Chương 4: 5
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 4: 5 tại dualeotruyen.
Chương 4: Non nỉ gọi tên chị
Khí thế được năm giây rồi lại trầm mặc năm giây, Hoa Cẩm Nghiên nghĩ tới hai vấn đề. Người đứng đầu Lục Thị trăm công ngàn việc vì cái gì mà ở đây? Vì cái gì lại nói sẽ chiếu cố Kỳ Tổng
Kỳ Thanh dần dần cũng tỉnh, mắt còn chưa mở đã nghe được thanh âm quen thuộc cùng với mùi hương dịu nhẹ thâm nhập vào tim phổi của cô, Kỳ Thanh nhận ra được chủ nhân của mùi hương này. Chính là Lục Uyển Đình
Cô được Lục Uyển Đình ôm vào trong ngực?
Cô hiện tại không biết rõ đang trong tình huống nào cho nên quyết định giả say chưa tỉnh
Lục Uyển Đình không tỏ ý kiến gì, thần sắc lãnh đạm mà đánh giá cô trợ lý nhỏ từ đầu đến chân
Đồng phục đi làm, diện mạo bình thường, gương mặt có lúm đồng tiền, trang điểm nhẹ nhàng, cao tầm 1m6 hơn tí. Dáng người nhỏ gầy nhưng mà có một số bộ phận nhạy cảm nào đó phát triển cũng không tồi. Giờ phút này, hai cái đồi núi cao cao đang nhấp nhô bất ổn như có động đất, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào cô
Nhìn ra được cô nàng đang thực sự khẩn trường và sợ hãi Lục Uyển Đình nói “Cùng nhau chiếu cố em ấy đi”
“Cái gì? Tiểu trợ lý không thể tưởng tượng mà nâng mí mắt lên “Cùng nhau chiếu cố Kỳ Tổng?”
Cô chỉ nghĩ tới cảnh Kỳ tổng bị Lục tổng mang đi hoặc Lục Tổng đem người trả lại cho mình chiếu cố. Nhưng thế mà chưa nghĩ đến sẽ có biện pháp thứ ba
“Uh” Lục Uyển Đình mở cửa xe đem Kỳ Thanh bỏ vào trong xe đối diện với trợ lý đang còn ngáo ngơ nói “Nếu không yên tâm thì cùng đi đến nhà tôi”
Lục Uyển Đình dùng từ nếu làm cho chuông cảnh báo trong lòng Hoa Cẩm Nghiên vang lên. Trong lời nói có mùi nguy hiểm, nếu cô đi theo thì thể hiện là cô không tin Lục Tổng
Đường đường là đại tổng tài của tập đoàn lớn, quản mấy chục công ty lớn nhỏ, nhân viên có biết bao nhiêu người mà lại bị cô một tiểu trợ lý không tín nhiệm
Đây chẳng phải đắc tội với Lục Tổng sao!
Vị này không phải là nhân vật mà cô có thể đắc tội
Hoa Cẩm Nghiên muốn nói phiền toái Lục tổng nhưng lại nghĩ đến Kỳ Tổng mới là cấp trên của mình…cắn răng một cái…vẫn là Kỳ Tổng quản trọng hơn
Hoa Cẩm Nghiên linh hoạt tìm một cái cớ “Lục Tổng, chúng ta cũng đã ở dưới nhà của Kỳ Tổng. Ngài xem lỡ đâu Kỳ Tổng ở trên đường nôn ra xe…”
Người nào đó ở bị bỏ rơi ở trong xe trong lòng thở dài, cô trợ lý của cô khi nào lại tận tâm, tinh tế, tỉ mỉ như vậy
Lục Uyển Đình nhìn Kỳ Thanh một chút rồi suy xét vấn đề Hoa trợ lý nói
Từ nơi này về nhà cô mất hơn nửa giờ, trên đường đi không biết Kỳ Thanh có khó chịu hay không, nếu lựa chọn giữa nhà cô và nhà Kỳ Thanh thì lựa chọn tốt đương là nhà Kỳ Thanh. Chỉ là nhà Kỳ Thanh…
Lục Uyển Đình hỏi Hoa trợ lý “Cô có thể mở cửa nhà Kỳ Tổng không?”
