Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 1: Thiên cẩu thực nhật

1:19 sáng – 14/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 1: Thiên cẩu thực nhật tại dua leo tr. 

Cùng Thẩm Tri Hạ ở bên nhau năm thứ năm, Bắc Kinh lâu lắm rồi mới thấy có thiên cẩu thực nhật*. Bóng đêm bao phủ trời đất, phồn hoa trở nên tĩnh mịch.

*Thiên cẩu thực nhật: khi nhật thực xảy ra và trời tối sầm, người ta cho rằng mặt trăng đã “ăn thịt” mặt trời và gọi là “thiên cẩu nhật thực” hoặc “thiên cẩu thực nhật”. Khi thiên tử bị “ăn”, bị xâm phạm, tức đây là một chuyện xấu, là điềm báo về những đại họa, về xui xẻo sắp đến”.

Thẩm Tri Hạ đứng ở trên một đống lộn xộn, cãi nhau với Tưởng Minh Trác.

Thẩm đại thiếu gia cho dù đã bị đuổi ra khỏi nhà, mấy năm nay vẫn được nuông chiều chẳng khác gì khi còn bé. Gương mặt trắng nõn vì tức giận mà đỏ bừng, đôi mắt cún con bình thường hay cụp xuống, giờ phút này lại tràn ngập lửa giận, từ một phiên bản thu nhỏ của chó con thành chó con điên.

Không, là chó điên thôi. Điên đến mức mà Tưởng Minh Trác ngủ với cậu 5 năm cũng không đỡ được.

“Tưởng Minh Trác, bố đây mấy năm nay thu liễm đủ lắm rồi đấy nhá, đệt con mẹ anh còn muốn tôi thế nào hả? Anh muốn xích cổ bố lại như con chó cả ngày chỉ quanh quẩn trong góc nhà đúng không? Thì anh mới vừa lòng à?”

Thẩm Tri Hạ lại đá vào một cái bình hoa bằng gốm, thứ duy nhất còn có thể đập được cũng đã vỡ rồi.

Nhìn thấy đối phương im lặng, Thẩm Tri Hạ đột nhiên sinh ra một loại cảm giác vô lực, “Tưởng Minh Trác, anh biết tôi ghét anh nhất ở điểm nào không? Anh con mẹ nó rất nhàm chán! Cực kì nhàm chán!”

Ngay cả cãi nhau cũng sẽ không ầm ĩ, sống một cuộc sống buồn tẻ nhạt nhẽo*, không đặc sắc. Mà Thẩm đại thiếu gia là một người thích náo nhiệt lại tung ta tung tăng theo Tưởng Minh Trác 5 năm.

*Gốc là bất uẩn bất hỏa: không giận giữ, không nổi nóng, thờ ơ với mọi thứ.

Thẩm Tri Hạ cảm thấy mình như đang sống ở ngoài không gian, hò hét gào thét, mà đối phương lại đang sống ở thế giới chân không, một chút sóng âm của cậu cũng không nhận được!

“Tưởng Minh Trác, anh có nói chuyện không đấy??”

Người đàn ông lặng lặng ngồi giữa một đống lộn xộn dọn dẹp, nghe thấy tên mình chỉ ngẩng đầu lên. Bởi vì quanh năm suốt tháng bôn ba mà nước da so với Thẩm Tri Hạ cũng đen hơn, nhìn qua càng thêm chững chạc, không hề giống Thẩm Tri Hạ, tốt nghiệp đã bao nhiêu năm mà trông vẫn như học sinh trung học.

Tưởng Minh Trác không nói mà chỉ nhìn cậu một lúc, điều này khiến cơn tức của Thẩm Tri Hạ càng tăng lên.

Lại là ánh mắt “Em quậy đủ chưa? Đủ rồi thì tắm rửa đi ngủ”! Thẩm Tri Hạ hùng hổ, muốn tìm thêm đồ vật trong đống lộn xộn để gây sự thì đột nhiên lại bị người đàn ông im lặng xách lên.

Tay Thẩm Tri Hạ bị tay của Tưởng Minh Trác nắm chặt, cậu nhất thời bối rối, cơn tức tiêu tan một nửa.

