Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 30: Sợ sao?

4:37 chiều – 23/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 30: Sợ sao? tại dua leo tr 

Ngô Gia cười gượng: “Chắc vậy.”

Chu Văn Ngạn khoanh tay, nhìn cô gái đang nằm chèm bẹp dưới đất.

Cô gái nhỏ mặc một cái váy mộc mạc, bên ngoài phủ một cái tạp dề, trên làn da trắng đầy tàn nhang.

Thoạt nhìn y chang như NPC, nhưng Chu Văn Ngạn vẫn cảm thấy lấn cấn.

Ngô Gia hoảng sợ: “Anh đại, anh tính làm gì đó?”

Chu Văn Ngạn còn chưa kịp hành động thì cô gái đã mở mắt ra, mặt còn sợ hãi.

Chu Văn Ngạn chậc lưỡi, rút tay về.

Cô gái nhỏ này tên là Alisa.

Cô là nữ tu sĩ thực tập trong thành, sau khi biết được ba người đàn ông chặn đường mình không phải là người xấu thì ngượng ngùng cười nhẹ, nói: “Tôi hơi nhát gan, vì rất lâu rồi trong thành không có khách tới . . .”

Ngô Gia nói: “Tụi này cũng vừa mới tới nên muốn hỏi một số tin tức về thành phố này.”

Alisa nắm góc tạp dề, nói: “Xin ngài cứ hỏi ạ.”

Ngô Gia: “Về vấn đề ôn dịch . . .”

Chưa nói hết lời thì Alisa đã chen vào: “Ôn dịch không còn nữa, Thần đã đuổi dịch bệnh đi rồi.”

Cô nói một cách chắc chắn, sau đó giọng nhẹ nhàng đi, làm động tác: “Cầu cho Thần che chở mọi người.”

Ngô Gia nhìn qua Chu Văn Ngạn.

Chu Văn Ngạn không thèm để ý, đang thì thầm cái gì đó với Thẩm Đông Thanh.

Ngô Gia không còn cách nào khác, chỉ có thể tự đi hỏi.

Mà Alisa rõ ràng không muốn nói bất cứ điều gì về dịch bệnh nên hắn cũng chả biết hỏi về cái gì cho đúng.

Alisa túm váy, ngồi quỳ: “Nếu như không có gì khác thì tôi xin phép đi trước.”

Chu Văn Ngạn bất thình lình mở miệng: “Người trong thành đâu hết cả rồi?”

Nhà trong thành rất nhiều, nhưng trừ Alisa với người chơi ra thì chẳng thấy bóng ma nào cả.

Cái thành phố lớn như này mà chỉ có mỗi động vật thôi sao?

Alisa rũ mắt, né tránh tầm nhìn của Chu Văn Ngạn, thở dài nói: “Khi mà chỉ thị của Thần còn chưa được ban xuống thì có rất nhiều người chết vì dịch bệnh, đám người còn lại cũng không dám ra khỏi cửa, chỉ đi ra ngoài vào chủ nhật để cầu nguyện Thần phù hộ.”

“Tôi còn việc bận, xin phép đi trước.”

Sau khi nói xong, Alisa chạy biến.

Ngô Gia chạy đuổi theo theo bản năng.

Nhưng mà Alisa rành rọt đường phố nơi đây hơn nhiều, vèo vèo vài cái đã biến mất tiêu.

Ngô Gia chỉ có thể bỏ suy nghĩ đuổi theo người ta, quay lại bằng đường cũ.

Vốn là hắn còn muốn thảo luận với Chu Văn Ngạn về “Phải làm thế nào khi NPC chạy mất tích”, kết quả thì thấy hai người đang cưng nựng lũ mèo.

Ngô Gia: ” . . .”

Cho nên hắn lo lên lo xuống để làm gì?

Một con mèo đen treo mình trên vách tường kế bên.

Mèo ta có một đôi con ngươi màu xanh lá, trong suốt như phỉ thúy. Nó im lặng nhìn Thẩm Đông Thanh như đang cân nhắc điều gì đó.

