Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 10: Xưởng thuốc tây

10:45 sáng – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 10: Xưởng thuốc tây tại dưa leo tr. 

Sau khi đến tòa nhà văn phòng, vừa vào cửa Phù Đại đã thấy chiếc sô pha mới tinh trong phòng, cô cười hì hì ngồi lên: “Mới thay à.”

“Em không đề cập tới tôi cũng suýt quên, em còn nợ anh một bộ sô pha đấy.”

“Tôi đã lấy thân báo đáp rồi mà anh còn nhớ đến bộ sô pha rách kia hả!”

Em nói lấy thân báo đáp nhưng theo tôi thấy biểu hiện của em còn cách cái gọi là lấy thân báo đáp kia xa lắm. Tưởng Sở Phong thầm nghĩ, anh lấy một bình rượu ra khỏi tủ rót ra ly, thở dài bảo: “Vịt luộc chín rồi còn có thể bay mất, huống chi một người không danh không phận như tôi đây.”

Phù Đại thấy anh vẫn để ý chuyện này, nghĩ lại một lúc cảm thấy có phải làm thế không công bằng với anh không, hơn nữa hai người cứ vậy cũng không phải kế hoạch lâu dài, giấy không thể gói được lửa, dù có thế nào cũng phải nghĩ cách giải quyết, đang mải nghĩ chợt nghe anh hỏi: “Khi nào em tốt nghiệp?”

“Sang năm.” Phù Đại không hiểu anh hỏi cái này làm gì.

“Vậy thì sang năm kết hôn.”

Tưởng Sở Phong nhẹ nhàng buông một câu làm cho Phù Đại kinh ngạc đến mức mất một lúc rồi vẫn chưa khép được miệng.

“Ban ngày ban mặt anh nói linh tinh cái gì thế!”

Riêng chuyện Phù Đại đồng ý qua lại với anh đã phải suy đi tính lại rất lâu, cô cảm thấy tận tình khuyên nhủ không khuyên nổi anh, thôi thì cứ rộng lòng yêu thử, chờ đến khi cảm giác mới mẻ qua đi, cũng là lúc tách ra, còn chuyện hai người có thể đi bao xa, cô chưa tính đến. Không ngờ hôm nay lại nghe được cả chuyện kết hôn từ miệng Tưởng Sở Phong, Phù Đại chỉ cảm thấy giật mình.

Tưởng Sở Phong uống một hớp rượu, tính toán kỹ càng nói: “Sớm muộn gì cũng cưới được em vào tay.”

Phù Đại nghe thấy giọng điệu như tuyên bố thư chiến của anh, trái lại không thèm để ý, trả lời một câu: “Sớm muộn gì cũng cho anh ăn quả đắng.”

Tưởng Sở Phong vừa nghe thấy vậy lập tức nhấc chân đi về phía cô, chưa kịp lấp kín cái miệng chỉ biết chọc tức người khác của cô đã nghe thấy tiếng gõ cửa, cơ thể anh xoay một cái thuận thế ngồi lên trên ghế sô pha.

“Vào đi.”

“Cửu ca, thất ca đến rồi.” Đỗ Mộng Đình lui qua một bên, vừa nghiêng mặt đã nhìn thấy Phù Đại ngồi trên sô pha ló mặt ra, cô ta vừa kinh ngạc vừa thấy lòng mình chùng xuống. Ngoại trừ công việc, cô ta chưa bao giờ thấy cửu ca dẫn một người phụ nữ bên mình đến văn phòng lần thứ hai.

Ngày ngày quyến rũ người đàn ông trước mặt, Đỗ Mộng Đình siết chặt tay nắm cửa, suýt chút nữa thì không nhịn được bẻ nó xuống, nhưng hy vọng trong lòng cô ta vẫn chưa tắt.

Bình thường Tưởng Hành Châu đến gặp Tưởng Sở Phong chỉ để bàn chuyện làm ăn, đến giờ vẫn chưa thấy Phù Đại bị đuổi ra ngoài, chỉ có hai khả năng, thứ nhất là cô có liên quan đến chuyện lần này, thứ hai là… Cô là người Tưởng Sở Phong cảm thấy gần gũi, tin tưởng.

