Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Huyền Huyễn Quốc Vương Vạn Tuế Chương 28: Đầu hàng không giết

Chương 28: Đầu hàng không giết

1:08 sáng – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 28: Đầu hàng không giết tại dưa leo tr. 

Thời gian trôi qua nhanh chóng. Công việc chuẩn bị chiến đấu đang cực kỳ gấp rút giống như đang chuẩn bị đón bão.

Bên dưới thành, quân địch dường như đã tập hợp xong, nhìn bộ dáng có lẽ đã sắp phát động tấn công. Brooke lúc này đã bắt đầu chỉ huy binh sĩ ở đầu thành phòng ngự. Một ít thanh niên trai tráng bình thường ở Hương Ba Thành cũng cầm lấy sài đao, côn gỗ, mấy thanh nông cụ đơn cũng được Brooke phân công đứng ở các ụ tường thành phối hợp với ngự lâm quân.

Tiếc là lực lượng phòng thủ có chút mỏng manh, yếu ớt. Sau khi bị thương thì chỉ còn bốn trăm ngự lâm quân, cộng thêm hơn một nghìn binh lính mới chiêu mộ từ thanh niên trai tráng trong thành hoàn toàn chưa trải qua bất cứ sự huấn luyện quân sự nào thì mới được một ngàn năm trăm người. Đây có thể coi là lực lượng phòng vệ mạnh nhất của Hương Ba Thành vào thời điểm hiện tại.

Nhưng nếu so với hai ngàn tên binh sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh của quân địch thì lực lượng này lạo tỏ ra thua kém qua nhiều.

Nhưng may mắn là Hương Ba Thành nhờ vào địa thế nên chiếm được rất nhiều ưu thế khi phòng vệ. Dù vậy thì với huống này cũng không có lạc quan gì nhiều.

Chiến tranh ở Azerothđại lục này tác dụng của cường giả không thể nào coi nhẹ được. Nếu như bọn hắc y giáp sĩ kia có thể có thêm một vài tên có thể so sánh với Lãng Đức thì Hương Ba Thành thật sự sẽ gặp nguy hiểm. Đây là vấn đề mà Tôn Phi lo lắng nhất.

Mặt trời dần dần lên cao, không khí khắp nơi đang ngày càng trở nên khẩn trương. Trong không khí tựa như có một ngọn lửa vô hình khiến cho mỗi khi hít thở vào đều cảm thấy rất đau rát ở cuống họng

Tôn Phi đứng ngay tại địch lâu đầu thành chờ đợi tới thời khắc quyết chiến.

Tên heo mập Ge Jier đứng ở cách đó không xa run cầm cập vì sợ hãi. Máu tanh trong chiến tranh khiến cho cái tên đại thiếu gia được nuông chiều từ nhỏ đến lớn này cảm thấy hoảng sợ cực độ. Nếu không phải Barzel đã phái mấy tên hộ vệ trung thành của hắn đi theo Ge Jier thì có lẽ hắn đã bị dọa cho ngất đi rồi

Nhưng biển hiện của Barzel mới là thứ ngoài ý muốn của Tôn Phi

Dựa theo giới thiệu của Brooke thì tên hồng bào lão quỷ này không hề có sức lực chiến đấu nào, rõ ràng chỉ là một kẻ bình thường mà thôi, thế nên sau khi xử lý xong quân pháp quan Conca cùng quan giám ngục Oleguer thì hắn cũng không để ý gì tới lão quỷ này nữa. Vốn hắn cho rằng lão ta sẽ mau chóng rời khỏi tường thành nhưng không ngờ rằng lão quỷ này rõ ràng cũng đi tới địch lâu còn đứng ngay bên con hắn.

– Không thể tin được lão hồ ly này đối với con hắn cũng thâm tình như thế, coi như là còn một tia nhân tính.

Tôn Phi quay đầu liếc nhìn Barzel một cái rồi không hề nói thêm gì nữa.

Tất cả mọi người lúc này đều đang chờ đợi thời khắc đại chiến.

Bờ sông đối diện.