Thẩm Đông Thanh chìa tay về phía mèo, “meo” một tiếng.

Con mèo mặt đầy vẻ khinh thường, nhưng vẫn hạ mình nhảy xuống ngực Thẩm Đông Thanh.

Thẩm Đông Thanh sờ soạng nó hai cái.

Cảm giác rất khác biệt với lúc sờ người sói, lông mềm mại bù xù, vuốt rất chi là thoải mái.

Hoàng thượng cũng rất thoải mái, nó xoay mình ngáy khẽ.

Chu Văn Ngạn đứng bên cạnh cảm thấy hơi khó chịu.

Hắn đi tới, nắm gáy mèo đen.

“Cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.” Chu Văn Ngạn một bộ nghiêm túc.

Thẩm Đông Thanh mờ mịt nhìn hắn: “Hả?”

Đương nhiên Chu Văn Ngạn không thể nói là mình ghen với một con mèo được, nên chỉ có thể nói: “Trong thành nhiều động vật như vậy, có gì đó không đúng lắm . . .”

Lời còn chưa nói hết, con mèo trong tay hắn đã trốn thoát, chạy vào hẻm như một làn khói..

Thẩm Đông Thanh: “Con mèo này không giống.”

Chu Văn Ngạn vỗ tay: “Cái gì không giống?”

“Rất khó hình dung.” Thẩm Đông Thanh nhăn mày, không biết làm sao miêu tả được: “Khác hoàn toàn với đám động vật trong thành.”

Động vật gần họ nhất bây giờ là một vị khách quý – một con chó.

Nó mệt mỏi mà nằm liệt trên mặt đất, không nhúc nhích, kể cả đi ngang qua người nó cũng không thấy nó phản ứng, đám động vật còn lại cũng như thế.

Con mèo đen lúc nãy linh động hơn nhiều.

Lẽ nào mèo đen là một manh mối sao?

Ngay lúc này, Ngô Gia trở lại, ũ rũ nói: “Alisa chạy rồi, manh mối bị đứt mất tiêu.”

Chu Văn Ngạn: “Không hẳn.”

Ngô Gia hỏi: “Sao lại như thế?”

Chu Văn Ngạn liếc hắn: “Đi nhà thờ đi.”

Ngô Gia: “Anh chạy nhanh quá, giải thích mạch não cho em tham khảo với.”

Chu Văn Ngạn lạnh lùng nói: “Không.”

Thẩm Đông Thanh gãi đầu nói: “Thật ra tui cũng không quá hiểu cái này.”

Hắn không giỏi về mode giải mã này.

Câu hỏi y chang, nhưng chuyển chỗ đến Thẩm Đông Thanh thì Chu Văn Ngạn lập tức lật mặt, giải thích chi tiết: “Alisa đang dụ dỗ chúng ta đến nhà thờ, cô ta cố ý để chúng ta tóm được.”

Dựa vào tốc độ biến mất của Alisa lúc nãy cùng với sự hiểu biết về tòa thành này của cô ta, không thể nào bị bọn họ ngăn cản được.

Thẩm Đông Thanh gật đầu đầy suy tư.

Ngô Gia chỉ còn biết lắc đầu.

Phân biệt đối xử quá rõ ràng đi?

*

Nhà thờ được dựng ở trung tâm thành phố, khác biệt hoàn toàn với kiến trúc mấy căn nhà khác, nhìn đống hoa văn trên nóc là có thể tìm đường đi tới.

Nhà thờ được trang trí tinh xảo hoa mỹ, ở cửa có một cái suối phun, trên đó đặt một thiên sứ nhỏ đáng yêu, bốn phía toàn hoa là hoa, mùi thơm ngào ngạt.

Chỗ này không có một ai cả.

Ngô Gia chạy lên đẩy cửa vài cái.

“Cửa bị khóa mất rồi.” Hắn đọc tờ giấy dán trên bảng thông báo, “Nhà thờ chỉ mở vào cuối tuần, hôm nay mới thứ sáu, coi bộ chuyến này về tay không.”