Đỗ Mộng Đình mím chặt môi, trong lòng cô ta nghiêng về khả năng đầu tiên. Cô ta đứng ngoài cửa canh một lúc, mới chịu giẫm giày cao gót rời đi.

Trong phòng, sau khi Tưởng Sở Phong giới thiệu Phù Đại cho Tưởng Hành Châu, trực tiếp nói: “Gọi thất ca.”

Phù Đại há miệng, lườm anh đến mức muốn lác cả con mắt. Tưởng Hành Châu hiểu rất rõ tính nết đứa em trai này của mình, nếu không phải người trong lòng, chắc chắn Tưởng Sở Phong sẽ không nói như thế, nghĩ vậy anh ấy bèn nho nhã, lễ độ gọi một tiếng: ”Em dâu.”

Phù Đại im lặng, hất đuôi tóc về sau nói: “Hai anh bàn chuyện đi, tôi ra ngoài.”

“Cứ ngồi đi, dù em có nghe cũng không hiểu.” Tưởng Sở Phong ấn cô ngồi lại ghế sô pha.

Tên này vừa nói gì thế? Ý bảo cô ngốc hả? Phù Đại không phục chút nào, yên lặng tìm cách phá sô pha.

Tưởng Hành Châu nhìn hành động mờ ám giữa hai người, cười cười ngồi xuống, cũng không cấm kỵ, mở miệng nói thẳng: “Tuy hiện giờ chính phủ đã mở ra các đường lối, chính sách cho việc sản xuất, buôn bán thuốc tây rồi, nhưng phần lớn đều là người nước ngoài tới làm, gần như phần lớn dược phẩm đều được nhập khẩu. Một nhánh Penixilin chẳng khác nào một con cá vàng nhỏ, người địa phương muốn kiếm lời trong chuyện chênh lệch giá, buộc phải bán ra với giá đắt hơn.”

Phù Đại nghe vậy líu lưỡi, không nhịn được hỏi: “Thuốc gì mà đắt thế?”

Tưởng Hành Châu vẫn chưa chú ý đến chuyện cô bỗng nhiên nói chen vào, mỉm cười kiên trì giải thích: “Là một loại thuốc kháng sinh, tác dụng chủ yếu là tiêu viêm.”

Phù Đại gật đầu, đối với sự kiên trì có lễ của Tưởng Hành Châu tự nhiên sinh ra chút cảm giác tốt đẹp, bèn nhìn anh ấy thêm đôi lần, chợt bị Tưởng Sở Phong ôm đầu xoay lại.

Tưởng Sở Phong cân nhắc một chút, trưng cầu ý kiến của Tưởng Hành Châu: “Thất ca cảm thấy, chúng ta có thể tự sản xuất được không?”

“Khuẩn nấm chúng ta có thể tự nuôi được, nhưng cần thiết bị, hơn nữa nguồn tiêu thụ đều nằm trong tay người nước ngoài, nói vậy giá cả sẽ không thấp.”

“Chuyện tiền nong không thành vấn đề, để bọn họ kiếm lời trước, em sẽ kiếm từ chỗ khác bù vào, kiểu gì cũng không rẻ hơn cái đám cháu chắt này được.” Tưởng Sở Phong vuốt cằm, lộ ra dáng vẻ của một gian thương: “Đến lúc ấy việc nghiên cứu dây chuyền sản xuất phải phiền đến thất ca rồi.”

“Việc này không khó, không uổng công tôi ra nước ngoài ăn học mấy năm.”

