Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 8 tại dualeotruyen. 

Triệu Bắc lập tức trừng mắt thật to.

Cả sân bóng chìm trong im lặng.

“Ngươi dám phản bội lão tử!” Tô Tạ bày ra vẻ mặt bị ruồng bỏ nhìn Triệu Bắc.

—–

Mà đúng lúc này, chim cánh cụt ở góc phải màn hình của Tô Tạ lại bắt đầu tít tít tít tít.

Vẫn đang bị vây trong trạng thái phiêu bồng, Tô Tạ hoàn toàn vô thức click mở khung đối thoại.

Kết quả vừa nhìn thấy nội dung trong khung, Tô Tạ suýt nữa cắn lưỡi mình một đường thăng thiên.

Quân Ý Như Đao: Tô Tạ là tên thật của ngươi?

Tô Tạ: A…

Tô Tạ: Phải a…

Tô Tạ: Có gì không…

Cho dù Quân Ý Như Đao học cùng trường với bọn họ… nhưng ngôi trường to như vậy sinh viên đông như vậy, hắn cũng không thể biết Tô Tạ chính là Chè đậu xanh đường phèn, Chè đậu xanh đường phèn chính là Tô Tạ a?

Quân Ý Như Đao: Không có gì

Quân Ý Như Đao: Chỉ là không ngờ cư nhiên có người dùng tên thật làm nick QQ

Tô Tạ: ╭(╯^╰)╮ Có vấn đề gì sao

Tô Tạ: Lão tử thích dùng tên thật

Tô Tạ: thì dùng tên thật chứ có gì đâu

Sự thật chứng minh Tô Tạ một khi tư duy hỗn loạn không biết làm sao sẽ ăn nói hồ đồ ngạo kiều xù lông.

Tô Tạ một lần nữa dùng sự thật đẫm máu để minh chứng cho bản chất ngạo kiều thích xù lông nhím của hắn.

Quân Ý Như Đao: …

Quân Ý Như Đao: vỗ vỗ

Quân Ý Như Đao: Ngoan

Cằm Tô Tạ lập tức rớt dài tới bàn phím.

Đại nhân cư nhiên…

Cư nhiên vỗ vỗ hắn… như vuốt vuốt cún?

Còn nói với hắn… Ngoan…

Thế giới này rốt cuộc bị gì rồi! Tô Tạ từ đáy lòng gào thét, dùng sức mà chat với tiểu học đệ.

Tô Tạ: A a a a a a a a a a a a

Tô Tạ: A a a a a a a a a a a a học đệ ta sắp thăng thiên rồi a a a a a a a a a a

Học đệ: Sao vậy học trưởng?

Học đệ: Phàm việc gì cũng phải nghĩ thông a… à không, là phải bình tĩnh

Tô Tạ: Bình tĩnh cái đầu ngươi lão tử không thể bình tĩnh… a a a a a a a a a a

Học đệ: Học trưởng ngươi xem ngươi xem ngươi lại xù lông rồi, tùy tiện xù lông là không nên, lỡ dọa các bạn nhỏ gần đó thì không hay, cho dù không dọa đến các bạn nhỏ, dọa cây cối hoa cỏ xung quanh cũng không tốt…

Tô Tạ: Bạn nhỏ bạn nhỏ cái đầu ngươi… Lão tử sắp lên trời rồi đây nè!

Học đệ: Học trưởng ngươi… =口=

Học đệ: Chúc mừng học trưởng chúc mừng học trưởng… Rốt cuộc ngươi cũng thoát khỏi thân phận ma pháp sư rồi

Học đệ: Học đệ vì ngươi khóc một trận hạnh phúc… hụ hụ hụ hụ hụ hụ

Tô Tạ: Thoát cái đầu ngươi ╭(╯^╰)╮ lão tử không phải!

Học đệ: Nga… ra là thế a… Vậy học trưởng ngươi phải nỗ lực… nỗ lực luyện thành hỏa cầu thuật! Trở thành đại ma pháp sư!

Tô Tạ: Đại ma pháp sư cái đầu ngươi… Ban nãy ta nói tới đâu rồi?

Học đệ: Ngươi nói ngươi sắp thăng thiên…

Tô Tạ: Nga, phải ha

Tô Tạ: A a a a a a a a a a a a học đệ ta sắp thăng thiên rồi a a a a a a a a a a a

Để trấn an tâm tình đang kích động, Tô Tạ đứng bật dậy… quyết định làm một bát mì gói.

