Chương 30: Người Vệ Quốc, Sở Ngôn
Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 30: Người Vệ Quốc, Sở Ngôn tại dua leo tr
“Tác giả của bài văn này là ai?”
Tất cả mọi người trên đài thi đấu, bao gồm mười vị quan giám khảo đều ngẩng đầu lên, nhìn Nhan Tề với vẻ mặt khác nhau.
Đương nhiên, năm vị giám khảo phía Nhan thị không hề ngạc nhiên, thậm chí còn chậm rãi mỉm cười với Nhan Tề.
Nghiêm túc mà nói, tuy Nhan thị và nhóm quan văn không phải là người cùng chung chí hướng, nhưng tiệc Xuân Nhật năm nay, bọn họ rất vui vì Nhan thị bằng lòng quay về giúp đỡ thay vì lựa chọn tên Thái tử hiếu chiến vốn có tiếng ác bên ngoài, điều này khiến họ cảm thấy được an ủi phần nào.
Phàn Thất vốn đang ngồi xổm, nhưng bây giờ đôi mắt hắn mở to, đứng bật dậy với vẻ khó tin. “Không thể nào, Nhan Tề công tử sao có thể…”
Thập Phương ôm kiếm đứng bên cạnh, lạnh lùng lên tiếng: “Bây giờ đại ca đã tin những gì ta nói là thật chưa.”
Đại đệ tử Triệu Diễn đeo khăn xanh, mặc thường phục, đứng sau lưng Tả tướng Tức Mặc Thanh Vũ, nghiêng người nói: “Sư phụ, năm nay không có Nhan thị giúp đỡ, e là phủ Thái tử không có bao nhiêu phần thắng.”
Cả triều đều biết quan hệ giữa Tả tướng Tức Mặc Thanh Vũ và Thái tử như nước với lửa, Triệu Diễn cho rằng ông sẽ rất vui khi nhìn thấy kết quả này.
Nào ngờ Tức Mặc Thanh Vũ lại chế nhạo: “Ngươi cho rằng Nhan thị có thứ gì tốt? Nhan Băng kiêu ngạo thành thói, hiện tại còn dám ra vẻ ta đây ở tiệc Xuân Nhật. Hừ! Lão phu muốn xem thử Nhan Băng còn có thể đắc ý tới khi nào.”
“Còn ngươi nữa! Thân là đại sư huynh, không chuyên tâm học tập, tu dưỡng bản thân, một bài văn tử tế cũng viết không xong, ngược lại còn lo chuyện bao đồng, dám thảo luận triều chính, mau cút về phủ chép bài!”
Giọng ông cực kỳ lớn, không hề để ý đám người Nhan thị và Nhan Băng ngồi phía đối diện, cứ vậy quở trách đệ tử trước mặt đám đông.
Triệu Diễn năm nay đã gần ba mươi tuổi, là một danh sĩ đại nho có tiếng bên ngoài, nghe vậy không khỏi đỏ tai, nhỏ giọng nhận sai.
Mặc dù ngoài mặt con cháu Nhan thị tỏ ra bất mãn, cảm thấy Tức Mặc Thanh Vũ quá kiêu ngạo, nhưng Nhan Băng vẫn bình tĩnh ngồi trên ghế, lông mày hơi cụp xuống, không có phản ứng gì.
Triệu Diễn thấp giọng chuyển đề tài: “Năm nay tụ tập rất nhiều sĩ tử, cũng có không ít nhân tài đến từ Giang Nam, có lẽ sư phụ sẽ chọn được đệ tử mà mình yêu thích.”
Mắt nhìn người của Tức Mặc Thanh Vũ quá cao, đã nhiều năm không thu đệ tử mới. Triệu Diễn thường nghi ngờ sư phụ nhìn bọn họ đến phát chán rồi nên mỗi ngày đều mắng đám đệ tử không có tiến bộ. Triệu Diễn rất hy vọng có thêm một tiểu sư đệ đến chia sẻ áp lực với mình.
Tức Mặc Thanh Vũ lại cười lạnh: “Một đám nháo nhào, đều vì truy danh trục lợi, có mấy ai chuyên tâm học hành.”
Triệu Diễn không dám nói nữa.
…
Giang Uẩn tìm một nơi mát mẻ ngồi xuống, sau đó lặng lẽ quan sát tình hình trên đài thi đấu.
