Chương 50
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 50 tại dualeotruyen.
Vưu Chính Bình nhanh chóng ăn hết hai cái bánh kếp và một bánh burrito rồi chạy về nhà hàng Trung Quốc, toàn bộ hành trình mất hết mười phút đồng hồ.
Vừa bước vào ghế lô thì thấy Úc Hoa nghiêng đầu chăm chú nhìn nhìn cái gì đó ngoài cửa sổ với bộ dạng rất chuyên chú.
“Wow, món bắp cải luộc nước sôi này thực sự là rất tinh xảo.” Vưu Chính Bình khen món ăn mà vô cảm xúc, “Quy trình nấu rất là phức tạp đó, nhất định ăn rất ngon.”
Úc Hoa quay đầu lại vươn tay lau khóe miệng Vưu Chính Bình, sau khi lau xong thì trên đầu ngón tay dính ít hạt mè, là được rắc lên bánh chiên.
Úc Hoa lại cười nói: “Anh đột nhiên cảm thấy bánh kếp ăn ngon hơn.”
Vưu Chính Bình vội vàng lấy khăn giấy lai miệng, hoảng sợ nói: “Sao mà anh biết là em ăn bánh kếp? Rõ ràng là em đã nhai kẹo cao su rồi mà!”
“Mọi đồ dùng trước khi ra ngoài đều do anh chuẩn bị, em mua kẹo cao su khi nào?” Úc Hoa rũ mắt, dùng muỗng khuấy nhẹ lá trà trong tách.
“Mua khi nào?” Vưu Chính Bình gãi đầu, vẻ mặt bối rối, “Kỳ quái, em cũng không nhớ rõ, đại khái là trước khi xem phim thì thuận tay mua.”
“Cho anh hai viên kẹo cao su, sau khi ăn cơm anh cũng muốn nhai.” Úc Hoa mở tay ra.
Vưu Chính Bình dứt khoát lấy ra một hũ kẹo cao su nhét vào trong tay Úc Hoa, Úc Hoa dùng vuốt hủ nhựa kẹo cao su, giống như lơ đãng nói: “Em đã ăn vụng trước đó rồi.”
Vưu Chính Bình đột nhiên nhớ tới ngày nghỉ lúc trước, Úc Hoa nấu canh khiến cậu ăn không no, nhân lúc đi mua đồ ở dưới nhà thi tranh thủ đi ăn cơm thịt nướng, sau khi trở về thì bị Úc Hoa kéo đi rèn luyện lực eo đến tận buổi tối, vận động quá độ tới mức một người thủ hộ như cậu cũng không chịu nổi.
“Em…… Em chỉ muốn cùng anh ăn một bữa cơm thật tốt,” Vưu Chính Bình lúng túng nói, “Anh thích không khí của nhà hàng Trung Quốc này.”
Úc Hoa chăm sóc cuộc sống của cậu rất tốt, Vưu Chính Bình áo tới thì đưa tay cơm tới thì há mồm, mỗi ngày đều có khăn mặt được anh treo ở vị trí cố định. Thật hiếm khi Vưu Chính Bình được thể hiện, cậu hy vọng mình có thể giống như Úc Hoa làm mọi thứ hoàn mỹ vô khuyết, ai ngờ rằng vì sơ ý mà cậu không chọn đúng phim, buổi sáng thì bận quá nên không thể chuẩn bị bánh mì để lót dạ đành phải đi ra ngoài mua bánh kếp, để cho Úc Hoa ngồi một mình trong ghế lô, còn bị phát hiện!
“Có phải em lại làm loạn nữa rồi không?” Vưu Chính Bình ủ rũ cụp đuôi nói.
Lúc này Úc Hoa đang ngồi đối diện Vưu Chính Bình, chiếc bàn rất lớn nên hài người cách nhau rất xa. Nhà hàng Trung Quốc được trang trí rất đẹp mắt, môi trường ăn uống luôn chú trọng sự riêng tư, vẫn duy trì khoảng cách an toàn.
Nhưng tất cả những điều này đều không thích hợp với bọn họ.
