Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Huyền Huyễn Quốc Vương Vạn Tuế Chương 53: Tựa như trời nổi giận (1)

Chương 53: Tựa như trời nổi giận (1)

1:09 sáng – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 53: Tựa như trời nổi giận (1) tại dưa leo tr. 

Tôn Phi trong lúc nhất thời trong lòng vừa cảm động lại vừa sốt ruột.

Cự phủ trong tay chém ngang một cái, không khí cũng như bị vặn vẹo, hàn quang lóe ra bức tam tinh kiếm sĩ Landes lùi lại, Tôn Phi phẫn nộ quát:

– Pearce, ta lấy danh nghĩa quốc vương ra lệnh cho ngươi, lập tức mang theo các dũng sĩ của ta rút về Hương Ba Thành, không được chống lệnh… Các ngươi yên tâm, ta tự có biện pháp thoát thân.

Pearce cúi đầu né tránh ánh mắt của Tôn Phi.

Là sĩ binh trong quốc vương vệ đội, hắn có một ngàn lý do lưu lại cùng Vương cùng nhau chiến đấu, nếu quốc vương còn giống như lúc trước không gì địch nổi thì rút lui thật không gì đáng trách, nhưng lúc này bọn hắn mỗi người cũng nhìn ra được, từ khi tam tinh cao thủ bên đối phương đi ra, Alexander đã không thể giống như trước tùy ý tiến công, hai người giao đấu tám lạng nửa cân, trong lúc nhất thời người này cũng không thể làm gì được người kia, nếu lúc này bọn hắn quay về, chẳng khác nào là đem quốc vương lưu lại một mình trong hiểm cảnh… Bọn hắn thà rằng chính mình đổ máu chết trận, cũng tuyệt đối không thể để cho quốc vương thân ở hiểm địa.

Né tránh ánh mắt Tôn Phi, nhóm người Pearce cùng Drogba trầm mặc đưa túi nước ma pháp lên miệng uống, sau đó không đợi vết thương trên người hoàn toàn khép lại, đột nhiên lại hợp thành một trận hình mũi nhọn, lấy Pearce làm dẫn đầu, ngang nhiên phát động tiến công.

– Bệ hạ, thang công thành cùng máy bắn đã đều bị hủy rồi, chúng thần đi sau cản đường, xin người trở lại trong thành đi thôi!

Pearce dẫn đầu hô to.

Tôn Phi thấy thế, trầm mặc, không hề trả lời.

Hắn biết, dưới tình huống như vậy, cho dù là chính mình xuất ra uy nghiêm quốc vương, cũng tuyệt đối không cách nào làm cho nhóm dũng sĩ như sắt thép này trở lại trong thành, cự phủ trong tay hắn chiêu thức biến đổi, không hề tiến hành phòng thủ, cũng áp dụng đấu pháp đồng quy vu tận, một phủ toàn lực hướng nơi yếu hại của tam tinh kiếm sĩ Landes chém tới…

– Chó cùng rứt giậu… Ha ha ha, vô ích, hôm nay các ngươi ai cũng sống không được!

Tam tinh kiếm sĩ Landes cười ha ha, hắn đã muốn thấy được hi vọng thắng lợi, cho nên cũng không nóng nảy cùng Tôn Phi cứng đối cứng, chỉ cần đem địch nhân cả người khôi giáp kia kéo dài thời gian ở trên cầu đá, một lúc sau, dựa vào ưu thế người đông thế mạnh, chậm rãi là có thể đùa chết bọn hắn.

Tôn Phi tự nhiên đã nhìn ra tính toán của Landes.

Hắn thậm chí thấy được xa xa cầu bên kia, đang có một đội hắc y giáp sĩ y giáp sáng bóng theo đầu cầu đi tới, đám giáp sĩ này mỗi người trên lực đều đeo một túi đựng tiễn thật lớn, thắt lưng dắt trường cung, mặc dù là cách hơn một ngàn thước, nhưng trực giác mẫn tuệ của người man rợ vẫn nói cho Tôn Phi, đám cung tiễn binh này có sức uy hiếp phi thường lớn.

Trừ điều đó ra, đột nhiên trong lúc này, Tôn Phi cảm giác được, còn có một cổ uy hiếp vượt xa đám cung tiễn thủ kia, đột nhiên tràn ngập ở trong đầu của hắn, giống như là có một đầu độc xa, đang ở lặng yên không một tiếng động chậm rãi muốn săn đuổi chính mình.

