Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 22

2:36 sáng – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 22 tại dưa leo tr. 

Lưu Diễm thực sự trở lại trường học khi đã gần đến kỳ nghỉ đông. Chỉ còn một học kỳ cuối cùng, thời gian trôi qua rất nhanh, ngay cả giờ tan học cũng phải tranh thủ.

Giữa trưa tại căng tin, Tôn Kỳ lấy điện thoại ra đăng nhập vào diễn đàn của trường, sau đó đưa cho Lưu Diễm một bài đăng đang gây sốt.

Lưu Diễm buông thìa xuống, nhìn tiêu đề đã thấy phấn khích. Càng đọc tiếp, những vụ ẩu đả bạo lực được đăng tải dưới dạng video càng trở nên không thể chấp nhận được.

Tội ác và hận thù trong lòng người, sự im lặng và tàn nhẫn, bị xé toạc bởi máu me.

Lưu Diễm kiểm tra ID, là một dãy số ngẫu nhiên. Cô xúc một miếng cơm nuốt vào, trong đầu hiện lên hình ảnh nạn nhân bị bắt nạt sợ hãi, la hét, cầu xin và tuyệt vọng.

Khi những âm thanh đó dần dần truyền vào tai, cô mới nhận ra đó không phải là ảo giác. Cả căng tin, những người đang cúi đầu chơi điện thoại, cười đùa hoặc nói chuyện phiếm, tất cả đều bị bao trùm bởi những âm thanh đó.

Tôn Kỳ đặt điện thoại lên bàn ăn, nói: “Bây giờ video này rất hot, chỉ cần biết Từ Tiệp là có thể nhận ra cậu ta.”

“Ai mà có nhiều video như vậy?”

“Không thể là một người quay được, cậu xem chất lượng hình ảnh và góc quay đều khác nhau,” Tôn Kỳ tiến lại gần cô “Lần này xem ra Từ Tiệp tự chuốc lấy, ác giả ác báo đúng là không sai.”

Lưu Diễm gật đầu: “Bất kể ai đăng, đều có lợi cho chúng ta.”

Tan học, Lưu Diễm một mình đến phòng máy tính ở tầng 3 thư viện trường, vừa cắn móng tay vừa xem xét bài đăng đó. Bỗng có người vỗ vai cô, Lưu Diễm giật mình, cây bút trên tay rơi xuống đất.

Cô cúi xuống nhặt bút, Chu Sâm nhìn vào màn hình máy tính, rồi ngồi xuống bên cạnh hỏi cô khi nào về.

Lưu Diễm nắm lấy tay trái cậu như để trấn an. Một lát sau cô mở một bản đồ, nói: “Anh xem, bài đăng này ban đầu được đăng cách đây nửa tháng, lúc đầu chỉ nói mơ hồ về bạo lực học đường, không gây được sự chú ý của nhà trường. Sau đó càng ngày càng nhiều người chú ý, lượt xem bài đăng bắt đầu bùng nổ, người đăng liền tung ra video. Nhà trường đã xóa một lần, nhưng lại bị ID khác đăng lại. Sau đó, gần như mọi người trong trường đều đã xem qua.”

Thấy Chu Sâm không có vẻ gì hứng thú, cô kéo cậu lại gần mình hơn để cả hai cùng nhìn vào màn hình. Trong phòng máy tính tối om, chỉ có ánh sáng từ màn hình đủ sáng, chiếu rọi lên khuôn mặt hai người.

Lưu Diễm nói nhỏ: “Mặc dù bài đăng này được nhiều người ủng hộ, nhưng em cảm thấy người đăng chưa chắc đã có ý tốt.”

Chu Sâm nhớ rõ từng chữ trên bài đăng đó, liếc nhìn cô hỏi: “Sao em lại nói vậy?”