Cuộc thi văn đầu tiên sắp bắt đầu, hầu hết văn nhân của các nước đã có mặt, chỉ có người của phủ Thái tử là chưa xuất hiện. Những người hôm nay không dự thi thì giống như y, ngồi dưới đài quan sát.
Giang Uẩn nhìn thấy Vệ Quân, cũng nhìn thấy Lạc Phụng Quân.
Chỉ là cổ tay Lạc Phụng Quân có một dải băng gạc quấn quanh, cũng không mang theo đàn cầm như thường lệ, vẻ mặt xa cách kiêu ngạo, một mình ngồi dưới tán liễu, dáng vẻ như hạc.
Tuy cây cối râm mát nhưng ánh nắng vẫn gay gắt, Thập Phương mang theo ô che cho Giang Uẩn. Giang Uẩn nói không cần, bảo hắn ngồi xuống, hỏi: “Không có Nhan thị giúp đỡ, điện hạ định thắng kiểu gì?”
Đây cũng không phải chuyện gì bí mật.
Thập Phương nói: “Điện hạ có Trần quân sư, hơn nữa người còn yêu cầu Trần quân sư nhanh chóng chiêu mộ một lượng lớn nhân tài giỏi lục nghệ.”
Quả nhiên là thế.
Giang Uẩn đã sớm đoán được, Tùy Hành dám chặt đứt đường lui, mượn tiệc Xuân Nhật cạch mặt Nhan thị. Để đánh bại Nhan thị, hắn buộc phải thành lập một đội quan văn cho riêng mình.
Trước đây Trần Kỳ từng là cao thủ văn chương Giang Nam, nhưng ở Giang Bắc hắn lại không có tiếng tăm gì, muốn thành công chỉ có thể nhờ vào sự nâng đỡ của Thái tử Tùy Hành, quả thật là mối quan hệ quân thần hoàn hảo.
Đây là một nước đi mạo hiểm, nếu thất bại, có lẽ cả đời Tùy Hành cũng không thoát khỏi cái bóng của Nhan thị. Nhưng nếu thành công, sẽ có một thế lực quan văn thứ ba can thiệp vào triều đình Tùy quốc. Thái tử như Tùy Hành sẽ không còn phải chịu sự khống chế của Nhan thị nữa.
Điều này khiến Giang Uẩn cảm thấy lo lắng.
Bởi vì nó đồng nghĩa với việc Trần Kỳ ở Tùy quốc như hổ mọc thêm cánh, trở thành tay sai đắc lực của Tùy Hành, trong tương lai có thể sẽ đảm nhận chức thừa tướng, đạt đến đỉnh cao quyền lực.
Trần Kỳ thâm sâu khó lường, thủ đoạn tàn nhẫn, lại biết rõ tình hình Giang Nam, hắn là một con rắn độc không chỉ có thể nuốt chửng Nhan thị, mà còn nuốt chửng cả Giang Nam và Giang quốc. Hơn nữa, người này còn có thù địch không rõ với y. Tương lai Tùy Hành lên ngôi, Trần Kỳ trở thành thừa tướng, với dã tâm của hắn, bọn họ nhất định sẽ dùng những thủ đoạn tàn nhẫn và độc ác hơn để đối phó với Giang quốc.
Thập Phương cho rằng tiểu lang quân đang lo lắng cho điện hạ, cười an ủi: “Công tử yên tâm, điện hạ đã nắm chắc phần thắng trong tay, Trần quân sư cũng là một cao thủ văn chương, hai người họ liên thủ, nhất định sẽ không thua kém Nhan thị. Hơn nữa, ta nghe nói trong nhóm nhân tài mà Trần quân sư chiêu mộ, có rất nhiều người giỏi lục nghệ và các hạng mục khác, chỉ cần có thể giành được một nửa giải thưởng, nhất định điện hạ sẽ thắng.”
Giang Uẩn không nói gì.
Cùng với giọng nói vang lên của Lễ quan, người của phủ Thái tử dưới sự dẫn dắt của Tùy Hành cuối cùng cũng bước vào.
Có lẽ là vì thi văn nên hôm nay Tùy Hành không mặc quân phục mà mặc một bộ trường bào màu đen viền vàng, thêu hoa văn kỳ lân, bên trong là y phục màu đỏ, mái tóc đen vẫn được buộc cao như thường ngày, cả người toát lên đường nét sắc sảo, anh tuấn ngút trời.
