Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 21

11:40 chiều – 22/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 21 tại dua leo tr 

Trang Bách Tâm im lặng một lát rồi nói: “Tôi hiểu, chính vì chuyện không được phán quyết rõ ràng nên mới cần phải điều tra, để mỗi câu mỗi chữ tôi viết ra đều đáng tin cậy. Đó không phải là mục đích của chuyên mục này à?” cô quệt lá trà tr.ên mặt đi, “Tôi cũng không biết nhà đài này thành họ Quan từ khi nào.”

“Đài này không họ Quan, nhưng cũng không phải họ Trang nhà cô.” Trầ.n Cảnh phẩy tay đuổi cô ra, “Cô tự liệu lấy đi.”

Trở về bàn làm việc, có đồng nghiệp đưa khăn giấy cho cô lau mặt, bảo: “Làm sao điều tra khơi khơi người nhà họ Quan thế được? Muốn làm phóng viên tốt trước tiên phải biết giữ an toàn cho bản thân, thân mình không có thì sự thật nào cũng vứt.”

Cô nhận khăn giấy, lạnh lùng chùi mặt. Trầ.n Cảnh ra khỏi phòng chủ nhiệm, lừ mắt với cô một cá.i rồi mới bỏ đi. Người đồng nghiệp lại vỗ vai cô rồi đi vào phòng biên tập.

Trang Bách Tâm đứng dậy sang phòng trà nước tự pha một tách cà phê hòa tan, lúc ra cô đụng độ ngay đội vừa đi phỏng vấn về. Cả đám đông ồn ào gọi nhau đi úp mì bò ăn, người dẫn đầu trông có vẻ phờ phạc chính là Lưu Dương. Thấy cô đứng sững ở đó anh ta cười nhe răng, hỏi: “Chưa về à?”

Cô lừ mắt, không thèm trả lời, Lưu Dương lại nói với theo: “Đừng làm muộn quá sạm da đấy.”

“Cảm ơn anh quan tâm, tư liệu của tôi có ích chứ hả?”

Lưu Dương khẽ “hử” một tiếng, “Vẫn để bụng chuyện nhỏ đó à. Chủ nhiệm đã nói rõ lý do phân sang cho tôi chứ không để cô làm rồi mà? Góc nhìn thiếu khách quan, chân thực, tư duy không đủ sâu sắc. Nếu thấy không công bằng thì cô phản ánh với chủ nhiệm đi!”

“Anh mà cũng dám nói chuyện khách quan, chân thực với tôi à, Lưu Dương? Anh làm ba kỳ phóng sự kiếp trước kiếp này về tội phạm giết người chỉ để kể lể hắn hiền lành thật thà, gia cảnh nghèo khổ, tr.ên có hiếu với cha mẹ, dưới làm lụng nuôi các em, đau khổ vì bị cô gái lừa dối mới phẫn chí giết người… chân thực khách quan của anh là hắn giết người vì bị áp bức à?! Thế thì bao nhiêu người nghèo khổ hiền lành khác bị lừa đảo cũng phải đi giết người đúng không? Còn những cô gái bị giết đó chết là đáng đúng không?”

“Tôi thấy những thước phim của tôi chẳng phán xét gì cả, đơn giản là chúng cảnh tỉnh xã hội rằng mọi tội phạm giết người vốn đều có thể không phạm tội. Còn cô ấy, phụ nữ các cô luôn t.hích suy diễn theo cảm tính, làm tin tức phải dùng lý trí. Cô thương xót những cô gái kia thì cứ việc làm chương trình cho họ đi, yên tâm tôi sẽ không giành của cô đâu.”

Trang Bách Tâm hít một hơi thật sâu rồi cười mỉa: “Tôi chẳng thương xót ai cả, tôi chỉ muốn sự thật. Cá.i anh làm cũng chẳng phải tin tức, nó chỉ là một trò giật tít ngạo mạn thôi.”

“Tùy cô t.hích nói sao cũng được.” Lưu Dương nhún vai cười khẩy, chẳng định đôi co với cô ta, “Phóng viên nữ thì không nên làm thời sự, làm dân si.nh, làm giải trí đi cho nhẹ nhàng. Đỡ phải lúc nào cũng đằng đằng sát khí khó lấy chồng.”

