Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 45: Chôn xương

12:05 chiều – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 45: Chôn xương tại dưa leo tr. 

Tạ Linh Nhai chỉ đùa một chút, nhưng tối hôm sau Liễu Vân Vân lại mơ một giấc mơ, mơ thấy ông ngoại mình Chu Thành Mai.

Chu Thành Mai mặc quần áo mới tối hôm qua Liễu Vân Vân đốt cho ông, cười móm mém vẻ mặt từ ái, nói rằng: “Lúc trước ông không muốn báo mộng cho con, con vốn đã không thích mấy cái này rồi, cũng sợ dọa con.”

Liễu Vân Vân bật khóc ở trong mơ.

Chu Thành Mai nói: “Không có gì, chỉ là đói bụng mấy năm thôi mà, tối hôm qua không phải là ăn no căng ư? Đều nhờ con đốt rất nhiều thứ đó.”

Liễu Vân Vân khóc nói: “Ông ngoại ông ở dưới đó sống thế nào?”

“Đang xếp hàng chờ đầu thai đây, ông hỏi thăm một chút, rất có thể sẽ được đầu thai làm người.” Chu Thành Mai rung đùi đắc ý, “Ông ngoại tranh thủ đầu thai sớm một chút, hẳn là chúng ta còn có thể gặp mặt một lần ở nhân gian.”

Liễu Vân Vân nín khóc mỉm cười, “Có thật không ạ?”

Chu Thành Mai cười nói: “Thật, cũng đừng để thằng nhóc nhà Vương Vũ Tập làm đạo trường gì cho ông, làm đạo trường liền dẫn độ ông lên trên trời, nhưng ông chỉ muốn vào nhân thế thôi.”

“Ông không thể nói quá lâu, Vân Vân, con tìm một quyển sách trong rương đồ cũ của ông, đó là bút ký học tập Lư Sơn pháp của ông khi còn sống, đưa cái này cho Tạ Linh Nhai đi.” Chu Thành Mai lại nói, “Con nói cho nó biết, ông tìm cả đời cũng không tìm được truyền nhân, giữ lại thì cũng để đó, thôi thì tặng cho nó, xem như báo đáp.”

Liễu Vân Vân gật đầu, lại tranh thủ thời gian nói mấy câu với Chu Thành Mai, sau khi tỉnh lại phát hiện mặt mình đầy nước mắt.

Liễu Vân Vân nghĩ đến lời ông ngoại nói trong mộng, về nhà cũ tìm kiếm, quả nhiên thấy được quyển sách để ở dưới đáy rương, ngoài ra còn có một ít pháp khí.

Vì vậy, Liễu Vân Vân và Hoàng Bân cùng đưa đồ đến Bão Dương quan, giao cho Tạ Linh Nhai, cũng chuyển lời của ông ngoại cho hắn.

Tạ Linh Nhai cầm sách Lư Sơn pháp của Chu Thành Mai, cảm thấy áp lực to như núi, cất lời: “Trưởng giả ban thưởng, không dám chối từ. Tuy ngài Chu nói là tặng tôi, nhưng tôi cũng chỉ làm nghề này như làm thêm, sau này tôi sẽ tìm người thích hợp trong đạo môn truyền lại Lư Sơn pháp, không để tâm huyết của ông ấy nước chảy về biển đông.”

Hắn rất kính phục đức hạnh của Chu Thành Mai, đặc biệt là hắn còn nhìn thấy bóng dáng cậu hắn trên người Chu Thành Mai.

“Cám ơn cậu.” Liễu Vân Vân vô cùng cảm động, ông ngoại đã từ bỏ, nhưng Tạ Linh Nhai lại chủ động cam kết tuy rằng hắn chỉ làm thêm, nhưng sau này sẽ truyền cho người khác.

“Tôi cũng sẽ bố trí bài vị trong quan, để ông ấy mỗi ngày cùng hưởng thụ hương khói với các đời tổ sư.” Tạ Linh Nhai bổ sung.

