Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Ngôn Tình Quốc Sắc Thiên Hương - Nam Kha Chương 26: Không đưa vào đâu (hơi H)

Chương 26: Không đưa vào đâu (hơi H)

10:45 sáng – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 26: Không đưa vào đâu (hơi H) tại dưa leo tr. 

Phù Đại nghĩ, muốn đưa Phù Nguyệt đi đến Tân Châu du lịch cùng mình, nhưng cô ta vừa trải qua chuyện này, lỡ như đến Tân Châu vẫn còn bị ám ảnh, như vậy thì sẽ không tốt lắm, chỉ đành phải từ bỏ.

Chuyến tàu đi đến Tân Châu năm nay vừa mới đưa vào hoạt động, cả khoang tàu đều là đồ mới, Hàn Nguyên Thanh bao hẳn hai cái toa tàu, rồi rất biết điều mà tặng cho vợ chồng nhà cửu ca một toa.

Đây là lần đầu Phù Đại đi xa nhà, hiển nhiên là sẽ có cảm giác vui sướng không thôi, cô mang theo chiếc va li của mình đi tìm toa tàu, nhìn thấy số sáu được viết bằng sơn đỏ trên tấm bảng trước toa tàu, cô quay đầu về phía Tưởng Sở Phong nói: “Em tìm được rồi.”

Tưởng Sở Phong tiến đến, nhẹ nhàng hôn lên đầu cô một cái, không để cô quay đầu nhìn lại đã nói một cách tự nhiên: “Thấy em thông minh như vậy, thưởng cho em một chút.”

Phù Đại cảm thấy như thế nào thì cô cũng thiệt thòi, rõ ràng là vừa nói khéo cô ngốc nghếch, lại còn ở đấy kiếm lợi từ cô.

Vì sân ga hơi thấp, cầu thang lên toa tàu cao ngang với thắt lưng, lúc Phù Đại đi lên thì lại lắc lư một cái, lúc chuẩn bị nắm lấy Tưởng Sở Phong thì từ toa tàu bên cạnh có một người phụ nữ đi ra kéo cô lại. Phù Đại lao về phía trước một cái, chụp vào một chỗ mềm mại mà tinh tế của cô ấy.

“A, thật xin lỗi!” Phù Đại vội vàng giải thích, người ấy cũng không hề để ý mà đợi cô ổn định cơ thể lại rồi mới buông tay ra. Phù Đại nhìn lại mới nhận ra đó là một cô gái mang một chiếc áo sơ mi màu lá sen, kết hợp với chiếc quần quần dài vàng nhạt tôn lên cơ thể thon gọn và gợi cảm khiến cho cô cảm thấy đều là con gái như nhau nhưng vẫn không thể nào không động lòng.

Hàn Nguyên Thanh rảo bước đi đến, cái miệng không chịu yên phận mà lại mỉa mai: “Ây dô, rau cần à, sao không thấy trai đẹp của cô cũng lên toa tàu này vậy?” Trong phần lớn các buổi có Tần Cần tham gia, Thẩm Đạc đều theo sau cô làm thư ký kiêm vệ sĩ, Hàn Nguyên Thanh thấy cô thì bắt đầu để ý tìm kiếm bóng dáng của Thẩm Đạc.

Tần Cần thấy anh ta xưng hô không có lễ phép cũng lười trả lời, quay người lại đi vào toa tàu số bảy. Ở cửa sổ kéo bên cạnh, Thẩm Đạc rời ánh mắt đi, tránh chào hỏi.

Hàn Nguyên Thanh giơ cánh tay lên, hạ giọng lại nói: “Thì ra cậu Thẩm ở đây thật, lát nữa lại đây đánh bài nhé.”

Thẩm Đạc khẽ vuốt cằm, khuôn mặt lạnh lùng không có biểu cảm gì, lại làm ra vẻ không từ chối, cũng không đồng ý khiến cho nét vui vẻ của Hàn Nguyên Thanh rơi xuống sàn tàu.