Ngành Tưởng Hành Châu theo học chính là y sinh học, lúc theo học ngành này anh ta cũng mang trong mình nhiệt huyết muốn cứu thế giới. Bây giờ chiến tranh giữa các quốc gia trên thế giới đang loạn cả lên, các kỹ sư y dược mới ra trường như lửa xém lông mày, bắt đầu gặp hoàn cảnh khó khăn, nhà nước có rất nhiều chính sách ưu tiên dành cho người học kỹ thuật, thế nên nhân tài theo học ngành này không thiếu, nhà nước không quan tâm anh là người ở đâu, chỉ cần học kỹ thuật của họ rồi sẽ không thể đi được nữa. Nếu không phải có nhà họ Tưởng và Hồng Môn đứng sau lưng chuẩn bị, chỉ sợ Tưởng Hành Châu đến thủ đô học rồi không về được nữa.

Hai người tiếp tục bàn chuyện thêm một lúc, lại nghe thấy giọng nói oang oang của Hàn Nguyên Thanh từ bên ngoài truyền tới, Tưởng Hành Châu cười nói: “Chắc chắn Nguyên Thanh lại mang tin gì hot đến rồi.”

Cửa vừa mở ra, Hàn Nguyên Thanh nhìn tờ báo trong tay mắng: “Cửu ca à, tam gia nhà họ Tưởng các anh nhanh tay thật đấy, chính phủ vừa mới phê duyệt văn kiện, anh ta đã khai thông quan hệ với bên bệnh viện rồi!” Hàn Nguyên Thanh đi tới trước bàn mới nhìn thấy Phù Đại, còn không quên cười hỏi: “Ôi, cửu tẩu cũng ở đây này!”

Phù Đại trợn mắt nhìn anh ta nhe tám cái răng ra cười với mình, ngoài cười nhưng trong không cười.

Tưởng Sở Phong cầm tờ báo lên xem, vừa nhìn đã thấy bốn chữ lớn “Bệnh viện Thánh Quang” đập ngay vào mắt, lập tức cảm thấy có chút quen thuộc: “Bệnh viện đạo giáo à?”

“Hình như là thế.”

Tưởng Hành Châu thấy hơi khó hiểu: “Mấy người nước ngoài này ngày ngày tín đạo, họ coi y học là làm việc thiện, tam ca hợp tác với họ liệu có thu được lợi không?”

“Nào phải thế!” Hàn Nguyên Thanh ngồi lên ghế sô pha, vắt chân lên nói: “Em đã cho người đến đó điều tra rồi, bệnh viện đạo giáo cái gì, treo đầu dê bán thịt chó thôi. Trong đó số lượng dược phẩm vọt lên con số gấp đôi, hình như Tưởng tam ca còn đang lôi kéo những xưởng khác nữa, muốn lũng đoạn thị trường này, mẹ nó chứ đúng là tàu hỏa chạy qua mồ, thiếu đạo đức đến mức bốc khói!”

Dược phẩm vốn là nhu phẩm thiết yếu của con người, bây giờ người nước ngoài mượn cơ hội phát tài, đám người trong nước cũng theo đó mà nâng giá, đẩy giá mấy thứ vốn chẳng có tác dụng gì lên, người bình thường đến bệnh viện sao có thể trả nổi viện phí.

Tưởng Hành Châu cũng không nhịn được sầm mặt xuống, anh ấy không thích cái kiểu cạnh tranh ngành nghề không chừa thủ đoạn nào thế này.

“Anh ta muốn nuốt một mình sợ là không dễ như vậy.” Tưởng Sở Phong buông ly trong tay xuống, trong đầu nhanh chóng xoay chuyển, một lát đã nghĩ thông suốt mọi chuyện: “Phần lớn thuốc tây sẽ tiến vào thị trường quân đội, giá cả vượt qua dự toán, nhà họ Thẩm không ra tay chém anh ta mới lạ, đến lúc ấy anh ta lại tay trắng thôi.”

“Nói thì nói như thế, nhưng cái cách kiếm lời này của Tưởng tam ca thật sự khiến người ta khó chịu, chỉ vì vài viên thuốc mà tôi phải bỏ ra cả một hòm cá vàng đấy!” Hàn Nguyên Thanh vừa nghĩ đến lại thấy đau lòng.

