Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 13: Búp bê nắng

4:35 chiều – 23/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 13: Búp bê nắng tại dua leo tr 

Diện tích trường cấp ba Khánh Hải cũng không lớn, một buổi trưa, đủ để đi dạo xong toàn bộ trường học. Chỉ là tìm một vòng, đều không tìm thấy đầu mối hữu dụng. Mặt trời lặn về hướng tây. Toàn bộ sân trường mặc lên một lớp áo cam nhạt lúc hoàng hôn. Thẩm Đông Thanh bị chiếu đến cả người lười biếng, thẳng thắn ngồi cạnh luống hoa, bẻ một nhánh hoa nguyệt quý nhét vào trong miệng nếm thử. “Ụa.” Thẩm Đông Thanh nhăn mặt, “Đắng.” Chu Văn Ngạn tiện tay cầm lấy hoa nguyệt quý: “Xong phó bản tôi mời cậu ăn ngon.” Thẩm Đông Thanh lập tức được hồi sức: “Vậy thì nhanh tìm ra búp bê nắng đi.” Hắn nhiệt tình mười phần đứng lên. Thẩm Đông Thanh đi tới đi lui vài bước, đột nhiên phát hiện nơi này có chút quen mắt, hắn đi về phía trước hai bước, ngẩng đầu nhìn lên, phía trên chính là ban công lớp học. Đây là chỗ mà thiếu nữ trong vườn trường quái đàm đầu tiên nhảy lầu. “Nếu chúng ta không tìm được thì có thể hỏi người khác một chút.” Thẩm Đông Thanh suy nghĩ. Chu Văn Ngạn: “Hả?” Sau khi vườn trường quái đàm được giải quyết, thân là quái – thiếu nữ ban công cũng biến mất không thấy, chỉ có thể nhìn thấy chút máu trong khe gạch. Thẩm Đông Thanh nửa ngồi xổm xuống, nắm tay gõ xuống gạch đá. Cốc cốc —— Thẩm Đông Thanh mười phần lễ phép: “Xin chào, có ai không?” Không có động tĩnh. Thẩm Đông Thanh lại gõ gõ. Gò má của hắn hiện lên một cái lúm đồng tiền nhỏ: “Nếu không tui mời cô ra nha?” Khối gạch bị gõ run một cái, từ từ bị đẩy lên, lộ ra một cái tay trắng bệch. Có lẽ là do trước bị Thẩm Đông Thanh bắt còn suýt bị cắn một miếng, áp lực tâm lý của nó khá lớn, run rẩy nằm nhoài một bên, không dám nhúc nhích. Thẩm Đông Thanh hỏi: “Có biết búp bê nắng không?” Quỷ thủ suy tư chốc lát, dùng ngón tay trỏ cùng ngón tay giữa nhẹ nhàng gõ một chút phiến đá. Thẩm Đông Thanh đứng lên: “Mang chúng ta đi.” Quỷ thủ dùng năm ngón tay di chuyển, sau khi vòng quanh chỗ cũ một vòng, đi về phía sân luyện tập. Thẩm Đông Thanh chậm rãi đi theo phía sau nó, đột nhiên phù một tiếng: “Thật giống như dắt chó đi dạo.” Quỷ thủ: . . . Rất oan ức, nhưng vì không bị ăn chỉ có thể nhịn xuống. Quỷ thủ dẫn hai cái người tới sân thể dục. Trường cấp ba Khánh Hải có thể nói là phát triển toàn diện đức trí thể mỹ, đầy đủ các loại thiết bị, đường chạy, sân bóng rổ, sân quần vợt . . . Thậm chí ngay cả bể bơi đều có. Bây giờ không có lớp có tiết thể dục, toàn bộ sân luyện tập đều yên tĩnh. Quỷ thủ dừng lại trên một con đường nhỏ lát đá, lay lay bụi cỏ, lộ ra búp bê nắng. Thẩm Đông Thanh lướt qua quỷ thủ, nhặt búp bê nắng lên. Không biết búp bê nắng nằm ở đây bao lâu, trên mặt dính đầy bụi bẩn, váy nhỏ đẹp đẽ cũng bị rách, chỉ còn lại đôi mắt to vẫn chói mắt như trước. “Vậy liền coi là là đã tìm được chưa?” Thẩm Đông Thanh cầm búp bê nắng, xoa xoa bùn dính lên, lộ ra da thịt trắng noãn. Cũng không biết là đụng phải nơi nào, bụng nó đột nhiên phát