Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 53

2:22 sáng – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 53 tại dưa leo tr. 

Cứ nghĩ đến việc Thịnh Minh Trản còn phải đi diễn vở nhạc kịch chết tiệt đó, tiếp tục hợp tác với Mưu Lê thậm chí còn cùng diễn chính, Thẩm Nhung cảm thấy buồn nôn.

Cô xin Thịnh Minh Trản kịch bản của “Công Nguyên 755”, lướt qua hai dòng đã sắp mù mắt.

Cái người tên Mưu Lê đó lại muốn chết trong vòng tay Thịnh Minh Trản, Thịnh Minh Trản còn phải khóc vì cô ta?

Thật là điên rồ… Ai viết kịch bản này vậy?

Lần đầu tiên Thẩm Nhung hận bản thân tại sao lại nhỏ hơn Thịnh Minh Trản hai tuổi.

Tại sao không thể cùng chị lên năm ba?

Không thì người diễn cùng chị ấy còn ai vào đây nữa?

Nhóm chat WeChat của đoàn làm phim “Romeo và Juliet” thời cấp ba không giải tán, thỉnh thoảng sẽ tụ tập, đến Lưu Kim Tuế Nguyệt hát hò giảm căng thẳng.

Thịnh Minh Trản bận tập luyện, mấy lần gần đây không đến, Thẩm Nhung gặp Lâm Chỉ có nhắc đến kịch bản của “Công Nguyên 755”, tỏ ra khá khinh thường.

“Kịch bản này viết không được hay lắm, để chị thầu là đỉnh cao rồi.”

Thẩm Nhung ít khi khen người khác, bõng dưng nói vậy khiến Lâm Chỉ suýt nữa tin là thật.

Thật sao?

Mình viết kịch bản giỏi vậy, đến Thẩm Nhung cũng khen mình?

Hiếm khi Thẩm Nhung uống bia, mặt đỏ bừng lên rất nhanh.

Lâm Chỉ hỏi: “Ổn không em? Buồn chuyện gì sao?”

Buồn chuyện gì?

Thẩm Nhung tự hỏi, buồn thật, đến Lâm Chỉ cũng nhìn ra.

Cô không vui, cô tức giận, cô không thể kiểm soát được sự chiếm hữu của mình đối với Thịnh Minh Trản.

Cô không muốn Thịnh Minh Trản và Mưu Lê song diễn, thậm chí không muốn hai người họ gặp nhau.

Lòng chiếm hữu giày vò cô, mãnh liệt đến mức sắp nổ tung.

Song Thẩm Nhung không thể nói ra tâm trạng kỳ lạ này, càng không thể nói với Thịnh Minh Trản.

Cứ nghĩ đến việc lúc này Thịnh Minh Trản không thuộc về mình, trái tim cô như bị bóp nghẹt đau đớn.

Kỳ lạ quá, tại sao cô lại trở nên nhỏ nhen như vậy.

Có thể là vì lần hợp tác “Romeo và Juliet” quá hoàn hảo khiến cô nhớ mãi không quên, cô cứ cảm thấy Thịnh Minh Trản là bạn diễn duy nhất của mình và Thịnh Minh Trản cũng chỉ có thể diễn với cô.

Bỗng dưng có người lạ đến cướp mất vị trí của cô, khiến cô ấy khó chịu như bị mèo cào.

Có lẽ nên chuyển hướng chú ý.

Tuy không ưa Mưu Lê, nhưng cô ta có nói đúng.

Thẩm Nhung không thể làm Thịnh Minh Trản phân tâm, đây đây là khởi đầu quan trọng của chị, không được phép sai sót.

Cho dù không cam lòng và khó chịu, Thẩm Nhung vẫn phải đặt đại cục lên hàng đầu.

Đúng lúc này giáo viên giao bài tập, chia nhóm diễn kịch, cô định tập trung vào việc hoàn thành bài tập.

Thẩm Nhung bốc thăm được vai bác sĩ.

Từ nhỏ cô chưa từng tiếp xúc nhiều với nghề bác sĩ, không hiểu rõ những thói quen mà bác sĩ có thể có. “Xa lạ” đối với một diễn viên là điều khá nguy hiểm.

Một khi xa lạ, rất có thể sẽ không nắm bắt được tinh túy của nhân vật, diễn không giống, khán giả không tin.

