Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 34

2:21 sáng – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 34 tại dưa leo tr. 

Khi “Liêu Động Toàn Thành” bước vào giai đoạn kỹ thuật tổng hợp tại rạp, Thẩm Nhung nghe nói một số bất động sản của Dương Thịnh sắp bị bán đấu giá.

“Lần này Dương Thịnh gặp vận đen rồi, không chỉ tự mình thua lỗ hết vốn vì một dự án bất động sản, mà còn kéo theo nhóm tư bản vào hố lửa.”

Tần Duẫn gửi tin nhắn tình hình chiến sự từ tiền tuyến cho Thẩm Nhung, không giấu nổi niềm vui.

“Đáng đời! Ai bảo hắn cứ thích thừa nước đục thả câu chứ!”

Tất nhiên Thẩm Nhung không kể chi tiết về chuyện giữa mình và Dương Thịnh, một là vì xấu hổ, hai là vì sợ làm bẩn tai Tần Duẫn.

Tuy nhiên, lúc Dương Thịnh dẫn người đến phòng bệnh của Thẩm Đại làm loạn, Tần Duẫn có mặt ở hiện trường, tận mắt chứng kiến Dương Thịnh hung ác đến mức nào.

Tần Duẫn không hỏi thẳng Thẩm Nhung, không muốn khơi lại nỗi đau của bạn.

Nói gì thì nói, Tần Duẫn cũng là một thành viên của Trường Nhai, lại còn làm nghề môi giới bất động sản – một công việc có quan hệ rộng, nên nhanh chóng nghe được từ người khác rằng Dương Thịnh muốn nhân cơ hội mua lại nhà hát An Chân, thậm chí còn muốn “bao nuôi” Thẩm Nhung, khiến bản thân tức giận đến mức hai đêm không ngủ được.

Nghe tin Dương Thịnh gặp chuyện, Tần Duẫn thắp hương cầu nguyện cả đêm, mong tên xấu xa này sẽ bị trừng phạt thật nặng, không còn cơ hội quay lại quấy rầy Thẩm Nhung và Thẩm Đại nữa.

Không ngờ, Dương Thịnh lại thảm hại hơn cả những gì Tần Duẫn tưởng tượng, không chỉ đơn giản là vấp ngã, mà còn giống như bị lôi thẳng vào quan tài.

Tần Duẫn: “Tiểu Nhung, cậu nói xem sao ông trời lại sáng suốt thế nhỉ?”

Thẩm Nhung không cho rằng đây là do ông trời soi sáng.

Dù không hiểu nhiều về chuyện kinh doanh, nhưng cô có thể cảm nhận được vận xui quanh mình gần đây bỗng nhiên chuyển biến.

Dương Thịnh đã bày mưu tính kế ở Trường Nhai nhiều năm.

Thẩm Nhung không thích hắn ta, nhưng cũng nghe Thẩm Đại kể nhiều chuyện về hắn.

Nói một cách công bằng, tên đàn ông này có đầu óc kiếm tiền và thủ đoạn đáng ghét ngang nhau, lại rất giỏi nắm bắt cơ hội, là tướng quân bách chiến bách thắng trên thương trường.

Nếu không thì trước đây cũng không thể gạt Thẩm Đại thảm như vậy.

Có thể đè bẹp Dương Thịnh, khiến cả Trường Nhai thậm chí cả thành phố N đều run sợ, không phải là trùng hợp.

Chẳng lẽ là đại gia bí ẩn mới của Trường Nhai đang cạnh tranh vốn với địa chủ cũ ở đây, loại bỏ kẻ khác?

Rất có thể.

Thẩm Nhung nói với Tần Duẫn suy nghĩ của mình, kể cả việc ký hợp đồng với NEWS.

Cô không nhạy cảm với thông tin, cũng không có kênh tiếp cận, có lẽ Tần Duẫn sẽ cho cô chút cảm hứng mới.

“NEWS đã mua nhà hát An Chân, còn ký hợp đồng với cậu, hai mươi năm? Trời ơi!”

Tần Duẫn hoảng sợ: “NEWS có phải là cùng với đại gia mới ký hợp đồng với tất cả các nhà hát hàng đầu của Trường Nhai, định độc quyền không?”

Thẩm Nhung: “…”

Cảm hứng mới và cơn đau tim đến cùng một lúc.

Quả nhiên, bất cứ ai nghe chuyện này, đều sẽ cho rằng NEWS và đại gia bí ẩn mới đang liên thủ tấn công.

