Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 15: Pháp hội Trung Nguyên

12:04 chiều – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 15: Pháp hội Trung Nguyên tại dưa leo tr. 

Thi Trường Huyền quả thật đến Bão Dương quan nhìn một chút, thứ anh cân nhắc dĩ nhiên không phải là vấn đề tiền thuê.

Tạ Linh Nhai biết nếu anh đi làm pháp sự thì có thể kiếm được không ít tiền, thế nhưng vị trí địa lý của Bão Dương quan xác thực rất tốt, lại là đạo quan, anh có ở đây làm gì thì cũng không đến nỗi bị hàng xóm tố cáo.

Thi Trường Huyền nhìn cũng không giống người đặc biệt theo đuổi vật chất, thù lao lần trước anh không chút đau lòng đưa hết cho Tạ Linh Nhai. Hơn nữa dù Tạ Linh Nhai nói như vậy, thì anh cũng không thể thật sự không đưa một phân tiền nào.

Cuối cùng, Thi Trường Huyền đáp ứng chuyển tới Bão Dương quan, lúc đó Tạ Linh Nhai cười đến độ không dừng miệng được.

Người đã vào Bão Dương quan rồi, cách lúc bái sư còn xa ư??

Tạ Linh Nhai vô cùng tốt bụng theo Thi Trường Huyền đến Thái Hòa quan chuyển hành lý của anh ra, phòng Thi Trường Huyền ngay sát bên phòng Tạ Linh Nhai.

“Phòng của tôi là hồi trước cậu tôi ở, cho nên hơi lớn hơn một chút, bởi vì tôi tương đối có tình cảm với cậu tôi, nên không nỡ nhường căn phòng này ra.” Tạ Linh Nhai có chút cảm khái nói.

Hiện giờ có thể ở bao lâu thì ở bấy lâu vậy, theo lý thì căn phòng này phải cho đồ đệ của cậu hắn ở — tuy trong lòng hắn đã vừa ý Thi Trường Huyền, cơ mà cũng không phải chỉ có thể là Thi Trường Huyền, dù sao thì Thi Trường Huyền tu tại gia, sau khi tốt nghiệp đại khái sẽ không ở lại trong đạo quan.

Trong ánh mắt Thi Trường Huyền chợt lóe một chút khó hiểu, “… Không cần.”

“Ha ha, ” Tạ Linh Nhai căn bản không nhìn y, dù sao thì có nhìn cũng không hiểu, hắn đang nghĩ bây giờ có thể kể cho Thi Trường Huyền nghe về một ít hình tượng liên quan tới cậu hắn, nhân cơ hội nói, “Khi còn bé tôi cũng thường xuyên đến chỗ cậu ở, có lúc ông ấy ở đây luyện công, kiếm pháp, quyền cước gì đó, ông ấy muốn dọa tôi sợ, liền nhấc tôi lên quăng lên cao, có thể quăng cao hơn cả nóc nhà nữa, sau đó lúc đón lấy tôi thì tản trọng lực ra không còn một chút nào.”

Thi Trường Huyền lắng nghe, dường như còn tự tưởng tượng một chút, sau đó nói: “Khẳng định là cậu không bị dọa.”

“Ừ đúng. Tôi không sợ cao, trái lại càng vui vẻ.” Tạ Linh Nhai nghĩ thầm trọng điểm này hơi sai sai, lại nói, “Cậu tôi thường miễn phí giúp người ta giải quyết mấy chuyện tà quái linh tinh, khi còn bé tôi rất thích lén nhìn cậu tôi tiếp đón những người van cầu trợ giúp, ông ấy giống như biết hết tất cả mọi chuyện, người ta có chuyện gì, vừa nói ra, ông ấy liền phân tích rõ ràng hết cả ngọn nguồn, lại một chốc nữa, liền giải quyết êm đẹp. Tôi cảm thấy như vậy cực ngầu, còn lén lút chơi đùa pháp khí của ông ấy.”

Thi Trường Huyền: “… Cậu rất có thiên phú.”