Theo sau hắn là một đội văn sĩ hùng hậu do Trần Kỳ dẫn đầu.
“Hôm nay tất cả nhân tài đều tụ tập đông đủ, nhờ các vị giúp cô lập nên đại nghiệp.”
Hắn đứng đó, tay áo buông thõng, mỉm cười nói.
Mọi người đều cúi đầu đáp vâng.
Nhan hoàng hậu ngồi trên đài cao, trái tim muốn vọt lên cổ họng, nhưng trước mặt Tùy đế, nàng không dám tức giận, chỉ có thể âm thầm trợn mắt.
Trong số nhóm văn sĩ của phủ Thái tử quả thật không có con cháu Nhan thị, tin đồn đã được xác thực, mọi người không khỏi nhìn về phía Hữu tướng Nhan Băng.
Đôi mắt hơi híp lại của Nhan Băng vẫn hờ hững như cũ, đầu óc như thể đang trôi dạt ở đâu đó, không hề tỏ ra chút kinh ngạc gì.
Tùy Hành ngồi trên đài cao, các văn sĩ lần lượt đi lấy thẻ dự thi. Nhan Tề đứng dưới tán ô, ánh mắt dõi theo tấm lưng màu mực của Tùy Hành, một lúc lâu mới hồi thần.
“Sở công tử!”
Lúc Giang Uẩn đang thất thần, đột nhiên y nghe thấy một giọng nói mừng rỡ.
Trần quốc chủ dáng vẻ phệ nệ, sắc mặt hồng hào chạy tới, thấy Giang Uẩn thì như thấy người thân, nói: “Hôm qua quả nhân vốn muốn chào hỏi công tử, đáng tiếc có nhiều người quá, không thấy công tử ở đâu, gần đây công tử vẫn khỏe chứ?”
Trước đây ở Trần đô, Trần quốc chủ được Giang Uẩn chỉ bảo, diễn một màn khổ nhục kế, thành công đánh trả Trần Kỳ một đòn, đồng thời giữ được vị trí quốc chủ, trong lòng không khỏi cảm kích Giang Uẩn, y giống như một vị Bồ Tát sống được trời cao phái xuống giúp lão.
Hơn nữa, Giang Uẩn lại là người hiền lành tốt tính, chưa bao giờ coi thường lão như đám thân tín của Tùy Hành, điều này khiến Trần quốc chủ quyết tâm xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với Giang Uẩn.
Dù sao cũng là người bên gối của đại sát tinh, có thể thuận tiện giúp lão thổi gió bên tai.
Giang Uẩn đứng dậy hành lễ.
Trần quốc chủ sao dám nhận lễ này, vội mời Giang Uẩn ngồi xuống, nói: “Lần này qua đây quả nhân mang theo rất nhiều đặc sản của Trần đô, quả nhân sẽ sai người đưa đến cho công tử và điện hạ.”
Giang Uẩn hỏi: “Quốc chủ không chuẩn bị thi đấu sao?”
Trần quốc chủ xua tay: “Để bọn họ tự mình tranh đoạt, mấy thứ văn chương gì đó quả nhân đọc không hiểu, nghe thôi đã thấy nhức đầu.”
Thập Phương âm thầm trợn mắt.
“Hơn nữa, một nước phụ thuộc như Trần quốc, nổi tiếng quá cũng không tốt, nói không chừng ngày nào đó còn bị ám sát.”
Sắc mặt Giang Uẩn hơi đổi, hỏi: “Quốc chủ có ý gì? Tiệc Xuân Nhật là một cuộc thi đấu công bằng, quan giám khảo đều là danh sĩ có tiếng trong thiên hạ, sao có thể vô cớ làm hại người?”
“Lẽ nào công tử không biết?”
Trần quốc chủ đến gần, thần bí nói: “Đêm qua, Thế tử Lạc quốc Lạc Phụng Quân trên đường trở về bị một gã say rượu đùa bỡn, còn bị cắt trúng cổ tay, Lạc Phụng Quân nổi tiếng là nhạc công tử, đôi tay quý giá đến nhường nào, xảy ra chuyện như vậy, cuộc thi ngày mai phải làm sao. Mặc dù Lạc Phụng Quân cũng rất có nhan sắc, nhưng công tử không cảm thấy chuyện này quá trùng hợp sao?”
