Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 109: Hương thơm

2:24 sáng – 23/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 109: Hương thơm tại dua leo tr 

Quốc vu bỏ mình, những người chịu lời nguyền đều được giải thoát.

… tuy nhiên lại phải chịu nỗi thống khổ sau khi tỉnh táo.

Điện Thánh Nữ.

Mạch Nhĩ Na bỗng nhíu mày, ôm trán: “A Tư Lan, đầu ta đau quá.”

A Tư Lan sốt sắng đỡ lấy nàng: “Làm sao vậy?”

“Không biết…” Mạch Nhĩ Na cúi gập người xuống: “Đau quá.”

A Tư Lan nôn nóng xoay quanh, chẳng biết làm thế nào.

Theo lý mà nói Mạch Nhĩ Na sẽ không sao… công tử Liễm mách cho hắn phương pháp này sẽ làm Quốc vu trở nên già yếu, nhưng không chắc sẽ bảo đảm an toàn cho hắn – bởi những nam nhân từng vui vẻ với Mạch Nhĩ Na nhiều lần đã bị nổ tan xác, hắn có sống sót hay không còn chưa biết.

Bây giờ xem ra hắn vẫn khỏe mạnh.

Âm dương trung hoà, Quốc vu chết, cả hai đều bình yên vô sự.

Mạch Nhĩ Na cảm thấy đau đầu có lẽ là… ảnh hưởng từ Cửu âm công lên tính cách của nàng đang biến mất, A Tư Lan nín thở.

Ánh mắt Mạch Nhĩ Na mờ mịt chốc lát, bỗng nàng yên lặng ngước nhìn hắn.

“A Tư Lan.” Nàng lẩm bẩm: “Hình như ta vừa nằm mơ… có rất nhiều sự việc không rõ ràng.”

“Đã qua rồi.” A Tư Lan ôm nàng vào lòng, âm thanh nhẹ bẫng: “Ta ở đây.”

Mạch Nhĩ Na ngẩn ngơ hồi lâu rồi do dự nói: “Ta chợt nhớ ra một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Ta định tặng chàng một bó hoa lan hồ điệp vào năm mười lăm tuổi.” Mạch Nhĩ Na không chắc chắn lắm, nàng hỏi: “Ta đã tặng chưa?”

Hiện giờ ký ức của nàng rất hỗn loạn, những năm tháng trong quá khứ cứ mơ hồ đan xen nhau, chẳng phân biệt được đâu là hiện thực đâu là mộng ảo. Duy nhất có chuyện này nàng nhớ thật rõ ràng, đó là nàng định tặng lan hồ điệp cho A Tư Lan khi thành niên, nàng muốn nói với hắn, nàng đã thích hắn từ khi còn nhỏ.

A Tư Lan sửng sốt hồi lâu, ôm nàng thật chặt.

… Hóa ra đâu phải hắn đơn phương.

Nếu Quốc vu không quấy phá thì họ sẽ là một đôi thanh mai trúc mã, hai bên tình nguyện.

A Tư Lan dẫn Mạch Nhĩ Na tới điện Thánh Tử, nàng đã hoàn toàn tỉnh táo, như vậy phương pháp kia thực sự có hiệu quả, Quốc vu chết rồi.

Lương vương bị ám sát trong cung.

Tình thế nước Lương xoay chuyển, tựa như rắn mất đầu, chia năm bè bảy mảng, thêm vào đó nơi đây vốn chẳng có rồng, chỉ toàn nhởn nhơ một đám rắn độc.

Chờ khi đại quân Tần đánh vào vương thành thì có thể tuyên bố đất nước diệt vong.

A Tư Lan chẳng muốn quản chuyện gì hết. Mạch Nhĩ Na chịu k/ích thích bởi khối ký ức khổng lồ lộn xộn, chứ nàng không mất trí nhớ. Tới lúc nàng hồi tưởng lại những hành động của mình trong thời gian bị người kiểm soát, có lẽ sẽ đau khổ tới mức chẳng thiết sống.

Thế nên bây giờ hắn chỉ lo lắng cho sức khỏe tinh thần của Mạch Nhĩ Na.

Lan hồ điệp trải dài cả khoảng sân trước điện Thánh Tử, vô vàn cánh hoa tím xếp tầng tầng lớp lớp, phảng phất như trăm ngàn con bươm bướm đang lưu luyến khóm hoa, hương thơm bay ngào ngạt.