“Cậu tôi cũng nói như vậy, ha ha ha, ” Tạ Linh Nhai nói, “Khi đó ba tôi có việc, cậu tôi đi họp phụ huynh cho tôi, người ta nhìn thấy ông ấy mặc đạo bào, đều nhìn chằm chằm ông ấy. Ông ấy lại xem tướng cho thầy toán của bọn tôi, còn nói với thầy bọn tôi là cuối tháng có một tai nạn nhỏ. Thầy bọn tôi nghe lời ông ấy quả nhiên tránh được, nói cậu tôi tính thật chuẩn, nhờ đó mà tôi được nâng đỡ miễn phí.”

Thi Trường Huyền nhẹ giọng nói: “Cho nên cậu học tài vụ à?”

“Cũng không có liên quan tới cái này, tôi có được nâng đỡ thì toán học cũng chẳng tốt hơn chỗ nào, chủ yếu là không thích học thôi. Sau đó lúc cấp ba, bởi vì ba tôi tái hôn nên mới bắt đầu nỗ lực.” Tạ Linh Nhai nói nói, phát hiện đề tài sao cứ lệch hoài, nhanh chóng im miệng.

Thi Trường Huyền thấy thế cũng không nói nữa, tranh thủ nhìn hắn hai cái, muốn nói lại thôi.

Tạ Linh Nhai không hề phát giác, tự bận rộn chuyện của mình.

Bởi vì tới gần tết trung nguyên, Bão Dương quan cũng phải làm pháp hội, hắn tìm giấy đỏ viết bố cáo, thông báo tín đồ về thời gian pháp hội, nếu như tham gia, thì hoan hỉ quyên góp chút tiền công đức, không câu nệ nhiều ít.

Mười lăm tháng bảy âm lịch, tục xưng tết quỷ, phật giáo gọi là lễ vu lan, đạo giáo thì lại gọi là tết trung nguyên. Còn có tết thượng nguyên với tết hạ nguyên, một cái vào rằm tháng giêng, cũng chính là tết nguyên tiêu, một cái vào rằm tháng mười.

Tam Nguyên chính là biệt hiệu của Tam Quan đại đế, Thiên Quan, Địa Quan, Thủy Quan. Lễ Tam Nguyên theo thứ tự là ngày sinh của ba vị đại đế, Thiên Quan ban phúc, Địa Quan xá tội, Thủy Quan giải ách, bởi vậy lễ Thủy Quan trung nguyên chính là lúc đặc xá tội nghiệt.

Ngày đó Địa Quan mở rộng cửa địa phủ, kiểm kê vong hồn. Đạo quan ngoại trừ chúc mừng ngày sinh Địa Quan, thì cũng sẽ cử hành pháp hội, làm phép tiêu giảm tội nghiệt cho tổ tiên tín đồ, đồng thời cứu tế cô hồn mười phương.

Đạo quan lớn có biện pháp của đạo quan lớn, đạo quan nhỏ có biện pháp của đạo quan nhỏ.

Đạo quan lớn như Thái Hòa quan, một pháp hội trung nguyên, mười mấy pháp sư làm phép, mấy trăm tín đồ tham gia, dựng đài cao, nguyên dàn nhạc đệm.

Mà đạo quan nhỏ như Bão Dương quan, tổng cộng chỉ có một đạo sĩ, lại tương đối nghèo nàn, pháp hội nhất định là sẽ khá nhỏ. Tuy pháp hội nhỏ nhưng vật nên có thì lại không thể không đầy đủ, như hoa tươi trái cây, thức ăn đèn nến đồ cúng, cờ chiêu hồn vân vân.

Bởi vì tiền công đức đều là tín đồ tùy tiện cho, nên mới đầu Tạ Linh Nhai có chút không nắm chắc. Cũng may cuối cùng thống kê lại, đại khái khoảng bốn mươi tín đồ báo danh tham gia, hi vọng cầu phúc cho người thân đã mất của mình, mỗi người cúng ít nhất một trăm, cúng nhiều thì lại càng không cần nói, đầy đủ ổn thỏa.

