Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 36

2:36 sáng – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 36 tại dưa leo tr. 

Lưu Diễm nằm ngủ trong tư thế sấp, một tay và chân vắt ra ngoài, đầu hướng về cửa sổ, trông lười biếng nhưng lại thoải mái. Cô vừa mới ngủ được ba tiếng thì bị đánh thức.

Cô chỉ mở hé mắt, ngái ngủ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang giơ tay, rồi “tách” một tiếng, đèn ngủ bên giường bật sáng, ánh sáng êm dịu lan tỏa xung quanh, Lưu Diễm càng muốn ngủ hơn.

Chu Sâm quỳ một chân trên giường, hai tay chạm vào nách kéo cô dậy, cô dựa vào vai cậu nghỉ ngơi một lúc, rồi cậu bế cô ngồi ở mép giường.

Vai Lưu Diễm rũ xuống, uể oải ngáp một cái, lẩm bẩm hỏi, “Sao sớm thế?”

Chu Sâm mặc thêm áo khoác, trên núi sương mù dày đặc, khăn lông phơi trên giá trong phòng, cậu lấy một cái, vừa đi vào phòng tắm vừa nói, “Hôm nay lên núi xem mặt trời mọc, chiều chúng ta về rồi.”

Lưu Diễm ừ một tiếng, dụi mắt ngồi dậy ngẩn ngơ một lúc, xỏ dép lê đi vào phòng tắm.

Cô lười biếng dựa vào khung cửa, nhớ lại cuộc gọi tối qua của Chu Sâm, nghe giọng điệu có vẻ rất gấp gáp.

Cô vân vê ngón tay mình, rụt rè hỏi, “Chiều nay anh có đi cùng em không?”

Chu Sâm nhìn vào gương thấy Lưu Diễm, nhổ bọt kem đánh răng trong miệng, súc miệng đơn giản. Xong xuôi, cậu đặt đồ vệ sinh cá nhân một cách tùy tiện lên bồn rửa, lấy cái khăn trên vai lau miệng, hờ hững hỏi, “Em muốn anh về cùng à?”

Lưu Diễm nghiêm túc bĩu môi, gật đầu.

Chu Sâm đưa tay ôm lấy cổ cô, cô cũng vòng tay ôm lấy eo cậu. Cô thấy cậu nhíu mày suy nghĩ một chút, rồi nói, “Nếu thời gian cho phép thì anh sẽ đi cùng em, không thì thôi.”

Lưu Diễm cười, “Vậy chúng ta không đi xem mặt trời mọc nữa, tiết kiệm thời gian cùng về nhà nhé?”

Chu Sâm liếc cô, tỏ vẻ khinh thường, “Em lười đúng không?”

Lưu Diễm cười gian xảo.

Chu Sâm không để cô lười biếng. Mọi chuyện xảy ra hôm qua đầy kỳ quái, không chừng hai cảnh sát kia nghĩ ngợi lung tung, tốt nhất là diễn trọn vở kịch, làm một du khách mẫu mực không có gì sai.

Tấm gương vừa vặn phản chiếu cả hai người, một cao một thấp. Vì đã ở hai ngày nên nhà vệ sinh vốn sạch sẽ giờ cũng có chút hơi hướng sinh hoạt, bồn rửa chất đầy giấy vệ sinh, kem đánh răng, bàn chải, xà phòng, túi nhựa trắng, BB cream, sữa rửa mặt,… bày bừa bộn.

Chu Sâm không nói gì, mở nước ấm rửa mặt.

Lưu Diễm bĩu môi đứng bên cạnh cậu, bóp chút kem đánh răng ra, kiên nhẫn đánh răng.

Một lát sau, cô vừa giơ tay gãi lưng vừa chỉ vào gương, giọng điệu thản nhiên mà vui vẻ, “Anh nhìn xem, chúng ta có phải rất xứng đôi không?”

Chu Sâm nhìn theo ngón tay cô chỉ vào gương, thản nhiên “ừ” một tiếng, “Anh hơn hẳn em.”

Ánh mắt hai người gặp nhau, cảm xúc căng thẳng bị đứt đoạn, cùng nở nụ cười, Lưu Diễm khoe, “Đúng thế, anh hơn hẳn em, nhưng dù sao cũng là hoa đã có chủ rồi.” Cô ngẩng đầu hỏi, “Đúng không, cô gái nhỏ?”

