Chương 38
Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 38 tại dua leo tr
Lúc Dụ Diên tỉnh lại, ánh mắt trời đã chiếu vào bên tay cậu, ấm áp, thoải mái.
Nhìn chằm chằm ánh mặt trời vài giây, theo bản năng cầm điện thoại lên nhìn, mười giờ rưỡi.
Bình thường Trực tiếp cả ngày tuy rất là mệt, nhưng đến tối ngủ vẫn không ngon, không ngờ hôm qua xin nghỉ, thì lại ngủ say hơn.
Cách giờ Trực tiếp còn nửa giờ, cậu sử dụng skill nhân dân cả nước đều nắm giữ, tiếp tục ôm giường.
Tiện tay mở weibo, phát hiện mục tin nhắn riêng hiện con số lớn: 391.
“Ngôn Ngôn nè người tốt hơn chút nào chưa? Phải chú ý nghỉ ngơi, đừng để mệt mỏi quá.”
“Cậu bớt live lại đi, ngủ cho đã rồi hãy làm, cầu cầu cậu ngày mai nhất định phải live đúng giờ nha TvT”
“Hôm qua ông chủ 1 cũng tới live tìm cậu đó!”
Kéo xuống liên tục, đều là các tin do viewer nhắn lại, cậu ấn qua trang chủ xem, chỉ trong một ngày, lượng fans đã từ hai số nhảy lên 1800, mà trước đây dù cậu chia sẻ một tin weibo ngắn nào đó, phía dưới cũng chỉ có hơn 100 bình luận mà thôi.
Cậu mau chóng viết stt.
[Yanxyan: Sức khỏe của mình rất tốt, hôm qua chỉ vì cảm giác không tốt nên mới xin nghỉ, mọi người đứng lo lắng, hôm nay sẽ Trực tiếp như thường lệ, cảm ơn.]
Stt vừa phát vài giây, phía dưới lập tức nhảy ra một thông báo phản hồi.
[Trạm tin tức Nhất Ngôn Đường: Xin cậu ngay thật trả lời – – tại sao cậu chỉ quan tâm “Ba ba Diên Diên”, lại không chú ý tới ông chủ 1? Hả!! Cậu nói đi!!”
Dụ Diên: “…”
Cậu nói gì được hả, cái này phải đi hỏi 1 á.
Tắt tin weibo này, rồi len lén mở ô tìm kiếm, ấn Follow weibo trang chính Star TV, Đoàn Đoàn cùng Lộ Lộ, sau đó mới lề mề đứng dậy rửa mặt.
Mở Trực tiếp ra, nhìn thấy bảng danh sách “Vua Sát Nhân Hằng Năm” trên web Trực tiếp xong, Dụ Diên có chút bất ngờ.
Cậu lại từ thứ 6 nhảy lên thứ 4.
Liếc xem quà mấy ngày nay thu được, cống hiến nhiều nhất trong đó tất nhiên là 1, sau đó là “Ba Ba Diên Diên”, tiếp sau đó, là các fan thường tương tác ở live của cậu, được xếp ngay ngắn, dài tới kinh người, mà đại thể là được tặng sau khi cậu tắt live hôm qua.
Fan tặng quà cũng không nhiều, nhưng một người mấy trăm khối, gộp lại cũng thành số lớn, giúp cậu vượt qua mấy người phía trước.
Còn đang kinh ngạc, đột nhiên QQ vang lên.
Đoàn Đoàn: Cưng rất hút fans, mới live không được bao lâu, lại có nhiều fan cứng như vậy. Hôm qua sau khi cưng nghỉ live, bọn họ vẫn spam quà cho cưng, nói sẽ spam giúp cưng lên top 3.
Dụ Diên liếc nhìn bình chọn “Streamer hay nhất của năm”, Đoàn Đoàn xếp hạng 3, phía dưới là Chuối Tiêu, đi lên nữa, là bảng LOL của một tuyển thủ giải nghệ.
Trước khi live, cậu chạy đến live Đoàn Đoàn.