Mì ăn liền Khang Sư Muội vị dưa leo… chính là vị này!

Ngâm vắt mì xong, Tô Tạ cũng không lập tức ngồi trở lại trước máy vi tính, mà tựa bên khung cửa sổ mơ màng nhìn về bầu trời xa xăm.

Ai… ánh nắng hôm nay đẹp đến khiến người rơi lệ a…

Đối diện ký túc xá chính là sân bóng rổ.

Lúc này nơi đó cũng đang diễn ra một trận bóng rổ.

Mà người hiện tại đang xung phong càn lướt đích thực là lão đại trong ký túc xá Tô Tạ – Triệu Bắc.

Triệu Bắc mặc bộ đồ bóng rổ màu cam, đang giành bóng từ tay đối phương, toàn lực chạy về phía rổ của đội bạn.

Ngoài sân ở một góc không quá thu hút sự chú ý của người khác, một nam sinh mang mắt kính gọng đen đang lặng lẽ quan sát mọi thứ.

Triệu Bắc lên rổ, bóng lọt ngay giữa rổ.

Ngoài sân một tràng hoan hô.

Triệu Bắc giơ nắm tay ăn mừng, cười lớn.

Chung cuộc 100:99, phe Triệu Bắc thắng.

Một nữ sinh cầm khăn mặt và nước khoáng tới, đưa cho Triệu Bắc.

Triệu Bắc mỉm cười đón nhận.

Đồng đội của Triệu Bắc bắt đầu huýt gió ầm ĩ, Triệu Bắc chỉ cười cười, nữ sinh kia cúi đầu khép nép.

Tô Tạ ngồi bên cửa sổ, giở nắp đậy trên tô mì ra chuẩn bị ăn, ngẩng đầu lên đúng lúc bắt gặp Bùi Nam một mình bỏ đi.

… Cư nhiên có vài phần cô đơn.

Tô Tạ ăn vài đũa mì, bỗng nhiên sực nhớ nữ sinh kia hình như là cô bé đưa thư tình cho Triệu Bắc trước mặt mọi người hồi tuần trước.

Hình như là… sinh viên năm nhất mới vào trường năm nay.

Hắn nhớ tới giọng điệu có chút kiêu ngạo của Triệu Bắc khi nói về chuyện này cùng ánh mắt của Bùi Nam lúc đó.

Thật ra trước kia Tô Tạ cũng không thực sự tin Bùi Nam có gì với Triệu Bắc, dù sao Tô Tạ vẫn luôn cho rằng thế giới gay cách hắn rất xa, tuy rằng Tô Tạ đôi khi có cảm tình gần như sùng bái đối với một nam nhân, nhưng hắn biết đó chỉ là sự cuồng nhiệt mà fan dành cho thần tượng, chứ không phải tình yêu.

Không phải Tô Tạ không tin có tình yêu giữa hai nam nhân… Chỉ là hắn luôn cho rằng chuyện này với hắn mà nói, quá xa xôi.

Thế nhưng hôm đó… Tô Tạ rõ ràng nhìn thấy đằng sau cặp kính đen Bùi Nam lộ ra một loại biểu tình yếu đuối.

… Ngay khoảnh khắc ấy, Tô Tạ bỗng nhiên nảy sinh một loại cảm xúc gần như phẫn nộ với Triệu Bắc.

Hắn biết ngay từ đầu là Triệu Bắc sống chết bám theo Bùi Nam… cho dù, việc đó không liên quan tới tình yêu.

Con người một khi đã quen bị một người khác đeo bám, thế nhưng người kia bỗng nhiên rời đi…

Có vài loại ảo giác chỉ là nhất thời nảy sinh, nhưng nếu thật sự là ảo giác thì sẽ không duy trì lâu như vậy.

Tô Tạ còn nhớ lúc Triệu Bắc dùng giọng điệu đắc ý nói hắn quyết định quen nữ sinh kia, Bùi Nam bỗng dưng siết chặt hai nắm tay, nổi cả gân xanh… Nhưng cuối cùng cũng chỉ vô lực buông ra… cái gì cũng không nói…

Tô Tạ đột nhiên nhớ tới lời thoại trong một áng ngược văn kinh điển ——

Ta và người ta yêu nhất, cả đời đều làm huynh đệ.

Không cần phải ngược thế chứ!