Đây là thoả hiệp a.
Hoa Cẩm Nghiên dương môi cười “Có thể a, đây không phải là lần đầu tôi đưa Kỳ Tổng về”
Mỗi lần Kỳ tổng đi xã giao xong đều là cô đưa Kỳ tổng về
Hương thơm quen thuộc lại lần nữa đến gần, Kỳ Thanh cảm giác thân thể mình nhẹ lên…lại bị người ôm lên nữa
Nghe tiếng tim đập trầm ôn, Kỳ Thanh không khống chế được khẽ than thở, dòng nước ấm tê tê dại dại cả lưng. Kỳ Thanh lấy tay chạm vào ngực Lục Uyển Đình, giả say mà hỏi “Hoa trợ lý, đến đâu rồi?”
Đột nhiên ngực bị tập kích, Lục Uyển Đình dừng bước chân. Hoa trợ lý ở bên cạnh đưa tay đỡ hai người lại nhìn thấy tay của Kỳ Tổng sờ soạn lung tung…có chút xấu hổ nhẹ, trước kia Kỳ Tổng uống nhiều rượu lái xe không được nhưng vẫn còn thanh tỉnh mà đi đường, không nghĩ tới lúc này say không biết trời đất lại làm bộ dáng muốn ôm người khác, tay còn sờ loạn trên ngực Lục Tổng
Hoa Cẩm Nghiên nhanh tay kéo tay Kỳ Tổng xuống dưới nói “Lập tức về đến nhà”
Lục Uyển Đình bị chiếm tiện nghi nhưng mặt vẫn bất biến mà ôm Kỳ Thanh đi vào sảnh…đến thang máy rồi ôn nhu mà thả Kỳ Thanh ra, làm cô dựa vào trong lòng ngực của mình
Cuối cùng cũng tới cửa nhà.
Hoa trợ lý nhanh chân lên mở cửa trước, nhấn một dãy mật khẩu xong. Cô nhìn Lục Uyển Đình có chút sợ hãi không dám đưa tay chạm Kỳ Tổng vì Kỳ Tổng vẫn còn đang trong lòng Lục Uyển Đình, đành nói “Lục Tổng, cửa này mở cần phải có vân tay của Kỳ Tổng, ngón giữa hoặc ngón áp út tay phải đều được”
Lục Uyển Đình nắm lấy tay Kỳ Thanh, ngón tay chạm vào nhau…xẹt…một dòng điện vừa xẹt qua, não Kỳ Thanh lập tức trống rỗng…lần này cô thực sự say rồi, say trong lòng Lục Uyển Đình.
Còn chưa kịp hưởng thụ cảm giác này thì Lục Uyển Đình đã đem ngón giữa của cô ấn lên màn hình, cửa vừa mở người cũng lập tức buông tay.
Lục Uyển Đình dìu Kỳ Thanh vào nhà rồi mang cô đến sofa nghỉ ngơi
Cơ thể Kỳ Thanh mềm nhũn như cọng bún…vật vờ ngã trên sofa. Lục Uyển Đình thấy vậy đỡ cô lên dựa vào lưng ghế
Hoa trợ lý quen cửa quen nẻo nhanh chóng đi vào phòng bếp pha một ly mật ong nóng nhưng cũng không quên pha một ly trà cho Lục Uyển Đình
“Lục Tổng, cảm ơn người đã mang Kỳ Tổng lên lầu” Ý tứ trong lời nói mang hàm ý tiễn khách, uống xong ly trà này…Lục Tổng người có thể đi rồi.
“Đây là chuyện tôi nên làm” Lục Uyển Đình bưng ly trà lên nhìn Hoa trợ lý còn Hoa trợ lý thì nhẹ nhàng mà nâng cằm Kỳ Thanh, ôn nhu dỗ Kỳ Thanh uống nước “Kỳ Tổng…nào…mở miệng ra uống nước mật ong đi nè”
Động tác đi kèm với lời nói thuần thục vừa nhìn liền biết được đâu không phải là lần đầu tiên đút như vậy.