Nếu không thì NEWS có thực lực xưng bá Trường Nhai, thì tám trăm năm trước đã xưng bá rồi, cũng không cần đợi vị đại gia mới này xuất hiện mới có động thái lớn như vậy.

Về việc ký hợp đồng với tất cả các “nhà hát hàng đầu” của Trường Nhai…

Điều này đã nhắc nhở Thẩm Nhung.

Vị đại gia mới này không chỉ mua nhà hát, mà còn thuê bảy nhà hát lớn, có vẻ như lòng tham không nhỏ.

Nếu chỉ ký hợp đồng với một mình Thẩm Nhung, e rằng nhà hát cũng không thể lấp đầy.

Vậy nên, cô chỉ là một trong số đó, phải không?

Cũng đúng, nếu không thì tại sao lại vừa mua nhà hát vừa tặng nhà cho cô, chẳng phải là vì vị trí nổi bật nhất của nhà hát An Chân ở trung tâm Trường Nhai sao?

Chẳng phải là muốn cô bán thân lại bán mạng, vì sự nghiệp của đại gia mới mà hy sinh sao?

Tần Duẫn tiếp tục tiết lộ với cô, lần này một loạt người tham gia vào dự án bất động sản Cửu Đằng đều gặp vận đen, bao gồm cả đối thủ cũ của NEWS – “Hoan Lạc Chế Tạo” và “Âm Động Truyền Thông”.

Thẩm Nhung nghe đến đây có chút khó hiểu.

“Hoan Lạc Chế Tạo” không phải là do bố mẹ Mưu Lê mở sao, cớ gì liên lụy đến họ?

Thẩm Nhung còn muốn hỏi kỹ hơn, nhưng Tần Duẫn phải đi họp, có thời gian sẽ nói tiếp.

Lúc ăn trưa, có một nữ diễn viên múa phụ trong đoàn “Phương xa”, cũng là diễn viên của “Liêu Động Toàn Thành”, mua một hộp cánh gà nướng Orleans lớn mời mọi người ăn.

Đối phương đi một vòng, cuối cùng ngồi xuống bên cạnh Thẩm Nhung, dùng giọng điệu như giết người cướp của nói bên tai Thẩm Nhung: “Chúc mừng chị Nhung, mối lo lớn của chị đã bị…”

Vừa nói, vừa làm động tác cắt ngang cổ.

Thẩm Nhung không hiểu: “Cái gì?”

“Mưu Lê đó, Mưu Lê, chị còn chưa biết chuyện cô ta bị đuổi khỏi đoàn “Phương xa” sao?”

Mưu Lê bị đuổi khỏi đoàn “Phương xa”?

Thẩm Nhung có chút không hiểu: “Mưu Lê không phải là nhà đầu tư sao? Nhà đầu tư còn có thể bị đuổi đi?”

“Đoàn đương nhiên không dám, nhưng có người dám.”

Động tác múc sữa chua của Thẩm Nhung dừng lại.

“Chẳng lẽ, có nhà đầu tư mới?”

“Đúng vậy. Nhà đầu tư đó hình như trực tiếp tìm nhà sản xuất, hứa hẹn đảm bảo cho “Phương xa” một nghìn buổi biểu diễn, thuê nhà hát miễn phí, miễn phí đó! Thời gian biểu diễn cũng là giờ vàng. Chỉ có một yêu cầu, phải “nắm giữ cổ phần” 100%. Nhà sản xuất của “Phương xa” cũng là một trong những nhà đầu tư, trước đó đã tranh cãi với Mưu Lê vì vấn đề tài chính, Mưu Lê muốn sử dụng các yếu tố nghệ thuật LED tiên tiến nhất và tốn kém nhất, nhà sản xuất cũng không phản đối, nhưng hy vọng cô ta có thể tăng thêm đầu tư, thế mà bị Mưu Lê từ chối. Nhà sản xuất vốn đã có ý kiến với Mưu Lê, đang nghĩ cách từ chối cô ta, đột nhiên có một đại gia từ trên trời rơi xuống, nhà sản xuất bị thuyết phục ngay.”

Kết hợp với những gì Tần Duẫn nói trước đó, có nghĩa là từ Dương Thịnh đến Mưu Lê đều sụp đổ chỉ sau một đêm.

Thẩm Nhung vẫn luôn cho rằng người có ảnh đại diện màu đen và biệt danh là “1” là Thịnh Minh Trản.

Nếu không thì tại sao lại bảo cô về nhà cũ của Thẩm gia lấy hợp đồng?

