Chương 60
Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 60 tại dua leo tr
Dụ Diên bật ngồi thẳng lưng trên giường, tay cầm điện thoại, nói theo phản xạ: “Tư thế nào cũng được.”+
Trong giọng Dịch Sâm còn nhiễm ý cười: “Cậu nói thật?”
“Đúng đúng.” Dụ Diên hồi thần, “Tôi…tôi không xem ảnh.”
Sau này có chuyện gì cũng không nói với Dịch Nhiễm nữa, bán đồng đội bán cũng quá nhanh rồi, Dụ Diên thầm cảnh giác trong lòng.
Dịch Sâm ừm một tiếng: “Tắt video nhiều vậy, ngón tay có mỏi không?”
“…Không mỏi.” Dụ Diên nhìn người trong ảnh, có chút không biết phải làm sao, nhắm mắt giải thích, “Tôi còn tưởng là xem mèo, hôm nay có hơi mệt, nghĩ định đi ngủ sớm, mới từ chối video.”
Dịch Sâm cũng không vạch trần cậu: “Mèo ngốc? Mấy hôm nay không có sức chăm cho nó, tôi đưa nó qua chỗ mẹ rồi.”
Nghe thấy xưng hô mới có mèo, Dụ Diên hỏi: “Không phải nó có tên sao?”
Dịch Sâm: “Thế không phải chạm tên sao.”
Dụ Diên vốn còn chưa rõ lắm, lại nhìn thấy khóe miệng anh ngậm ý cười mới hiểu rõ.
…Hóa ra là chạm tên mình.
“…Tôi không ngại.”
Cậu vừa nói xong, người trong ảnh đột nhiên giơ tay, dùng lòng bàn tay xoa huyệt thái dương.
Dụ Diên thốt lên hỏi: “Không thoải mái sao? Sao anh xuất viện nhanh vậy?”
“Không sao cả, não hơi chấn động chút thôi. Giường bệnh rất đắt hàng, bác sĩ không cho tôi chiếm.”1
Dụ Diên lại tưởng thật, cau mày: “Bệnh viện nào? Đây là không có trách nhiệm với bệnh nhân.”
Dịch Sâm nhướn mày, mỉm cười: “Tôi đùa thôi, hơn nữa không phải còn có bùa bình an của cậu đó sao.”
“Cũng không biết có linh nghiệm không, chúng ta không nên mê tín quá. Nếu không thoải mái, nhất định phải đến bệnh viện đúng lúc, để lâu không tốt.”
Người này leo núi nửa ngày lên cầu phúc, giờ lại dạy anh không được mê tín dị đoan.
Dịch Sâm: “Linh nghiệm.”
Anh cầm điện thoại đứng dậy, đi thẳng tới nhà bếp, tìm đại một chỗ đặt đứng điện thoại.
Dụ Diên nhìn thấy màn hình lắc loạn, sau khi được đặt lại cẩn thận, đập vào mắt cậu là một nửa căn bếp.
Người trong video đang nghịch máy cà phê.
Dụ Diên hỏi: “Cũng muộn rồi còn uống cà phê?”
“Quen rồi.” Dịch Sâm rửa sạch cốc, đột nhiên nói, “Lúc ở Mãn Dương…”
Đến rồi.
Những gì Dụ Diên muốn nói lập tức biến mất ở bên mép, trái tim vừa ổn định lại đập nhanh thình thịch.
Dịch Sâm chỉ nói câu gợi đầu rồi không nói gì nữa.
Anh không biết tiểu streamer biết rõ đến mức nào, nói nhiều hỏng việc.
Im ắng mười giây, làm Dụ Diên cảm thấy như đang ở trên pháp trường, trên đầu còn có một cây đao lớn treo lơ lửng, rất là khó chịu.
Sau một lát, Dụ Diên không kìm nổi trước, mím môi giọng điệu vô cùng thành khẩn: “Họp lớp tối đó, lâu quá không gặp bạn bè nên tôi quên mất hình tượng mà uống hơi nhiều, có chút vụn vặt…”
Dịch Sâm: “…”
Thấy người nọ im lặng, Dụ Diên vội hỏi: “Thật sự xin lỗi, tôi mà biết tửu lượng mình kém thì đã uống ít đi…ói hỏng quần áo anh rồi sao? Tôi, tôi trả tiền giặt ủi còn kịp không? Không, tôi mua cái mới khác cho anh nha.”
