Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 21

2:21 sáng – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 21 tại dưa leo tr. 

Điều đầu tiên Thẩm Đại nhận thấy khi trở về là sự thay đổi của Thịnh Minh Trản, gần như giống hệt với lời Thẩm Nhung đã nói, rằng cô bé thực sự rất hợp với việc đeo kính.

Sau khi được mẹ con nhà họ Thẩm công nhận, sự tự tin của Thịnh Minh Trản tăng lên gấp bội, cô bắt đầu cuộc sống không thể tách rời với chiếc kính.

Cho đến năm 30 tuổi, ngoại trừ khi biểu diễn, rất hiếm khi cô đeo kính áp tròng.

Vài năm đó, công việc kinh doanh của Thẩm Đại đang trong giai đoạn phát triển, không có thời gian ở nhà.

Tuy mệt mỏi, nhưng nghĩ đến việc kiếm thêm tiền để con gái lớn lên vô tư, để sau này Tiểu Nhung không phải lo lắng về tiền bạc, có thể làm những gì mình thích và sống cuộc sống mình muốn, dù có cực đến đâu bà cũng tràn đầy năng lượng.

Một năm, Thẩm Đại ở nhà chưa được ba tháng, đương nhiên không thể tham gia vào quá trình trưởng thành của Thẩm Nhung.

Bà biết mình sai với con mình, nhưng bà phải một mình nuôi sống gia đình và không có lựa chọn nào khác.

Lần này, dì Tưởng xin nghỉ đột ngột khiến Thẩm Đại rất thương con gái yêu. Bà sợ con sẽ giận nên đã mang về một vali đầy quà.

“Lại đây, lại đây xem quà nào.”

Thẩm Đại cố gắng đặt chiếc vali nặng xuống, gọi với vào phòng khách.

Thẩm Đại lấy ra chiếc đồng hồ điện tử từ vali, trong đó còn một đống quần áo, giày dép và nhiều loại sản phẩm công nghệ mới nhất.

“Thẩm Đại, mẹ định mua chuộc con bằng mấy thứ này à.”

“Không muốn thì trả lại cho mẹ.” Thẩm Đại nói, định giật lại.

Thẩm Nhung né: “Ai nói con không muốn? Tất nhiên là con muốn rồi!”

Thịnh Minh Trản đang rót nước cho Thẩm Đại trong phòng khách. Thẩm Nhung quay lưng lại, dùng đôi mắt bất mãn liếc Thẩm Đại.

“Thẩm Đại cô nương, cô làm sao vậy, con phải phê bình cô.”

Thẩm Nhung nói nhỏ bằng một giọng mà chỉ hai người họ có thể nghe thấy.

Ý cô là: Sao mẹ chỉ tặng quà cho cô?

Còn của cô Thịnh Minh Trản thì sao?

Để cô Thịnh một mình thật ngại quá.

Thẩm Đại và con gái có mối liên kết từ trong trứng, tất nhiên bà biết con gái mình đang nghĩ gì, bà ấy cười, chỉ vào trán con, nói với Thịnh Minh Trản: “Minh Trản, đừng bận rót nước nữa, dì không khát. Con lại đây trước đi.”

Thịnh Minh Trản đã rót xong, đi tới đưa cho Thẩm Đại.

Thẩm Đại cảm ơn bé con, trước khi uống nước, bà nói: “Đi xem quà đi. Tiểu Nhung, giúp chị Minh Trản lấy quà ra nhé.”

Lúc nãy quay lưng về phía Thịnh Minh Trản, ranh con quan tâm đến người ta, bây giờ Thịnh Minh Trản đến, Thẩm Nhung lại tỏ ra không hề để ý.

“Sao lại để…”

“Để một người khuyết tật như con giúp chị ấy à? Đáng lẽ chị ấy phải giúp con mới đúng.”

Thẩm Đại đang định mắng con gái thì Thịnh Minh Trản giúp Thẩm Nhung đeo chiếc đồng hồ điện tử vẫn còn cầm vào cổ tay trái.

Thẩm Đại: “Nhìn chị Minh Trản của con xem, ngoan chưa kìa.”

Thẩm Nhung: “Con cũng ngoan mà. Thịnh Minh Trản, lại đây.”

Thẩm Đại vẫn đang định nói con gái tại sao không gọi “chị Minh Trản”, Thẩm Nhung đã khó khăn dùng cánh tay cụt của mình phối hợp mở hộp đồng hồ điện tử, giúp Thịnh Minh Trản đeo vào.

“Nè.”

Thẩm Nhung giơ cánh tay đeo đồng hồ lên, xoay trước mặt Thịnh Minh Trản, cười nói: “Cùng kiểu đấy.”