Tín đồ cung cấp thông tin xong, Tạ Linh Nhai liền căn cứ vào đó để làm linh vị. Trong số đó cũng có cậu của hắn, Tạ Linh Nhai ôm kỳ vọng, quỷ môn quan mở ra, biết đâu có thể gặp cậu hắn một lần thì sao?

Mặt khác chính là tiếp nhận công tác giáo dục của nhân viên quản lý đô thị, đạo quan họ ở nội thành, người ta kêu lúc đốt tiền giấy phải chú ý phòng hỏa hoạn, Tạ Linh Nhai không thể không liên tục gật đầu, ghi nhớ hạng mục cần chú ý. Dù sao thì Bão Dương quan cũng là tổ chức tôn giáo yêu nước dưới sự lãnh đạo của đảng, không thể làm chuyện nguy hại xã hội.

Đồng thời hắn cũng thông qua nhân viên quản lý đô thị, thương lượng với mấy cô mấy bác mỗi ngày nhảy múa trên quảng trường Lê Minh bên cạnh, xin họ tối hôm tết trung nguyên không nhảy ở đây, bằng không bên này niệm kinh bên kia mở nhạc nhảy, chả ra gì.

Đương nhiên, quan trọng nhất là Trương Đạo Đình làm chủ pháp lần này, cần luyện tập từ sớm, mà hắn ta cực kỳ thấp thỏm bất an, tuy nói đã quen quy trình, nhưng hắn ta sợ tu vi mình không đủ.

Trước khi đến Bão Dương quan, Trương Đạo Đình chưa từng độc lập chủ trì pháp sự, lần trước sinh nhật tổ sư gia hắn cũng rất thấp thỏm, nhưng đó là tế bái tổ sư gia thôi thì vẫn còn ổn, còn lần này lại là siêu độ vong hồn.

Hơn hai mươi năm trước đây của Trương Đạo Đình, không biết xui xẻo bao nhiêu, gần như làm chuyện gì cũng không thành công không nói, còn mang xui cho người bên cạnh. Khoảng thời gian này đến Bão Dương quan, trong lòng hắn cũng có chút thấp thỏm, mắt thấy Bão Dương quan không lụn bại mà đèn nhang càng ngày càng hưng thịnh, trong lòng cũng hơi hơi thả lỏng.

Nhưng lúc này, trái tim lại treo cao, rất sợ thất bại.

Nhưng dù sao thì Thi Trường Huyền còn chưa phải đệ tử Bão Dương quan, dù thế nào thì Tạ Linh Nhai cũng không thể nhờ anh làm pháp sự giúp, chỉ có thể để Trương Đạo Đình gánh áp lực nặng nề.

Trương Đạo Đình: “Lão đại, tôi sợ không được đâu! Không thì cậu lên đi, cậu mặc đạo bào vào giả bộ một chút.”

“Tôi chưa xuất gia, ngay cả giấy chứng nhận cư sĩ cũng không có, sau này bị phanh phui ra thì làm sao bây giờ?” Tạ Linh Nhai nói rằng, “Một lần hai lần, không thể cứ luôn như vậy, tôi là ông chủ chứ không phải quan chủ đâu anh tỉnh táo một chút đi.”

Trương Đạo Đình vẻ mặt đưa đám, “Tuy rằng cậu đã cổ vũ tôi rất nhiều lần, thế nhưng tôi…”

“Anh phải có lòng tin với mình!” Tạ Linh Nhai nói, “Tôi nói anh nghe, anh đi xin tổ sư gia một đêm đi, nhờ ông ấy phù hộ anh thuận lợi hoàn thành pháp sự. Đây chính là một bước mở đầu quan trọng của Bão Dương quan chúng ta, pháp hội quan trọng đầu tiên!”

Trương Đạo Đình nơm nớp lo sợ nói: “Nhưng mà, nhưng mà được không?”

Tạ Linh Nhai nói: “Anh đang nghi ngờ năng lực của tổ sư gia sao?”