Đối với kiểu chào hỏi này của họ, Phù Đại không biết nói gì, nếu như Thẩm Đạc thật sự đích thân đến đánh bài thì không biết cảnh tượng đó sẽ như thế nào. Phù Đại lặng lẽ nhìn Thẩm Đạc mấy lần, thấy anh ta vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng như vậy, nhưng lại đi cùng người có thể nói chuyện được, giọng điệu lại bình thường nên nghĩ rằng anh ta vốn dĩ đã có khuôn mặt lạnh lùng như vậy.

Đối với bài tú lơ khơ thì Phù Đại không hề biết gì, chỉ có hứng thú ngồi một bên nhìn bọn họ chơi. Trong ván bài thì Tưởng Sở Phong toàn nói chuyện quốc gia đại sự, Hàn Nguyên Thanh và Tần Cần thì tranh nhau hơn thua, cãi nhau, bốn người đánh một bộ bài, lại có thể loạn thành một mớ, Phù Đại cũng cảm thấy kỳ lạ.

Trong lúc chơi, Tần Cần rời đi một lúc, Phù Đại giúp cô chơi bài, tay chân vụng về không biết phải đánh như thế nào. Tần Cần quay về bên cạnh, cúi lưng xuống thay đổi vị trí của các quân bài sau đó đánh xuống.

Phù Đại cảm thấy thích thú, thỉnh thoảng lại hỏi Tần Cần nên đánh con gì, Tần Cần ngồi cùng Phù Đại, một tay vòng qua vai cô, kiên nhẫn giải thích cách chơi cho cô.

Tưởng Sở Phong nhìn hai người như vậy, trong lòng cảm thấy không vui, một tay cầm bài, thở một hơi khói thuốc ra rồi nói một cách khô khan: “Đầu tiên là đặt cược, sau đó mới chơi bài. Phù Đại, đừng có phá hỏng quy tắc.”

Phù Đại không quan tâm anh coi thường mình mà lập tức nói: “Vậy anh muốn cược cái gì, em cũng chơi với anh.”

“Anh cược mười phần trăm cổ phần công ty thuốc tây, còn cậu Thẩm đây cược một khu đất bất động sản.”

Phù Đại nghe thấy không khỏi giật mình: “Chỉ là đánh bài thôi, sao các anh lại đặt cược lớn như vậy?”

“Rảnh không có việc gì.”

Phù Đại “Hả” một cái, vừa muốn rời khỏi thì Tưởng Sở Phong lại nói: “Vậy thế này đi, nếu như em thua thì anh nói gì em cũng phải nghe theo, còn ngược lại nếu như anh thua thì anh sẽ nghe lời em.”

Loại cám dỗ của tờ chi phiếu không quá hấp dẫn, cho nên trong phút chốc Phù Đại không cảm nhận được Tưởng Sở Phong đã muốn cô ấy nghe lời mình, còn cười tủm tỉm mà vỗ tay đồng ý.

Hàn Nguyên Thanh cảm thấy cửu ca của mình đã thực hiện được ý đồ nên cảm thấy đồng cảm với Phù Đại, Tần Cần cũng không nhịn được mà nhìn dùng đôi mắt thương hại nhìn con cừu non bên cạnh, để ý xem bài giúp cô. Thẩm Đạc làm nhà trên của cô, cố ý nhường nước cho cô đi nhưng vẫn không thể thoát khỏi bàn tay của Tưởng Sở Phong.

Phù Đại cầm hai con bài trong tay không đánh được, trong lòng vô cùng buồn bực: “Anh sao có thể thắng được chứ?” Một đôi K ở trong tay mình còn bị cô đánh thua, cái này thấy thế nào cũng là một sự may mắn.

Tưởng Sở Phong nhìn hai quân K trong tay cô, đôi môi nở nụ cười vô cùng tươi tắn: “Có chơi có chịu.”

“Anh không phải là trời.” Phù Đại không phục, tìm xem trong tay áo hay túi quần của anh có giấu bài hay không.

Phù Đại cố ý phá vỡ hoàn cảnh này nói: “Em chùi chân còn chưa có rửa tay.”

Tưởng Sở Phong ngưng một chút, ôm lấy mông của cô rồi bế cô đặt lên bàn sau đó cởi đôi giày Xăng đan trắng của cô, khẽ nắm đôi chân của cô mà cô không hề phản đối: “Để anh xem, ừm… đôi chân này cũng thơm lắm.” Vừa nói xong, Tưởng Sở Phong cúi xuống hôn lên bàn chân của cô.

