Chương 110: Phiên ngoại 3. Tát Tổ Linh Tổ (1)
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 110: Phiên ngoại 3. Tát Tổ Linh Tổ (1) tại dưa leo tr.
Hôm nay là ngày sinh thần của Linh Tổ, Bão Dương Quan đã tổ chức một buổi pháp hội lớn để chúc mừng, nhân tiện cùng đón mừng một mùa giáng sinh vui vẻ.
Bởi vì vào cuối tuần, nên Đại Bảo và Tiểu Bảo cũng đến quan, cả hai đi theo Tạ Linh Nhai và cùng nhau dâng cho Vương Linh Quan một mâm đựng trái cây.
“Cha ơi, cụ Tổ chỉ ăn trái cây thôi sao? Ngày hôm qua mẹ mua cho con một lốc sữa chua, con có thể dâng lên cho cụ Tổ một hộp được không?” Đại Bảo hỏi.
Tạ Linh Nhai nói: “Sợ là cụ Tổ sẽ không quen ăn sữa chua của con đâu, con cứ giữ lại ăn đi.”
“Vâng” Đại Bảo gật đầu, sau đó lại nói: “Hôm nay là sinh nhật cụ Tổ ạ, vậy sao cụ Tổ còn chưa tới nữa?”
Tạ Linh Nhai suy nghĩ một chút, làm sao giải thích với cậu nhóc rằng cụ Tổ của con đang ở trên trời, không thể tuỳ tiện xuống đây được: “Ừm… bởi vì cụ Tổ rất bận, nhưng nếu ngài ấy biết chúng ta ở đây chúc mừng, thì sẽ rất vui vẻ.”
Sau khi bày mâm trái cây ra, Tạ Linh Nhai dẫn hai đứa trẻ ra ngoài.
Thì gặp một đám người đang dọn tượng Linh Quan, này là tượng Linh Quan cũ, bởi vì kết duyên được nên giờ sắp phải dọn đi.
Tạ Linh Nhai nắm tay của hai đứa trẻ đi ngang qua, thì vô tình thấy một đạo sĩ chân hoạt, trên tay không nâng ồn, làm cho tượng Linh Quan muốn ngã xuống bên cạnh. Tức thì sắc mặt hắn thay đổi, lập tức đưa tay ra đỡ.
Những người khác cũng chú ý tới, vội sôi nổi dập lửa.
Tay Tạ Linh Nhai chỉ hơi đau xót, chứ không có gì, chỉ là tượng Linh Quan này quá nặng, bởi vì đã mất đi trọng tâm, nên mọi người chỉ có thể buông tay càng chậm càng tốt. Tạ Linh Nhai che ở trước mặt hai đứa trẻ, nói chúng mau tránh ra, còn mình thì chậm một bước, bị đè ở dưới tượng Linh Quan, hắn cảm thấy ở ngực dâng lên một trận đau đớn, rồi chậm rãi mất đi ý thức.
…
Khi Tạ Linh Nhai tỉnh lại lần nữa, hắn mở mắt và nhìn thấy bầu trời xanh thẫm, dưới thân là một tảng đá lạnh và cứng.
Hắn nghĩ thầm, dù mình có từ chức thì họ cũng không thể làm vậy với mình. Nếu mình có ngất đi, thì họ cũng phải đỡ mình vào phòng chứ? Với lại, tại sao mình chỉ bị tượng đè lên chút lại ngất xỉu? chẳng lẽ mình bị bệnh gì sao?
Tạ Linh Nhai ngồi dậy, nhìn thấy mình đang ở bên một con lạch. Xung quanh không có nhà cửa, cây cối mà chỉ có cỏ. Đại Bảo và tiểu Bảo cũng nằm ở bên cạnh hắn.
Trong lòng Tạ Linh Nhai cảm thấy có gì đó không đúng, hắn đến lay bọn họ: “Chúng ta đang ở đâu đây? Không phải lúc ấy chỉ có mình cha nuôi bị bức tượng đè lên thôi sao?”
Hai cậu nhóc cũng lộ ra vẻ mặt si ngốc, không biết gì cả.
Tạ Linh Nhai sờ soạng một chút, trên người cũng không mang di động: “Chẳng lẽ là trò đùa dai? Chúng ta ngồi một lát đi, không thể đẻ bị lửa được. Cha muốn bình tĩnh lại.”
