Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Cổ Đại Ôn Hương Diễm Ngọc Chương 17: Tính tình bạc bẽo

Chương 17: Tính tình bạc bẽo

11:49 chiều – 18/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 17: Tính tình bạc bẽo tại dưa leo tr.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 17: Tính tình bạc bẽo

 

Edit: Yuyu

 

Beta: Dii

 

_______________

 

Vốn dĩ Thái hậu muốn giữ Lăng Kỳ Yến ở trong cung thêm hai ngày, nhưng y không chịu nổi, nên chạng vạng hôm đó ăn xong bữa cơm là rời cung về phủ ngay.

 

Ôn Doanh nghe nói Lăng Kỳ Yến trở về rồi, bèn tới đây thỉnh an y.

 

Vừa vào cửa đã thấy Lăng Kỳ Yến nằm bò ra giường, yếu ớt rên hừ hừ, hắn nhìn vết thương trên mặt y, hai mắt giần giật, vội hỏi thăm: “Điện hạ, mặt ngài bị sao vậy?”

 

“Bị cọp cái đánh đó.” Lăng Kỳ Yến tức giận nói.

 

“Là Hoàng Hậu nương nương đánh à?”

 

“Còn ai ngoài bà ta nữa, hồi nhỏ đã thường xuyên đánh ta vì lão nhị khốn khiếp, bây giờ còn ra tay trả thù cho cháu mình, thôi quên đi, nhắc tới lại thêm bực.”

 

Ôn Doanh nhìn Lăng Kỳ Yến nằm sấp không nhúc nhích, không khỏi nhíu mày: “Trên người còn có vết thương khác sao?”

 

Nghe hắn hỏi như vậy, y bèn ngoắc ngón tay, nở nụ cười đầy xấu xa: “Đau lòng cho bản vương hả?”

 

“Bôi thuốc chưa?”

 

Ôn Doanh vẫn trưng bộ mặt như thể ai đó thiếu nợ hắn, khiến Lăng Kỳ Yến tự cảm thấy mất mặt, y bĩu môi nói: “Ở trong cung đã bôi một lần rồi, ngươi tới đúng lúc lắm, thay thuốc giúp ta đi.”

 

Lăng Kỳ Yến vừa nói vừa duỗi tay ra, tỏ vẻ đương nhiên hắn phải cởi đồ cho mình.

 

Ôn Doanh giơ tay sờ lên eo y, miết nhẹ một cái, sau đó mới từ từ cởi thắt lưng giúp y.

 

Bờ vai trắng nõn trần trụi của Lăng Kỳ Yến từ từ xuất hiện trước mắt hắn, xương bả vai rắn chắc, đầu cột sống sau gáy hơi nhô lên, rồi lõm dần xuống dưới, kéo dài một đường đến mông, tạo thành vòng cung hoàn hảo.

 

Nhưng lại có thêm vết roi đỏ chót chéo ngang lưng cực kỳ chói mắt.

 

Tay Ôn Doanh lướt qua nó, Lăng Kỳ Yến nhắm mắt, hơi co người lại.

 

“Đau không?”

 

Giọng Ôn Doanh vừa khàn vừa nhỏ, hình như còn mang theo chút cảm xúc không rõ bên trong.

 

Lăng Kỳ Yến không để ý tới, vẫn vô tư nói: “Bản vương đã tránh được, chỉ bị sượt qua tí thôi.”

 

Chỉ dính một chút mà đã để lại vết roi sâu như vậy, nếu quất thẳng lên người có lẽ sẽ da tróc thịt bong mất. Ôn Doanh hoàn toàn câm nín, Hoàng hậu nương nương… ác thật đấy.

 

“Điện hạ cần gì phải tự chuốc khổ vào người như vậy.”

 

Lăng Kỳ Yến mở mắt ra, bực mình nhìn Ôn Doanh: “Không phải vì bản vương muốn xả giận cho ngươi à? Ngươi nói thế khác gì bảo bản vương nuôi nhầm một kẻ vô ơn chứ?”

 

Ôn Doanh nhìn vào mắt y: “Thật sự chỉ muốn xả giận cho học trò sao?”

 

Lăng Kỳ Yến mỉm cười: “Bản vương nói phải là phải.”

 

Thật ra nguyên nhân chính là vì y ghét giọng điệu của đám người kia, cảm thấy mất mặt mà thôi, còn việc lấy lòng người đẹp chỉ là tiện tay làm.

 

Ôn Doanh cũng không hỏi nữa, trét thuốc mỡ Thái y đưa ra tay, xoa tay cho nóng rồi bóp nhẹ lên vết thương của Lăng Kỳ Yến.