ra một thanh âm ngọt ngào. “Xin chào, anh trai.” Thẩm Đông Thanh không nghĩ tới búp bê nắng còn biết nói chuyện, trả lời một câu: “Xin chào.” “Anh ơi, anh có thể đưa em tới chỗ mẹ được không?” Búp bê chớp chớp mắt, hỏi. Không giống với những vườn trường quái đàm khác có tính chất công kích, búp bê nắng lớn lên đáng yêu lễ phép, như một bé gái ngoan ngoãn. Thẩm Đông Thanh cũng không tiện đơn giản thô bạo như trước, chỉ có thể trợ giúp nhi đồng lạc đường trước mới nói những thứ khác: “Được rồi, mẹ em ở chỗ nào?” Bé nở nụ cười ngọt ngào, giơ cánh tay nhỏ nhắn, chỉ chỗ: “Mẹ ở chỗ đó.” Thẩm Đông Thanh thuận theo phương hướng nó chỉ nhìn sang. Nơi đó là nơi của giáo viên. Vừa bước vào, một luồng gió lạnh thổi tới. Thẩm Đông Thanh mang búp bê nắng đi vào, tiện tay đẩy ra một cánh cửa: “Là nơi này sao?” Búp bê nắng đi vào liếc mắt nhìn, lắc lắc đầu: “Không phải nơi này, ở trên cao nhất.” Nơi này cao bốn tầng. Thẩm Đông Thanh lười leo cầu thang, ấn xuống một nút lệnh thang máy. Keng —— Thang máy chậm rãi khép lại, trên cửa chiếu ra hai bóng người. Còn chưa kịp ấn tầng, thang máy đột nhiên “Ầm” một tiếng, lún xuống một khoảng. Thẩm Đông Thanh không hề chuẩn bị, thân ảnh bất ổn lay động một cái. Hai người đụng vào nhau. Trong cảnh đèn một sáng một tối, Thẩm Đông Thanh ngửa đầu, đôi mắt trắng đen rõ ràng hơi trợn to, rốt cục không nhịn được: “Tui có thể cắn anh một miếng ăn sao?” Chu Văn Ngạn còn không có phản ứng lại: “Hả?” Thẩm Đông Thanh nuốt một ngụm nước bọt: “Tui . . .” Lời còn chưa nói hết, liền bị Chu Văn Ngạn kéo một cái, bay thẳng vào trong ngực của hắn. Thẩm Đông Thanh lập tức liền bị âm khí nồng nặc bao vây, hắn hưởng thụ mà hé mắt, cho rằng đây là Chu Văn Ngạn chấp nhận, đang muốn ăn một miếng. Chỉ là còn chưa cắn được, Chu Văn Ngạn đột nhiên động. Hắn đưa tay chộp một cái, từ trong thang máy kéo ra một cái người sống sờ sờ, không, không phải là người, mà là một thân ảnh nửa trong suốt, có thể thấy được nó đã từng là học sinh trường cấp ba Khánh Hải. “Xin, xin lỗi, tôi chỉ muốn hù dọa mấy người một chút thôi.” Học sinh cảm nhận được khí tức nguy hiểm, run lẩy bẩy. Chu Văn Ngạn nói: “Cậu không muốn để cho chúng tôi đi lên.” Hắn dùng giọng khẳng định. Học sinh như là bị xem thấu, thân thể đơn bạc phập phù một chút: “Không, không có.” Chu Văn Ngạn: “Vậy cậu tránh ra.” Học sinh lắp bắp nói: “Không . . . Cô chủ nhiệm đặc biệt đáng sợ, tôi đây là đang bảo vệ mấy người. . . Mấy, mấy người đừng có đi lên . . .” Liền tại lúc này, búp bê nắng đột nhiên mở miệng, ngữ khí của nó mang theo nghi hoặc: “Người anh này hình như em đã gặp qua.” Vừa nghe được tiếng búp bê, học sinh biến sắc mặt, nguyên bản da thịt đã không có chút hồng hào nay càng thêm xanh xao, nó lung lay một chút, chui thật nhanh vào thang máy, không dám ra đến. Sau khi học sinh biến mất, thang máy lập tức khôi phục bình thường. Thẩm Đông Thanh còn chưa hết thòm thèm, lại hút một miếng âm khí, mới ra khỏi lồng ngực Chu Văn Ngạn, bấm nút tầng bốn. Chu Văn Ngạn quay đầu lại hỏi: “Vừa nãy cậu muốn nói gì?” Thẩm