Đây cũng là lần đầu tiên cậu đến live streamer giải trí, cả phông cảnh đều là màu hồng phấn, ở giao diện còn rơi rơi nhiều icon đáng yêu, đúng là tâm hồn thiếu nữ.
“Ông trời ơi? Tui thấy ai đây? Tui nói hai người là ai có tật xấu vậy, không về live của mình mà live, cứ chạy đến live người khác làm gì?”
Dụ Diên xem bình luận, cũng cảm thấy buồn cười.
Có điều cậu chạy tới cũng không phải để tám dóc. Cậu mở ô quà tặng, hơi vung tay, đập hai Lưu tinh.
“Cái gì đây?” Đoàn Đoàn còn đang chơi loại game tình duyên nào đó, nhìn thấy thông báo quà tặng, trước là bất ngờ sau là cười: “Cảm ơn hai Lưu tinh của tiểu Ngôn, yêu thương của cưng chị nhận rõ, nhưng không để đáp lại tình cảm của cưng, chị chưa bao giờ làm chuyện chia rẽ người khác.”
“…”
[Yanxyan: Giờ lấy Lưu tinh lại còn kịp không?]
Đương nhiên là cậu chỉ đang nói đùa, Đoàn Đoàn kéo cho live của cậu không ít nhân khí, khắp nơi chăm sóc cậu, cậu tặng quà cho hai người thực chất chỉ vì muốn cảm ơn.
Đoàn Đoàn cũng hiểu rõ, cười nói: “Chậm rồi, tiền đã về túi chị.”
Dụ Diên tặng quà xong thì trở về live của mình.
“Mịa nó, cậu vừa onl đã đi tặng quà cho streamer nữ, cậu xem tui có thể thay ông chủ 1 đánh gãy chân cậu không!!”1
“Mọi người bình tĩnh, tiểu Ngôn và Đoàn Đoàn là bạn tốt, Đoàn Đoàn cũng tặng cho tiểu Ngôn nhiều quà, nên đừng spam nhảm được không?!”
“Live đi, tui ở lại live nhận hết tức giận cho streamer, team đàn ông chỉ lên xem game.” (Đoạn này chém thôi, đọc không hiểu lắm.)
Dụ Diên không nói gì thêm, mau chóng mở live, vào thẳng game.
Trận đầu tiên cậu chọn Solo, nhảy biệt thự.
Vừa đáp đất dưới chân là một khẩu sóc lọ (shotgun), cậu nhặt lên nạp đạn, thuận miệng nói: “Tui vô địch rồi.”
Bình luận spam một loạt???, có có viewer nói bảo cậu hãy nghĩ lại quá trình thành hòm tối qua.
Mãi đến khi cậu dùng shotgun giết liên tiếp bốn người xong, khán giả trong live chỉ biết spam 666. (hay, giỏi quá, pro, tay to.)
Cảm giác rất quan trọng, trước đây Dụ Diên thường chơi trước mấy trận làm nóng tay mới mở Trực tiếp, sau vì mỗi ngày duy trì chơi game khoảng 10 tiếng mỗi ngày, nên lược bớt bước này.
Chỉ có hôm qua là ngoại lệ, tâm trạng cậu bất ổn, cho nên phát huy mới không tốt.
Thanh lý xong người cuối cùng ở biệt thự, lần thứ hai kết liễu món nợ giết 6 mạng, quản phòng mau chóng mở bình chọn giết 8 mạng.
Mãi đến tận bo cuối, cậu đã giết được 11 mạng.
“Solo ăn gà??”
“Với thực lực này của streamer, Solo ăn gà còn đơn giản hơn ăn gà Squad nhiều, Squad đồng đội quá ỷ lại, mà Solo chỉ cần đảm bảo kỹ thuật của mình.”
“Đúng vậy, nếu là Squad, thì streamer cũng phải dựa vào tam tài mới có thể ăn gà.” (Thiên thời, địa lợi, nhân hòa.)
Dụ Diên không xem bình luận, bên phải phía trên màn hình hiển thị số người còn tồn tại là 3, cũng chính là ở bo này, còn có 2 kẻ địch khác.