Chu Sâm gật đầu qua loa, “Em nói gì cũng đúng.”

Lưu Diễm phấn chấn gõ cửa phòng bên cạnh, Hứa Quan đã ăn mặc chỉnh tề, chỉ là ngáp đến mức nước mắt chảy ra.

Phòng bên cạnh Cao Xuyên cũng vừa mở cửa, thấy Lưu Diễm trêu chọc, “Hôm nay dậy sớm nhỉ.”

Lưu Diễm vui vẻ chào, “Cậu cũng sớm.”

Hôm nay thời tiết rất tốt, là ngày ấm nhất trong mấy ngày qua, nhiệt độ ban đêm cũng thích hợp, nếu xuất phát lúc bốn giờ sáng thì khoảng bảy giờ sẽ lên tới đỉnh.

Chu Sâm và Lưu Diễm đi trước dò đường, đèn pin gắn trên mũ, trong bóng tối, ánh sáng gần rõ ràng, còn xa thì mờ ảo.

Càng lên cao đường càng hẹp, Chu Sâm lấy dây thừng cột cả hai vào nhau, nhưng mỗi bước của họ đều vững vàng, ngược lại Tôn Kỳ phía sau, bất cẩn trượt ngã trên mặt băng.

Lưu Diễm cảm thấy không thể để mặc, liền kéo tay Chu Sâm đứng đợi tại chỗ. Khi bọn họ tới gần, Lưu Diễm hỏi, “Trong ba lô của các cậu có dây thừng không?”

Hứa Quan đi cuối cùng, năm chiếc đèn pin chiếu sáng lẫn nhau khiến mắt có chút đau, Chu Sâm đổi tay cầm lấy tay Lưu Diễm, bàn tay lạnh giá được làm ấm dần trong sự ma sát, tầm nhìn hướng về phía xa thẳm mù sương.

Tôn Kỳ đau ở mông, cô ấy lắc đầu than phiền, “Quên mang rồi, hôm qua đi đường nhiều, hai chân không nghe lời.”

Cao Xuyên đỡ cô ấy, vẫy tay bảo Lưu Diễm, “Các cậu đi trước đi, đi thêm vài bước nữa là ổn thôi.”

Lưu Diễm nghĩ một chút rồi nói, “Không nhanh thế đâu,” cô nhìn Hứa Quan, “Cô vẫn ổn chứ? Hôm qua ngã một cái mà.”

Hứa Quan nhún vai, nói không sao.

“Tốt rồi.” Lưu Diễm từ từ tháo dây an toàn giữa mình và Chu Sâm, đưa cho Cao Xuyên, “Các cậu buộc vào đi, chúng tôi đi chậm một chút cũng vừa kịp tới.”

Sau đó Chu Sâm và Lưu Diễm đi cuối cùng, vừa có thể trông chừng, vừa đảm bảo an toàn.

Cuối cùng, cả năm người hổn hển lên đến đỉnh núi. Trên một tảng đá lớn phủ đầy cỏ dại, gió lạnh thổi ù ù bên tai, ánh sáng đèn chiếu tới đâu, lớp sương mù dày đặc tan thành những hạt nhỏ li ti, giơ tay có thể chạm tới, rõ ràng có thể thấy được.

Hứa Quan hướng xuống chân núi hét lớn, âm thanh quanh quẩn qua khe núi tầng mây, từng đợt từng đợt lọc qua, cuối cùng âm thanh trở nên méo mó xa lạ.

Lưu Diễm cười rạng rỡ, hoàn toàn quên rằng buổi sáng mình không muốn tới. Hơi thở cô dần bình tĩnh lại, thúc cùi chỏ vào Chu Sâm, “Chúng ta cũng hét một cái chứ?”

Chu Sâm thấy mất mặt, lắc đầu không quan tâm.

Lưu Diễm mặc kệ cậu, vui vẻ nói, “Vậy em làm nhé!”

Chu Sâm muốn dặn cô hành động nhẹ nhàng cẩn thận, nhưng chưa kịp ngăn lại. Tay cậu đành thả vào túi, ngồi xuống một tảng đá vuông vức, cơ thể dần thả lỏng nhưng vẫn cảm nhận được cái lạnh từ gió.

