Chương 14
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 14 tại dưa leo tr.
Thẩm Nhung tìm kiếm khắp bệnh viện, thang máy, xe buýt và mọi con đường cô đã đi.
Như một kẻ ngốc, cô hỏi tất cả người đi qua xem có ai nhìn thấy sợi dây chuyền lồng nhẫn bạch kim hay không.
Không, không một ai thấy, không nơi nào có.
1 giờ sáng, cô ngược gió trở lại quảng trường ZM, chạy dọc theo cả con phố dài về nơi đã từng diễn ra cuộc phỏng vấn.
Giờ này toàn nhà đã vắng tanh, đèn tắt tối đen, cửa đóng chặt, Thẩm Nhung hoàn toàn không thể vào.
Đêm đen, mọi thứ đều tĩnh lặng, chỉ có tiếng thở dốc cuồng loạn của cô là nghe rõ ràng.
Không có số WeChat của nhà tuyển dụng, chỉ có thể email đến địa chỉ mail đã gửi thông báo về cuộc phỏng vấn, mong chờ bên kia hồi âm.
Chạy đôn chạy đáo cả ngày làm Thẩm Nhung kiệt sức.
Cô ấy đứng dưới ngọn đèn đường trước tòa nhà phỏng vấn, nhìn lên bầu trời mù mịt, không biết từ lúc nào mà tuyết lại rơi dày đến thế.
Mồ hôi trên trán đã sớm lạnh cóng, mặt mũi bị gió thổi đến tê tái.
Đúng lúc này cô ấy mới nhận ra mình chẳng mang theo bất cứ vật dụng giữ ấm nào, thậm chí chẳng cả găng tay, cứ thế mà chạy gần hai tiếng đồng hồ trên con phố lạnh giá của mùa đông.
Tay chân tê cóng vì lạnh, Thẩm Nhung vẫn đi tới đi lui trên con đường vắng. Cô không rời đi ngay.
Nếu đoàn kịch trả lời email thì sao? Nếu họ đến giúp cô mở cửa, để cô vào tìm nhẫn thì sao?
Không muốn bỏ lỡ, không muốn đi.
Cô có linh cảm, nếu đêm nay bỏ lỡ, có lẽ sẽ không bao giờ tìm được nữa.
Khăn choàng đã mất, nếu nhẫn cũng mất…
Chiếc điện thoại trên tay vẫn lặng thinh, không nhận được âm báo.
Bật đi bật lại màn hình, kiểm tra xem liệu rằng nó bị hỏng, có ngừng hoạt động do nợ tiền nhà mạng, khiến cô không thể nhận được bất kỳ phản hồi từ người khác chăng.
Một tiếng rồi lại hai tiếng…
Đến khi đầu đầy tuyết, cô vẫn như bị cô lập với cả thế giới.
Không ai chú ý đến cô.
Việc chạy đôn chạy đáo rút đi chút sức lực cuối cùng của Thẩm Nhung.
Đến quán cà phê 24 giờ cách chỗ phỏng vấn 500 mét, gọi cốc ca cao nóng, Thẩm Nhung ngồi vào một góc, phát hiện tai mình vừa ngứa vừa đau.
Đau vì giá rét.
Khi nhân viên mang nước lên, dường như nhận ra cô, đối phương hào hứng hỏi cô có phải Thẩm Nhung hay không.
Thẩm Nhung cố nở nụ cười đàng hoàng, cô gật đầu.
“Cố lên, cô Thẩm.” Đôi mắt sáng người của cô bé nhân viên sáng ngời, trong đó ẩn ý cười: “Em và bạn em đang đợi vở mới của chị!”
“Cố lên” – như là từ khoá làm cô nhận ra sức mình đã cạn kiệt đến tận xương tuỷ.
Có lẽ, tối nay sẽ không có ai gọi cho cô.
Nhẫn… có lẽ sẽ không tìm lại được.
Tựa như cô và Thịnh Minh Trản, đã sớm đi đến hồi kết.
Cô không nghĩ nhiều về quá khứ, cũng chẳng ghen tị vì người kia có cuộc sống mới.
Nhìn làn khói bốc lên trên cốc ca cao nóng trước mặt, mí mắt nặng trĩu của Thẩm Nhung liều mạng rơi xuống.
Hoá ra dù có khổ sở suy nghĩ đến mấy cũng không thể vượt qua sự kiệt quệ về thể xác.