Tên khốn khiếp Tưởng Minh Trác hiểu rất rõ làm thế nào để cậu mềm lòng.

Cửa sổ sát đất rất dễ bị lộ, Thẩm Tri Hạ chưa bảo giờ thích mở cửa ra làm chuyện đó. Nhưng hôm nay không phải là thiên cẩu thực nhật sao.

Trên sàn nhà cũng không lạnh, chủ yếu là toàn đồ mà Thẩm Tri Hạ vừa đập, mấy đồ vật lung tung lăn đầy đất.

Tưởng Minh Trác từ trước đến nay luôn biết giáo huấn cậu như thế nào, giống như một người huấn luyện chó con chuyên nghiệp. Hôm nay đúng lúc, có thể ở ngay chỗ này lấy tư liệu.

“Tưởng Minh Trác, đm nhà anh!”  

Sau khi bị đè xuống giáo huấn một trận, Thẩm đại thiếu gia nơi nào cũng thấy thoải mái, còn không thèm ngẩng đầu lên nhìn đống đồ bừa bãi dưới đất.

Nhìn cậu ngay cả quần áo còn chưa kịp mặc vào đã vội vã cầm điện thoại lên khiêu chiến với người khác, Tưởng Minh Trác thở dài. Thẩm Tri Hạ ngồi vắt chéo chân vẻ mặt không sao cả cùng đồng đội chửi nhau qua lại.

Quả là thiếu làm.

Lại dạy dỗ người kia thêm một lúc, làm ở cửa sổ sát đất, còn có thể nhìn thấy nhật thực. Trong lúc đó anh còn giúp Thẩm Tri Hạ chơi thêm một ván, vừa làm vừa chơi.

Thẩm Tri Hạ sướng muốn chết. Bây giờ không rảnh lo lắng đến mấy lời chửi của đồng đội.

Hiện tượng thiên nhiên bao năm mới có một lần đã trở thành tấm khiên bảo vệ tốt nhất cho hai người, còn có cảm giác cuồng hoan kích thích lúc tận thế.

Nhưng nhật thực từ trước đến nay vẫn rất ngắn ngủi. Ánh trăng nói cho cùng chỉ có thể chiếm đoạt địa cầu trong chốc lát. Địa cầu vĩnh viễn luôn khao khát mặt trời, khao khát ánh sáng.

Mà ánh trăng, lại giống như trò chơi “bá đạo tổng tài ép buộc nhân tình” ngắn ngủi. Chỉ cần có ánh sáng lại ngoan ngoãn quay về làm một tên hèn hạ.

Cả căn phòng hỗn độn cuối cùng cũng bãi lộ dưới ánh mặt trời. Thẩm Tri Hạ mặc áo sơ mi của Tưởng Minh Trác, ngồi cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài, bắt đầu hoài nghi về nhân sinh cuộc sống.

“Đệt, rõ ràng chỉ làm có một lúc, sao nhật thực đã hết rồi? Tưởng Minh Trác, tiên sư bố nhà anh, đồ biến thái!”

“Một lúc?” Tưởng Minh Trác buồn cười, nhặt áo sơ mi đã bị cậu xé rách lên, đi đến chỗ đại thiếu gia đang thẹn quá hóa giận kia hôn một cái: “Được rồi, em chơi ngoan đi, anh đi nấu cơm.”

“Không muốn ăn cơm.”

“Vậy ăn mì nhé?”

“Không thích, tối sẽ bị đói.”

“Buổi tối làm đồ ăn khuya cho em.”

“Mì sườn, ít rau thôi. Tốt nhất là không có rau. Ăn khuya em muốn ăn gà rán, à, anh xuống lầu thì mua một két bia đi, phải lạnh, không lạnh uống không ngon, giống như uống nước tráng nồi ấy, chán chết.”

Tưởng Minh Trác đã xỏ giày xong, đứng ở huyền quan nhìn cậu: “Em còn uống qua nước tráng nồi rồi cơ à, ghê gớm thật.”

“Anh lăn đi.” Thẩm Tri Hạ dùng chân trần dẫm lên chân của Tưởng Minh Trác. Cậu lùn hơn anh mấy phân, hôn môi rất tốn sức. Nhưng hai người lúc nào cũng hôn không biết mệt, một bên ghét bỏ đối phương quá cao, một bên lại tích cực hôn đến kinh thiên động địa, hận không thể ăn đối phương.