Úc Hoa lướt qua bàn ăn ngăn cách giữa hai người, đi đến bên cạnh Vưu Chính Bình ôm lấy cậu và nói: “Không có chuyện gì là không thể nói ra được, đối với anh mà nói, điều quan trọng nhất của việc hẹn hò chính là hai người phải làm một việc cùng nhau, anh không muốn em phải ủy khuất để chiều theo ý anh.”
“Nhưng mà anh vẫn luôn chiều theo ý em……” Vưu Chính Bình không vui nói.
“Không có,” Úc Hoa nói một cách dứt khoác, “Cái gọi là rắc rối ngoài ý muốn của em đối với anh mà nói là những chuyện rất thú vị, nó tuyệt vời hơn rất nhiều so với cái kế hoạch được thực hiện từng bước từng bước một.”
“Nhưng mà anh có chút tức giận……” Vưu Chính Bình thấp giọng nói.
“Anh không phải là tức giận, là có chút tiếc, anh muốn cùng em ăn bánh kếp, anh cảm thấy mình đã đánh mất đi một cơ hội để có thể trải nghiệm ăn món bánh kếp ngon lành.” Úc Hoa khẽ thở dài.
Phong Khôi đang nghe lén ở phòng bên cạnh thì thấy Hoàn Tử Hư rùng mình một cái, tháo tai nghe ra xoa xoa cánh tay nói: “Hết chịu nổi rồi, người thường yêu đương buồn nôn như vậy sao?”
Phong Khôi yên lặng nhìn Hoàn Tử Hư, không có trả lời vấn đề này.
“Quên đi, anh cũng không hiểu đâu.” Hoàn Tử Hư xua tay nói, “Tạm thời để cho bọn họ ăn trưa vui vẻ cái đã, chờ Úc Hoa ở một mình thì động thủ, dù sao cũng là buổi hẹn hò cuối cùng.”
Phong Khôi vươn hai ngón tay ra, dùng bàn tay kia kẹp chặt hai ngón tay này lại, cả hai đều bị gãy.
Hắn không có chảy máu, phía dưới làn da toàn bộ đều là kim loại, dường như hắn cũng không có cảm giác đau, sau khi kẹp gãy hai ngón tay, một ngọn lửa phụt ra từ ngón trỏ của bàn tay kia, xương bằng kim loại của hai ngón tay gãy được nối liền lại với nhau, phần thịt còn lại thì chưa được khôi phục, chỉ lộ ra xương.
“Không muốn nói chuyện tới mức dùng ngôn ngữ cơ thể luôn sao? Cho dù không cảm nhận được đau đớn, cũng không nên không yêu quý cơ thể của mình.” Hoàn Tử Hư thở dài, dùng điểm hệ thống của mình đổi lấy một lọ thuốc trị ngoại thương, tự tay bôi lên cho Phong Khôi.
Ngoại trừ làn da người, xương cốt, cơ bắp, mạnh máu, gân cốt, dây thần kinh, kinh mạch… của Phong Khôi đều biến thành kim loại, chỉ còn lại có một tấm da.
Trên thực tế nếu không nhờ Hoàn Tử Hư ngăn cản, Phong Khôi đã sớm lựa chọn phương hướng nâng cấp cơ giới hóa, chính hắn hết lần này đến lần khác ngăn cản Phong Khôi, Phong Khôi mới có thể miễn cưỡng giữ lại được tính người.
Sau thế giới thứ nhất, hệ thống từng nhắc nhở bọn họ là Phong Khôi đã chọn làm một người trí năng, kỳ thật hắn sẽ dấn thân vào một con đường tương đối nhẹ nhàng, hắn sẽ thông quan dễ dàng hơn so với những người thường khác, sau một một thời gian máy móc không có cảm xúc, hắn sẽ phát triển thành một máy tính siêu thông minh, dần dần mô phỏng ra tư duy và tính cách của con người, và cuối cùng là vượt qua con người.
“Còn tình cảm thì sao?” Hoàn Tử Hư lúc đó hỏi.
Đáp án của hệ thống là sau khi hoàn thành tính toán siêu thông minh xong, Phong Khôi cũng sẽ mô phỏng ra phương thức tính toán cảm xúc, sẽ càng ngày càng giống con người.