Tạ Linh Nhai bình tĩnh lại và ngồi yên trên tảng đá.
Ngồi như vậy được khoảng nửa tiếng, cả Đại Bảo và Tiểu Bảo đều bắt đầu đào giun và chơi đùa với chúng. Tạ Linh Nhai vẫn chưa thể chờ cho tới khi có người nhảy ra hô to bắt được người chơi, nhưng! Đây cũng là lúc để chiến đấu với sự kiên nhẫn!
Tạ Linh Nhai không tin, mình tu đạo lâu như vậy, nhưng lại mất đi sự kiên nhẫn để bị thua, vì vậy, hắn lại tiếp tục bình tĩnh ngồi tại chỗ.
Cho đến khi có một thanh niên mặc áo choàng từ trong khu rừng bước ra, người đó có một mái tóc đen được vấn trên đầu bằng một cây trâm gỗ, người nọ đi giày vải và mang theo một chiếc túi. Khuôn mặt rất trang nghiêm và đẹp trai, nhìn tuổi ước chừng cũng không lớn. Nhưng khí chất lại rất ổn trọng.
Tạ Linh Nhai vừa thấy đạo sĩ đến, lại càng cảm thấy chuyện này chắc hẳn là do người trong nhà chơi mình, tuy rằng người này hắn chưa từng thấy qua, nhưng cũng không biết chừng đây là các đạo hữu ở nơi khác đến hỗ trợ.
Bởi vì hôm nay là sinh nhật của Linh Tổ nên Tạ Linh Nhai cũng mặc đạo bào. Đạo sĩ trẻ tuổi vốn dĩ đang đi đến suối nước, nhưng vẫn luôn nhìn hắn, Tạ Linh Nhai cũng nhìn lại người nọ, nghĩ thầm cũng không sai lắm, thôi cho rồi, dù sao cũng đang đói bụng.
Đạo sĩ ở bên dòng suối chắp tay hỏi: “Vị đạo hữu này, xin hỏi khoảng cách từ huyện Phù Lương đến nhà các dân thường còn mất bao xa nữa?”
Huyện Phù Lương sao? Là nơi nào chứ?
Tạ Linh Nhai vô thức nắm chặt tay đáp lễ, nói: “Huyện Phù Lương gì? Mấy người đủ rồi đó. Không phải chúng ta đều đang ở Nữu Dương sao?”
Đạo sĩ nhíu mày nói: “Nữu Dương là nơi nào? Không phải Phù Lương Tương Âm là ở thế giới ẩn sao?”
Tạ Linh Nhai: “??”
Tạ Linh Nhai càng thêm hết chỗ nói: “Cậu là người cung quan nào? Làm sao bọn họ lại dạy cậu đến đây trêu tôi? Chẳng lẽ là muốn gạt tôi, để tôi tưởng rằng tôi đã xuyên qua sao?”
Nói xong, hắn lấy chiếc khăn quan xuống, vẻ mặt buồn bực.
Đạo sĩ nhìn thấy mái tóc ngắn của Tạ Linh Nhai, vẻ mặt càng thêm cổ quái: “Cái gì mà xuyên qua, đạo hữu từng nhập qua thích giáo sao?”
Tạ Linh Nhai không nói nên lời. Chẳng lẽ là phải ở đây thật sao?
Hắn bế Đại Bảo và Tiểu Bảo lên: “Tôi không cùng mấy người chơi nữa, đây là ở đâu, mau nói cho tôi biết, tôi còn phải đi về.”
Sau khi thấy Tạ Linh Nhai bế hai đứa trẻ lên, đạo sĩ lại để ý thấy quần áo của Đại Bảo và Tiểu Bảo cũng rất kỳ lạ, lúc này mới xem như sáng tỏ, nói: “Đạo hữu là đạo sĩ của bang phái khác lạc đến đây sao?”
Tạ Linh Nhai nghe đoạn hội thoại tiêu chuẩn của những người bị xuyên qua, thì cảm thấy có chút buồn cười, rốt cuộc là ai đã đưa ra kế hoạch này, thật nhàm chán. Hắn cũng lười để ý, chỉ đi theo người đạo sĩ đang chuẩn bị rời khỏi nơi này.
Đạo sĩ cũng không để ý tới hắn, chỉ hơi hơi mỉm cười: “Bần đạo tên là Toàn Dương Tử, không biết cao danh quý tánh của đạo hữu là gì?”