Còn thần thần bí bí đưa cho cô một bộ đồ ngủ gợi cảm, thử thách giới hạn của cô.

Mặc dù đã chia tay, nhưng Thịnh Minh Trản vẫn còn ham muốn kiểm soát cô.

Điều này khiến tâm trạng Thẩm Nhung trước đây nảy sinh một số suy nghĩ phức tạp và khó diễn tả thành lời.

Còn nhà đầu tư mới xuất hiện bất ngờ của đoàn “Phương xa”, không chỉ có phong cách giống “1”, mà mối quan hệ ngầm cũng rất mật thiết.

Nhưng lại đang ra tay với Mưu Lê.

Có ý gì?

Mưu Lê không phải là bạn gái hiện tại của Thịnh Minh Trản sao?

Tại sao lại hãm hại cô ta? Xem ra…

Thẩm Nhung nắm chặt chiếc thìa, xem ra cô nhất định đã hiểu lầm điều gì đó.

Nhạc kịch jukebox đã đến giai đoạn tổng hợp kỹ thuật, khi kết hợp với ban nhạc trực tiếp thì bầu không khí rất cao.

Thẩm Nhung vừa hát vừa nhảy ba tiếng đồng hồ, cả người kiệt sức nhưng vẫn còn chút hăng hái.

Quá trình tổng hợp kỹ thuật có những va chạm dự đoán trước, cuối cùng cũng được giải quyết suôn sẻ.

Mọi thứ bắt đầu đi theo hướng tốt đẹp, Thẩm Nhung cảm thấy tâm trạng u ám của mình thời gian trước có dấu hiệu tan biến.

Tẩy trang thay quần áo xong, khi chuẩn bị rời khỏi nhà hát, tay chơi keyboard của ban nhạc đến xin WeChat của Thẩm Nhung.

“Anh là fan của em, anh đã xem tất cả các vở kịch của em, có thể trao đổi WeChat không?”

Tay chơi keyboard là một người cao 1m85, dù ánh đèn có mờ cũng vẫn đeo kính râm, giọng nói trầm thấp, cả người ngầu đến mức không giống như là fan của ai hết.

Thẩm Nhung đã quen với việc bị xin WeChat, trước đây Thịnh Minh Trản không cho cô đưa.

Sau khi chia tay, cô đã buông thả một thời gian, không biết vì sao, sau khi nghe chuyện của Mưu Lê, cô lại có chút chột dạ không rõ từ đâu đến, nói với tay chơi keyboard: “Mẹ tôi không cho.”

Nói xong liền bỏ đi.

Tay chơi keyboard: “?”

Thẩm Nhung đứng bên ngoài nhà hát chuẩn bị gọi taxi.

Sắp đến Tết, khắp Trường Nhai bắt đầu treo đèn lồng đỏ.

Các áp phích quảng cáo trên màn hình LED lớn của các nhà hát đều rất ăn ý sử dụng màu đỏ làm chủ đạo.

Cô đã đăng ký thi bằng lái xe, nhưng tất cả các khóa học đều được sắp xếp sau Tết.

Trước Tết, là thời điểm mọi người lười biếng nhất trong công việc và học tập.

Ngoại trừ những người không còn đường lui.

Thẩm Nhung đang tính toán kế hoạch điều trị tiếp theo cho Thẩm Đại, thì Dương Thịnh đột nhiên từ trong bóng tối bước nhanh về phía cô.

“Thẩm Nhung.”

Dương Thịnh đột nhiên lên tiếng sau lưng Thẩm Nhung, khiến cô giật mình.

Thẩm Nhung nhanh chóng quay đầu lại, thấy Dương Thịnh đầu tóc rối bù, mắt đỏ ngầu, cả người xám xịt, quần áo dính đầy thức ăn thừa, trông như vừa bị ai đó hắt một bát canh nóng vào người, mà hắn ta hoàn toàn không có ý định lau chùi.

Dương Thịnh trông có vẻ hoảng loạn, như thể có thể làm bất cứ điều gì liều lĩnh.

Tong phút chốc, Thẩm Nhung cảm thấy mình đã bất cẩn, không mang theo dụng cụ tự vệ bên mình.

Dương Thịnh vừa gọi tên cô vừa tiến lại gần, Thẩm Nhung thò tay vào chiếc túi chỉ có vật dụng cá nhân, giả vờ như mình có vũ khí, cảnh cáo Dương Thịnh: “Anh dám tiến thêm một bước nữa xem!”