Hệ thống đã đưa ra cho Hoàn Tử Hư hai sự lựa chọn vào thời điểm đó, phương pháp thứ nhất là để Phong Khôi tự mình chủ đạo, phương thức tiến hóa có xu hướng giữ lại bộ não của con người và biến đổi các bộ phận khác của cơ thể, nhưng sau khi tất cả các bộ phận khác của cơ thể được thay thế thì nhất định cũng phải thay đổi bộ não, nhưng khi đó thì bọn họ có thể thay đổi tính toán của mình để tiến bộ hơn và giống não người hơn; phương pháp thứ hai là thay đổi bộ não trước, bởi vì cấp độ của họ quá thấp, bộ não có thể được trao đổi chỉ là một mô hình trí tuệ nhân tạo cấp thấp, từ những mệnh lệnh mà Hoàn Tử Hư đưa ra, Phong Khôi sẽ tuyệt đối chấp hành mệnh lệnh đó, hắn sẽ là một người máy không bao giờ phản bội bạn đồng hành của mình.
Năng lực ban đầu của Hoàn Tử Hư rất yếu, gần như là không có sức chiến đấu. Hệ thống đã đưa quyền chọn lựa tiến hóa của Phong Khôi cho Hoàn Tử Hư, cũng nhắc nhở hắn rằng với năng lực của hắn thì cần một người bạn đồng hành tuyệt đối nghe lời để bảo vệ cậu trong giai đoạn đầu.
Hệ thống không ngừng ám chỉ Hoàn Tử Hư thay đổi bộ não của Phong Khôi, nhưng Hoàn Tử Hư lại lựa chọn một con đường khó khăn hơn.
Hắn giữ lại trí tuệ của Phong Khôi, nhưng cũng không thể ngăn cản Phong Khôi bị thương, mỗi khi bị thương thì chỉ có thể trị liệu bằng cách thăng cấp, nếu thăng cấp thì nhất định phải thay đổi nội tạng của mình.
Vào khoảnh khắc bọn họ thay đổi trái tim, trí nhớ của Phong Khôi đã giảm xuống.
Thật kỳ lạ khi nơi mà con người lưu trữ trí nhớ là đại não, đại não có thể lưu giữ vô số thông tin, khi Phong Khôi thay đổi trái tim máy móc thì bộ nhớ lưu trữ không đủ, cho dù Hoàn Tử Hư có tìm được bao nhiêu dung lượng lưu trữ ở bên ngoài đi chăng nữa thì vẫn không đủ.
Số liệu thông tin của hơn một trăm thế giới là quá nhiều đối với họ, hắn không có biện pháp lưu trữ nhiều hình ảnh video như vậy, đối với hình ảnh và âm thanh, Phong Khôi chỉ có thể lặng lẽ xóa một phần dữ liệu trí nhớ trên lưng Hoàn Tử Hư, chờ đến lúc Hoàn Tử Hư phát hiện ra Phong Khôi bị mất trí nhớ, Phong Khôi đã hình thành thói quen xóa sạch trí nhớ còn tồn đọng.
Hắn lao tâm lao lực, không tiếc vượt qua các sấm quan giả để cướp điểm bằng mọi giá, chỉ vì giải quyết tình huống của Phong Khôi.
Nhưng mà, khi mà cấp độ của bọn họ càng cao, Phong Khôi càng không giống con người.
Hoàn Tử Hư không tin bất kỳ nhắc nhở nào từ hệ thống, và khi nhận được nhiệm vụ thông quan thì ban đầu hắn cũng không chú ý tới nó.
Hắn luôn rõ ràng nhận ra kẻ địch của bọn họ vẫn luôn là hệ thống, mà không phải là vượt qua các thế giới. Cái gọi là giết chết boss tối thượng để thông quan hoàn toàn là nói vớ va vớ vẫn, con boss này nhất định có vấn đề, sau khi giết chết boss cũng chưa chắc được thông quan.
Điều mà Hoàn Tử Hư muốn làm chính là tìm ra lỗ hổng của hệ thống và tiêu diệt hệ thống. Việc hệ thống bị giáng cấp sau khi Thông Quan Giả xuất hiện vào 15 năm trước đã mang đến một niềm hy vọng cho Hoàn Tử Hư, hắn đoán rằng càng có nhiều người thông quan thì hệ thống có thể bị đánh sập hoàn toàn, hắn khuyến khích những người mà hắn biết tập trung tận dụng mọi khó khăn để thông quan, ai ngờ rằng hệ thống đã mở ra cách chơi thứ hai—— hình thức săn giết sấm quan giả có thể tương tác trên thế giới.