“Thuốc thế nào?”

“Thuốc thật, tôi nghĩ anh ta bán đắt thế nên không dám giả dối đâu.”

“Bây giờ không dám.” Tưởng Sở Phong hạ mi mắt, che đi nét âm u bên trong: “Đợi đến khi cơn tham tiền nổi lên, cái gì cũng dám.”

“Bệnh viện không khác nào một hội sở cao cấp, dù là người có tiền cũng không thể vào viện mua thuốc mỗi ngày như cơm bữa, tôi thấy bệnh viện này chẳng trụ nổi mấy ngày nữa đâu.”

Chương 11: Chiếm giữ lãnh địa

Một câu của Hàn Nguyên Thanh trở thành lời sấm truyền, bệnh viện Thánh Quang lại lên mặt báo trong vòng một tháng, nhưng lại là một trận đòn đau.

Có một người đã đăng một bài trên báo nói rằng đã cùng bạn bè đến bệnh viện Thánh Quang để phẫu thuật nhưng vì tiền thuốc quá đắt nên trong một lúc không thể gom đủ tiền nên bị bệnh viện từ chối ngoài cổng, bảo rằng khi nào góp đủ tiền thì lại đến. Trong bài báo, tác giả tố cáo bệnh viện làm việc thiếu y đức, chữa bệnh cứu người vốn là thiên chức nhưng nay lại dùng việc làm ăn để trở nên phát đạt, tiền kiếm được đều là tiền mồ hôi nước mắt, kêu gọi quần chúng phản đối.

Ngay sau khi tờ báo ra mắt, rất nhiều học giả và giáo sư đã lần lượt lên tiếng ủng hộ, thậm chí học sinh bắt đầu tổ chức một cuộc diễu hành, gây chấn động thành phố trong một đêm và tất nhiên là không thể giấu ông cụ Tưởng được.

Trong biệt thự của nhà họ Tưởng, ông cụ Tưởng ném tờ báo lên bàn và tức giận đến mức lắc đầu trước Tưởng Thành Lương.

“Ba đã dạy con như thế nào? Làm người kinh doanh cũng phải có đạo đức, cái gì cũng phải từ từ, cẩn thận sắp xếp từng bước một, một lần lời lớn thì sao có thể lâu dài?”

Tưởng Thành Lương là một “doanh nhân” đúng nghĩa, anh ta chỉ hám lợi, nhận tiền không nhận người và còn rất khinh thường những lời dạy dỗ về việc làm ăn của ông cụ Tưởng. Nhưng lúc này anh ta không dám mạo muội chống đối, đây là cuộc làm ăn đầu tiên của anh ta sau khi nhà họ Dương bị thất thế, chịu nhiều thiệt hại nên anh ta vẫn còn cần những mối quan hệ của cha mình để giải quyết việc kinh doanh và xoay vòng vốn.

“Chẳng phải là con bị những người nước ngoài đó lừa đảo sao. Chi phí của thuốc tây không hề thấp, con cũng không thể cứ để như thế mà bán đây, trái lại tay vừa bán đi thì con cũng phải bù vào đó mấy triệu.”

“Làm ăn với người nước ngoài nào có thể dễ dàng như thế? Mày cũng không nhìn xem bản thân có bao nhiêu thì đã ký một hợp đồng lớn như thế với người ta. Hơn nữa, súng bắn con chim đầu đàn, mày vừa đến đã làm ra một chấn động lớn như thế, cẩn thận nhà họ Thẩm bắt mày đấy.”

“Con chỉ bán giá cao hơn một chút, cũng không phạm tội gì thì liên quan gì đến bọn họ!” Mi mắt của Tưởng Thành Lương giật giật, cố gắng nói: “Nhưng về phía nhà họ Thẩm thì còn phải nhờ ba giúp con thu xếp một chút, bên phía bệnh viện con sẽ xử lý.”