Lúc bị mệt mỏi trói buộc, sắp rơi vào đêm tối, cô vẫn còn suy nghĩ tại sao Thịnh Minh Trản luôn có thể tìm được đồ đạc cô đánh mất.
Tại sao cô không thể tự mình tìm thấy?
Ở đâu…
“Ở đâu?”
Cánh tay bị gãy của học sinh cấp 2 – Thẩm Nhung vẫn treo trên ngực, tay còn lại thò vào cặp sách lục lọi hồi lâu.
Thẩm Nhung ngẩng đầu: “Sao tìm không thấy nhạc phổ ta? Hôm qua in xong quên bỏ vào cặp hả?”
Nếu không mang theo nhạc phổ, chắc chắn sẽ bị giáo viên thanh nhạc mắng.
Thế thì nhờ chú Khổng – tài xế trong nhà mang đến giúp.
Thẩm Nhung lấy điện thoại di động lén mang đến trường gọi cho chú Khổng.
Trùng hợp, chú Khổng nói chú đi đón người giúp Thẩm Đại, có lẽ đến tối mới về, lúc này chú đang cách xa cả trăm km.
“Ơi là trời, sao mà quên được vậy trời.”
Thẩm Nhung ủ rũ ngồi bên cửa sổ.
Tất cả bản cùng lớp đã đi học thể dục. Vì bị gãy tay, Thẩm Nhung tạm thời “được” xếp vào hội người khuyết tật và “miễn” học thể dục nửa học kỳ, ngồi cô đơn trong lớp.
Nếu quay về lấy giữa cơn gió bắc gào thét, liệu rằng có bị thổi bay thành từng mảnh nhỏ?
Hay thôi hôm nay không học nhạc, trở về tận hưởng một cái bánh kem sô cô la?
Ngay lúc Thẩm Nhung đang vướng vào rối rắm, cửa sổ kính có người gõ vang.
Thẩm Nhung quay đầu, Thịnh Minh Trản đang đứng bên ngoài.
“Sao chị ở đây?”
Thẩm Nhung đứng dậy mở cửa sổ.
Phòng học cấp 3 dưới lầu một, mà lớp cô trên tầng 6, hoàn toàn ngược hướng, không có khả năng đi ngang qua.
“Em quên mang theo nhạc phổ.”
Thịnh Minh Trản cầm nhạc phổ tiến vào.
Thẩm Nhung cầm, đây chính là nhạc phổ cô cần cho lớp học tối nay.
“Cảm ơn.”
Thẩm Nhung chưa bao giờ nghĩ đến Thịnh Minh Trản giúp ích được đến thế.
“Tối nay Thẩm Đại không về, chú Không cũng không có ở đây. Học thanh nhạc xong chắc phải 9 giờ. Vậy nên, tối nay có lẽ chỉ có chúng ta ăn tối. Chị muốn ăn gì?”
Thịnh Minh Trản thấy Thẩm Nhung nghiêng người về phía mình, nở nụ cười ngọt ngào với cô.
Ánh nắng chiều vừa vặn dừng trên khuôn mặt Thẩm Nhung, chiếu sáng làn da trắng sứ, thấu ra sự trong suốt như pha lê, vô cùng mịn màng. Lông tơ trên mặt mềm mại đáng yêu, hai nốt ruồi thẳng đứng dưới mắt phải như hai giọt nước mắt mỏng manh, cực kỳ đặc biệt.
Lông mày và đôi mắt của Thẩm Nhung còn ngây thơ, song nó có những nét đẹp duyên dáng đang lớn dần, ngày càng rõ ràng hơn.
Giống như quả anh đào sắp chín mọng.
Thịnh Minh Trản nhớ, họ đã từng gặp nhau khi còn rất nhỏ.
Thuở ấy Thẩm Nhung mới ba bốn tuổi, cô bé suốt ngày bám váy chị, gọi Thịnh Minh Trản là “chị ơi” bằng tiếng nói đáng yêu, thậm chí khi ngủ thiếp trên bụng chị, cô bé vẫn nắm chặt ngón tay chị không buông.
Khi đó Thẩm Nhung như một chiếc bánh bao nhỏ trong suốt, đáng yêu đến mức không ai dám lớn tiếng khi nói chuyện.
Nhưng bây giờ, Thẩm Nhung hoàn toàn khác.