Tạ Linh Nhai nghe cái tên này có vẻ quen quen, có lẽ trước đây đã từng nghe qua, vì vậy thuận miệng nói: “Tôi tên là Bão Dương Tử, không biết cậu là người của cung quan nào?”
“E là đạo hữu phải gọi tôi là sư huynh.” Toàn Dương Tử cười cười, sau đó lại nói mình không có cung quan tương ứng, chỉ đi khắp nơi du ngoạn.
Nếu như lời nói của Toàn Dương Tử không phải là diễn mà là nói thật, thì vẫn còn rất cổ phong, vì bây giờ phần lớn đều đang tìm kiếm đơn vị. Hơn nữa Toàn Dương Tử nói muốn Tạ Linh Nhai kêu mình là sư huynh, không phải là vì khuôn mặt mũm mĩm của hắn sao?
Đại Bảo và Tiểu Bảo đã mệt mỏi quá rồi, chúng áp vào trên vai Tạ Linh Nhai ngủ ngon lành, Tạ Linh Nhai ôm hai đứa nhỏ đi một hồi lâu cũng có chút mất sức, Toàn Dương Tử thấy vậy, thậm chí còn nói muốn giúp hắn bế một đứa.
Tạ Linh Nhai cũng không nghĩ nhiều, cứ để cho Toàn Dương Tử giúp bế Tiểu Bảo.
Hai người buồn bã lên đường, cũng không nói chuyện nhiều với nhau. Tạ Linh Nhai ở trong lòng buồn bực, lớn tiếng trách móc người lập ra kế hoạch, rốt cuộc thì đã đưa bọn họ đến cái vùng hoang vu gì vậy, thậm chí còn không cử xe đến đón nữa. Thật sự là định để cho bọn họ tự mình trở về thành phố sao?
Sau khi đi bộ khoảng một giờ, phía trước mới mơ hồ xuất hiện một ít nhà, Tạ Linh Nhai ở nơi xa nhìn thấy thì cảm thấy không ổn. Đến khi đến gần hơn một chút nhìn thấy rõ ràng, thì lại càng như bị sét đánh.
Những ngôi nhà này từ gạch đến gỗ đều có cảm giác rất cổ kính, người dân trên đường phố và cánh đồng đều mặc quần đùi cổ xưa. Chỉ cần nhìn vào cũng có thể biết đây chắc chắn không phải là cơ sở điện ảnh, và những người này chắc chắn không phải là diễn viên! Vì đoàn phim không thể giả mạo được phong vị này!
Tạ Linh Nhai cảm thấy cả người đều không khoẻ, đây là đang xảy ra chuyện gì thế này??
Toàn Dương Tử cũng chưa chú ý tới vẻ mặt của Tạ Linh Nhai có gì đó không ổn, chỉ đi tới hỏi hai ông bà già đang ở gần đó rằng, liệu mình có thể ở tạm trong nhà của họ không. Hai ông bà già cũng đồng ý cho họ ở lại, sau đó, hai ông bà kêu con cái của mình dẫn nhóm người Tạ Linh Nhai về nhà nghỉ tạm.
Trong lúc nói chuyện, những người già không ngừng nhìn vào nhóm người Tạ Linh Nhai, đặc biệt là những đứa trẻ trong tay họ.
Mặc dù Toàn Dương Tử có vẻ ngoài điển trai, làn da thanh tú nhưng dù sao khi nhìn qua cũng biết anh là người đã trải qua mưa gió, trong khi đó, Tạ Linh Nhai nhìn lại trông rất trắng trẻo và mũm mĩm. Đây đúng là một bức tranh năm mới tuyệt đẹp.
Tạ Linh Nhai hoảng sợ, gần như là vô ý thức đi theo Toàn Dương Tử đi về phía trước, vậy ra, đây không phải là một trò đùa mà là một chuyến du hành xuyên thời gian thật sao? Nhưng rõ ràng hắn chỉ bị Tượng Thần Quan đè lên một chút thôi mà. Không lẽ đây là ý của Tổ sư gia ư?
Khi đến nông hộ của hai ông bà lão, Tạ Linh Nhai mới xác định rõ, con trai cả của người nông dân đã dọn giường cho họ. Khi hai người lớn và hai đứa trẻ ngồi cạnh nhau, người đó mới giật mình nói: “Các vị cứ ngồi trước đi, để tôi đi lấy nước.”