Mặc dù độ khó đã được giảm bớt nhưng những sấm quan giả trên cấp 100 vẫn có thể săn giết lẫn nhau trên khắp các thế giới, hệ thống sẽ dung hợp ngẫu nhiên 2 – 5 thế giới lại với nhau và nói với người chơi rằng sau khi săn giết đối phương thì có thể lấy được số vượt ải của họ, nếu đối phương chỉ còn thiếu một thế giới là sẽ thông quan, như vậy giết hắn đi thì bạn cũng sẽ chỉ còn thiếu một thế giới.
Hình thức này khiến cho các sấm quan giả phát cuồng, độ khó của thế giới giảm xuống, sức mạnh của boss thì yếu đi, những sấm quan giả không còn nỗi lo được kích thích bởi sự xuất hiện của Thông Quan Giả đầu tiên bắt đầu giết hại lẫn nhau.
Cho dù có một số người sáng suốt không tham gia vào cuộc chiến này, cũng sẽ trở thành con mồi của người khác, không thể không phản công lại.
Những sấm quan giả vượt qua cấp độ càng cao thì càng bị săn lùng nhiều hơn, những người dưới cấp độ 100 thì ngược lại nhẹ nhàng hơn, bọn họ không hề nhận được thông báo này, hoàn toàn không biết gì cả mà vui vẻ vượt qua các cửa ai khó khăn.
Hoàn Tử Hư và Phong Khôi trốn đông trốn tây, may mắn lúc này năng lực “Trao đổi giả dối” của hắn đã thành hình, năng lực này tuy không đủ mạnh, nhưng lại là năng lực có một không hai để xóa đi dấu vết tồn tại của bọn họ, tránh thoát việc đuổi giết.
Hắn vừa chạy trốn vừa vượt ải, mười lăm năm sau, Hoàn Tử Hư phát hiện một sự thật kinh người, có không quá 3000 sấm quan giả trong hệ thống.
Điều này không khoa học, cho dù có săn giết lẫn nhau thì cũng nên giữ lại một ít người mạnh, dưỡng cổ còn có cổ vương ra đời, thì tại sao không có một cường giả nào, trừ khi là hệ thống đã ra tay xử lý các sấm quan giả đã săn giết quá nhiều người.
Đồng thời thì độ khó của thế giới cũng dần dần tăng lên, từ từ trở về tiêu chuẩn như trước đây. Có thời điểm, hai sấm quan giả đang đấu tay đôi bị những quái thú mà bọn họ xem thường của thế giới đó thủ tiêu, độ khó của thế giới đột nhiên tăng lên, những sấm quan giả vốn hình thành thói quen coi khinh người bản xứ trên thế giới trong nháy mắt bị đánh một đợt không kịp phòng ngừa, lại một lần nữa mất đi những sấm quan giả cấp cao.
Hoàn Tử Hư đưa ra một kết luận, hệ thống đã bị thương nặng nhờ Thông Quan Giả đầu tiên vào 15 năm trước, để hồi máu, nó dẫn đường cho những sấm quan giả nội chiến, chậm rãi khôi phục bằng việc hấp thụ năng lượng của sấm quan giả.
Như vậy cái gọi là nhiệm vụ thông quan, có thể là một hình thức mà hệ thống hút cạn máu người hay không, đột nhiên tăng độ khó là một phương pháp hồi máu.
Hoàn Tử Hư không muốn tiếp nhận nhiệm vụ, lúc này Phong Khôi nói với hắn là hệ thống giao cho Phong Khôi một nhiệm vụ, chỉ cần cướp đoạt trái tim của Hoàn Tử Hư thì Phong Khôi có thể trở thành một người có trí tuệ hoàn toàn.
Phong Khôi là một người ngốc nghếch, việc thăng cấp liên tục khiến hắn mất đi năng lực suy nghĩ, thế nhưng đem loại nhiệm vụ này nói Hoàn Tử Hư đầu tiên, với thân hình cao lớn của hắn, ánh mắt thuần khiết ngây thơ, đối Hoàn Tử Hư tràn ngập tín nhiệm.