Đôi môi Kỳ Thanh mím lại, trong lòng chỉ nghĩ làm sao làm cái tên trợ lý cản mũi này đi nhanh
Hoa trợ lý khuyên vài câu nhưng Kỳ Tổng vẫn cố chấp không chịu mở miệng ra. Nên cô đành từ bỏ, nếu người đã không chịu uống nước thì trước lau mặt vậy.
Chế độ bảo mẫu của trợ lý Hoa Cẩm Nghiên lập tức được bật lên đặt ly mật ong xuống bàn rồi xoay người vào nhà vệ sinh. Trong phút chốc, cô lại từ trong nhà vệ sinh đi ra trên tay còn cầm một cái khăn ướt màu xanh.
Hoa trợ lý nghiêng mình dựa vào gần Kỳ Thanh, cúi người xuống vừa định lau mặt cho Kỳ Thanh thì Lục Uyển Đình đã đặt ly trà lên bàn rồi trực tiếp lấy khăn lông từ trên tay trợ lý “Để tôi làm”
Hơi nước lạnh lẽo chạm lên đôi má của Kỳ Thanh. Lục Uyển Đình chăm chú cẩn thận lau, tỉ mỉ từng chút một. Từ gò má mềm mại xuống đến cằm sau đó lại vén mái tóc đen lên lau mồ hôi ở trên cổ.
Hô hấp của Kỳ Thanh càng dồn dập, thân thể đang bị cọ sát dần nóng lên.
Đột nhiên, Lục Uyển Đình dừng lại. Cô nhìn thấy trên cổ Kỳ Thanh có một dấu hôn môi nhạt. Thoáng chốc tâm tình của Lục Uyển Đình buồn rầu nhớ lại những lời sáng nay Kỳ Thanh đã nói ở công ty mình.
Khi đó, cô vừa mới gặp khách hàng bàn chuyện hợp tác xong. Trợ lý Tô nói với cô rằng Kỳ Tổng của Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật đến chơi.
Kỳ Thanh cứ như vậy mà xuất hiện ở trước mặt cô
“Lục Tổng, quý công ty ở ngành khoa học kỹ thuật đã có Thịnh Thác không cần thiết thua mua Kỳ Giang của chúng tôi được không?” Kỳ Thanh đứng ở trước bàn làm việc của cô, hai tay nghiêm chỉnh thả xuống, trong ánh mắt có chút khẩn trương và áp lực
Lục Uyển Đình còn nhớ rõ phản ứng của bản thân lúc đó…nắm chặt bút máy trên tay im lặng nhìn Kỳ Thanh
Một tuần trước, dự án mới của Công Ty Kỳ Giang về AI (trí tuệ nhân tạo) trong quá trình nghiên cứu thì phần mềm xảy ra vấn đề, công ty tài chính đang bị thiếu hụt nếu không có tiền thì sẽ gặp phải tình trạng đình công rơi vào cảnh công ty bị phá sản.
Lập tức có mấy nhà đầu tư có hứng thú với AI…lên kế hoạch chờ đợi thời cơ chín mùi sẽ thu mua lại Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật
Nhưng trong mấy công ty đó không có Lục Thị. Lục Uyển Đình chưa từng nghĩ đến sẽ thu mua Kỳ Giang để nó trở thành công ty con của Tập Đoàn. Cô chỉ muốn đầu tư tài chính rót vốn vào Kỳ Giang
Trong lúc, cô trầm mặc suy nghĩ thì Kỳ Thanh lại đột nhiên lấy thân mình làm điều kiện trao đổi “Tôi lấy mình ra để đổi lấy công ty, Lục Tổng có thể từ bỏ lần thu mua này sao?”
Một câu này, làm cho cô sang chấn tâm lý
Cố gắng kiềm chế xúc động. Lục Uyển Đình trầm ngâm vài giây rồi nói “Vậy cùng tôi đi lãnh giấy kết hôn đi.”
Cô cho rằng 10 giây sau Kỳ Thanh sẽ cự tuyệt. Sau đó lại giả vờ trước mặt Kỳ Thanh gọi cho thư ký, bảo với thư ký thông báo với bộ phận thu mua tạm thời ngưng lại các kế hoạch thu mua công ty gần đây.
