rẩy, “Đúng đúng, bọn em nhớ anh Yến Hoài.”

Chu Yến Hoài dịu dàng cười, “Cảm ơn.”

Tiếp theo nhướn mày hỏi Chu Yến Hỗn, “Em thì sao?”

Chu Yến Hỗn nhìn chằm chằm Thẩm Vi Lê, “Tới tìm chị em.”

Thẩm Vi Lê, “…”

Chu Yến Hoài gật đầu, “Xem ra là em không nhớ anh, chị em cũng quan trọng hơn anh trai em.”

Chu Yến Hỗn liếc xéo anh một cái, “Chị của em chăm sóc em chín năm, mà anh trai em thì chỉ trở về có chín lần.”

Lời này lộ rõ vẻ tức giận và châm chọc, Thẩm Vi Lê túm lấy tay áo cậu, “Tiểu Hỗn, anh Yến Hoài cũng…”

Chu Yến Hỗn lạnh lùng trừng anh trai mình, “Không phải chị có việc cần nói với anh trai em à, tiếp tục nói đi.”

Thẩm Vi Lê nhìn tám người ùa vào văn phòng giống như kéo bè kéo lũ tới đánh nhau, còn nói được cái gì nữa?

Hơn nữa thái độ này của Chu Yến Hỗn cho thấy – thiếu gia đây khí phách tìm người tới vây xem, để thiếu gia đây xem chị và anh trai còn có thể đơn độc nói chuyện thế nào.

Tài liệu của Chu Yến Hoài quan trọng, Thẩm Vi Lê không còn gì để hỏi lại nữa, cất tư liệu vào túi rồi nói, “Anh Yến Hoài, bây giờ em không có vấn đề gì nữa, em sẽ về nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, trước…”

Cô còn chưa dứt lời, điện thoại Chu Yến Hoài lại vang lên lần nữa, anh nói ‘chờ một lát’ rồi nghe máy.

Sau đó nói với bên kia điện thoại hai chữ, “Alo, ba.”

Chu Yến Hỗn cúi đầu nghịch kính râm, đôi mắt chuyển xuống chân.

Một lát sau Chu Yến Hoài mới nhìn cậu, “Ba, em và Tiểu Hỗn đi thăm ông trước. Chuyện ba nói thì đợi gặp ông nội rồi bàn lại sau.”

Tuy rằng Chu Yến Hoài không nói rõ nửa câu sau, nhưng Thẩm Vi Lê phỏng đoán, có lẽ là liên quan tới chuyện Chu Yến Hỗn và Kiều Mạn Mạn đính hôn.

Chu Yến Hỗn tất nhiên hiểu rõ, ý của ba cậu chính là gặp Kiều Mạn Mạn trước rồi đưa cô ta đi gặp ông nội.

Mà bây giờ anh trai cậu nói đi gặp ông nội trước, hoãn lại kế hoạch của ba cậu.

Sắc mặt Chu Yến Hỗn không tốt lắm, ném kính râm lên trên bàn phím của anh trai.

Chờ Chu Yến Hoài tắt máy, Chu Yến Hỗn mới đứng dậy nói, “Anh, em đi đây.”

Chu Yến Hoài cười cười gật đầu, “Được, trên đường đi chậm thôi.”

Giọng nói ngừng lại một lúc rồi dặn dò, “Tiểu Hỗn, đừng bắt nạt chị em.”

Hai tay Chu Yến Hỗn đút trong túi, dáng vể đĩnh đạc phóng khoáng, cũng không quay đầu lại, “Anh yên tâm đi, trên thế giới này người em sẽ không bao giờ bắt nạt chính là chị ấy.”

Câu này của cậu, không chỉ có Chu Yến Hoài nghe thấy rõ ràng mà còn cả tám người có mặt trong phòng, Chu Yến Hỗn cũng không kiêng dè bày tỏ tầm quan trọng của Thẩm Vi Lê đối với cậu.

Thẩm Vi Lê nắm chặt túi xách trong tay.

Chu Yến Hỗn vừa đi, tám người bên trong cũng lần lượt theo sau, trong văn phòng nháy mắt trở nên trống trải.

Chu Yến Hoài thấy kính râm Chu Yến Hỗn ném lên bàn làm việc của mình, còn có chiếc mác chưa tháo xuống.

Anh bỗng cười nhẹ, đây là quà em trai tặng anh.

Lại nghĩ tới câu nói vừa rồi của Chu Yến Hỗn, lông mày Chu Yến Hoài chậm rãi nhíu lại.

*

Trước cửa thang máy có mười người đứng chờ.

Tám người xấu hổ ngẩng đầu nhìn số trên thang máy.

Một mình Thẩm Vi Lê chột dạ cúi đầu.

Chu Yến Hỗn cũng không có biểu cảm nào nhìn cửa thang máy chằm chằm.

Cửa thang máy mở ra, tám người lần lượt đi vào, Thẩm Vi Lê đứng cuối cùng chờ Chu thiếu vào trước.

Chu Yến Hỗn lại vô cùng bình tĩnh không có ý muốn đi vào trong.