Đối với cậu mà nói quả thật Solo đơn giản hơn Squad nhiều, nhưng Solo khi đến bo cuối, cho dù là người chơi có kỹ thuật tốt đến mấy bị nhét chung một chỗ, cũng dễ bị lật xe, cho nên phải tập trung cao độ, không thể lười biếng mất cảnh giác.
Đang căng thẳng, điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên bất ngờ.
Lúc này chỉ cần một tia tạp âm xen vào, đều át đi tiếng bò bò qua tai nghe phát ra, Dụ Diên không chút nghĩ ngợi ấn ấn khóa phím, từ chối yêu cầu nhận cuộc gọi, sau đó mau chóng dời sự chú ý vào game.
Ai biết mới chỉ 3 giây, điện thoại lại vang lên, cùng lúc đó, trong tai nghe vang lên một loạt tiếng súng.
Tiếng súng lẫn với tạp âm, làm cậu không thể tìm đúng vị trí đối phướng. Nhưng vì có người nổ súng, cậu cũng không có cách nào rảnh tay ra ấn cúp điện thoại.
Cậu ngay trong tiếng chuông ầm ĩ ở bo cuối giết chết người cuối cùng.
“OMG hữu kinh vô hiểm, tui đem mạng tui đặt hết lên trên khay gà!!”
“Nếu ở bo cuối tui bị tiếng điện thoại oanh tạc như vậy, người đầu điện thoại bên kia cách cái chết không xa.”
Dụ Diên thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới có thời gian cúi đầu, thấy rõ yêu cầu cuộc gọi xong, hơi do dự, giơ tay tắt mic.
“Đúng là đại gia, gọi điện còn không thèm tiếp…” Người đầu dây hình như đang oán giận với ai, âm lượng không lớn, nhưng đủ để người ta nghe rõ, “Há, nghe này.”
Người gọi tới là Lý Hàng, bạn học hồi cấp 2.
“Vừa nãy chơi game.” Dụ Diên giải thích xong, hỏi, “Có chuyện gì sao?”
“Không có gì thì tìm cậu làm gì?” Lý Hàng nói xong, đưa điện thoại cho người bên cạnh, giọng điệu căm ghét, “Bỏ đi, cậu nói với nó đi.”
“À….Alo, alo? Tiểu Diên, tui là Trần Dân đây. Bạn gái tui trước kiểm tra điện thoại lại không cẩn thận xóa số của cậu, tui xin kết bạn cậu cũng không đồng ý, nên mới nghĩ dùng wechat Lý Hàng gọi voice cho cậu.” Trần Dân nói, “Là thế này, chỗ họp lớp được định ra rồi, thời gian là tối ngày mai. Thấy cậu không rep lại trong nhóm, nên đặc biệt gọi thông báo cho cậu.”1
“OK, xin lỗi nha, hai ngày qua tôi bận chút việc nên chưa kịp xem nhóm.”
“Không sao không sao, tôi nói trực tiếp với cậu cũng vậy mà…” Đầu dây lại truyền tới giọng của Lý Hàng, nghe không rõ là đang nói gì, nhưng tóm lại là chẳng phải ý hay gì, Trần Dân còn nói khẽ bảo cậu ta nói nhỏ giọng thôi, “Vốn định bàn cùng nhau ăn bữa cơm, mà bọn họ nói họp kiểu thế xưa rồi, nên quyết định tới Kim Tọa.”
Dụ Diên: “Kim Tọa?”1
“À là ở phố Tây mới mở một câu lạc bộ đêm, rất hấp dẫn, mới mở được mấy ngày mà bình thường đến đó còn không đặt được ghế dài!” Trần Dân nói, “Cũng may quán này là người quen Lý Hàng mở, nên giữ chỗ cho chúng ta, còn giảm giá cho 30% nữa!”
Dụ Diên: “…”
“Tí nữa tôi gửi địa chỉ tới wechat cho cậu, cậu nhớ kỹ, rồi chúng ta gặp mặt sau nhé?”
Trước đó đã đồng ý rồi, giờ thì có thế nào cũng không đổi ý được. Dụ Diên đành gật đầu: “…Ok, ngày mai gặp.”