May thay, gia đình cậu nam sinh cùng nhóm có phòng khám, cậu ấy chủ động đến nói với Thẩm Nhung, có thể sắp xếp cho cô trò chuyện với các bác sĩ ở đó, muốn hỏi gì cứ hỏi, giúp cô thu thập tư liệu.

Nam sinh tên Lâm Xuyên, trông khá sáng sủa, tính tình cũng tốt, khá quan tâm đến Thẩm Nhung.

Không ngờ mới tiếp xúc vài ngày đã tỏ tình, Thẩm Nhung hơi khó hiểu. Lâm Xuyên nói:

“Đừng nghĩ rằng tôi nổi hứng, thật ra tôi thích cậu lâu rồi. Tôi đã xem hết tất cả các suất diễn của cậu trong “Một Đêm Biện Kinh”, lúc nào cũng mua vé ngồi hàng đầu, chỉ là muốn nhìn cậu, nhìn rõ cậu. Cậu nhớ không? Chúng ta từng nói chuyện ở SD, chữ ký cậu tặng tôi vẫn cất.”

Nghe thì vui, nhưng chỉ là hơi vui thôi, Thẩm Nhung không có thêm cảm xúc nào khác.

Lâm Xuyên thấy Thẩm Nhung tạm thời không có nhiều cảm xúc với mình, rất tinh ý nói: “Không sao, cậu không cần trả lời tôi ngay, chúng ta vẫn chưa đủ hiểu nhau. Đợi tiếp xúc thêm vài lần nữa, cậu có thể nói cho tôi biết cậu có muốn hẹn hò với tôi hay không.”

Lâm Xuyên rất lịch sự đưa Thẩm Nhung về nhà.

Lúc Thẩm Nhung vào nhà, phát hiện trong nhà có một chiếc đèn sàn đang sáng.

Thịnh Minh Trản đã về.

“Ờ.”

Thẩm Nhung tùy ý chào hỏi.

Thịnh Minh Trản ngồi trên ghế sô pha, quay lưng về phía ánh sáng, dường như vừa mới tắm xong, tóc vẫn còn ướt.

Không biết tại sao không có tâm trạng sấy tóc, mặc cho mái tóc dài đến eo làm ướt bộ đồ ngủ.

“Em đang hẹn hò với người ta sao?”

Thịnh Minh Trản mở miệng, giọng điệu chất vấn.

Chắc là nhìn thấy Lâm Xuyên ở cửa sổ rồi.

Thẩm Nhung vừa cởi giày vừa nói: “Vẫn chưa, cùng nhau ăn cơm thôi.”

“Vẫn chưa?” Thịnh Minh Trản đứng dậy, tiến lại gần cô: “Em muốn yêu đương với người ta sao?”

“Em cũng không chắc chắn. Nhưng người ta đã tỏ tình với em. Em thì, vẫn chưa nghĩ kỹ.”

Giọng điệu của Thịnh Minh Trản càng thêm khó chịu. 

“Người ta tỏ tình với em, em đã ăn cơm, còn để người ta đưa em về, đây không phải là ngầm đồng ý sao?”

Thẩm Nhung khá thích thú với dáng vẻ lo lắng của Thịnh Minh Trản vì mình.

Cố nén lại nụ cười sắp bật ra, cô từ tốn nói:

“Có đâu mà, ăn bữa cơm rồi đưa về nhà là ngầm đồng ý luôn sao? Thịnh Minh Trản chị phong kiến quá đấy! Phải tiếp xúc rồi mới biết có hẹn hò hay không chứ. Hơn nữa, em ăn cơm với cậu ta là bởi vì…”

Vốn dĩ Thẩm Nhung định giải thích việc tiếp xúc với Lâm Xuyên là vì bài tập.

Không ngờ Thịnh Minh Trản lại rất kiên quyết ngắt lời.

“Em và cậu ta không hợp nhau.”

Thẩm Nhung không ngờ.

“Tại sao?”

“Trên đời này không có ai xứng với em cả.”

Cứ tưởng Thịnh Minh Trản sẽ nói ra những lời khiến người ta bực mình, khen ngợi bất ngờ ập đến khiến tâm trạng Thẩm Nhung tốt lên hẳn, không kịp phản ứng.

“Gì, gì vậy. Em tốt thế sao? Trong lòng chị em tốt thế sao?”

Thịnh Minh Trản lại không có tâm trạng nói những chuyện này, kêu đối phương ngồi xuống bên cạnh mình, bày ra dáng của một bậc phụ huynh, ôn tồn nói: “Tiểu Nhung, em còn quá nhỏ, mới chỉ là sinh viên năm nhất, bây giờ phải học hành cho tốt, không thích hợp để yêu đương. Huống hồ em lại ngốc như vậy, bị người ta lừa thì sao?”