Thịnh Minh Trản phát hiện ra tất cả quà của Thẩm Đại đều được mua hai phần. Nếu Thẩm Nhung có thì cô cũng sẽ có.

Vẻ mặt Thịnh Minh Trản xúc động.

Nhưng những đứa trẻ ở độ tuổi này rất khó nói ra lời “xin lỗi” và “cảm ơn”.

Thẩm Đại hiểu ánh mắt của cô bé, không hề mong đợi lời cảm ơn nào, vỗ nhẹ vào vai cô bé, ra hiệu – dì hiểu rồi.

Mùa đông lạnh lẽo, nhờ sự che chở của nhà họ Thẩm, Thịnh Minh Trản không cảm thấy khó khăn chút nào.

Thẩm Đại dịu dàng và Thẩm Nhung miệng một đằng nhưng lòng một nẻo, khiến cô cảm thấy gần gũi, tin tưởng hơn với ngôi nhà lớn vốn xa lạ này.

Căn phòng ngủ ấm áp trên tầng hai của nhà họ Thẩm là do Thẩm Đại đặc biệt dành cho cô, một không gian nhỏ chỉ thuộc về cô.

Nó chứa đầy những suy nghĩ phức tạp, ngột ngạt và dâng trào như thủy triều của một cô gái mười lăm tuổi.

Kỳ nghỉ đông sắp đến, đồng thời điều mà Thịnh Minh Trản ghét nhất lại đến nhưng không thể tránh khỏi – họp phụ huynh.

Không lâu sau khi đến trường mới, Thịnh Minh Trản cảm thấy giáo viên chủ nhiệm có lẽ không hiểu rõ hoàn cảnh gia đình mình, nên đã chủ động tìm cô, nói rằng mình không có cha mẹ nên sẽ không có ai đến.

Thực ra giáo viên chủ nhiệm đã biết.

Khi Thẩm Đại giúp Thịnh Minh Trản chuyển trường, bà ấy đã đặc biệt đến gặp cô giáo nhiều lần, nói về hoàn cảnh đặc biệt của gia đình đứa trẻ này – cha mẹ đều đã mất, việc học vẫn tốt.

Trước khi chuyển trường, cô bé gây ra một số rắc rối, nhưng bản chất không xấu, cô bé đã nói rõ mọi chuyện với giáo viên chủ nhiệm, không giấu giếm điều gì.

Sau khi nghe câu chuyện của Thịnh Minh Trản, lúc nào gặp Thẩm Đại, cô giáo cũng thở dài thườn thượt.

Cả hai người mẹ đều hiểu được sự khó khăn của con bé.

“Em cứ bảo dì Thẩm đến là được.” Giáo viên chủ nhiệm nhấp một ngụm trà nóng, nói với Thịnh Minh Trản.

Thịnh Minh Trản lại nói: “Không cần phiền dì ấy đâu ạ, em có thể tự tham gia.”

Thịnh Minh Trản biết Thẩm Đại rất bận, hôm qua vừa đi công tác xa, phải bốn năm ngày nữa mới về. Cô không muốn vì chuyện nhỏ này mà làm phân tán tinh thần của Thẩm Đại.

Giáo viên chủ nhiệm cười: “Họp phụ huynh, họp phụ huynh, là phụ huynh đến họp. Làm sao em có thể làm phụ huynh của chính mình được?”

Thịnh Minh Trản vẫn kiên trì, giáo viên chủ nhiệm cũng không nói nhiều với cô bé, để cô bé về lớp học trước.

Sau khi Thịnh Minh Trản đi ra, giáo viên chủ nhiệm gọi điện cho Thẩm Đại, nói về buổi họp phụ huynh.

Đầu dây bên kia của Thẩm Đại hơi ồn ào: “Họp phụ huynh? Tối nay? Trước đây chưa nghe con bé nhắc đến.”

“Đúng vậy, rõ là con bé không muốn làm phiền chị.”

“Ừ, được rồi, tôi biết rồi.”…

Bảy giờ tối, các bậc phụ huynh lần lượt đến, lớp học nhanh chóng chật kín.

Giữa một nhóm người trung niên, Thịnh Minh Trản mặc đồng phục màu xám xanh ngồi ở giữa, đặc biệt nổi bật.

Cô chưa bao giờ thích bị chú ý, nhưng mỗi năm đến buổi họp phụ huynh, việc cô là một đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ lại trở thành tâm điểm bàn tán của người lớn xung quanh.

Hữu ý hay vô tình, đối với cô bé không có gì khác biệt.

