Chương 26: Người đi viếng tới cửa
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 26: Người đi viếng tới cửa tại dưa leo tr.
Đại nạn ý nói về tuổi thọ, đại nạn sắp tới chính là ngày chết sắp tới. Huống hồ tiền giấy vốn là vong hồn sử dụng, tai treo tiền giấy, là tử triệu, Hoàng Tiến Dương mắt trái tàng âm, nên nhìn thấy.
Tuy rằng Hoàng Tiến Dương không hiểu huyền học, cũng không nghe được giọng thần báo bên tai nói chuyện, nhưng cũng đoán được chỉ sợ không phải điềm tốt, hắn luống cuống nói: “Đây là chuyện gì… tôi có nên nói cho hắn biết không?”
Hơn hai mươi năm qua của Hoàng Tiến Dương, mắt trái thấy rất nhiều chuyện quái lạ, cũng biết rõ rằng, đôi khi nói cho người ta biết không nhất định là chuyện tốt. Có điều bây giờ bên cạnh hắn có hai người thạo nghề, nên mới hỏi vậy.
“Tử triệu.” Thi Trường Huyền thấp giọng nói.
Tạ Linh Nhai ở xa xa quan sát một chút, nói rằng: “Tôi cũng không có nghiên cứu tỉ mỉ về tướng thuật, thế nhưng tướng mạo người này phúc phận sâu nặng, không giống như là tráng niên mất sớm, chẳng lẽ là tai bay vạ gió?” Thứ hắn phải xem có quá nhiều, tướng thuật trước đây chỉ xem sơ qua chút ít, chủ yếu vẫn chỉ xem tư chất của người tu đạo.
Đối với câu hỏi của Hoàng Tiến Dương, bọn họ cũng không cách nào trả lời. Với người hiện đại thì những ai chủ động tiếp cận nói mình có kiếp nạn, đều giống như tên lừa đảo, nếu như quan niệm không giống nhau thì rất khó thuyết phục người ta. Hơn nữa ngoại trừ quan niệm, thời đại này mấy trò lừa người phát triển mạnh cũng là một trong những nguyên nhân, Bão Dương quan không có muỗi thôi mà đã có nhiều người nói ăn chắc rằng do có thủ đoạn giang hồ gì đó rồi.
Cứu người là công đức, nhưng thời đại này cứu người cũng không đơn giản.
Bọn họ đang đứng tại chỗ suy nghĩ, nhóm hiệu trưởng Mễ đã đi sang bên này, cái người vành tai dài cúi xuống nói mấy câu với hiệu trưởng Mễ, hiệu trưởng Mễ liền vẫy tay với bọn họ, “Mấy em kia?”
Ba người gần như không chần chờ, đều đi sang bên đó, chào hỏi hiệu trưởng Mễ.
Hiệu trưởng Mễ hỏi: “Ha ha, các em là sinh viên khoa nào?”
Thi Trường Huyền và Hoàng Tiến Dương đáp là tôn giáo học khoa triết, Tạ Linh Nhai và Thi Trường Huyền liếc mắt nhìn nhau, sinh ra sự ăn ý nào đó, không nói là mình tốt nghiệp từ trường này, chỉ nói đến tìm bạn.
Thi Trường Huyền và Hoàng Tiến Dương đang học ở học viện Thước Đông, hiện giờ bọn họ mở miệng nói mấy thứ thần thần quỷ quỷ với cái người vành tai dài, từ rất nhiều mặt đều không quá thích hợp, cho nên lúc Tạ Linh Nhai mở miệng liền để lại đường lui.
Lúc này vành tai dài cúi xuống ôn hòa hỏi vài câu, tự xưng là đàn anh của bọn họ, cũng tốt nghiệp học viện Thước Đông. Mấy câu hắn hỏi cũng đều liên quan tới cuộc sống ở trường, bên cạnh còn có người đi theo cầm camera quay phim.
Tạ Linh Nhai nghe hiệu trưởng Mễ gọi người kia là “Cao tổng”, trước đó hắn đã đoán rằng người này không phải lãnh đạo thì cũng là ông chủ lớn, hiện tại nghe quả nhiên là vậy. Nghe tin tức trong lời nói thì, dường như Cao tổng muốn quyên tiền cho trường cũ.