Thẩm Nhung: “??”

Thẩm Nhung: “Mắc bệnh thần kinh à, chị mới ngốc ấy. Ai đại học không yêu đương? Độ tuổi đẹp nhất còn gì? Sao đến lượt em lại thành “còn quá nhỏ” rồi?”

Thịnh Minh Trản quả quyết, “Em không hợp.”

Sự kiên định của chị khiến Thẩm Nhung dần dần muốn sôi máu não.

Thẩm Đại cũng không bá đạo như cái người này.

“Thịnh Minh Trản, ý chị là gì, em không thích hợp yêu đương? Vậy em không yêu đương thì sau này làm sao diễn được cảnh yêu đương? Chẳng phải thành kẻ ngốc sao?”

“Vậy cũng không thể yêu đương với loại người như thế.”

Thẩm Nhung nhớ ra mình là vì muốn phân tán tâm trạng u uất mà Mưu Lê mang đến, mới tiếp xúc với Lâm Xuyên.

Thủ phạm lại ở đây dạy dỗ cô cả buổi tối?

Nỗi đau bị chiếm hữu trước đó, sự bất mãn với Mưu Lê, cùng với sự khó chịu bị trách móc lúc này đồng thời bộc phát.

Thẩm Nhung đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống chất vấn Thịnh Minh Trản:

“Vậy em phải yêu ai? Yêu chị sao?!”

Thịnh Minh Trản im lặng nhìn đối phương vài giây: “Em biết mình đang nói gì không?”

Ngay sau khi buột miệng nói ra câu đó, Thẩm Nhung cũng nhanh chóng hối hận.

Một lúc lâu sau, Thịnh Minh Trản đứng dậy đi về phòng ngủ của mình, đóng cửa lại.

Nhìn cánh cửa đóng kín đó, đầu Thẩm Nhung giật giật đau.

Cô cảm thấy mình nên đi giải thích với Thịnh Minh Trản.

Nhưng lại không muốn lập tức xuống nước sau khi cãi nhau.

Thẩm Nhung không nhớ nổi mình đã đi tắm như thế nào, rồi lại trở về giường ra sao.

Lúc cô đắp chăn cho mình, đã là rạng sáng.

Cả hai đều không nói chuyện với đối phương, WeChat cũng không.

Rõ ràng là sau khi nghe thấy câu nói xả giận cuối cùng của Thẩm Nhung, Thịnh Minh Trản vừa ngạc nhiên vừa tức.

Thẩm Nhung nằm trên giường, trằn trọc không ngủ được.

Có phải Thịnh Minh Trản cảm thấy mình đang chế giễu xu hướng tính dục của chị không?

Bực bội trở mình lần nữa.

Trời đất chứng giám, cô thật sự không nghĩ như vậy.

Cô chỉ… chỉ là cảm thấy có chút không cam lòng mà thôi.

Nghĩ kỹ lại, Thịnh Minh Trản nói đúng.

Thẩm Nhung xấu hổ nghĩ, Thịnh Minh Trản là có ý tốt nhắc nhở mình, mà cô lại làm gì thế này…

Sao cô lại cứ chọc vào nỗi đau của chị chứ?

Chị tin tưởng cô như thế, đem bí mật lớn nhất nói cho cô, đâu phải để cô châm chọc chị ấy.

Thẩm Nhung nắm chặt góc chăn, vô cùng áy náy.

Thịnh Minh Trản chắc hẳn rất giận.

Sáng ngày hôm sau, Thẩm Nhung đã chuẩn bị sẵn lời xin lỗi, nhưng kết quả không có cơ hội nói ra.

Lần đầu tiên Thịnh Minh Trản không đợi cô cùng ăn sáng mà đã đi.

Tuy người đã đi, nhưng bữa sáng đầy đủ dinh dưỡng vẫn được để lại cho cô.

Thẩm Nhung uống sữa nóng, trong lòng càng thêm xấu hổ đến đau lòng.

Có phải Thịnh Minh Trản cảm thấy cô rất tệ không?

Cô thật sự không có ý đó…

Thôi thì cứ dỗ chị ấy vậy.

Tối nay Thịnh Minh Trản vẫn có buổi tập, Thẩm Nhung cố ý không mua đồ ngọt, chỉ mua trà không đường và thuốc ho.