Dịch Sâm cảm thấy hứng thú, vẫn chưa lên tiếng.
Trong lòng Dụ Diên chìm xuống, xong rồi, chắc là chuyện đêm đó còn nghiêm trọng hơn so với cậu tưởng tượng.
“Lẽ nào…” Dụ Diên khó xử, nói: “Tôi ói lên mặt anh?”
Trừ cái đó ra, thật sự cậu không nghĩ ra mình đã chọc tới 1 tới cỡ nào nữa, làm người ta từ sáng sớm đã bay thẳng về nhà.
Dịch Sâm: “Cái gì cũng không nhớ?”
Dụ Diên do dự, thật thà: “Nhớ một chút.”
“Hử?”
“Là, ” Cậu rất xấu hổ nha, “Tôi ôm bồn cầu.”
Dịch Sâm mỉm cười.
Anh quay lại thư phòng, thả cà phê trên tay xuống bàn: “Không ói lên người tôi.”
“Hả?” Dụ Diên ngẩn ra, “Thật chứ?”
“Ừm.”
Đáy lòng Dụ Diên vui vẻ, sau đó lại rầu.
“Vậy nếu không có…”
Dịch Sâm nghĩ ra được cớ, giọng điệu trấn định: “Sợ cậu tỉnh sẽ đòi trả tiền.”
“?”
“Mấy chai rượu kia.” Dịch Sâm nói, “Lúc bình thường tặng quà cậu không hoàn trả được là vì khi chuyển khoản wechat cần xác nhận. Mà lúc đó tôi lại ở trước mặt cậu, còn không phải để cậu muốn gì làm đấy sao.”
Dụ Diên sững sờ, nhớ lại lúc ở Kim Tọa người phục vụ đưa rượu tới.
Cậu đã quên chuyện này hoàn toàn!
“Chuyện này sau đó tôi có hỏi anh, anh cũng không thừa nhận.” Dụ Diên nói, “Anh cũng đâu đối mặt với tôi.”
Tiểu streamer này thật không dễ gạt.
Dịch Sâm nói, “Đã tính không để cậu hoàn trả, nên không nhắc lại nữa.”
Dụ Diên cau mày, ngẫm nghĩ lời anh nói.
Dịch Sâm im lặng ngồi chờ, thầm nghĩ trong lòng với lời giải thích như thế có còn chỗ nào sơ hở nữa không.
Sau một lát, Dụ Diên mới nói: “…Vậy giờ thì tôi biết rồi, tiền rượu đó vẫn muốn trả lại cho anh.”
Lừa dối qua ải.
Dịch Sâm mở tài liệu, ừm một tiếng: “Mấy người ngày đó là bạn bè cấp 2 của cậu?”
Giải quyết xong một nỗi lòng, Dụ Diên thờ phào một hơi: “Ừm, rất lâu rồi chưa gặp nhau.”
Nhớ lại những gì nghe được ngày đó, Dịch Sâm nói: “Giao lưu cẩn thận, mặc dù nhiều năm không gặp nhưng nếu không ở chung thì cũng không phải ép buộc bản thân đi chịu tội.”
Dụ Diên ngẩn người, mãi mới hiểu người nọ ám chỉ là Lý Hàng.
“Ừm, thật ra trước đây cậu ta không cay nghiệt như vậy.” Nói tới đây, Dụ Diên nghĩ ra chuyện gì đó, không nói tiếp nữa, lại nhìn người trong video hỏi: “Anh không ngủ sao?”
“Không vội, bọn họ…bên nền tảng đặt vé máy bay cho cậu khi nào?”
“Chưa biết, chắc tầm mùng 2 tháng 10.”
Dịch Sâm cau mày: “Muộn vậy?”
“Không muộn đâu, sự kiện ngày 13 mà.” Dụ Diên nói, “Họ chi trả cả tiền khách sạn và vé máy bay, hình như mời rất nhiều streamer thì phải, tới sớm, mặt chi cho khách sạn sẽ rất lớn.”