Trước kia Mạch Nhĩ Na đã tới điện Thánh Tử rất nhiều lần, nhưng nàng chưa từng để ý tới hoa, bây giờ trông thấy cánh bướm tím rung rinh đầy vườn, nàng lại đứng ngẩn ngơ.

“Những bông hoa này…” nàng khẽ lẩm bẩm.

A Tư Lan đáp: “Là ta trồng để tặng cho nàng.”

“Rốt cuộc cũng bày tỏ rồi sao?” Vệ Liễm và Cơ Việt từ trong mật thất đi ra.

“…” A Tư Lan ôm quyền: “Đa tạ công tử giúp đỡ.”

“Trên người nàng chẳng còn mùi hương kia nữa!” Tiêu Văn mừng rỡ nhìn A Y Đại Á: “Nàng sẽ không bao giờ bị thứ tà công kia khống chế!”

Dấu hiệu bị dính nguyền rủa khá đa dạng, ví như đuôi mắt đỏ sẫm của Cơ Việt hay mùi thơm lạ lùng trên người Mạch Nhĩ Na và A Y Đại Á. Hiện giờ chú thuật giải trừ, dấu hiệu cũng biến mất.

Người vừa bước ra là A Y Đại Á, nghe đâu khi được nàng an ủi thì Lâm Yên Nhi đã bình tĩnh trở lại, rồi yêu cầu được nói đôi câu với nhân cách thứ hai – Đồ Mi.

Vì vậy Đồ Mi ẩn đi, A Y Đại Á xuất hiện.

Người trong lòng tìm lại được tự do, Tiêu Văn vô cùng phấn khích: “Ngụy huynh, Việt lão đệ, thực sự các ngươi đã giúp ta rất nhiều! Sau này trên giang hồ có việc cần thì cứ gọi ta một tiếng, cho dù có nhảy vào nước sôi lửa bỏng ta cũng không…” tiếng nói của hắn nhỏ dần.

“… từ.” Tiêu Văn ngẩn ra, tưởng mình gặp ảo giác.

Trong sân điện, Cơ Việt bỏ tấm mặt nạ xuống, khối đỏ sẫm ở đuôi mắt biến mất chẳng còn tăm tích, ngũ quan tuấn mỹ không chê vào đâu được, đôi mắt phượng hẹp dài nheo lại.

Tiêu Văn và A Tư Lan đồng loạt thốt lên: “Tần vương?”

Trong cung điện hoa lệ, một nhóm người biểu cảm khác nhau ngồi quây tròn.

A Y Đại Á hiếu kỳ hỏi: “Thế tức là, hai người lừa Yên nhi tỷ tỷ mình là một đôi sư huynh sư đệ để tìm manh mối từ nàng à?”

Mặt Tiêu Văn không cảm xúc: “Cũng sớm biết ta chính là La Sát và tìm hiểu về nàng thông qua ta?”

Mạch Nhĩ Na bắt kịp nhịp điệu, khiếp sợ nhìn Vệ Liễm: “Ngươi nói ngươi bị Tần vương đuổi ra khỏi cung cũng là nói dối ư? Nhằm mục đích hỏi ta về tin tức của Mỗ Mỗ… à không, mụ già kia ấy hả?”

Giọng A Tư Lan trầm xuống: “Chuyện hợp tác với ta cũng là lừa gạt có phải không? Các ngươi chỉ coi ta như một đường lui.”

Vệ Liễm chẳng chút áp lực, gật đầu: “Ừ.”

Cơ Việt cong môi: “Không thì chả lẽ lại đi lãng phí thời gian để đôi co với các ngươi à?”

Họ không đến giúp đỡ hai cặp đôi này giải quyết rắc rối. Tất cả những việc họ làm, về bản chất nhằm hóa giải lời nguyền cho Cơ Việt và thuận tiện bỏ nước Lương vào trong túi mà thôi.

Vì vậy nên tính kế cả bốn người này, nhưng thế thì đã sao?

Bốn người vỗ bàn: “Coi như các ngươi tàn nhẫn!” Quả thực họ muốn giết đôi phu phu chó má này ngay lập tức!