Trang Bách Tâm quay ngoắt lại, hắt cả cốc cà phê đang cầm vào Lưu Dương. Lưu Dương rú lê.n rồi bật ngửa về sau, dẫm lê.n chân người quay phim, người quay phim thì đang ôm đống máy móc vừa cồng kềnh vừa đắt đỏ nên cũng hốt hoảng làm loạn lê.n.

“Cô điên à?!” cà phê nóng ngấm ướt sũng vạt áo Lưu Dương, nhỏ tong tỏng xuống đất.

“Mong anh nhớ cho kĩ, phóng viên là phóng viên, không phân biệt nam nữ. Tôi có lấy chồng si.nh con hay không không phải việc của anh.” trở về văn phòng đóng cửa lại rồi cô còn nghe tiếng Lưu Dương la ó bên ngoài: “Tự cô xem lại đi, đây thì không là cư xử cảm tính à?! Giữa cơ quan làm việc mà vùng vằng dằn hắt, không làm được thì về nhà đi!”

Trang Bách Tâm ngồi thẫn thờ trước bàn làm việc, những tiếng bàn tán nhỏ to ngoài cửa vẫn vang đến tai cô, màn hình máy tính phản chiếu một gương mặt người ngoài ba lăm, bơ phờ, mệt mỏi.

“Gan gà đâu?” vào nhà, cậ.u vừa cắ.n một que lạp xưởng chiên vừa lục tìm trong túi mà không thấy gan gà.

Quan Tàng đang đứng trong bếp làm bữa tối của mình, chiên bít tết, cắt thành quân cờ. Cắt xong anh ta chia làm hai đĩa, một đĩa cho cậ.u một đĩa phần anh ta thì để nguội mới ăn. Nghe cậ.u hỏi anh ta đáp vẻ rất áy náy: “Ban nãy để trong xe chú Mã ăn mất rồi.” Thế là cậ.u sút một cú vào bắp chân Quan Tàng rồi bưng phần thịt của mình ra ngồi trước TV.

“Chú Mã nhà anh đúng là không biết đối nhân xử thế, ổng nói chuyện bình thường mà gồng như đi cướp ngân hàng vậy.” cậ.u nhét một miếng thịt bò chấm sốt vào miệng rồi lim dim mắt tỏ ý “ngon đấy”, “Gặp phóng viên không phải lèm bèm gì hết… đập một xấp tiền vào mặt nó có phải xong không?”

Quan Tàng ngồi xuống cạnh cậ.u, cầm chai bia cậ.u uống dở để uống nốt rồi khui cho cậ.u chai mới. “Chắc là không gặp nữa đâu, đã yêu cầu truyền thông tỉnh không đưa tin rồi, anh với em đều sẽ không nhận phỏng vấn dưới mọi hình thức.”

“Ghê gớm vậy hả nhà giàu ba họ?” cậ.u quay sang nhìn Quan Tàng, đẩy chai bia anh ta đưa cho: “Thứ nhất, làm mất dịp kiếm tiền phỏng vấn của tôi; thứ hai, ai cho anh quyết định thay tôi? Muốn tôi không lắm lời thì chỉ có cách anh giết tôi thôi.” cậ.u gằn thật rõ hai từ “lắm lời” và “giết”.

Quan Tàng nhìn cậ.u một lát rồi nhẹ nhàng nói: “Anh không giết Mỹ Mỹ đâu.” rồi lại đưa bia cho cậ.u, “Nếu Mỹ Mỹ muốn em có thể nhận phỏng vấn bất cứ lúc nào, em muốn nói gì cũng được.”

“Kể chuyện anh giết người cũng được luôn hả?”

“Ừ.”

Cậ.u cầm chai bia tu một hớp rồi ch.óp chép miệng: “Nói thật tôi nghe xem, Quan Tàng… anh muốn tôi đi kể lắm đúng không? Ý tưởng của chú Mã anh không phải là ý tưởng của anh, phải không?”