Lòng Giang Uẩn chùng xuống.
Chẳng trách vừa nãy y nhìn thấy cổ tay Lạc Phụng Quân có quấn băng gạc.
Lạc Phụng Quân giỏi cầm nghệ, lúc gảy đàn đòi hỏi sức mạnh và độ linh hoạt của cổ tay, lần này bị thương, rất có thể sẽ dẫn đến sai sót trong thi đấu, thậm chí tệ hơn là không thể gảy đàn được nữa.
Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, tiệc Xuân Nhật không phải là yến tiệc bình thường, thủ vệ canh giữ nghiêm ngặt, một gã say rượu sao có thể vô cớ xông vào?
“Gã say rượu đó thế nào rồi?”
“Đã chết rồi, nghe nói là say bất tỉnh nhân sự, sau đó chết đuối dưới sông.”
“Có điều, tính tình vị Lạc Thế tử này cũng không tốt lắm, nghe nói từ khi hắn đến Tùy đô, rất nhiều quan lại mời hắn đến phủ gảy đàn, nhưng hắn đều thẳng thừng từ chối. Hắn nói hắn không phải là kẻ bán nghệ ở lạc phường, không làm mấy việc mua vui cho người khác. Hiện tại đã là lúc nào rồi, còn bày ra dáng vẻ thanh cao ngạo mạn đó.”
Trần quốc chủ bĩu môi nói: “Phu nhân của Lạc quốc chủ phải dựa vào quan hệ, bỏ ra rất nhiều vàng bạc xin Tùy Hành thả hắn về, có lẽ là do tính cách kiêu ngạo khó gần, lại không giỏi giao tiếp, dễ làm mất lòng người khác, tiếc là điện hạ vẫn chưa đáp lời.”
“Mặc dù chuyện này xảy ra bất ngờ, nhưng quả nhân biết, tuyệt đối không phải ngoài ý muốn, không những thế, quả nhân còn biết hung thủ đứng sau là ai.”
Trần quốc chủ híp mắt, nở một nụ cười sâu xa.
Giang Uẩn không tiếp tục hỏi, trong lòng đã có được đáp án.
Có thể dùng thủ đoạn tàn độc như vậy hãm hại người khác, muốn nhanh chóng trừ khử hòn đá ngáng chân là Lạc Phụng Quân, giành được vị trí đứng đầu cuộc thi nhạc. Tham vọng chiến thắng mạnh mẽ và cấp bách như vậy, chỉ có Trần Kỳ.
Sau khi Trần quốc chủ rời đi, Giang Uẩn hỏi Thập Phương: “Trong số những nhân tài được Trần quân sư chiêu mộ, có ai giỏi cầm nghệ không?”
Thập Phương chỉ là thị vệ, những chuyện này cũng không biết nhiều, nói: “Chắc chắn có một ít. Ta nghe nói Trần quân sư đã chiêu mộ đủ loại nhân tài cho điện hạ. Cuộc thi nhạc rất quan trọng, nằm trong số cuộc thi lục nghệ, Có lẽ Trần quân sư đã chuẩn bị kỹ lưỡng, nếu công tử thật sự lo lắng, chi bằng đến hỏi điện hạ.”
Đương nhiên Giang Uẩn sẽ không hỏi.
Giang Uẩn nhìn về phía đài thi đấu, Trần Kỳ ý chí sôi sục, vẻ ngoài nho nhã lịch sự nhưng thực chất lại lòng dạ độc ác, trong chốc lát, y đã đưa ra quyết định.
Y không thể để mặc Trần Kỳ muốn làm gì thì làm.
Trần Kỳ nắm rõ tình hình Giang Nam, dã tâm bừng bừng, vì thực hiện mục đích mà không từ thủ đoạn, chuyện ác độc gì cũng có thể làm ra. Đối phó với Lạc Phụng Quân đã vậy, sau này đối phó với Giang quốc sẽ thế nào?
Giang Uẩn nhẹ giọng nói với Thập Phương, “Phiền ngươi mua giúp ta tuyển tập các bài văn trong tiệc Xuân Nhật năm ngoái được không?”
