Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 17

2:21 sáng – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 17 tại dưa leo tr. 

Dạ dày của Thẩm Nhung gặp một số vấn đề trong giai đoạn bận rộn nhất vào tuổi đôi mươi.

Sau đó, Thịnh Minh Trản đích thân đến gặp bác sĩ để hỏi ý kiến, giúp cô lập kế hoạch ăn uống, nhắc nhở cô ăn đúng giờ, và đã lâu rồi nó không còn quậy phá nữa.

Vì vậy, bây giờ nó lại bắt đầu đau, cô không có thuốc bên mình nên phải đi mua.

Nhanh chóng mua thuốc dạ dày, trên đường trở về phòng bệnh, Thẩm Nhung suy nghĩ sẽ nói chuyện với mẹ về việc bán nhà như thế nào.

Theo hiểu biết của Thẩm Nhung về mẹ mình, dù đang bệnh nặng, Thẩm Đại vẫn là người phụ nữ sáng suốt cả cuộc đời.

Những năm qua, chỉ có chuyện con gái ruột và con gái nuôi ở cùng là bà không biết, nhưng lại bất kỳ chuyện gì cũng không thoát khỏi con mắt tinh tường của bà.

Số tiền trả nợ cộng với hóa trị vài tháng qua đã hết bao nhiêu có thể bà còn xác định rõ hơn Thẩm Nhung.

Mấy ngày trước, dì ở giường bên cạnh đã qua đời.

Đó là người mà Thẩm Đại thường trò chuyện khi mới vào viện, lúc tinh thần còn tốt.

Cái chết đột ngột và đau đớn, tiếng kêu của con người hãy còn in đậm trong tâm trí Thẩm Nhung.

Cô cũng nhớ ánh mắt trống rỗng của Thẩm Đại khi nhìn vào chiếc giường đó.

Nhắc đến bệnh viện thì sẽ nhắc đến chuyện sinh tử. Các bác sĩ, y tá đã cố gắng ân cần, nhẹ nhàng hết sức nhưng vẫn không thể xua tan được bóng đen của sự chết chóc đang đeo bám trong phòng bệnh và người nhà của họ.

Nơi đây khiến Thẩm Đại lo lắng.

Vì vậy, khi mẹ nói “về nhà”, là muốn xuất viện phải không?

Ngay cả khi ở nhà thuê, đó cũng là nơi của riêng mình.

Có mùi thơm của những đồ cũ, có sự chăm sóc của con gái, không phải là nơi khó chịu.

Thẩm Nhung sắp xếp lại suy nghĩ của mình, chuẩn bị nụ cười, nghĩ cách nói chuyện với Thẩm Đại.

Nhưng khi cô quay trở lại phòng bệnh, Thẩm Đại đã ngủ yên.

Khi Thẩm Nhung kéo rèm cho bà, điện thoại rung lên.

Đó là email hồi âm từ đoàn kịch “Phương Xa”.

Nội dung email cho biết họ không thấy dây chuyền, còn liên hệ hỏi lau dọn vệ sinh, nhưng dì dọn vệ sinh cũng không thấy, tuy vậy, họ sẽ giúp cô tìm kiếm, nếu tìm thấy sẽ liên hệ với cô ngay lập tức.

Thẩm Nhung trả lời email cảm ơn.

Sau khi gửi email, cô ngơ ngác nhìn vào màn hình điện thoại.

Lúc đó, cô quên mất mình là ai, phải làm gì và có thể làm gì.

Tuy nhiên, rất nhanh sau đó, có người đã gọi điện thoại để nhắc cô rằng vẫn còn rất nhiều việc cần cô giải quyết.

Sau khi nhận được cuộc gọi từ số lạ này, cô mới biết đó là Mưu Lê.

“Tiểu Nhung, chị gọi để thông báo kết quả phỏng vấn cho em. Em thấy hiệu suất làm việc bên chị thế nào?”

Thẩm Nhung đã chuẩn bị tinh thần chịu nhục, nhưng không ngờ Mưu Lê lại bắt đầu khen ngợi cô.

