Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 34: Bồ tát cũng thế nấm độc cũng chẳng sao

5:44 sáng – 28/08/2024

Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 34: Bồ tát cũng thế nấm độc cũng chẳng sao tại dua leo tr

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

2024 0308

Edit: Ryal

Cố Việt Trạch bị cạo trọc đầu, nửa sợ nửa tức, điều đầu tiên hắn ta làm là phong tỏa đường truyền tin. Tỳ nữ phát hiện ra cái đầu trọc lốc kia bị giết ngay sau đó.

Nhưng chẳng biết tên nô tài to gan lớn mật nào dám trái lời hắn ta mà chuyện ấy bị truyền đi cho người ngoài.

Chưa đến nửa ngày, giới thượng lưu khắp kinh đô hầu như đều đã biết đến cái đầu nhẵn thín của Cố Việt Trạch.

Triều Chu rất coi trọng mái tóc. Họ quan niệm rằng da thịt tóc tai là phước lộc từ đấng sinh thành, tóc đại diện cho danh dự, cho hiếu đạo nhân nghĩa, thậm chí còn quan trọng hơn cả tính mạng.

Cắt tóc cũng như chặt đầu. Cố Việt Trạch đường đường thân nam nhi bảy thước mà bị người ta cạo đầu nhẵn thín, cũng có thể coi là đã “chết”.

Cả kinh đô được một trận cười no bụng, thậm chí Hoàng đế còn tự mình hỏi tội Trấn Viễn Tướng quân giữa buổi thiết triều, khiển trách lão không biết dạy con, không vâng lời quân chủ.

“Nghe nói lúc bãi triều mặt Đại tướng quân đen sì sì ấy, vừa về phủ đã đánh Cố Việt Trạch hai mươi gậy, suýt thì chặt cả chân ngài ta”.

Mặc Thư vừa cười vừa chải đầu cho Dung Ngọc.

Mái tóc Dung Ngọc trong tay nó đen như mực, sáng bóng và mềm mượt như tơ, vừa nhìn đã biết là của người có cuộc sống giàu sang phú quý.

Tóc của người thời xưa cũng biểu trưng cho thân phận. Chất tóc đẹp chứng tỏ chủ nhân thuộc tầng lớp cao, chất tóc xấu chứng tỏ chủ nhân sống cơ cực vất vả.

Dĩ nhiên người trọc như Cố Việt Trạch thì không thể xác định được rồi.

Mặc Thư càng nghĩ càng thấy buồn cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng non.

Khóe môi Dung Ngọc khẽ nhếch. Đêm qua cậu ngủ muộn, sáng cũng dậy muộn, vừa tỉnh đã nghe được chuyện hay nên tâm trạng vô cùng khoan khoái.

“Ngài ta ngang ngược phách lối, làm nhiều chuyện xấu xa, nay có người hiệp nghĩa thấy ngứa mắt nên cạo trọc đầu. Chắc lần này ngài ta sợ lắm, không chết vì sợ thì cũng chết vì xấu hổ thôi, để xem sau này ngài ta còn dám ra ngoài gặp ai không!”. Mặc Thư nửa thấy thỏa mãn, nửa bất bình thay Dung Ngọc.

Dung Ngọc mím môi. Nếu cậu đoán không nhầm thì “người hiệp nghĩa” kia chẳng phải ai khác mà chính là tên “tiểu nhân hèn hạ” mà Mặc Thư thường mắng mỏ…

Đúng lúc Sở Đàn bước vào phòng – sáng nào hắn cũng đứng tấn và tập quyền trong sân viện.

Giờ hắn gãy một tay nên đổi sang tiết mục múa thương bằng tay còn lại. Sở Đàn vừa luyện võ xong, tinh thần sáng láng, cơ bắp căng tràn sức mạnh thoáng hiện ra dưới bộ đồ mỏng nhẹ, cả người nóng hừng hực như có lửa.