Cô biết sẽ gặp Mưu Lê, kệ.

Cô tự thôi miên mình – Cô đã trưởng thành, là một người lớn chín chắn, không chấp nhặt với mấy thứ phiền phức.

Sau khi chuẩn bị tâm lý kỹ càng, đến phòng tập, vừa đến cửa đã thấy Mưu Lê xoay người ngã vào lòng Thịnh Minh Trản, đang tập cảnh chết trong vòng tay chị.

Thẩm Nhung: “…”

A di đà phật, a di đà phật…

Thẩm Nhung cố gắng kiềm chế cơn giận, tự nhủ rằng đó chỉ là diễn xuất.

Diễn viên mà, những cảnh như vậy là không thể tránh khỏi…

Thịnh Minh Trản rất chuyên nghiệp, ngay cả khi tập luyện cũng dồn hết tâm sức, nhìn người trong lòng mà khóe mắt đã đỏ hoe, cảm xúc rất dễ lây lan.

Thẩm Nhung đứng từ xa nhìn, trái tim thắt lại.

Thịnh Minh Trản diễn thật giỏi.

Khoảnh khắc đó, Thẩm Nhung chỉ muốn trở thành bạn diễn của chị, đáp lại từng ánh mắt động lòng người của chị.

Cảnh này tập xong, Mưu Lê định đứng dậy thì bỗng nhiên chân mềm nhũn, suýt ngã.

Thịnh Minh Trản vô thức đưa tay đỡ lấy, giúp Mưu Lê lấy lại thăng bằng.

Thẩm Nhung: “…”

“Hú hồn! Cảm ơn cậu Minh Trản!”

Mưu Lê ôm chặt lấy cô: “Nếu không có cậu đỡ, chắc chắn tôi sẽ bị thương.”

“Ngã vậy không đến mức.” Thịnh Minh Trản đỡ người đứng vững, ra hiệu cho đối phương tự thẳng người.

Mưu Lê cảm động nói: “Sao cậu khỏe thế, cậu có tập gym không?”

Thịnh Minh Trản nhếch mép cười, đúng lúc biên kịch đến có việc cần nói với cô, hai người đi.

Mưu Lê đã phát hiện ra Thẩm Nhung – người không có cảm giác tồn tại từ xa, tiến về phía cô.

“Đến chi nữa vậy?” Mưu Lê khoanh tay trước ngực, nghiêm nghị dạy dỗ cô, “Lần trước tôi nói chưa rõ ràng sao? Vậy thì tôi nói thẳng. Chúng tôi đang tập luyện, em đến đây chỉ làm chậm tiến độ, phiền cả đoàn, đến lúc đó Minh Trản còn phải dọn dẹp hậu quả cho em, em thấy như vậy có ổn không?”

Quả nhiên lần trước là cố ý để Thẩm Nhung nghe thấy.

Lần này còn lười che giấu.

Thẩm Nhung cố gắng giữ thái độ lịch sự.

“Tôi chỉ đứng đây không nói một lời, chắc chắn sẽ không làm chậm trễ bất cứ việc gì.”

Mưu Lê nghiêng đầu: “Thẩm Nhung, làm chậm trễ hay không không phải do em nói. Minh Trản có sự nghiệp và cuộc sống riêng, em đâu phải em gái ruột của cậu ấy, cứ luôn để cậu ấy chăm sóc, có phải quá không hiểu chuyện không? Em không nghĩ cậu ấy là vật sở hữu của em chứ? Có mấy lời nghe thì không hay, nhưng vì Minh Trản nên cũng phải nói thẳng, tôi hy vọng em đừng đến nữa.”

Thẩm Nhung: “…”

Thẩm Nhung hít sâu, cố gắng giữ bình tĩnh.

Thực sự rất tức giận, vẫn phải giữ nụ cười.

Thẩm Nhung nhìn Mưu Lê nói: “Nếu thực sự thấy tôi phiền phức, chị ấy sẽ tự nói với tôi.”

Mưu Lê cười: “Cô bé, Minh Trản người này mềm lòng, nên tôi thay cậu ấy nói.”

Thẩm Nhung tức đến run người: “Chị thay chị ấy nói? Chị lấy thân phận gì thay chị ấy nói? Là gì của chị ấy?”

Thịnh Minh Trản nói chuyện xong với nhà soạn nhạc, quay đầu lại thấy Mưu Lê và Thẩm Nhung đứng ở cửa, căng thẳng.