Sau khi hỏi xong, hiệu trưởng nói rằng: “Cao tổng, mấy em ấy còn có lớp, chúng ta đến phòng hội nghị chứng thực hợp đồng đi?”
Cao tổng đáp một tiếng, đang muốn đi, Tạ Linh Nhai lại gọi hắn ta: “Cao tiên sinh.”
Trước đó Tạ Linh Nhai cố ý không nói mình là sinh viên tốt nghiệp học viện Thước Đông, xem bộ dạng hiệu trưởng Mễ rất coi trọng Cao tổng, cũng liền thấy nhẹ lòng, dù lát nữa hắn có nói gì, thì cũng có thể rũ sạch quan hệ với nhà trường.
“Hả?” Cao tổng quay đầu lại, nghi hoặc nhìn hắn.
Hiệu trưởng Mễ cũng nhìn sang một cái, thuận tiện nhìn hai người Thi Trường Huyền, không biết bạn của hai sinh viên này có ý gì.
Tạ Linh Nhai nghẹn một chốc, nghẹn ra được một câu nói: “Có hứng thú đầu tư đạo quan một chút không…”
Thi Trường Huyền & Hoàng Tiến Dương: “…”
Cao tổng cũng giống như nghe không rõ: “Đầu tư cái gì?”
Tạ Linh Nhai: “Đạo quan, thực ra tôi ở một đạo quan trong nội thành, Bão Dương quan, chúng tôi là đạo quan xây từ đời Minh, kiến trúc có trăm năm lịch sử, rất thích hợp để khai phá…”
Thời đại này có rất nhiều khu đạo quan, chùa miếu đều là do thương nhân làm chủ sau màn. Trong lòng mọi người đều hiểu, tìm đầu tư thôi mà, cũng không kỳ quái.
Dường như Cao tổng cũng quen rồi, khẽ mỉm cười, “Thật ngại quá, cá nhân tôi không có tín ngưỡng tôn giáo, tạm thời cũng không có hứng thú với việc khai phá du lịch.”
Kỳ thực Tạ Linh Nhai căn bản không biết Cao tổng cụ thể làm ăn về cái gì, hắn chỉ hỏi vậy thôi.
Tạ Linh Nhai nghe hắn ta nói không có tín ngưỡng tôn giáo, trong lòng nắm chắc, đại khái không có cách nào nói thẳng, nhưng hắn đã sớm chuẩn bị, thuận thế móc từ trong ngực ra một lá bùa linh tổ hộ thân đựng trong bao nhựa dẻo, cái bao nhựa dẻo này là làm riêng, phía trên còn có ghi địa chỉ Bão Dương quan nho nhỏ.
Tạ Linh Nhai đưa bùa linh tổ hộ thân cho Cao tổng, nói rằng: “Cảm ơn Cao tiên sinh, tôi ra cửa vội vàng, không nghĩ rằng có thể gặp được Cao tiên sinh, cũng không mang theo danh thiếp, cái này hi vọng ngài có thể nhận lấy. Ngày sau nếu Cao tiên sinh có hứng thú, đến đạo quan chúng tôi ngồi một chút, gần đây đạo quan chúng tôi còn rất nổi tiếng ở Nữu Dương đó.”
Tạ Linh Nhai căn bản là không có danh thiếp, nếu như trên lá bùa hộ mệnh này không có địa chỉ, thì hắn sẽ xem là vật kỷ niệm mà tặng cho Cao tổng, đây cũng là do thấy Cao tổng tương đối ôn hòa. Nếu đổi thành cái loại khó ở như Trần Mặc, sợ là không dùng phương pháp này được.
Bùa linh tổ hộ thân có thể trừ tà, trấn trạch, hộ thân, nếu như Cao tổng có kiếp đột tử, có lẽ lá bùa hộ mệnh này có thể giúp hắn. Nhưng cũng không phải tuyệt đối, dù sao thì mệnh số khó lường, rất nhiều yếu tố ảnh hưởng, Tạ Linh Nhai với hắn ta chỉ là bèo nước gặp nhau, chỉ có thể làm hết sức mình nghe theo mệnh trời thôi.
“Rất nổi tiếng?” Cao tổng tốt tính nhận lấy bùa hộ mệnh, còn quay đầu nhìn nhìn những người khác.