Truyện được edit cả hai nơi tại và facebook Frenalis. Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Chỉ trong chốc lát, Lưu Diễm đã đứng trước vách đá dựng đứng, cô tắt đèn pin trên mũ. Đúng lúc đó, giữa những đám mây ẩn hiện trong các tầng núi, xuất hiện một vệt sáng cam đậm đặc.

Đó chính là dấu hiệu của bình minh.

Tất cả mọi người đều tắt đèn pin, có người ngắm mặt trời mọc, có người nhìn Lưu Diễm.

Lưu Diễm đặt hai tay quanh miệng, hít một hơi thật sâu, giữa cảnh sắc núi non hùng vĩ, cô hét lên hết cỡ, “Chu Sâm! Em thích anh!”

Núi đáp lại, “Chu Sâm! Em thích anh!”

Tiếng vọng biến dạng, lan truyền qua những đỉnh núi khác, cây cối cũng nói, “Chu Sâm! Em thích anh!”

“Chu Sâm! Em thích anh!”

Tiếng vang đó liên tục, ngọt ngào lan tỏa trong không khí.

Chu Sâm ngồi trên tảng đá lạnh nhìn Lưu Diễm trong tầm mắt, toàn thân cô được bao phủ bởi ánh sáng cam rực rỡ. Trên đỉnh đầu cô là ánh bình minh rực rỡ, dưới chân là biển mây bồng bềnh. Khi cô quay lại, những lọn tóc mềm mại khẽ chạm vào khóe môi.

Nụ cười nhè nhẹ xuất hiện trên môi Chu Sâm, cậu nhìn theo hướng ánh sáng, ngượng ngùng nhưng đầy lưu luyến.

Mặt trời cam đỏ nhanh chóng vượt qua đường chân trời, hơi ấm lan tỏa. Lưu Diễm hô mệt, quay lại ngồi bên cạnh Chu Sâm, khoác tay cậu nói, “Cũng thú vị phết.”

Bàn tay Chu Sâm đan vào ngón tay cô, cả hai nhìn nhau không tự chủ mà cùng cười.

Chu Sâm vuốt nhẹ mũi cô, âu yếm hỏi, “Không ấu trĩ à?”

Lưu Diễm lắc đầu, làm nũng nói, “Không ấu trĩ, vui mà!”

Lúc này, Tôn Kỳ cũng ra hét vài câu, y như có cả thế giới hát cùng cô ấy.

Hai người lim dim mắt, tận hưởng cảnh đẹp.

Bất chợt, Lưu Diễm nhớ ra cái gì, cô lại giật giật áo cậu, “Này!”

Chu Sâm vẫn chưa thu hồi tầm mắt, ngẩn ngơ đáp lại, “Làm sao vậy?”

Lưu Diễm xoay mặt cậu về phía mình. Cậu nghiêng đầu với vẻ dương dương tự đắc.

Cô mỉm cười hỏi, “Anh có thích em không?”

Cậu vẫn bình thản nhìn cô, không trả lời.

Lưu Diễm khẽ bĩu môi, chuẩn bị nói tiếp thì một tay Chu Sâm nhẹ nhàng che miệng cô lại, tay kia ôm lấy đầu cô tựa vào vai mình.

Cậu cúi gần tai cô, giọng nói dịu dàng, rằng cậu thích cô. Thích rất nhiều.

Tay cậu rời khỏi miệng cô, cả hai lặng lẽ nhìn nhau, niềm vui nơi khóe mắt tựa như nở hoa.

Má Lưu Diễm đột nhiên đỏ lên, cô ngẩng đầu hôn cậu một cái, rồi ngại ngùng quay đi, nín cười lẩm bẩm nói, “Thế này thì cũng tạm được.”

Cả hai cùng nhìn ra chỗ khác, Chu Sâm trêu cô hỏi, “Thế em hài lòng chưa?”

Lưu Diễm đáp, “Ừm, miễn cưỡng đi.”

Ngập ngừng một chút, cô nói, “Vẫn còn chỗ để cải thiện, phải giữ khiêm tốn, đừng kiêu ngạo nha đồng chí.”

Lúc nói, Lưu Diễm chuyển điện thoại sang chế độ selfie, ánh bình minh phản chiếu nụ cười trên mặt họ. Cô gọi cậu, cậu quay mặt lại.