Thấy thế, Mặc Thư trừng mắt càu nhàu: “Xem ngươi kìa, mồ hôi mồ kê nhễ nhại! Còn vào phòng làm gì nữa, không sợ công tử khó chịu hay sao, ra ngoài mau lên!”.

Sở Đàn nói: “Bà vú Tần bảo đã đến giờ cơm”.

“Ha, cơm? Ngươi chỉ biết có cơm thôi à? Dù đến giờ cơm thì cũng phải rửa tay rửa mặt cho sạch sẽ rồi hẵng vác xác quay lại! Đừng để công tử ăn uống mất ngon!”.

Sở Đàn nhíu mày lau tay, lau mặt, lại cúi đầu tự ngửi áo mình, có mùi gì đâu. Nhưng hắn nhìn Dung Ngọc, ngẫm nghĩ chốc lát rồi quyết định đi tắm.

Thấy hắn đã đi, Mặc Thư nhân cơ hội mách lẻo: “Ca nhi nhìn kìa, cái tên này vừa thô lỗ vừa tham ăn, chắc cái hồi còn ở phủ Giang Ninh hắn cũng là đứa con dòng thứ ít được yêu thương nhất. Đâu có giống công tử nhà quyền quý chút nào!”.

“Chỉ có cậu là không thấy cái kiểu khoe mẽ của hắn ta hồi sáng thôi. Đám hầu trẻ đi qua đứa nào cũng lén liếc nhìn hắn, bỏ bê công chuyện. Hắn làm gì luyện võ đâu hả cậu? Đang mồi chài người ta thì có!”.

Dung Ngọc dở khóc dở cười: “Ngươi giận dữ thế làm gì? Chẳng lẽ trong viện này có cô gái nào ngươi thích?”.

“Sao mà thế được, có trời đất chứng giám cho sự trung thành của em với công tử!”. Mặc Thư rối rít kêu oan, chỉ thiếu nước giơ tay lên thề.

“Em thấy không đáng thay công tử mà, tên kia là đồ tiểu nhân không biết giữ mình, được mỗi cái mặt đẹp, không tuân thủ nam đức”.

Dung Ngọc không kìm được mà cong mắt cười cười. Thực ra cậu cảm nhận được Mặc Thư cũng chẳng có ý với mình, chỉ vì hai người đã bên nhau từ bé, lại thêm lời dặn của Dương thị nên nó mới nhầm tình thân thành tình cảm đôi lứa mà thôi.

Có lẽ bây giờ Mặc Thư vẫn chưa ý thức được điều ấy, nhưng sau này khi thực sự thích ai thì nó sẽ hiểu.

Dung Ngọc nói: “Được rồi, ăn cơm”.

Bữa cơm mới trôi qua được một nửa thì người trong cung đã tới, khắp phủ họ Dung đều phải ra ngoài quỳ xuống tiếp chỉ.

Gã thái giám đọc thánh chỉ bằng giọng the thé, đại ý là phong cho Dung Ngọc vị trí đứng đầu hội săn xuân, ban thưởng cây cung vàng, đồng thời trấn an vụ việc không mong muốn đã xảy ra với cậu.

Ngoài ra còn một vị Thái y đến khám bệnh cho Dung Nguyệt cùng một cái rương to chứa đầy các vị thuốc quý.

Người trong cung vừa đi, Quận chúa Gia Dương đã cưỡi ngựa tìm đến. Nàng vẫn vận bộ đồ đỏ hiên ngang như ngày trước, chỉ ném một cái túi vải xuống trước mặt Dung Ngọc rồi thản nhiên nói: “Trả lại cho ngươi”.

Dứt lời, nàng vội vã quay sang tìm Bạch thị: “Con đến thăm Dung Nguyệt ạ. Chàng ấy sao rồi?”.

Bạch thị vừa trò chuyện với Quận chúa Gia Dương vừa liếc nhìn phía Dung Ngọc, chỉ thấy Mặc Thư mở cái túi kia rồi giũ ra một tấm da hổ cực kì oai phong.