Nghe thấy nhiệm vụ này, Hoàn Tử Hư mỉm cười tuyệt vọng, nhiệm vụ hệ thống này không phải là ép Phong Khôi, mà là ép hắn.
Hệ thống nói rõ ràng với Hoàn Tử Hư, nếu hắn không tiếp nhận nhiệm vụ thông quan thì nó có vô số phương pháp bức chết một trong hai người.
Vì thế Hoàn Tử Hư mang theo Phong Khôi gia nhập Liên Minh Thông Quan, rồi phát hiện trong liên minh này chỉ có một đống phế vật “Không thể làm gì được, giữ mạng là hàng đầu”.
Đạo Cụ Khởi Đầu đổi một cái tủ quần áo, Chân Lê – người chỉ vượt qua có bốn thế giới trong 15 năm còn chưa nói, thái độ của hắn cũng rất cởi mở; còn Nguyên Lạc Nhật vượt qua 37 cấp thế nhưng cảm thấy thủ lĩnh của liên minh mới vượt qua 200 cấp là rất mạnh, hệ thống thật sự là giết chết sạch sẽ những người chơi cấp cao, một tên mới chỉ có cấp 200 cũng được coi là mạnh.
Còn tên cuồng bom kia là một người nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ, 15 năm trước hắn còn chưa đạt cấp 100, hắn đã tận dụng độ khó giảm đi và chăm chỉ vượt qua các cấp trong 15 năm đó, nhanh chóng đến cấp 192. Nhưng khó khăn ở thế giới quá thấp khiến kẻ cuồng bom đó không thể hiểu chính xác về bản thân mình, cho rằng tất cả các thể giới đều là phế vật.
Hoàn Tử Hư sắp bị Liên Minh Thông Quan chọc cười, nếu một đám ô hợp này có thể hoàn thành nhiệm vụ…… Vậy thì trừ khi Mục Tiêu Nhiệm Vụ cũng là phế vật.
Hắn vẫn luôn không ra tay, thờ ơ lạnh nhạt. Trước khi Nguyên Lạc Nhật sa lưới, hắn nghe thấy giọng nói của Mục Tiêu Nhiệm Vụ, đột nhiên sinh ra ý tưởng muốn liên lạc với Mục Tiêu Nhiệm Vụ. Một người bị toàn bộ hệ thống đuổi giết, thế nhưng lại nói ra là tuyệt đối không được làm hại người thường và không được vi phạm pháp luật, điều này khiến cho Hoàn Tử Hư rất tò mò về suy nghĩ của đối phương.
Khi tên cuồng bom sa lưới, Hoàn Tử Hư đã nhìn thấy phần nổi của tảng băng trôi của Mục Tiêu Nhiệm Vụ thông qua kết nối video.
Nhiều năm qua, Hoàn Tử Hư vẫn luôn tìm kiếm những người cộng tác, nhưng người có thể giết chết hệ thống, những người có thể phục hồi Phong Khôi trở về như cũ, sự lãnh khốc khiến người ta sợ hãi của Mục Tiêu Nhiệm Vụ khiến hắn sinh ra một tia hy vọng.
Vì thế Hoàn Tử Hư đi vào thế giới này, sau khi trải qua một phen điều tra, nghĩ ra kế sách giá họa.
Hắn muốn giá họa cho người áo đen, khiến người áo đen trở mặt thành thù với Tổ Chức Thủ Hộ, hắn muốn âm thầm theo dõi trận chiến và quan sát phản ứng của người áo đen từ một phía. Nếu một người ở dưới tình huống bị vu oan giá họa vẫn có thể duy trì lý trí và không lạm sát người vô tội, thì hắn có thể yên tâm mà hợp tác với người áo đen giết chết hệ thống, cũng nguyện ý sẵn sàng giao tính mạng của Phong Khôi vào tay đối phương.
“Giết chết” Úc Hoa là đầu danh trạng* của Hoàn Tử Hư, Úc Hoa sẽ “Chết”, cũng sẽ “Sống lại” ở thời điểm thích hợp.
*Nguyên văn (投名状): Cắt đứt khả năng để người nào đó có thể trở mặt với mình và theo về phía bên kia.