 

Lăng Kỳ Yến kêu “Á” một tiếng, ngầm thấy khó hiểu trong lòng, rõ ràng hồi sáng lúc thái giám cung Ninh Thọ bôi thuốc cho mình, y không có cảm giác gì cả, sao giờ đổi thành Ôn Doanh thì khác hẳn, tay hắn chạm vào nơi nào trên lưng, chỗ đó tức thì nóng bừng và ngứa ngáy, đợi hắn bóp thêm mấy cái nữa, ngay cả tim y cũng ngứa theo.

 

Trong đầu Lăng Kỳ Yến dần hiện lên những hình ảnh “ướt át” tối qua, y liếm đôi môi khô nứt, xoay đầu nhìn Ôn Doanh, thấy hắn đang buông mắt tập trung xoa bóp, y chợt cười khẽ: “Này tú tài nghèo, hay ngươi dứt khoát tịnh thân* đi, rồi theo bản vương luôn, chắc chắn bản vương sẽ cho ngươi ăn ngon mặc đẹp cả đời, ngày ngày hưởng thụ cuộc sống ấm no, thấy sao hả?”

 

(*Tịnh thân: cắt ciu làm thái giám đó, sao em khuyên dại thế Yến…)

 

Dù tiểu tử này tịnh thân, y vẫn có thể sủng hạnh hắn, còn có thể để hắn công khai hầu hạ mình, tốt biết bao.

 

Lăng Kỳ Yến vừa vui vẻ tưởng tượng vừa lảm nhảm. Ôn Doanh ngước mắt, bình tĩnh nhìn thoáng qua đối phương, sau đó cúi đầu, tiếp tục bôi thuốc cho y.

 

Vết thương trên lưng bỗng nhói đau, Lăng Kỳ Yến hít sâu một hơi, duỗi chân đá Ôn Doanh theo phản xạ: “Ngươi làm gì vậy, nhẹ tay tí coi!”

 

Hắn nghiêng người qua, dùng nửa cơ thể chặn lại hai chân gây rối của y, rồi mới bôi chỗ thuốc mỡ cuối cùng lên vết thương.

 

Bôi thuốc xong, Ôn Doanh nhanh chóng mặc đồ cho Lăng Kỳ Yến. Y dựa vào giường, trừng mắt nhìn hắn. Lúc buộc đai lưng, Ôn Doanh nhỏ giọng hỏi: “Điện hạ đang nhìn gì vậy?”

 

“Nhìn xem mỹ nhân như ngươi ăn gì mà có khuôn mặt đẹp vậy.” Lăng Kỳ Yến chọc hắn.

 

“Điện hạ nhìn ra được gì rồi?”

 

Lăng Kỳ Yến nhìn khắp mặt Ôn Doanh: “Chắc chắn cha mẹ ngươi cũng rất đẹp.”

 

Ôn Doanh hờ hững nói: “Dáng vẻ của học trò khác hẳn cha, dù chưa từng thấy mẹ, nhưng chắc bà ấy cũng khá đẹp, thế nên mới chạy theo người khác.”

 

“Chạy thì chạy thôi.” Lăng Kỳ Yến không quan tâm lắm, “Nếu mẹ ngươi ở lại, lỡ sau này sinh thêm mấy đứa con khác rồi thiên vị chúng hơn thì thà để bà ta bỏ đi cho xong.”

 

Ôn Doanh nhìn y: “Điện hạ đang tự nói về mình sao? Sao Hoàng hậu nương nương ghét điện hạ như thế?”

 

Lăng Kỳ Yến híp mắt, giơ một tay chống đầu, không do dự mà nói thẳng cho hắn biết: “Hoàng Hậu cảm thấy bản vương khắc bà ta, bản vương không chỉ khắc mỗi vợ, khi còn nhỏ còn bị người khác bảo khắc cả mẹ, lời đồn này là do những kẻ ở bên cạnh Hoàng hậu truyền ra.”

 

Ôn Doanh im lặng nghe y nói.

 

“Bản vương vừa mới ra đời, tổ mẫu đã đòi nuôi bản vương. Thật ra tổ mẫu chỉ có ý tốt thôi, lúc sinh bản vương, cơ thể của Hoàng hậu bị tổn thương nghiêm trọng, tổ mẫu muốn giúp bà ta bình phục nhanh hơn, nên mới bế ta về chỗ bà ấy. Dù sao chăm một đứa bé cũng rất mệt mỏi, tổ mẫu lo lắng bà ta không đủ sức làm việc này.”