Không thiếu chút tiền khách sạn này.
Dịch Sâm vuốt nhẹ đầu ngón tay, định nói gì đó thì chỉ nghe thấy từ điện thoại kêu “bụp” một tiếng, giao diện video biến mất.
Dụ Diên đang nói hăng, tự nhiên màn hình điện thoại tối sầm lại, cậu ngẩn ra, ấn màn hình hai lần mới nhảy ra nhắc nhở sạc pin.
Hết pin!!
Cậu ôm điện thoại đơ ra mấy giây, sau đó vội vàng bò tới đầu giường tìm dây sạc nạp điện, trên điện thoại lập tức nhảy ra icon sạc pin.
Sau ba phút, cậu nhìn chằm chằm màn hình vẫn đen thui, thầm nghĩ sao trước đó không mua cái cục sạc nhanh năm phút, gọi điện hai tiếng.
Thật vất vả khởi động lại được máy thì ngay lập tức hiện ra mấy tin nhắn.
1:?
1: Ngủ rồi?
1: Ngủ ngon.
Dụ Diên muốn ấn gọi video lại ngừng đầu ngón tay lại.
…Người ta cũng nói chúc ngủ ngon rồi, cậu lại gọi video qua, có phải kỳ quá không?
Dụ Diên: Nãy điện thoại hết pin.
1: Ừm, muộn rồi, ngủ đi.
Dụ Diên nhìn chằm chằm dòng chữ này vài giây mới chậm rì rep lại chữ “được”.
Sao cậu có thể ngủ được nữa chứ.
Dụ Diên thả điện thoại lại đầu giường, lúc này chỉ cảm thấy mình còn chưa tỉnh táo hoàn toàn.
Rốt cục đã thấy 1.
Giống trong tưởng tượng của cậu…không, còn tốt hơn so với cậu tưởng tượng. Là một người đàn ông có ngũ quan thành thục, vẻ mặt lúc nói chuyện lười nhác, ngay cả động tác lúc pha cà phê cũng tùy tý, cực kỳ hấp dẫn.
Nhớ lúc ở Kim Tọa, cậu còn nhìn chằm chằm 1 mãi mà, thậm chí lúc đó hai người còn chạm mắt vài giây.
Khi đó 1 đang nghĩ cái gì?
Cậu không khác trong lúc live là mấy, nên lúc đó chắc chắn anh ấy đã nhận ra cậu, cũng nghe được cuộc đối thoại giữa cậu và Lý Hàng, vì để cậu không lúng túng trước mặt bạn bè, nên mới lấy danh nghĩa là fan tặng một bàn rượu tới?
Dụ Diên trở mình, chôn mặt vào gối.
…Người nọ cũng tốt quá rồi.
Đang suy nghĩ, đột nhiên điện thoại rung rung.
Dụ Diên nghiêng đầu, mau chóng cầm điện thoại lên xem.
Dịch Nhiễm: Tiểu Diên, tôi nhớ lầm rồi, tôi không có ảnh của anh họ. Không thì hôm nào tôi chụp trộm gửi cho cậu nha.
Dụ Diên vẫn còn nhớ kỹ thù tên này đi mật báo, hơi do dự, quyết định không trả lời lại.
Tin nhắn được gửi đi lâu rồi mà không được trả lời, Dịch Nhiễm suy nghĩ, lại mở wechat anh mình ra.
Dịch Nhiễm: Anh ơi, anh ngủ chưa?
Tin nhắn được gửi đi trong chớp mắt, một dấu chấm than màu đỏ bắn ra.
[1 mở xác nhận bạn bè, bạn không còn là bạn của tài khoản này. Mời bạn gửi qua yêu cầu xác nhận trước, sau khi được chủ tài khoản xác nhận mới có thể trò chuyện.]
_ _
Lô Tu Hòa biết Dụ Diên sẽ đi Tấn Thành xong thì mừng tới điên rồi.