Toàn Dương Tử đặt Tiểu Bảo lên giường. Thấy Tạ Linh Nhai giống như mất trí, thì nói: “Đã ôm lâu như vậy rồi, cứ đặt đứa nhỏ xuống trước đi. Hay là đạo hữu cảm thấy nơi này quá đơn sơ? Nếu giờ chúng ta rời đi, cũng không có làm được gì đâu.”
Toàn Dương Tử so với những người thôn dân kia còn nhìn Tạ Linh Nhai và đứa nhỏ nhiều hơn, vị đạo hữu này không chỉ là da trăng thịt non, hàm răng chỉnh tề, hơn nữa đạo bào trên người, khăn quan nhìn qua rất bình thường, nhưng đường may lại tinh mịn chỉnh tề đến mức không thể tưởng tượng, ngay cả hai đứa trẻ mà người này ôm cũng ăn mặc kỳ lạ như thế, xem ra gia cảnh chắc cũng không tầm thường. Cho nên, chuyện họ không thể quen được cảnh sống của nhà bình dân cũng là chuyện bình thường, chứ nếu quen được đó mới là điều lạ.
Tạ Linh Nhai để Đại Bảo ở bên cạnh Tiểu Bảo, nghĩ nghĩ một lúc, sau đó ở trong phòng trong quỳ xung, trong lòng yên lặng hướng về Vương Linh Quan cầu xin: “Tổ sư gia ơi, rốt cuộc chuyện này là sao vậy, người đem con xuyên qua đây để làm gì! Với lại mình con ngã xuống con xuyên qua đây thì thôi không nói, sao người còn dắt theo hai đứa nhỏ đi với con! Như này thì con biết sống thế nào? Nếu đây đúng là ý của người, thì người cũng nên đến nói cho con rõ một chút, rốt cuộc người muốn đưa con xuyên tới đây làm chi?”
Cầu xong Linh Tổ, Tạ Linh Nhai lại cầu Tát Tổ: “Tát Tổ, cầu xin người quản lý Tổ sư gia chút đi!”
Vì vậy, sau khi cầu nguyện hồi lâu với Tổ sư gia, Tạ Linh Nhai cũng muốn Tổ sư gia nhanh đưa mình quay lại. Cũng không biết là hai vị Tổ sư gia có nghe được hay không, hay là nói, bây giờ nghe hắn cầu nguyện, Tổ sư gia còn phải xem xét thời gian nữa.
Sau khi bái xong thần hậu, vẻ mặt Tạ Linh Nhai ủ rũ, nhìn thấy Toàn Dương Tử đang lấy trong bao ra giấy và bút mực, lại bắt đầu viết đồ vật gì đó.
Bây giờ Tạ Linh Nhai không có tâm tình quan tâm người khác đang làm gì, hắn chỉ dựa vào mép giường không khỏi tự hỏi rốt cuộc thì sao mình lại xuyên qua đây, nên trở về thế nào và nếu không thể quay về lại thì nên làm gì bây giờ… Không được, nhất định phải trở về!
Tạ Linh Nhai cảm thấy thoải mái và bình tĩnh lại một chút. Khi con trai cả của hai ông bà già mang nước về, hắn lại hỏi: “Gần đây có cung quan hay miếu thờ gì không?”
Trên mặt con trai lớn của hai ông bà già hiện lên một tia khó biểu, cúi đầu nói: “Có cái miếu Thành Hoàng.”
Tạ Linh Nhai nghe vậy, tinh thần càng tỉnh táo hơn, có là được, nếu Tổ sư gia không nghe được, thì hắn cũng có thể đến để cầu xin thần khác, nhanh chóng giúp bọn họ trở về thế giới trước đó.
Lúc này Đại Bảo và Tiểu Bảo cùng tỉnh lại, vuốt bụng nói: “Cha nuôi ơi, con đói bụng.”
Lúc này cũng không phải là giờ ăn cơm của các thôn dân, vốn dĩ chỉ định tá túc ở chỗ này một chút, nên Tạ Linh Nhai cũng ngại mở miệng xin thức ăn, vì vậy hắn cho hai đứa nhóc uống một chút nước lót dạ.
Toàn Dương Tử thấy thế cũng lấy từ trong túi quần áo ra một ít bánh khô, định để cho bọn trẻ ăn bánh xong thì uống.
