Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Cổ Đại [Quyển 2] [Mau xuyên] Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan Chương 207: Bút ký dưỡng thê của Quốc sư đại nhân (38)

Chương 207: Bút ký dưỡng thê của Quốc sư đại nhân (38)

6:49 sáng – 23/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 207: Bút ký dưỡng thê của Quốc sư đại nhân (38) tại dua leo tr 

Editor: Nha Đam

Hệ thống: “Ký chủ, thật ra ngươi nên hỏi Mảnh nhỏ, hắn có ghét người lười hay không …”

Phong Thiển: “…”

Đây được gọi là Phật. (Cái này mình đọc cũng không hiểu lắm =))

Hệ thống: “……”

Biên giới Phong Khải quốc.

Ngay khi cỗ xe của Quốc sư đại nhân tiến vào trong liền thu hút sự chú ý của mọi người.

Quốc sư của Thiên Vinh quốc chính là một huyền thoại ở nơi đó.

Người dân Phong Khải đều đã nghe nói về vị Quốc sư tôn quý của quốc gia này.

Những người lính canh giữ biên giới bất ngờ nhận được lệnh của quốc vương.

—— Nghênh đón Quốc sư của Thiên Vinh quốc.

Tin tức đến bất ngờ.

Không bao lâu, chiếc xe ngựa của Quốc sư, biểu tượng cho địa vị cao quý của Thiên Vinh, từ từ ở đằng xa tới.

Số lượng hộ vệ cùng nhân mã đã đủ để cho thấy thân phận tôn quý của đối phương.

Tất cả mọi người đều không dám chậm trễ.

Đó chính là tín ngưỡng của người dân Thiên Vinh, đích thân Quốc vương đã hạ lệnh mở cửa để nghênh đón.

Tất nhiên là không dám chậm trễ dù chỉ một chút.

Mãi cho đến khi dội ngũ của Quốc sư đi xa, những người lính gác mới phục hổi tinh thần.

Trong lòng chấn động.

Đây chỉ là ở biên giới.

Đã đến kinh thành của Phong Khải quốc.

Người đi đường gần như cùng một lúctản ra hai bên .

Khi xe ngựa đi qua, mọi người đều cúi đầu cung kính.

Mãi cho đến khi xe ngựa đi xa,mới dám ngẩng đầu nhìn vài lần.

Người ta nói rằng, Quốc sư đại nhân của Thiên Vinh quốc không chỉ có năng lực xuất chúng, mà dung mạo càng khiến cho người ta không thể quên được.

Không ai là không tò mò về vị Quốc sư này.

Nhưng cũng không dám có hành động quá đáng, chỉ có thể cúi đầu cung kính.

Xe ngựa đi đến hoàng cung.

Có Ngự Sử cố tình đến cổng cung điện để nghênh đón và dẫn đường.

Quốc vương của Phong Khải quốc chưa bao giờ nghĩ rằng Quốc sư cuả Thiên Vinh quốc sẽ đến thăm.

Nhưng Quốc vương của Thiên Vinh quốc đã ra roi thúc ngựa đưa đến nên ông phải vội vàng bày tiệc chiêu đãi vị quốc sư cao quý này.

Tất nhiên, ông cũng đã nhận được thư của Mặc Giang trước đó.

Bức thư cho biết đã tìm thấy Thiển Nhi.

Hôm nay ngay khi Mặc Giang vừa nhập cảnh, liền vội vàng truyền tin cho quốc vương.

Công chúa đi cùng Quốc sư của Thiên Vinh quốc.

Tin tức này càng làm cho Quốc vương chú ý tới yến tiệc này.

Trong bữa tiệc.

Đôi mắt của nhà vua và hoàng hậu, cũng như các quan đại thần đều chăm chú ở cửa.

Sức mạnh quốc gia của Phong Khải không bằng Thiên Vinh.

Yến tiệc này chắc chắn là một cơ hội tuyệt vời để tạo mối quan hệ tốt đẹp với Thiên Vinh quốc.

Mọi người đều rất coi trọng.

Tất nhiên, nhà vua và hoàng hậu quan tâm nhất đến chính là vị công chúa đã bị thất lạc nhiều năm.

Không lâu sau.

Một tiếng gọi đến.

Quốc sư đại nhân Mộ Bạch mặc một bộ bạch y, chậm rãi tiến vào.

Bên cạnh Mộ Bạch là cô gái mặc váy hồng.

Gần như cùng lúc đó, tầm mắt của mọi người đều dời xuống, thần sắc cổ quái dừng trên đôi tay hai dường đang giao nhau.

Ánh mắt của Quốc sư lãnh đạm, mặc dù là nắm tay cô gái cũng sẽ không khiến cảm thấy nhân sinh khó chịu. (Đoạn này hơi ngang nhỉ nhưng tớ dịch theo convert đấy)

Sau khi nhìn thấy rõ dung mạo của vị Quốc sư của Thiên Vinh quốc này, tất cả mọi người đều không khỏi nín thở.

Quá kinh diễm.

Dường như không có ngôn từ hoa mỹ nào đủ để phác họa dung mạo của người trước mặt.

Tuy nhiên, khi họ nhìn thấy dung mạo của Phong Thiển một lần nữa.

Mọi người đều sững sờ.

Đặc biệt là … Quốc vương và hoàng hậu ngồi trên chủ tọa.

Giống quá.

Giống như là được tạc cùng một khuôn mẫu với vương hậu.

Cho dù là trùng hợp, cũng không có khả năng giống đến như vậy.

Chúng đại thần chợt nhớ đến vụ việc mười bốn năm trước.

Vì vậy, tức khắc trong lòng hiểu rõ.

Thời điểm hoàng hậu trên chủ tọa thấy khuôn mặt của cô, ngây người một lúc, hai mắt đẫm lệ.

Hoàng hậu nhéo ngón tay, dù đã cố gắng hết sức để kiềm chế cảm xúc nhưng nước mắt vẫn không ngăn được.

Quốc vương ở bên cạnh nắm tay hoàng hậu an ủi.

Mười bốn năm…

Họ nợ đứa nhỏ này quá nhiều.

Nhưng lúc này, không phải lúc thổ lộ.

Quốc vương chỉnh đốn tâm lý, đứng dậy nghênh đón Quốc sư Mộ Bạch.

“Nếu Quốc sư đã đến, chúng ta liền khai tiệc đi.”

Quốc vương hạ lệnh.