Một người phía sau hắn suy nghĩ một chút, “A, hình như có nghe rồi, bạn gái của tôi từng đến uống trà.”
Vốn dĩ mọi người cảm thấy Tạ Linh Nhai tới kéo đầu tư, chỉ nhiều nhất cho rằng nơi đó có chút giá trị thương mại thôi, cũng không ai hoài nghi gì khác. Hơn nữa trong lòng còn cảm thấy thú vị, đến đạo quan uống trà? Xem ra đạo quan này kinh doanh quả thật cũng khá.
Cao tổng cười ha ha, cố ý ở trước mặt Tạ Linh Nhai bỏ bùa hộ mệnh vào trong ví tiền, nói rằng: “Tuy tạm thời tôi không có hứng thú, thế nhưng có cơ hội tôi sẽ đến xem, hi vọng hương khói đạo quan các cậu càng ngày càng tăng.”
“Cảm ơn Cao tiên sinh.” Tạ Linh Nhai ngại ngùng nở nụ cười.
Hiệu trưởng Mễ thì lại ở bên cạnh cào cào tóc, vừa nãy ông đã cảm thấy người trẻ tuổi này hình như quen quen, nếu không phải do Tạ Linh Nhai nói hắn không phải sinh viên học viện Thước Đông, thì ông đã nghĩ rằng hắn là sinh viên trường mình. Lúc này Tạ Linh Nhai cười rộ lên, hiệu trưởng Mễ lại càng thấy quen mắt, thế nhưng nghĩ nghĩ một chút, vẫn không nói gì.
…
Sau khi đoàn người hiệu trưởng Mễ đã đi, Hoàng Tiến Dương bội phục nói: “Thầy Tạ, phương pháp đó mà cậu cũng nghĩ ra được.”
“Tôi vốn định xông tới bắt mạch đoán mệnh cho anh ta, lại nghĩ nói không chừng người ta còn tưởng rằng tôi đã sớm điều tra, có mưu đồ.” Tạ Linh Nhai bất đắc dĩ nói, “Đặc biệt là anh ta còn giống như người không tin thần, không tin mấy việc này.”
Nói cũng đúng, Hoàng Tiến Dương nghĩ thầm, tuy rằng hắn không hiểu đoán mệnh tại sao phải bắt mạch, thế nhưng, tùy tiện một người bình thường, nếu bị người ta lôi kéo đoán mệnh, cũng sẽ nghĩ có phải là muốn lừa tiền hay không, huống hồ thoạt nhìn giá trị bản thân Cao tổng khá cao, nói không chừng đã sớm gặp được âm mưu còn to lớn hơn nữa rồi.
Chuyện này bọn họ cũng chỉ cho là một đoạn nhạc đệm, dù sao cũng chỉ gặp mặt vị Cao tiên sinh đó một lần mà thôi.
Tạ Linh Nhai đi tới ngã rẽ liền phất tay tạm biệt với họ, hai người Thi Trường Huyền lên lớp, còn Tạ Linh Nhai bắt tàu điện ngầm về.
Cạnh trường học có đủ loại hàng quán, lúc Tạ Linh Nhai đi qua một cửa tiệm, bước chân dừng một chút, lượn vào nhìn ngó — hắn phát hiện tiệm này có bán quần áo búp bê.
Quần áo có lớn có nhỏ, làm còn rất tinh xảo, Tạ Linh Nhai nghĩ đến bộ “quần áo” mình cắt ra bằng khăn tay, liền nhìn ngắm một chút.
Vừa nhìn liền giật mình, quần áo tương đối phức tạp sánh bằng giá quần áo cho người thật luôn rồi, rẻ một chút thì cũng cỡ cả trăm một bộ.
Tạ Linh Nhai lật một bộ nam trang màu nâu nhạt tương đối đơn giản, tuy rằng không biết Thương Lục thần có giới tính hay không, nhưng hắn cảm thấy nam trang rẻ hơn, “Cô chủ, cái này có nhỏ hơn chút không?”
Cô chủ trẻ tuổi nhìn Tạ Linh Nhai một cái, “Búp bê của anh mấy phân?”
Cái gì mấy phân? Tạ Linh Nhai duỗi lòng bàn tay ra ướm ướm một chút, “Lớn như vầy.”
Cô chủ: “…”
Cô chủ lấy một cái hộp ra, “Cái này hẳn là mặc được, đều là tôi tự tay làm.”