Thẩm Đông Thanh thấy hắn tay trắng trở ra, hỏi: “Cậu muốn đi vô hả?”

Ngô Gia trả lời theo phản xạ: “Đương nhiên, bên trong không chừng có manh mối.”

Thẩm Đông Thanh gật gật đầu: “Được rồi, để tui cho.”

Ngô Gia: “Để cậu làm cái gì?”

Thẩm Đông Thanh tiến lên, bẻ khóa một cái, nguyên xi. Hắn lui hai bước, đạp cửa văng ra.

Sau khi hắn đi vào cái trò chơi này, việc chính thì làm không ra trò, nhưng mà cửa thì đạp không ít, động tay, không, là động chân, đạp một cái chuẩn xác tàn nhẫn.

Nhưng mà có một cái không ổn, đó là mấy cái cửa đều không có kết cục có hậu.

“Đùng” một tiếng thì cửa nhà thờ mở ra.

Thẩm Đông Thanh rút chân về: “Đi vô đi.”

Ngô Gia sốc.

Đệch mợ nó thô bạo quá đi thôi.

Đợi cửa mở ra cho ánh mặt trời chiếu vào thì có thể thấy được tận sâu bên trong nhà thờ đặt một cái tượng thần, phía trước đó là từng hàng chỗ ngồi để cho cho các tín đồ đến đây cầu nguyện.

Tượng thần đặt ở nơi ánh mặt trời không chiếu tới, tất cả đều được ẩn sâu dưới bóng tối.

Ngô Gia ngước lên xem một hồi, ngửa muốn gãy cổ nhưng vẫn không biết được bộ dạng của tượng thần.

Hắn quay đầu lại thì thấy Chu Văn Ngạn đang đi dạo tới chỗ giá sách.

Giá sách được trưng bày ở trong góc, bên trên để một vài quyển sách truyền đạo.

Trong sách viết về một số truyền thuyết cũng như là những từ ngữ ca ngợi về Thần.

Chu Văn Ngạn lật qua lật lại.

Quả nhiên, có chỗ viết về vụ ôn dịch ở đây.

Lúc trước, thành phố này dính một đợt dịch bệnh, trong bảy ngày thì dịch lan ra toàn thành phố.

Có người lặng im chết ở nhà, có người đang khỏe mạnh đột nhiên chết lăn xuống mặt đất, có người nổi ban mọc mụn mủ, . . . Mỗi ngày đều có một đống thi thể cần xử lí, nhưng lại không đủ nhân lực để làm, chỉ có thể để đống tự phân hủy, cả phố toàn mùi thối rữa của xác người.

Đó là một dịch bệnh mà cả y học cũng không cứu vớt được.

Chỉ có Thần mới có thể cứu rỗi họ.

Thần nhận thấy được thành phố này đang sống trong cực khổ, vì vậy người ban phép màu xuống, làm cho thành phố này nở đầy hoa Hy vọng.

Hoa Hy vọng nở rộ với sức sống mạnh mẽ, dịch bệnh được đẩy lùi, mọi người ai cũng được cứu sống.

Đương nhiên, những thứ này đều ở trên sách, còn thật hay không thì ai mà biết được.

Ngô Gia: “Nếu nói vậy thì chỗ này đã không còn đống dịch bệnh này rồi.”

Chu Văn Ngạn hỏi ngược lại: “Tin được không?”

Ngô Gia lẩm bẩm: “Đúng rồi, sao mà cái trò chơi chết tiệt này để cho người ta yên được.”

Thẩm Đông Thanh đang đi lòng vòng trong nhà thờ cũng cầm lên một cuốn sách, chỉ vô đám hoa Hy vọng trên bìa: “Đây là cái bông hoa trong phòng chúng ta phải không?”

“Đúng rồi, con ạ.”

Lên tiếng trả lời hắn không phải là Chu Văn Ngạn cũng không phải Ngô Gia, mà là một âm thanh già nua.

Bonus thêm một tràn ho khan đầy mạnh mẽ, một ông lão mặc đồ cha sứ đi ra từ sau lưng tượng thần.