Chỉ là, hai đứa nhỏ này đều là những đứa trẻ quen sống trong cảnh sung sướng ăn cơm gạo tẻ lớn lên, nên tất nhiên không thể ăn được mấy thứ khô cằn, chúng chỉ ăn hai miếng bánh, rồi không ăn nữa.
Tạ Linh Nhai nhịn không được thở dài.
Trong mắt của Tiểu Bảo lập tức rưng rưng nước mắt, lại lấy miếng bánh kia cẩm tới: “Cha nuôi ơi, có phải chúng ta bị nghèo rồi…”
Tạ Linh Nhai cũng không biết phải trả lời thế nào: “Ừm, chuyện này…”
Rồi cũng không biết Tiểu Bảo nghĩ đến chuyện xưa gì, cậu nhóc vừa rưng rưng nước mắt vừa gặm một miếng bánh, sau đó uống nước, xem như xong.
Tạ Linh Nhai nhìn thấy thì đau lòng muốn chết, nhưng lại không biết phải làm sao.
Đại Bảo nằm ở trên giường, cúi đầu nói: “Con không ăn, con không cử động nên không đói.”
Tạ Linh Nhai lại từ buồn chuyển sang dở khóc dở cười. Chính vì hai đứa nhóc này, hắn không thể suy sụp được, sau đó hắn phấn chấn tinh thần, bắt đầu trò chuyện với Toàn Dương Tử, định hỏi thăm một chút năm của hiện tại và các tình huống linh tinh khác.
“Hoàng đô? 27 năm trước, tôi đã từng đi qua.” Toàn Dương Tử nghe Tạ Linh Nhai nói tới hoang đô, thì ngửa đầu cảm thán: “Phồn hoa như cẩm, phố phường phồn hoa, ta ở Châu Kiều ngắm trăng, có thể vọng đến Biện hà hai bờ sông rượu kỳ phấp phới, sênh ca không dứt bên tai, đều dân cùng biện thủy giống nhau như nước chảy…”
(Cuộc sống xa hoa như gấm, phố xá náo nhiệt, ta ở Châu Kiều ngắm trăng, có thể vọng tới được hai bên “sông Biên Hà”. Cờ và rượu tung bay trên sông, tiếng hát vang vọng bên tai, mọi người kẻ đến người đi như nước chảy).
Biện hà? Tạ Linh Nhai nắm giữ từ ngữ mấu chốt này, biện chính là danh xưng đặc biệt của phủ Khai Phong, cũng chính là Đông Kinh Biện Lương, nếu nói như vậy, thời đại hiện tại mà bọn họ đang ở chắc hẳn là của thời Bắc Tống!
Sau đó, hắn lại vô tình nhớ ra một chuyện. 27 năm trước Toàn Dương Tử có đi Biện Kinh, vậy lúc ấy Toàn Dương Tử bao nhiêu tuổi, hay đó là ký ức thuở xa xưa? Mặc dù lúc đó, Tạ Linh Nhai chỉ mới 5 tuổi nhưng bây giờ cũng đã 32 tuổi rồi. Bảo sao Toàn Dương Tử lại nói Tạ Linh Nhai không thể kêu mình là em trai…
Nhưng không bao lâu sau, sự chú ý của Tạ Linh Nhai đã đổ dồn vào lời nói của Toàn Dương Tử, nghe đối phương chậm rãi mô tả hoàn cảnh của Biện Lương, nếu là người hiện đại sao có thể biết rõ như vậy. Lúc nào cũng là người nọ, đến cả Đại Bảo và Tiểu Bảo nghe kể cũng ngửi thấy mùi thơm, thỉnh thoảng hỏi Toàn Dương Tử người nọ trong miệng của hắn là ai hay “Ngõa xá” “Quan Phác” là cái gì.
Cũng may đây điều này là do mấy đứa nhóc hỏi, chứ nếu là do Tạ Linh Nhai hỏi e là sẽ bại lộ, vì vậy hắn chỉ ở bên cạnh nghe là được.
Thời gian theo đó trôi, sắc trời cũng dần về tối, những người nông dân đều đã trở về. Tất nhiên, bữa tối của họ cũng không thể có cơm gạo tẻ, chỉ có rau dại và cơm đậu mà thôi.
Trước đó Đại Bảo không ăn bánh, nên giờ cậu nhóc đã đói đến độ không suy nghĩ gì nữa, cứ vậy ăn một chén cơm đậu.