Hắc ý giáp sĩ cuối cùng cũng đã tụ hợp xong và từng bước chỉnh tề tiến về phía Hương Ba Thành, đao thương sáng loáng chằng chịt như một cánh rừng binh khí. Dưới ánh mắt trời, một cổ sát khí dày đặc bắt đầu hiện ra đập vào mặt từng người nơi đây.

Trên tường thành lúc này cực kỳ yên ắng, ngay cả tiếng kim rơi, tim đập cũng có thể nghe thấy.

Một ít thanh niên trai tráng mới được chiêu mộ làm binh lính nhịn không được mà run lên, mồ hôi túa đầy tay, bất tri bất giác xiết chặt thêm vũ khí. Ai cũng không biết được liệu có thể còn sống được sau màn chiến đấu này không, nhưng vì cha mẹ, vì người thân họ không thể nào lùi lại phía sau được.

Rầm rập rầm rập…

Tiếng bước chân của bọn hắc y giáp sĩ cực kỳ chỉnh tề tạo nên tiết tấu quỷ dị, chúng như một loại nước lũ màu đen đang từ từ tràn tới mang theo những áp lực cực lớn. Thanh âm bước chân kia tựa như một hồi trống nện thẳng vào tinh thần của toàn bộ binh sĩ Hương Ba Thành. Không những thế tiết tấu này càng lúc càng nhanh càng khiến cho con người ta cảm thấy hít thở không thông.

Đi phía trước hắc y giáp sĩ chính là trận hình Tháp Thuẫn. Những tấm chắn cao tới một hai trăm thước điêu khắc những khuôn mặt quỷ dữ tợn phía trên dường như che phủ toàn bộ binh lính ở phía sau. Cả trân hình nhìn tựa như một đám ma quỷ đang từ từ bức tới. Mãi cho tới khi tiến tới cầu đá chật hẹp trận hình Tháp Thuẫn mới nảy sinh biến hóa, từ mười người chuyển thành ba người qua đó dễ dàng thông qua cầu đá. Sau khi qua cầu bọn hắn lại tiếp tục tiến về phía trước với bộ pháp hòa lẫn tiếng trống đồng dạng lúc đầu

Cả quá trình xảy ra không hề có sự rối loạn hay xuất hiện tạp âm nào. Hắc y giáp sĩ tựa như là những cỗ máy móc giết chóc tinh vi được tạo ra để tự động vận hành. Nó thể hiện ra tính kỷ luật thật sự khó ai tưởng tưởng nổi, cực kỳ trật tự và kỷ luật tiến về phía trước.

Biểu hiện dọa người như vậy không khỏi khiến trong lòng Tôn Phi trầm xuống. Không thể nghi ngờ gì đây là một đội quân tinh nhuệ được huấn luuyện cực kỳ nghiêm chỉnh. Nhìn lại những binh sĩ có chút tán loạn bên cạnh mình, hắn biết trận chiến này quả thật có chút khó khăn.

Khoảng cách từng bước từng bước được kéo gần lại

Không tới mười phút sau, trận hình Tháp Thuẫn đi trước đã đi tới cuối cầu, một khi bọn hắn bước lên bờ bắc sông Zuli thì sẽ tiến vào phạm vi cung tiễn của Hương Ba Thành, cuộc chiến tàn khốc cũng sẽ theo đó mà mở màn.

Choang!

Brooke rút ra trường kiếm, một cước giậm lên trên tường thành quát to:

– Cung tiễn thủ…Chuẩn bị!

Kẽo kẹt kẽo kẹt cót kẹtzz C-K-Í-T..T…T ——!

Đây là tiếng dây cung bị kéo căng ra, hơn một trăm trương trường cung bị kéo thành hình trăng răng, mấy mũi tên hàn quang lập lòe gắn ở trên tựa như tử thần đang nhe răng cười, chỉ chực Brooke ra lệnh là lập tức bắn đi ra.

Nhưng đúng lúc này…

Rầm rập…

Trận hình Tháp Thuẫn đi trước hắc y giáp sĩ không biết vì sao đột nhiên đình chỉ tiến tới. Ngay sau đó trận hình trường thương, trận hình kiếm sĩ, trận hình cung tiễn thủ cùng chin cái trận hình khác cũng đột nhiên đình chỉ tiến tới

Toàn bộ quá trình đều rất ăn khớp, tựa như chỉ có một người thực hiện vậy

– Chuyện gì xảy ra?