“Cô chủ à cô thực sự là khéo tay, vậy tôi mua hai cái có thể bớt không?” Tạ Linh Nhai còn mặc cả.
…
Mà một phía khác, Thi Trường Huyền bắt đầu lên lớp, lại nghe Thương Lục thần đột nhiên bật cười: “Hì hì — “
Thi Trường Huyền: “??”
Thi Trường Huyền nhìn nó hai cái, tháo nó xuống. Có lẽ khờ thật rồi.
_
Lại nói vị Cao tổng kia, hắn và nhóm người hiệu trưởng Mễ cùng ký hợp đồng quyên tặng, mọi người lại cùng nhau đi ăn cơm, trong bữa tiệc khó tránh khỏi uống rượu.
Cao tổng liên tục xua tay, “Tôi không uống nhiều được đâu, tối về phu nhân sẽ trách cứ.”
“Vợ chồng Cao tổng thực sự là phu thê tình thâm, làm người ta hâm mộ.” Hiệu trưởng Mễ dứt lời, bưng rượu lên, “Uống thêm một ly cuối cùng, vừa nãy đều là bọn họ kính, tôi thì khẳng định còn phải mời cậu thêm một ly nữa.”
“Được rồi được rồi.” Cao tổng bất đắc dĩ uống một ly với hiệu trưởng Mễ.
Kết thúc bữa tiệc đã là buổi tối, sau khi Cao tổng ngồi vào xe, trước tiên gọi điện thoại cho vợ, nói cho cô biết giờ mình trở về, bảo tài xế tận lực lái nhanh một chút, sau đó mở cửa sổ xe ra cho thoáng khí.
Uống vài ly, Cao tổng cũng hơi choáng, dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Hắn nới lỏng caravat, đột nhiên cảm thấy bên hông có thứ gì đó ấm nóng, đại não trì độn vì men rượu xoay chuyển một chút, không nhận ra là cảm giác lầm hay là thật, bởi vì trên người hắn cũng không mang theo thứ gì có thể tỏa nhiệt, điện thoại di động đều là thả ở trên ghế ngồi trong tầm tay.
Cũng bởi vì chút nong nóng này, Cao tổng mở mắt ra, còn chưa đợi hắn lấy thứ bên hông ra, lại liếc mắt một cái thoáng thấy trước xe có một người đang đứng, mà tài xế còn như là không nhìn thấy, không hề giảm tốc độ tiếp tục chạy về phía trước.
“Tiểu Lý!” Cao tổng gấp gáp hô một tiếng, “Có người!”
“Người nào?” Tài xế buồn bực, nhưng động tác vẫn không thay đổi, Cao tổng cuống lên, mắt thấy càng ngày càng gần đã không kịp, hắn hơi ngồi dậy bắt lấy tay tài xế nhích một chút.
Xe hơi thay đổi góc độ, nhưng trong lúc vội vàng Cao tổng nhìn thấy, đầu xe vẫn đụng phải người kia, trong khoảnh khắc đó chiếc xe lại như đụng vào trên cột đá, rầm một tiếng đuôi xe trượt sang bên cạnh, trực tiếp phá tan vòng bảo hộ, cuối cùng suýt soát dừng trên bùn đất, mà bên cạnh bùn đất một chút, chính là con sông.
Túi an toàn bắn ra, tài xế và Cao tổng đều không có gì đáng ngại, Cao tổng cũng chỉ bị đập đầu một chút. Nhưng so với xung kích trên thân thể, xung kích của vụ tai nạn xe với tâm lý họ còn lớn hơn.
Cao tổng tỉnh cả rượu, cấp tốc đẩy cửa ra xuống xe, nhìn tới nhìn lui trên đường.
Không có, trên mặt đất chẳng có gì cả, không có vết máu, không có thân thể, người bị đụng vừa nãy giống như trong tích tắc biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Lúc này tài xế cũng run run đi đến, tay còn đang run rẩy kịch liệt, mặt hắn trắng bệch nói với Cao tổng: “Mới nãy, hình như tôi đụng vào cái gì đó…”
Cao tổng trầm mặt, quay đầu lại hỏi: “Vừa nãy anh không thấy gì à?”