Cả chuỗi hành động ấy bị Lưu Diễm chụp lại, Chu Sâm nhướng mày cười nhẹ, nhìn màn hình thấy ảnh chụp của cả hai.

Một lúc sau, Chu Sâm bắt đầu cảm thấy cứng ngắc, hỏi: “Sao vẫn chưa chụp xong?”

Lưu Diễm ôm bụng cười không ngớt, ha ha nói, “Em… đang quay video.”

“Thật không?… “

Chu Sâm nâng cằm cô lên, hôn xuống.

Âm thanh lập tức im bặt.

*****

Khi cả nhóm trở về nhà nghỉ, Hứa Quan sẽ ở thêm một ngày, những người còn lại đều giao cho Chu Sâm đi ra quầy lễ tân lấy lại tiền cọc.

Lễ tân hỏi có cần mở hoá đơn không, Chu Sâm nói không cần.

Một lát sau, Chu Sâm bỏ ba trăm tệ vào túi, xoay người đi về phòng thì nghe phía sau có người gọi “Chu Hiệt”.

Cậu vô thức quay đầu lại.

Là người cảnh sát già.

Cảnh sát già tiến lại gần một bước, Chu Sâm lãnh đạm hỏi, “Người đã tìm thấy rồi, sao ông còn chưa đi?”

Lễ tân tò mò ngẩng đầu lên.

Cảnh sát già ra hiệu mời:”Có thể nói chuyện riêng không?”

Chu Sâm bỏ tay vào túi, do dự một lúc rồi theo ông ta vào phòng tiếp khách.

Cảnh sát già đóng cửa lại, đánh giá Chu Sâm: “Bao nhiêu năm không gặp, cậu sống tốt không?”

Chu Sâm thờ ơ nhún vai.

“Chúng tôi có thể sẽ tiến hành chẩn đoán tâm thần cho Triệu Chí An,” ông ta quan sát biểu cảm của Chu Sâm, “Chỉ cần nộp đơn, nếu không có gì bất ngờ thời gian tới cậu ta sẽ phải ở trong bệnh viện tâm thần.” Ông ta thở dài, “Với tình trạng hiện tại, cậu ta cũng chỉ nên ở đó thôi.”

Chu Sâm “Ừ” một tiếng, “Liên quan gì đến tôi?”

“Không phải nên có một lời giải thích sao?”

“Lời giải thích gì?”

“Lời giải thích cho quá khứ, cái chết của anh cậu, thực sự là lỗi của tôi, nếu lúc đó có thể lắng nghe ý kiến của các cậu,” thực ra đối với ông mà nói, lúc đó bọn họ là những đứa trẻ yếu đuối không có khả năng tự vệ, bây giờ những đứa trẻ yếu đuối ấy đã trưởng thành mạnh mẽ trước mặt ông, cảm xúc phức tạp lẫn lộn, “anh cậu có lẽ cũng không đến nỗi nghĩ quẩn.”

Ông ta thấy trong ánh mắt Chu Sâm có sự chế giễu, có sự mỉa mai công khai, “Người đã chết rồi nói gì cũng vô ích,” ngừng một lúc, cậu nói, “Ông đừng giả mù sa mưa, tôi không phải là anh ấy, không có gì phải thù hận ông, cũng không cần ông tìm sự an tâm ở tôi,” bởi vì, “tôi càng không cần phải tha thứ cho ông.”

Bầu không khí trầm lặng một lúc,  cậu lại nói, “Nếu không còn gì thì tôi đi đây.”

Cảnh sát già rút một điếu thuốc ngậm trên môi, mãi không châm lửa.

Chu Sâm đi đến cửa, một tay đặt lên nắm cửa vặn nhẹ, nhưng chưa mở ra. Cậu nghe thấy giọng người cảnh sát già sâu kín nói: “Lúc nãy tôi gọi cậu là Chu Hiệt—”

Chu Sâm vẫn không biểu cảm, bật lửa kêu tách một cái, khói thuốc lan tỏa, cậu bước một chân ra ngoài, bên tai vẫn nghe lời chất vấn của người cảnh sát già: “Cậu rốt cuộc là ai?”

Lãnh đạm, rít một hơi thuốc, ông ta lại hỏi, “Cậu là Chu Sâm, hay là Chu Hiệt?”