Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Cổ Đại [Quyển 4] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ Chương 783-784: Công chúa bệnh kiều và thị vệ (53 + 54)

Chương 783-784: Công chúa bệnh kiều và thị vệ (53 + 54)

7:10 chiều – 29/08/2024

Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 783-784: Công chúa bệnh kiều và thị vệ (53 + 54) tại dua leo tr

Chương 783: Công chúa bệnh kiều và thị vệ (53)

Giọng nói của nàng ta mềm mại khiến người nghe cảm thấy như có một cơn gió mát thổi qua làm lòng người ngứa ngáy.

Trong lúc bọn họ nói chuyện, Nam Nhiễm vốn đang đứng ở góc ngoặt hành lang, hiện tại đã chạy gần tới trước mặt Hàn Tư.

Ban nãy khi mới nhìn thấy dạ minh châu, tâm tình cô vô cùng tốt nhưng vừa nghe lời này, trong lòng lại cảm thấy… chậc chậc…

Cô nhẹ nhàng cười nhẹ một tiếng, bình thản giơ một ngón tay lên chỉ thẳng vào ngực Hàn Tư, chọc chọc vài cái.

“Phu quân, ta tìm chàng lâu rồi nhưng dường như chàng lại không hề nhớ đến ta.”

Càng nói cô càng dùng sức chọc vào ngực hắn, cuộc trò chuyện của hai người Ngô Diệp và nam nhân kia khiến tâm tình của cô vô cùng bực mình cho nên thời điểm nói chuyện, trong mắt cô hiện lên vài tia u oán.

Cô đối với hắn không tốt sao?

Tại sao lại không trở về tìm cô?

Thủy Hoàn đứng bên cạnh nhìn Nam Nhiễm với ánh mắt lo lắng.

Thân thể của công chúa điện hạ vốn đã không tốt, tuyệt đối không được tức giận, nếu không bệnh tim của công chúa sẽ tái phát, hơn nữa còn có khả năng phát bệnh vô cùng nghiêm trọng.

Nhưng từ trước đến giờ Nam Nhiễm lại không hề để tâm tới chuyện này, thậm chí cô còn ra hiệu cho Thủy Hoàn và mấy nha hoàn đi theo lui sang một bên chỉ để một mình cô đứng ở địa bàn của người khác.

Hàn Tư nhìn cô, đôi môi mỏng bạc mím chặt, không nói một lời.

Hộ vệ đứng bên cạnh thấy vậy có hơi kinh ngạc.

“Làm càn!”

Người lên tiếng không ai khác chính là Triệu hộ vệ mới mang bút lông và nghiên mực vào phòng.

Nam Nhiễm ngước mắt, lạnh lùng liếc tên hộ vệ kia một cái, bày ra dáng vẻ hắn ta thật phiền phức.

Không những Triệu hộ vệ khϊếp sợ mà ngay cả vị Tam vương gia có ánh mắt đào hoa kia cũng giật mình, ngỡ ngàng không thôi.

Nữ tử này là ai?

Sao lại bày ra dáng vẻ hưng sư vấn tội rồi còn há mồm ngậm miệng gọi Thất hoàng đệ là phu quân?

Nhìn dáng vẻ này của hoàng đệ… hình như không phải kiểu người không gần nữ sắc? Nếu không sao có thể để nữ tử kia tùy ý chạm vào người được?

Hàn Tư rũ mắt nhìn Nam Nhiễm, ánh mắt không có bất kỳ cảm xúc lạ nào.

Hắn duỗi tay muốn phất tay cô ra nhưng mới giơ tay lên đã bị Nam Nhiễm nắm chặt lấy.

Cô lôi kéo tay hắn, trong mắt toàn là vẻ bướng bỉnh: “Hay là vì ta giẫm gãy xương cái người tên Nam Vân từng được chàng cứu kia, còn khiến nàng ta phải nằm liệt trên giường trở thành phế vật nên chàng cảm thấy ta là một người ngoan độc, không muốn nhìn thấy ta nữa?”

Thật ra, ban đầu Nam Nhiễm cho rằng chỉ cần Hàn Tư dưỡng thương tốt, hắn sẽ tự động trở về tìm cô cho nên một năm qua đi cô cũng không gấp gáp đi tìm hắn. Dù sao cô tốt như vậy, dạ minh châu chắc chắn luyến tiếc không muốn buông tay cô.