Mà thực tế cái công ty bị thu mua kia không phải là Kỳ Giang Khoa Học
Một tiếng “Lục Tổng” làm Lục Uyển Đình thoát khỏi đoạn hồi ức kia. Cô liếc mắt nhìn Hoa trợ lý rồi tiếp tục lau cổ Kỳ Thanh, lau đi cái dấu hôn môi kia nhìn thấy là chướng mắt làm lòng đau đớn.
Hoá ra, em ấy thực sự chỉ vì công ty.
Cái cổ trắng nõn hiện lên dấu đó. Làn da Kỳ Thanh rất mẫn cảm, chỉ cần cọ sát mạnh tí là trên da đỏ lên. Nhìn thấy dấu hôn môi đã được lau sạch, Lục Uyển Đình mới đem khăn lông trả lại cho Hoa trợ lý. Xong đứng dậy nói: “Cô chiếu cố em ấy đi. Tôi có việc đi trước”
Trong giọng nói của cô có chút ghen tuông.
Hoa Cẩm Nghiên cầm khăn mà ngây ngốc. Nữ nhân đều dễ vạn biến như vậy sao? Vừa rồi còn khăng khăng muốn chiếu cố Kỳ Tổng của cô, lau mặt xong quay lưng liền muốn đi?
Đi cũng tốt. Lục tổng một thân mang hơi lạnh lẽo, hiện tại đang là tháng tám nóng bức nhưng có Lục Tổng ở đây cảm giác như mùa đông khắc nghiệt đang đến. Nếu mà tiễn người đi xuống cô sợ mình sẽ bị doạ phát bệnh tim tới nơi.
Hoa Cẩm Nghiên mấp máy môi cố gắng cười cười “Vậy Lục tổng đi thong thả, thứ lỗi cho tôi không tiễn được”
Cái người đang giả say Kỳ Thanh nóng nảy…nghe từ tiếng bước chân xa dần trong lòng như mất đi Ong Chúa Ong Thợ, cả người ong ong ong loạn cả lên.
Cô lúc này rối rắm suy nghĩ có nên tỉnh lại mà giữ người kia ở lại…rồi tiếng bước chân ngừng lại
Lục Uyển Đình dừng chân quay đầu lại nhìn người đang bất tỉnh nhân sự trên sofa kia. Trong nháy mắt có chút phức tạp
Cô quên mất, cô và Kỳ Thanh đã không còn là hai người không có quan hệ gì với nhau…không phải là người dưng…hai người hiện tại chính là thê thê của nhau.
Mới vừa sáng hôm nay, hai người còn nắm tay nhau…điền chỉ vào giấy kết hôn…nhìn nhau mà tuyên thệ, lúc bệnh tật hoạn nạn phải giúp đỡ lẫn nhau, chiếu cố nhau.
Lúc Kỳ Thanh trong điện thoại nói uống say, cô không chút suy nghĩ đều quăng việc cho thư ký để hắn tự đi tiếp khách hàng. Sau đó chạy đến đón Kỳ Thanh.
Nhìn Kỳ Thanh ở trên xe của trợ lý, cô vẫn không rời đi vẫn luôn đi theo xe hai người…đi theo tới nhà Kỳ Thanh. Hiện tại, là lúc cô nên chiếu cố Kỳ Thanh
Nhưng…Kỳ Thanh lại không cần cô. Đây chính là hôn nhân không có tình yêu.
Kỳ Thanh lấy bản thân ra làm điều kiện đổi lấy công ty. Chẳng qua là nói không suy nghĩ mà thôi.
Mà kết hôn, Lục Uyển Đình trong lòng hiểu rõ nhất Kỳ Thanh chính là bị cô ép đến Cục Dân Chính đăng ký.
Cô thích Kỳ Thanh nhưng Kỳ Thanh lại không thích cô. Chứ nếu không cũng sẽ không hối hận mà chạy đi uống rượu. Còn lưu lại dấu hôn môi kia…
Dưa hấu giúp giải khát nhưng lại không ngọt.
“Chiếu cố em ấy cho tốt” Lục Uyển Đình thu hồi lại cảm xúc của mình, bình tĩnh dặn dò Hoa trợ lý rồi quay đầu rời đi.
Đúng lúc này, trên sofa truyền đến một tiếng non nỉ mơ hồ.