Hiện giờ Liễu Vân Vân rất quan tâm những chuyện sau này, bèn hỏi: “Thầy Tạ, ngài nói xem, nếu như tôi có tổ tiên cũng công đức viên mãn giống ông ngoại, đã đi đầu thai, vậy đồ cúng tôi đốt…?”

Cô quyết định sau này cứ ngày tết ngày lễ đều cúng tế các đời tổ tiên, với lại đốt thêm một ít đồ cúng cho các âm binh nữa, nhưng bởi vì không hiểu biết, nên không khỏi có chút nghi vấn.

“Bởi vì rất nhiều người đều không biết đến tột cùng tổ tiên ở nơi nào, cho nên đều ôm tiền đề là chưa đi đầu thai, nếu như họ vẫn còn đó, thì có thể sống tốt một chút. Đối với chúng ta mà nói, cũng là một phương pháp gửi gắm nỗi nhớ.”

Tạ Linh Nhai hơi suy nghĩ, lại nói: “Từng có người trong giấc mộng cảm giác được trong miệng có đồ ăn, tỉnh lại dư hương vẫn còn. Sau hỏi thăm pháp sư mới biết, đây là do người thân kiếp trước vẫn còn cúng tế hắn, bởi vì tín niệm quá mạnh, cho nên hắn vẫn có cảm giác. Tuy rằng đã mất trí nhớ kiếp trước, nhưng trong lòng hắn cũng không khỏi hết sức cảm động, nhiều năm vậy rồi mà cúng tế vẫn chưa đứt. Sau đó căn cứ vào cảnh tượng mơ hồ trong mộng, hắn tìm được người nhà kiếp trước, tặng một món quà. Đây chính là nối lại tiền duyên.”

Liễu Vân Vân nghĩ đến lời bông đùa của ông ngoại, nói nếu ông ấy được đầu thai sớm thì còn có thể gặp mặt một lần, dường như trùng khớp với lời của Tạ Linh Nhai, càng có vẻ kích động, “Cảm ơn, tôi biết rồi.”

Tạ Linh Nhai cung phụng bài vị Chu Thành Mai, gọi ông là tiên sinh, tuy rằng hai người không có danh thầy trò, thậm chí chưa bao giờ gặp gỡ, nhưng Chu Thành Mai tặng Tạ Linh Nhai Lư Sơn pháp, kêu một tiếng tiên sinh không quá đáng.

Lư Sơn pháp rất có nghiên cứu về các loại yêu tinh quỷ quái, thỉnh được binh mã tam giới ngũ doanh, bất kể là thiên binh, âm binh, hay yêu binh đều có thể thỉnh được.

Tạ Linh Nhai lật xem, sau đó thốt lên: “A, nói vậy thì quan hệ giữa tôi với đám Đinh Ái Mã cũng rất giống, chỉ có điều là hứa hẹn bằng miệng, không có minh ước thôi. Anh xem, tôi cho bọn họ hương khói, lúc thường họ cũng giúp tôi tuần tra…”

Trương Đạo Đình hỏi hắn: “Đinh Ái Mã, nói không chừng hắn ta cứ muốn làm âm binh mãi nhỉ.”

“Đúng vậy.” Tạ Linh Nhai đáp, hắn đã đi nghe ngóng rồi, lúc siêu độ không có đau đớn gì, chỉ tẩy rửa đi tội nghiệt mà thôi.

Hơn nữa nếu như pháp sư đủ pháp lực, thậm chí còn có thể dẫn độ lên trời, đến Diệu Nghiêm Cung đông cực hưởng thụ cực lạc.

Đây là một nơi đến tốt đẹp khác ngoại trừ đầu thai, nhưng đáng tiếc không phải ai cũng có thể thành công.

Nếu đến lục đạo luân hồi, cũng không phải mỗi một vong hồn chết rồi đều có thể đầu thai thành người, nếu như không có công đức, đời sau rất có thể phải làm một con chó, một con kiến, thế thôi mà đã phải xếp hàng không biết bao nhiêu năm.