Cơm nước xong hai cậu nhóc liền áp vào trong lòng ngực Tạ Linh Nhai hỏi: “Cha nuôi, khi nào thì chúng ta có thể trở về?”
“Sẽ nhanh thôi các con đừng lo” Tạ Linh Nhai sờ sờ đầu bọn trẻ.
Lúc này mọi người đã đi ngủ sớm. Đại Bảo và Tiểu Bảo là con nít nên cũng ngủ rất nhanh. Tạ Linh Nhai lại thấy không quen, ngơ ngác ngồi ở mép giường. Đúng là nhàm chán thiệt mà.
Chủ nhân của ngôi nhà không nói rằng ngôi nhà chỉ có bốn bức tường, đồ đạc trong nhà cũng rất nhỏ. Tạ Linh Nhai nhìn chằm chằm mọi thứ hồi lâu, sau đó ánh mắt nhìn vào sách của Toàn Dương Tử.
“Đạo hữu, huynh đang viết cái gì vậy?” Tạ Linh Nhai khô cằn hỏi.
Toàn Dương Tử cũng không ngủ, hôm nay anh ta muốn bảo vệ Canh Thân, nên nói: “Đó là sách Đạo giáo do tôi viết. Đạo hữu muốn đọc sao?”
“Vâng.” Tạ Linh Nhai đem quyển sách cầm lên, chỉ thấy trang thứ nhất viết tên sách: « Lôi Thuyết, góc phải bên dưới có tên của tác giả: Phần Dương Tát Khách.
Tạ Linh Nhai chợt ho khan dữ dội: “Khụ khụ khụ khụ!!! “
Tạ Linh Nhai hoàn toàn bối rối. Vốn dĩ lúc đầu hắn còn thấy cái tên Toàn Dương Tử nghe sao quen quá. Mãi đến khi nhìn thấy tên tác giả là Phẩn Dương Tát Khách, hắn mới như hoàn toàn tỉnh ngộ… Mẹ nó, cái tên “Phần Dương Tát Khách” là do Sùng Ân chân quân Tát Tổ tự xưng mà!
Toàn Dương Tử thấy Tạ Linh Nhai như vậy thì sợ hãi, vội ngồi dậy: “Đạo hữu Bão Dương Tử, cậu không sao chứ?”
Tạ Linh Nhai nghe thấy câu “Đạo hữu”, thì dưới chân trở nên mềm nhũn, hắn quỳ gối xuống mép giường.
Toàn Dương Tử:???
Tạ Linh Nhai đỡ giường miễn cưỡng đứng lên, hoảng sợ nói: “Phần Dương Tát Khách… Toàn Dương Tử… Ngài, ngài là Tát… Tát… “
“Bần đạo Tát Thủ Kiên.” Toàn Dương Tử nhẹ nhàng nói ra.
Tạ Linh Nhai: “…”
Tạ Linh Nhai cảm thấy trong đầu mình giống như có sét đánh.
Đúng là Tát Tổ rồi.
Trước đó hắn không biết nên đã kêu Tát Tổ là em trai, còn để Tát Tổ giúp mình bế đứa trẻ…
Đúng vậy, chưa hết, hắn còn ở phía trước làm trò trước mặt Tát Tổ, cầu Tát Tổ phù hộ mình về nhà.
Tát Thủ Kiên thấy Tạ Linh Nhai như vậy, còn tưởng rằng hắn đã nhận ra mình, vì vốn dĩ năm nay Tát Thủ Kiên cũng đã ngoài 50 tuổi, đã du hành hàng chục lần và có phần nổi tiếng trong Đạo giáo. Hơn nữa, sau khi tu luyện thành công, mái tóc bạc của ông cũng đã biến thành màu đen, và khuôn mặt cũng được tái sinh trẻ ra hàng chục tuổi. Chỉ sợ sẽ làm cho tiểu đạo sĩ này giật mình kinh ngạc.
Tát Thủ Kiên đang muốn an ủi Tạ Linh Nhai hai câu, chợt nghe bên ngoài có tiếng động truyền đến, ông nhanh chóng ra hiệu cho Tạ Linh Nhai im lặng, sau đó lại áp vào cửa sổ nghe ngóng.
Tạ Linh Nhai sửng sốt, cũng nhanh chóng tiến lại gần nghe lén.
Có thể nghe thấy tiếng bước chân của những người này là từ bên ngoài truyền vào, cùng với tiếng tí tách của lửa và tiếng người lải nhải.