Cô ghét bầu không khí đông đúc và ồn ào này, cô không muốn vô tình chạm phải ánh mắt thương hại.

Lần này cũng vậy thôi.

Trong môi trường mới, hoàn cảnh gia đình của cô bé sẽ lại được nhắc đến.

“Con.”

Thịnh Minh Trản bị vỗ vào vai, ngẩng đầu, sửng sốt.

Thịnh Minh Trản: “Dì… sao dì lại đến đây?”

Thẩm Đại xua tay: “Họp phụ huynh, con là trẻ con ngồi đây làm gì, đi đi đi, ra ngoài nói chuyện với các bạn, hoặc về nhà luôn cũng được. Tiểu Nhung của con nói tối nay mời con ăn thạch cam, về muộn là bị ăn hết đấy.”

Thịnh Minh Trản còn muốn nói gì đó, nhưng Thẩm Đại đã đặt túi xách lên và bắt đầu trò chuyện với phụ huynh ngồi cùng bàn.

“…”

Thịnh Minh Trản đành đứng dậy.

Khi về, phụ huynh ngồi cùng bàn hỏi Thẩm Đại: “Mẹ Minh Trản, sao cô lại đổ nhiều mồ hôi thế?”

Thịnh Minh Trản bước chậm lại nửa nhịp, nghe thấy Thẩm Đại nói: “Đường đến đây kẹt xe lâu quá, sợ muộn nên chạy một mạch.”

Dì ấy ngầm chấp nhận.

Thịnh Minh Trản hơi xấu hổ, nhưng không thể kìm được niềm vui.

Dù chỉ là một đêm ngắn ngủi, dù là giả, nhưng cô đã có “phụ huynh” rồi.

Sau khi họp phụ huynh xong, Thẩm Đại ra ngoài thì thấy Thịnh Minh Trản chưa đi, đang đợi bà ở cầu thang.

Thẩm Đại lắc lắc túi xách, đi đến bên cạnh cô bé: “Sao không về ăn thạch cam đi?”

Thịnh Minh Trản hơi ngượng ngùng, cào cào quai cặp sách, nói: “Con đợi dì về cùng.”

Thẩm Đại lại nói: “Dì còn có chút việc phải làm, không thể đưa con về được. Con tự bắt xe nhé.”

“Vâng vâng, con tự về được. Con đi cùng dì ra cổng.”

Trên đường ra cổng, Thẩm Đại nói với Thịnh Minh Trản rằng bài kiểm tra cuối kỳ cô làm rất tốt.

“Hạng bảy toàn khối, giỏi lắm Minh Trản, con chuyển đến giữa chừng, tiến độ học tập không giống nhau mà vẫn có thể làm bài tốt như vậy, đỉnh thật đó. Nhưng con không được kiêu ngạo nha, dì cũng không tạo áp lực cho con, chúng ta không cần phải tranh giành vị trí số một ở mọi nơi, tuy vậy, luôn luôn cố gắng hướng tới đỉnh cao là không sai.”

Có lẽ vì bầu không khí tối nay quá tốt, Thịnh Minh Trản đã nói ra những lời luôn đè nặng trong lòng với Thẩm Đại.

“Học tập ư, khá là vô vị.”

Thẩm Đại hơi ngạc nhiên nhìn cô bé.

Không có gì phải ngạc nhiên, đây là lời nói thật lòng của Thịnh Minh Trản.

Cô luôn cảm thấy học tập rất nhàm chán, vì không biết học giỏi để làm gì.

Học tập, cuộc sống, kết bạn và mọi thứ trong cuộc sống, cô không biết chúng có ý nghĩa gì.

Cô không có điều gì đặc biệt yêu thích, không có định hướng, cô cảm thấy tương lai mịt mờ.

Thịnh Minh Trản nghĩ rằng Thẩm Đại sẽ giống như những bậc phụ huynh khác, coi cô như một đứa trẻ, dạy dỗ vài câu để cô học tập chăm chỉ và đừng suy nghĩ lung tung.

Không ngờ Thẩm Đại lại khoác tay cô, thật sự thân mật như mẹ con.

“Minh Trản, dì ngưỡng mộ nhất hai loại năng lực, con có biết đó là hai loại nào không?”

Thịnh Minh Trản lắc đầu.

Thẩm Đại nhìn cô bé cao bằng mình, nói: “Loại thứ nhất là khả năng kiếm tiền, dì rất ngưỡng mộ những người kiếm tiền giỏi. Trong mắt các con, nói về tiền có phải rất tầm thường không? Nhưng dì thấy, tiền không hề tầm thường. Nó có thể giúp chúng ta và những người chúng ta quan tâm sống tốt, sống có phẩm giá trên đời này, không phải cúi đầu vì năm đấu gạo. Người có thể kiếm tiền, có thể bảo vệ gia đình, rất giỏi.”