Khi đó Đinh Ái Mã nghe mà liên tục lắc đầu, “Thầy Tạ, tôi có nghe cậu giảng, nói rằng lúc siêu độ đến cuối cùng phải giảng đạo khai ngộ cho vong hồn, sau đó vong hồn liền đến cung điện đạo môn gì đó để ở, vậy không phải là cần tuân thủ giới luật đạo môn à, hơn nữa còn không có giải trí như ở nhân gian nữa.”

Tạ Linh Nhai: “… Sao, phim điện ảnh miễn phí còn xem chưa đã hả?”

Đinh Ái Mã: “…”

Đinh Ái Mã còn thật sự thừa nhận: “Có thể xem chốc nào hay chốc đó.”

Tạ Linh Nhai không thể làm gì với hắn, mỗi quỷ có chí riêng. Như Tần Lập Dân thì lại muốn đi đầu thai, kiếp sau ăn thêm chút đồ ăn ngon.

Đinh Ái Mã nói: “À, thầy Tạ sau này nếu cậu có cháu gái, tôi không cần lấy hương khói của cậu đâu, tôi giúp cậu bảo vệ cô bé…”

Tạ Linh Nhai liên tục xua đuổi: “Anh cút đi cút đi!”

_

Đến ngày mười lăm tháng giêng, trong quan cuối cùng cũng coi như không còn náo nhiệt thế nữa, mùng tám rất nhiều người đã đi làm trở lại, đến bây giờ, học sinh cũng đã sắp đi học.

Tạ Linh Nhai thống kê, hoạt động tặng chữ Phúc của quan mỗi ngày đều tặng được mấy ngàn chữ, tính gộp lại số lượng vô cùng khả quan.

Hôm nay hắn đang tính toán số vật phẩm cần dùng, liền thấy một nhà ba người đi vào đạo quan, “Có đạo trưởng ở đay không?”

Những đạo sĩ khác đều đang tiếp đón tín đồ, các cư sĩ cũng có việc, Tạ Linh Nhai thuận tiện nhìn sang, đáp: “Bận rồi, mấy vị có thể chờ hoặc là tới trễ chút.”

“A, vậy…” Người nhà này hỏi, “Pháp hội thắp đèn cầu phúc đêm nay, còn có thể báo danh không?”

“Đã hết hạn báo danh.” Tạ Linh Nhai đáp lời, pháp hội thượng nguyên phải chuẩn bị sơ văn và đèn đuốc cho tín đồ báo danh từ sớm.

Hai vợ chồng này rất trẻ, dẫn theo một đứa bé gái bảy tám tuổi, trên tay người mẹ có một cái vòng tay, chính giữa là sợi dây thừng giống như dây điện thoại, một đầu khác ở trên tay bé gái, không biết có phải là sợ ngày tết đông người đi lạc hay không. Có điều bé gái vẫn luôn ngoan ngoãn cúi đầu rập khuôn từng bước theo mẹ, không giống như là dáng vẻ sẽ chạy loạn.

Người cha nói: “Có thể dàn xếp một chút không, chúng tôi mới nghe nói pháp hội Bão Dương quan rất linh nghiệm, tiền không thành vấn đề.”

“Cái này không phải vấn đề, hai trăm một người, giá thống nhất.” Tạ Linh Nhai đáp. Kỳ thực mọi thứ đều là hắn tổ chức chuẩn bị, lát nữa hắn đi làm thêm một cái cũng được.

Hai vợ chồng thở phào nhẹ nhõm, lại nói: “Hai trăm? Không có cái nào đắt chút sao?”

Tạ Linh Nhai buồn cười: “Chứ muốn đắt bao nhiêu?”

Người chồng ngượng ngùng: “Lúc trước tôi thấy ở đạo quan khác, có chỗ một vạn tám một cái…”

“Là nạm vàng sao?” Tạ Linh Nhai không chút do dự hỏi, “Chỗ chúng tôi không có đâu.”

Hai người họ liếc nhìn nhau, “Được rồi, đã làm phiền cậu, cho chúng tôi báo danh bổ sung đi.”

