Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 644

1:52 sáng – 03/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 644 tại dualeotruyen. 

CHƯƠNG 644

Anh lập tức liên lạc với Trữ Trình, Trữ Trình cũng không biết Mâu Nghiên đang ở đâu. Anh lại gọi điện hỏi Đoàn Quốc và Tần Kha, nhưng không ai biết rốt cuộc Mâu Nghiên đang ở đâu.

Lê Chuẩn lo lắng trở lại phòng khách, đột nhiên phát hiện ánh mắt Tô Huệ Phi nhìn mình thật kỳ lạ, anh vội vàng bước đến bên cạnh Tô Huệ Phi, muốn nắm lấy tay cô nhưng lại bị né tránh, không biết ra làm sao chỉ đành hỏi: “Huệ Phi, em sao vậy? Có đói không, anh đi nấu bữa sáng cho em.”

“Lê Chuẩn, em nhận ra rằng mình thực sự không thể hiểu được anh.”

Ánh mắt Tô Huệ Phi đầy vẻ xa lạ, đâm vào tim Lê Chuẩn đau đớn như bị con dao cứa từng nhát một.

“Huệ Phi, có phải anh đã làm không tốt ở đâu làm em tức giận gì rồi không? Em nói ra anh nhất định sẽ sửa đổi.”

“Không, anh làm rất tốt, là em chưa bao giờ hiểu anh.”

Tô Huệ Phi không muốn vướng bận vào vấn đề giữa mình và Lê Chuẩn vào lúc này, việc duy nhất cô cần làm lúc này là chăm sóc cho Thương Mẫn thật tốt. Để tránh Lê Chuẩn tiếp tục đặt câu hỏi, cô nói tiếp.

“Anh đi nấu bữa sáng đi, có thể Thương Mẫn sắp dậy rồi. Em đi chợp mắt một lát, cậu ấy dậy thì gọi em.”

Nhìn thấy Tô Huệ Phi nằm trên ghế sô pha nhắm mắt lại, Lê Chuẩn không nói thêm gì nữa. Quầng mắt cô đã thâm đen, nghỉ ngơi một lát cũng tốt.

Ngay sau đó, Lê Chuẩn đi vào bếp nấu cháo đủ ba người ăn, còn pha sữa đậu nành và cắt trái cây. Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, anh lặng lẽ trở lại phòng khách, ngồi trên một chiếc ghế sô pha khác chờ họ thức dậy.

Tô Huệ Phi nhắm mắt là để Lê Chuẩn mau chóng rời đi, nhưng cô đã ngủ quên lúc nào không biết. Khi thức dậy, cô sửng sốt nhận ra rằng đã mười hai giờ.

Lê Chuẩn ngồi trên ghế sô pha yên lặng nhìn điện thoại, cô có chút kích động hỏi: “Sao không đánh thức em dậy? Thương Mẫn đâu? Ra ngoài từ lúc nào?”

“Cô ấy vẫn luôn không có ra ngoài. Anh thấy em rất mệt nên không gọi em dậy.”

Lê Chuẩn cẩn thận giải thích, sợ nói sai một câu sẽ kích động tính nóng nảy của Tô Huệ Phi.

“Sao có thể vẫn chưa dậy.”

Tô Huệ Phi cuống cuồng, nước mắt lại ứa ra, vừa lau nước mắt, cô vừa vội vàng bước đến cửa phòng Thương Mẫn, liều mạng gõ cửa điên cuồng.

“Thương Mẫn, Thương Mẫn, cậu mau ra ngoài đi.”

Nhưng cho dù cô có gọi thế nào, bên trong cũng không có phản ứng gì.

Thương Mẫn bị quấy rầy nhiều lần, trước khi đi ngủ cô đã chuẩn bị đầy đủ, bịt nút tai đi ngủ, còn trùm chăn bông kín đầu, quyết phải ngủ đủ giấc mới thức dậy.

Mười phút sau, giọng nói của Tô Huệ Phi đều trở nên khàn, lòng bàn tay đỏ bừng, nhưng bên trong vẫn không có động tĩnh gì.

Cô tỏ vẻ nghiêm trọng, ngờ vực rằng Thương Mẫn đã ngất đi vì đói bụng ở trong phòng.

Cô nhất định phải vào trong xem Thương Mẫn thế nào ngay.

“Lê Chuẩn, đạp cửa ra.”