Dưới ánh đèn thành phố, gò má Dương Thịnh cắn chặt hơn cả đá, ngay khi Thẩm Nhung nghĩ rằng hắn ta đã hoàn toàn phát điên và dám ra tay trên đường phố, thì biểu cảm trên mặt Dương Thịnh đột nhiên sụp đổ, hắn ta lao đến ôm lấy chân Thẩm Nhung: “Thẩm Nhung, em bảo cô ta dừng tay đi, cứ tiếp tục như vậy tôi thực sự sẽ chết mất!”

Thẩm Nhung: “… Anh đứng dậy cho tôi!”

Dương Thịnh không dám chậm trễ, vừa lau nước mắt vừa đứng dậy.

Hai người đứng bên đường, Dương Thịnh có lẽ đã bị kích động mạnh, nói năng lộn xộn, nghĩ gì nói đó, so với trước đây uy hiếp dụ dỗ Thẩm Nhung, giống như đã thay đổi thành một người khác.

Cuối cùng Thẩm Nhung cũng hiểu được Dương Thịnh đang nói gì.

Về cơ bản giống như tin đồn, hắn ta đã mất hết tài sản, tính mạng cũng sắp mất.

Bây giờ đến tìm Thẩm Nhung, hy vọng Thẩm Nhung có thể nới lỏng, tha cho hắn ta một con đường sống.

Thẩm Nhung khoanh tay trước ngực, ánh đèn nhấp nháy của Trường Nhai phản chiếu trên khuôn mặt trầm ngâm của cô, cùng với hàng mi dài khẽ chớp động.

“Vậy, người anh nói là ai?”

Dương Thịnh vốn định nói cô còn giả ngu thì không có ý nghĩa, nhưng nhìn dáng vẻ của Thẩm Nhung lại không giống như đang giả vờ.

Cô thật sự không biết là Thịnh Minh Trản?

Dương Thịnh không hiểu suy nghĩ của phụ nữ, tại sao lại làm nhiều việc như vậy mà không cho người trong cuộc biết.

Thịnh Minh Trản không nhắc, Dương Thịnh nào dám nói nhiều, chỉ có thể nói: “Còn có thể là ai nữa, có thể làm đến mức này vì nhà họ Thẩm của các người… Cô không biết thì sao tôi biết được?”

Thẩm Nhung thấy hắn ta ấp úng, lại càng khẳng định thêm một phần suy đoán của mình.

Chiếc xe cô gọi đã đến, cũng không muốn tiếp tục đôi co với Dương Thịnh, khi ngồi vào trong xe, cô nói: “Lúc đầu anh bày mưu hãm hại mẹ tôi, anh có nghĩ sẽ có ngày hôm nay không? Nước đổ khó hốt, tôi không giúp được anh.”

Nói xong, cô đóng cửa xe, bỏ đi.

Dương Thịnh đứng giữa đường, không nói nên lời.

Thẩm Nhung nhìn hắn ta từ gương chiếu hậu, dần dần biến thành một bóng hình yếu ớt và bẩn thỉu.

Phan Triều Sinh đã hẹn Thịnh Minh Trản ba lần, cuối cùng Thịnh Minh Trản cũng có thời gian dùng bữa tối với anh ta.

Trên đường đến nhà hàng, Đồ Dĩnh nói Mưu Lê đã đến công ty, muốn gặp cô, có chuyện muốn nói chuyện trực tiếp.

Thịnh Minh Trản trả lời: “Không gặp. Đợi cô ta trả lại những thứ không thuộc về mình rồi nói sau.”

Đồ Dĩnh: “Đã rõ!”

Thịnh Minh Trản và Phan Triều Sinh dùng bữa tối xong, nhắc đến chuyện Haimer đã đến Nhật Bản.

Phan Triều Sinh cũng không hỏi chi tiết, chỉ cầm ly rượu cười với Thịnh Minh Trản với vẻ tán thưởng.

Có nghĩa: Mọi thứ không cần nói ra.

Ăn tối xong, Phan Triều Sinh nói: “Cô Thịnh vẫn còn ở khách sạn sao? Khách sạn có nhiều người qua lại, ở không thoải mái. Tôi có căn nhà trống ngay cạnh Trường Nhai, độc lập, yên tĩnh, còn do chính Vương Thừa Tổ thiết kế, cô chắc chắn sẽ thích.”

Thịnh Minh Trản rất lịch sự từ chối: “Cảm ơn ý tốt của Phan tổng, mẹ tôi gần đây sức khỏe không tốt, cần người chăm sóc, tôi không tiện đi xa.”