Vệ Liễm nhẹ nhàng đặt tay lên bàn, trông có vẻ như không hề dùng sức, thế nhưng bốn bàn tay kia đều bị hất tung ra.

Y mỉm cười hiền lành: “Sao? Muốn qua cầu rút ván có phải không?”

“…”

Hồi lâu sau, A Y Đại Á lên tiếng trước: “Cái gì ta cũng không rõ, cái gì ta cũng chẳng biết.”

Tiêu Văn bảo: “Dù thế nào đi nữa thì các ngươi đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều. Nếu chẳng có hai người thì đời này ta và A Y Đại Á sẽ bỏ lỡ nhau. Cảm ơn các ngươi. Câu nói lúc nãy vẫn còn nguyên giá trị, ta dùng thân phận Các chủ Ám Ảnh các xin thề: sẽ huy động toàn bộ lực lượng Ám Ảnh các làm cho các ngươi ba chuyện.”

Mạch Nhĩ Na gật đầu một cái.

A Tư Lan gật đầu hai cái.

Môi Vệ Liễm cong cong: “Thế thì tốt.”

Tin tức về Quốc vu và quân vương cùng bỏ mạng nhanh chóng truyền đến tiền tuyến, tướng sĩ quả nhiên thoái chí nản lòng. Thế quân Tần vốn như chẻ tre không gì có thể chống đỡ, tin tức kia đã làm tắt ngấm ý chí cuối cùng, khiến quân Lương triệt để mất đi sức chiến đấu.

Quân Lương đầu hàng, mở rộng cửa thành.

Tạ Thầm biết được chuyện bệ hạ và công tử Liễm, bèn lĩnh quân thẳng tiến tới vương thành để hội hợp.

Chờ quân Tần đến nơi cần một khoảng thời gian nữa, Cơ Việt nghiễm nhiên trở thành chủ nhân mới ở vương đô.

Chim khôn chọn cây mà đậu, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Lòng người tan rã, quân Lương thế cùng lực kiệt không thể chống đỡ được đại quân Tần, kết quả chẳng cần nói cũng biết. Vương thất nước Lương đã cùng đường và quân chủ nhà Tần uy danh hiển hách, họ biết nên theo phe ai mới có đường sống.

A Tư Lan đưa giấy xin từ chức cho Vệ Liễm, Mạch Nhĩ Na sau khi khôi phục tính tình, nhìn bề ngoài không thay đổi quá lớn nhưng thực tế vẫn luôn uất ức buồn phiền. Nói chung quá khứ chịu tổn thương không có cách nào xóa bỏ, hắn muốn đưa nàng rời khỏi mảnh đất thị phi này, tìm một rừng trúc ẩn cư, dùng quãng đời còn lại giúp nàng thoát khỏi bóng tối.

Vệ Liễm đồng ý.

Thời điểm rời đi hai người chẳng đem theo gì hết, A Tư Lan chỉ hái một bó lan hồ điệp trong sân.

“Nhiều hoa như vậy cũng không mang đi hết được, còn lại để cho các ngươi.” A Tư Lan nói: “Chúc ngươi và Tần vương bệ hạ trăm năm hòa hợp.”

Vệ Liễm gật đầu: “Xin nhận lời chúc tốt lành của ngươi.”

“Thực ra… trong bữa tiệc đó, ta đã biết hai người yêu nhau, chẳng phải quan hệ bình thường giữa quân vương và nam sủng.” A Tư Lan đột nhiên nói: “Ánh mắt yêu thích không lừa được người, ta yêu Mạch Nhĩ Na nhiều năm như vậy, rất quen thuộc.”

Vệ Liễm ngước mắt.

“Ở nước Lương, một bó lan hồ điệp có nghĩa là ta yêu ngươi, cả vườn lan hồ điệp có nghĩa là đời này không hối hận.” A Tư Lan cười khẽ: “Ta yêu nàng, cho dù con đường phía trước có gian nan thì đời này cũng không hối hận. Ta trồng trọt chăm sóc vườn hoa này rất nhiều năm, sợ vào tay người khác sẽ bị chà đạp, chi bằng để lại cho các ngươi.”

“Yêu một người vĩnh viễn không bao giờ hối hận là chuyện rất khó khăn. Các ngươi yêu nhau từ trước, bây giờ thì ánh mắt ngày càng tha thiết, ta nhận ra được.” A Tư Lan nói: “Nhất định các ngươi sẽ quý trọng chúng.”