“Tiểu Nhung, em thực sự là nữ diễn viên nhạc kịch tuyệt vời nhất mà chị từng gặp, hát hay nhảy giỏi, vai diễn nào cũng không làm khó được. Em thực sự rất tuyệt vời, chị tự hào vì có một diễn thành viên xuất sắc như em trong chuyên ngành của chúng ta.”

Thẩm Nhung câm nín, “…”

Là do cô suy bụng ta ra bụng người sao?

Kết quả, Mưu Lê chuyển hướng câu chuyện, “Vì vậy, đoàn quyết định không thể lãng phí tài năng của Tiểu Nhung, chỉ đóng vai Lưu Tam Nương thì không thể phát huy hết khả năng và giá trị của Tiểu Nhung.”

“Là sao?”

“Đoàn rất coi trọng em. Tối qua đã mở họp và quyết định chọn em là thẻ siêu B! “Phương Xa” vốn là dự án hạng S, cộng với mức độ mong đợi hiện tại của khán giả, sau đêm diễn đầu tiên, chắc chắn sẽ còn nhiều chuyến lưu diễn sau này, điều đó tạo ra áp lực rất lớn cho tất cả các diễn viên chính của đoàn. Thế nên, bên chị cần một thẻ siêu B, có thể thay thế tất cả mọi người ngoại trừ khi có trường hợp bất ngờ xảy ra. Đây không phải là điều mà thẻ B thông thường có thể làm được, đòi hỏi kinh nghiệm sân khấu phong phú và khả năng hiện diện. Trước đây phim vẫn đang lo lắng, bởi vì số lượng diễn viên có thể đảm bảo vai diễn này thực sự quá ít. Không thể ngờ được, thực sự rất may mắn khi em đã đến cuộc phỏng vấn.”

Thẩm Nhung chỉ cảm thấy tức giận.

Trong nhạc kịch, người ta thường gọi diễn viên chính là thẻ A và diễn viên dự bị là thẻ B. Thông thường, thẻ A là thẻ diễn viên chính thức, còn thẻ B sẽ thay thế khi thẻ diễn viên chính không thể lên sân khấu vì lý do đặc biệt.

Một số đoàn kịch còn sắp xếp quân bài A và quân bài B luân phiên các buổi biểu diễn, giống như diễn song song, đây cũng là trường hợp phổ biến.

Tuy nhiên, thông thường các đoàn kịch không công khai phân chia diễn viên thành thẻ A và thẻ B vì cách gọi này mang ý nghĩa phân cấp cao thấp, dễ khiến người khác cảm thấy khó chịu.

“Thẻ Siêu B” mà Mưu Lê nhắc đến thực chất cũng là diễn viên thay thế.

Nhưng nó khác sự thay thế thông thường mà là thay thế tất cả các thành viên trong đoàn. Ngoại diễn viên chính đã có người thế, dù là diễn viên phụ hay diễn viên quần chúng, bất cứ ai không thể lên sân khấu, cô đều phải thay thế được.

Để đảm bảo vị trí này, đương nhiên phải biết tất cả các vai diễn trong đoàn, nhưng thông thường thì cơ hội lên sân khấu không nhiều, trong khi số lượng luyện tập và lượng thông tin phải nhớ lại rất lớn.

Những diễn viên dự bị siêu cấp này chính là những anh hùng thầm lặng của đoàn kịch, họ luôn đứng ngoài ánh đèn sân khấu, ngoài những tràng vỗ tay, ít ai nhớ đến họ.

Mưu Lê không có ý định để Thẩm Nhung diễn.

Sự sắp xếp cố ý này, đối với một diễn viên đã nổi tiếng nhiều năm, tự nhiên mang ý nghĩa sỉ nhục.