Trước khi bắt đầu tiệc Xuân Nhật hằng năm, tuyển tập những bài văn của năm trước sẽ được in bán ở hiệu sách cạnh sông Khúc để các văn sĩ tham gia tham khảo. Suy cho cùng, mỗi giám khảo đều có sở thích khác nhau, nếu mô phỏng phong cách văn chương của thí sinh đạt điểm cao thì sẽ có nhiều cơ hội chiến thắng hơn.
Bình thường Giang Uẩn thích đọc sách, hiện tại y muốn xem tuyển tập văn chương cũng không có gì kỳ lạ.
Chỉ là Thập Phương có chút cảm động, hắn không ngờ tiểu lang quân lại quan tâm đến chuyện của điện hạ như vậy.
Thập Phương nói: “Công tử đợi một lát, ta lập tức phái người đi mua.”
Lúc Thập Phương mua về thì cuộc thi đã chính thức bắt đầu.
Nơi sáng tác nằm ngay cạnh sông Khúc, văn nhân sĩ tử có thể tự mang bút mực giấy nghiên, thậm chí mang theo bàn ghế, phát huy trí tưởng tượng dựa trên những gì mắt thấy tai nghe. Một số người không kiêng kị gì cả, thậm chí còn phanh ngực quỳ trên cỏ sáng tác.
Không có yêu cầu cụ thể về thời gian, chỉ cần hoàn thành trước giờ Thân* là được.
*Tầm 3-5h chiều
Giang Uẩn dành nửa giờ để xem qua các bài văn, sau đó hỏi Thập Phương: “Chỉ có như vậy?”
Thập Phương sửng sốt.
Nghĩ rằng bản mình mua không tốt, hắn nhanh chóng nói: “Thuộc hạ thấy những học sĩ khác đều mua bản này nên mua theo. Nếu công tử cảm thấy không tốt thì thuộc hạ mua bản mới nhé? “
“Không cần.”
Giang Uẩn ngước mắt lên: “Phiền mua giúp ta bút mực, giấy viết và nghiên.”
…
Tất nhiên, thu hút sự chú ý nhất vẫn là đám người Nhan thị và phủ Thái tử, mỗi bên chiếm một khu vực có nhiều nước và cỏ cây, phân cách rõ ràng, không giống với đám văn nhân của các nước khác.
Nhan Tề và Trần Kỳ lần lượt ở phía trước, cả hai đều đứng viết, một người đeo ngọc đới màu đỏ, dáng vẻ phong lưu; một người điềm tĩnh từng trải, vân đạm phong khinh. Hai người một nam một bắc, hiện tại tụ tập lại một chỗ, mùi thuốc súng như có như không, những người còn lại dường như biến thành không khí, ánh mắt mọi người đều dán chặt vào họ, chờ đợi kết quả.
Lưng Trần Kỳ ướt đẫm mồ hôi, trên trán cũng lấm tấm vài giọt, đây là thói quen nhiều năm của hắn mỗi khi chuyên tâm sáng tác, cũng là phản ứng tự nhiên của cơ thể do hưng phấn và căng thẳng quá độ.
Tùy tùng đứng ở một bên, ngoài việc mài mực, trên tay còn cầm một chiếc khăn vuông, thỉnh thoảng lau mồ hôi trên trán chủ tử để tránh làm bẩn chữ viết trên giấy.
Giang Uẩn chọn mái đình bỏ hoang ở một góc hẻo lánh, ngồi xuống chiếc bàn đá bị thiếu mất một góc, trải giấy ra, bắt đầu nhàn nhã viết sau gần một canh giờ trì hoãn.
Đây là lần đầu tiên Thập Phương thấy Giang Uẩn viết chữ.
Ngôi đình đổ nát và thảm cỏ vàng úa cũng không thể che giấu được dáng vẻ tài hoa phong nhã của tiểu lang quân.
Lần đầu tiên Thập Phương nhìn thấy thư pháp đẹp như vậy, đó là kiểu chữ mà hắn chưa từng gặp qua, sống động như rồng, Thập Phương hỏi: “Công tử đang chép văn sao?”
Giang Uẩn nhẹ nhàng đáp: “Ta đang sáng tác.”
Thập Phương kinh ngạc há mồm.
Tiểu lang quân cũng tham gia thi đấu?