Thị lại nhìn cây cung vàng chói lóa, bỗng thấy hoang đường.

Những thứ này tượng trưng cho lòng dũng cảm và sức mạnh, đấng nam nhi bình thường không có quyền chạm đến. Nay chúng lại được ban cho một thằng nhóc ốm yếu tàn tật.

Còn con trai thị, thiếu niên có phong thái đứng đầu kinh đô, thì đang hôn mê bất tỉnh. Nó chỉ được ban một Thái y và một rương thuốc.

Rốt cuộc mọi chuyện đã sai ở bước nào cơ chứ?

Bích Ảnh Tạ.

Mặc Thư phơi tấm da hổ trong viện. Dù nó đã được xử lí sơ qua nhưng mùi máu vẫn rất nồng, lớp lông vằn vện đầy sát khí, chỉ cần nhìn đã thấy như có tiếng hổ gầm bên tai.

Đám người hầu trong sân muốn đến xem rồi lại chùn bước, ai nhát gan thì sợ tới nỗi tái mặt, tất cả cùng xúm vào nhau mà xì xào bàn tán.

“To quá đi mất! Rốt cuộc con hổ này lớn đến mức nào nhỉ!”.

“Nghe nói Cố tiểu tướng quân và cả Quận chúa Gia Dương cùng mười mấy người khác đều không bắt được con hổ này, cuối cùng nó bị Sở Đàn giết chết”.

“Hắn giỏi thật!”.

“Còn đẹp trai nữa”. Một tỳ nữ nói, vì thế trọng tâm câu chuyện bắt đầu chuyển sang hướng khác.

“Tôi thấy Nhị công tử đẹp hơn”.

“Gì chứ, người như Sở Đàn mới gọi là đàn ông. Mấy cô không thấy hồi sáng nay hắn múa thương thế nào à?”.

“Thấy thấy, đúng là khí phách, bảo sao giết được hổ”.

“Nhưng tôi vẫn thấy Nhị công tử là nhất, vừa dịu dàng lương thiện vừa biết lễ nghĩa thi thư”.

“Xem cái bản mặt si mê của cô kìa! Giờ Nhị công tử đang nằm trên giường bệnh đấy, sao cô không sang mà hầu người ta?”.

Tỳ nữ khen Dung Nguyệt đẹp bĩu môi. Ai mà biết liệu Nhị công tử có còn tỉnh lại được không, ả ta chẳng thèm.

Đúng lúc này, một cô nhóc nãy giờ núp phía sau không lên tiếng bỗng đỏ mặt nói khẽ: “Em thấy Tam ca nhi nhà mình đẹp nhất”.

Tất cả lập tức quay đầu nhìn nhóc. Cô nhóc này là người mới tới, vừa tròn mười hai tuổi, trên tóc cài một đóa hoa.

Cô nhóc vẫn chưa hiểu có chuyện gì, chỉ chớp đôi mắt to tròn rồi nói tiếp: “Thôn nhà em năm nào cũng chọn ra đứa trẻ đẹp nhất để giả làm Bồ Tát Quan Âm, tổ chức lễ cầu phúc cho hội chùa. Em thấy Tam ca nhi nhà mình còn đẹp hơn cả Bồ Tát Quan Âm!”.

Dứt lời, nhóc thấy ai cũng nhìn mình với vẻ khó nói, ánh mắt phức tạp như thể bao nhiêu lời lẽ đã được giấu kín trong bụng.

“Sao thế ạ?”. Nhóc hỏi.

Mọi người thở dài bỏ đi. Một tỳ nữ vỗ vai nhóc: “Em biết nấm độc không?”.

“Biết chứ ạ, nấm có màu càng sặc sỡ thì càng độc”.

Tỳ nữ kia gật đầu: “Con người cũng thế”.