Hoa trợ lý đứng bên cạnh không nghe rõ nhưng ngược lại Lục Uyển Đình ở xa lại nghe rõ hơn… Kỳ Thanh đang kêu tên cô “Lục Uyển Đình…”
Chương 5: Lục Vân Tạ
Lục Uyển Đình vẫn rời đi. Cô đi vào lúc mặt trời lặn những tia nắng mặt trời đủ sắc màu xuyên qua đám mây trắng trên trời rồi màn đêm lại đến.
Ánh đèn rực rỡ vừa mới được bật lên…Lục Uyển Đình ngược dòng xe với những người vừa mới tan ca mà trở lại về công ty. Tiếp tục vùi đầu vào đống công việc đang chất như núi ở trên bàn làm việc.
Ánh đèn ở trên trần rọi xuống tạo ra một cái bóng của một người ở trên văn kiện. Lục Uyển Đình bỏ bút xuống, xoa xoa giữa mày…đem văn kiện bỏ qua một bên.
Trợ lý Tô gõ cửa văn phòng của cô, nghe được tiếng mời vào liền đẩy cửa xách cơm hộp mang vào văn phòng của cô.
“Lục Tổng, tôi mua một phần cháo hải sản có nấm hương và sò khô” Tô trợ lý đem cháo đặt ở trên bàn làm việc, thuận tiện mà nhìn tệp văn kiện đang mở ra.
Văn kiện chỉ vừa mới có vài tờ, xem ra đêm nay Lục Tổng lại làm việc đến khuya
Tô trợ lý lấy hộp cháo ra khỏi túi, tận tâm mở nắp hộp ra đém cháo đặt trước mặt Lục Uyển Đình “Ăn cháo xong lại xem tiếp đi ạ”
Hải sản tươi ngon kèm thêm mùi nấm hương xông vào mũi, Lục Uyển Đình múc một muỗng bỏ vào miệng, trong đó có sò khô và cháo…ăn không có mùi vị gì cả. Không biết như thế lại không không muốn ăn. Mùi vị kíƈɦ ŧɦíƈɦ lúc nảy cũng đã không còn.
Lục Uyển Đình buông cái muỗng xuống nói “Cô tan làm đi, không cần chờ tôi”
“Vâng Lục Tổng, tôi đây đi về trước” Tô trợ lý vui vẻ rời khỏi văn phòng, không phát hiện đêm nay lão bản cảm xúc có chút dị thường.
Trợ lý đi rồi, Lục Uyển Đình miễn cưỡng ăn vài muỗng, bỗng nhiên lại nhớ tới cái người uống say kia non nỉ gọi tên mình
Lục Uyển Đình lấy tờ giấy lau tay kéo ngăn kéo thứ hai bên phải bàn làm việc ra, từ bên trong lấy ra một cái hộp trang sức màu đen.
Mở hộp ra trong đó là một huy chương kim loại cùng với một chiếc nhẫn kỷ niệm tốt nghiệp.
Ký ức như giống như được giải ấn lập tức phủi bụi rồi lại hiện ra
~~~~~
Kỳ Thanh xoa xoa thái dương…chậm rãi uống ly mật ong nghe Hoa trợ lý lải nhải bên tai
“Kỳ tổng, Lục tổng thực sự rất lạ. Tự dưng xuất hiện ở dưới nhà của chị. Còn nói muốn chiếu cố chị, chị ta có phải muốn thu mua công ty của chúng ta cho nên cố ý đến tìm chị?” Hoa Cẩm Nghiên bận trước bận sau lo cho Kỳ Thanh, lúc này mới rảnh ngồi xuống nhiều chuyện.
Kỳ Thanh im lặng không nói chuyện…tay xoa trán ngày càng mạnh hơn.
Hoa trợ lý thấy vậy nhịn không được mà đau lòng “Kỳ tổng đầu của chị có đau lắm không? Haizzz, đau đầu như vậy lần sau nên uống ít lại…”
Thấy Hoa trợ lý duỗi tay mát xa cho mình, Kỳ Thanh ngăn lại rồi nói “Là em làm cho chị đau đầu.”
“Em?” Hoa trợ lý thu hồi cánh tay lại vẻ mặt uỷ khuất “Kỳ tổng, em nơi nào làm chị đau đầu? Em đến đón chị về nhà, pha cho chị mật ong, vẫn luôn ở cạnh chiếu cố chị.”