Quan Tàng đưa tay lê.n s.ờ má cậ.u rồi than th.ở: “Bảo sao chú Mã cứ nói mãi, Mỹ Mỹ à, đúng là em vừa thông minh vừa nhạy bén.”

“Thông minh quá nên anh phải cửng lê.n hả?” cậ.u hất mặt đi, tiếp t.ục xem bộ phim tìn.h cảm lâm li bi đát tr.ên TV, “Đang ăn, nhịn đi.”

Quan Tàng ngoan ngoãn đáp “ừ”, lại hỏi: “Mỹ Mỹ không tò mò gì về anh à?”

“Có.” cậ.u vẫn nhìn TV không chớp mắt, “Nhưng mọi thắc mắc của tôi về anh đều có thể giải đáp bằng ba chữ “bị tâm thần” rồi.” Nghe vậy Quan Tàng không hề phật ý mà còn cười phá lê.n.

“Thế sao Mỹ Mỹ không tránh xa đồ tâm thần như anh một chút?”

“Anh muốn nghe nói thật không?”

“Ừ.”

Cậ.u quay mặt sang, nghiêm túc nói: “Bởi vì anh là cây ATM.” nói xong lại lia mắt xuống dưới, “Một cây ATM có con hàng xài được.”

Quan Tàng nghe xong thì ngẫm nghĩ một tí rồi lại hỏi: “Loại ATM này thật ra cũng nhiều mà?”

“Không lắm tiền bằng anh, có bằng cũng không cho tôi rút ruột.”

Quan Tàng ồ lê.n một tiếng, “Thế tức là Mỹ Mỹ đang khen anh đúng không?”

Cậ.u cười, nụ cười chân thành từ tận đáy lòng: “Chuẩn là tôi đang khen anh.”

“Mỹ Mỹ càng ngày càng hấp dẫn anh đấy, anh muốn biết nhiều hơn về em.” Quan Tàng nhìn cậ.u như bị hút hồn, cuối cùng anh ta đưa tay vén bên tóc mai hơi dài của cậ.u ra sau tai, “Bao giờ em chịu kể cho anh nghe?”

“Biết nhiều thì báu gì, yêu tôi mất thì sao. Tôi với anh cứ thế này, tôi không chê anh tâm thần, anh không chê tôi tốn tiền, ngày ba bữa cơm, làm vài nháy, chẳng hơn à.”

Quan Tàng suy tư một lúc rồi đáp: “Anh chưa yêu ai bao giờ, yêu thật và như anh với em bây giờ thì khác gì nhau?”

Cậ.u xem đến hết tập phim mới quay sang hỏi lại Quan Tàng: “Anh muốn ăn c*t không?” Quan Tàng ngẩn ra rồi lắc đầu, cậ.u nói tiếp: “Yêu thật là ăn một đống c*t, c*t độc chết người.”

Thấy Quan Tàng trợn tròn hai mắt cậ.u lại điềm tĩnh bảo: “Đừng ăn c*t, cứ ăn bò bít tết mắc tiền của anh đi.” Quan Tàng liền bê đĩa thịt của mình ra, lại ngồi xuống sô pha cạnh cậ.u để cùng xem phần quảng cáo dài vô tận giữa hai tập phim. Màn hình TV phản chiếu hình dáng hai người, cả hai đều im lặng đeo đuổi những ý tưởng riêng trong đầu.

Trước khi đi tắm, cậ.u đứng trầ.n như nhộng trước gương, ngắm nghía thương tích tr.ên người mình rồi chửi: “Hết thằng tâm thần này đến thằng tâm thần khác, đm mình đúng là số đỏ.” Một trong những “gã tâm thần” đang đứng dựa cửa, cười hì hì bảo: “Lâu lắm không được s.ờ Mỹ Mỹ, anh muốn s.ờ.”

Cậ.u quay lại tì người vào bồn rửa mặt, dang hai tay ra: “Nào tới.”

Quan Tàng ôm eo cậ.u, chậm rãi rà tay tr.ên lưng cậ.u. Cậ.u quàng tay lê.n cổ anh chàng, bảo: “Trước khi gặp tôi thì anh giải quyết ba cá.i đam mê quái đản này kiểu gì? Ra đường thấy t.hích ai là xòe tiền ra hỏi “cho s.ờ nhé” à?”