“Ừm, tám giờ tối nay lại đây.” Tạ Linh Nhai làm thủ tục cho bọn họ, nhìn tên đăng ký, hóa ra nam tên Tề Lượng, nữ tên là Mạnh Tư Vũ, con gái tên Tề Tiểu Mai.

Lúc đang nói chuyện Tạ Linh Nhai lại nhìn đứa bé thêm vài lần, luôn cảm thấy cô bé Tề Tiểu Mai này có chút ngơ ngác, không hoạt bát giống mấy đứa nhỏ tuổi này.

“Đúng rồi, cậu trai, xin bùa thì tới chỗ nào xin? Chúng tôi muốn xin bùa nữa.” Vợ chồng Tề Lượng hỏi.

“Bùa bán hết rồi.” Dịp tết bùa chú cung không đủ cầu, hắn và Phương Triệt vẽ không xuể, đặc biệt là Phương Triệt còn không biết vẽ bùa linh tổ hộ thân nữa.

“Hết à?” Bọn họ rất thất vọng.

“Chờ đã, để tôi đi tìm đạo trưởng vẽ một tấm.” Tạ Linh Nhai luôn cảm thấy bé gái thoạt nhìn không ổn, nhưng nhất thời không dám xác định, nói xong liền thả sổ sách xuống, đi tới sân sau, nâng bút vẽ một lá bùa, sau đó mang ra.

Hai vợ chồng nhìn nhìn, vết chu sa còn chưa khô nữa, thật sự là mới vẽ tức thì!

Mạnh Tư Vũ nhanh mồm nhanh miệng hỏi: “Không phải đạo trưởng có việc sao?”

Tạ Linh Nhai nở nụ cười: “Đúng vậy, vừa làm việc vừa tranh thủ vẽ.”

“Ồ… được rồi, cảm ơn, làm phiền cậu thay chúng tôi cảm ơn Tạ đạo trưởng.” Hai người nộp tiền, thổi khô bùa sau đó gấp kỹ, kêu con gái cầm chắc.

Tạ Linh Nhai đang nghĩ nên mở miệng hỏi như thế nào, bởi vì hắn chỉ mơ hồ cảm thấy không đúng, lại không thể phân biệt ra, nếu có Thi Trường Huyền ở đây thì tốt rồi. Nhưng lúc này, Tạ Linh Nhai nhìn thấy cô bé ló tay ra từ trong chiếc áo bông dày cộm, xoa xoa mũi.

Chỉ thấy trên cánh tay trắng nõn ấy, đột ngột có mấy vết bầm xanh tím.

Tạ Linh Nhai nhìn chằm chằm vết bầm kia, “Chuyện gì thế?”

Vẻ mặt Tề Lượng và Mạnh Tư Vũ rất không tự nhiên, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Lúc này cuối cùng Trương Đạo Đình cũng coi như hết bận, đi ra đằng trước, nhìn thấy bọn họ, “Làm sao thế? Ồ, tay cô bé sao vậy, bị ngã à?”

“Đạo trưởng.” Hai người họ thấy được Trương Đạo Đình mới chịu nói ra, “Gần đây con gái tôi gặp phải một vài chuyện kỳ quái.”

Tạ Linh Nhai ngồi xuống bên cạnh, chống mặt nghe bọn họ nói chuyện.

Tề Lượng liếc nhìn hắn, thấy đạo trưởng cũng không nói gì, mới kể tiếp: “Mới đầu là có một buổi tối, đồ chơi của con gái tôi rơi xuống dưới đáy sofa, nó vươn tay xuống lấy. Kết quả cảm giác được một bàn tay nắm chặt nó không buông, lúc đó con gái tôi liền khóc lớn kêu to, tôi với bà xã tôi cùng tới kéo nó ra ngoài, lại lấy cây lau nhà chọt xuống dưới ghế, nhưng chẳng thấy gì, phí hết sức lực mới lôi ra ngoài được — tay còn suýt nữa trật khớp.”

Cũng bởi vậy mới để lại vết bầm trên tay.