“Không phải…” Nhưng Tạ Linh Nhai đã nói vậy, Trương Đạo Đình cũng không nhịn được nói thầm, “Có điều tổ sư gia không phải hộ pháp đại thần sao.”

Nếu không nhờ Tạ Linh Nhai nói, hắn cũng không nghĩ tới việc dường như tổ sư gia không chịu trách nhiệm ở mảng đó. Xác thực, xem từ mấy ngày nay, tổ sư gia hiển linh ở Bão Dương quan tương đối nhiều lần, khiến Trương Đạo Đình cũng rất bái phục, thế nhưng, nghiệp vụ không giống, có thể phù hộ được sao?

“Có phải là anh quên mất cái gì rồi không? Pháp sự độ vong trung nguyên, đạo quan chúng ta dùng «Tát Tổ thiết bình luyện độ thi thực kim khoa».” Tạ Linh Nhai nhắc nhở, “Không phải anh không biết Tát Tổ là ai chứ?”

Trương Đạo Đình: “……”

Trước đây Trương Đạo Đình từng lưu lạc ở vài đạo quan, tuy rằng sư phụ dẫn hắn vào cửa có môn phái, nhưng thứ hắn học được thì lại rất hỗn tạp, nhất thời còn thật sự chưa hiểu kịp.

Pháp sự trung nguyên của mỗi một phái đạo giáo có rất nhiều phương thức khác nhau, như «Linh Bảo thi thực khoa nghi», «Đấu Mỗ thi thực khoa nghi» vân vân, trong đó có một bộ được sử dụng vô cùng rộng rãi, tên là «Tát Tổ thiết bình luyện độ thi thực kim khoa».

Mà Tát Tổ, người sáng lập bộ khoa nghi này, tên thật là Tát Thủ Kiên, được tôn xưng là Nhất Nguyên Vô Thượng Tát Ông chân quân. Ông ấy còn có một thân phận khác, đó chính là sư phụ của hộ pháp đại thần đạo giáo Vương Linh Quan…!

Tạ Linh Nhai nhỏ giọng nói: “Anh cho rằng tôi tùy tùy tiện tiện đẩy anh lên làm pháp sự hả? Anh nghĩ một chút xem, tổ sư gia là đệ tử thân truyền của Tát Tổ, bộ khoa nghi này khẳng định ông ấy từng học qua rồi!”

Trương Đạo Đình: “…………”

Ôi mịa, ý lão đại không phải là không khác gì đi cửa sau hả? Nhưng mà, đi cửa sau của thần á hả??

Trương Đạo Đình ngẩng đầu kính phục nói: “… Lão đại, tôi thật sự là phục rồi, cái suy đoán này, thật là không hề có kẽ hở! Vậy nếu thực sự không được, có phải là còn có thể nhờ tổ sư gia đi van nài Tát Tổ không?”

Tạ Linh Nhai: “… Anh còn học một biết mười quá ha.”

Trương Đạo Đình dở khóc dở cười, hắn thấy cũng chỉ có người có cảm ứng khá mạnh với tổ sư gia như Tạ Linh Nhai mới nghĩ ra được phương pháp này thôi, nhưng mà tỉ mỉ nghĩ lại, thì quả thật cũng không phải không có lý, hoàn toàn logic.

Làm pháp hội trung nguyên, cầu xin tổ sư gia Bão Dương quan, đồ đệ của Tát Tổ phù hộ thành công, không vấn đề!

Vì vậy, Trương Đạo Đình còn thật sự đến điện Linh Quan quỳ rất lâu, khẩn cầu tổ sư gia phù hộ mình phát huy ra trò. Sau khi xong việc, quả nhiên an lòng hơn một ít.

_

_

Hôm tết trung nguyên, sân trước Bão Dương quan dựng lên một cái đài nhỏ, ban ngày ở đây tụng kinh cầu phúc, ăn mừng sinh nhật Địa Quan.