Thẩm Nhung đẹp từ trứng nước là chuyện không ai nghi ngờ, cô gái trẻ đang chờ đợi sự đục đẽo của thời gian, để khắc hoạ, để lớn lên và để nở rộ rực rỡ.
“Sao vậy?” Thấy Thịnh Minh Trản ngẩn người, Thẩm Nhung cười: “Tối nay ăn gì khó quyết định vậy sao?”
Ngay lúc Thịnh Minh Trản định nói chuyện, hai bạn học của Thẩm Nhung cùng lên cầu thang, cười khúc khích với nhau. Khoảnh khắc khi nhìn thấy Thịnh Minh Trản, nụ cười trên mắt họ tắt ngấm, thay vào đó là nỗi sợ hãi.
“Không, tôi không ăn tối.” Thịnh Minh Trản cúi đầu theo thói quen, nói: “Tôi đi đây.”
“Chị…”
Thẩm Nhung chưa kịp ngăn người, Thịnh Minh Trản đã biến mất như một cơn gió.
Thịnh Minh Trản đi rồi, hai bạn học bước vào, vừa tò mò, vừa sợ hãi, hỏi Thẩm Nhung.
“Cậu, cậu biết cái chị học cấp 3 mới chuyển trường đó hả?”
“Thịnh Minh Trản? Có chứ.””
Nhìn vẻ mặt của họ, Thẩm Nhung nhớ về lần trước cô hỏi mẹ tại sao Thịnh Minh Trản chuyển trường, mẹ cô chỉ thở dài, không trả lời.
“Sao cậu quen loại người như vậy hả Thẩm Nhung? Cậu thực sự rất dũng cảm.” Một trong hai cô gái xoa xoa cánh tay, nói: “Cậu không biết cái chị đó cõng mạng người trên lưng sao?”
Mạng người?
Hai chữ này làm Thẩm Nhung nhớ đến vết sẹo trên cổ Thịnh Minh Trản và con dao chị ta luôn mang theo bên mình.
Cha mẹ ơi…
Thẩm Nhung thấy lạnh sống lưng.
Thiệt hả trời?
Tan học, Thẩm Nhung một mình đi lên tầng cao nhất, tránh mắt giáo viên để gọi Thẩm Đại.
“Quý cô Thẩm Đại của con, cô thực sự lợi hại hơn những gì con nghĩ.”
Thẩm Nhung vừa nói vừa quan sát xung quanh, giống như thành viên của thế lực ngầm đang gặp gỡ một điệp viên bí mật.
“Trước kia con chỉ nghĩ mẹ đánh chinh chiến, đánh đá dã man thôi, giờ con mới biết mẹ chiêu trò ghê thiệt. Không, mẹ tốn bao nhiêu tiền để cứu một mạng người vậy?”
Thẩm Đại đầu dây bên kia im lặng, sau đó bà khó hiểu: “Sinh mệnh gì?”
“Thế lực của Thẩm gia còn sâu xa hơn so với con tưởng tượng. Vậy này có mắc làm gì làm thì đó đúng không?”
Thẩm Đại hoàn toàn bối rối.
“Là sao vậy con? Nói rõ đi con?”
Sau đó, Thẩm Nhung kể với Thẩm Đại những tin đồn mình nghe được về Thịnh Minh Trản.
Nghe xong, Thẩm Đại tức đến mức không biết nên trút giận vào cái lỗ nào trong bảy cái lỗ* của mình.
(*Thất khiếu: bảy vía)
Bà ước gì mình có thể đi theo tín hiệu và tặng cho đứa con gái xui xẻo của mình một cái ký đầu.
“Đừng nghe mấy cái tầm xàm đó nữa! Con nghĩ mình đang đóng phim cảnh sát à? Gì mà cõng mạng người trên lưng!”
Thẩm Nhung suýt thốt lên: “Vậy tại sao chị ta mang theo dao.”
May là não nhanh hơn mồm, kịp kìm lại.
“Bạn bè trong trường ai cũng đồn chị Minh Trản của con như thế?” Giọng Thẩm Đại hơi tức giận.
“Không, không có, đổi rồi, giờ người ta nói chị ấy thành con nhà giàu.”
“……”
Thẩm Đại không biết cái mồm tía lia của con gái có bao nhiêu lời là thật.
“Đừng tin. Tình hình của chị Minh Trản… khá phức tạp. Nhưng mà con bé không phải đứa trẻ hư, mẹ cô có thể đảm bảo. Nếu không mẹ cô chẳng dám mang người về nhà.”