Phàn Thất tình cờ đi qua, tâm tình vốn chán nản, nghe được câu này, không khỏi giễu cợt: “Ngươi biết chữ sao? Còn không biết xấu hổ đòi làm văn.”
Giang Uẩn không thèm để ý đến hắn.
Giang Uẩn viết một hồi mới nói: “Nếu Phàn phó tướng rảnh rỗi, chi bằng qua đây giúp ta mài mực.”
Phàn Thất:!!!
Lần trước coi hắn như xe phu, bây giờ lại coi hắn thành thư đồng!
Phàn Thất hừ một tiếng, trừng mắt nhìn Giang Uẩn rồi giận dữ bỏ đi.
Thập Phương buông ô xuống: “Ta giúp công tử.”
Mới đầu Thập Phương đi theo Tùy Hành cũng phụ trách việc sắp xếp thư án, từng học qua cách mài mực. Giang Uẩn mỉm cười với hắn: “Đa tạ.”
Thập Phương vẫn kinh hãi không thôi.
Sáng tác văn chương không phải chuyện dễ, nó không chỉ đòi hỏi tư duy nhanh nhạy mà còn cả khả năng quan sát tinh tế. Ngay cả những cao thủ văn chương như Trần Kỳ và Nhan Tề cũng phải mất một thời gian suy nghĩ mới bắt đầu viết.
Các thí sinh và quan giám khảo, bao gồm cả Tùy đế và Nhan hoàng hậu đều phải ở lại địa điểm thi đấu một ngày. Vào buổi trưa, cung nhân dâng điểm tâm cho mọi người ăn, kịp thời bổ sung sức lực.
Gần đến giờ Thân, Nhan Tề là người đầu tiên đặt bút xuống, hoàn thành bài văn.
Tùy tùng cung kính đưa một xấp giấy dày cho quan giám khảo, họ lần lượt đọc từng trang một.
Trong khi những người khác đổ mồ hôi đầm đìa, hai tay run rẩy, thì Nhan Tề vẫn nho nhã tuấn tú, mang phong thái của một công tử thế gia, không hề có chút lo lắng hay mệt mỏi.
Tùy đô có câu, sinh con phải sinh giống Nhan lang.
Sau đó, các học sĩ khác cũng lần lượt nộp bài. Trần Kỳ nộp thứ hai, bởi vì hắn làm văn tỉ mỉ, mỗi khi đặt bút đều phải suy đi nghĩ lại rất nhiều lần.
Tiếp theo là thời gian để quan giám khảo xem xét.
Nhan Tề vẫn được tùy tùng che ô, quay về ngồi nghỉ ngơi cùng đám người Nhan thị.
Khi đến gần thì bị một người chặn lại.
“Phàn phó tướng?”
Nhan Tề lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.
Phàn Thất siết chặt tay, cơ thể căng cứng, một lúc sau mới lấy hết can đảm hỏi: “Vì sao năm nay công tử lại đại diện cho Nhan thị thi đấu?”
Nhan Tề hơi khựng lại, sau đó lộ ra vẻ mặt có chút buồn cười, nói: “Ta vốn là con cháu Nhan thị, đại diện cho Nhan thị tham gia tranh tài là điều đương nhiên. Câu hỏi này của Phàn phó tướng thật kỳ lạ.”
Phàn Thất cứng đờ, nhìn Nhan Tề với ánh mắt xa lạ, như thể đây là lần đầu quen biết hắn.
Nhan Tề thản nhiên nói: “Ta còn có việc phải làm, không nói chuyện với Phàn phó tướng nữa.”
Hắn chuẩn bị rời đi.
“Ba năm trước thì sao?”
Phàn Thất siết chặt tay, nghiến răng hỏi.
“Ba năm trước, công tử thật sự vì bệnh mà không thể thi đấu sao?”
Bầu không khí im lặng một lúc lâu.
Nhan Tề lạnh lùng nói: “Phàn phó tướng muốn nghĩ sao thì nghĩ.”
Quan giám khảo phải mất rất nhiều thời gian mới có thể đọc hết hàng trăm bài viết.
Dù các bài văn đều ở dạng ẩn danh nhưng khi xem đến bài của Nhan Tề và Trần Kỳ, bọn họ không khỏi lộ ra thần sắc kinh ngạc và tán thưởng.
