Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Cổ Đại [Quyển 4] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ Chương 789-790: Công chúa bệnh kiều và thị vệ (59 + 60)

Chương 789-790: Công chúa bệnh kiều và thị vệ (59 + 60)

7:11 chiều – 29/08/2024

Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 789-790: Công chúa bệnh kiều và thị vệ (59 + 60) tại dua leo tr

Chương 789: Công chúa bệnh kiều và thị vệ (59)

Nhưng nhịn một hồi vẫn không nhịn được, hắn dùng nước mưa để rửa sạch cả người mình, sau đó vận khinh công lẻn vào trong phủ, muốn đi tìm Nam Nhiễm.

Hắn đứng trên nóc nhà nhìn thấy Nam Nhiễm đứng ở đình viện, hai tay thò ra ngoài hứng nước mưa, trên người khoác một cái áo choàng bằng lông, trên mặt nở nụ cười nhẹ, tâm tình dường như đang rất vui vẻ.

Hắn ngây người đứng im ở đó, cứ thế chăm chú nhìn công chúa.

Bên cạnh Nam Nhiễm lúc ấy còn có một nam nhân khác khoác áo lông cừu, trong tay cầm một cây dù bằng tre cẩn thận che mưa cho Nam Nhiễm.

Hắn biết người kia.

Trịnh Sam vương gia.

Nam nhân trong miệng Nam Vân, người mà Nam Nhiễm luôn che dấu dưới đáy lòng.

Hắn biết Nam Nhiễm thích Trịnh Sam, hay nói đúng hơn toàn bộ nữ tử khuê các của Phong Nguyệt Quốc, không ai là không ái mộ người nam nhân mang trên mình chiến công hiển hách này.

Trong màn mưa trắng xóa, Hàn Tư lại nhớ tới những gì Nam Vân nói.

Nam Nhiễm đối với hắn giống như là đang trêu đùa một con sủng vật có cũng được không có cũng được. Lúc nàng cao hứng thì sẽ trêu đùa hai ba câu, còn nếu không may sủng vật chết đi thì vẫn có thể đổi con khác. Giống như, trước đây là hắn ở bên cạnh che dù cho nàng, hiện tại vị trí đó được thay bằng một người khác, dường như, cũng không phải chuyện gì quá lớn.

Hắn là ám vệ, dù thế nào cũng chỉ là một ám vệ. Với tiểu công chúa mà nói, không còn thì có thể đổi một người khác. Tình cổ sẽ cắn nuốt hết toàn bộ nội lực trong người hắn, cho dù hắn có trở về thì cũng không thể tiếp tục làm ám vệ ở bên cạnh bảo vệ nàng.

Hắn cũng không biết bản thân đã đứng đó nhìn bao lâu, chỉ nhớ rõ cuối cùng là bản thân chật vật rời đi.

Bởi vì vết thương trên người chưa lành lại dầm mưa quá lâu, hắn lại ngất xỉu, đợi đến khi tỉnh lại lần nữa thì đã ở Kim Sa Quốc. Sau đó thì trở thành Thất hoàng tử của Kim Sa Quốc, rồi cứ thế thành dáng vẻ hiện tại.

Hàn Tư hồi thần, thấy Nam Nhiễm chậm chạp không nói lời nào, hắn đứng lên đi lại mép giường, vén màn lên nhìn người bệnh đang nằm trên giường, phát hiện không biết tiểu công chúa đã ngủ say từ lúc nào.

Nhìn bộ dáng ngủ say của tiểu công chúa, hơi thở lạnh lẽo quanh người hắn dần dần tiêu tán. Hắn uốn gối, ngồi xuống cạnh giường chăm chú quan sát dáng vẻ lúc ngủ của Nam Nhiễm.

Lúc ở Mãn Hán Lâu, vừa nghe nàng nói chuyện hắn đã nhận ra nàng, sau đó khi gặp lại, nghe nàng gọi hắn một tiếng phu quân, còn dùng ánh mắt u oán nhìn hắn, thiếu chút nữa hắn đã không duy trì được sự bình tĩnh của mình.