Mặt Thẩm Nhung đỏ bừng, Mưu Lê cười như không cười.

Thịnh Minh Trản lập tức đi về phía họ.

Mưu Lê thấy Thịnh Minh Trản đến, bỏ đi.

Lúc đi, cô vẫn giữ nụ cười nói với Thẩm Nhung: “Tôi là gì của cậu ấy, không cần nói cho “em gái” này biết.”

Nói xong đi liền.

Khi Thịnh Minh Trản đến, cửa chỉ còn mình Thẩm Nhung.

Cô vừa định hỏi Thẩm Nhung xảy ra chuyện gì, Thẩm Nhung ném cho cô một câu.

“Thịnh Minh Trản, chị bảo em đừng yêu đương, vậy chị đang làm gì hả?!”

Thịnh Minh Trản sững sờ: “Chị…”

Hoàn toàn không có cơ hội giải thích, Thẩm Nhung quay đầu bỏ đi.

Buổi tập chưa kết thúc, Thịnh Minh Trản không thể đuổi theo Thẩm Nhung.

Nhìn Thẩm Nhung vội vã, Thịnh Minh Trản lo lắng.

Cô chưa từng thấy Thẩm Nhung tức giận như vậy.

Cố gắng tập trung hoàn thành buổi tập, nhắn tin cho Thẩm Nhung ngay.

S: [Tối nay mấy giờ em về nà? Chị mang bánh kem về cho em.]

S: [Con cáo nhỏ vẫy đuôi.jpg]

Đợi đến khi Thịnh Minh Trản mua bánh kem xong, Thẩm Nhung mới chậm rãi trả lời.

Chẳng ngon tẹo nào: [Không cần, đừng làm chậm trễ việc yêu đương của chị.]

Thịnh Minh Trản cầm điện thoại thở dài.

Hình như thực sự tức giận rồi…

Mưu Lê đã nói gì với em ấy sao?

Dù không biết nội dung cụ thể cuộc trò chuyện của họ, nhưng Thịnh Minh Trản biết rõ Mưu Lê có thể nói ra những lời gì.

Thẩm Nhung rất ít giao tiếp xã hội, càng không nói đến việc gây thù chuốc oán với ai.

Người bạn duy nhất khá tốt của em, Tần Duẫn, cũng là một cô gái ngây thơ.

Chắc chắn em không phải đối thủ của Mưu Lê, nếu xảy ra mâu thuẫn thì em sẽ chịu thiệt.

Mưu Lê làm hiểu lầm gì đó, Thẩm Nhung mới nói vậy.

Nhưng tại sao Thẩm Nhung lại tức giận đến thế?

Thịnh Minh Trản rất muốn hỏi Thẩm Nhung, cho dù cô và Mưu Lê có yêu nhau, tại sao em lại quan tâm đến vậy?

Thịnh Minh Trản có một ý nghĩ mơ hồ trong lòng.

Khát khao mà cô từng tưởng tượng, lại không dám mong đợi.

Sau khi gửi tin nhắn WeChat đó, Thẩm Nhung đợi một lúc lâu cũng không nhận được hồi âm từ Thịnh Minh Trản.

Hơi hối hận.

Cuộc đối đầu với Mưu Lê ở phòng tập gần như khiến cô tức giận đến mức phát bệnh.

Về nhà uống hai lon nước ngọt mới có thể kìm nén cơn tức giận này.

Thẩm Nhung biết tính tình mình nóng nảy, dễ bị kích động, nói lời không hay.

Trước đây Thịnh Minh Trản luôn dỗ dành cô, nhưng lần này tại sao lại không có động tĩnh gì?

Có phải cô thực sự quá đáng không?

Thẩm Nhung đang buồn bực thì có tin nhắn WeChat đến.

Mắt sáng lên, vội mở ra.

Lâm Xuyên nhắn.

Thẩm Nhung: “…”

Lâm Xuyên nói giáo viên đã gửi kịch bản mà tối nay cô không đến lấy, cậu ấy giúp mang về, vừa hay đến gần nhà cô làm việc, tiện thể mang qua.

Thẩm Nhung mất hết sức lực trong nháy mắt, nằm sấp trên bàn dùng một ngón tay chọc chọc.

Chẳng ngon tẹo nào: [Cảm ơn.] 

Thịnh Minh Trản may mắn mua được chiếc bánh cuối cùng hôm nay, đi ngược chiều gió đến cửa nhà.