Vì vốn nổi tiếng nên văn phong của Nhan Tề rất dễ nhận ra.
Năm vị quan giám khảo phía Nhan thị lập tức cho Nhan Tề số điểm cao nhất. Trần Kỳ ngồi ở trên ghế, tim đập như trống.
Đương nhiên, hắn không trông mong Nhan thị có thể cho hắn điểm cao, Trần Kỳ theo dõi chặt chẽ phản ứng của năm vị giám khảo còn lại.
Hắn đã thăm dò kỹ sở thích của nhóm quan văn do Tức Mặc Thanh Vũ đại diện nên năm nay hắn đã cố tình thay đổi lối hành văn sắc sảo trước đây, mà thêm vào đó rất nhiều thứ có liên quan đến Huyền học.
Chẳng hạn như tôn sùng tự nhiên, cống hiến quên mình…
Thậm chí để làm hài lòng bọn họ, hắn còn cố tình đặt tên bài văn là “Du Tiên phú”.
Quả nhiên sau khi đọc xong, ánh mắt năm vị giám khảo còn lại đều sáng lên, lộ ra vẻ hài lòng. Nhưng bài “Đại Hoang phú” của Nhan Tề cũng rất xuất sắc, xưa nay họ luôn rất thích phong cách sáng tác của Nhan Tề. Theo quan điểm của họ, “Đại Hoang phú” rất có thể sẽ trở thành bài văn hay nhất từ trước đến nay của hắn.
“Du Tiên phú” vẫn chưa xuất sắc đến mức áp đảo “Đại Hoang phú”.
Họ chỉ đọc văn, không quan tâm đến danh tính của các thí sinh hay những chuyện ồn ào giữa phủ Thái tử và Nhan thị.
Năm vị quan giám khảo vẫn chưa quyết định.
Đài thi đấu yên tĩnh đến mức gần như có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Ngay cả Nhan hoàng hậu cũng lo lắng siết chặt tay áo.
Ngoài việc quan sát hành động của quan giám khảo, mọi người còn đang quan sát biểu cảm phản ứng của Tùy Hành và Nhan Băng. Mọi người đều biết đây là cuộc đối đầu đầu tiên giữa phủ Thái tử và Nhan thị.
Tùy Hành có vẻ thoải mái, sắc mặt của Nhan Băng vẫn hờ hững như không.
Cuối cùng, vị giám khảo thứ sáu là người đầu tiên đưa ra quyết định, cho điểm cao bài “Đại Hoang phú” của Nhan Tề.
Mọi người đều xôn xao.
Bởi vì điều này có nghĩa là cho dù bốn vị còn lại đều chấp nhận bài viết của Trần Kỳ thì phủ Thái tử cũng sẽ thua.
Không biết Nhan Tề đã đến trước mặt Tùy Hành từ lúc nào.
Hắn mặc y phục màu đỏ, yên lặng đứng đó, lông mày sắc bén, vẻ mặt gần như cao ngạo, nói: “Ta đã nói, điện hạ cần ta.”
“Rắc” một tiếng, Tùy Hành bóp nát chiếc cốc trong tay, nhướng mày, vừa định mở miệng, đột nhiên có một giọng nói vang lên.
“Nơi này còn có một bài văn khác vừa được mang tới.”
Thập Phương cầm thẻ dự thi và bài văn chạy sang.
Giang Uẩn ngồi ở phía xa, Thập Phương chạy một lúc lâu mới nhận được thẻ dự thi, cuối cùng trao lại trước khi công bố kết quả.
Nhan Tề cau mày, nhìn về phía quan giám khảo.
Tùy Hành cũng nhìn Thập Phương đột nhiên xuất hiện, vẻ mặt khó hiểu.
Phủ Thái tử của hắn còn có bài văn nào nữa?
Không đợi mọi người kịp phản ứng, vị giám khảo vừa cho Nhan Tề điểm cao đã hưng phấn hét lên: “Lão phu muốn thay đổi kết quả, cho điểm cao bài “Xuân Nhật phú” này!”
“Lão phu chưa từng đọc qua bài nào xuất sắc như vậy!”
“Ôi, quả thật khiến tâm trạng người khác thoải mái, giống như bước vào cõi tiên, như nghe được một khúc nhạc du dương tuyệt vời!”