Thấy Thẩm Nhung không trả lời ngay, Mưu Lê “à” một tiếng, giọng điệu chân thành nói: “Tiểu Nhung à, chị hy vọng em đừng hiểu lầm, dù trước đây chúng ta có một số chuyện khiến mối quan hệ hơi không vui. Nhưng chị chắc chắn chị không phải là người công tư không phân minh, chính vì chị thực sự ngưỡng mộ em nên mới mong em có thể làm siêu cấp B này. Chị cũng hy vọng em có thể bỏ qua những khúc mắc với chị, dù sao thì nghệ thuật không phân cao thấp, để mỗi người tỏa sáng ở vị trí phù hợp nhất thì vở kịch mới hoàn hảo.”

“Cảm ơn tấm lòng của chị à.” Thẩm Nhung vốn định từ chối thẳng thừng, nhưng đột nhiên Thẩm Đại bên cạnh hét lên đau đớn.

Nghĩ đến nợ, nghĩ đến Dương Thịnh, nghĩ đến tiền nhà, tiền thuốc, Thẩm Nhung dừng lại một chút, rồi nói: “Em, suy nghĩ thêm một chút.”

“Được rồi.” Giọng điệu của Mưu Lê trở nên vui vẻ hơn, “Này, mẹ của em bây giờ thế nào rồi? Em vẫn còn ở bệnh viện à? Chị biết dạo này em chắc hẳn rất vất vả, nếu có gì chị có thể giúp được thì cứ nói nhé, chị rất sẵn lòng.”

Trước khi cúp máy, Thẩm Nhung mỉm cười nói một cách tự tin và không hề siểm nịnh: “Cảm ơn à”

Cúp máy xong, Thẩm Nhung cố gắng bình tĩnh lại, để cơn giận cuốn đi, đừng hành động theo cảm xúc nhất thời.

Bây giờ cô thực sự rất cần một công việc.

Sau khi gửi đi sơ yếu lý lịch để phỏng vấn, chỉ có “Phương xa” trả lời cô.

Các đoàn khác không biết là vì cô không hợp vai hay vì bị Dương Thịnh cảnh cáo nên không dám mời cô.

Dù là trường hợp nào, con đường trước mắt cô lúc này cũng chẳng rộng rãi gì.

Và đúng như Dương Thịnh nói, ngoài việc làm diễn viên nhạc kịch, cô không biết làm gì khác.

Cô phải đi kiếm tiền, phải gánh vác nhà họ Thẩm.

Lòng tự trọng so với tính mạng của mẹ và những khó khăn phía trước chẳng là gì cả.

Ngay khi cô đang tự chuẩn bị tâm lý thì điện thoại lại reo.

Cô thấy một cái tên hơi lạ, có lẽ đã lưu trong điện thoại từ lâu nhưng ít liên lạc.

Suy nghĩ kỹ một chút thì hình như có ấn tượng.

Hình như là một nhà sản xuất. Thẩm Nhung bắt máy, đối phương nói rõ mục đích cuộc gọi.

Đối phương tên là Khương Triết Thành, quả thật là một nhà sản xuất nhạc kịch. Anh ta và nhà soạn nhạc của đoàn làm phim “Phương xa” là bạn chí cốt, cũng từ đó mà biết được Thẩm Nhung đang thử vai cho vở diễn mới.

Anh ta giới thiệu ngắn gọn về việc mình hiện đang sản xuất một vở nhạc kịch jukebox*. Muốn mời Thẩm Nhung đảm nhận vai chính. Và rất thành ý đưa ra mức thù lao, cũng như cam kết số buổi biểu diễn tối thiểu của cô.

(*máy hát nhạc tự động).

Nhạc kịch jukebox, khác với những vở nhạc kịch chú trọng cốt truyện, nó có nhạc trước rồi mới có kịch bản. Nhạc kịch jukebox chú trọng vào ca hát, có thể hát những ca khúc kinh điển của cùng một ca sĩ, hoặc là một buổi biểu diễn đặc biệt của cùng một nhà soạn nhạc, thông qua hình thức ca hát với thời lượng lớn để thể hiện phong cách âm nhạc của các nghệ sĩ.