“Mày không cần phải nói.” Mặc dù ông cụ Tưởng cũng không tình nguyện “chùi mông” cho anh ta, nhưng dù sao thì anh ta vẫn mang họ Tưởng, vậy nên không thể để anh ta thành một con sâu là sầu cả nồi canh.

Tưởng Thành Lương đi ra khỏi phòng làm việc, còn chưa kịp xuống lầu đã nghe thấy cậu hai Tưởng Học Vi lấy sự tổn hại ra châm biếm: “Bán thuốc cũng có thể tạo ra một cuộc diễu hành, tam ca nhà ta đúng là có bản lĩnh!”

Tưởng Thành Lương cụp mắt xuống, cuối cùng xoay người quay về phòng và đóng sầm cửa lại.

Mấy người ở dưới lầu nghe thấy tiếng động thì bà cả không khỏi nhíu mày, ngẩng đầu kêu lớn: “Học Vi!”

Tưởng Học Vi đứng dậy từ ghế sô pha, khảy tàn thuốc vào gạt tàn rồi nhìn chằm chằm bà cả một cách trịch thượng: “Hay là bà cả nên dùng vẻ mặt mẹ hiền nghiêm khắc để dạy con trai của bà làm người đi.”

Sắc mặt của bà cả tái nhợt nhưng không thể làm gì được anh ta.

Tưởng Học Vi nhìn thấy mẹ con bọn họ gặp nạn thì thấy an lòng, mặc quần áo rồi đi ra ngoài. Vừa bước lên xe thì đã ngã vào ghế ngồi, có vẻ muộn phiền, ánh mắt vô hồn và nụ cười điên rồi không hề giấu diếm chút nào.

Người lái xe là người của Tưởng Học Vi, theo anh ta nhiều năm nên ông ta đã quen với việc nhìn thấy những cảm xúc khó hiểu, sau khi tiếng cười của anh ta ngừng lại thì ông ta nói: “Nhị gia, tin tức đã được truyền đi rồi. Đợi đến khi tờ báo sáng mai xuất hiện thì các cuộc biểu tình ở từng trường học sẽ tiếp tục.”

“Ồn ào càng lớn càng tốt. Tưởng Thành Lương không có năng lực nên bây giờ muốn bình tĩnh lại nhưng tôi không muốn cho anh ta toại nguyện!” Hai mắt của Tưởng Học Vi đỏ hoe, dường như đang đè nén thứ gì đó nên anh ta nhắm mắt lại và giảm bớt cảm xúc: “Phía cửu ca có chuyện gì thế?”

“Cửu gia không có bất kỳ hành động nào.”

“Ồ, anh ta khá bình tĩnh. Cũng được, tôi còn sợ anh ta vừa ra tay thì đã giết chết Tưởng Thành Lương ấy chứ, như vậy thì nhàm chán lắm. Còn chuyện kia điều tra được chưa?”

“Tam gia đã mua một căn nhà ở đường Hà Tư để nuôi tình nhân, là một sinh viên không có lai lịch gì. Anh có muốn tiết lộ thông tin này cho mợ ba không?”

“Bây giờ Dương Tú Hân như phượng hoàng rụng lông rồi, không dùng được nữa.” Tưởng Học Vi nhìn chằm chằm lên nóc xe, không biết đang suy nghĩ điều gì, một lúc sau anh ta gõ vào ghế ngồi rồi nói: “Đi đến đường Hà Tư.”

Tưởng Thành Lương sứt đầu mẻ trán, bực bội, Tưởng Sở Phong và Hàn Nguyên Thanh thì xem trò hay, trả lại nhà máy dược phẩm sau khi đã sắp xếp ổn thoả thì lại cực kỳ vui vẻ. Trong lúc rảnh rỗi còn giúp Phù Đại dọn nhà.

Phù Đại sợ rằng mối quan hệ giữa hai người sẽ sớm bị lộ nên sẽ không cho phép anh đến, nhưng cô không thể lay chuyển được anh nên cả ngày luôn nơm nớp lo sợ, sợ rằng anh sẽ lỡ lời làm lộ ra.