Kìm lại cơn buồn nôn, Hoàn Tử Hư một lần nữa mang tai nghe lên, nghe cặp chồng chồng bên cạnh tán tỉnh, cũng nghe thấy bọn họ hủy kế hoạch đi mua sắm và chiều này, quyết định sửa lại thành đi chạy trốn khỏi mật thất.
Úc Hoa nói: “Nếu em không thích đi mua sắm thử quần áo, không bằng chúng ta đi tới chỗ mà em thích đi, chạy trốn khỏi mật thất thì sao? Hai chúng ta bị giam trong một hoàn cảnh khung bố, cùng nhau tìm các cơ quan và manh mối để trốn thoát.”
“Được đó,” Vưu Chính Bình liên tục gật đầu, “Cũng có thể rèn luyện kỹ năng tìm manh mối và năng lực phân tích của em, đến lúc đó anh không được nhắc nhở em, để cho em bảo vệ anh!”
Bảo vệ? Úc Hoa hơi sửng sốt, cuộc đời của anh dài đăng đẳng, hình như anh rất ít nghe thấy cái từ này.
Úc Hoa lúc mới vừa bắt đầu vượt cấp là một thiếu niên có tính cách nhiệt huyết, khi đó anh vẫn luôn là trụ cột của đông đội, chịu trách nhiệm về mọi thứ cũng như gánh vác việc bảo vệ mọi người. Sau này đồng đội của anh chết và thay đổi không ít, Úc Hoa cũng không còn sự nhiệt huyết năm đó nữa, anh vững vàng bình tĩnh, lý trí bảo vệ mọi người.
Sau này những người cần anh bảo vệ cũng không còn nữa, anh một mình bước đi, một người đối mặt với mưa gió.
Bị phụ thuộc, bị phản bội, bị ruồng bỏ bởi những người khác, Úc Hoa rất mạnh, tất cả những người bạn đồng hành của anh đều biết rằng anh không cần sự bảo vệ.
Bảo vệ…… Tiểu Vưu nói sẽ bảo vệ…… Anh? Ánh mắt Úc Hoa hơi sáng, chuyên chú nhìn Vưu Chính Bình.
“Sao, sao vậy? Không tin em có thể dẫn anh trốn khỏi mật thất sao?” Trái tim Vưu Chính Bình đập loạn xạ dưới cái nhìn của anh, tại sao ánh mắt của Úc Hoa lại…… Gợi cảm đến vậy?
“Không có,” Úc Hoa lắc đầu, “Anh thích em “bảo vệ” anh.”
Kể từ khi biết Tiểu Vưu là người thủ hộ, Úc Hoa vẫn luôn xem nhẹ một vấn đề, Tiểu Vưu trong mắt người thường là một người rất mạnh, trong mắt Tổ Chức Thủ Hộ cũng là tinh anh, ngay cả khi đối mặt với kẻ phá hoại, Tiểu Vưu cũng có sức mà đánh một trận.
Vưu Chính Bình được sinh ra là để bảo vệ, cậu bảo vệ những người dân bình thường ở khu Húc Dương, cậu bằng bất cứ giá nào cũng bảo vệ tính mạng của ba đứa trẻ trên sân thượng, đương nhiên là Úc Hoa cũng thuộc trong phạm vi bảo vệ của cậu.
Trên sân thượng thì Úc Hoa cũng đã sử dụng “Phát lại thời không” để xem Tiểu Vưu đã trải qua trận chiến kịch liệt như thế nào trong lúc anh thay quần áo, lúc đó anh có chút hâm mộ đối với những người được Tiểu Vưu bảo vệ, nhưng mà bởi vì Úc Hoa quá mạnh nên anh không chú ý một chút khát vọng nho nhỏ này.
Mới vừa rồi anh nghe từ phòng bên cạnh có người nói muốn bắt cóc anh, bây giờ Tiểu Vưu lại nói muốn “Bảo vệ” anh, này chẳng lẽ chính là định mệnh sao?
Úc Hoa đề nghị Vưu Chính Bình thay đổi hành trình buổi chiều thành chơi chạy trốn khỏi mật thất, điều này để tạo cơ hội cho hai kẻ phá hoại “Bắt cóc” anh, yên lặng giải quyết hai kẻ phá hoại này mà không bị Tổ Chức Thủ Hộ phát hiện, giảm bớt những rắc rối trong tương lai.