Ngày đó, Thẩm Đại vẫn chưa giải thích rõ ràng về lai lịch của Thịnh Minh Trản, chỉ nói mình có việc bận, vội vàng cúp điện thoại.
Thẩm Nhung không biết Thẩm Đại thực sự bận hay chỉ muốn tránh né.
Ở tuổi 13, con người ta thường tò mò về thế giới.
Nó đặc biệt chính xác khi “điều kỳ lạ” xảy ra bằng việc đột nhiên sống cùng với chị gái xấp xỉ tuổi mình trong một máy nhà.
Nghĩ đến Thịnh Minh trản, cô nhìn từ tầng cao nhất xuống dưới.
Bạn học Tần Duẫn mặt mày trắng bệch, vội vã lướt ngang, suýt đụng vào Thẩm Nhung.
May thay, thần kinh vận động của Thẩm Nhung nhạy bén, cô khéo léo nghiêng người để tránh bị va chạm.
Tần Duẫn liên tục “xin lỗi” ba lần nhưng vẫn không dừng lại, ánh mắt hướng về nơi xa như đang cạnh giác điều gì đó.
Giống như con thỏ thoát khỏi chuồng, Tuần Duẫn chạy đến góc phòng, phóng xuống cầu thang với tốc độ ánh sáng.
__
Thẩm Nhung che chở cánh tay bị gãy: “Vội gì vội dữ? Có chuyện gì đó?”
Tần Duẫn ngồi chéo đối diện với Thẩm Nhung, được coi là một trong những bạn học khá thân của cô.
Thẩm Nhung chưa bao giờ có nhiều bạn. Kể từ khi cô tình cờ nghe thấy một trong những người “bạn thân” của mình nói xấu cô cách đây một năm, nói rằng “Thẩm Nhung giàu gần chết, làm bạn với nó có ăn có uống”, sau đó, cô chẳng màng kết bạn.
Ai mà biết người này một mặt trước mặt mình, nhưng một mặt lại là sau lưng mình?
Nhưng Tần Duẫn thì khác.
Thẩm Nhung sớm nhận ra đứa nhỏ này vừa ngốc vừa thẳng tính.
Cậu ấy sẵn sàng trực nhật giúp bất cứ ai, chưa từng oán than.
Tuy hơi chậm chạp, nhưng Thẩm Nhung không cần cảnh giác khi ở cạnh cậu ấy, hơn nữa còn được coi là bạn học có thể bày tỏ đôi ba câu thật lòng.
Gần đây, Thẩm Nhung phát hiện Tần Duẫn thường xuyên ngẩn người trong tiết và bị giáo viên nhắc nhở nhiều lần.
Điểm số tuột dốc, khoé miệng có vết thương đang kết vảy.
Thẩm Nhung hỏi, nhưng Tần Duẫn cứ lắp bắp hồi lâu không chịu nói, Thẩm Nhung chả buồn hỏi thêm.
Đi được vài bước, Thẩm Nhung thấy lạ lùng khi có hai nam sinh và nữ sinh cấp 2 tiến đến gần, nói: “Đừng để nhỏ đó chạy”, rồi lướt qua Thẩm Nhung.
Cô ngẩn người, quay lại và nheo mắt.
Thẩm Nhung thấy ba người theo Tần Duẫn, cùng bước xuống.
Tiếng “rầm” vang lên, cánh cửa sắc lối vào nhà xe trống rỗng bị đóng sầm, khoá bằng một sợi xích.
Tần Duẫn liên liên tục lùi về sau, cho đến khi chạm vào tường, không còn đường lui.
“Chạy đi, chạy nữa đi. “
Hai nam một nữ xông đến. Người cầm đầu là một nam sinh cao ít nhất 1,85 mét, nói năng nóng nảy, đá bay cả chiếc xe đạp hỏng không có người nhận.
“Mày chạy đi đâu được!”
Một tiếng nổ vang, Tần Duẫn run rẩy vì sợ.
Bãi đỗ xe bỏ hoang từ lâu, lần trước nhờ nó mà Tần Duẫn chạy thoát. Lần này định làm điều tương tự, nhưng không ngờ ba người này có thể tìm đến.
“Mày nghĩ mày trốn được giống lần trước?”
“Ông mày rất mệt. Mày lại đây!”