Đây là một NPC thứ hai trong thành.

Phản ứng đầu tiên của Ngô Gia là bọn hắn lẻn vào nhà thờ có thể bị gắn flag tử vong hay không, nhưng sau khi cha sứ đi vào thì hắn chẳng thèm lo lắng nữa.

Dù sao độ tuổi này của ông ta thì dễ làm người bị hại hơn bọn họ nữa.

May thay cha sứ cũng không có nhu cầu làm người bị hại.

Ông ta mặt mày hiền từ, nhìn ba người xông vào nhà thờ, nhẹ nhàng hỏi: “Các con muốn biết về khoảng thời gian của thành phố này lúc còn ôn dịch sao?”

Chu Văn Ngạn: “Đúng vậy.”

Cha sứ nói: “Khụ khụ khụ . . . dịch bệnh này là do con mèo đen kia mang đến, mà mèo là hóa thân của đám nữ phù thủy, suýt chút nữa bọn họ đã phá hủy cả thành phố. Hàng chục ngàn người chết, mùi bệnh tật và chết chóc bao trùm cả thành. May mắn thay Thần có lòng thương người, gieo hoa Hy vọng xuống đây cứu vớt cả tòa thành này.”

“Bây giờ thành phố này đã có cuộc sống mới tốt hơn rồi.”

Cha sứ nói xong, run rẩy bước tới, móc ra một nhánh hoa Hy vọng trong ống tay ra: “Nguyện xin Thần sẽ che chở cho con và ta.”

Chu Văn Ngạn cầm lấy đóa hoa Hy vọng.

Đôi mắt cha sứ đục ngầu, hắn nhìn chằm chằm đám Chu Văn Ngạn, âm thanh khàn khàn: “Nữ phù thủy vẫn chưa biến mất, các con cần phải cẩn thận, mèo đen đại diện cho ôn dịch, các con cũng phải cẩn thận . . .”

*

Sau khi chiếm được một số tin tức như thật như giả thì đám người chào tạm biệt cha sứ.

Đi cả một quãng đường dài, cha sứ còn đứng ở cửa, lẩm bẩm lải nhải: “Cẩn thận, cẩn thận đó . . .”

Nghe mà rợn cả tóc gáy.

Ngô Gia chà chà cánh tay đang nổi da gà, hỏi: “Mọi người có tin lời ông ta không?”

Chu Văn Ngạn: “Không tin.”

Nếu có chỉ thị của Thần thì sao mà cái trò chơi rách nát này tồn tại được.

Thẩm Đông Thanh suy nghĩ, bộ dạng nghiêm túc: “Hãy tin tưởng vào chủ nghĩa Marx-Lenin, đừng có mê tín dị đoan nữa.”

Ngô Gia: ? ? ?

Sao mà phong cách bắt đầu biến dạng thế này?

Chu Văn Ngạn còn nghiêm túc đứng vỗ tay: “Nói rất đúng.”

Ngô Gia cũng chỉ có thể thốt ra lời khen: “Phát biểu quá hay.”

Ngô Gia tỉnh táo lại, hồi tưởng: “Có phải con mèo mà hai người đã vuốt là con mèo đen không? Nếu thật như lời cha sứ nói thì có phải có chuyện gì sẽ xảy ra không?”

Thẩm Đông Thanh: “Đúng rồi, vuốt nó đã lắm, mắt cũng rất đẹp, tiếc là nó chạy rồi, không sờ được thêm vài cái nữa.”

Ngô Gia khi thấy Thẩm Đông Thanh không get được trọng điểm thì hơi mệt mỏi: “Người ta nói mèo đen là biểu tượng của dịch bệnh, sao ông không sợ xíu nào vậy . . .”

Thẩm Đông Thanh gãi đầu: “Tui không rành việc này lắm, ông thử sợ làm mẫu cho tui coi đi.”

Ngô Gia chỉ biết ba trấm . . .

Đã hết chap rồi. Mời các tình yêu đọc sang chap tiếp theo của truyện nào.