Khi đó hắn đã nghĩ gì? À, hiếm khi tiểu công chúa còn nhớ rõ hắn.

Hắn cứ nghĩ rằng sau này hai người bọn họ sẽ không gặp lại nhau, cho rằng dù có gặp lại cũng sẽ xem nhau như người xa lạ, cho rằng đối với tiểu công chúa, thời gian hai người ở bên nhau là chuyện gì đó rất đáng xấu hổ. Dù sao bên cạnh tiểu công chúa cũng đã có người khác. 

Nhưng nàng lại cứ một vừa hai phải nhào vào lòng hắn, cứ cố chấp cọ đầu vào ngực hắn, một phải hai phải dùng ánh mắt vừa ương bướng vừa u oán nhìn hắn. 

Nghĩ như vậy, hắn chống một tay lên giường, cúi người nhẹ nhàng hôn một cái lên đôi môi căng mọng của Nam Nhiễm.

Hắn đã cho nàng cơ hội rời đi nhưng là tự bản thân nàng cố chấp muốn đi theo hắn nên mặc kệ bất kì nguyên nhân gì, đã đến rồi thì đừng mong hắn sẽ buông tay một lần nữa.Cho dù trong lòng nàng có người khác thì cũng đừng mơ rời khỏi nơi này.

Mười ngón tay của hắn và Nam Nhiễm đan chặt vào nhau, cánh tay còn lại thì ôm lấy eo của cô, để cô dựa sát vào lòng mình.

Ban đầu chỉ là một nụ hôn nhẹ thoáng qua nhưng càng hôn lại càng mãnh liệt, cuối cùng lại thành gặm cắn trên môi Nam Nhiễm.

Nam Nhiễm bị đau mà tỉnh dậy, vừa mới mở mắt đã bắt gặp một đôi mắt với cảm xúc dao động mãnh liệt đang nhìn chằm chằm mình.

Sau đó hai mắt cô bị người khác che mất, chỉ cảm thấy môi mình càng lúc càng đau hơn, cảm giác giống như miệng sắp bị người ta cắn đứt.

Ban nãy ở bên ngoài còn bày ra bộ dáng không muốn phản ứng cô.

Hiện tại đã biết cô tốt thế nào?

Chương 790: Công chúa bệnh kiều và thị vệ (60)

Sau khi nụ hôn dài kết thúc, Nam Nhiễm ngã người vào giường, thở hồng hộc, đôi môi sưng đỏ, hai mắt ngập nước.Hàn Tư nhìn vẻ mặt này của Nam Nhiễm, ánh mắt tối sầm lại, hắn vươn tay, ngón tay nhẹ nhàng vuốt v3 đôi môi sưng đỏ của cô, sau đó lạnh nhạt mở miệng: “Tại sao lại tới Kim Sa Quốc?”

Nhắc tới chuyện này, cô liền nhớ tới nữ nhân tên Ngô Diệp kia.

Thế nào?

Hắn không chào đón cô tới đây?

Vốn dĩ gương mặt Nam Nhiễm đang ửng hồng, cả người toát ra hơi thở ái muội, hiện tại cô hừ nhẹ một tiếng: “Ta tới đây làm phiền ngươi thân thiết với người bên cạnh?”

Trùng hợp, cô mới dứt lời, ở cửa liền truyền đến một giọng nói của nữ tử: “Điện hạ, cô nương, thuốc đã sắc xong.”

Hàn Tư duỗi tay cầm lấy chăn bông đắp lên người Nam Nhiễm.

Người mang thuốc vào không phải Thủy Hoàn mà là Ngô Diệp.

Ngô Diệp nở nụ cười nhẹ, đi đến cạnh giường hành lễ với Hàn Tư.“Điện hạ, thuốc đã sắc xong, để thuộc hạ hầu hạ cô nương uống thuốc.”

Hàn Tư không nói gì chỉ duỗi tay cầm lấy chén thuốc kia, ý tứ rất rõ ràng, hắn muốn tự mình đút thuốc cho cô.