Nhưng mà hiện tại…… Úc Hoa có chút luyến tiếc.
Quả là hai đạo cụ tốt để tăng độ thân mật của cặp chồng chồng, anh có thể bí mật giúp Tiểu Vưu tăng sức mạnh trong lúc chiến đấu, để cho Tiểu Vưu càng ngày càng mạnh hơn, để em ấy có thể dễ dàng đánh bại các đối thủ khi gặp phải những kẻ phá hoại mạnh trong tương lai.
Anh còn có thể hưởng thụ cảm giác được người khác bảo vệ, anh chưa từng trải qua, nên có chút muốn thử.
Đối mặt với ánh mắt chờ mong của Úc Hoa, trong lòng Vưu Chính Bình cũng dấy lên niềm tự hào thuộc về người thủ hộ, cậu vỗ ngực nói: “Ừm, đến lúc đó anh nắm chặt tay của em, theo sát em, tất cả đều giao cho em!”
Ôi trời ơi, cảm giác thật là yomost khi nói với Úc Hoa là “Tất cả đều giao cho em”!
Vưu Chính Bình nóng lòng vét sạch đồ ăn trong đĩa, rồi kéo theo Úc Hoa đi chạy trốn khỏi mất thật, cậu không chú ý tới là sau khi rời khỏi nhà hàng, Úc Hoa đã lặng lẽ ném keo cao su vào trong thùng rác.
Khi ném kẹo cao su đi, Úc Hoa vẫn luôn chú ý biểu hiện của Vưu Chính Bình, thấy cậu không có biểu hiện đột nhiên khôi phục trí nhớ thì khẽ nhíu mày.
Anh chỉ mới nhìn thấy năng lực “Trao đổi giả dối” một hai lần, nếu như vứt bỏ vật phẩm trao đổi, “Tiềm thức” bị bóp méo sẽ khôi phục lại, bây giờ anh đã vứt kẹo cao su đi rồi, tại sao Tiểu Vưu vẫn không thay đổi, năng lực trao đổi của đối phương là không thể xoay chuyển sao?
Thấy hai người tính tiền xong, Hoàn Tử Hư cũng mang Phong Khôi rời đi, trước khi rời đi hắn thừa dịp nhân viên chưa vào dọn dẹp thì tiến vào ghế lô, nhặt hũ kẹo cao su đang dùng dở trong thùng rác.
Lúc thanh toán, Hoàn Tử Hư đặt một viên kẹo cao su ở quầy thu ngân, thu ngân viên dường như mất hồn và không cho bọn họ trả tiền.
Tất nhiên là hai người vào cũng không gọi món ăn gì, vẫn luôn ngồi trong ghế lô, kẹo cao su được “Trao đổi” thành phí ăn cơm cao ngất ngưởng.
Khi đến căn phòng mật thất sinh tồn, thấy cặp chồng chồng ưu sầu vui vẻ xếp hàng mua vé, Hoàn Tử Hư cũng chưa sốt ruột đi vào mà là nhìn hũ kẹo cao su.
Sau nhiều lần thăng cấp “Trao đổi giả dối” thì đã có hiệu lực “Điều khoản bá vương”, không hoàn lại hoặc trao đổi, cho dù vứt bỏ “Vật trao đổi”, chỉ cần hắn không muốn trả lại thì “Vật trao đổi” cũng không được trả về.
Hoàn Tử Hư thực sự không quan tâm đến việc kẹo cao su bị vứt đi, điều hắn quan tâm chính là tại sao Úc Hoa lại vứt nó đi.
“Anh nói xem, hắn ta vứt kẹo cao su đi có phải là kiềm chế ham muốn chiếm hữu không, hắn không muốn người yêu mình sử dụng món đồ mà hắn chưa dùng đến, hay là hắn phát hiện “Trao đổi giả dối”?” Hoàn Tử Hư cảnh giác hỏi.
Phong Khôi chỉ vào màn hình giới thiệu ngoài cửa chạy trốn khỏi mật thất, nhếch nhếch miệng, khóe miệng chảy chút dầu máy, muốn ăn.
“Không được ăn!” Hoàn Tử Hư đau đầu nói.
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️