Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Cổ Đại [Quyển 2] [Mau xuyên] Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan Chương 228: Đồ đệ của ta vừa bám người vừa hung dữ (16)

Chương 228: Đồ đệ của ta vừa bám người vừa hung dữ (16)

6:51 sáng – 23/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 228: Đồ đệ của ta vừa bám người vừa hung dữ (16) tại dua leo tr 

Editor: Nha Đam

Sau khi kiểm tra tài thiên phú xong, Phong Thiển thu tay đặt trên đầu thanh niên ra, lại không chút để ý cầm lấy ngón tay của đối phương.

Nam Khanh từ nãy đến giờ đều cứng ngắc.

Thiếu niên giật mình, sau đó cúi đầu, lặng lẽ nhìn tay cô.

Nam Khanh có chút không được tự nhiên mím môi.

Chưa bao giờ gần gũi với một người như vậy.

Hắn vốn tưởng rằng…… Hắn sẽ ghét nó.

Nhưng……

Có vẻ như, cũng không khó chịu lắm.

Nam Khanh sững sờ buông lông mi xuống , cũng không có cự tuyệt.

Bất tri bất giác, hắn buông cảnh giác với người trước mặt.

Sư phụ sao……

Thiếu niên đọc thầm trong lòng.

Phong Thiển không coi ai ra gì, nắm tay thiếu niên đi ra khỏi đại điện.

Khi đi ngang qua nhóm tiểu hoàng tử từng bắt nạt Nam Khánh, thiếu niên ngước mắt lên, nhìn họ với ánh mắt sâu thẳm.

Liếc nhìn một cái, rồi thu hồi ánh mắt.

Mấy tiểu hoàng tử đó cũng chỉ dám trừng mắt nhìn đối phương, không dám làm gì.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn Các chủ của Cửu Châu Các dẫn Nam Khanh đi ra ngoài.

Mọi người trong đại điện lại hoảng hốt.

Các chủ của Cửu Châu Các thực sự sủng ái tiểu đồ đệ này.

Phong Thiển không đưa Nam Khanh trở lại cung điện nơi hắn sống.

Cô lấy trong tay áo ra một cây sáo ngọc, dựa vào trí nhớ của nguyên chủ, từ từ thổi.

Âm thanh không êm tai cho lắm, nhưng âm sắc rõ ràng.

Chỉ chốc lát.

Nghe thấy tiếng sáo, thần thú thiên mã từ xa chầm chậm bay tới, kéo theo một cỗ xe ngựa lộng lẫy.

Cho đến khi, hạ cánh trước mặt hai người.

Phong Thiển cất cây sáo ngọc vào trong tay áo.

Cô quay lại nhìn thiếu niên.

“Đi lên đi.”

Nam Khanh nhướng mắt nhìn cỗ xe ngựa trước mặt, có phần khó hiểu.

Hắn nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta … đi đâu vậy?”

Phong Thiển nhìn thiếu niên, và sau đó nắm lấy tay của đối phương.

“Chúng ta trở về Cửu Châu Các trước đã.”

Đột nhiên bị nắm lấy, Nam Khanh không khỏi cứng đờ.

Sau đó, thiếu niên cụp mắt xuống.

Quay lại … Cửu Châu Các?

“Ta nghe họ nói … Có học viện.”

Hắn phải đến học viện học sao…

Phong Thiển chớp mắt.

Cô siết chặt ngón tay của mảnh nhỏ và nói: “Ngươi không cần phải đến học viện học.”

Phong Thiển dừng lại, và tiếp tục: “Ngươi là đồ đệ của ta, ngươi có thể trực tiếp trở về Cửu Châu Các với ta, ta sẽ dạy ngươi tu luyện.”

Khi giọng nói rơi xuống, Nam Khanh không khỏi sửng sốt thêm một lần nữa.

Hắn có thể nhìn ta cô rất lợi hại.

Mọi người đều rất tôn kính cô.

Nhưng……

Hắn không có gì cả.

Tại sao lại đối xử tốt với hắn như vậy?

Thiếu niên không thể hiểu được.

Bây giờ, Nam Khanh không muốn nghĩ đến vấn đề này nữa.

Thiếu niên lặng lẽ liếc nhìn cô gái đang nắm tay mình và mím môi.

Nhỏ giọng gọi: “Sư phụ…”

Đây là lần đầu tiên hắn gọi cô là sư phụ.

Phong Thiển cong mắt, không kìm được mà đưa tay lên xoa đầu Nam Khanh một lần nữa.

Ừm.

Bộ dáng mềm mại ngoan ngoãn của mảnh nhỏ thực sự rất dễ thương.

Nhịn không được muốn sờ một chút.

Nam Khanh đột nhiên không kịp phòng ngừa lại bị sờ đầu một lần nữa.

Thiếu niên có chút vô tội chớp chớp mắt.

Sau đó hắn ngoan ngoãn cụp mắt xuống, để cô xoa đầu.

Phong Thiển sờ soạng vài cái, sau đó liền đưa Nam Khanh lên xe ngựa.

Cô lên xe trước, rồi đưa tay về phía thiếu niên.

Nam Khanh giật mình nhìn xuống lòng bàn tay trắng nõn và mềm mại đang duỗi tới, sau đó nhẹ nhàng đặt tay lên lòng bàn tay của cô.

Phong Thiển nắm chặt lòng bàn tay của thiếu niên, hơi dùng sức.

Với sức lực của cô, Nam Khanh lên xe ngựa một cách dễ dàng.

Cỗ xe ngựa của Các chủ Cửu Châu Các rất nguy nga và tráng lệ, cả về hình thức bên ngoài lẫn nội thất bên trong.

Thiếu niên chỉ nhìn thoáng qua, sau đó tìm một vị trí trong góc ngoan ngoãn ngồi xuống.

Phong Thiển chớp chớp mắt nhìn thiếu niên trước mặt một hồi.

Sau đó thuận miệng hỏi: “A Khanh buồn ngủ chưa?”

Nam Khanh sững sờ trước câu hỏi đột ngột của cô.

Đôi mắt đen nhánh của thiếu niên hơi dại ra, lắc đầu: “Không buồn ngủ.”