Đến buổi chiều sáu giờ, tín đồ nào muốn tham gia pháp hội trung nguyên thì ở lại, pháp hội sắp sửa bắt đầu.

Trên bàn bày chân dung Thái Ất Thiên Tôn và bài vị Tát Tổ, hoa quả nhang đèn, Trương Đạo Đình ngồi ngay ngắn ở trên đài, trao đổi một ánh mắt với Tạ Linh Nhai, không còn khẩn trương thế nữa, “Phù mệnh và thông truyền, huệ quang chiếu cửu tuyền… nghiệt hải giai tức lãng, nghe pháp đến nhân gian!”

Bên dưới là khoảng bốn mươi tín đồ báo danh cùng với một số ít người vây xem đơn thuần, trong số họ có những người tham gia loại nghi thức này lần đầu tiên, đều có vẻ hết sức tò mò.

Tạ Linh Nhai có thể nhìn thấy mấy khuôn mặt quen biết trong những người này, chẳng hạn như Hạ Tôn, chú Hạ, Trần Mặc, vợ chồng Trình Kiệt, bà Tôn.

Pháp hội bắt đầu không bao lâu, Thi Trường Huyền cũng cầm một ít đồ ăn đi ra, môn phái không giống nhau, nên anh không tham dự nghi thức, chỉ lấy chút đồ ăn đi ra ngoài cho cô hồn dã quỷ ngoài đường ăn.

Tạ Linh Nhai do dự nói: “Nếu anh muốn cho ăn, thì phải ngồi tàu điện ngầm ra tận vùng ngoại thành đó.”

Thi Trường Huyền nhất thời không hiểu, “Hả?”

Tạ Linh Nhai: “Chỗ chúng tôi quản rất nghiêm, anh ném đồ ăn lung tung sẽ bị phạt tiền, người ta cũng mặc kệ anh cúng cái gì.”

Thi Trường Huyền: “…”

Tạ Linh Nhai suy nghĩ một chút, “Không thì như vầy đi, anh ra cửa sau đi, nơi đó không ở bên phố, sát bên chợ thực phẩm, không có người nào bắt.”

“…” Hiển nhiên Thi Trường Huyền chưa từng trải qua loại tình huống lén lén lút lút cho cô hồn dã quỷ ăn thế này, có chút cảm giác một lời khó nói hết đi ra cửa sau rải đồ ăn.

Sau đó được Tạ Linh Nhai mời mọc, Thi Trường Huyền cùng xem pháp hội với hắn.

Nghi thức độ vong đại khái có năm bước, thứ nhất là bái tọa tiến biểu, đạo sĩ chủ pháp phải bái Thái Ất Thiên Tôn và Tát Tổ. Thứ hai là thỉnh thánh, mời các lộ tiên thánh, cùng với vong linh tổ tiên nhà các tín đồ cùng tới, hưởng thụ trai diên.

Từ lúc Trương Đạo Đình bắt đầu mời vong linh các nhà từ minh phủ tới đây, Hạ Tôn liền có chút đứng ngồi không yên.

Đã một quãng thời gian vận thế cậu ta luôn thấp, cho nên lúc tiến hành đến bước này, liền cảm thấy kỳ quái khó giải thích được, không khỏi nhỏ giọng hỏi: “Chú, chú có cảm giác được cái gì không…”

Chú Hạ sợ hãi, liếc cậu ta một cái, “Con, con cảm giác được gì?”

“Con cũng nói không rõ được, chỉ là giống như có thêm cái gì đó.” Hạ Tôn lẩm bẩm nói.

Nhóm tín đồ bọn họ đều bỏ tiền cúng linh vị, bên cạnh có người nghe thấy, liếc mắt nhìn cũng mang vẻ mặt ngạc nhiên nghi ngờ.

Vốn dĩ đoạn đầu nghi thức có chút tẻ nhạt, lại thêm bên ngoài ngựa xe như nước, làm cho nơi này không giống như làm lễ, huyên náo ồn ào, khiến người ta khó có thể bình tĩnh.

Thế nhưng Hạ Tôn vừa nói như thế, liền làm cho người xung quanh phát lạnh.