Phan Triều Sinh rất biết điều, không nói thêm gì nữa, tặng Thịnh Minh Trản chai rượu mà cô vừa uống hai ly trong bữa ăn, đưa cho Đồ Dĩnh, sau đó tiễn xe của cô.

Đồ Dĩnh lái xe chở Thịnh Minh Trản về khách sạn, hỏi Thịnh Minh Trản với giọng điệu hơi tò mò. “Sếp, Phan tổng có ý với chị phải không?”

Thịnh Minh Trản đang mở tài khoản WeChat của “1”, nghe thấy lời của Đồ Dĩnh, ánh mắt không rời khỏi điện thoại, lông mày hơi nhướng lên, không nói gì.

Đăng nhập vào WeChat, người bạn duy nhất “Chẳng ngon tẹo nào” hôm nay cũng nằm im.

Đồ Dĩnh: “Được rồi, em hiểu, Phan tổng có ý còn chị thì không. Sếp à, chị nói xem chị trẻ đẹp như vậy, sao cả ngày chỉ có… công việc không có sắp xếp khác. Em thấy cũng lo cho chị.”

“Yên tâm.” Thịnh Minh Trản khóa màn hình điện thoại.

Mắt Đồ Dĩnh sáng lên: “Đã có đối tượng hẹn hò trong lòng rồi?”

Thịnh Minh Trản tiếp lời: “Yên tâm, không có kế hoạch yêu đương.”

Đồ Dĩnh: “…”

Không dám hỏi là hiện tại không có, hay là sau này cũng không có.

Khi lái xe vào bãi đậu xe, điện thoại của Đồ Dĩnh nhận được một tin nhắn WeChat.

Liếc nhìn, quay lại nói với Thịnh Minh Trản: “Sếp, Mưu Lê nói sẽ gửi nhẫn đến bằng dịch vụ chuyển phát nhanh, có cho địa chỉ không?”

Không muốn Mưu Lê làm ầm ĩ ở khách sạn, Thịnh Minh Trản nói: “Cho địa chỉ quán cà phê đối diện khách sạn.”

Bốn mươi phút sau, Đồ Dĩnh đưa chiếc nhẫn cho Thịnh Minh Trản.

Trong phòng khách sạn, chỉ có một chiếc đèn tạo không khí được bật.

Tin nhắn WeChat của Phan Triều Sinh lần lượt đến, tin nhắn đầy kích động của Mưu Lê cũng không ngừng.

Còn có vô số tin nhắn từ người khác, hoặc nịnh hót hoặc phẫn nộ, như thủy triều thông qua mạng, từ khắp nơi chen chúc vào điện thoại của cô.

Cô không xem tin nhắn nào.

Điện thoại bị tắt âm thanh nằm yên lặng trên tủ ở lối vào, Thịnh Minh Trản dựa vào ghế sô pha, nhìn chằm chằm vào vật trong tay.

Chiếc nhẫn của Thẩm Nhung nằm trong lòng bàn tay cô, nằm trên những đường vân tay đan xen của cô, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ.

Đôi mắt luôn lạnh lùng và tự chủ của Thịnh Minh Trản dần trở nên dịu dàng khi nhìn vào một vật vô tri vô giác.

Cô lấy chiếc vòng cổ ra khỏi áo, đặt hai chiếc nhẫn giống hệt nhau cạnh nhau.

Chúng là một cặp.

Vốn dĩ là một cặp.

“Liêu Động Toàn Thành” dự định sẽ hoàn thành giai đoạn tổng hợp kỹ thuật trước Tết, và tổ chức họp báo sau đó.

Mùa xuân đến cũng là lúc buổi biểu diễn đầu tiên diễn ra.

Thẩm Nhung và các đồng nghiệp của cô ấy đang tích cực luyện tập, trong khi đó, việc dàn dựng bối cảnh, trang phục, ánh sáng, v.v. cũng đang được tiến hành khẩn trương.

Hôm qua, nhóm giám sát sân khấu đã yêu cầu Thẩm Nhung đi làm nút tai để đặt làm tai nghe riêng cho cô.

Sau khi bọt xốp được bơm vào ống tai, Thẩm Nhung bị dị ứng nhẹ, bên trong tai ngứa ngáy, toàn bộ vành tai đỏ ửng lên.

Cơ địa cô hay bị dị ứng, khi mới sinh ra, cô đã bị dị ứng lông chó trong một thời gian dài, và bây giờ cô lại bị ngứa tai khủng khiếp vì bọt xốp.