Tài xế nghĩ đến việc hắn nói có người, sắc mặt càng khó coi hơn, “Thấy, thấy cái gì?”
Trong bóng đêm hai người nhất thời đều nói không ra lời, vẻ mặt Cao tổng nhiều lần biến đổi, cuối cùng nói rằng: “Gọi điện thoại kêu người tới đi.”
Tài xế nhanh chóng xoay người lại, lấy điện thoại di động ra.
Cao tổng đứng ở đằng xa suy nghĩ một chốc, chậm rãi lấy ví tiền ra. Vừa nãy bởi vì tư thế ngồi của hắn, ví tiền trong túi kề ở bên eo. Mở cái ví tiền mỏng hình vuông ra, bên trong ngoại trừ thẻ và vài tờ tiền, thì chỉ có một lá bùa hộ mệnh đựng trong bao nhựa dẻo.
Đèn đường ánh vàng chiếu sáng bên trong ví tiền, chỉ thấy vết chu sa vốn dĩ đỏ tươi trên lá bùa hộ mệnh lại ảm đạm cứ như phai màu.
…
…
Tạ Linh Nhai tròng bộ quần áo nho nhỏ lên cho Thương Lục thần, đây là hắn mua ngày hôm qua, bởi vì Thương Lục thần không giống tiêu chuẩn đánh giá búp bê của người ta, cho nên vẫn có chút chỗ không thích hợp.
Tạ Linh Nhai mới vừa dùng kỹ xảo vụng về của mình may thêm hai mũi cho quần áo, thu hẹp lại chỗ bị rộng, sau đó tròng lên cho Thương Lục Thần.
Thi Trường Huyền ở bên cạnh mắt lạnh nhìn Thương Lục thần, tuy rằng mặt nó không thể xuất hiện bất kỳ biểu tình gì, hiện giờ cũng không kề ở bên tai, nhưng anh dường như có thể tưởng tượng ra bây giờ Thương Lục thần có khả năng đang nói thầm cái gì.
“Được rồi.” Tạ Linh Nhai giúp Thi Trường Huyền cài Thương Lục thần lên cổ áo.
Ngay lúc này Trương Đạo Đình tiến vào, nhìn cảnh này, không khỏi nói: “… Aizz, người khác đều là hỗ trợ đeo caravat, hai người lại giúp nhau cài búp bê.”
Hình ảnh quá đẹp, hắn thực sự là không nỡ nhìn.
“Lão đại, bên ngoài có người tìm.” Trương Đạo Đình đè thấp giọng, “Tôi chú ý thấy, lái siêu xe đến.”
“Anh chú ý một chút, anh phải có phong độ cao nhân.” Tạ Linh Nhai nhìn hắn kỳ quái, “Anh chuyên tâm tu đạo có được không, phương diện này cứ để tôi quan tâm.”
Trương Đạo Đình: “…”
“Đừng để nuôi thành thói quen ở trước mặt người ngoài cũng như vậy.” Tạ Linh Nhai dặn dò hai tiếng, lúc này mới cùng hắn đi ra ngoài.
Tìm đến Tạ Linh Nhai tự nhiên là Cao tổng, bên trán hắn còn mang theo vết xanh tím, nhưng rất bình tĩnh, không nhìn ra là đã trải qua cái gì, bắt tay với Tạ Linh Nhai, Thi Trường Huyền.
“Tôi đặc biệt đến cảm ơn Tạ tiên sinh.” Cao tổng mỉm cười nói.
Hắn ta không ngốc, trở về thăm dò một chút, không chỉ biết chuyện liên quan tới Bão Dương quan lan truyền nóng sốt trên mạng xã hội, còn những chuyện người khác không biết, chẳng hạn như Tạ Linh Nhai giúp chú của Hạ Tôn, và Tạ Linh Nhai kế thừa đạo quan này bắt đầu tự mình kinh doanh, đều rõ ràng.
Một đạo quan như vậy, căn bản không giống như tìm kiếm đầu tư.
“Khách khí, Cao tiên sinh đây là sao vậy?” Tạ Linh Nhai hỏi.
Cao tổng nghĩ nghĩ, mới kể lại sự kiện quỷ dị tối hôm qua, thở dài nói: “Tôi có rất nhiều bạn bè hết lòng tin theo phong thuỷ huyền học, cũng từng có rất nhiều người muốn “thảo luận” với tôi về phương diện này, nhưng tôi cũng không cảm thấy quá hứng thú. Lần này, lại là nhờ có Tạ tiên sinh.”