Mọi người đang bàn nhau xem loại nấm nào ngon nhất, ai lại lấy nấm độc ra so?

Sở Đàn thính tai nên nghe hết mấy lời bàn tán đó. Hắn nhìn Dung Ngọc đang cúi đầu xem sổ sách bên cửa sổ, ý cười chỉ thoáng qua trong mắt rồi lập tức tan đi.

Bồ Tát cũng thế, nấm độc cũng chẳng sao, đều là người hắn nâng niu như báu vật.

Dung Ngọc nhận ra ánh mắt của Sở Đàn, bèn ngẩng đầu liếc nhìn hắn rồi lại cúi đầu đọc tiếp.

Đống sổ sách này là của Tuyệt Vị Lỗ Phường và Hỉ Nhạc Lâu. Hơn nửa tháng nay cậu ra lệnh đối chọi với Tam Hoàng tử, giảm nửa giá tất cả các món kho, chín mươi phần trăm lợi nhuận vì thế mà bay mất. May thay số khách tìm đến tăng gấp đôi, ít lãi nhưng tiêu thụ mạnh, cũng gọi là kiếm chác được kha khá.

Tuy thế, Dung Ngọc cũng chẳng quan tâm liệu mình có kiếm được tiền hay không. Cậu chỉ muốn ngáng chân Tam Hoàng tử.

Chưởng quỹ của Tuyệt Vị Lỗ Phường vừa xoa tay vừa cười hào hứng: “Thưa công tử, mấy tháng nay ngày nào tiểu nhân cũng cho người đến ngó trước cửa Thực Hiên Trai, phân nửa khách hàng bên ấy đều chạy sang quán chúng ta cả rồi. Nhất là nửa tháng đổ lại đây, các khách cũ thà xếp hàng trước cửa tiệm nhà chúng ta chứ không thèm sang Thực Hiên Trai mua đồ ăn nữa, doanh thu của phía bên kia thảm hại lắm cậu ạ”.

Hồi chưa đổi tên, Tuyệt Vị Lỗ Phường từng bị Thực Hiên Trai chèn ép, khỏi nói cũng biết chưởng quỹ họ Vương ghét cửa hàng kia tới mức nào. Hôm nay số mệnh đôi bên đã đảo chiều, ông ta chỉ thấy vừa hãnh diện vừa sung sướng, cứ như được trẻ ra tận mấy tuổi.

Chưởng quỹ của Hỉ Nhạc Lâu cũng tương tự.

Dung Ngọc cụp mắt chẳng rõ vui giận thế nào, phất tay bảo hai chưởng quỹ lui ra.

Hiển nhiên cậu không muốn nghe những lời họ nói. Người duy nhất có thể nói cho cậu điều cậu muốn biết thì chắc chắn sẽ không mở miệng câu nào.

Dung Ngọc liếc Sở Đàn.

Gã trai trẻ im lặng đứng đó, đôi đồng tử đen nhánh tĩnh lặng như hồ nước sâu thăm thẳm, chẳng ai biết được suy nghĩ trong đầu hắn hiện tại.

Dung Ngọc rất muốn mở não Sở Đàn để xem rốt cuộc kế hoạch báo thù đã được tiến hành đến đâu.

Cơm dâng tận miệng, hẳn đứa con của vận mệnh sẽ phát hiện ra chứ?

Sở Đàn ngước lên nhìn cậu: “Sao vậy công tử?”.

Dung Ngọc hỏi: “Dao găm của ta đâu? Ngươi có nhớ mang về không đấy?”.

“Dĩ nhiên là nhớ rồi”. Hắn lấy con dao găm kia ra khỏi ngực áo, phải trả nhưng vẫn còn thấy tiếc, đây là tín vật đính ước của hắn với Dung Ngọc cơ mà.

“Công tử có cần nữa không?”.