“Nói quá nhiều” Như con chim nhỏ ríu ra ríu rít làm cho Lục Uyển Đình đi mất, ồn ào huyên náo đến mức cô đau đầu.
“…được rồi, em đây không nói nữa, em đi nấu mì cho chị”
Trời bây giờ đã tối hẳn, Kỳ Thanh gọi Hoa trợ lý lại nói “Không cần, em về nhà đi, chị không muốn ăn gì”
Đem cái ly đưa cho Hoa trợ lý “Pha thêm cho chị một ly mật ong nữa, uống xong chị đi ngủ”
Cuộc sống về đêm vừa mới bắt đầu, sớm như vậy đã đi ngủ? Hoa trợ lý vẻ mặt không tin mà đi vào bếp pha tiếp một ly mật ong mang lại. Thao thao bất tuyệt mà dặn dò Kỳ tổng thêm vài câu sau đó mới chậm rì rời đi.
Trong nhà chỉ còn lại một mình Kỳ Thanh, bốn phương đều vắng lặng. Kỳ Thanh đưa tay trái lên chậm chậm nắm chặt tay, sau đó lại mở ra. Bàn tay này chính là bàn tay đã chạm vào ngực của Lục Uyển Đình. Lúc này đây, cô vẫn còn cảm nhận được hương vị và hơi thở ấm áp của người ấy.
Suy nghĩ cứ như vậy bay tới phương nào. Hiện tại, chị ấy đang làm gì?
Ở công ty bận rộn hay ở bên ngoài gặp khách hàng?
Kỳ Thanh muốn gọi điện thoại cho Lục Uyển Đình nhưng nghĩ tới nghĩ lui lại không có lý do để gọi.
Có…khoá cửa!
Buông cái ly xuống, Kỳ Thanh lập tức đi đến một cái hộp điện, trên hộp điện có một cái nút giống như cúc áo hình tròn màu bạc. Nhẹ nhàng nhấn một cái…hệ thống cơ quan khoá cửa lập tức hiện ra.
Đây là một bộ hệ thống khoá cửa thông minh do công ty của cô sản xuất. Thiết lập quyền hạn cao nhất có chế độ kích hoạt thủ công, một khi có hacker xâm nhập, hệ thống sẽ tự khoá chức năng lại đồng thời lúc đó sẽ phát tin khẩn cấp đến cơ quan cảnh sát, truy ra vị trí của hacker.
Lúc trước mở cửa cần nhập mật khẩu và vân tay của cô, Kỳ Thanh ở bên trong lại thao tác thêm một dấu vân tay.
Dấu vân tay này dành cho Lục Uyển Đình. Kỳ Thanh hít sâu một cái gọi cho Lục Uyển Đình.
Điện thoại vang gọi đến tít vài tiếng mới có người nhận, có một giọng nói có chút lạnh lọt vào tai…Lục Uyển Đình bên đầu điện thoại không nhanh không chậm mà mở miệng nói “Tôi nghe, Kỳ Thanh.”
Nghe được Lục Uyển Đình gọi tên mình, Kỳ Thanh tim đập nhanh…giọng nói dễ nghe, làm đầu óc người nghe thật thoải mái. Kỳ Thanh chậm rãi thở ra mới gọi mục đích gọi điện thoại
“Lục tổng, vừa rồi chị có nói về sau đến nhà tôi ở. Khi nào chị có thời gian thì đến đây, tôi đưa vân tay của chị nhập vào hệ thống khoá cửa”
Lục Uyển Đình nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn trên tay, liếc mắt nhìn văn kiện đang mở ra nói “Tôi bên này không có việc gì, hiện tại tôi sẽ đi qua”
Đem nhẫn thả lại trong cái hộp nhỏ lại quan tâm hỏi một câu “Em tỉnh rượu chưa?”
“Uống hai ly mật ong bây giờ đã giải được ít nhiều” Kỳ Thanh nhịn không được khoé miệng nâng lên.