Hắn nói xong, khẽ mỉm cười rồi xoay người rời đi.

Tiêu Văn và A Y Đại Á thì phiền toái hơn, A Y Đại Á mắc chứng phân ly. Tiêu Văn hiểu rõ người hắn yêu chính là ai, thế nên chẳng hề có suy nghĩ khác đối với Đồ Mi và Lâm Yên Nhi.

Ngày nào đó Tiêu Văn đến tìm Vệ Liễm, dò hỏi y có biện pháp nào dung hợp nhân cách hay không.

Vệ Liễm kinh ngạc: “Có thì có… mà các ngươi thuyết phục được Lâm Yên Nhi sao?”

Chứng phân ly trước sau vẫn là bệnh, muốn chữa trị cần dung hợp hoặc làm nhân cách biến mất, Đồ Mi đồng ý phối hợp nhưng Lâm Yên Nhi thì chưa chắc.

“Thuyết phục được.” Giọng nữ lười biếng vang lên, là A Y Đại Á đột nhiên đổi thành Lâm Yên Nhi.

“Ta nghe Đồ Mi nói, ta tồn tại nhằm bảo vệ cô nương kia.” Lâm Yên Nhi không để ý chút nào: “A Y Đại Á thật đáng thương, nhân cách không tồi, còn biết an ủi ta nữa. Ta đã chiếm thân thể nàng, vậy bây giờ trả lại cho nàng thôi.”

Tiêu Văn chần chờ định nói gì đó.

“Sao, không nỡ à?” Nàng cười cười: “Thà phá mười toà miếu còn hơn hủy một mối kết hôn, ta cũng có điểm mấu chốt. Các ngươi đã yêu nhau thì việc gì ta phải làm kẻ đáng ghét chen chân giữa hai người chứ. Ta vốn định chết vào thời điểm giết Quốc vu để báo thù, đâu có ý định sống sót, bây giờ chẳng qua là thay đổi cách chết, quan trọng gì đâu.”

“Với tính tình của ta đại khái sẽ không nhịn được mà ra ngoài ăn hoang, chọc đôi vợ chồng nhỏ các người buồn bực. Nếu cơ thể này không bị công pháp khống chế thì đâu cần ta nữa.” Lâm Yên Nhi nhún vai: “Ta tự nguyện biến mất, ta…” nàng nở nụ cười duyên quen thuộc, giọng nói thoải mái: “Tác hợp cho các ngươi.”

Tất cả im lặng.

“Đừng nặng nề như thế!” Nàng thở dài: “Đời ta đã làm những chuyện gì, ngày ngày lăn lộn với nam nhân, họ không yêu ta, ta không thương họ… chẳng có ý nghĩa gì hết. Hãy để ta làm việc tốt đi, ít nhất còn có ý nghĩa.”

Giọng Tiêu Văn khàn khàn: “…Cảm tạ.”

Ban đầu biết Lâm Yên Nhi dùng cơ thể của A Y Đại Á ngủ với nam nhân mọi lúc mọi nơi, đâu phải hắn không oán hận.

Nhưng Lâm Yên Nhi có lỗi gì?

Nàng xuất hiện để bảo vệ A Y Đại Á, nàng biến mất cũng thẳng thắn dứt khoát, chỉ vì tác hợp cho hai người.

“Cô là một cô nương xứng đáng được yêu thương.” Tiêu Văn nghiêm túc nói.

Cuối cùng Lâm Yên Nhi cũng nhìn thẳng vào hắn, thật lâu rồi quay đầu đi: “Hãy yêu thương nàng.”

Lâm Yên Nhi và Đồ Mi biến mất.

Từ đây trên đời chỉ còn A Y Đại Á.

Nhưng suy cho cùng dung hợp nhân cách không hẳn là gi.ết ch.ết nhân cách, bởi những đặc điểm của Lâm Yên Nhi và Đồ Mi vẫn thể hiện ra trên người A Y Đại Á. Ví như A Y Đại Á cũng sẽ trở nên phón/g đãng, điểm khác biệt là, nàng chỉ như vậy với Tiêu Văn mà thôi…

Tương tự A Y Đại Á còn thừa hưởng sức mạnh của Đồ Mi, nhân cách con có thật nhiều công pháp mạnh mẽ kỳ lạ, chẳng biết đến từ đâu, được Đồ Mi giữ lại tặng cho A Y Đại Á.