Trương Đạo Đình nghe mà da đầu tê rần, nghẹn họng. Trương Đạo Đình cảm thấy mình sắp bị ám ảnh luôn rồi, ai mà không có lúc bị rớt đồ dưới sofa, vừa nghĩ ở nơi mà hai mắt không nhìn thấy, tay quờ quạng tìm kiếm dưới đồ nội thất tối đen, đột nhiên có một bàn tay nắm chặt tay mình dùng sức túm lấy!

– – Trương Đạo Đình gần như có thể cảm nhận được loại không khí căng thẳng ấy, vô cùng hi vọng Tạ Linh Nhai có thể đứng ra nói chút gì đó để phá hỏng bầu không khí.

Nhưng lúc này, bé gái vốn dĩ ngơ ngác nghe thấy lời cha nói, trên mặt lập tức lộ vẻ sợ hãi.

Mạnh Tư Vũ nhanh nhẹn nắm cổ tay con bé, bé gái lại như chạm phải điện, lập tức giãy ra.

Tay mẹ hơi lạnh, làm cho bé nhớ lại buổi tối hôm ấy luồn tay xuống phía dưới ghế sofa đen kịt, bị một bàn tay vô hình, lạnh như băng kéo chặt, làm sao cũng không chịu thả…

Tề Lượng lập tức nhận ra, hối hận vì nhắc tới trước mặt con gái, kêu Mạnh Tư Vũ dắt Tề Tiểu Mai ra ngoài.

Giờ Tạ Linh Nhai mới biết tại sao họ lại dùng dây thừng buộc vào tay con gái, liếc mắt ra hiệu với Trương Đạo Đình, đi theo ra. Vừa nãy cặp vợ chồng này đều cho rằng hắn là người làm công quả, vậy cứ để Trương Đạo Đình giải thích đi, lời Trương Đạo Đình nói có lẽ sẽ hữu hiệu hơn.

Tạ Linh Nhai hái một đóa hoa ở trong sân, đặt vào tay Tề Tiểu Mai.

Tề Tiểu Mai nhìn hắn, sợ hãi nhận hoa.

“Cám ơn cậu.” Mạnh Tư Vũ miễn cưỡng nở nụ cười với hắn.

Tay Tạ Linh Nhai kết Linh Quan quyết, vỗ mấy lần trên lưng Tề Tiểu Mai, lúc đó bé gái liền thấy cảm giác râm mát trên người tựa như bị một trận ấm áp xua tan, sợ hãi quấn quanh ở trong lòng cũng dường như lập tức nhạt đi rất nhiều

Tề Tiểu Mai chủ động đưa tay ra, ôm lấy cánh tay Tạ Linh Nhai.

Mạnh Tư Vũ kinh ngạc nhìn Tạ Linh Nhai, từ khi con gái cô gặp phải sự kiện kia, ngay cả bọn họ cũng rất khó thân cận.

“Không có gì.” Tạ Linh Nhai nắm tay Tề Tiểu Mai nhìn nhìn, lấy thuốc mỡ ra, đây là do Hải Quan Triều tự mình làm, hắn chậm rãi bôi thuốc cho Tề Tiểu Mai, vẻ mặt Tề Tiểu Mai càng ngày càng thả lỏng.

Bên trong Trương Đạo Đình và Tề Lượng vẫn luôn nói chuyện, bên ngoài Tạ Linh Nhai lại im hơi lặng tiếng động viên Tề Tiểu Mai, thuận tiện còn bắt mạch cho Tề Tiểu Mai, dùng Thái Tố mạch pháp tính toán một chốc.

Đợi đến khi hai người Tề Lượng từ trong điện đi ra, Tề Tiểu Mai đã sải chân dạo chơi bên luống hoa dưới sự dìu đỡ của Tạ Linh Nhai, trên mặt lộ ra nụ cười đã lâu không gặp.