“Tiểu Diên, nền tảng xếp cho cậu ở khách sạn nào? Giường đơn hay là giường đôi?” Lô Tu Hòa hỏi, “Nếu là giường đôi, có thể thu nhận giúp đỡ tôi được không? Tôi trả cho cậu một nửa tiền khách sạn.”1
“Cậu yêu qua mạng rồi còn chạy tới muốn chen chung phòng với tiểu Diên? Lãi quá rồi không?”
Lô Tu Hòa đọc được bình luận này, hiếm thấy lại xấu hổ: “Tôi với cục cưng không phải người dễ dãi, lần đầu tiên gặp mặt, không nói những chuyện đó.”
Dụ Diên nói: “Còn chưa biết, chắc giường đôi, không phải trả tiền đâu.”
Lô Tu Hòa nói: “Yêu cậu chết nhất! Đi, chơi PUBG, cục cưng của tôi hôm nay có việc nên không onl, tôi có thể chơi với cậu cả ngày, xem như trả nợ.”
Ở nơi khác, Mạc Nam Thành mồ hôi đầm đìa vừa chơi xong quay về, hít sâu không ngừng. Hắn vào khán phòng, cầm chai nước lên uống một hớp, nhìn người đang đeo tai nghe xem điện thoại bên cạnh: “Nè em, thật vất vả mới tổ chức được trận bóng rổ trung niên, em không chơi thật à? Trước đây em chơi bóng rổ tốt mà?”1
“Không chơi.” Dịch Sâm lạnh nhạt, “Em đang bị thương.”
Mạc Nam Thành mỉm cười: “Thôi đi, chút thương này…lại xem Trực tiếp à, đúng rồi, không phải người nọ muốn tìm em sao, sao còn chưa tới Tấn Thành?”
“Khoảng thời gian ngắn nữa mới tới.”
“Được rồi.” Mạc Nam Thành chợt nhớ ra gì đó, “Còn nữa…Thịnh yến năm nay em mời những minh tinh nào vậy? Nếu có bạn gái trước của anh, anh không đi đâu.”
Dịch Sâm nói: “Mới định được một người.”
“Một?” Mạc Nam Thành hơi bất ngờ, “Không phải trước đây toàn mời đại bài sao…ai vậy?”
“Tả Trinh.”
“Tả Trinh? Là nam thần tượng kia? Đội trưởng đội Pz?” Mạc Nam Thành líu lưỡi, “Đừng nói là em mời qua chỉ để ca hát nhảy múa thôi nha?”
“Không.”
“Vậy cậu ta có chỗ nào hợp mắt em?”
Dịch Sâm lườm hắn một cái: “Trước đây cậu ta là thành viên chuyên nghiệp.”
“…Là cái gì? Là cái chuyên nghiệp anh đang nghĩ tới sao?”
“Ừm.” Dịch Sâm nói, “Lúc đó ở hiện trường có thi đấu mấy trận game.”
“À, rất được. Ủa mà không phải là Tả Trinh kia post weibo nói chỉ chuyên tâm vào đóng phim thôi sao?” Mạc Nam Thành nói, “Trước anh có thằng bạn muốn tìm cậu ta quay một bộ truyền hình, vòng fans, hừ, nghe đâu bên Tả Trinh nói đến rắm cũng không có, buồn cười chết mất.”
“Không biết, nghe đâu chỉ mới bàn sơ qua, bên đó đồng ý luôn.”
“Cũng phải, minh tinh nào bị ngu rồi mới từ chối lời mời của em.”
“Không phải em, là người phụ trách sự kiện đi mời.” Dịch Sâm nói. “Anh nhận được thư mời chưa?”
Mạc Nam Thành: “Nhận được rồi, nhưng anh không định đi.”
Dịch Sâm lạnh lùng liếc hắn một cái: “Sao, làm ra thư mời không cần phí thành phẩm?”
“…” Mạc Nam Thành nói, “Hầy, anh đang thương tâm đây. Không phải anh từng nói đang theo đuổi streamer nữ Đoàn Đoàn kia à, ai biết đâu trên weibo đột nhiên nhảy ra một tin cực hot chó má gì đó, nói ẻm với một streamer nam khác là một cặp, nghĩ ló chán.”
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️