_ _
Mạc Nam Thành nói được làm được, đúng 7 giờ tối đến Dịch gia.
Thấy Dịch Sâm đẩy va li ra, Mạc Nam Thành không nhịn được nói: “Em xem em đi, sao không thuê một giúp việc, giờ đến va li cũng phải tự mình chuyển, này phải nói sao đây?”
Người đàn ông ăn mặc đơn giản, tùy ý khoác thêm áo khoác, trông tùy tính hơn bình thường rất nhiều, rất là giống học trưởng đẹp trai mê đảo vạn ngàn thiếu nữ trong trường học.
Anh kéo va li bỏ vào cốp sau xe, hỏi: “Tay anh gãy hay chân anh què, mà đến hành lý cũng cần người giúp?”
Mạc Nam Thành chịu thua: “OK, không tranh luận công kích cá nhân.”
Dịch Nhiễm đi ra ngay theo sau anh, thấy hai người đứng một chỗ, không nhịn được “oa” một tiếng.
Mạc Nam Thành: “Tiểu Nhiễm, đã lâu không gặp, sao rồi, có phải là cảm thấy anh đây càng ngày càng đẹp trai?”
“Không hề.” Dịch Nhiễm đàng hoàng nói, “Em cảm giác hai người đứng chung một chỗ thế kia, thật đúng là chênh lệch giai đoạn tuổi tác với nhau.”
Mạc Nam Thành: “…Anh và Dịch gia các chú có thù truyền kiếp đúng không?”
Mặc kệ có thù hay không, mời cũng mời rồi, hắn phải nhận mệnh mà hầu.
Đến sân bay, ba người đi qua cửa kiểm tra an ninh, đến một sảnh chờ nào đó nhìn ngó xung quanh, phát hiện toàn là gương mặt thân quen.
Mạc Nam Thành thích chơi, giao thiệp rộng, đám công tử danh tiếng hiển hách một đời ở Tấn Thành hầu như đều có mặt ở sảnh chờ VIP này.
“Tôi nói cậu đó, nếu mọi người đi chơi cùng nhau, có thể nói trước cho tôi biết được mà.” Một người trong đó thấy bọn họ, lập tức đứng dậy nói, “Dùng luôn máy bay tư nhân là được, đỡ phải ngồi ngốc chỗ này.”
Mạc Nam Thành xua tay: “Ấy đừng, đồ chơi đó muốn cất cánh phải xin cấp phép này nọ, phiền phức muốn chết, tôi tình nguyện chờ một lát còn hơn.”
Quan hệ làm ăn, Dịch Sâm cũng biết qua mấy người này, nhưng đều là giao tình thường thường, anh chào hỏi xong thì ngồi một chỗ, không có ý định tham gia thảo luận với bọn họ.
Vốn có người muốn đến bắt chuyện lại thấy thái độ này của anh, đành phải rút về.
Mà bên kia còn đang tám rôm rả: “Nam Thành, vì dự sinh nhật của cậu, đến hẹn họ tôi cũng phải dời lại.”
“Biết biết.” Mạc Nam Thành vỗ vỗ vai người nọ: “Nếu cậu cảm thấy chơi chưa đã, cứ việc mắng tôi.”
“Không phải chiều ngày mai mới đi bãi biển sao? Sao đêm nay lại bay rồi, để bọn tôi ngốc cả tối ở đó à?”
Mạc Nam Thành nháy mắt hắn mấy cái: “Sao mà thế được? Cậu yên tâm.”
Dịch Sâm mở Trực tiếp, đeo tai nghe, ngăn lại tạp âm xung quanh từ đám nam sinh.
“Hai súng mới đều thử rồi, lượng đạn MK47 hơi ít, vận tốc đạn bắn ra chỉ ở mức tầm trung, không khuyến khích sử dụng nếu là người mới nhặt được, dù sao thì nó cũng khó dùng, M762 thì tạm được, nhưng vẫn không thay thế được ánh sáng AKM…” Nói tới đây, streamer đột nhiên dừng lại, “1? Không phải ngài nói hai ngày tới bận sao?”