Tôn Phi ánh mắt như điện, rất nhanh nắm giữ được ngọn nguồn nguy hiểm.

Ở đầu cầu đá, có một đoàn hắc vụ dày đặc đang chậm rãi tán ra, loáng thoáng bên trong đó có một đạo thân ảnh màu đen chớp lên, xa xa truyền lại ma pháp lực kịch liệt dao động, Tôn Phi chuyển qua “pháp sư hình thức”, đối với ma pháp dao động có lý giải sâu sắc, ở một khắc này có thể rõ ràng cảm giác được, dao động phía xa kia tuyệt đối vượt khỏi tưởng tượng của mình, cho dù lúc đối đầu với Boss Griswold của thị trấn Tristram bên trong thế giới Diablo, hắn cũng không cảm nhận được qua uy áp mãnh liệt như thế…

– Kia là một ma pháp sư cao thủ… Xa xa vượt ra khỏi thực lực cấp tam tinh!

Tôn Phi trong lòng rung động mạnh.

Giờ khắc này, hắn biết, nguy hiểm chân chính đã tới.

Không nghĩ tới bên phía địch nhân còn cất giấu một nhân vật câp siêu BOSS như vậy, tình huống chuyển biến xấu, một khi tiến vào phạm vi ba trăm thước bên trong hắc vụ kia, phỏng chừng chính là lúc mình cùng hai mươi hai đại lực sĩ phía sau không còn chút cơ hội chạy thoát.

Hơn nữa càng thêm tuyệt vọng chính là, một cao thủ như vậy tồn tại, làm cho toàn bộ cố gắng lúc trước của bọn hắn đều trở nên uổng phí, bởi vì uy hiếp của một ma pháp sư vượt qua tam tinh cấp tới Hương Ba Thành, vượt xa sau cái máy bắn đá kia không chỉ mười lần.

– Nhất định phải nghĩ biện pháp, xử lý ma pháp sư kia!

Ý niệm trong đầu Tôn Phi nhanh quay ngược trở lại.

Nhưng lấy thực lực hiện tại của Tôn Phi, cùng một gã tam tinh kiếm sĩ giao thủ đã vất vả như vậy, muốn dưới sự bảo vệ của hắc giáp quân đài xử lý một ma pháp sư thực lực vượt xa tam tinh, thật khó như lên trời, hắn một bên cùng Landes triền đấu, một bên ở trong lòng rất nhanh suy nghĩ biện pháp, bất quá trong lúc nhất thời không thể nghĩa ra chủ ý gì, càng nghĩa, dù bất kể là lực lượng của “người man rợ hình thức”, “thánh kỵ sĩ hình thức” hay “pháp sư hình thức”, đều không đủ cùng một ma pháp sư vượt qua tam tinh đối kháng.

Trong nháy mắt, mãnh nam đầu bạc Pearce cùng nhóm người Drogba đã vọt tới phụ cận, muốn lướt qua Tôn Phi ngăn trở tam tinh kiếm sĩ Landes, để cho Tôn Phi tranh thủ thời cơ thoát khốn.

– Không thể kéo dài được nữa!

Tôn Phi nhanh cóng quyết định.

Hắn biết lúc này thời gian đã gấp gáp tới cực hạn, tiếp tục kéo dài tất toàn quân sẽ bị diệt.

Tôn Phi đột nhiên hét to một tiếng, người man rợ kỹ năng “cuồng hào” lại một lần nữa phát động, một cỗ sợ hãi cảm xúc tâm linh dao động bí mật quét ra, đem đám hắc y giáp sĩ phía trước tán loạn, sau đó tránh đi một kiếm của Landes, Tôn Phi đột nhiên dậm chân nhảy lên, hay tay nắm chặt cán phủ, thế thế Thái Sơn áp đỉnh chẻ dọc xuống dưới.

Một phủ này, khí thế tuyệt luân, tựa như thiên thạch từ trên trời rớt xuống, phủ nhận cùng không khí ma xát thậm chí bốc lên đốm lửa, một dòng nhiệt khí nháy mắt sinh ra.

Landes trong lòng cả kinh, thanh thế như vậy, hắn không dám đón đỡ.

Ầm vang!

Một phủ của Tôn Phi chẻ xuống, hung hăng đập vào trên cầu đá.