Nhưng cũng không biết Tưởng Sở Phong đã dùng cách gì, nói chuyện với Phù Thu Sinh một lúc thì lại khiến cho đối phương vui vẻ ra mặt, vô cùng nhiệt tình.

“Anh đã nói gì với ba em?” Phù Đại nhìn thấy thì lén đến hỏi. Cô luôn cảm thấy dáng vẻ của ba mình như đang muốn ra trận giết địch, vô cùng xúc động, phẫn nộ.

“Anh nhờ bác ấy làm cho anh một lô hàng giả.”

“Anh định làm gì với hàng giả?”

“Bán đi.” Tưởng Sở Phong véo véo mũi của cô.

Vẻ mặt của Phù Đại vô cùng khó tả: “Anh xem mọi người đều ngốc thế à?”

“Những người nước ngoài kia không biết thật giả, có đưa cho họ một cái bô cũng có thể thành đồ cổ đựng rượu.”

Khi Phù Đại nghe nói rằng anh ta đang bán nó cho người nước ngoài, nhớ lại những gì họ đã thảo luận lần trước về thuốc tây và nhận ra rằng anh đang có ý định trả thù riêng, cô không thể không nói: “Anh thật sự xấu xa.”

“Không gian không phải thương nhân.”

Trần Ngọc cắt một ít hoa quả mang ra, Phù Thu Sinh mở lời trước: “Đến đây, đến đây nào Sở Phong, đến ngồi đi!”

“Ôi, xưng hô cũng thay đổi rồi.” Phù Đại ngạc nhiên liếc nhìn hai người, cô tự hỏi rằng Tưởng Sở Phong đã làm thế nào để lay chuyển được ba mình.

“Những người nước ngoài này đang kiếm tiền của chúng ta, lại còn làm mưa làm gió cứ như đang ở nhà mình, lần này bác cũng muốn dạy dỗ họ một chút!” Phù Thu Sinh nói xong thì có phần đau lòng: “Con đừng nói thế, bên trong đống hàng giả này cũng có không ít điểm tốt. Ví dụ như một số di tích cổ bị thất truyền cũng có thể sao chép ra được bảy hoặc tám phần, cũng sẽ có người sưu tầm chúng với giá cao.”

“Tất nhiên không gửi đồ tốt cho bọn họ, bác chỉ cần bày ra một ít đồ sứ thủ công là được.”

“Chuyện này đơn giản, suốt mấy năm qua bác cũng đã sưu tầm rất nhiều đồ cổ và luôn để trong kho hàng, lần này có đất dụng võ rồi!” Phù Thu Sinh cười ha ha, cứ như một đứa trẻ trong thân xác ông cụ đang tìm được một điều gì thú vị.

Hai người cùng chung chí hướng vô tình nói chuyện suốt một tiếng, Phù Thu Sinh quyết định giữ người ở lại để ăn cơm tối, Tưởng Sở Phong cũng không khách sáo mà đồng ý.

Khi Phù Đại thấy ba mình cứ gắp thức ăn cho Tưởng Sở Phong thì dần dần có cảm giác khó chịu. Nếu tình trạng này tiếp diễn, cô sẽ hoàn toàn thất thủ. Nhìn thấy con tôm luộc cuối cùng trên đĩa cũng sắp vào bát của Tưởng Sở Phong, Phù Đại vừa nhai cơm vừa dùng đũa chọc vào.

Những người trong bàn ăn đều sửng sốt, Trần Ngọc vỗ vỗ mu bàn tay của cô, nhẹ giọng mắng: “Sao lại làm thế trước mặt khách chứ!”

“Cửu gia rất khoan dung, độ lượng nên sẽ không chấp nhặt với con đâu.” Phù Đại nói, cắn một miếng tôm và vừa nhai vừa phun vỏ của nó ra.

Trần Nhọc không chịu được mà lấy qua rồi bóc vỏ giúp cô, nói: “Hết ăn lại nằm, tranh thủ tìm ai gả đi để bóc tôm cho con đi!”