Ngoài ra còn có một hình thức khác, đó là sử dụng kịch bản gốc kết hợp với những ca khúc nổi tiếng để tái hiện ký ức của một thế hệ.

Có thể nói, so với những vở nhạc kịch khác chú trọng cốt truyện, dùng ca múa để kể chuyện, thể hiện nhân vật, thì nhạc kịch jukebox giống như một buổi hòa nhạc hoài cổ đầy cảm xúc.

Và mức giá mà đối phương đưa ra khiến Thẩm Nhung vô cùng rất phấn khích.

Thẩm Nhung bảo Khương Triết Thành gửi cho cô xem qua về dàn diễn viên và tình hình chung của đoàn.

Khương Triết Thành có chút kích động, “Vậy là cô Thẩm đồng ý rồi sao?!”

Thẩm Nhung rất sợ người khác gọi mình là “cô*”.

(*cô ở đây là lão sư ấy)

Cái gọi là “cô” phải giảng dạy và giải đáp thắc mắc, bản thân cô còn chưa hiểu rõ cuộc sống của mình, sao xứng đáng với danh xưng “cô”. Nhưng những năm này cô cảm thấy đi đâu cũng bị gọi là “cô”, không gọi “cô” thì coi như không tôn trọng người khác.

Cuối cùng cô cũng chỉ có thể im lặng chấp nhận, xuôi theo dòng nước.

Thẩm Nhung đương nhiên không đồng ý ngay, “Tôi xem qua kịch bản và tình hình của đoàn trước đã.”

Khương Triết Thành cười nói: “Nhạc kịch jukebox nào có kịch bản đâu, cứ hát thôi. Với thực lực ca hát của cô Thẩm thì chắc chắn không vấn đề gì. Cô xem qua danh sách bài hát đi, những bài này cô có thể hát cả khi đang trồng chuối!”

Lời nói của anh ta khiến Thẩm Nhung cảm thấy không yên tâm lắm, “Cũng không đến mức khoa trương như vậy…”

Ban đầu không có ấn tượng gì về Khương Triết Thành, sau màn phát biểu đáng kinh ngạc này, Thẩm Nhung nhớ ra rồi.

Hình như trước đây đã từng gặp anh ta ở một số tiệc rượu. Anh ta rất yêu thích nhạc kịch, nhưng những vở diễn anh ta làm đều khá bình thường.

Sau khi trò chuyện thêm vài câu, Khương Triết Thành hỏi cô Thẩm Đại đang nằm viện nào, ngày mai sẽ đến thăm bà, hai người cũng sẽ gặp mặt trực tiếp để nói chuyện về việc quảng bá vở diễn này.

Thẩm Nhung bị sự chủ động của anh ta làm cho đau đầu, đúng lúc bác sĩ đến, cô liền nói với Khương Triết Thành để sau này nói chuyện tiếp, vội vàng cúp máy.

Bác sĩ đến kiểm tra tình hình của Thẩm Đại, Thẩm Đại tỉnh dậy một lúc, trông tinh thần có vẻ khá hơn, tốt hơn so với thời gian trước.

Thấy Thẩm Đại có thể nói được vài câu, tâm trạng dường như không còn u ám nữa, không biết có phải là nhờ công của Thịnh Minh Trản đến thăm hay không.

Thẩm Đại thẳng thắn nói với bác sĩ rằng bà muốn xuất viện.

Bác sĩ là bác sĩ trưởng khoa, thường xuyên dẫn theo một nhóm bác sĩ trẻ đi thăm khám, đã gặp rất nhiều bệnh nhân, ông là người hiểu rõ nhất tâm lý và tình trạng của bệnh nhân.

Bác sĩ không nói nhiều, sau khi khuyên Thẩm Đại một lúc thì nhìn về phía Thẩm Nhung, ý là để người nhà quyết định.

“Con sẽ nói chuyện lại với mẹ.” Thẩm Nhung nói.