Phù Đại lúng túng cuộn tròn các ngón chân, muốn rụt chân về, Tưởng Sở Phong nắm lấy bàn chân nhỏ của cô, bắt cô gác chân lên đùi mình, yêu thích vuốt chân cô không ngừng.

Phù Đại nhấc chân lên khỏi bàn tay anh, bị anh bắt lại một cái vào gan bàn chân, giãy giụa một lúc không cẩn thận lại đụng vào giữa hai chân anh, không thể ngờ rằng lửa nóng lại nổi lên một cụm.

“Sao… sao làm gì anh cũng ham muốn chuyện đó thế?” Phù Đại ngượng ngùng dừng động tác lại, cảm thấy từ trước đến giờ không thể nào đếm hết số lần ham muốn của anh.

Tưởng Sở Phong không ngại ngùng mà nắm lấy bàn chân cô rồi cọ xát vào đũng quần của mình, sau đó nói: “Thế sao em không tự hỏi chính mình đi?”

Rõ ràng chính mình không nhịn được, còn nói người khác… Phù Đại thầm bực trong lòng, mũi chân đè xuống một cái, cảm thấy rất ngạc nhiên về độ cứng của cái kia, cả ngày mà anh cứ cứng như vậy, không cảm thấy khó chịu sao? Nhưng mà Phù Đại không có tâm trí nào mà suy nghĩ nhiều như vậy, nghe tiếng thở dốc của Tưởng Sở Phong, cơ thể cô cũng hoảng sợ run lên một nhịp, đôi mắt nhìn về phía cửa toa tàu, âm thanh mềm mại nói: “Anh nhanh lên đi, lát nữa người ta về đấy…”

Tưởng Sở Phong vừa làm vừa oán giận nói: “Anh tự mình làm còn chưa xong, còn bảo anh nhanh lên, anh thấy em muốn ép chết anh hay sao?”

Có lẽ bên ngoài có ai đó đi qua cọ vào cửa, âm thanh vang lên khiến Phù Đại sợ đến nỗi mông vừa nhấc lên đã ngồi đè về phía người của Tưởng Sở Phong. Tưởng Sở Phong vẫn còn chưa xuống, bị bàn chân của cô dẫm một cái thiếu chút nữa đã đi đời.

“Phù Đại.” Sắc mặt của Tưởng Sở Phong xanh mét, khẽ gầm nhẹ về phía Phù Đại, anh nghiến răng như muốn ăn tươi nuốt sống cô.

Lúc ba người Hàn Nguyên Thanh quay về, nhìn thấy đôi vợ chồng son mỗi người ngồi một đầu, sắc mặt của Tưởng Sở Phong không tốt lắm, hai tay của Phù Đại thì nắm chặt vào nhau giống như sợ phải đối diện với anh, dáng vẻ như đã làm sai điều gì đó.

Mặc dù Hàn Nguyên Thanh cảm thấy tò mò, nhưng nhìn thấy gương mặt đần thối của cửu ca thì không dám hỏi gì.

Cứ như vậy đến buổi tối, Tần Cần còn muốn ở cùng với Phù Đại một toa tàu, nhưng nhìn thấy Tưởng Sở Phong đưa cô đi rồi cũng không nói gì nữa.

Tàu hỏa chạy rầm rầm vào ban ngày, trừ lúc đầu còn nhìn thấy cánh đồng thì buổi tối lại không nhìn thấy gì nữa cả, bây giờ hành khách trên tàu đều đã nghỉ ngơi.

Chỉ có điều tiếng vang của tàu hỏa pha lẫn với tiếng nói chuyện của nam nữ trong toa tàu, tràn ngập trong màn đêm.

“Ưm… to quá…” Phù Đại đang ngồi quỳ xuống bên cạnh ghế dựa, tội nghiệp nhìn vào phía dưới thân của Tưởng Sở Phong, ánh trăng bên ngoài chiếu vào cửa sổ, soi vào đôi môi đỏ mọng, ướt át của cô.