Tề Lượng cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, liếc mắt nhìn nhau với Mạnh Tư Vũ một cái, “Trương đạo trưởng nói phải mời sư huynh ngài ấy ra tay…”

Vừa nãy ở bên trong chỉ có hắn với Trương Đạo Đình, hắn nói nói, Trương Đạo Đình liền sợ đến phát run, dẫn đến vẻ mặt hắn chẳng hiểu ra sao. Chính hắn còn chưa kịp nhớ lại mà sợ hãi, Trương Đạo Đình đã sợ trước rồi.

Sau đó Trương Đạo Đình nhanh chóng giải thích rằng mỗi nghề có một thế mạnh, sư huynh hắn mới là người có thế mạnh về cái này, chính là người mới đi ra vừa nãy.

Tề Lượng không hề ngờ được, cậu trai mà bọn họ ngộ nhận là làm công quả lại có bản lĩnh như vậy, mới một chốc mà tinh thần Tề Tiểu Mai đã tốt hơn thật nhiều.

“Chính là vị này, đây là sư huynh của tôi.” Trương Đạo Đình vội vàng giới thiệu, duỗi duỗi tay về phía Tạ Linh Nhai.

Mạnh Tư Vũ: “…”

Cô còn tưởng rằng cậu trai này làm công quả, không ngờ cũng là người trong nghề, chỉ không biết tại sao không mặc trang phục đạo sĩ. Mạnh Tư Vũ cảm thấy, khó trách hắn chỉ nói với con gái mình mấy câu mà con gái đã lập tức khỏe hơn rất nhiều.

“Vừa nãy thất lễ, đại sư, cám ơn ngài.” Mạnh Tư Vũ vội cất lời.

Tạ Linh Nhai lắc đầu, “Không có gì.”

Hắn không thích rêu rao nói mình biết bắt quỷ, người biết chuyện thì trong lòng hiểu rõ là được, cho nên vẽ bùa cũng tránh đi. Sau đó nhìn thấy Tề Tiểu Mai bị giật mình, trước hết đi ra động viên một chút, dù sao thì Trương Đạo Đình cũng sẽ giải thích.

Trương Đạo Đình tóm tắt lại cho Tạ Linh Nhai, sau tối hôm ấy, buổi tối Tề Tiểu Mai cũng thường gặp chuyện như vậy, chỉ cần là góc tối, thì cứ như bất cứ lúc nào cũng sẽ có một bàn tay lạnh lẽo túm lấy cô bé.

Dưới gầm giường, dưới bàn ăn, bàn tay ấy dường như có mặt khắp mọi nơi. Vết máu bầm trên tay Tề Tiểu Mai cũng càng ngày càng nặng.

Tề Lượng và Mạnh Tư Vũ không dám để cô bé ở một mình, đèn đuốc trong nhà vừa tới tối liền mở lên toàn bộ, sau đó đi cầu thần hỏi phật khắp nơi, đã mời hòa thượng làm pháp sự một lần, hôm nay liền chạy tới Bão Dương quan.

Tạ Linh Nhai hỏi qua ngày sinh tháng đẻ của Tề Tiểu Mai, cố tự mình suy đoán, chứ bây giờ Thi Trường Huyền không ở đây, hắn thử hỏi: “Nhà anh… có phải là mới dọn nhà không?”

“Không phải, nhà chúng tôi là nhà cũ.” Tề Lượng đáp, “Cha mẹ vợ để lại cho vợ tôi, bởi vì con bé sắp đi học nên sửa sang lại một chút.”

“Vậy chính là động tới đất đai, là nhà trệt đúng không?” Tạ Linh Nhai càng thêm bình tĩnh, hắn đã tính mệnh cho Tề Tiểu Mai, biến số hẳn là có liên quan tới đất.

“Phải! Chúng tôi làm lại sân nhà!” Tề Lượng sắp hô đến vỡ giọng, “Ý ngài là nhà ở có vấn đề à?”

Tề Tiểu Mai bị Trương Đạo Đình dẫn đi uống nước, Mạnh Tư Vũ mở dây thừng ra đứng ở một bên, lúc này cũng nói: “Truóc đây bà ngoại nói với tôi, vật già rồi sẽ thành tinh, có phải nhà chúng tôi có gì đó thành tinh hay không? Là chậu gỗ nhà tôi, hay là chài cán bột??”