Đây là vị giám khảo lớn tuổi nhất trong số nhóm quan văn, bốn người còn lại đồng loạt tỏ ra tò mò, nóng lòng muốn đọc thử.
Sau đó, bọn họ đều bày ra vẻ mặt kinh ngạc.
Chủ đề năm nay của tiệc Xuân Nhật là “chúng sinh”, hầu hết ý tưởng của các học sĩ đều liên quan đến vận mệnh của con người và quốc gia. Bài “Đại Hoang phú” của Nhan Tề miêu tả một thế giới lý tưởng nơi tất cả chúng sinh cùng tồn tại, yêu thương và hòa hợp. Bài “Du Tiên phú” của Trần Kỳ sử dụng những lý luận của Huyền học để tưởng tượng một linh hồn trở nên bất tử, tự do khám phá vẻ đẹp của một thế ngoại đào nguyên.
Nhưng chủ đề của bài “Xuân Nhật phú” này không những sâu sắc mà còn sử dụng lối hành văn đơn giản mộc mạc miêu tả sự hồi sinh của vạn vật vào mùa xuân. So với những chủ đề huyền bí cao siêu khác, thậm chí nó còn mang tính chân thật và gần gũi hơn nhiều, khiến người khác như thể đắm chìm trong khung cảnh thơ mộng, từng câu chữ được viết ra một cách tài tình khéo léo, độc giả dường như có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách của dòng sông Khúc.
Vạn vật vô thanh, vô thanh hóa hữu thanh.
Bốn vị giám khảo còn lại không ngần ngại cho điểm cao bài “Xuân Nhật phú”.
Tình thế đảo ngược này đến quá đột ngột, mọi người đều xôn xao, sắc mặt lẫn lộn, không biết phủ Thái tử ẩn giấu cao thủ như vậy từ khi nào, Nhan Tề cũng hiếm khi cau mày.
Tùy Hành đột nhiên thả lỏng.
Xuân Nhật phú.
Hắn bật cười, chỉ duy nhất một người mới có thể nghĩ ra cái tên độc đáo và đáng yêu như vậy.
Vấn đề khác lại xuất hiện, một nửa quan giám khảo ủng hộ “Đại Hoang phú”, một nửa khác ủng hộ “Xuân Nhật phú”, kết quả là hòa, tuy nhiên vị trí đứng đầu chỉ có một, không thể chia hai.
Tình huống này trước đây chưa từng xảy ra.
Theo quy định, sau khi hòa, có thể tạm thời mời một vị giám khảo khác nhận xét, đó chính là vị đại nho đương thời, Tả tướng Tức Mặc Thanh Vũ.
Đại đệ tử Triệu Diễn đích thân đặt bài văn có tiêu đề “Xuân Nhật phú” ở trước mặt Tức Mặc Thanh Vũ.
Ban đầu Tức Mặc Thanh Vũ cau mày, không quá coi trọng, ông cảm thấy năm đệ tử bên dưới quá ngu dốt, ngay cả một bài văn hay hay dở cũng không nhìn ra.
Đợi đến khi đại đệ tử trải bài viết với lối thư pháp độc đáo ra trước mặt, ánh mắt của ông đột nhiên tập trung, biểu cảm thay đổi một cách kỳ lạ.
Tức Mặc Thanh Vũ giật lấy bài văn từ tay đại đệ tử, một lúc sau, kìm nén tâm tình kích động, hỏi: “Tác giả của bài văn này là ai?”
Những vị giám khảo thông thường không thể tùy ý lật thẻ dự thi, nhưng Tức Mặc Thanh Vũ thì có thể.
Triệu Diễn mở tấm thẻ dự thi ra, trên đó chỉ viết: Người Vệ quốc, Sở Ngôn.
Là “người Vệ quốc” chứ không phải “Vệ quốc”.
Ánh mắt Tức Mặc Thanh Vũ sáng lên, hỏi: “Y không đại diện cho bất kỳ phe đảng nào?”
Triệu Diễn gật đầu, liên tục xác nhận thông tin trên thẻ dự thi, nói: “Đúng vậy, thẻ dự thi màu trắng, y tham gia với tư cách cá nhân.”
Tham gia với tư cách cá nhân, có nghĩa là không thuộc về phe nào, càng không ham tài trục lợi.
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️