Dung Ngọc cầm lấy nó. Lưỡi dao đã hơi cong vì bị cắm vào vách núi, đá quý khảm trên chuôi dao lại chẳng hề bong ra, vẫn lấp lánh hệt như ngày trước.

Cậu dùng tay vuốt viên ngọc huyết bồ câu đang lóe lên ánh sáng màu đỏ tươi dưới nắng.

Dung Ngọc vẫn còn nhớ cảnh tượng khi mình dùng con dao này uy hiếp Sở Đàn lần đầu tiên, hắn khi ấy và hắn lúc này là hai con người hoàn toàn khác. Ngay cả trái tim cậu dường như cũng đã thay đổi.

Nhưng thay đổi ấy là theo chiều hướng xấu hay tốt? Dung Ngọc cũng chẳng phân biệt được.

Cậu ngắm nghía con dao chốc lát rồi đưa nó cho Sở Đàn: “Cầm đi”.

Hắn ngạc nhiên.

“Đây là phần thưởng ta ban. Cất cho kĩ đấy”.

Sở Đàn hiểu ra, nhận lấy con dao ôm vào lòng, cụp mi hỏi: “Sao công tử biết?”.

“Trừ ngươi ra, kẻ nào có thể lẻn vào phủ Tướng quân cạo đầu Cố Việt Trạch rồi lại bình an quay về?”.

Sở Đàn cúi xuống, cong môi: “Công tử đang khen ta phải không?”.

Dung Ngọc cụp mắt cười khẽ: “Cũng có thể coi là vậy”.

Mặc Thư thấy họ sát rạt nhau, đang định giơ tay túm áo Sở Đàn kéo ra thì lại nghe được câu vừa rồi. Nó trợn mắt hỏi Sở Đàn: “Là ngươi ấy hả?”.

Hắn gật đầu.

Mặc Thư buột miệng: “Làm tốt lắm!”.

Khen xong, nó lại ngượng nghịu đứng sang một bên. Sáng nay nó vừa khen kẻ cạo đầu Cố Việt Trạch là người hiệp nghĩa, thế mà vòng đi vòng lại, người hiệp nghĩa đã biến thành cái tên nó ghét nhất.

Cảm giác ấy thực sự phức tạp vô cùng.

Dung Ngọc nói: “Không được cho ai biết”.

“Công tử cứ yên tâm, em hiểu mà”. Mặc Thư không nhịn được cười. “Phải ăn mừng đi thôi. Để em xuống bếp nấu trà sữa cho cậu uống”.

Nó vừa đi là Sở Đàn ngay lập tức quỳ một gối xuống bên cạnh ghế mềm, dán sát vào Dung Ngọc.

Cậu biếng nhác nhìn hắn: “Sao?”.

Sở Đàn nghiêm mặt: “Ta chưa quên chuyện ta đã hứa với người”.

Dung Ngọc nâng mi.

“Ta sẽ từ từ hành hạ hắn, để hắn dần sụp đổ trong nỗi sợ”. Hắn cầm một lọn tóc của cậu lên ngửi khẽ, thốt ra những từ sắc tựa dao găm. “Và cuối cùng hắn sẽ phải chết”.

Dung Ngọc dùng ngón trỏ nâng cằm hắn lên gãi gãi, hệt như đang chơi với chó cưng của mình. “Ta cũng hứa với ngươi: mỗi lần ngươi làm ta vui, ta sẽ cho ngươi một phần thưởng”.

“Đến bước cuối cùng trong kế hoạch của ngươi, ta sẽ thưởng lớn”.

“Thưởng lớn thế nào?”. Sở Đàn nheo mắt nhìn đôi môi đỏ mọng sát bên, không nhịn được mà rướn người lên hôn một cái.

Dung Ngọc rụt tay né tránh, bên môi là nụ cười đầy ý nhị: “Chắc chắn ngươi sẽ thích”.

Lời tác giả:

Dung Ngọc: Trêu cún.

Sở Đàn: Chó điên vồ mồi.