Trong văn phòng lúc này rất yên tĩnh, tiếng cười của Kỳ Thanh truyền đến bên tai Lục Uyển Đình. Lục Uyển Đình không cúp điện thoại, đóng ngắn kéo bàn lại, thu thập giấy tờ hỏi “Cơm tối đã ăn chưa?”
Lục Uyển Đình muốn mua cơm tối mang đến cho cô? Hay tự lại đây làm?
Kỳ Thanh trong lòng mong chờ trả lời lại “Vẫn chưa ăn.”
Bỗng nhiên, điện thoại bên kia vang lên một tiếng chói tai. Một âm thanh chất vấn từ điện thoại Lục Uyển Đình truyền tới tai cô
“Chị cùng ai kết hôn!”
Là một giọng nói tức giận của nữ.
Lục Uyển Đình nói “Tôi bên này có chút việc, nói đến đây trước vậy.”. Rất ung dung bình tĩnh không có chút loạn nào.
Kỳ Thanh muốn hỏi chuyện gì nhưng bên kia đã ngắt cuộc gọi.
Cảm giác giống như trời đang quang nắng đẹp bỗng dưng giông tố kéo đến, tránh cũng không thể tránh được mà Kỳ Thanh vì cuộc điện thoại này không thể tránh được suy nghĩ lung tung
Người phụ nữ kia là ai? Cùng Lục Uyển Đình có quan hệ gì? Dựa vào cái gì mà chất vấn Lục Uyển Đình kết hôn với ai?
Trong lúc nhất thời…tâm phiền ý loạn…không biết nên đi đâu về đâu.
Lục Uyển Đình tức giận nhìn em gái mình, đem điện thoại thảy lên bàn “Không phải đang đi du lịch sao, quay về khi nào?”
“Không cần đánh trống lãng!” Lục Vân Tạ gấp đến đỏ mắt “Chị nói cho em biết, chị cùng ai kết hôn? Có phải cái tên Cận Phong kia không?”
Hai tay Lục Vân Tạ chống lên bàn, gắt gao mà cáu mặt bàn “Em không thích Cận Phong, em không cho phép chị cùng hắn kết hôn!”
“Vân Tạ” Lục Uyển Đình ôn nhu mà gọi tên cô một tiếng, xoa xoa tóc mà nói “Chị không có cùng hắn kết hôn”.
Tức giận lập tức tan ra nhưng thực mau cảm xúc kích động của Lục Vân Tại lần thứ hai lại dâng lên, cô nắm chặt tay Lục Uyển Đình cầu xin chị mình “Chị, mặc kệ là ai. Chị không kết hôn được không…chờ em tốt nghiệp…em liền đến công ty giúp chị.”
Kỳ khai giảng năm 4 sắp tới, tháng 9 sẽ bắt đầu làm luận văn, tháng 11 là thuyết trình đợt 1, sang tháng 3 năm sau là thuyết trình biện luận đợt 2, tháng năm là đợt 3.
Lục Vân Tạ tự tin luận văn của cô có thể thông qua. Năm nay, bắt đầu dần ở công ty phụ giúp tỷ tỷ.
“Vân Tạ, em đang nghĩ cái gì” Lục Uyển Đình rút tay lại, ngã người ra ghế ngước mắt nhìn Vân Tạ… có chút ôn nhu rồi lại xa cách…như đang suy từ gì đó “Chị là chị gái của em, cho dù chị kết hôn hay không kết hôn, chị cũng sẽ chiếu cố em trước sau như một, đối xử tốt với em”
“Không giống nhau, không giống.” Vân Tạ lắc đầu
Nhìn đến điện thoại trên bàn, lại nghĩ câu nói của chị mình khi cúp điện thoại. Giọng điệu nhẹ nhàng, rõ ràng là cách nói chuyện thân mật, Lục Vân Tạ cầm lấy điện thoại.
“Chị mới vừa cùng ai gọi điện thoại? Có phải cái người kết hôn với chị không?” Lục Vân Tạ hai mắt đẫm lệ, mở khoá di dộng tìm lại nhật ký cuộc gọi
“Vân Tạ” Lục Uyển Đình có chút phẫn nộ kêu tên Vân Tạ khi thấy Vân Tạ tìm đến nhất ký cuộc gọi của cô. Cô lấy lại điện thoại.
