Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Cổ Đại [Quyển 2] [Mau xuyên] Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan Chương 239: Đồ đệ của ta vừa bám người vừa hung dữ (27)

Chương 239: Đồ đệ của ta vừa bám người vừa hung dữ (27)

6:52 sáng – 23/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 239: Đồ đệ của ta vừa bám người vừa hung dữ (27) tại dua leo tr 

Editor: Nha Đam

Mấy người còn lại dừng tại chỗ để nghỉ ngơi.

Phong Thiển có chút mê mang nhìn bầu trời.

Không biết hệ thống bắt tìm bảo vật ở đâu.

Đừng quên

Tên cũng thật kỳ lạ.

Nghĩ nghĩ, Mạc trưởng lão cũng không biết từ nơi nào hái được trái cây trở về.

Chống lại ý muốn ném trái cây vào mặt Phong Thiển, Mạc lão gia tử cung kính nói: “Các chủ đại nhân, trái cây đều ở chỗ này.”

Phong Thiển không khách khí đem trái cây nhét vào tay của Nam Khanh.

“Mạc trưởng lão vất vả rồi.”

Cô thản nhiên nói một câu cảm ơn.

Sau đó cô tùy tiện đem trái chia ra rồi ngồi xuống bóng cây gặm trái cây.

Mạc trưởng lão nhìn trái cây nhỏ mà cô đưa cho hắn.

Trong cổ họng nghẹn một ngụm máu, thiếu chút nữa phun ra.

Cố ý?

Mạc trưởng lão tức giận ném trái cây đi, không nói tiếng nào quay đầu rời đi.

Phong Thiển vẫn đang gặm trái cây ở đó.

Nam Khanh nhìn bóng lưng của Mạc trưởng lão, nhắc nhở cô: “Hắn đi rồi.”

Nghe thấy giọng của thiếu niên, Phong Thiển nhìn lên.

Cô trầm ngâm.

Mới chỉnh hắn một chút mà đã không chịu nổi rồi?

“Mặc kệ hắn ta.”

Phong Thiển cúi đầu cắn một miếng trái cây.

Ừm.

Mạc trưỡng lão cũng chẳng ra gì, nhưng trái cây mà hắn tìm được cũng khá ngon.

“Ồ.”

Nam Khanh thu hồi ánh mắt, ngoan ngoãn tiếp tục cắn trái cây.

Sau khi nghỉ ngơi, bọn họ tiếp tục đi sâu vào bên trong.

Mạc trưởng lão đi rồi, mặc dù hai vị trưởng lão kia có chút nghi hoặc nhưng cũng không nói.

Sự im lặng trong rừng thật khủng khiếp.

Những chuyển động nhỏ nhất cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

Mấy người phát hiện ra.

Khi bọn họ vừa mới bước vào bí cảnh, trên mặt đất chỉ có một làn sương mờ ảo.

Mà bây giờ càng đi vào, sương mù càng dày đặc.

Màn sương dày đặc màu trắng dần dần che khuất tầm nhìn.

Phong Thiển nắm chặt tay thiếu niên.

Mọi người không khỏi cảnh giác.

Chỉ chốc lát.

Vài người nhìn thấy một bóng đen đang từ từ tiến lại từ phía trước.

Hai vị trưởng lão rút vũ khí ra.

Phong Thiển cũng chắn trước mặt Nam Khanh.

Thiếu niên nhìn xuống tay mình đang được cô nắm lấy, rồi ngước mắt lên nhìn người đang đứng trước mặt mình.

Ngoan ngoãn cong mắt.

Được sư phụ bảo vệ …

Rất thích.

Rũ mắt một lát, Nam Khanh không khỏi ngẩng đầu nhìn bóng đen kia, có phần khó hiểu.

Thân hình như là bóng người.

Bọn họ đều đã phát hiện ra.

Chẳng lẽ là … có người khác đã phát hiện và mở ra bí cảnh trước?

Hình bóng dần dần tiến lại gần.

“Là Mạc trưởng lão.”

Diệp trưởng lão im lặng hồi lâu khẳng định.

Mọi người cũng nhìn rõ tướng mạo của người tới.

Đúng là Mạc trưởng lão.

Tuy nhiên, điều kỳ lạ là một làn sương đen mờ ảo đang phát sáng trên cơ thể đối phương, và cả người dường như bị chôn vùi trong bóng tối.

Không đợi phản ứng của mọi người, đối thủ đã tấn công với tốc độ cực nhanh.

Sau khi hai vị trưởng lão lộ vẻ kinh ngạc, họ vội vàng đứng trước mặt Phong Thiển để đối phó với đòn tấn công của Mạc trưởng lão.

Phong Thiển cau mày nghi ngờ.

Ngay cả khi Mạc trưởng lão chó cùng dứt dậu, muốn diệt trừ cô ở đây cũng quá viển vông rồi.

Trước hết, có rất nhiều người, hơn nữa có thực lực áp chế.

Cho dù Mạc trưởng lão muốn chống lại hai vị trưởng lão kia, cũng chưa chắc đánh được cô.

Cho nên……

Người trước mặt không nên là Mạc trưởng lão.

Hoặc … Không phải con người.

Nó là một ảo ảnh?

Trong trí nhớ của nguyên chủ có phương diện này.

Ảo canhe có thể khiến người ta sinh ra ảo giác.

Nếu không thể thoát khỏi kịp thời, sẽ luôn bị mắc kẹt bên trong, luôn phải đối mặt với nỗi sợ hãi bị tấn công.

Ảo tưởng cũng có thể phóng đại nỗi sợ hãi trong lòng một người.

“Hì hì ——”

Đột nhiên từ không gian im lặng có một tiếng cười vang lên.

Rất đột ngột.

Nó cũng có vẻ rất lạ, đặc biệt là trong một bầu không khí như vậy.

Phong Thiển cau mày và quay lại nhìn thiếu niên.

“A Khanh có nghe thấy tiếng cười không?”

Nam Khanh sững sờ lắc đầu.

Hắn không nghe thấy gì cả.