Không hẹn mà gặp, Đồ Mi và Lâm Yên Nhi đều nhất trí mang đi chuỗi ký ức thống khổ kia, không để A Y Đại Á phải ghi nhớ.

Đó là hai cô nương rất tốt bụng.

Các nàng không được tính là một người hoàn thiện, thế nhưng các nàng còn hoàn thiện hơn vô số người.

Việc đã kết thúc, Vệ Liễm tưởng rằng mình và Cơ Việt có thể thở phào một hơi, nhưng sự thực chứng minh đó là hy vọng thật xa vời.

Ngày mười lăm tháng tám, Cơ Việt nhận được tin bồ câu gửi tới từ Vĩnh Bình, hành động của nhà Tần rốt cuộc khiến kẻ khác đứng ngồi không yên. Trần đã diệt, Lương bỏ mình, các nước còn lại đâu thể ngoan ngoãn chờ nhà Tần tiêu diệt lần lượt được. Vì vậy, thừa dịp Cơ Việt vắng mặt, Tạ Thầm dẫn quân đến Lương, ba nước Sở, Yến, Lỗ quyết định kết minh, tấn công Tần.

Rút dây động rừng, cá chết lưới rách, phân ra kết cục cuối cùng.

Nước Tần vẫn để lại mấy đội quân phòng thủ, tuy nhiên Đại tướng quân không ở đó, bệ hạ cũng vắng mặt, muốn đối phó với ba nước vô cùng gian nan.

Cơ Việt cần về Vĩnh Bình tọa trấn.

Mà tình hình nước Lương chưa ổn định, một người phải ở lại đây để chủ trì.

Thời giờ cấp bách, Cơ Việt chưa nói, Vệ Liễm đã bình tĩnh bảo: “Ta ở lại đây chờ Tạ Thầm, huynh trở về đi, nước Tần cần phải có huynh.”

“Chỉ lần này nữa thôi.” Hắn thì thầm: “Sau đó chúng ta có thể trải qua những tháng ngày yên ổn lâu dài. Ta biết.”

Thời loạn luôn phải chia ly, hắn biết.

Cơ Việt đầy một bụng tâm sự, lời nói lên tới cổ họng lại bồi hồi nuốt xuống, cuối cùng chỉ thốt ra đúng hai tiếng: “Chờ ta.”

Sự việc quá gấp gáp, thậm chí hai người còn không kịp nói lời chia tay.

Đó là ánh tà dương chảy vàng sắc hoàng hôn, ánh tà dương nhiễm đỏ nửa khung trời, hệt như ngày Cơ Việt bôn ba ngàn dặm đến tìm gặp y ở huyện Thanh Bình, tươi đẹp, mãnh liệt.

Chỉ khác là hôm nay Vệ Liễm tiễn đưa hắn.

Giữa mảnh vườn sắc tím lung linh, Cơ Việt áy náy khẽ hôn y: “Em theo ta sóng gió ngược xuôi, ta cứ ngỡ rằng… sẽ được ở bên em lâu hơn.”

“Quân vương bình định thiên hạ, không sa chân vào tình ái.” Vệ Liễm cười nhạt: “Hôm nay chia ly để tương lai gặp lại, huynh đừng mong nhớ ta.”

Cơ Việt khẽ hỏi: “Đi theo một trượng phu bận rộn, bên nhau thì ít mà xa cách lại nhiều, luôn có cả đống việc phải làm, liệu em có hối hận hay không?”

Vệ Liễm chẳng trả lời, chỉ nói: “Bảo trọng.”

Cơ Việt cười cười, cuối cùng nhìn y thật sâu rồi xoay người lên ngựa, biến mất trong ánh hào quang trải dài vạn dặm.

Vệ Liễm đứng một mình giữa khoảng sân phủ kín lan hồ điệp, vạt áo trắng tung bay trong gió, cánh hoa trên mặt đất được ngọn gió cuốn lên tựa đàn bươm bướm vỗ cánh bay cao.

Hương thơm ngào ngạt nơi này.

Đã thay y đáp lại – một đời không hối hận.

– Hết tập IV –