Tô Tạ hút xong sợi mì cuối cùng, uống sạch sành sanh cả nước lèo, ném bát đi, đột nhiên xoay người lao xuống lầu.

Lúc này trận bóng đã hoàn toàn kết thúc, khán giả cũng giải tán hết bảy tám phần.

Còn Triệu Bắc đang cầm chai nước khoáng uống ừng ực, nữ sinh kia ngoan ngoãn ôm túi đồ của hắn đứng đợi một bên.

Tô Tạ bất chợt vọt tới trước mặt Triệu Bắc.

Đúng lúc Triệu Bắc buông chai nước xuống, sửng sốt nhìn Tô Tạ không biết từ đâu chui ra.

Tô Tạ hừ một tiếng, vung tay tát cho Triệu Bắc một cái trời giáng.

Triệu Bắc lập tức trừng mắt thật to.

Cả sân bóng chìm trong im lặng.

“Ngươi dám phản bội lão tử!” Tô Tạ bày ra vẻ mặt bị ruồng bỏ nhìn Triệu Bắc.

Triệu Bắc biểu tình hoàn toàn không kịp phản ứng.

“Ngươi dám phản bội lão tử…”

Nữ sinh kia trái lại phản ứng liền trong nháy mắt, oa một tiếng, quái dị nhìn Triệu Bắc.

Triệu Bắc vẫn đang trong trạng thái hóa đá…

Đồng đội của Triệu Bắc càng thêm tò mò xem màn kịch khôi hài này.

“Hứ.” Nữ sinh kia bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng, ném phịch túi đồ của Triệu Bắc, bỏ đi.

“Này…” Triệu Bắc ngơ ngác nhìn theo hướng nữ sinh kia bỏ đi, lại ngơ ngác quay đầu nhìn Tô Tạ.

Tô Tạ nhìn biểu tình phức tạp đến không biết nên hình dung thế nào của đám đồng đội Triệu Bắc, thong thả nói tiếp…

“Ngươi dám phản bội lão tử… Đã dặn ngươi không được đem chuyện lão tử xé quần lót của lão nhị kể với khổ chủ rồi… sao bây giờ lại mách cho hắn biết…”

Biểu tình lúc này của Triệu Bắc cũng phức tạp đến khó có thể hình dung.

“Ta… ta đâu có a…”

“Hả, không phải ngươi mách sao?… Vậy thôi bỏ qua… Bái bai.” Tô Tạ cong khóe môi để lộ một nụ cười xán lạn, tiêu sái xoay người rời đi.

Đực mặt ba giây, Triệu Bắc đáng thương rốt cuộc cũng có phản ứng…

“Tô Tạ!!! ***…”

“Hãm hại anh em a a a a a!!!”

Tô Tạ vừa đi vừa lớn tiếng đáp trả: “Hãm hại cái đầu ngươi!!! Lão tử còn chưa thành công có đôi thì ai cũng không được có cặp trước mặt lão tử!!!”

Ha ha ha ha ha ha…

Ngửa mặt nhìn trời cười to bước ra sân…

Tô Tạ tâm tình thống khoái vui sướng không gì bằng gần như cười đến bại hoại, đương nhiên không để ý lúc đó có một nam sinh đang đi qua từ bên kia sân bóng, vừa nghe thấy Triệu Bắc gào lên hai tiếng Tô Tạ, liền khựng lại.

“Sao vậy?” Bạn của nam sinh thấy hắn dừng bước, cũng dừng theo, hỏi.

“… Không có gì.” Nam sinh nhàn nhạt trả lời.

Tô Tạ cười khoái trá đi mấy bước, bỗng nhiên đứng lại.

Uy… Vừa rồi hình như nghe có người gọi tên Thẩm Cố…

Là… ảo giác sao?

Tô Tạ quay đầu, đằng sau hắn chỉ có vài nữ sinh đang vội vội vàng vàng đi qua, làm gì có nam sinh nào tên Thẩm Cố?

Xa hơn một chút, chỉ có hai bóng dáng mơ hồ không rõ, chỉ có thể nhìn ra màu quần áo mà thôi.

Vài đóa hoa dương tử kinh lác đác rơi xuống càng che khuất tầm nhìn của Tô Tạ.

Tô Tạ ngẩng đầu, mới phát hiện hàng cây dương tử kinh hai bên đường đều nở rộ.

Cánh hoa tím biếc bị gió thổi phiêu tán rợp trời.

Tựa hồ, vô cùng duy mỹ.