Tần Duẫn không dám tới, nép vào một góc.
“Mấy, mấy người muốn làm gì… Tôi không có tiền! Thực sự không có tiền! 100 tệ lần trước là số tiền cuối cùng, tôi đưa hết cho mấy người rồi!”
“Ai nói mày không có? Cái đồng hồ đó cũng ít nhất 8000.”
“Xem xem, Longines.”
Tần Duẫn vội che đồng hồ lại, giấu tay đi.
“Cái này, cái này không thể. Cái này của bà ngoại tôi để lại, là di vật duy nhất của bà…”
Tần Duẫn chưa nói hết câu, tên nam sinh 1m85 đã ập đến tát vào tai cô.
Tiếng ù cọ xát màng nhĩ, Tuần Duẫn bị đánh đến ngốc.
Nữ sinh phía sau mắng: “Mày nói cái gì đâu không vậy? Nhanh lên. Mày cởi ra hay tao cởi dùm mày?”
Nam sinh khác lấy điện thoại ra, mở camera, nhoẻn mồm cười: “Lột đồng hồ thôi thì chán quá.”
Tự nhiên, họ cũng không nhìn thấy trên cánh cửa sắt phía sau, có một bóng đen lén lút và nhanh nhẹn lẫn vào.
Cánh cửa sắt cao hơn hai mét, tuy có những khe hở tạo điểm tựa, nhưng người bình thường muốn nhảy vào cũng không phải dễ dàng.
Trừ phi, có nền tảng múa nhiều năm như Thẩm Nhung.
Khi cô lật người qua cửa, kéo một chiếc xe đạp gần đó, ba người nghe thấy tiếng động đã quay lại, nhìn cô với vẻ ngạc nhiên.
Thẩm Nhung vốn định nhấc bổng chiếc xe đạp lên, đập nát đầu mấy tên lưu manh này. Nhưng tiếc là cô đánh giá thấp trọng lượng của chiếc xe đạp và đã đánh giá cao sức mạnh của bản thân.
Thẩm Nhung không thể nhấc xe lên, mà cánh tay gãy chưa lành của cô lại đau nhói dữ dội.
Dưới sự chứng kiến của mọi người, Thẩm Nhung bị chiếc xe đạp kéo cong người xuống, vô cùng xấu hổ.
Tần Duẫn: “…….”
Vào khoảnh khắc nguy hiểm, không có thời gian để do dự, Thẩm Nhung quyết đoán ném chiếc xe đạp đang cầm trong tay ngang ra ngoài, trúng ngay vào hông tên cao 1m85.
Tên cao 1m85 hoàn toàn hứng trọn lực va đập kinh hoàng của cả chiếc xe đạp rỉ sét.
Hắn ôm lấy chiếc xe đạp, thét gào “Aaaa”, không thể kiểm soát được mà ngã nhào về phía sau.
Nam nữ đứng phía sau chưa kịp tiến lên phô diễn thực lực đã bị thân hình to lớn của hắn ta đè bẹp.
Giữa tiếng kêu la thảm thiết, Tần Duẫn vẫn ngơ ngác.
“Chạy đi má!” Thẩm Nhung lao đến đá vào mông bạn làm bạn bay ra chỗ khác.
Hay người lao nhanh trong bóng tối, lao vào hành lang của toà nhà cũ nối liền với bãi đậu xe.
Đây là trường trung học cũ, Thẩm Nhung biết. Sau khi trường trung học xây dựng tòa nhà mới, nơi đây đã bị bỏ hoang. Nhà trường dường như muốn cải tạo nó thành phòng thí nghiệm và đã hỏi ý kiến của Thẩm Đại, xem bà có muốn đầu tư hay không.
Lúc này trời đã tối đen, tòa nhà cũ tối om, không nhìn thấy gì, cả hai đều hoàn toàn không quen thuộc với môi trường nơi đây.
Thẩm Nhung ấn đầu Tần Duẫn xuống, buộc đối phương ngồi xổm ở góc khuất dưới cầu thang dẫn lên tầng hai.
Nơi đây chất đống những dụng cụ vệ sinh bám đầy bụi bẩn, có thể coi là một góc chết khó phát hiện.
Nếu may mắn, họ có thể thoát khỏi kiếp nạn này.
Tần Duẫn thở hổn hển sau khi chạy trốn, trong không cực kỳ yên tĩnh, hơi thở của rất dễ dàng lộ vị trí.