“Không, anh chỉ hỏi thôi.”

Cậ.u cười, chửi “Cá.i đm, anh hay lắm.”, bàn tay Quan Tàng lập tức ấp lê.n bụng cậ.u.

“Thế rồi anh có được s.ờ không?”

“Có một lần thôi, trước khi gặp Mỹ Mỹ chỉ có một người anh muốn s.ờ vào, đó là một cô bé giống Mỹ Mỹ, cũng hoạt bát, sôi nổi… làn da cô ấy khá nóng, anh t.hích lắm.”

“Anh hay thật, vừa t.hích nóng vừa ghét nóng.”

Quan Tàng chợt khựng lại như cũng vừa nhận ra điều đó, “Đúng nhỉ, ha ha ha.”

“Sao bảo anh chưa yêu ai bao giờ, vẫn là trai tân cơ mà? Lừa tôi à?”

Quan Tàng lắc đầu: “Anh chỉ muốn s.ờ vào cô ấy thôi mà. Trước khi Mỹ Mỹ cho phép anh được tiếp xúc gần hơn với em anh cũng chỉ muốn s.ờ vào em thôi.” bàn tay men từ mô.ng lê.n eo ếch, rồi lướt theo đường cong lê.n đến cổ cậ.u, ấn tr.ên động mạch cậ.u, hít hà mùi hương của cậ.u. Tiếng th.ở của anh ta dần nặng nề hơn, chúng phả dụ.c vọng lê.n gương mặt cậ.u.

“Nói tôi nghe xem, cô ta mắng anh thế nào?” cậ.u ôm Quan Tàng bằng cả hai tay, ngón tay luồn vào tóc anh ta mà vò, nắm.

Quan Tàng dán tay tr.ên trái tim cậ.u, nhìn vào mắt cậ.u và đáp: “Cô ấy báo cảnh sát, tố cáo anh định mưu sát.”

Cậ.u cười phá lê.n, cười muốn tắc th.ở, cuối cùng cậ.u bưng mặt Quan Tàng như nâng niu, đầu ngón tay miết qua môi dưới anh ta: “Đừng trách cô ta, đó mới là phản ứng bình thường đấy.”

Quan Tàng gật đầu, “Anh biết mà.” nói rồi liền hôn cậ.u.

Đầu lưỡi luồn vào liế.m láp từng ngóc ngách trong khoang miệng cậ.u, cùng với bờ môi chúng trở thành một con mãnh thú biết cắ.n nuốt. Rồi chúng tìm đến m.út lấy động mạch nơi cổ cậ.u, nhay nhay những đường gân máu.

“Quan Tàng…!” cậ.u ngửa đầu nhìn trầ.n nhà, phòng tắm của Quan Tàng màu đen, trầ.n bên tr.ên cũng thế.

“Ừ?” tiếng Quan Tàng trả lời hỗn độn vào tiếng th.ở dốc hối hả đầy thèm khát.

“Anh giết tôi cũng được.”

Quan Tàng ngừng lại, chăm chú nhìn cậ.u.

“Nhưng phải làm đúng một lần, chết ngay. Nếu không hai ta không biết ai mới phải chết.”

“Có phải… Mỹ Mỹ đang mong đợi có ai đến giết em không?”

Cậ.u chậm rãi lắc đầu, hai tay vùi trong tóc Quan Tàng lại nhẹ nhàng x.oa nắn, cậ.u bình thản nói: “Tôi không mong đợi cá.i chết, tôi muốn tuyệt diệt trong khoảnh khắc. Ôi cha cha, nghe nghệ thuật đầy mình không?” nói rồi lại phì cười.

Quan Tàng thì không cười, anh ta hỏi: “Tại sao?”

Cậ.u nhảy phóc lê.n, quặp hai chân vào hông Quan Tàng, Quan Tàng lảo đảo suýt ngã, theo bản năng anh ta ôm ghì lấy hai đùi cậ.u để rồi bị cậ.u giật kính ném vào bồn rửa mặt và nghe cậ.u vui vẻ bảo:

“Vì sống chẳng là đi tìm cá.i chết thì sao!”