Màn hình điện thoại khá nhỏ, Dịch Sâm không mở bình luận, anh ấn mở bàn phím, tiện tay rep lại: “Điện thoại.”
Xem một lúc, đột nhiên có người ngồi xuống bên cạnh, anh liêc mắt nhìn, thấy Mạc Nam Thành đưa bình nước suối tới.
“Đang xem gì vậy? Chuẩn bị lên máy bay.”
“Live game.”
“…” Mạc Nam Thành vui vẻ, “Sao đây, em càng sống càng trẻ ra à? Còn mê game.”
“Anh em không phải mê game.” Dịch Nhiễm chen miệng nói, “Em xem chỉ thấy anh ấy mê streamer thôi í.”
“Streamer? Streamer gì?”
“Một streamer PUBG.”
Mạc Nam Thành sững sờ, tiếp theo “ồ” lên một tiếng thật dài.
Khóe miệng hắn treo ý cười thần bí: “Ra vậy, quá tốt rồi, xem ra anh nghĩ không sai.”
Tiếng nhắc nhở lên máy bay vang lên, Dịch Sâm tắt điện thoại, lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn: “Nghĩ không sai cái gì?”
“Không có gì.” Mạc Nam Thành mau chóng đứng dậy, cười khà khà, “Đi thôi, cất cánh.”
Một đường bay an toàn, hai giờ sau đáp đất.
Mấy chiếc siêu xe được xếp cùng nhau ở bãi đậu xe, tài xê đeo găng tay mặc vest ngồi sẵn ghế lái, trở thành phong cảnh rất thu hút ở sân bay, đã có không ít người vây xem chụp ảnh. Mạc Nam Thành luôn luôn kiêu căng, việc lớn như sinh nhật này, hắn hận không thể để cho cả thành phố Mãn Dương đều biết.
Xe chạy nhanh thẳng tới khách sạn.
Ở phương diện này Mạc Nam Thành vô cùng hào phóng, đặt thẳng mười phòng Vip nhất, đến ngay cả Dịch Nhiễm cũng được một mình một phòng.
Mọi người đều chưa ăn cơm, đang định thương lượng đi ăn gì đó, Mạc Nam Thành vội vàng cắt ngang: “Đừng, tôi đặt tiệc to ở khách sạn rồi, lát nữa sẽ có người mang lên cho mấy cậu…Các cậu chỉ cần hưởng thụ là được.”
Dịch Sâm giao hành lý cho nhân viên đại sảnh, đi thẳng vào thang máy.
Vào phòng việc đầu tiên là đi tắm rửa sạch sẽ, sau đó đến ngồi vào ghế salon, thong thả ung dung mở máy tính. Anh đã sớm xử lý xong xuôi công việc hai ngày này, hành trình tới Mãn Dương lần này anh cũng chỉ xem như ngày nghỉ.
Vừa mở web, bên ngoài vang tiếng chuông cửa, hẳn là bữa tối Mạc Nam Thành đặt đã tới.
Anh đứng dậy, nhìn qua mắt mèo trên cửa, đúng là bên ngoài có toa ăn, tôm hùm to dài nằm ngay ở giữa, trông cũng không tệ lắm.
Vừa mở cửa, người ngoài cửa lập tức muốn đi vào, Dịch Sâm nghiêng người ngăn lại, giơ tay nắm chặt toa ăn: “Tự tôi đẩy, cậu có thể rời đi.”
Người bên ngoài sững sờ, theo bản năng nắm lấy cánh tay Dịch Sâm, sốt ruột nói: “Chờ đã…”
Dịch Sâm cau mày, lúc này mới giương mắt nhìn người trước mặt.
Không phải nhân viên khách sạn, là một người đàn ông rất đẹp trai, sống mũi cao thẳng, môi hơi chu lên, trên mặt như được vẽ gì đó mà phản quang, làn da thì trắng quá mức.
Dịch Sâm rút tay ra: “Cậu là ai?”