 

“Nhưng vị mẫu hậu đó của bản vương là người hẹp hòi, hình như bà ta luôn cảm thấy tổ mẫu ghét mình, ng he kể hồi tuyển phi trước khi phụ hoàng đăng cơ, lúc ấy có hai sự lựa chọn, người tổ mẫu chọn ban đầu không phải là Hoàng hậu, vì vậy bà ta mới ghi hận tổ mẫu. Lúc sau Hoàng hậu lại nghĩ tổ mẫu bế bản vương đi là cố ý cướp con mình, nên càng hận tổ mẫu hơn, còn giận cá chém thớt lên bản vương.” “Tuy bản vương được nuôi bên cạnh tổ mẫu, nhưng hồi nhỏ, cứ cách ba ngày, bản vương sẽ qua thăm Hoàng hậu một lần, chỉ là bà ta ghét bản vương, trước giờ chưa từng ôm bản vương lần nào. Vừa khéo trong khoảng thời gian ấy, đúng là cơ thể Hoàng hậu rất yếu, bị bệnh liên miên, vì vậy bà ta mới cảm thấy là do bản vương khắc mình. Mãi đến khi bà ta liều mình mang thai lão nhị, lại bình an sinh ra gã, cơ thể cũng dần bình phục, bà ta mới cho rằng lão nhị là phúc tinh của mình, nên càng coi thường bản vương hơn.”

 

Trong lời nói của Lăng Kỳ Yến không hề chứa đựng oán hận hay khổ sở gì, mà tràn đầy ý chế giễu, như thể đang nói giỡn vậy. Ôn Doanh hỏi y: “Điện hạ có đau lòng không?”

 

“Sao phải đau lòng chứ, bà ta không cần bản vương, vậy bản vương cứ tránh xa bà ta là được.”

 

Lăng Kỳ Yến không để bụng thật, có lẽ hồi nhỏ còn cảm thấy hơi đau lòng và bất công, nhưng sau đó thì chẳng thèm quan tâm nữa. Nói y vô tâm hay tính tình bạc bẽo bẩm sinh đều được hết, thật ra y chưa từng để ý người khác đối xử thế nào với mình. Thái hậu đối xử tốt với Lăng Kỳ Yến, y sẽ đối xử tốt với bà hơn một chút, nhưng cũng chỉ thế thôi.

 

“Điện hạ như vậy, ngày sau cưới vợ nạp thiếp, dù bên ngoài ngài đối xử với đối phương tốt tới đâu thì vẫn khiến người ta đau lòng thôi.”

 

Ôn Doanh vừa liếc mắt đã nhìn thấu bản chất của Lăng Kỳ Yến, y không phải kiểu người bạc bẽo, cái y thiếu chính là một trái tim biết cảm thông. Ngoài mặt Lăng Kỳ Yến tỏ ra ôn nhu giàu tình cảm thế thôi, chứ thật ra y chưa từng để ai trong lòng cả. Kẻ nào phải lòng dạng người như vậy, chắc chắn sẽ rơi vào hoang tưởng rồi nhận lấy một kết cục bi thảm.

 

Lăng Kỳ Yến cảm thấy câu này rất kỳ lạ, y nhìn sang Ôn Doanh: “Ngươi đang lo lắng cho thê thiếp của bản vương à? Ngươi không phát hiện mình đã vượt quá quyền hạn rồi sao?”

 

Ôn Doanh nhỏ giọng nhận sai: “Học trò lỡ lời, mong điện hạ đừng trách.”

 

Lăng Kỳ Yến đá hắn một cái, cũng chẳng thèm so đo làm gì: “Lẹ lên, mặt bản vương cũng cần bôi thuốc đó.”

 

Nơi bị Thẩm thị tát trúng vẫn chưa được bôi thuốc tiêu sưng, mấy vết móng tay màu máu dần rõ ràng hơn. Lăng Kỳ giơ gương, soi kỹ mặt mình, khó chịu nói: “Chắc không để lại sẹo đâu nhỉ?”

 

“Điện hạ là nam tử, có sẹo cũng chẳng sao cả.” Ôn Doanh vừa nói vừa cầm khăn đã bôi thuốc mỡ cẩn thận xoa lên mặt y.

 

“Có sao đấy, gương mặt bản vương đẹp như hoa thế này, đâu thể để nó bị phá hủy được.”

 

Ôn Doanh dứt khoát im lặng.

 

Nói thế nào thì da mặt vẫn nhạy cảm hơn những chỗ khác, bị khăn mặt dính thuốc mỡ chạm vào thì lập tức nhói đau, Lăng Kỳ Yến khẽ “shh” một tiếng, khí thế hung hăng ban nãy nhanh chóng vơi bớt, mí mặt cũng sụp xuống.