Nhưng chờ hoài chờ mãi vẫn không có tin tức gì của dạ minh châu, việc này càng khiến tâm tình cô buồn bực hơn, cuối cùng sau khi thân thể đã tốt hơn, cô buộc hệ thống phải nói ra những chuyện Hàn Tư gặp phải sau khi rơi xuống núi, rồi mới tìm đến Kim Sa Quốc.

Bất quá vừa mới tìm thấy hắn, hắn lại tỏ vẻ lãnh đạm, lạnh lùng với cô làm cô càng bực mình hơn.

Nam Nhiễm nắm chặt một bàn tay của Hàn Tư, một tay khác thì túm lấy đai ngọc ở bên hông hắn dùng sức kéo vài cái, dáng vẻ một vừa hai phải bắt hắn phải mở miệng cho cô một đáp án chính xác.Kết quả đợi hơn nửa ngày mới nghe được Hàn Tư lên tiếng, ngữ điệu của hắn đạm mạc, không có bất kỳ cảm xúc gì.

“Ngươi là người ở đâu?”

Nam Nhiễm ngây người.

Thừa lúc Nam Nhiễm còn chưa kịp phản ứng, Hàn Tư chậm rãi rút tay về, cũng ngăn không cho cô tiếp tục lôi kéo y phục của hắn.

Không biết có phải hắn dùng sức quá mạnh hay không mà cả người Nam Nhiễm lảo đảo qua lại vài cái.

Hàn Tư theo bản năng duỗi tay muốn đỡ lấy cô.

Nhìn cô vững vàng đứng im ở đó, hắn hoảng hốt chớp mắt một cái, tầm mắt nhìn chằm chằm cánh tay đang duỗi ra của mình.

Nam Nhiễm rũ mắt, lẩm bẩm một tiếng: “Không nhớ ra ta?”

Cô bỗng nhiên giơ tay lên chỉ thẳng vào Ngô Diệp đứng bên cạnh.

“Chàng biết nàng ta nhưng lại không quen ta?”

Lời này của cô hoàn toàn không có logic.

Tất cả mọi người ở đây đều biết Ngô Diệp là thuộc hạ của Thất hoàng tử, đương nhiên Hàn Tư phải biết nàng.Hơn nữa việc Thất hoàng tử có biết Ngô Diệp và việc Thất hoàng tử có quen Nam Nhiễm hay không hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.

Chương 784: Công chúa bệnh kiều và thị vệ (54)

Cũng không biết Nam Nhiễm lại nghĩ tới chuyện gì mà ánh mắt nhìn Hàn Tư càng thêm vài phần u oán, cơn tức trong lòng cũng càng lúc càng lớn hơn.

Cô cúi đầu ho khan liên tục, cơn ho kéo dài không dứt khiến cả người cô cũng lảo đảo theo.

Hàn Tư nhìn cô nửa ngày, trong lòng có cảm giác nếu cô còn tiếp tục ho thêm vài lần nữa không chừng sẽ ngất xỉu mất, vì thế hắn không nhịn được duỗi tay đỡ lấy cả người cô.

Bất quá động tác này của hắn lại khiến người khác… cảm thấy hắn đang ôm Nam Nhiễm vào lòng.

Trong hai năm qua, bởi vì di chứng do vết thương ở tim để lại mà cả người Nam Nhiễm đã gầy đi rất nhiều, đặc biệt là lúc này khi đứng chung với một người có vóc dáng cao lớn như Hàn Tư, sự khác biệt ấy càng rõ ràng hơn.Nếu nhìn từ phía sau thì chẳng thấy bóng người Nam Nhiễm đâu, chỉ nhìn thấy một mình Hàn Tư.

Đợi đến khi cơn ho dừng lại, Nam Nhiễm liền ngẩng đầu, hai con ngươi đen như mực nhìn chằm chằm Hàn Tư, vẻ mặt bướng bỉnh.

“Chàng thật sự không nhớ ta là ai?”

Hàn Tư không nói một lời, chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên sống lưng của cô, vuốt nhẹ vài cái.

Bất quá càng như thế Nam Nhiễm càng cố chấp hơn, một mực nắm lấy tay hắn, muốn hắn cho cô một câu trả lời rõ ràng.