“Chẳng phải có mẹ bóc giúp con sao.”

“Mẹ có thể bóc giúp con cả đời à?”

Phù Thu Sinh nhìn hai mẹ con cứ lời qua tiếng lại thì cười xin lỗi với Tưởng Sở Phong: “Chê cười rồi, để cậu chê cười rồi.”

Tất nhiên là Tưởng Sở Phong không bận tâm, anh thích nhìn dáng vẻ bình thường của Phù Đại, thấy cô làm nũng với mẹ mình thì anh còn ghen tị với cô.

Tưởng Sở Phong có lẽ không nhận ra rằng bản thân là một người cuồng tự ngược đãi.

Ba người sau khi ăn xong đều đặt đũa xuống rồi Phù Đại đang nhai ngấu nghiến như một con sóc.

Trần Ngọc ngoài miệng thì chê bai nhưng không giấu được sự yêu chiều trong mắt, bà ấy vén tóc bên má Phù Đại rồi cười nói với Tưởng Sở Phong: “Con nhóc này ăn rất ngon miệng, may mà không kén ăn nên dễ nuôi, cho cái bánh bao cũng có thể ăn ra được nhiều mùi vị khác nhau.” Trần Ngọc nghĩ đến chuyện gì đó, rồi lại thở dài: “Nhắc đến cũng trách bọn tôi, năm đó rời đi cũng không mang theo thứ gì trên người, lúc đến thành Việt Châu cũng vào thời gian rất căng thẳng, Phù Đại theo bọn bác cũng phải ăn dưa muối, bánh bao suốt mấy ngày, thật là cực khổ.”

Tưởng Sở Phong dịu dàng nhìn Phù Đại, cho rằng cô chỉ là một cây non cứng rắn. Anh không rõ tình hình của nhà họ Phù cho lắm, lần trước nghe thấy Phù Đại kêu khóc thảm thiết gọi bà nội là đồ xấu xa nên khi nhà họ Phù dọn ra ngoài thì anh cũng biết rằng người bên đó cũng không hoà thuận với nhau. Ý nghĩ Phù Đại bị người ra bắt nạt như vắt mì nhỏ khiến trong lòng Tưởng Sở Phong thật sự khó chịu.

“Hai vị trưởng bối xem như cũng đã khổ tận cam lai, sau này nếu có cần con giúp việc gì thì cứ việc lên tiếng ạ.”

Trần Ngọc cười nói: “Bác chỉ nói rằng con giúp nhà bác chuyển nhà, cả con đường này sợ rằng sẽ vì bác mà bật đèn xanh!”

“Vậy cũng được, sau này mọi người không cần mang ví ra ngoài mua đồ ăn, chỉ cần báo tên cho cháu là được.” Tưởng Sở Phong cười nói đùa với bọn họ.

Phù Đại ngẩng đầu lên khỏi mép bát, thuận miệng nói: “Đó chẳng phải là thổ phỉ sao?”

“Nhóc nghịch ngợm!” Trần Ngọc đẩy bát của cô, ý bảo cô mau ăn đi: “Người lớn đang nói chuyện, trẻ con đừng xen vào!”

Phù Đại đáp: “Vậy chuyện mọi người nói cũng không phải chuyện to tát gì, con dự thính cũng được mà?”

Trần Ngọc nói không lại cô nên đã lấy một hạt đậu bảo cô nhai, bà ấy quay lại nói với Tưởng Sở Phong một cách bất lực: “Một thân mềm mại nhưng lại mạnh miệng, có rất nhiều lời nguỵ biện, cả bác và ba nó đều không thể nói lại nó được!”

Tưởng Sở Phong càng cười nhiều hơn, quả thật anh đã được trải nghiệm, nhưng chỉ nếm cái miệng nhỏ nhắn kia thôi, cũng rất ngon ngọt khiến người ta lưu luyến. Thấy suy nghĩ của mình sắp quá giới hạn, Tưởng Sở Phong nhanh chóng ổn định lại rồi nói sang chuyện khác.