Thẩm Vi Lê nghĩ, hay là cậu muốn cô đi vào trước?

Vì thế, cô thử tiến lên một bước, sau đó bị một bàn tay chặn lại.

Chu Yến Hỗn lạnh nhạt, “Em còn chưa đi, chị đi đâu?”

Thẩm Vi Lê, “…” Xong đời rồi.

Cửa thang máy khép lại, tám người trong kia đồng thời cúi đầu.

Thẩm Vi Lê thấy động tác của họ, có cảm giác bọn họ bi ai cho mình.

Mọi người đã đi trước, bây giờ chỉ còn lại Thẩm Vi Lê và Chu Yến Hỗn.

Cô hít sâu một hơi, nhẹ nhàng dỗ dành, “Tiểu Hỗn, em ăn cơm chưa, chị mời em, muốn ăn gì?”

Cả người Chu Yến Hỗn tản ra vẻ lạnh nhạt, ngoảnh mặt làm ngơ.

Cửa thang máy lại lần nữa mở ra, trong thang máy không một bóng người, Chu Yến Hỗn cuối cùng cũng đi vào thang máy.

Thẩm Vi Lê cũng theo sau, cúi đầu đứng trong góc, “Tiểu Hỗn, chị không đồng ý với đề nghị tới công ty làm của anh Yến Hoài.”

Thẩm Vi Lê không cảm thấy mình sai gì cả, khẽ than thở, “Chị chỉ tới lấy tư liệu về nhà dịch thôi, muốn nhân lúc nghỉ ngơi tìm chút việc làm.”

Chu Yến Hỗn vẫn ngoảnh mặt làm ngơ.

Thẩm Vi Lê nhíu mày ngẩng đầu nhìn bóng lưng Chu Yến Hỗn, ngoài ý muốn nhìn thấy nơi cần đến không phải tầng một mà là tầng cao nhất.

Trong lúc cô đang suy nghĩ Chu Yến Hỗn muốn đưa mình lên tầng cao nhất làm gì, bỗng nhiên lúc này cậu xoay người lại, hai tay để bên người cô, tròng mắt âm lãnh gắt gao nhìn cô chằm chằm, giọng nói âm trầm, “Chị còn không biết mình sai ở đâu sao?”

Chu Yến Hỗn dùng tay vây lấy cô vào trong góc, mùi hương thảo mộc nam tính xen lẫn với hương cam ngập tràn trong không gian nhỏ bé.

Thẩm Vi Lê nghiêng người muốn né tránh, cô không chịu nổi cái nhìn gần sát như thế này của cậu.

Cô nghiêng người một chút, cánh tay Chu Yến Hỗn lại đi theo bám sát, Thẩm Vi Lê thở gấp.

Đột nhiên lúc này cửa thang máy mở ra, cùng với đó là giọng nói của hai cô gái bước vào, Chu Yến Hỗn đột nhiên quay đầu lại trừng mắt nhìn hai người bọn họ.

Hai người này chỉ là nhân viên, cũng biết danh tiếng vị thiếu gia này, chỉ thấy thiếu gia vây lấy một cô gái ở giữa, vóc dáng thiếu gia cao lớn che mất khuôn mặt cô gái, hai người muốn nhìn nhưng không thể, chỉ thấy trong tay cô gái đó xách theo một cái túi.

Chỉ mới một ánh mắt của Chu Yến Hỗn đã khiến hai người bọn họ cuống quýt xin lỗi, nội tâm hốt hoảng vội ra khỏi thang máy.

Trái tim Thẩm Vi Lê càng đập nhanh như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, sườn mặt dường như dán vào vách tường.

“Chị, chị sai rồi…”

“Thẩm Vi Lê.” Chu Yến Hỗn tức giận nghiến răng nghiến lợi, “Chị tìm anh trai em để lấy tài liệu phiên dịch, vậy tại sao không tìm em trước mà lại đi tìm anh ấy?”

“Trừ người nhà ra, em là người đối xử với chị tốt nhất trên đời, ngay cả khi chú Thẩm qua đời cũng là em quỳ gối cạnh chị túc trực bên linh cữu suốt hai ngày đêm!”

“Đời này người khiến Chu Yến Hỗn em đào tim đào phổi ra đối tốt cũng chỉ có mình chị! Chị có thể đừng lừa gạt em nhiều lần như thế không?!”

Tác giả có lời muốn nói:

Thiếu gia có tính chiếm hữu vô cùng đáng sợ: Đối tốt với chị cũng chỉ có em! Em cũng chỉ đối tốt với mình chị! Không thể gạt em khỏi hạng nhất được!!!

Mọi người tưởng tượng tới ngày chị Lê đi thiếu gia sẽ nổi điên tới mức nào điiiii

*

Lê Lê lớn lên từ bé với thiếu gia – thiếu gia ở bên Lê Lê túc trực linh cữu hai ngày đêm – đây không phải tình yêu thì là cái gì!!!

(Tui edit mà tui tứk á, rõ yêu nhau màaaaaaa)

Đã hết chap rồi. Mời các tình yêu đọc sang chap tiếp theo của truyện nào.