“Tôi…tôi do anh Thành gọi tới.” Người đàn ông cắn cắn môi dưới, không ngừng liếc trộm người trước mắt, “Tôi tên Lương Thiệu.”
Dịch Sâm: “Gọi tới đưa cơm?”
“Không.” Lương Thiệu sững sờ, “Anh không biết tôi?”
Dịch Sâm nhướn mày, dường như bay sạch kiên nhẫn, đẩy toa ăn đi rồi đóng cửa.
“Chờ đã, anh Sâm.” Lương Thiệu quýnh lên, hai tay đè lại cửa, “Không phải tôi đến đưa cơm, tôi, tôi đến để bồi anh.”
Thật ra Dịch Sâm cũng mơ hồ đoán ra.
Lông mày nhíu càng chặt, nói: “Không cần, cậu quay về đi.”
Nói xong, anh thoáng ra sức, đóng luôn cửa lại.
Lương Thiệu vừa rời đi, Mạc Nam Thành gọi ngay tới.
“Xảy ra chuyện gì vậy em trai, không hài lòng sao? Tiểu nam tinh này không phải rất đẹp sao?”
Dịch Sâm đẩy toa ăn qua một bên: “Tôi thấy anh rảnh tới bệnh rồi.”
“Anh đây còn không phải sợ em nhịn tới chết luôn sao?” Mạc Nam Thành chậc chậc, “Em cũng sắp ba mươi rồi, sao, cùng tay phải mới là chân ái?”
Dịch Sâm khẽ cười, rồi mới hỏi: “Anh đưa một tên đàn ông tới là có ý gì?”
“Trước kia đưa nữ, không phải đều bị em đuổi đi sao? Xin lỗi chứ em trai à, có phải là em…không được bình thường?”
“Mạc Nam Thành.”
“Ể, không đúng không đúng, em rất bình thường, rất bình thường, em hùng phong siêu quần, đệ nhất vũ trụ.”
Dịch Sâm chẳng muốn lắm lời với hắn, dặn đối phương đừng tiếp tục bày ra mấy trò gian gì rồi mới cúp điện thoại.
Trong máy vi tính, giọng streamer vẫn còn phát ra.
“Cảm ơn quà của Thanh thông…Mọi người không phải chi tiền tặng quà cho mình đâu, mình không định leo hạng, giữ lại mà ăn đêm đi.”
Nam sinh trong màn hình da thịt trắng nõn, như lòng trắng trứng, không giống tên ban nãy, mặt toàn phấn trắng, không khác gì xướng kinh kịch.
(ví da thịt trắng thế ==)
Mũi cũng đẹp hơn tên vừa nãy, dọc xuống rồi cong lên một chút, rất đáng yêu.
Hình môi rất tự nhiên, cười lên mơ hồ còn nhìn thấy cái răng khênh bên phải, rất đáng yêu.
Hai đôi mắt to nhỏ có nét, lúc chớp mắt thì mi mắt hơi rung rung, rất đáng yêu.1
Ánh mắt của anh đi xuống phía dưới cổ.
Nếu ngày đó anh không nhìn nhầm..Phía dưới xương quai xanh streamer nhỏ còn có nốt ruồi.
Ánh mắt Dịch Sâm trầm trầm, qua một lát, anh cầm điện thoại lên, bật khung chat streamer nhỏ.
“Tôi ở Mãn Dương.”
Bốn chữ này vừa đánh ra, thì nghe thấy người trong máy tính nói: “Đúng rồi, nói với mọi người một chuyện, mình có chút việc riêng phải ra ngoài một chuyến, nên phải xin nghỉ một ngày.”
Bình luận lập tức đầy tiếng kêu than.
Dịch Sâm lấy lại tinh thần, thấy chữ mình vừa gõ ra, không khỏi bật cười.
Bình thường nếu bàn việc làm ăn giao tiếp anh đều ngại phiền phức, càng đừng nói trên mạng, thấy ba chữ “bạn trên mạng” này, trong từ điển của anh là không hề có.
Anh xóa dòng chữ trên khung chat, vứt điện thoại qua một bên, thưởng thức bữa tối trước mặt.
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️