Cãi nhau với Thẩm Nhung rất khó chịu, đặc biệt lần này Thẩm Nhung rõ ràng tức giận.

Em ấy về mà mắt đỏ hoe.

Cô chẳng bao giờ muốn Thẩm Nhung bị tổn thương.

Hơn nữa cô quá hiểu Thẩm Nhung, dù tính tình nóng nảy nói năng không suy nghĩ, nhưng em rất dễ mềm lòng.

Và đây cũng là điều Thịnh Minh Trản thích nhất.

Nghĩ đến tính khí nhỏ nhặt và sự thuần khiết trong xương cốt của Thẩm Nhung, Thịnh Minh Trản yêu em từ tận đáy lòng.

Vừa đi thang máy, vừa tưởng tượng ra hình ảnh Thẩm Nhung ngượng ngùng xin lỗi sau khi ăn bánh kem.

Cửa thang máy vừa mở, cô nhìn thấy một chàng trai đứng trước cửa nhà mình.

Là nam sinh cùng lớp với Thẩm Nhung.

Ngoài kịch bản, Lâm Xuyên còn mang theo bánh kem.

Bánh kem socola chảy, giống hệt chiếc mà Thịnh Minh Trản đang cầm trên tay.

Khoảng cách hơi xa, Thẩm Nhung không biết nói gì, Lâm Xuyên cười khúc khích hai tiếng.

Trông tư thế và bầu không khí này, giống như đang tán tỉnh.

Thịnh Minh Trản chỉ cảm thấy đầu óc ong lên một tiếng, sau đó là tiếng ù tai.

Thế giới trước mắt không kiểm soát được mà trắng xóa, chao đảo.

Cơn thèm khát quen thuộc, bệnh hoạn đó phình to trong cơ thể cô, chỉ tích tắc, ý muốn kiểm soát chặt chẽ hệ thần kinh của cô.

Thẩm Nhung cảm thấy bất lực.

Có lẽ đã nghe từ bạn cùng phòng của, cô rằng cô thích bánh của cửa hàng này, lần trước Thịnh Minh Trản mua cho cô và bị nhìn thấy, lần này Lâm Xuyên lại mang đến.

Nếu biết cậu ta sẽ mang đồ ăn theo, chắc chắn Thẩm Nhung sẽ không để cậu ta đến.

Người ta đã đến, còn muốn vào nhà, Thẩm Nhung đứng ở cửa, rõ ràng không có ý mời.

Thẩm Nhung nghĩ rằng chỉ cần xã giao vài câu rồi nói buồn ngủ, để cậu ta về.

Không ngờ Lâm Xuyên lại khá hoạt ngôn, đứng ở cửa nói chuyện vẫn rất hăng hái.

Gượng gạo hồi lâu, cuối cùng cậu ta cũng phải đi.

“Cậu mang bánh vào đi.” Lâm Xuyên nói.

Thẩm Nhung từ chối: “Không cần, cậu mang về làm bữa khuya đi.”

Lâm Xuyên cười nói: “Mang cái bánh lớn như vậy tôi thấy mệt. Nếu cậu không muốn ăn thì cứ vứt đi.”

Nói xong nhét vào lòng Thẩm Nhung, quay người bỏ đi.

Thẩm Nhung: “…”

Thôi bỏ đi, đừng lãng phí thức ăn, thức ăn không có lỗi.

Thẩm Nhung nghĩ một lát, Thịnh Minh Trản về, hai người chia nhau ăn.

Cũng coi như là cơ hội làm hòa.

Vừa định đóng cửa, đột nhiên có người chen vào. Thẩm Nhung giật mình, còn tưởng là tên cướp nào, ngẩng đầu lên nhìn, không ngờ lại là Thịnh Minh Trản.

“Chị làm gì vậy, không sợ bị kẹp…”

Lời của Thẩm Nhung nói được một nửa đã bị Thịnh Minh Trản cắt ngang một cách thô bạo.

Thịnh Minh Trản tiến lên một bước, trực tiếp đẩy cô vào tường.

Tim Thẩm Nhung đập thình thịch, bất giác co rúm vai lại.

Tay buông lỏng, chiếc bánh rơi xuống chân họ vỡ tan tành.

“Không phải đã nói rồi sao…”

Giọng nói của Thịnh Minh Trản mang theo lửa giận dữ, ánh mắt hung ác mà Thẩm Nhung chưa từng thấy.

“Chị không cho phép em yêu đương với cậu ta.”