Nhìn thấy cảnh này Tôn Phi khẽ nhíu mày, hắn thực sự không nghĩ ra thống soái địch quân đang suy nghĩ trò gì.

Phụ trách chỉ huy toàn cục Brooke đứng ở xa xa cũng không thể đoán ra được nguyên do, bất quá hắn cũng không vì thế mà lơ là cảnh giác, vội nhảy lên tường thành quát:

– Cung tiễn thủ chuẩn bị! Tập trung tất cả sức lực và tinh thần. Bất luận kẻ nào cũng không cho phép tự ý rời bỏ vị trí.

Âm thanh vừa dứt thì quân địch dưới thành lại bắt đầu có biến hóa.

Chỉ thấy bốn gã hắc y giáp sĩ từ trong trận hình từ từ đi tới, cầm đầu là một tên kỵ kĩ cực kỳ tráng kiện cầm trong tay một thanh trường thương dài khoảng ba mét, đầu thương kèm theo một chiếc nón giáp cực kỳ bình thường đang giơ roi thúc ngựa chậm chạp tiến tới phía chân tường thành.

Brooke biến sắc

Hắn vội đem thanh kiếm đang cầm thu vào trong vỏ bên hông rồi vội vã đi đến trước mặt Tôn Phi thấp giọng nói:

– Bệ hạ, địch nhân muốn đàm phán.

– Đàm phán?

Tôn Phi hồ nghi. Ở Azeroth đại lục này, dùng trường thương đội một cái mũ giáp ở bên trên tức là có ý muốn đàm phán. Tôn Phi vội nhớ kỹ điều này, nói không chừng về sau còn có việc phải sử dụng.

Bất quá những tên hắc y này rõ ràng đang chiếm thế thượng phong vì cái gì lại chạy tới đàm phán?

– Để bọn hắn tới!

Tôn Phi phân phó Brooke, hắn muốn nhìn một chút thống soái quân địch thực sự là muốn chơi trò gì.

– Tuân lệnh!

Brooke xoay người lại đồng dạng truyền ra mệnh lệnh tương tự cho binh sĩ.

Chứng kiến đáp lại, bốn tên hắc y giáp sĩ đối diện thúc mấy đầu hắc mã rất nhanh tiến tới, chớp mắt đã vượt qua tầm cung tiễn bắn tiến về phía trước, cuối cùng cũng đã tới ngay cửa chính phía dưới Hương Ba Thành

– Phụng lệnh chủ nhân chúng ta, quốc vương Hương Ba Thành mau ra đây nghe lệnh.

Tên hắc y tên gọi “một” đem thanh trường thương trong tay chống xuống đất, thần thái cao ngạo ngẩng đầu hô to. Với thực lực nhất tinh võ của hắn thì việc để cho âm thanh vang khắp toàn bộ tường thành để ai cũng nghe được rành mạch là rất dễ dàng. Từ trong đó còn nghe ra một chủng loại cao ngạo như bề trên nhìn xuống không hề che dấu.

– Muốn nói gì mau nói, muốn đánh rắm thì cũng nhanh lên.

Tôn Phi đứng tại đầu tường đáp lại một cách thô lỗ, thái độ của đối phương khiến hắn rất khó chịu. Tôn Phi không chút nào khách khí, vừa mở miệng ra lập tức mắng thẳng vào mặt tên hắc y

Đồng tử tên hắc y số “một” dưới thành tức thì nhăn lại. Hắn ngàn vạn lần đều không thể ngờ rằng quốc vương Hương Ba Thành chính là tên đả đánh cho tam tinh võ sĩ Lãng Đức trâu bò bị thương nặng. Chết tiệt, không phải ưng tổ đã nói là tên quốc vương này chỉ là một tên ngu ngốc sao? Tại sao bây giờ lại thành thế này

Xa xa..