Bác sĩ đi rồi, Thẩm Đại nói: “Ở bệnh viện, viện phí là một cái hố không đáy. Mẹ con… cơ thể của mẹ, mẹ là người rõ nhất, mẹ không chịu nổi dù chỉ một lần hóa trị nữa đâu. Thà để dành tiền cho con còn hơn.”

Thẩm Đại cố gắng ngẩng đầu lên, nở nụ cười gượng gạo, “Tiểu Nhung, con còn trẻ như vậy, tương lai còn dài. Hãy tự lo cho bản thân mình đi.”

Thành phố N đang trải qua một mùa đông tuyết rơi không ngừng, giao thông bị tê liệt.

Tàu điện ngầm dưới lòng đất có thể làm gãy xương sườn con người ta, còn trên mặt đất là bãi đỗ xe khổng lồ do giao thông ùn tắc.

Tuy nhiên, tâm trạng của Lâm Chỉ vẫn rất tốt.

Đã bị kẹt trên đường cao tốc 20 phút nhưng vẫn vui vẻ ngân nga khi cả khi đạp phanh đạp ga giật tới giật lui.

Điện thoại Thịnh Minh Trản rung chấn động. Cô lấy ra, nhìn Lâm Chi.

“Vui quá trời vui?”

“Không, trời đất ơi!” Lâm Chỉ nói, “Nhờ phúc bạn yêu, tôi sẽ trở thành phú bà nếu hoàn thành kịch bản chuyển thể từ IP nổi tiếng trong nước này. Hơn nữa còn có cơ hội trao đổi thông tin liên lạc với CEO của NEWS Group. Từ giờ trở đi, tôi sẽ đạt đến đỉnh cao cuộc đời, nghỉ hưu sớm thôi, vui chứ sao không?”

Lâm Chỉ và Thịnh Minh Trản vừa trở về từ trụ sở chính của NEWS Group.

Triệu Kiêu đưa lối dẫn đường, giúp họ kết nối với NEWSGroup – một công ty có nhiều tài nguyên ở thành phố N và là con rắn dẫn đầu ở Trường Nhai.

Thông qua sự giúp đỡ của Triệu Kiêu, ông Phan – CEO của công ty đã chủ động đề nghị gặp Thịnh Minh Trản để thảo luận chi tiết về việc hợp tác.

Thịnh Minh Trản đồng ý, sau đó cô quay lại và yêu cầu Lâm Chỉ đi cùng, mở rộng mối quan hệ.

Lâm Chỉ hiếm khi trang điểm kỹ càng, mặc “chiến bào” chỉ được dùng khi tham dự lễ trao giải Kim Thạch. Ngồi trong phòng họp tầng bảy mươi bảy của trụ sở NEWS Group, chỉ biết khẽ cười trong toàn bộ quá trình, lắng nghe hai doanh nhân thảo luận về vấn đề hợp tác.

Dù chỉ là biên kịch nghèo khổ, không hiểu rõ về các hoạt động kinh doanh lớn, vung tay một phát là vài chục, thậm chí vài trăm vạn. Song, Lâm Chỉ vẫn thu thập được nhiều tài liệu quý giá vào đầu cho việc viết.

NEWS Group là một công ty có nhiều tài nguyên địa phương và các nhà hát Thịnh Minh Trản đã thuê phần lớn ở Trường Nhai phần lớn thuộc quyền sở hữu của họ.

Sau khi đưa các vở nhạc kịch nước ngoài vào, NEWS Group sẽ đảm nhận việc tổng hợp kỹ thuật và dịch thuật nội địa hóa.

Trước đây, khi Thịnh Minh Trản còn là một ngôi sao sáng trên Trường Nhai, Phan tổng đã biết đến cô. Ông không chỉ đánh giá cao khả năng ca hát và diễn xuất của cô mà còn rất quan tâm đến đầu óc kinh doanh của cô. Lúc đó, ông đã dự đoán rằng nếu cô tập trung vào kinh doanh, cô chắc chắn sẽ có tương lai hơn là làm diễn viên nhạc kịch.