“Vậy, loại thứ hai thì sao ạ?”

“Khả năng thứ hai, theo dì còn giỏi hơn, đó là khả năng làm cho bản thân hạnh phúc.”

Cho dù bao nhiêu năm trôi qua, Thịnh Minh Trản sẽ không bao giờ quên đêm đông hôm đó, cô và người phụ nữ không quen không biết cùng nhau đi dạo trong khuôn viên trường lạnh lẽo, những lời người ấy nói với cô.

“Khả năng làm cho bản thân hạnh phúc…”

“Đúng vậy, làm cho bản thân hạnh phúc còn khó hơn cả kiếm tiền, khó hơn nhiều. Đôi khi có tiền cũng chưa chắc đã hạnh phúc.”

Khi Thẩm Đại nói những lời này, Thịnh Minh Trản đã tinh ý nhận ra một chút buồn man mác trong mắt bà lúc nhìn về phía những ngôi sao xa xôi.

“Học tập tất nhiên rất vất vả và khô khan, dì thấy nhiều đứa trẻ vì chuyện học hành mà không hòa hợp với cha mẹ, với thầy cô. Dì cũng đã từng ở độ tuổi của các con, có thể hiểu được một số suy nghĩ của các con. Tuy nhiên, dù là thi cử hay học tập thì thực ra cũng không phải vì người khác, mà là vì chính bản thân các con. Hiện tại các con học tập là để mở đường cho tương lai của mình. Chỉ khi có nền tảng vững chắc, mới có thể đứng vững trong xã hội, dễ dàng tìm được điều mình thực sự yêu thích hơn.”

Thẩm Đại nhìn Thịnh Minh Trản: “Chỉ khi làm điều mình thích, mới có thể sống hạnh phúc.”

Thực ra những gì bà nói cũng không có gì đặc biệt.

Những lời này của Thẩm Đại, Thịnh Minh Trản ít nhiều đã nghe qua trong sách vở hoặc phim ảnh.

Nhưng những lời của Thẩm Đại đã đi vào lòng cô.

Có lẽ vì nhiều năm qua, chưa có người lớn nào sẵn lòng nói nhiều lời như vậy với cô, cũng có thể vì sự chân thành của Thẩm Đại khi nói những điều này với cô.

Một cảm giác được quan tâm sưởi ấm trái tim Thịnh Minh Trản.

Đến cổng trường, hai người tạm biệt nhau.

Khi Thẩm Đại quay đi, đèn đường vừa chiếu vào cổ bà.

Thịnh Minh Trản nhìn thấy ở sâu trong cổ áo của bà, dường như có một vết thương.

Dì bị thương sao?

Thịnh Minh Trản thấy Thẩm Đại đi về bãi đậu xe phía bắc, cô lập tức chạy đến cửa hàng nhỏ mua một hộp băng cá nhân, định dán cho Thẩm Đại trước.

Cô hoàn toàn không ngờ sẽ nhìn thấy cảnh tượng này.

Đầu xe của Thẩm Đại bị móp một mảng lớn, những người qua đường đều tò mò nhìn chiếc xe của bà.

“Sao con lại đến đây?”

Vẻ mặt hơi hoảng hốt của Thẩm Đại đã chứng minh phỏng đoán của Thịnh Minh Trản.

“Dì ơi, lúc nãy dì nói có việc bận, là viện cớ sao? Dì không muốn con nhìn thấy xe của dì bị đâm.”

Thẩm Đại nhất thời không nói nên lời trước câu hỏi chính xác của Thịnh Minh Trản.

“Dì bị đụng xe là vì… vội vàng quay lại để dự họp phụ huynh cho con sao? Vết thương trên cổ cũng là do tai nạn sao?”

Thẩm Đại đang định nói dối qua chuyện, nhưng khi nhìn vào đôi mắt của Thịnh Minh Trản, bà không thể, đành nói thật.

“Haizz, không liên quan đến con đâu, đừng suy nghĩ lung tung. Dì chỉ là nghe điện thoại, không chú ý, khi phanh gấp thì cổ bị dây an toàn cứa vào một chút, vết thương nhỏ thôi. Là lỗi của dì, không nên vi phạm quy định, con đừng học theo dì nhé.”

Thẩm Đại cười bất lực, “Thôi được rồi, vốn dĩ dì không muốn con biết những chuyện nhỏ nhặt này, nhưng bây giờ đã bị cô bé tinh ranh phát hiện ra rồi, cũng không có gì phải giấu giếm nữa. Lên xe nhanh đi, dì đưa con về nhà.”