Trước đây, cô luôn sử dụng một loại bọt xốp đặc biệt do Thịnh Minh Trản mua về, chỉ loại đó mới không làm cô dị ứng.

“Hiệu gì nhỉ?” Thẩm Nhung vừa xoa tai vừa suy nghĩ, vừa đi về khách sạn M.

Đến cửa, cô đã nghe thấy tiếng người nói chuyện trong phòng.

Chỉ nghe loáng thoáng nửa câu qua cánh cửa, cô đã nhận ra đó là Thịnh Minh Trản.

Đẩy cửa bước vào, cô thấy Thẩm Đại và Thịnh Minh Trản đang ngồi cùng nhau trên ghế sofa, hai người đang vui vẻ xem tivi.

Thịnh Minh Trản cầm cốc trên tay, bên trong là thuốc Thẩm Đại mới uống được một nửa.

Một bức tranh mẹ con thật ấm áp.

Trong nhà chỉ có Tiểu Mệnh bước những bước chân nhanh nhẹn đến chào đón Thẩm Nhung.

Thật là một chú chó ngoan.

Thẩm Nhung xoa đầu nó: “Không uổng công cưng em.”

“Về rồi à.”

Gương mặt Thẩm Đại ửng hồng, giọng nói vui vẻ xen lẫn chút dè dặt: “Minh Trản đến trò chuyện với mẹ.”

Thẩm Nhung bước vào phòng, treo túi lên, thờ ơ đáp “Ừm”.

“Con dắt Tiểu Mệnh đi dạo đây, hai người cứ trò chuyện tiếp đi.”

“Chị dắt rồi.” Thịnh Minh nói.

Thẩm Nhung: “Ờ.”

Tiểu Mệnh chạy đến chào đón chủ nhân một lượt rồi nhanh chóng quay lại, vui vẻ nhảy lên ghế sô pha, đặt mõm dài lên chân Thịnh Minh Trản.

Thịnh Minh Trản xoa đầu nó vài cái, nó thoải mái đến mức mắt híp lại.

Thẩm Nhung: “…”

Khen sớm quá rồi, đồ phản bội.

“Vừa hay đỡ việc, vậy đi tắm đây.”

“Thẩm Nhung.” Thịnh Minh Trản gọi với theo bóng lưng.

“Chị đã đặt lịch hẹn với bác sĩ Phong ở bệnh viện số 3 cho mẹ, mai 9 giờ sáng đưa mẹ đi khám nhé.”

“Ừm, tốt lắm.”

Thẩm Nhung quay lưng về phía Thịnh Minh Trản, cởi cúc áo.

“Mấy giờ xong thì nói chị biết, chị đến đón mẹ.”

“Chị sẽ đưa mẹ về khách sạn, yên tâm.”

Ánh mắt Thịnh Minh Trản lặng lẽ rơi vào đôi tai đỏ ửng do dị ứng của Thẩm Nhung.

“Được, cảm ơn.” Thẩm Nhung cũng không tranh cãi, tắm xong ra ngoài thì Thịnh Minh Trản vẫn chưa đi, vẫn đang nói chuyện với Thẩm Đại.

Nụ cười trên môi Thẩm Đại chưa từng tắt.

Thẩm Nhung cũng không tiện đuổi người.

Thẩm Nhung biết rõ trong lòng Thẩm Đại có thực sự không còn vướng mắc hay chỉ đang diễn trò.

Cô cũng hiểu tại sao bà lại làm như vậy.

Cảm thấy mình ra phòng khách ngồi với hai người họ có chút thừa thãi và khó xử, cô ngoan ngoãn vào bếp cắt hoa quả.

Cô và nhà bếp dường như không hợp nhau, cắt một quả cam không đều, suýt cắt vào tay, tai bị dị ứng vẫn ngứa ngáy không đúng lúc.

Thẩm Nhung đang bực bội thì con dao trong tay đột nhiên bị người khác cầm lấy.

Cô thậm chí còn chưa quay đầu lại, mùi nước hoa “Cô bé mồ côi” đã xâm chiếm khứu giác của cô một cách mạnh mẽ.

“Ra ngoài.”

Thịnh Minh Trản nhanh chóng cắt xong nửa quả cam còn lại, rồi lấy thêm một quả táo, gọt vỏ, bỏ lõi, cắt miếng.

“Ngày Tết mà, đổ máu không may mắn.”

Toàn bộ quá trình không thèm liếc nhìn Thẩm Nhung một lần.

“Cắt cam mà cũng có thể chảy máu, đang chê ai đấy?”