Hắn ta lấy bùa linh tổ hộ thân ra.
Tạ Linh Nhai vừa nhìn liền biết đã được sử dụng, lấy tới xoa nắn, lông mày chau lại.
Tử triệu tai treo tiền giấy kia, hắn cho rằng là tai bay vạ gió, nhưng Cao tổng nói nhìn thấy một bóng người, đây rõ ràng là đụng phải âm vật. Nhưng Cao tổng là người phúc phận sâu nặng, sao lại dính líu quan hệ với những thứ đó, hay nói, đây chỉ là ngoài ý muốn?
Thi Trường Huyền cũng đang quan sát Cao tổng, cũng nhận ra được chỗ quái dị, dù hai người họ không hiểu toàn diện, nhưng đều mơ hồ có cảm giác.
Nụ cười trên mặt Cao tổng cũng chậm rãi cứng ngắc, hắn ta đến cám ơn, theo lý thuyết là người người vui mừng, nhưng vẻ mạt hai người này không đúng lắm làm cho hắn cũng bất an, “Làm sao vậy?”
Thi Trường Huyền dùng ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Tạ Linh Nhai, e rằng họ cần phải mượn thủ đoạn khác để kết luận tính chất chuyện này.
Tạ Linh Nhai cũng nghĩ, nếu không thì nhờ Thi Trường Huyền gieo một quẻ, bói toán xem sao.
Lúc này, bên tai Thi Trường Huyền vang lên giọng nói trong trẻo của Thương Lục thần: “Cổ quấn dây thừng, người viếng tới cửa.”
Trước khi chủ nhân gieo quẻ bói toán, Thương Lục thần đã đưa ra dự đoán.
Ánh mắt Thi Trường Huyền bỗng nhiên biến đổi.
Tạ Linh Nhai nhận ra được biến hóa của anh, “?”
Thi Trường Huyền giật giật môi, nói ra tám chữ kia, “… Cổ quấn dây thừng, người viếng tới cửa.”
Con ngươi Tạ Linh Nhai bỗng nhiên rút một chút.
Tử triệu, vẫn là tử triệu!
Người viếng, chính là người đi phúng viếng, có người viếng tới cửa, há không phải là dấu hiệu sắp chết sao?
Về phần cổ quấn dây thừng, Hoàng Tiến Dương không ở đây, bọn họ cũng không có mở mắt âm dương, nhưng có thể suy đoán, quá nửa là trên cổ Cao tổng có vết tích, thậm chí âm khí quấn quanh.
Tạ Linh Nhai giật mình nhìn về phía Cao tổng, ngày hôm qua thì tai treo tiền giấy, hắn vốn cho là đã hóa giải rồi, nhưng hôm nay lại có thêm một tử triệu, cái này không nên, một lần còn chưa tính, nếu Cao tổng có thể xui xẻo thành như vậy, thì tướng mạo không thể tốt thế.
Cao tổng nghe lời Thi Trường Huyền nói, cũng đoán ra là có ý gì, sắc mặt khó coi: “Tôi còn gặp phải cái gì nữa?”
“Cao tiên sinh, ” Tạ Linh Nhai nghiêm túc, “Chỉ sợ đây không phải tai bay vạ gió bất ngờ.”
Hắn nói với Cao tổng, ngày hôm qua sở dĩ họ tiếp cận, là bởi vì có người bạn nhìn thấy Cao tổng có khả năng gặp phải tử kiếp, nhưng kiếp đó đã bị hóa giải, lại sinh ra một kiếp mới, cũng là tử kiếp. Cực kỳ không hợp lý, cực kỳ không đúng, giống như là… do người làm ra.
Cao tổng chỉ cảm thấy lạnh cả người, không nhịn được sờ sờ cổ mình, tuy rằng nơi này chẳng có gì cả, nhưng hắn vẫn rất không dễ chịu.
Có điều Cao tổng có thể đi tới hôm nay, cũng không đơn giản, hắn ổn định tinh thần nói: “Tạ tiên sinh, ngày hôm qua các cậu đã có thể giúp tôi một lần, tôi tin năng lực của các cậu, có thể giúp tôi tìm ra kẻ chủ mưu. Mặc dù tôi không có hứng thú đầu tư đạo quan, thế nhưng tôi cảm thấy rất hứng thú với văn hóa, nghệ thuật đạo giáo truyền thống, bằng lòng quyên một tòa kim thân.”