“Anh xem này, bài đăng này chỉ riêng video họ đăng lên đã có sáu cái, mặt mỗi người đều bị làm mờ. Tại sao người đăng phải làm mờ? Dù sao cũng là ID giả không có thông tin, nếu là nạn nhân bị bắt nạt thì sao không đăng trực tiếp, làm gì phải vòng vo như vậy?”

“Em nghĩ là vì sao?”

“Người đó chắc chắn có yêu cầu gì đó với Từ Tiệp, nhưng cũng không nhất định, trong video không chỉ có mỗi Từ Tiệp,” cô lướt qua các trang khác, “Cũng có thể là bất kỳ ai trong số những người bắt nạt này.”

“Ừ, rồi sao nữa?”

“Thứ hai, làm sao một người có thể lấy được nhiều video riêng tư như vậy từ nhiều người khác nhau?”

“Có khả năng nào là có người chuyên phát tán loại video này để mua vui không?”

Lưu Diễm gật đầu: “Cũng không phải là không có khả năng, nhưng mà….,” cô suy nghĩ một chút, “Anh nói xem, có phải là Từ Tiệp và bạn bè của cậu ta nội chiến không? Những video này chắc chỉ có họ mới tự quay, người khác quay chắc chắn sẽ bị đánh.”

Cô chỉ vào ngày của một bài đăng: “Bài đăng nửa tháng trước thực ra đã bị xóa mấy ngày trước, những gì còn lại đều là thuật lại không sai một chữ, mà mấy ID đăng lại đều giống nhau, anh nói tại sao?”

Chu Sâm liếc nhìn cô: “Anh sao biết được, đã xóa rồi còn bị đăng lại?”

Lưu Diễm cười đắc ý. Cô nhìn chằm chằm vào ID đó một lúc lâu: “Hình như em đã thấy ID này ở đâu rồi, nhưng mà ở đâu nhỉ?”

Chu Sâm lạnh lùng hỏi: “Có thể về nhà được chưa? Không về là Lưu Nhất bị em bỏ đói chết đấy.”

Lưu Diễm cười ngượng nghịu: “Không phải anh nói con trai phải nuôi theo kiểu thả rông sao?”

Chu Sâm đưa tay xoa đầu cô: “Gãy tay gãy chân rồi mà em còn thả rông?”

Lưu Diễm “Ồ” lên. Chu Sâm tắt máy tính, kéo cô dậy: “Dù sao thì nội chiến của họ cũng chẳng ảnh hưởng gì đến em, sao em lại tò mò như vậy?”

Lưu Diễm quẹt thẻ ra ngoài, lẩm bẩm: “Cũng đúng, họ gieo gió gặt bão, em vui là được.”

Vội vã xuống lầu, Lưu Diễm chợt nhớ ra điều gì, cô kinh ngạc thốt lên: “Chu Sâm.”

“Hửm?”

“Em nhớ ra ID đó là của ai rồi.”

Chu Sâm cũng hơi hồi hộp, cậu hỏi: “Ai?”

Lưu Diễm ngẩng đầu nhìn cậu: “Trương Viện, là ID của Trương Viện, họ nội chiến rồi!”

Chu Sâm không quan tâm nội chiến hay không, cậu không có tính tò mò lớn như vậy, vội vàng kéo Lưu Diễm đi nhanh hơn.

Truyện được edit cả hai nơi tại và facebook Frenalis. Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

******

Quả nhiên, sự việc tiếp tục lên men.

Lưu Diễm lại một lần nữa nhìn thấy Từ Tiệp, vẫn là ở cái đình nhỏ trước tòa nhà hành chính.

Lưu Diễm vừa từ phòng giáo vụ trở về. Mặc dù không bị kỷ luật, nhưng chủ nhiệm giáo dục không hề có ý nhận lỗi, chỉ là thái độ hòa hoãn hơn nhiều, thậm chí có chút xấu hổ.