Tuy nhiên, vào thời điểm đó, Thịnh Minh Trản chỉ tập trung vào Thẩm Nhung và nhạc kịch mà Thẩm Nhung yêu thích nhất, chỉ nghĩ đến việc hát và diễn cùng em đến già. Cô không hề xem xét bất kỳ khả năng nào khác.

Sau hai năm trưởng thành ở nước ngoài, Phan tổng cũng nói rằng Thịnh Minh Trản hoàn toàn thay đổi.

Cô đã rũ bỏ lớp vỏ bọc non nớt của một diễn viên và biến thành một nữ doanh nhân sắc sảo, khiến ông càng thêm ngưỡng mộ cô.

“Đây mới là cô, Thịnh tổng.” ông ấy cười, mắt híp lại thành một đường, giống như con mèo ranh mãnh. “Cô biết đấy, tôi luôn thích cô.”

Thịnh Minh Trản không hề phản cảm với người đàn ông hơn bốn mươi tuổi này, bởi vì ông ta đã rất sảng khoái đồng ý làm đại diện cho cô, mua lại nhà hát mà Thịnh Minh Trản muốn nhất dưới danh nghĩa của NEWS Group, và thay mặt cô ký hợp đồng với nữ diễn viên mà cô muốn.

NEWS chỉ thu một khoản phí đại diện hợp lý cho những việc phức tạp như vậy. Hợp đồng đều do phía Thịnh Minh Trản soạn thảo, ông ta thậm chí không cần luật sư xem qua, sau khi đọc xong thì ký luôn.

Rõ ràng là NEWS Group, hoặc chính Phan tổng, đã hạ thấp thái độ cao ngạo của mình đối với Thịnh Minh Trản và muốn hợp tác lâu dài với cô.

Quá trình ký hợp đồng diễn ra rất suôn sẻ, trước khi ra về, ông ấy còn mời Thịnh Minh Trản dùng bữa tối cùng, nhưng bị Thịnh Minh Trản từ chối.

……

Lâm Chỉ thu ánh mắt từ dòng xe dài phía trước, quay sang nhìn Thịnh Minh Trản.

Trái ngược với Lâm Chỉ ăn mặc lộng lẫy hôm nay, Thịnh Minh Trản khá lạnh lùng.

Bộ vest nữ màu đen được cắt may vừa vặn, ôm lấy vòng eo của nhưng bị che khuất bởi chiếc áo khoác lông dài cùng màu. Mà lớp trang điểm cũng lạnh lùng đến mức khiến người ta e ngại.

Với chiều cao 1m77 và đi giày cao gót, Thịnh Minh Trản cao hơn cả Phan tổng, người cao 1m8.

Đôi mắt phượng, môi đỏ và khuôn mặt lạnh lùng, mái tóc đen dài đến eo, Thịnh Minh Trản trông giống như một con quạ đầu thai hoặc một chiếc tủ lạnh biết đi.

Tuy nhiên, Lâm Chỉ nhớ lại ánh mắt chăm chú của Phan tổng dành cho Thịnh Minh Trạm và những lời nói đầy ẩn ý của ông ta…

Người đàn ông đó không hề bị lạnh lùng của Thịnh Minh Trản làm cho chùn bước, mà ngược lại, có vẻ như bị thu hút.

Lâm Chỉ hỏi Thịnh Minh Trạm: “Lão Phan có phải có ý với cậu không?”

Thịnh Minh Trản nhìn vào một loạt tin nhắn từ Mưu Lê trên điện thoại, không trả lời, trực tiếp khóa màn hình.

“Sao cậu biết?”

“Sao tôi biết à? Ý đồ của lão thể hiện rõ trên mặt rồi còn gì? NEWS Group nổi tiếng là lạnh lùng, lão Phan cũng là một người đàn ông độc thân nổi tiếng trong giới, biết bao nhiêu người đã cố gắng để được lên giường với ông ta, nhưng chưa thấy ông ta tỏ ra tử tế với ai, chứ đừng nói là chủ động mời đi ăn. Với điều kiện tốt như vậy, cậu hoàn toàn không động lòng sao?”