Nhất thời đá vụn văng ra, thanh thế kinh thiên động địa, làm cho người ta cực kỳ sợ hãi, cả cầu đá tựa hồ cũng bị một phủ của Tôn Phi làm cho lay động, mặt dưới cầu từng tảng đá thật lớn tróc ra nện xuống dòng nước, tạo thành từng cột nước thật cao!

– Ha ha ha, đồ nhát gan, thực lực tam tinh võ sĩ, cũng không dám đón một phủ của ta sao?

Tôn Phi đứng ở trên cầu cười ha ha, ánh mắt khinh miệt, nhấc cự phủ chỉ thẳng mặt Landes, ở một khắc này hắn làm cho người ta cảm giác, tựa hồ không phải là là một người đứng ở nơi đó, mà là có thiên quân vạn mã trú đóng ở phía sau hắn, loại khí thế hùng tráng ngập trời này, làm hắc y giáp sĩ quân đoàn đại quân đằng xa nhất thời sản sinh ra một lại cảm giác kiệt sức khó có thể vượt qua.

– Lui về!

Tôn Phi ngưng cười, nháy mắt thần sắc biến đổi, song chưởng đột nhiên chấn động.

Lực lượng thật lớn, theo song chưởng trào ra, Tôn Phi đem nhóm đại lực sĩ đang từ phía sau xông tới đẩy trở về, đối mặt với lực lượng nhục thể khủng bố của mặt người man rợ, nhóm Pearce như là đụng phải một bức tường thành rắn chắc, một đám nghiêng ngả lảo đảo lui trở về.

Sau đó, không đợi mọi người kịp phản ứng, hắn đột nhiên lại lăng không nhảy lên, tập trung lực lượng toàn thân bổ ra một phủ thứ hai.

Tốc độ cao sinh ra ma sát, phủ nhận ở trong không khí như bị nung thành màu đỏ, mang theo khí tức nóng rực, bổ về phía tam tinh kiếm sĩ Landes.

Khí thế vô song.

Trên không trung, Tôn Phi cười lớn:

– Ha ha, dám đón một phủ của ta không?

Không người nào dám đón.

Bao gồm cả tam tinh kiếm sĩ Landes ở bên trong, hắc y giáp sĩ ào ào lui về phía sau.

Trong mấy ngàn hắc giáp quân, không người nào dám cùng một phủ có thể dễ dàng phá nát tháp thuẫn long thương trận đối cứng, bọn hắn chỉ có thể lựa chọn rút lui.

Nhưng là, Tôn Phi hiển nhiên không có tính toán cứ như vậy từ bỏ.

Hắn không ngừng mà lăng không nhảy lên, một phủ rồi lại một phủ bổ xuống, khôngtiết kiệm thể lực, giống như là một con bạo thú phát điên, khí thế lăng lệ bước từng bước một, không người nào dám đối diện ánh mắt của hắn.

Oanh! Oanh!! Oanh!!! Oanh!!!! Oanh!!!!!

– Như thế nào, không người nào dám đón một phủ của ta sao?

– A ha ha ha, ba nghìn Hắc Giáp Quân, đều là kẻ nhát chết đầu giấu trong đũng quần sao?

– Phi! Landes, vinh quang võ sĩ của ngươi ở nơi nào? Rốt cuộc có dám tiếp một phủ của ta không?

– Ai dám cùng ta chiến một trận?

-…

Tôn Phi bổ ra một phủ, liền cười lớn hỏi một câu, sau đó lại bước tiếp.

Thần tình cao cao tại thượng, giống như Cửu thiên đế vương nhìn xuống lãnh địa của mình, không có bất kỳ người dám cùng hắn đối diện, Tôn Phi vừa sải bước ra, hắc y giáp sĩ hai chân run lên đồng loạt lui về phía sau, không dám chống cự, ngay cả tam tinh võ sĩ Landes cũng bị khí thế cuồng bạo lăng lệ trên người Tôn Phi ảnh hưởng, hắn không chút nghi ngờ chính mình nếu đón đỡ một phủ, cho dù là có đấu khí hộ thể, cũng sẽ bị chém thành hai mảnh, cảm giác sợ hãi, khiến cho hắn cũng không nhịn được liên tục lùi bước.

Ngắn ngủn bảy tám giây thời gian, Tôn Phi liên tiếp bổ ra tròn tám phủ.