Một mực quan sát toàn cảnh từ phía xa, ngân diện nhân cũng cảm thấy giật mình. Tuy nhiên rất nhanh sau đó khóe miệng hẳn đã kéo ra một đạo đường cong kỳ dị:

– Càng thú vị, đem một tên quốc vương cao cao tại thượng đưa tới đấu trường thú, như vậy đánh cược sẽ bị mấy tên biến thái cùng quý phụ điên cuồng nâng lên. Ha ha, thoạt nhìn sự tình càng ngày càng thú vị rồi đây.

Dưới tường thành

– Chủ nhân chúng ta rất nhân từ, ngài nguyện ý cho các ngươi một cơ hội sống sót.

Hắc kỵ sĩ “một” giơ cao cây roi quát lên:

– Quốc vương Hương Ba Thành nghe cho kĩ! Chủ nhân ta có lệnh chỉ cần ngươi nguyện ý mở thành đầu hàng thì vương thất cùng quan viên có thể an toàn, được đại quân chúng ta bảo hộ, bình dân thì miễn cho tội chết chỉ sung làm đầy tớ.

Nói tới đây hắn lại chuyển giọng uy hiếp:

– Nếu ngươi không biết tốt xấu can đảm tiếp tục phản kháng, ta cam đoan sau khi khoan thủng thành sẽ đại khai sát giới, chó gà không tha, tàn sát toàn thành trong ba ngày.

Lời của tên kỵ sĩ tức thì truyền ra một cách rõ ràng trên tường thành

Lúc này phản ứng của mọi người không đồng nhất, Barzel, Oleguer cùng một ít viên quan cúi đầu trầm mặc, trong nội tâm bắt đầu có ít dao động. Số ít đã bắt đầu lung lay, một số ít bình dân sợ hãi tử vong đã cúi đầu, bọn hắn lựa chọn làm nô lệ còn tốt hơn so với chết trận.

Dĩ nhiên cũng có nhiều người trên mặt lộ ra khinh thường, ánh mắt kiên định nắm chặt vũ khí

Ánh mặt mọi người lúc này đều nhìn về vị quốc vương trẻ tuổi Alexander. Quyền quyết định cuối cùng là ở trong tay vị thanh niên trẻ tuổi này

Tôn Phi cũng không lập tức cự tuyệt, ánh mắt của hắn đảo qua mỗi người, thấy được đủ loại biểu lộ khác nhau. Trong nội tâm mau chóng quyết định, hắn chậm rãi nói:

– Không nghĩ tới địch nhân lại chơi trò này! Quả là một vấn đề khó, ha ha, các ngươi đều nói ra ý kiến nào, hiện tại chúng ta nên làm gì cho tốt.

Lời còn chưa dứt thì quan giám ngục Oleguer đã không thể chờ đợi thêm mà đứng dậy đầu tiên.

Hắn thần sắc nịnh nọt, vừa cười vừa nói:

– Bệ hạ vạn tuế, Oleguer nguyện ý vì ngài chết trận nhưng ngài cũng nên xem xét tới đề nghị của địch nhân. Dù sao chúng ta chỉ có không tới bốn trăm binh sĩ, hơn nữa mỗi người đều mang thương tích, nếu tiếp tục chống cự về sau tất nhiên khó có thể thủ vững, đã thế còn chọc giận quân địch. Tới khi đó không những mất thành mà tất cả mọi người cũng sẽ chết. Đương nhiên, thần nói như thế không phải vì sợ chết mà cân nhắc vì thần dân, bá tánh, vì mọi người.

Dù lời nói có phần hiên ngang lẫm liệt nhưng biểu hiện nịnh nọt trên mặt vẫn bán rẻ lương tâm cùng cách nghĩ của hắn. Giám ngục quan có thể coi như quan viên trong thành, chỉ cần đầu hàng cũng sẽ đạt được sự bảo hộ không phải chết, cũng không phải sung làm nô lệ. Tên chết nhát Oleguer không chọn cách này mới là kì lạ

Vô số ánh mắt xem thường bén nhọn như tên phóng về phía hắn, hắn lại thản nhiên giả vờ không hề cảm thấy gì.