Hơi thở của Tưởng Sở Phong gấp gáp lên đôi chút, bị cô nắm trong tay, dục vọng lại lớn hơn nên bắt đầu cảm thấy đau, sau đó bắt đầu lừa gạt cô: “Không cần thả tay ra, dùng lưỡi của em liếm liếm nó.”

Phù Đại nhớ đến cảnh ban sáng đạp vào anh một cái, do dự một lúc rồi nghe lời cúi người xuống, đưa đầu lưỡi mềm mại của mình đến lỗ nhỏ liếm một cái, cảm thấy cây gậy th*t trong tay mình run lên, nhanh chóng đi lên bắt đầu nắn, bóp rồi di chuyển theo cách của cô. Q//uy đ//ầu hồng hào nóng rực to vô cùng, Phù Đại cố gắng một hồi lâu mới có thể miễn cưỡng đưa đầu vào trong miệng, sau đó cô vội vàng nhả ra sau một lần mút, cảm giác thật cứng trong khoang miệng đến thở còn khó khăn thì cô không thể nào chịu được.

Tưởng Sở Phong bị cô đùa bỡn đến nỗi dục hỏa đốt cháy người, qu//y đ//ầu vừa tiến vào trong miệng đã bị cô nhả ra, mặc dù chỉ mới tiếp xúc nhẹ nhàng nhưng cảm giác mê người đến cực điểm.

Phù Đại mân mê một hồi vẫn không thấy anh xuất ra, cô nhăn mặt lại cảm thấy sốt ruột. Tưởng Sở Phong kéo cô lại, nhìn thấy cái miệng nhỏ nhắn mà ướt át của cô, nuốt nước bọt một cái, hơi thở bắt đầu khô nóng lên.

Cái miệng phía trên phải cố gắng lắm mới có thể nuốt được q//uy đ//ầu của anh, không biết cái miệng nhỏ nhắn phía dưới làm sao có thể nuốt vừa gậy th*t của anh được…

Tưởng Sở Phong càng muốn, dục vọng càng lúc càng lớn, nhưng lại không thể hạ xuống được, ôm Phù Đại rồi mạnh mẽ hôn một lúc, mặt khác lại với tay vào váy của cô kéo kéo cái quần nhỏ. Tưởng Sở Phong biết rằng ham muốn của anh với Phù Đại rất mạnh mẽ, trong thời điểm này lại không thể nào mà giải quyết vấn đề này cho tốt được, lại nghĩ chỉ cọ xát để giải tỏa một chút cũng tốt.

“Đừng…” Phù Đại thở phì phò chặn tay của anh lại, đôi mắt mở to năn nỉ.

“Đại Đại, thương anh, để nó tiến sát một chút, không đi vào.” Tưởng Sở Phong nghiêm túc nói ham muốn của mình, nhân lúc Phù Đại còn do dự liền cởi quần lót của cô ra, ngón tay dài nhanh chóng xoa đôi cánh hoa bóng loáng của cô.

“Ưm, a…” Phù Đại nắm lấy đầu vai anh, cắn môi kêu lên, cảm thấy anh đưa cái đó lại sát gần cô nên sợ hãi không chịu được mà uốn éo cơ thể.

Tưởng Sở Phong giữ người cô lại, gì chặt cô vào giữa hai chân khiến cho hai chân cô khép lại, vừa đúng lúc để cây gậy th*t của mình vào giữa hai chân cô, sau đó giúp cô dựng thẳng lưng lên.

gậy th*t nóng rực ma sát vào đôi cánh hoa non mịn, một cảm giác tê dại kỳ lạ lan khắp toàn thân cô, Phù Đại ngửa cổ nhỏ giọng rên rỉ, đưa tay xuống bụng xiết lại, áp lực đè xuống giống như tăng thêm khoái cảm.

Loại cảm giác ma sát hai bộ phận sinh dục này lại khiến cho khoái cảm đến nhanh hơn là là//m t//ình, khiến cho Tưởng Sở Phong run lên một trận, một đoàn t//inh tr//ùng trắng đục nhanh chóng phun ra ở giữa bắp đùi Phù Đại.

Đôi chân của Phù Đại cảm thấy mềm nhũn không thể nào đứng được, Tưởng Sở Phong ôm cô lại, sau đó dựa vào lưng ghế, cả cơ thể và tâm lý đều được thỏa mãn.