Trong ký ức cô thì những thứ này đều là đồ vật đã rất lâu năm, khi mình còn bé đã có ở đó rồi.

“Đồ vật cũ có khả năng có linh tính, thế nhưng lần này hẳn là đánh thức hài cốt dưới đất, để tôi xem ảnh xem.” Tạ Linh Nhai nhìn sân nhà họ sau khi tu sửa, lại nói, “Sân nhà quá rộng, diện tích quá lớn, dẫn phong tụ thủy, nằm ở bên dưới không thoải mái.” Hắn nhớ ra, “À phải, bàn tay kéo con gái hai người, đều là xuất hiện từ bên dưới.”

Tề Lượng và Mạnh Tư Vũ có loại cảm giác muốn té xỉu, đặc biệt là Mạnh Tư Vũ, từ nhỏ cô đã sống ở đó rồi, “Vậy, vậy dưới lòng đất có hài cốt ư?”

“Đừng sợ, nhân loại phát triển nhiều năm như vậy, dưới lòng đất rất nhiều nơi đều có hài cốt, chỉ là khác ở chỗ chôn sâu hoặc là chôn nông thôi. Nhà hai người có lẽ vừa vặn ngay chỗ người ta chôn xương, động thổ thay đổi chút phong thuỷ, liền đánh thức người đã khuất, cái này… nói thế nào nhỉ, có lẽ người ta đã ở đó còn lâu hơn nữa.” Cho nên Tạ Linh Nhai cũng không tiện nói ai có lỗi, “Hơn nữa chắc hẳn đây chỉ là một loại nhắc nhở, bằng không chỉ dựa vào hai người cũng không cách nào kéo con gái về được đâu.”

Lại thêm dương khí của con nít yếu ớt, cho nên mới lựa chọn Tề Tiểu Mai ra tay.

Tạ Linh Nhai an ủi như thế, Tề Lượng và Mạnh Tư Vũ cũng không cảm thấy khá hơn, đau khổ nhìn Tạ Linh Nhai: “Đại sư, vậy bây giờ nên làm gì, sửa nhà lại như cũ à?”

“Chờ tôi một chút.” Tạ Linh Nhai nói xong, quay lưng lại bắt đầu tìm kiếm trong điện thoại.

Tề Lượng và Mạnh Tư Vũ: “??”

Sao đột nhiên bắt đầu vọc điện thoại vậy?

Trương Đạo Đình vội vàng chuyển đề tài: “Có thể là có người tìm, sư huynh của tôi rất bận.”

Gần đây còn bận rộn chuẩn bị thi thạc sĩ vòng hai nè… không quá mấy ngày nữa là đi thi rồi.

Một lát sau, Tạ Linh Nhai tự tin tràn đầy xoay người lại, “Đợi tôi đến nhà hai người, tính ra chỗ chôn hài cốt, quật nó ra an táng, như vậy liền trừ hậu hoạn vĩnh viễn.”

Lúc vợ chồng Tề Lượng không chú ý tới, Trương Đạo Đình âm thầm lau mồ hôi.

Tạ Linh Nhai đến nhà Tề Lượng, dùng thuật định huyệt tính ra nơi chôn xương cụ thể, là một góc phòng ngủ nhà Tề Lượng, từ nơi này đào xuống bốn năm mét, quả nhiên đào ra một bộ xương trắng, hơn nữa bùn đất vô cùng ướt át.

Nhà Mạnh Tư Vũ là nhà cũ, đào móng nhà cũng chỉ 1 mét, lúc xây cất cũng không biết bên dưới còn có xương trắng.

Tạ Linh Nhai dùng rượu đế và giấy vàng lau khô từng đốt từng đốt xương, sau đó cất vào trong lọ chứa, niệm vài loại chú độ vong, kêu Tề Lượng đi tìm nghĩa địa an táng. Thời buổi này mua nghĩa địa cũng phải cần tiền, có điều đối với nhà Tề Lượng mà nói, coi như dùng tiền tiêu tai.