“Không động lòng.” Thịnh Minh Trản trả lời dứt khoát ngay sau khi Lâm Chỉ kết thúc câu nói dài dòng của mình.

Lâm Chỉ: “…”

Lâm Chỉ nhớ ra một chuyện.

Tin đồn Thịnh Minh Trản không thích đàn ông, trong vòng bạn bè của họ đã lan truyền nhiều năm như vậy, bản thân cậu ấy tuy chưa bao giờ thừa nhận, nhưng cũng không phủ nhận.

Dù có đồn thổi về xu hướng tính dục của cậu ấy như thế nào, dường như cũng không liên quan gì đến bản thân cậu ấy.

Bao nhiêu năm nay cậu ấy không yêu đương, giống như Thẩm Nhung, trong lòng chỉ có sự nghiệp chung của họ, không quan tâm đến sự theo đuổi của ai.

Có thể thích người vô vị cũng thật kỳ lạ.

Lâm Chỉ nói bóng gió, “Thôi, ai mà chẳng có chút kỳ quặc.”

Thịnh Minh Trản: “…”

Lâm Chỉ đổi chủ đề, “Nói đến, ban đầu cậu không có ý định mua nhà hát phải không? Sao đột nhiên lại muốn mua nhà hát? Đây không phải số tiền nhỏ.”

“Ừ, tôi nghĩ lại, vẫn muốn làm kịch bản gốc trong nước. Có nhà hát và công ty riêng, ấp ủ kịch bản gốc sẽ thuận tiện hơn.”

“Ồ, thì ra là vậy.” Lâm Chỉ nhướng mày, “Vậy nhà hát cậu muốn mua là…”

Thịnh Minh Trản tháo kính xuống, xoa xoa sống mũi, nói: “Cậu sẽ sớm biết thôi.”

Lâm Chỉ dường như đã bắt kịp nhịp điệu của đối phương, cười nói: “Được, hy vọng đừng để tôi chờ quá lâu.”

“Gần đây Trường Nhai có biên đạo nào xuất sắc không?”

“Biên đạo à, giỏi nhất vẫn là Mạc Đề.”

“Anh ấy gần đây bận không?” “Hình như đang ở đoàn “Phương xa”, cậu muốn ký hợp đồng với anh ấy à? Tôi có chút quen biết, có thể hẹn anh ấy ra ngoài.”

“Được, vậy tối nay đi.”

“Gấp vậy? Vậy để tôi gọi điện cho anh ấy, hỏi xem anh ấy có thời gian không.”

Lâm Chỉ còn tưởng Mạc Đề là người bận rộn như vậy, ít nhất cũng phải hẹn trước một tuần. Không ngờ anh ấy nghe nói Thịnh Minh Trản muốn gặp, lập tức nói tối nay 9 giờ có thời gian, cùng nhau đến câu lạc bộ của anh ấy đánh bi-a.

Tối đến câu lạc bộ của Mạc Đề, Thịnh Minh Trản nói rõ ý định, Mạc Đề vui vẻ nhận lời.

“Được chứ, chỉ là có thể em phải đợi tôi một quý. Biên đạo bên đoàn “Phương xa” đã hoàn thành, còn ba đoàn đang đợi anh tập luyện, nhưng hiện tại việc tập luyện của đoàn đều rất gấp gáp, một quý chắc chắn sẽ xong.”

“Được.” Thịnh Minh Trản nói, “Đợi lịch trình của anh Mạc, đừng nói là một quý, dù là một năm cũng đợi. Nhưng em tìm anh không phải để hợp tác cho một vở kịch nào đó, mà là muốn hợp tác lâu dài.”

Mạc Đề được lời khen của Thịnh Minh Trản làm cho tâm hoa nộ phóng*, mặt đỏ bừng, nhiệt tình mời Thịnh Minh Trản cùng chơi bi-a.