Vết thương trên trán của Ngô Diệp do bị Nam Nhiễm ném ngọc vào vẫn còn sưng rất to, thậm chí so với lúc trước ở Mãn Hán Lâu còn nghiêm trọng hơn không ít.

Hàn Tư cầm muỗng khuấy nhẹ một lát, thấy thuốc đã nguội thì mới múc một muỗng đưa tới miệng Nam Nhiễm.

Hắn lãnh đạm nói: “Uống thuốc.”

Nam Nhiễm vừa nghe đến thuốc, hai mày liền cau chặt lại, vừa nhìn đã biết cô ghét uống thuốc đến mức nào. Cô làm bộ giống như không nghe được cái gì, cúi đầu nghịch nghịch một góc ống tay áo của hắn.

Hàn Tư nắm lấy tay cô, cúi người dựa sát lại gần cô, thấp giọng mở miệng.

“Đừng có giả bộ, thuốc này bắt buộc phải uống.”Nam Nhiễm kéo kéo tay áo hắn, cau mày, nói thầm một tiếng: “Không muốn uống.” Nói xong, cô liền xoay người lăn một cái vào bên trong.

Nhưng mới lăn được nửa đường đã bị một bàn tay khác ngăn lại, rồi cứ thế bị Hàn Tư ôm chặt vào trong ngực.

Được rồi, thế này rất tốt, chỗ nào cũng không chạy được.

Hàn Tư bỏ chén thuốc trong tay xuống, lấy một viên đường từ cái bàn bên cạnh đút vào miệng Nam Nhiễm.

Hương vị ngọt ngào làm cho cô thành thật hơn không ít.

Nam Nhiễm giống như một người không có xương, mềm yếu ngã vào lòng hắn, mái tóc tán loạn, vừa nhấc đầu đã nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng thường ngày của hắn. Cô nhịn không được cong môi cười nhẹ, hai con ngươi đen như mực hiện lên tia sáng.

Nam Nhiễm ngẩng đầu, một tay đặt trên vai Hàn Tư, nhẹ nhàng nói: “Dạ minh châu ~!” Ngữ điệu mềm mại, ngọt ngào khiến lòng người ngứa ngáy.Cả người Hàn Tư cứng đờ, càng lúc càng dùng sức ôm chặt lấy cô, sau đó lại đút một viên đường khác vào miệng cô.

Y phục đỏ rực trên người cô sau khi trải qua vài lần lăn lộn đã sớm không còn chỉnh tề, nửa kín nửa hở, trên mặt nở nụ cười câu nhân, dáng vẻ vừa mê hoặc vừa có chút gì đó biếng nhác. Ngược lại Hàn Tư vẫn một bộ chỉnh tề ngồi ở đó, sống lưng thẳng đứng, sắc mặt lạnh nhạt.

Hai người ở chung một chỗ càng tạo nên sự đối lập rõ đánh sâu vào tầm mắt của Ngô Diệp đang đứng bên cạnh.

Nàng ta hạ tay xuống, hai bàn tay nắm chặt tay áo.

Không ngờ, Thất điện hạ lại chiều nữ tử này như vậy.

Chỉ có mỗi việc uống thuốc thôi, nàng ta còn chưa từng gặp qua nữ tử nào nhõng nhẽo như vậy. Hơn nữa, điện hạ còn không hề phiền chán, còn chủ động dỗ dành để nàng ta uống thuốc.Nhưng rõ ràng nữ tử này vừa kiêu ngạo, lại vừa ương ngạnh, còn thích tùy ý làm bậy, vậy mà Thất điện hạ chưa từng lớn tiếng câu nào với nàng, không chỉ thế ngài ấy còn nuông chiều, dung túng nàng, còn đối xử vô cùng ôn nhu với nàng. Thậm chí mỗi khi đứng trước mặt nàng, thái độ của Thất điện hạ đều rất đa dạng, khác hoàn toàn so với dáng vẻ lạnh lùng không có hơi thở người sống trước đây.

Càng nghĩ Ngô Diệp càng dùng sức nắm chặt hai tay, đến mức dù ngón tay đã ghim chặt vào da thịt, nàng ta cũng không cảm thấy đau.