Kim thân, một tòa kim thân!
Nội tâm Tạ Linh Nhai kích động, chút ít tiền hắn tích góp còn chưa đủ mạ vàng cho tổ sư gia nữa, vẫn là đại gia mới tốt, đại gia vừa ra tay liền quyên kim thân. Có điều cũng đúng, đây là chuyện liên quan tới tính mạng mà.
Nếu nói vốn dĩ Tạ Linh Nhai còn do dự, sau khi nghe thấy thù lao, dù chỉ để buổi tối không bị tổ sư gia quấy rầy thì cũng phải liều mạng!
Tạ Linh Nhai nén lại tâm tình kích động nói rằng: “Cảm ơn Cao tổng tin tưởng chúng tôi như thế, nói thật là rất nhiều người nhìn tuổi tác chúng tôi, liền cảm thấy không đáng tin cậy.”
Cao tổng lại lơ đễnh nói: “Tôi đã nói rồi, hôm qua cậu đã giúp tôi một lần, tôi tin tưởng cậu.”
Tâm tình Tạ Linh Nhai cũng chậm rãi hòa hoãn, “Vậy chúng ta trò chuyện một chút đi, xem có khả năng nào.” Bùa hộ mệnh dễ vẽ, nhưng Cao tổng muốn tìm ra kẻ chủ mưu, thì lại khác.
Lúc thường Cao tổng luôn làm điều tốt giúp đỡ mọi người, nhưng ở thương trường, đối thủ cạnh tranh khẳng định là có, nhưng muốn nói hận hắn đến độ muốn hắn chết, thì nhất thời hắn cũng không nghĩ ra được.
“Chỉ cần người này làm việc, thì nhất định sẽ có vết tích.” Tạ Linh Nhai nghĩ Cao tổng nói tối hôm qua hắn nhìn thấy bóng ma, quyết định chủ ý, nói rằng, “Tối hôm nay nhất định sẽ có chuyện gì đó phát sinh, Cao tổng, đêm nay anh ngủ ở khách sạn đi, chúng tôi cũng đến.”
Hắn nói một câu kéo luôn cả Thi Trường Huyền theo, có điều Thi Trường Huyền cũng chẳng có ý kiến gì, phỏng chừng cũng có chút tò mò với chuyện này.
…
Quan hệ xã giao của Cao tổng rất phức tạp, không làm rõ được, Tạ Linh Nhai quyết định dùng bất biến ứng vạn biến, đối phương ra chiêu thì hắn và Thi Trường Huyền sẽ có thể tìm hiểu nguồn gốc.
Tạ Linh Nhai nói với Trương Đạo Đình xong, mang theo đồ nghề đi cùng với Thi Trường Huyền và Cao tổng tới khách sạn.
Cao tổng mướn một phòng lớn, so với lần gặp gỡ trước, bên cạnh còn có thêm bốn vệ sĩ, hắn còn kêu Tạ Linh Nhai và Thi Trường Huyền đóng vai thành vệ sĩ, “Người kia nhất định đang quan sát hành tung của tôi, hôm qua tôi gặp phải các cậu là việc ngoài ý muốn, hắn không biết, e rằng cảm thấy tôi may mắn tránh được một kiếp, lại tiếp tục làm hại tôi.”
Cao tổng không muốn khiến hai người Tạ Linh Nhai bại lộ, như vậy liền rút dây động rừng. Cảm giác bị người ta âm thầm giở trò thật khó chấp nhận, hắn nóng lòng muốn biết người này rốt cuộc là ai.
Sau khi Cao tổng đến khách sạn, còn gọi điện thoại cho phu nhân, nói mình đi công tác buổi tối không về. Sau khi cúp điện thoại Cao tổng nở nụ cười với họ, “Không nỡ để bà xã lo lắng.”
Cao tổng là người sắp tặng kim thân cho tổ sư gia đó. Tạ Linh Nhai không chút keo kiệt khen Cao tổng, đàn ông tốt, thật tốt với bà xã, đàn ông thì không nên để bà xã mạo hiểm.