Cô nhận giấy tờ xong liền đi về phía khu giảng dạy. Trời tuyết rơi, có người ngồi trong đình, tay cầm điếu thuốc, ánh mắt hỗn loạn lạnh lẽo không biết đang nhìn về đâu.

Nhận ra Từ Tiệp, Lưu Diễm không dừng lại, vì bản chất họ không có gì để nói.

Thấy bóng dáng Lưu Diễm rời đi, Từ Tiệp đứng dậy phủi tuyết trên người, đi về phía tòa nhà hành chính. Thực ra, chủ nhiệm giáo dục đã dặn cô ta đến đây.

Cô ta gõ cửa.

Chủ nhiệm giáo dục nói “Mời vào”, sau đó cô ta bước vào, tìm chỗ ngồi xuống.

Cô ta úp cho ông ta một cái sọt lớn như vậy, sau một hồi im lặng chủ nhiệm bực bội nói: “Gần đây em có chú ý đến diễn đàn của trường không?”

Từ Tiệp tỏ ra lạnh nhạt có ý coi thường, trong lòng khinh khỉnh liếc xéo ông ta: “Đừng vòng vo tam quốc, có chuyện gì nói thẳng.”

“Những video đó có người gửi đến hộp thư của tôi, và tôi, đã gửi video cho bố em.”

Biểu cảm của Từ Tiệp đột nhiên thay đổi, cô ta không thể tin được nhìn ông ta. Sau khi tiêu hóa thông tin này, cô ta đá mạnh vào bình hoa, tiếng vỡ vụn vang lên. Cô ta chỉ vào ông ta: “Ông mẹ nó chơi xấu gửi video cho bố tôi?”

Chủ nhiệm cũng chỉ vào cô ta: “Em biết thông tin này gây ảnh hưởng tiêu cực đến trường như thế nào không? Dù bố em là ai thì em cũng phải biết giữ quy củ. Tôi đã nhịn em nửa ngày rồi, suốt ngày gây chuyện thị phi ở trường…”

Ông ta chưa nói xong, Từ Tiệp đã đá cửa xông ra, cánh cửa gỗ chao đảo sắp đổ.

Chủ nhiệm giáo dục tức giận ném chiếc cốc vào cửa, một làn hơi nóng bốc lên từ mặt đất.

Gần như một cơn gió, Từ Tiệp lướt qua Lưu Diễm chạy về phía lớp học.

Khi Lưu Diễm trở lại lớp học, một góc lớp đã bị vây kín bởi vài vòng người. Ở giữa có hai người đang đánh nhau không màng sống chết, chính là Từ Tiệp và Trương Viện.

Từ Tiệp luôn chiếm thế thượng phong. Cô giáo hóa học bước vào lớp gần như chết lặng, một lúc lâu mới phản ứng lại vội vàng đi tìm Răng Hô. Khi Răng Hô đến nơi, Từ Tiệp đã buông Trương Viện ra.

Trên mặt Từ Tiệp có vết cào, cơ thể loạng choạng bước ra khỏi đám đông.

Trương Viện nằm sõng soài trên mặt đất, toàn thân bầm tím thở hổn hển, nước mắt chảy ra từ khóe mắt, tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Từ Tiệp bị Bác Lãng cảnh cáo vì Trương Viện, Trương Viện cũng vì Bác Lãng mà phản bội Từ Tiệp.

Mỗi người đều bất lực nhượng bộ, cuối cùng rơi vào bế tắc.

Thực ra, tất cả đều đáng đời.

Từ Tiệp trốn học ngày hôm đó, cô ta đợi trước nhà Bác Lãng, nhưng đợi mãi không thấy anh ta về.

Sau đó, có tiếng xe ba bánh. Bác Lãng ngồi ở ghế sau, xe dừng lại, anh ta ôm một túi đồ ăn xuống. Mẹ anh ta vẻ mặt già nua, lải nhải nói: “Đã bảo con đừng đón rồi, mẹ tự làm được, cô Lâm ở chợ còn nói một tay mẹ còn hơn hai tay người khác.”