Cho dù Thẩm Đại có tỏ ra không quan tâm hay xem nhẹ mối nguy hiểm mà bà gặp phải vì Thịnh Minh Trản đến đâu, đối với Thịnh Minh Trản, đây vẫn là một chuyện khiến cô cảm thấy rất có lỗi.

Ngồi vào ghế phụ, Thịnh Minh Trản im lặng không nói gì, dường như có muôn vàn lời xin lỗi sắp tuôn ra.

Thẩm Đại kêu lên “Trời ơi à” một tiếng, nhẹ nhàng xoa đầu cô và nói: “Dì coi con như con gái ruột, người một nhà không nói hai lời nhé.”

Thịnh Minh Trản kìm nén hồi lâu, cuối cùng cũng không nói gì, chỉ gật đầu.

Thẩm Đại lái xe về nhà, trên đường đi cứ kể những câu chuyện cười mà học sinh cấp hai thấy ngớ ngẩn và hơi cũ kỹ.

Nhưng Thịnh Minh Trản rất vui.

Giữa đất trời bao la, cô cảm thấy mình lại có nơi để trở về, có người để bảo vệ.

Cô có một ý nghĩ trong lòng, nhưng lại cảm thấy ý nghĩ này dường như không công bằng với Thẩm Nhung.

Dù sao Thẩm Nhung là con gái duy nhất của Thẩm Đại, tự dưng có thêm một đứa con gái, em ấy ít nhiều cũng sẽ có cảm giác bị chia sẻ tình thương.

Cô không muốn Thẩm Nhung buồn.

Vốn dĩ, cô định giữ kín cảm xúc này trong lòng.

Dù sao cũng chỉ là một cách gọi, không quan trọng.

Thịnh Minh Trản tự nhủ, dù gọi như nào, mình cũng sẽ trưởng thành thật tốt, chăm sóc Thẩm Nhung, hiếu thảo với Thẩm Đại.

Kết quả là, những suy nghĩ của cô bé đã không qua được một đêm.

Sau khi về nhà, Thịnh Minh Trản vừa tắm xong thì Thẩm Nhung đã đến gõ cửa phòng.

Mở cửa, cô thấy Thẩm Nhung mặc một chiếc váy ngủ dễ thương, tay bưng một đĩa thạch cam đã cắt sẵn.

“Mẹ bảo mang đến cho đó.”

Khi Thẩm Nhung nói câu này, Thịnh Minh Trản thấy mình hơi đa nghi.

Cảm thấy từ “mẹ” của Thẩm Nhung trước đó thiếu một chữ “em”, rất kỳ lạ.

“Mẹ thật sự già rồi, rất lắm lời.” Thẩm Nhung liếc Thịnh Minh Trản, “Em sẵn lòng chia sẻ mọi thứ với mấy người, hoàn toàn không cần mẹ nhắc nhở đâu.”

“…”

“Ừm, nói xong rồi, đi đây.”

Thẩm Nhung nói xong chạy mất, thậm chí có thể nói là chạy trối chết.

Thịnh Minh Trản nhìn theo bóng lưng cô bé, nghĩ thầm, thì ra con bé này cũng biết mình kỳ quặc như vậy không ổn à.

Tuy nhiên, Thịnh Minh Trản đã hiểu ý của con bé.

Có phải dì Thẩm đã nói gì với Thẩm Nhung không, họ thỏa thuận gì sao?

Thẩm Nhung cố tình đến đây để nói… em ấy đồng ý?

Thịnh Minh Trản lấy một miếng thạch từ đĩa, cắn nhẹ.

Vị chua ngọt và hương trái cây đậm đà nhanh chóng lan tỏa trong miệng cô.

Ngon, thật sự rất ngon.

Sáng hôm sau, Thẩm Đại hiếm khi ăn sáng cùng họ.

Thịnh Minh Trản đi rót cà phê, đưa đến trước mặt Thẩm Đại, không nhìn bà, nhỏ giọng, vội vàng nói: “Mẹ, cà phê.”

Thẩm Đại hơi sững sờ, sau đó vui vẻ nhận lấy, “Cảm ơn con gái yêu của mẹ.”

Thịnh Minh Trản bị gọi như vậy, vành tai đỏ ửng.

Khi Thịnh Minh Trản máy móc đi rót sữa, Thẩm Nhung đi ngang qua, bĩu môi nói: “Nói trước nhé, không gọi mấy người là chị đâu đó, Thịnh Minh Trản!”