Họ lập tức phát hiện, không chỉ mình Hạ Tôn, còn có hai tín đồ hỏa khí không quá thịnh cũng nhỏ giọng nói rằng mình cảm thấy quái quái, rõ ràng xung quanh chẳng có cái gì cả, lại tựa như có thể cảm nhận được cái gì đó.

May mà hiện trường có mấy chục người, lại đa phần là tín đồ, cho nên mới không rối loạn, mà trái lại càng thêm yên tĩnh.

Cảm ứng không bình thường của mấy tín đồ đó, làm cho mọi người tức khắc không còn suy nghĩ lung tung nữa, nhất thời chăm chú nhìn pháp sư, hết sức chuyên chú, mong đợi mình cũng cảm nhận được cái gì đó, rồi lại sợ phát sinh, khá là xoắn xuýt.

Trong số họ cũng có người đã từng tham gia pháp hội Trung Nguyên ở những nơi khác, nhưng vẫn chưa bao giờ gặp phải tình huống thế này.

Đến bước thứ ba là phá ngục, mời cô hồn mười phương đến pháp hội, cô hồn dã quỷ chết tha hương, mẹ khó sinh con chết cùng, ngã xuống sông, mãnh thú cắn chết vân vân, đều có thể đến. Tiếp theo bước thứ tư chính là mời các cô hồn dã quỷ không có ai cung phụng đó cùng dùng thức ăn cúng tế với vong linh của các gia đình.

Giống Tạ Linh Nhai và Thi Trường Huyền, đều có thể nhạy cảm cảm nhận được không khí hiện trường âm lãnh hơn rất nhiều.

Bên kia Hạ Tôn đã sợ đến độ sắc mặt trắng bệch, nằm ở bên bờ có thể gặp quỷ bất cứ lúc nào, mắt cũng không dám mở ra.

Tạ Linh Nhai rất lớn gan, lại thêm muốn gặp được cậu của hắn, vẽ mắt thần Linh Quan lên giữa chân mày, dùng con mắt thứ ba nhìn sang —

Rất khó hình dung cảnh tượng trước mắt hắn!

Trong khoảnh sân không lớn, bóng quỷ lay động, chen lấn tràn đầy, mà phần nhiều là dã quỷ du đãng hồi lâu, bộ dạng vô cùng thê thảm, tướng chết khác nhau, có kẻ kéo ruột, có kẻ cả người sũng nước, có kẻ ôm đứa bé quỷ… Chúng nó đều mang vẻ mặt khát khao nhìn Trương Đạo Đình không hề biết gì trên đàn.

Đương nhiên, trong số này cũng có tổ tiên của các tín đồ, bọn họ rất dễ phân biệt ra, bởi vì vừa nãy đã ăn nhẹ một lần, tinh thần diện mạo thoạt nhìn tốt hơn những cô hồn dã quỷ kia nhiều lắm.

Trương Đạo Đình dùng càng dương liễu dính nước sương vẩy xuống, một hóa mười, mười hóa trăm. Bầy quỷ ở bên dưới tranh đoạt nước sương không dễ có được, lau đi bụi bẩn trên người. Quỷ xếp sau không giành được, liền bò lên phía trên, tiếp lấy nước sương trên đầu đám người không nhìn thấy chúng nó.

Đám dã quỷ lau đi dơ bẩn trên người nhìn khá hơn lúc đầu một chút, ăn mặc cũng chỉnh tề hơn. Lúc này Trương Đạo Đình bắt đầu niệm chú, chuyển hóa pháp thực cung phụng, lại dùng cành dương liễu làm một động tác “vẩy” chúng ra ngoài.