Đông Thanh ngẫm lại vẫn là thôi, bây giờ hắn đã là người, làm sao còn cắn người đâu? “Không có gì.” Hắn lắc lắc đầu. Vừa vặn thang máy đến lầu bốn, sau khi “Keng” đến một tiếng, cửa từ từ mở ra. Đối diện cửa là một hành lang thật dài, ánh đèn lạnh lẽo chiếu xuống, có thể nhìn thấy phía cuối hành lang có một văn phòng, cửa dán tên cô chủ nhiệm. Búp bê nắng nói: “Chính là chỗ này.” Cửa không có khóa. Thẩm Đông Thanh đẩy cửa ra, bên trong không có ai. Đồ vật trong phòng làm việc mười phần chỉnh tề, trên bàn để các loại tài liệu giảng dạy, điều không khỏe duy nhất chính là, một cây kéo treo trên vách tường, nhìn sát vào còn có thể nhìn thấy bên trên dính thịt nát. Thẩm Đông Thanh nhìn một vòng, cầm lên khung ảnh để ở trên bàn làm việc. Trong ảnh là một bé gái có nụ cười xán lạn, thoạt nhìn khoảng bảy, tám tuổi, trong lồng ngực ôm một con búp bê nắng. Bên cạnh cô bé là cô chủ nhiệm. Bất đồng với nữ nhân mặt lạnh trước kia, nàng cười dịu dàng mười phần. Thẩm Đông Thanh quay đầu: “Không có ai à . . .” Vừa quay đầu lại, liền đối mặt với cô chủ nhiệm mặc đồ đồng phục đứng ở cửa. Thẩm Đông Thanh sửng sốt một chút, giơ tay lên: “Xin chào.” Cô chủ nhiệm đeo một cái kính gọng vàng, xuyên thấu qua thấu kính cũng có thể nhận ra được lãnh ý trong con ngươi, khóe môi của nàng cứng ngắc: “Xông vào nơi giáo viên, làm trái quy tắc.” Người khác sợ làm trái quy tắc, Thẩm Đông Thanh không sợ, hắn đang định giở lại trò cũ, giải quyết giáo viên chủ nhiệm, nhưng bị Chu Văn Ngạn ngăn lại. Chu Văn Ngạn nhẹ nhàng lắc lắc đầu. Hắn có thể nhận ra được giáo viên chủ nhiệm là boss cuối của phó bản này, nàng và toàn bộ trường cấp ba Khánh Hải là một thể, chỉ cần trường cấp ba Khánh Hải vẫn còn, nàng vĩnh viễn không biến mất. Đối phó nàng cũng tốn sức không. Chu Văn Ngạn cầm lấy búp bê nắng trong tay Thẩm Đông Thanh, đưa tới: “Chủ nhiệm, chúng em tìm được cái này, không biết có phải của cô hay không ?” Thầy chủ nhiệm cúi đầu nhìn búp bê nắng rách rưới trước mặt, như được phát động công tắc gì đó, vẻ mặt lạnh lùng biến mất không còn tăm hơi, ngược lại biến thành kinh hoảng. “Điềm Điềm của ta . . .” “Đều là bọn hắn hại Điềm Điềm của ta . . .” “Ta muốn tìm Điềm Điềm . . .” Cô chủ nhiệm tự lẩm bẩm, đoạt lấy búp bê nắng, lảo đảo mà chạy ra ngoài. Thẩm Đông Thanh sờ sờ cằm: “Xem như là giải quyết?” Hắn mở ra ( vườn trường quái đàm ) nhìn, cái “Búp bê nắng bị mất” cuối cùng chỉ nhỏ xuống một vết máu cực kì nhạt, phía dưới cũng chưa xuất hiện giải thích. Chu Văn Ngạn nói: “Giải quyết một nửa.” Thẩm Đông Thanh không rõ: “Hả?” Chu Văn Ngạn nháy mắt với hắn: “Kỳ thực không phải búp bê nắng lạc đường, mà là con gái cô chủ nhiệm.” Lần này Thẩm Đông Thanh đã hiểu, hắn vỗ tay một cái, phát ra tiếng vang lanh lảnh: “Tui biết rồi, chúng ta đi tìm nơi búp bê nắng tìm thấy thì có thể tìm được con gái cô chủ nhiệm.” “Không cần phiền toái như vậy.” Chu Văn Ngạn nói, “Chúng ta tìm người hỏi đường là được rồi.” Hắn đi về phía thang máy.

Đã hết chap rồi. Mời các tình yêu đọc sang chap tiếp theo của truyện nào.