Chẳng biết vì sao, trong vạt áo truyền ra tiếng Thương Lục thần thở dài xa xăm: “Aizzzzz…”
Thi Trường Huyền: “…”
– – Bởi vì thay tây trang đen, phong cách không khỏi không phù hợp, Thương Lục thần cũng bị nhét vào trong áo, tuy hơi nhô lên chút, nhưng dù sao cũng thích hợp hơn là treo ở bên ngoài. Người khác đều đeo tai nghe điện thoại, anh đeo con búp bê chẳng phải là rất buồn cười ư.
Đến buổi tối, Cao tổng vẫn ở cùng phòng với hai người Tạ Linh Nhai và vệ sĩ, một chốc hắn xem văn kiện, một chốc xem ti vi, có thể thấy ngoài mặt tuy rằng trấn định, nhưng trong lòng khó tránh khỏi bất an. Mặc dù Tạ Linh Nhai đã nhét trên người hắn ba lá bùa linh tổ hộ thân.
Vốn dĩ tâm trạng Tạ Linh Nhai vẫn tốt, nhưng tâm trạng của Cao tổng vô hình chung lây nhiễm tới hắn, hắn cũng không nhịn được xách Tam Bảo kiếm trong tay đi dạo, lại cảm thấy như vậy có vẻ quá gà mờ, không thấy Thi Trường Huyền rất bình tĩnh ngồi ở đó sao.
Đến buổi tối mười hai giờ, vẫn chưa phát sinh chuyện gì.
Vệ sĩ của Cao tổng dường như cũng rất cạn lời, đặc biệt hung hãn nói với hắn ta: “Cao tổng, không bằng ngài đi ngủ sớm một chút đi. Không có gì đâu, cái thứ đó có gì để sợ, nếu ồn ào ra động tĩnh gì, thì tôi sẽ cõng anh chạy, còn nếu nó tự mình đến, thì đến cái gì tôi chém cái đó.”
Cao tổng cười gượng, “Đây không phải cứ chém là được… Aizz, Tạ tiên sinh, cậu nói xem?”
“A…” Tạ Linh Nhai lúng túng nói, “Thực chất tôi cũng định đến cái gì chém cái đó.”
Cao tổng: “…”
Vệ sĩ vui vẻ: “Anh xem đúng chưa?”
“Tạ tiên sinh chỉ muốn tôi thả lỏng thôi.” Cao tổng thở phào một cái, “Được rồi, tôi ngủ trước.”
Tôi không phải mà, tôi nói thật. Tạ Linh Nhai nghĩ dưới đáy lòng. Có điều thấy Cao tổng chui vào trong chăn ngủ, hắn cũng không nói gì.
Tạ Linh Nhai ngồi ở trên sofa, cũng có chút buồn ngủ, rửa mặt nỗ lực mở to hai mắt, sau đó đi vệ sinh.
“Ôi.” Một vệ sĩ bỗng nhiên sờ sờ mặt, đầu ngón tay chùi chùi hai lần.
Tạ Linh Nhai nhìn, “Nước bắn lên mặt anh hả? Xin lỗi nha.”
Vệ sĩ kia buồn bực lắc đầu một cái, ngẩng đầu nhìn lên, “Hình như là phía trên, sao khách sạn 5 sao mà còn rỉ nước?”
Rỉ nước? Tạ Linh Nhai cũng ngẩng đầu xem.
Nhưng hắn đã nhờ Thi Trường Huyền mở âm nhãn cho hắn, để phòng ngừa rút dây động rừng nên không vẽ mắt thần Linh Quan.
Lúc này vừa nhìn, liền nhìn thấy trên trần nhà căn phòng cao cao chẳng biết từ lúc nào treo một người phụ nữ, cần cổ nhu nhược vô lực, tựa nha xương cổ đứt đoạn, đầu gần như kề bên ngực, đầu lưỡi phun ra, sát khí ngưng kết thành nước miếng nhiễu tí tách…
Nhiễu ngay trên trán anh vệ sĩ vẻ mặt mờ mịt kia.
“…” Tạ Linh Nhai nhất thời buồn nôn, mẹ bà mày, cái này còn không văn minh hơn việc phun đàm khắp nơi nữa, đã là ma nữ, mà sao không có chút chú ý nào vậy!
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️