Thẩm Nhung bịt miệng Tần Duẫn lại.
Bị bịt miệng, tiếng thở hổn hển của Tần Duẫn im bặt, bản thân Thẩm Nhung cũng suýt kêu lên vì đau.
Từ lúc trèo cửa vào đến lúc ném xe, rồi đến đây, trong tình trạng cực kỳ căng thẳng, Thẩm Nhung đã quên mất việc mình gãy một cánh tay.
Cô chỉ nghĩ rằng không thể để con bé ngốc nghếch Tần Duẫn này bị lưu manh bắt nạt.
Mải mê hành hiệp trượng nghĩa, Thẩm Nhung không nhận ra rằng cánh tay mà cô đã nâng niu trong lòng ngực suốt mấy tuần qua đã hoàn toàn tuột khỏi dây nẹp.
Tiếng bước chân vang vọng từ xa, Tần Duẫn hoảng sợ, người cứng đơ. Thẩm Nhung túm lấy bạn, che chở bạn trong lòng, kiểm soát hành động của bạn.
Vì nếu chẳng may vấp phải thứ gì đó mà phát ra tiếng động, thì mọi chuyện sẽ tan thành mây khói.
Bị ba tên đó chặn ở đây, trong đó có hai nam sinh, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Vào mùa đông lạnh giá, mồ hôi căng thẳng của Tần Duẫn ướt đẫm tay Thẩm Nhung.
“Chết tiệt, tối quá, không nhìn thấy gì cả.”
“Tụi nó đâu rồi?”
“Lên phía trước xem.”
Ba tên bàn bạc với nhau, rón rén đi về một hướng khác.
Thẩm Nhung vẫn ôm Tần Duẫn đang run rẩy, đợi đến khi tiếng bước chân thực sự xa dần, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
“Cậu ở đây đợi tôi.” Thẩm Nhung nói nhỏ vào tai Tần Duẫn, “Tôi ra ngoài xem thử…”
Thẩm Nhung vừa định đứng dậy, bỗng nhiên trước mặt xuất hiện một bóng đen khiến cô giật mình.
Ánh sáng điện thoại chiếu vào mặt Thẩm Nhung và Tần Duẫn khiến họ vô thức quay mặt đi.
Bóng đen cười: “Mày trốn ở đâu?”
là 1m85!
Thì ra mấy tên ngày không đi, tên 1m85 cố ý.
Nói xong, Thẩm Nhung bị tiếng bước chân của hai tên khác đánh lừa.
“Mày tọc mạch lắm mà?”
Cổ áo Thẩm Nhung bị thô bạo túm lên, tên 1m85 tát một bạt tay vào mặt Thẩm Nhung.
Thẩm Nhung chuẩn bị nghiến răng chịu đựng, sau đó sẽ đánh vào chỗ trọng yếu, hoặc là mắt hoạt là yết hầu.
Bất kể thực lực chênh lệch lớn đến đâu, Thẩm Nhung cũng không thể dung thứ.
Hôm nay, dù có bị tát, bị gãy thêm cánh tay khác cô vẫn phải xé rách một lớp da của hắn.
Tuy nhiên, cảnh chiến đấu mà cô tưởng tượng đã không xảy ra.
Tên cao 1m85 định tát tai cô nhưng không hề hạ xuống, không biết bị gì hù dọa mà run lên bần bật, buột miệng chửi thề “Đệt”, sau đó điện thoại rơi xuống đất, hành động cũng đóng băng.
Chiếc điện thoại rơi, úp mặt xuống, một tia sáng chiếu lên.
Trong ánh sáng chói chang đột ngột, Thẩm Nhung nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng của Thịnh Minh Trản xuất hiện sau lưng gã cao 1m85.
Và con dao trên tay Thịnh Minh Trản đang tra vào sau lưng tên đó.
“Buông em ấy ra.”
Giọng nói của Thịnh Minh Trản mang theo sự lạnh lùng không thể cưỡng lại.
Khi tên 1m85 buông Thẩm Nhung ra, dường như nghe được thanh âm của Thịnh Minh Trản, nghĩ đến một số tin đồn khủng bố.
“Mày, đm mày, đừng nói mày là…”
“Dám ăn hiếp em gái tao?” Thịnh Minh Trản tiến lên một bước, ánh mắt càng hung ác: “Tao không ngại giết thêm một người.”
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️