“… Hai đồng nam… Đạo sĩ…”
“Ngày mai… Trong miếu…”
Một vài từ ngắn gọn lọt vào tai Tạ Linh Nhai. Hắn nhíu mày lắng nghe, cảm thấy âm thanh vẫn chưa đủ lớn.
Trong khi đó Tát Thủ Kiên càng vội vàng đến độ nhảy dựng lên, mở cửa ra một chút, chỉ thấy bên ngoài, đang đứng mười mấy người dân, trong đó có chủ của ngôi nhà này.
Bọn họ thấy Tát Thủ Kiên cùng Tạ Linh Nhai vậy mà lại không có ngủ, thì đều luống cuống một chút, nhưng ngay sau đó bởi vì người nhiều, dũng khí trong họ lại nổi lên, thương lượng với nhau rồi nói: “Chúng ta đi bắt chúng đi!”
“Đi lấy gậy đi! “
Tát Thủ Kiên nhíu mày nói: “Các người như này là muốn làm gì?”
Bà chủ có chút không đành lòng nói: “Đạo hữu, ngày mai trong thôn chúng tôi sẽ tế thần, yêu cầu phải có hai đôi đồng nam đồng nữ, các cậu mau đem hai đứa nhóc mũm mĩm giao ra đây, đợi khi hiến tế xong sẽ thả các cậu đi, sẽ không để các cậu bị thương đâu.”
Tạ Linh Nhai thấy phát lạnh, là thứ tự sinh sao?
Hắn nhìn vào ánh lửa và nhìn thấy trên khuôn mặt của những dân làng gầy gò, hiện lên sự im lặng chết chóc, càng cảm thấy kinh hãi hơn.
Mặc dù Ta Linh Nhai đã từng đọc qua rất nhiều văn bản và tư liệu cổ xưa về việc hiến tế và nó cũng từng bị quan phủ cấm nhiều lần, nhưng khi chân chính đối mặt với ý tưởng đánh giết người sống, vẫn khiến hắn cảm thấy hụt hẫng.
Nhưng ngẫm lại cũng đúng, hai đứa trẻ đều là người nước ngoài, đã vậy còn trắng trẻo như thế, quả thực là lựa chọn tốt nhất. Lúc sáng Tạ Linh Nhai chỉ cảm thấy hoảng hốt khi bị dân làng nhìn chằm chằm vào mình, lúc ấy hắn chỉ nghĩ là do có người lạ đến làng nên họ nhìn với ánh mắt tò mò, nhưng giờ khi nghĩ lại, có lẽ lúc đó bọn họ là đang ngẫm hỏi ý nhau.
Nghĩ như vậy, Tạ Linh Nhai càng cảm thấy một trận rét run.
Tát Thủ Kiên cũng nổi giận, nói với Tạ Linh Nhai: “Đạo hữu, cậu cứ trông chừng hai đứa nhỏ đi, tôi sẽ đi xử lý bọn họ.”
“Được, được, ngài lên đi.” Tạ Linh Nhai cung kính đáp, có Tát Tổ ở đây hắn sợ cái gì chứ!
“…” Tát Thủ Kiên có chút không nói nên lời, bởi vì người bình thường khi nghe ông nói muốn một mình ra tay, đều sẽ cảm thấy lo lắng, ông đang định mở miệng giải thích, thì vị đạo hữu này cứ yên tâm phó thác cho ông.
Tạ Linh Nhai bế Đại Bảo và Tiểu Bảo lên, đứng ở phía sau Tát Tổ, nghĩ thầm rồi giận dữ, chỉ trích nói: “Tà thần mà mấy người thờ là người nào, ở đâu? Rõ ràng triều đình đã cấm không cho phép hiến tế. Mấy người làm như này là phạm pháp mấy người có biết không?”
“Cái gì mà phạm pháp, chưa từng nghe qua…”
“Người chúng ta hiến tế chính là Thành Hoàng gia! Không phải tà thần!”
“Tôi thấy, chúng ta cứ đem bọn họ trói lại, mang đến tế ở miếu thần lão gia!”
“Đúng vậy, đem chúng tế cho Vương Ác lão gia!”
Tạ Linh Nhai: “… Tế cho ai??”
Tạ Linh Nhai càng bối rối hơn, không phải chứ… Vương Ác không phải là tên thật của Tổ sư gia nhà hắn sao?!
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️