Bao gồm cả việc phòng ngủ nhà hắn đào ra cái hố lớn như thế, sau khi lấp lại còn phải trang hoàng một phen.

Mà lúc này đã qua thời gian pháp hội thượng nguyên, nhưng trước đó Tạ Linh Nhai đã viết sơ văn cho họ xong, chỉ cần để đạo trưởng làm thay là được.

Tạ Linh Nhai thấy Tề Lượng thấp thỏm bất an, trong lòng hiểu rõ, “Thôi, cái này tôi mang về đạo quan đọc kinh trước đã, chừng nào anh muốn mai táng thì lại đến lấy.”

Tề Lượng cảm kích không thôi, muốn tìm nghĩa địa cũng phải chờ hừng đông, hắn thật sự không dám ở cùng một phòng với bộ hài cốt này.

“Thật ra trước đây mọi người ở lầu trên lầu dưới mà, vẫn luôn bình an vô sự đó thôi.” Tạ Linh Nhai cười nói.

Tề Lượng: “…”

Tề Lượng nhắm mắt lại: “Ngài đừng nói nữa, tôi sắp không dám ở đây nữa rồi.”

“Người ta dọn nhà đi rồi, đừng sợ.” Tạ Linh Nhai lại bổ sung, “Hôm nay còn cúng đèn, tối nay là tết thượng nguyên, quan trời chúc phúc, một nhà các anh nhất định sẽ bình an hoà thuận.”

“Mượn lời hay của ngài.” Trong lòng Tề Lượng cuối cùng cũng coi như thoải mái hơn chút.

Tạ Linh Nhai nói lời tạm biệt với họ, Tề Tiểu Mai còn lưu luyến không rời giữ hắn lại.

“Tay phải nhớ bôi thuốc đàng hoàng nha.” Tạ Linh Nhai sờ sờ đầu Tề Tiểu Mai.

Lúc Tạ Linh Nhai về Bão Dương quan đã là hơn mười một giờ khuya, trên đường đi bộ treo rất nhiều đèn lồng, đây là tập tục truyền thống.

Tết Nguyên Tiêu, quan trời vui vẻ, bởi vậy phải đốt đèn.

Phố xá treo đầy đèn lồng đỏ, chút dư âm của năm mới còn vấn vương, mà trong đạo quan cũng từng trản đèn dầu, hòa quyện với sao sáng đầy trời. Cúng đèn để ánh đèn tự mình chiếu rọi lâu dài, phúc báo sâu dày.

Tạ Linh Nhai cất bước vào, cửa chỉ đóng chứ không khóa. Hắn đẩy cửa liền thấy trong sân trải đầy điểm sáng lấp lấp lóe lóe, đèn này phải đốt tròn bảy ngày bảy đêm, bởi vậy pháp hội kết thúc cũng không cất đi.

Lúc này, giữa nơi đèn đuốc lập lòe, mơ hồ rọi sáng một bóng hình đang cúi đầu đọc kinh.

Tạ Linh Nhai mơ hồ nhận ra, tằng hắng một cái: “Là bé đáng yêu với chủ nhân của bé đáng yêu về rồi sao?”

Làm pháp sự xong đã trễ thế này, trở về nhìn thấy cửa chưa đóng, người chưa ngủ, càng có loại cảm giác vẫn còn người đang chờ hắn về nhà, bất giác nở nụ cười.

Thi Trường Huyền đột nhiên ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy Tạ Linh Nhai đứng ở nơi đó cười với mình, đôi mắt biết cười cực kỳ sinh động, ánh lên trong mắt không biết là biển sao đầy trời hay là lửa đèn khắp sân.

Nhất thời anh càng không biết nói năng thế nào.

Vài năm sau, Thương Lục thần nhớ đến, chống eo nói: “Lúc đó bổn đáng yêu liền đọc một câu thơ!”

Bỗng nhiên ngoảnh lại, người kia ở ngay nơi đèn đuốc lụi tàn.