 

Ôn Doanh thấy y như vậy, nhỏ giọng nhắc nhở: “Điện hạ, dù ngài không để Hoàng hậu nương nương vào mắt, nhưng thỉnh thoảng vẫn nên xuống nước một tí, còn hơn là phải chịu nỗi đau da thịt thế này.”

 

“Được rồi được rồi, bản vương biết rồi.” Lăng Kỳ Yến hết kiên nhẫn, vội phất tay ngăn Ôn Doanh nói tiếp mấy lời vô vị.

 

“Học trò chơi cờ với điện hạ nhé.”

 

Ôn Doanh bày bàn cờ ra, Lăng Kỳ Yến hơi mất tập trung, chưa qua nửa khắc, y đã lầu bầu: “Tú tài nghèo này, lưng bản vương đau quá.”

 

Bây giờ y mới cảm thấy đau thật, không phải mượn cớ giả vờ kêu đau để đùa Ôn Doanh giống hồi nãy.

 

Ôn Doanh ngầm hiểu rõ, bèn bỏ quân cờ xuống, chuyển sang ngồi cạnh Lăng Kỳ Yến, rồi giơ tay kéo y nằm sấp vào lòng mình, sau đó xoa nhẹ lên vết thương trên lưng y.

 

Lăng Kỳ Yến cảm thấy tư thế này vô cùng xấu hổ và quái dị, y vặn vẹo cơ thể nhưng không có ý định giãy ra, bởi vì dường như được Ôn Doanh nhẹ nhàng vỗ về mấy cái, nơi đó bớt đau hẳn, chỉ ngứa ngáy như lúc bôi thuốc ban nãy, ngứa đến mểm cả cơ thể.

 

Lăng Kỳ Yến đổi sang tư thế thoải mái hơn, y dựa nửa người vào lòng Ôn Doanh, duỗi tay sờ lung tung ngực hắn, cảm thấy hơi tiếc vì đêm qua đã không bắt hắn cởi áo cho mình nhìn một lát.

 

Ôn Doanh nhắm mắt tựa vào giường, tiếp tục vuốt ve vết thương trên lưng cho Lăng Kỳ Yến, hiếm khi thấy hắn không hất cái tay sờ mó lung tung kia ra, chỉ ngồi im lắng nghe tiếng rên khe khẽ thỉnh thoảng phát ra từ miệng của người đang nằm trong ngực mình, đầu óc hơi lơ đãng.

 

“Tú tài nghèo này, ngươi cởi đồ ra được không?” Lăng Kỳ Yến ghé sát tai Ôn Doanh, mềm giọng dụ dỗ.

 

“Sao phải cởi đồ?” Ôn Doanh vẫn nhắm mắt, giọng nói hơi khàn.

 

“Cởi ra hết đi, để bản vương ngắm kỹ cơ thể ngươi nào.”

 

Tay Lăng Kỳ Yến mò từ từ xuống dưới, Ôn Doanh không thể nhịn được nữa, vội bắt lấy cổ tay y: “Điện hạ đang bị thương, vậy mà hôm nay vẫn có hứng sao?”

 

Ôn Doanh đã mở mắt nhìn Lăng Kỳ Yến, y cũng nhìn hắn, khẽ chớp lông mi.

 

Ánh mắt của Ôn Doanh vẫn luôn như vậy, lúc nào cũng trầm tĩnh và kiên định, như thể đang che giấu một loại cảm xúc sâu lắng nào đó, người này không giống ai cả, nói chung là khác hẳn những kẻ đã từng xin xỏ nương nhờ y.

 

Ngày đó, lúc tiểu tử này được dẫn đến chỗ Lăng Kỳ Yến, cả người còn tỏa ra hơi thở tàn bạo và u ám, nhưng giờ đã nhã nhặn hơn rồi, ít ra ở trước mặt y là như thế.

 

Lăng Kỳ Yến biết Ôn Doanh sẽ không chịu ăn nói khép nép hay vẫy đuôi lấy lòng với người khác cả đời, nếu cho hắn cơ hội…

 

Tiếc là Lăng Kỳ Yến không cho Ôn Doanh cơ hội đó được, y biết sớm muộn gì hắn cũng tìm cành cao hơn để trèo lên, nhưng chẳng sao hết, ai biết hứng thú của y có thể kéo dài bao lâu chứ.

 

Lăng Kỳ Yến cong môi cười: “Còn muốn che giấu không cho người khác thấy à? Để bản vương nhìn thì có vấn đề gì sao?”

 

Hết chương 17.