Trong mắt Tạ Linh Nhai thấy rất rõ ràng, quỷ hồn vâng theo quy định của pháp hội không dám tranh đoạt, nhưng sau khi bắt được đồ ăn liền liều mạng nhét vào miệng, dù sao thì dã quỷ không được cúng tế, quanh năm suốt tháng hiếm khi có đồ ăn. Toàn bộ sân trước Bão Dương quan, gần như đầy ắp u hồn ăn như hùm như sói…

“…” Tay Tạ Linh Nhai có chút phát run lau đi chu sa, tuy rằng cảm thấy mình đã có chuẩn bị, thế nhưng đột ngột nhìn thấy cảnh tượng trăm quỷ tề tụ tay cùng đoạt cơm như thế vẫn có chút kích thích.

Thi Trường Huyền ở bên cạnh dùng ánh mắt hiểu rõ nhìn Tạ Linh Nhai một cái.

Tạ Linh Nhai ngượng ngùng nở nụ cười, trong lòng lại có chút mất mát, bởi vì hắn viết linh vị của cậu hắn, nhưng mới nãy phóng tầm mắt nhìn ra lại không thấy bóng dáng cậu hắn đâu.

Nghĩ theo hướng tốt thì, khi còn sống cậu hắn làm nhiều công đức như vậy, chắc cũng không cần người khác siêu độ, nói không chừng đã đi đầu thai từ sớm rồi…

Tạ Linh Nhai nghĩ lung tung một trận, thầm nghĩ lát nữa vẫn nên đốt thêm chút tiền giấy, quy mô pháp hội của họ không lớn, nói là phổ độ cô hồn mười phương, nhưng mà năng lực có hạn, chỉ gắng sức mà làm. Thế gian có rất nhiều vong hồn, hy vọng hôm nay các nơi siêu độ cúng tế như chùa chiền, đạo quan, nhà người tốt bụng càng nhiều càng tốt.

Theo Trương Đạo Đình rung vang chuông phép, Tạ Linh Nhai cũng cùng với nhóm tín đồ, cầm giấy tiền vàng bạc ném vào trong chậu than đã chuẩn bị kỹ càng từ lâu.

Cuối cùng, Trương Đạo Đình niệm «Cửu chân diệu giới», để quỷ hồn sau khi ăn uống no đủ hối cải làm người, tẩy trừ tội lỗi.

“Đến ắt đến, đi ắt đi, nơi này không phải nơi giữ hồn… đêm nay nhận được công đức tốt, sẽ được quả báo thiện nhân duyên. Nhờ ơn công đức làm người tốt, chí tâm xưng niệm nguyện vãng sanh thiên tôn…”

Theo lời xướng niệm của Trương Đạo Đình, Tạ Linh Nhai lại lặng lẽ mở mắt thần ra, chỉ thấy các quỷ hồn sau khi siêu độ khuôn mặt an tường, nhảy về hướng chân trời.

Mà trong mắt mọi người, thì theo tiếng ngâm xướng cuối cùng, không biết từ nơi nào thổi tới một trận gió lớn, cuốn hết than tro tiền giấy, linh vị đã đốt xong bay lên trời. Từng mảnh từng mảnh tro giấy phấp phới giữa bầu trời đêm đen kịt, như tuyết bay lại giống như cánh bướm. Ở nhân gian quyến luyến một trận, lại bay lên mây trời.

Nghĩ đến hồi nãy có hai tín đồ có biểu hiện khác thường, cảnh tượng trước mắt giống như người thân đã qua đời hưởng dụng xong cung phụng sau đó lưu luyến cất bước. Trong lòng mọi người đều rung động khó hiểu, nhưng đã không còn sợ hãi.

Trương Đạo Đình nhìn thấy trận gió to kia thổi bay tro giấy, trong lòng cũng tự nhiên sinh ra cảm giác viên mãn, oa oa, thành công rồi, vận xui thật sự được tổ sư gia và lão đại trấn áp rồi!

Chỉ có Tạ Linh Nhai trong lòng thất vọng mất mát…

Không chỉ không gặp được cậu hắn, hơn nữa còn không kịp ngăn chúng nó lại để phỏng vấn cụ thể cảm giác khi được siêu độ, việc điều tra ý quỷ xem ra làm không được rồi, không biết sau này còn cơ hội hay không.

Hết chương 15