Sau khi Tưởng Minh Trác đi, Thẩm Tri Hạ thân tàn mà chí không tàn tiếp tục nằm bò ra sàn chơi game, nghiễm nhiên là một chú chó con có lương tâm.

Thật vất vả mới có thể được double kills, Thẩm Tri Hạ chuẩn bị thể hiện tiếp trình độ của mình thì WeChat nhảy ra một tin nhắn mới, khiến cậu bị tấn công lỗi.

“Đồ ngốc, anh Từ của em về nước rồi, chuẩn bị mở tiệc, thế nào, có tới không?”

Ồ, Từ Lan Đình về nước. Thẩm Tri Hạ tự động bỏ qua tin nhắn, trở về thành mua trang bị.

Không phụ sự mong đợi của mọi người mà gài bẫy, xoay chuyển tình hình, double kills của Thẩm Tri Hạ lấy đầu nốt hai người còn lại.

Ngồi buôn dưa lê cùng với đồng đội một lúc, ngón tay của Thẩm Tri Hạ run lên, click mở tin nhắn.

“Không không, đồng chí à, đã qua mấy năm, Hằng Nga bôn nguyệt* cũng đã vài lần rồi, anh còn không buông tay được?”

*Hằng Nga bôn nguyệt: Là câu chuyện Hằng Nga vì uống một viên thuốc bất tử mà bị đẩy lên cung trăng. Chi tiết mọi người có thể xem ở .

“Thôi được rồi, không đến thì thôi, dù sao cũng là mối tình đầu, làm khó dễ cũng là chuyện bình thường.”

Thẩm Tri Hạ cười nhạo một tiếng, mối tình đầu? Mối tình đầu con mẹ ông, nhiều lắm chỉ là yêu thầm không thành thôi.

Cậu nhanh nhẹn cap lại màn hình, gửi đi.

Điện thoại của Tưởng Minh Trác vang lên tiếng thông báo.

Lịch sử trò chuyện của Thẩm Tri Hạ và người kia hiện lên trên màn hình di động của Tưởng Minh Trác.

“Vợ ey, mối tình đầu của bố đây đã trở về rồi, làm sao bây giờ, tân hoan cựu ái, ba ba khó xử quá đi mất.”

Tưởng Minh Trác mặt không biểu cảm, trả lời: “Đừng diễn nữa, bia muốn Hoa Tuyết hay vẫn là Thanh Đảo*?”

“Mẹ, anh chính là cái đồ nhàm chán.” Âm thanh Thẩm Tri Hạ trở nên lười biếng, còn mang một chút khàn khàn sau khi đã làm xong.

“Thanh Đảo. Nhớ là phải lạnh đấy, không lạnh ông đây đi tìm mối tình đầu.”

Tưởng Minh Trác rũ mắt, không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm di động, ông chủ tiệm tạp hóa gọi anh vài tiếng mới kéo được hồn anh trở về.

“Có tiền lẻ không? Tôi không có.” Ông chủ nóng nảy châm thuốc, thanh niên tuổi trẻ tài cao nhưng hơi điếc tai, hỏi hồi lâu cũng không có đáp lại.

Tưởng Minh Trác: “Có bia lạnh không?”

Ông chủ phát hỏa: “Này? Thằng nhóc cậu vừa rồi nói cái gì ấy nhỉ? Đem ra một đống bia lạnh như thế mà không cần, còn nói bản thân bị đau dạ dày không thể uống lạnh. Tôi đã cực khổ đem bia từ trong kho hàng ra, giờ cậu lại muốn lạnh? Không phải đau dạ dày à? Khỏi nhanh thế?”

Tưởng Minh Trác mệt mỏi xoa mũi: “Thôi, cứ như vậy đi.”

Cứ như vậy đi, anh nghĩ, ánh trăng chỉ có thể chiếm đoạt địa cầu trong chốc lát, nhật thực trăm năm khó gặp, nhưng mặt trời vẫn luôn luôn tỏa sáng năm này qua năm khác.