Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 5 tại dưa leo tr. 

Sống sót.

Chờ đợi thời cơ.

Sau này, sáu chữ ấy như được khắc sâu vào xương tủy của ta.

Ta đã chờ đợi rất lâu.

Đợi đến khi đông qua xuân đến, ta đã mười ba tuổi.

Chu Lệnh Kiều cũng đã mười sáu.

Nhưng Thái tử mãi vẫn chưa đến để cầu hôn.

Cả gia tộc họ Chu rơi vào hoảng loạn.

May thay, vào ngày mười sáu tháng tư, cuối cùng cung đình cũng có người đến, nhưng không phải để bàn chuyện hôn nhân.

Thái giám Đức công công mở thánh chỉ, cả nhà họ Chu đều đồng loạt quỳ xuống.

Thì ra Hoàng đế muốn chọn sáu nữ tử quý tộc làm đồng học cho Công chúa út, người vừa tròn mười hai tuổi. Cung đình đã chọn ra những thiếu nữ đủ mười hai tuổi trong gia đình quan viên từ tam phẩm trở lên, cuối tháng sẽ tổ chức thi tuyển, ai đạt sẽ được chọn làm đồng học.

Chu Lệnh Kiều xưa nay được sủng ái, lời nói chẳng bao giờ giữ kẽ.

Nàng bĩu môi, nhìn phụ thân mình nghiêm túc nhận thánh chỉ, khinh thường nói: “Đây đâu phải là thánh chỉ ban hôn.”

Đức công công cười nịnh:

“Chu tiểu thư nói vậy không đúng rồi, Đông cung cũng nằm trong Hoàng cung, nếu cô có thể được chọn, sẽ có thêm cơ hội để bồi dưỡng tình cảm với Thái tử điện hạ. Hôn ước chưa định, một phần là do Thái tử điện hạ còn trẻ, chưa lập được công lao, muốn tập trung vào việc nước, nên đã nhiều lần xin hoãn. Nhưng đồng học chỉ có hai năm ngắn ngủi, đến khi Thái tử cũng sắp đến tuổi thành niên, chính là lúc thích hợp để bàn chuyện hôn nhân. Lúc đó, hai người đã có tình cảm sâu đậm, rồi thành hôn chẳng phải là tốt hơn sao?”

Chu Lệnh Kiều nghe vậy, quả nhiên lộ vẻ vui mừng.

Nàng kiêu hãnh ngẩng đầu, làm bộ cao ngạo nói: “Vậy thì làm phiền Đức công công rồi.”

“Không phiền, lão nô còn phải đến nhà Hình Bộ thị Lang, không dám chậm trễ.”

Đức công công nói xong, liền gọi mấy người phía sau chuẩn bị rời đi.

Ông vừa quay người lại.

Ta, vẫn luôn nấp sau hòn giả sơn, bất ngờ lao ra.

Nhưng ta không lao đến chỗ Đức công công.

Mà ta lao đến chân phụ thân, giọng nói đầy kiên quyết: “Phụ thân, con cũng muốn tham gia thi tuyển chọn làm đồng học cho Công chúa.”

Biến cố này xảy ra quá đột ngột.

Phụ thân ta kinh hãi trước những lời ta nói, theo phản xạ ngẩng đầu nhìn Đức công công, rồi quát lên: “Ngươi có thân phận gì mà dám đi làm bẩn mắt Công chúa điện hạ?”

Ông thực sự quá kinh hoàng.

Đến mức không nhận ra ta đã gọi ông là “phụ thân”.

Nhưng câu nói đó của ông cũng gián tiếp thừa nhận thân phận của ta.

Đức công công cau mày nhìn chằm chằm vào ta.

Bạch phu nhân thấy vậy, kinh hãi hét lên: “Còn đứng đó làm gì? Con nha đầu này đã làm mất mặt trước Đức công công, còn không mau kéo nó xuống!”

Hai tỳ nữ to khỏe bước tới kéo ta đi.

Nhưng ta lao xuống đất, gắng sức giữ chặt lấy vạt áo của phụ thân.

Đây là cơ hội duy nhất của ta, ta không thể buông tay.

Nhưng bọn họ quá mạnh, ta không thể chống lại, liền nhanh chóng nói:

“Hoàng thượng hạ chỉ, tất cả các tiểu thư đủ tuổi trong gia đình quan viên từ tam phẩm trở lên đều có thể tham gia, phụ thân, con cũng là con gái của người, nay đã mười ba tuổi, nếu người che giấu con, tức là kháng chỉ.”

Lời ta nói rất thẳng thắn.

Nhà họ Chu căn bản không thể chứa chấp ta, cho dù ta không làm gì tổn hại đến họ, họ cũng không quan tâm đến sống c.h.ế.t của ta.

Nhưng trước mặt Đức công công, dù họ có căm ghét đến đâu, cũng không dám động đến ta.

Quả nhiên, Bạch phu nhân nắm chặt chiếc khăn tay, trừng mắt nhìn ta đầy căm tức.

Nhưng trên mặt lại buộc phải nở nụ cười:

“Con bé này là do lão gia cùng thiếp thất sinh ra, nó là con thứ, không đủ tư cách xuất hiện trước công chúng. Vì thân mẫu nó qua đời, chịu áp lực quá lớn, giờ trở nên đ.i.ê.n loạn, khiến công công chê cười rồi.”

Đức công công lại nhìn ta.

Ông ta là người trong cung đã lâu, rất am hiểu sự đời, không biết nghĩ gì, cười mà như không, nói: “Theo ta thấy, Nhị tiểu thư nhà họ Chu nói năng mạch lạc, chẳng giống người đ.i.ê.n chút nào.”

Nói rồi, ông ta lại nhìn về phía phụ thân ta: “Chu đại nhân, đã là con gái của ngài, bất luận là con dòng chính hay con thứ, cũng đều nằm trong thánh chỉ của Hoàng thượng, không có lý nào lại kháng chỉ.”

Phụ thân ta trước đây chỉ là một quan ngũ phẩm.

Những năm gần đây, nhờ vào lời tiên tri về Phượng nữ, ông mới leo lên được vị trí tam phẩm.

Nhưng trong thâm tâm, ông vẫn là kẻ nhát gan.