Trong tay trống không, Lục Vân Tạ ngơ ngẩn ngước lên nhìn chị gái của mình với nét mặt không thể tin được, bụng đầy chua xót “Chị nói chị sẽ đối xử với em trước sau như một nhưng chị nhìn thái độ vừa rồi của chị đi. Chị la mắng em.”
“Chị mắng em!” Lục Vân Tạ lớn tiếng nói, trên hốc mắt nước mắt rơi ra mãnh liệt “Em trước kia tuỳ ý có thể động vào điện thoại của chị, hiện tại mới động vào một chút chị liền mắng em.”
Lục Vân Tạ đưa tay lên che ngực nắm lấy áo “Chị, nơi này của em đau quá.”
Đối mặt với em gái mình như vậy, Lục Uyển Đình không có cách nào dỗ dành đành đưa điện thoại cho cô “Đây, em muốn xem thì xem đi.”
“Em không thèm.” Lục Vân Tạ đẩy tay cô ra, vòng qua bàn làm việc đi đến cạnh Lục Uyển Đình. Muốn làm một việc để chứng minh cái gì đó…mở rộng vòng tay ra muốn ôm Lục Uyển Đình “Chị, em muốn chị ôm em.”
Nếu là trước đây, Lục Uyển Đình sẽ không suy nghĩ mà ôm em gái mình một chút. Nhưng hiện tại, Lục Uyển Đình biết cô không thể tuỳ ý như trước kia mà cưng chiều em gái mình được nữa.
Em gái cô đối với việc cô kết hôn phản ứng quá kịch liệt…kịch liệt đến mức giống như mất đi người yêu.
Cái từ “yêu” này vừa tới nghĩ tới, tim Lục Uyển Đình đột nhiên thắt lại…nghĩ tới lσạи ɭυâи.
Em gái cô đối với cô sinh tình? Hi vọng cô chỉ là nghĩ quá nhiều thôi.
Lục Uyển Đình ngồi trở lại trên ghế, mở tệp văn kiện vừa khép lại, ánh mắt tuỳ ý đặt trên giấy trắng mực đen “Vân Tạ, chị còn rất nhiều việc, em không cần làm loạn”
Biết công việc đối với chị gái mình có bao nhiêu quan trọng, Lục Vân Tạ cúi người ôm chị mình một cái “Được rồi, chị làm việc đi. Em không làm loạn nữa, em đi rửa mặt.”
“Rửa mặt xong liền về nhà đi” Lục Uyển Đình ngẩng đầu nhìn bóng dáng Lục Vân Tạ rời đi. Cô biết rõ nếu không nói thì lát nữa rửa mặt xong em gái cô lại đến đây chờ cô làm xong việc.
Lục Vân Tạ nhìn thấy tin tức chị gái mình kết hôn, lập tức mua vé máy bay trở về Giang Lâm. Máy bay vừa đáp lập tức tới công ty. Hiện tại, lại muốn tự mình về nhà.
Lục Vân Tạ xoay người “Chị, đêm nay em muốn đến nhà chị ở.”
Lục Uyển Đình trầm mặc…Lục Vân Tạ vẻ lên mặt nét tươi cười “Chị, em đến nhà chị ở được không, em có rất nhiều lời muốn nói với chị.”
Nhìn em gái mình làm nũng, Lục Uyển Đình bất đắc dĩ mà gật đầu “Được, em về nhà chờ chị.”
Kỳ Thanh ngồi ở trên ghế đổi thay giày ngay cửa, rũ đầu tay nắm chặt điện thoại. Trong lòng có những suy nghĩ không thông.
Lục Vân Tạ không có đi khỏi công ty mà tìm đến phòng bảo an xem thử trong thời gian này chị gái cô có quan hệ mật thiết với ai hay không.
Xem lại camera, cô ngẩng đầu nhìn màn hình…liếc mắt một cái thấy được một chiếc xe quen thuộc.
Lục Vân Tạ ngây người một chút. Ba chân bốn cẳng từ phòng điều khiển của bảo an ra đến phòng trực ban.
Nhìn chiếc xe Audi màu trắng…Lục Vân Tạ híp mắt nghi hoặc…chị gái nói rằng có nhiều việc cần xử lý, vậy mà giờ là muốn đi đâu?
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️