“Lần về nhà ông bà ăn Trung thu, ai là người cắt bánh trung thu mà cũng cắt đứt tay?”

“… Thịnh Minh Trản, trí nhớ để vào chuyện đâu không vậy, này mà cũng nhớ.”

Thịnh Minh Trản nhún vai, không nói gì thêm.

Thẩm Nhung biết đây là ý ai kia đang cho rằng mình chiếm ưu thế tuyệt đối, mặc kệ Thẩm Nhung có mắng chửi gì.

Phiền phức thật.

Hiểu rõ một người quá cũng phiền phức, ngay cả sự chế giễu thầm lặng cũng có thể nhận ra hết.

Trong nháy mắt, Thịnh Minh Trản đã chuẩn bị xong một đĩa hoa quả lớn.

“Xem mẹ có ăn được không, nếu không thì ép lấy nước.”

Trong khi Thịnh Minh Trản nói, Thẩm Nhung nhận thấy trên bàn xuất hiện thêm một chiếc máy ép trái cây.

Thẩm Nhung chống một tay lên bàn, nghĩ đến chuyện của Dương Thịnh và Mưu Lê, tâm trí có chút bay bổng.

Trong căn phòng nóng bức do máy sưởi, Thẩm Nhung chỉ mặc một chiếc váy ngủ hai dây, không nhận ra một bên dây áo đang dần dần trượt xuống.

“Thịnh Minh Trản.” Thẩm Nhung định thăm dò: “Thấy chị khá rảnh rỗi, sau khi về nước rồi chị việc ở đâu, không cần ở bên bạn gái sao?”

Thịnh Minh Trản dọn dẹp dao kéo, không nhìn Thẩm Nhung.

“Nếu không biết thăm dò thì đừng thăm dò, muốn hỏi gì thì cứ hỏi thẳng.”

Thẩm Nhung: “…”

Thẩm Nhung thực sự không phải là người thích vòng vo tam quốc, cô cảm thấy việc thăm dò ý tứ của người khác rất giả tạo và mệt mỏi.

So với con cáo già Thịnh Minh Trản này, cô chỉ là một con thỏ ngốc dễ bị bắt nạt.

Thôi được rồi, đã bị vạch trần, Thẩm Nhung cũng lười giả vờ.

“Cái gì mà không biết thăm dò, em không có thăm dò nhé. Không phải sợ chị suốt ngày chạy đến chỗ bạn gái cũ, bạn gái hiện tại sẽ tức giận sao. Em không muốn gây gổ với Mưu Lê đâu.”

Cuối cùng Thịnh Minh Trản cũng nhìn Thẩm Nhung, ánh mắt có chút u ám.

Lau tay sạch sẽ, dựa lại gần, đưa tay lên, hướng về phía mặt Thẩm Nhung.

“Chị, làm gì vậy.” Thẩm Nhung vô thức muốn lùi lại.

Nhưng bước lùi này là một quyết định sai lầm.

Phía sau cô là đảo bếp, eo cô đập vào đảo bếp, khiến cô theo bất giác nhón chân, nửa ngồi trên mặt đảo.

Cảnh tượng này khiến cô nhớ lại những lần trước đây khi cô và Thịnh Minh Trản ở cùng một loại phòng, họ luôn hôn nhau trong bếp.

Thịnh Minh Trản sẽ bế cô lên đảo bếp trong căn phòng mờ tối.

Thẩm Nhung, với đôi môi nóng bỏng, sẽ cười khúc khích và tháo kính của Thịnh Minh Trản, nâng cằm chị lên để chị đến gần hơn.

Một khi chị thực sự đến gần, cô sẽ ôm chặt eo chị, dùng ngón tay xoa mái tóc dài của chị…

Cảnh tượng này giống như màn dạo đầu quen thuộc của họ.

Thịnh Minh Trản không lùi lại vì “lời cảnh báo”, mà còn tiến thêm một bước, tay trái áp sát mặt Thẩm Nhung, tay phải hướng về phía eo.

Thịnh Minh Trản!

Khi Thẩm Nhung định đẩy đối phương ra, cô nhận thấy tay phải của Thịnh Minh Trản không làm gì sai trái, mà đang đặt trên mặt bàn, dùng cẳng tay gián tiếp giữ thăng bằng cho cô.

Đồng thời, tay trái hạ xuống, kéo dây áo đang trượt trên vai cô trở lại vị trí cũ.

Nhiệt độ đầu ngón tay chạm vào rồi rời đi, Thẩm Nhung có chút ngơ ngác nhìn Thịnh Minh Trản trước mặt.