Hàn Tư ngừng tay lại, bình thản thu tay về, tư thế vẫn đĩnh bạt như ban đầu, trên mặt cũng không có bất kỳ cảm xúc dư thừa nào, yết hầu di chuyển lên xuống.

Nam Nhiễm dường như đã đoán trước được hắn muốn nói cái gì, vẻ mặt tức giận.

“Chàng đừng nói nữa.” Dứt lời, cô lại ho khan liên tục, một tay cầm khăn tay che lấy miệng, chậm chạp xoay người, tay còn lại thì đỡ tường, bước từng bước ra ngoài.Ngô Diệp ở bên cạnh vội vàng bước lên cản đường Nam Nhiễm, gương mặt dịu dàng mang theo ý cười nói: “Cô nương, không cần khẩn trương, ta là đại phu, nếu cô nương không ngại, ta…” Lời còn chưa nói hết đã bị Nam Nhiễm cắt ngang.

“Cút ngay!” Giọng điệu của cô rất nhẹ nhưng lại mang theo vài phần âm trầm, thái độ khác hoàn toàn khi nói chuyện với dạ minh châu.

Nam Nhiễm mới nói được hai chữ đã ho khan kịch liệt, ho đến mức cả khuôn mặt cô đỏ ửng nhưng cánh môi lại trắng bệch.

Ngô Diệp trố mắt, bị Nam Nhiễm đối xử lạnh lùng liên tục nhiều lần, làm sao nàng ta còn có thể tiếp tục duy trì nụ cười trên mặt?

Khó khăn lắm nàng ta mới giữ được nụ cười xem như tiêu chuẩn: “Cô nương, ta cũng không có ác ý.”

Nàng ta mới nói xong, Nam Nhiễm đã đỡ tường tiếp tục đi về phía trước, trực tiếp đụng phải bả vai của Ngô Diệp, khiến nàng ta lui về sau vài bước.Sau đó chỉ nghe Nam Nhiễm thấp giọng phân phó một câu.

“Người đâu, rút lưỡi nàng ta ra cho ta.” Mỗi lần nàng ta mở miệng nói chuyện, cô lại cảm thấy phiền.

Nam Nhiễm vừa dứt lời, hai tỳ nữ đứng ở phía xa đã tiến lên, hai tên thị vệ ở đằng sau thấy vậy cũng nhanh chóng bước ra bảo vệ Ngô Diệp, dáng vẻ không để bất cứ ai động vào nàng ta.

Vị Tam vương gia kia đứng bên cạnh Hàn Tư thấy một màn này cũng tấm tắc cảm thán.

“Bổn vương chỉ mới rời kinh nửa năm. Từ khi nào trong kinh thành lại có nhiều đại nhân vật như vậy?”

Hắn ta đã gặp qua nhiều người ngang ngược nhưng chưa từng thấy người nào ngang ngược thế này.

Ở địa bàn của người khác mà còn dám hành động lỗ mãng như đang ở nhà của mình.

Nhưng như thế vẫn không là gì so với những gì nữ tử này mới nói.Mấy câu như Nam Vân bị nàng giẫm nát xương, trở thành phế vật, nàng cũng có thể nói ra một cách nhẹ nhàng bâng quơ như không hề liên quan đến mình. Hiện tại còn có thể vân đạm phong khinh(*) đòi rút lưỡi của người khác…

Hai con mắt đào hoa của Tam Vương gia liếc Nam Nhiễm từ trên xuống dưới một lượt: “Bổn vương thật tò mò, không biết cô nương học ở đâu ra loại thủ đoạn tàn nhẫn này?”

Nam Nhiễm dừng bước, cô buông cánh tay đang đỡ tường xuống, quay đầu nhìn đám người trước mặt, cuối cùng tầm mắt lại dừng trên người Hàn Tư.

Cô hơi cắn môi, cơn tức mới tiêu tan trong lòng lại bắt đầu có dấu hiệu bừng cháy, theo sau đó là cơn đau ngực truyền đến, cả cơ thể gầy yếu lảo đảo, bước chân vô thức lui về sau hai bước.

Tam vương gia đứng đó vừa suy nghĩ vừa nghịch quạt xếp trong tay, rốt cuộc nữ tử này bị thương thật hay là đang giả bộ?