(*lòng như hoa nở rộ – hình dung nội tâm cực kỳ cao hứng)

“Cô Thịnh có biết chơi bi-a không?”

Mạc Đề thậm chí không đợi cô trả lời, lập tức lấy gậy ra.

“Lâu rồi không chơi.”

“Vậy thì vừa hay, tìm lại cảm giác. Cô Thịnh đánh trước đi!”

Mạc Đề nhiệt tình khó từ chối, Thịnh Minh Trản đành phải đồng ý.

Thịnh Minh Trản là kiểu người làm việc gì cũng rất nghiêm túc.

Trong từ điển của cô không có hai chữ “tùy tiện”.

Áo khoác ngoài của cô đã được cởi ra từ lúc vào cửa, lúc này cô cũng cởi áo vest ra, xắn tay áo, cởi cúc áo, để lộ cánh tay và cổ tay thon gọn.

“Cảm ơn.” Thịnh Minh Trản nói, “Vậy tôi không khách sáo nữa.”

Mạc Đề cười đến mức mắt cũng không thấy đâu, chống gậy chờ đợi thể hiện tài năng.

Lâm Chỉ ngồi bên cạnh uống rượu, cảm thán, Mạc Đề à Mạc Đề, anh thật ngây thơ quá.

Để cậu ấy đánh trước, anh còn cơ hội chơi chắc.

Thịnh Minh Trản đánh một gậy hết bàn, Mạc Đề thậm chí không có cơ hội lên sân.

Mạc Đề: “…” Là lâu rồi không chơi dữ chưa?

Vậy trước đây thường xuyên chơi thì như thế nào? Chưa từng nghe nói Trường Nhai có diễn viên nhạc kịch nào là tuyển thủ bi-a chuyên nghiệp!

Quả bóng cuối cùng rơi vào lỗ, Thịnh Minh Trản đứng thẳng người, nói với Mạc Tiêu: “Nhường rồi.”

Mạc Đề: “……..”

Có cơ hội nhường chắc?

Vì tư thế cúi người trên bàn và cởi cúc áo, một sợi dây chuyền lấp lánh từ trong cổ áo Thịnh Minh Trản lắc lư.

Trên dây chuyền có một chiếc nhẫn đặc biệt.

“Ơ?” Mạc Đề lập tức nhận ra, “Anh từng thấy chiếc nhẫn này nè.”

Thịnh Minh Trản hơi nhíu mày.

Cô và Thẩm Nhung đều như vậy, sau khi chia tay đã giấu chiếc nhẫn đeo trên ngón áp út nhiều năm vào trong cổ áo.

Chiếc nhẫn này trên thế giới chỉ có một đôi, chỉ thuộc về cô và Thẩm Nhung.

Thịnh Minh Trản cảm thấy có điều gì đó không ổn, không để lộ sơ hở truy hỏi Mạc Đề.

Mạc Đề liền kể lại chuyện hôm đó nhặt được một chiếc nhẫn giống hệt trong phòng phỏng vấn, sau đó đã giao cho Mưu Lê.

Dưới sự dẫn dắt của Thịnh Minh Trản, anh ấy cũng đề cập đến những người đến phỏng vấn hôm đó. Đương nhiên nhắc đến Thẩm Nhung, người đã để lại ấn tượng sâu sắc cho anh ấy, còn khá kích động kể lại Thẩm Nhung đã vượt qua các vòng phỏng vấn như thế nào, thậm chí còn hát bài hát nhân vật của Thịnh Minh Trản là “Quy Tuyết” khiến một nhà đầu tư hoàn toàn không hiểu gì phải câm nín.

Lâm Chỉ nghe đến ngây người, hay vậy sao?

Thẩm Nhung đúng là Thẩm Nhung, một buổi phỏng vấn trực tiếp biến thành show diễn cá nhân.

Nhìn sang Thịnh Minh Trản, lại thấy cậu ấy không nói một lời, trên khuôn mặt bình tĩnh ẩn chứa mây đen.