“Vì là bạn gái cũ, nên chú ý một chút.”

Thịnh Minh Trản nhanh chóng kéo giãn khoảng cách.

Thẩm Nhung: “…”

Không thể phản bác, cô không để ý đến chuyện nhỏ nhặt như dây áo bị tuột lúc nào.

“Hơn nữa, chị và Mưu Lê không phải loại quan hệ đó.”

Thẩm Nhung ấn vào dây áo vừa được Thịnh Minh Trản kéo lên, nghi ngờ hỏi: “Không phải loại quan hệ đó?”

Thịnh Minh Trản đưa tay vào túi áo, dựa vào bếp cách xa Thẩm Nhung, nghịch chiếc nhẫn của Thẩm Nhung trong túi.

“Không có bạn gái. Sau khi chia tay em, chưa từng yêu ai.”

Đầu ngón tay Thịnh Minh Trản luồn qua chiếc nhẫn, ngón tay cái liên tục xoa vòng nhẫn.

Hóa ra là vậy.

Thẩm Nhung thầm nghĩ, thực sự đã hiểu lầm rồi.

“Nói rồi mà.” Khóe miệng Thẩm Nhung không kìm được nụ cười: “Nếu chị muốn ở bên Mưu Lê thì đã ở bên nhau từ lâu rồi, không cần đợi đến bây giờ.”

Thịnh Minh Trản chỉ chờ xem Thẩm Nhung còn có thể nói thêm những lời nào khó nghe hơn nữa.

Thẩm Nhung cầm cốc nước bên cạnh, uống một ngụm: “Nhưng tại sao chị không tìm một người bạn gái? Đã nhiều năm rồi.”

Quả nhiên những lời khó nghe hơn còn ở phía sau.

Thịnh Minh Trản định trả lại nhẫn cho Thẩm Nhung, nghe con bé lại lên cơn, động tác dừng lại, chiếc nhẫn không được lấy ra.

Chiếc nhẫn trượt khỏi đầu ngón tay, rơi trở lại vào túi một cách chắc chắn.

“Gần đây quá bận, không có thời gian.”

Thịnh Minh Trản đẩy kính, nhún vai thờ ơ: “Hơn nữa mối tình trước đã để lại cho quá nhiều bóng ma, không muốn tìm.”

“Ờ.”

“Còn em, tại sao cũng không yêu đương?”

Thẩm Nhung nhún vai với cùng một độ cong như Thịnh Minh Trản.

“Cũng như nhau thôi, bóng ma của em không nhỏ.”

Thịnh Minh Trản gật đầu, Thẩm Nhung “Ừm hửm” một tiếng, hai người kết thúc cuộc trò chuyện đầy căng thẳng này một cách ngầm hiểu.

Người cầm cốc nước, một người cầm đĩa trái cây, cùng nhau đi về phía cửa.

Cả hai đều bị đối phương chọc tức, bước chân lộn xộn, chen lấn nhau ở cửa.

“Cô Thẩm đi trước.”

“Không không, cô Thịnh đi trước…”

Thẩm Nhung còn chưa kịp nói hết lời khách sáo, “cô Thịnh” đã bước ra ngoài.

Kệ chị chứ.

Thẩm Nhung lẩm bẩm một câu sau lưng.

Ngồi thêm một lúc, giúp Thẩm Đại lau người, trước khi đi Thịnh Minh Trản đưa cho Thẩm Nhung một tờ giấy ghi chú của khách sạn, trên đó viết “Light”.

Thẩm Nhung dùng hai ngón tay kẹp lấy, nhìn Thịnh Minh Trản với vẻ nghi ngờ.

Thịnh Minh Trản liếc nhìn đôi tai vẫn còn bị dị ứng của Thẩm Nhung, nói: “Nói cho em cũng không nhớ được.”

Sau đó bước đi.

Thẩm Nhưng đứng ở cửa do dự lúc lâu, cuối cùng tra cứu một chút, chợt hiểu ra.

“Light” chẳng phải là loại bọt xốp mà cô dùng không bị dị ứng sao?

Tâm trạng Thẩm Nhung lên xuống thất thường suốt đêm đó.

Cô ít nhiều cảm thấy rằng những xáo trộn trong lòng Thịnh Minh Trản cũng giống như cô.

“Sao lại nóng thế này.”

Thẩm Nhung vừa vào phòng vừa dùng tờ giấy ghi chú quạt gió.

Sao tai còn lại cũng đỏ lên rồi?

Dị ứng còn lây được à?!