“Đó là người ta nói cho vui thôi, mẹ không hiểu sao?”

Người phụ nữ trung niên bước xuống, một tay dễ dàng xách túi rau còn lại, đắc ý nói: “Họ nói gì thì kệ họ, họ đều ghen tị với mẹ vì có đứa con trai tiền đồ, đá bóng giỏi, còn trẻ như vậy mà sắp được vào đội tuyển tỉnh.”

Sau đó bà ấy thấy cô gái ngồi thu mình trong góc có vẻ quen mắt, hình như đã gặp ở đâu đó, liền xách đồ đi qua ân cần hỏi han: “Cháu gái, sao không về nhà mà ngồi ở đây thế?”

Từ Tiệp tóc tai bù xù, trên mặt còn có vết cào sưng tấy, đôi mắt đỏ hoe nhìn về phía chàng trai trẻ đằng sau người phụ nữ trung niên với ánh mắt ai oán.

Người phụ nữ hỏi: “Lãng, con có biết cô bé này không?”

Bác Lãng không trả lời, anh ta bảo mẹ vào nhà trước.

Anh ta đẩy xe ba bánh xuống tầng hầm, châm điếu thuốc, đi đến trước mặt cô gái rồi ngồi xổm xuống bên cạnh.

Giọng anh ta có chút thiếu kiên nhẫn, che lấp đi vẻ mặt quan tâm: “Cô còn chưa đủ à? Cô muốn chết cũng đừng có lôi tôi xuống nước!”

Khóe miệng Từ Tiệp run rẩy, bất ngờ nở một nụ cười khổ, khiến trái tim anh ta thắt lại.

Từ Tiệp nói: “Anh đi với em, được không?”

“Đầu óc cô có vấn đề à?”

Nước mắt trong mắt Từ Tiệp chực trào ra, nhưng giọng nói vẫn kiên quyết: “Anh đi với em được không?”

Bác Lãng đứng dậy, mắt nhìn đi chỗ khác, cười lạnh nói: “Cô còn nhớ tay tôi thế nào không? Nếu không phải vì cô, tôi đã không phải thức trắng đêm không về, cũng không bị đuổi học. Cô có ông bố toàn năng có thể sắp xếp cho cô mọi thứ, còn có thể xử lý tôi trong một giây. Sao cô còn cứ dây dưa với tôi?”

Từ Tiệp lấy tay che mặt, Bác Lãng nói tiếp: “Mọi chuyện nên dừng lại ở đây, sau này đừng để tôi gặp lại cô nữa. Tôi không giống cô, bố mẹ tôi chỉ có một mình tôi, tôi có trách nhiệm, không thể chơi bời với những kẻ ăn chơi trác táng như các người được.”

Từ Tiệp đấm vào ngực, nơi đó co rút như bị dao đâm, rút cạn mọi hy vọng và ước mơ của cô ta.

Đúng vậy, từ nhỏ đến lớn, bố cô ta đã lên kế hoạch cho mọi bước đi của cô ta, chỉ cần cô ta đưa tay ra là có thể đứng trên mây nhìn xuống những người đang vật lộn để sinh tồn. Nhưng chưa từng có ai hỏi cô ta muốn gì, cũng chưa từng có ai hỏi cô ta muốn được đối xử như thế nào.

Nếu ngay từ đầu bớt đi những lời trách móc thiếu kiên nhẫn cùng oán giận, thêm một chút đồng hành và yêu thương…

Nhưng ai cũng biết, không có chữ “nếu”.

Từ Tiệp lau khô nước mắt, dường như đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Cô ta luôn muốn phá hủy hình mẫu mà bố cô ta cố gắng xây dựng cho mình. Cô ta là con gái duy nhất của ông ta, bị hủy hoại là một kết cục tốt đẹp.

Nhưng, cô ta muốn cho mình một cơ hội.